Ánh nắng đầu tiên của những ngày vừa bước sang mùa hè.
Trên chiếc giường bé bé, chàng trai bự bự chỉ mặc mỗi cái quần lót đang nằm giang chân ra.
Chiếc mền thì đã rơi xuống đất không biết khi nào rồi.
Chàng trai với da thịt trắng nõn, sóng mũi thật cao.
Đôi lông mi thật dài như cánh bướm, môi đỏ hồng.
Da mặt nhìn không thấy lỗ chân lông.
Anh vừa mở đôi mắt ra chào ngày mới thì thấy dáng người con gái giống như ai đó đang ngồi nhìn anh.
Anh cũng quên mất là mình đang ở cái động của Tiêu Nhã kỳ.
Anh duỗi duỗi đôi mắt.
mở ra vẫn thấy người con gái đó giống người mà anh sợ nhất.
Là Giáo sư Tiêu Tiêu Nhã kỳ .
Lắc đầu cái còn trong mê ngủ anh nói.
" Giáo sư Tiêu.
Sao tôi tu mà cô cứ ám tôi hoài vậy.
Cô ăn gì nói đi để tôi cúng a.....".
Anh cứ nghĩ là mình bị thần hồn nhát thần tính sau lần ác mộng đó.
Anh nghĩ hình ảnh Tiêu Nhã kỳ trước mặt chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng phong phú của mình.
Anh nói rồi còn đưa tay gãi gãi cái thằng nhóc nhỏ chào buổi sáng.
Cái miệng xinh xinh còn lầm bầm vài câu " hình như hôm quá mình chưa tắm thì phải.
Hèn gì ngứa ngứa.....".
_" Vương An Nguyên.....!Tâm Lan đi học rồi cậu còn nằm ở đây nướng.
Dậy làm đồ ăn sáng cho tôi nhanh lên ".
Tiêu Nhã kỳ cầm cái chổi lông gà quét qua quét lại cái cái hột đậu đỏ trước ngực anh nói.
_" Không phải mơ ".
chữ trong đầu anh hiện ra.
Vương An nguyên ngồi bật dậy.
Cái miệng đỏ mỏng hét lớn lên cái nói.
" Tiêu Nhã kỳ.
Ai cho cô vào phòng tôi.
Cô muốn cưỡng hiếp tôi thì tôi lập tức cắn lưỡi chết ngay ở đây cho cô xem.
Đi ra ngoài ngay cho tôi.
Tôi sẽ kiện cô tôi quấy rối tình dục vị thành niên.
tôi cho cô ngồi tù bốc lịch suốt đời ".
Anh nói rồi tay che cái cái thằng nhỏ.
Anh mắt như đang tố cáo là cô cưỡng hiếp anh thật vậy.
_" Chát ".
Cô cầm chổi lông gà đánh nhẹ vào mông anh nói.
_" Bệnh thần kinh.
Nhanh dậy đi tôi đói rồi.
Dậy nấu đồ ăn cho tôi đi.
Tâm Lan đã đi học từ lâu rồi cậu còn ở đây lười ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói.
_" Tiêu Nhã kỳ cô dám đánh mông của tôi.....!Tôi không nấu.
Cũng không biết nấu cô làm gì được tôi ".
Vương An nguyên cái mặt hầm hầm nói.
Từ nhỏ đến lớn còn chưa có ai dám đánh vào mông anh đâu.
_" Vương An Nguyên.
Cho cậu phút chuẩn bị.
Xong phải dậy nấu đồ ăn sáng cho tôi.
Tôi ở ngoài đợi cậu đó.
còn dám ngủ thì biết tay tôi.
Nghe rõ chưa ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói.
Rồi cô cầm cây chổi lông gà hiên ngang đi ra.
khoé miệng cô khẽ cười như hồ ly vậy.
_"Tiêu Nhã kỳ.
Cô là đồ ác ma.
Ai mà dám lấy cô thì là đời nhà hắn không có phước.
Nếu không thì hắn cũng thuộc loại nhất mắt lé, nhì lùn, tam hô, tứ súng.....!Hàng của hắn thì quả lựu đạn thật to mà dây truyền có chút xíu cho nổ chết cô đi....".
Vương An nguyên chửi nhỏ câu rồi đứng dậy cầm đồ đi tắm.
Anh vừa chửi xong thì ở trường học người đều đồng loạt hắc hơi cái.
họ đều dồng loạt chửi " Mẹ kiếp.
Tên khốn nạn nào dám chửi sau lưng mình vậy ".
Vương An Nguyên vừa bước vào nhà tắm.
Anh mở to mắt nhìn mấy thứ trong phòng này.
Dầu gội đầu hương hoa hồng, nước hoa hồng, sữa tắm trắng hương hoa hồng.
Nước rửa phụ khoa hương hoa hồng .
_ " Cái gì chứ.....!đồ cho men tắm đâu.
Toàn cho nữ giới không vậy tôi tắm bằng cái gì a....!Tôi là chuẩn men đó.
Gớm....!cái gì mà em tắm anh yêu.
Cái bà chằn lửa đó cho dù có tắm nước hoa vẫn nặng mùi của thú dữ ".
Anh cầm vài chai lên đọc.
Cái miệng của anh chu lên chửi nhỏ nhỏ.
Rồi lấy điện thoại ra gọi cho tên vệ sĩ nói.
_" Cho người chở tới chiếc giường kingsize êm ái đến.
Rồi nhớ đem tất cả đồ dùng dành cho chuẩn men đến số nhà , đường S.
Nhanh lên Tôi cho mấy anh phút làm đó ".
Vương An nguyên thu lại vẻ công tử nói.
Bên trong vang lên vài tiếng vâng vâng, dạ dạ rồi cúp máy.
Vương An Nguyên nói xong thì bước ra.
Có chết anh cũng không tắm sữa tắm dành cho nữ giới.
Vừa bước ra thấy Tiêu Nhã kỳ ngồi khoang chân uống càfê sáng.
Tay còn cầm tờ báo đọc.
Thấy anh đi ra cô nói.
" An Nguyên.
Nhanh làm đồ ăn sáng đi ".
_" Hừ.....!Tôi chỉ biết chiên trứng thôi.
Ăn trứng chiên đỡ đi.
Cô được Vương Thiếu gia tôi đây chiên trứng cho ăn.
Đó là phước đời của cô rồi đó.
Còn chê thì cô tự xuống bếp làm đi.
Vương Thiếu Gia đây không hầu cô đâu ".
Vương An nguyên nói.
_" Vương Tâm Lan ướp sẵn thịt bít tết rồi.
Cậu chiên chín là được ".
Tiêu Nhã kỳ vừa đọc báo vừa trả lời.
_" Hừ....!Cô bé lọ lem đó.
Tự nhiên nổi hứng ướp thịt gì chứ.
Rảnh thật ".
Anh chửi nhỏ câu.
Rồi cũng đi lại lấy thịt bít tết bỏ vào chiên.
Tiêu Nhã kỳ mỉm cười bỏ tờ báo xuống.
Cô nhìn Vương An nguyên đang lấy khăn che mặt vì anh sợ dầu ăn văng lên làm hư hết da mặt đẹp trai của anh.
Thấy vậy Cô cười rồi bỏ tờ báo xuống đi lại.
Vương An Nguyên đang chiên thịt thì bỗng dưng có bàn tay nữ có nhiều vết chai cầm chặc lấy tay anh.
tay cô thì đặt ở eo của anh.
Giọng nói của Tiêu Nhã kỳ nhẹ vang lên.
" An Nguyên để tôi chỉ cậu làm.
Làm như vậy nè ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói.
Gương mặt của anh không biết vì nấu đồ ăn đỏ lên hay vì ngưỡng ngùng mà đỏ lên như gấc chín.
" Cảm giác này không tệ.
Rất giống gia đình hạnh phúc.
Như ông chồng trẻ sáng dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho vợ yêu thì cô vợ nhỏ đi lại làm nũng....".
Nghĩ vậy anh bất giác mỉm cười nhỏ.
Nhưng anh quên mất người đang ôm anh không phải là cô vợ nhỏ ngọt ngào hay làm nũng như anh tưởng tượng ra.
Mà cô là Tiêu Nhã kỳ, Tiêu ác ma, bởi vậy thực tế luôn luôn phủ phàng mà.
_" Bốp......".
Tiêu Nhã kỳ thấy anh đứng như thể bị chết lâm sàng thì cô không ngại ngùng gì mà dùng tay đánh mạnh vào cái mông cong đầy đặng của Vương An nguyên cái để cho anh tỉnh lại.
_" Đang chiên thịt mà cậu phân tâm làm gì.
Muốn bị dầu ăn bắn nát cái mặt của cậu sao Vương An Nguyên.
Chiên thịt còn rảnh nghĩ đến fim sex nữa hả....".
Tiêu Nhã kỳ lớn tiếng nói.
Nhưng trong lòng cô thì khẽ cười biến thái thầm bổ sung thêm một câu.
" Eo ơi....!Nam chính có khác nha.
Phát dục xong cái mông cũng có độ đàn hồi tốt như vậy.
Nếu mình được đánh thêm được vài cái thì thích biết mấy.
Mông mẩy thật, hàng tốt à...!".
_" Hừ......".
Cái mông bị ăn đau làm Anh liếc mắt Tiêu Nhã kỳ cái.
Vương An Nguyên chỉ biết chửi thầm Tiêu Nhã kỳ trong lòng.
" Vương An Nguyên mày bị điên rồi mới tưởng tượng Tiêu ác ma thành cô vợ dịu dàng của mày....!đúng là mình bị điên rồi ".
Làm xong thì chỉ có anh và Tiêu Nhã kỳ ngồi ăn sáng.
Không bao lâu thì có người đem giường đến.
Rồi còn chuyển rất nhiều thứ khác đến nữa.
Tiêu Nhã kỳ nheo mắt nhìn Vương An nguyên.
_" Tôi nhờ cậu làm sai vặt có mấy ngày thôi.
Cậu làm gì mà như di cư hết đồ qua nhà tôi đây.
Dọn về nhà cậu hết đi.
Nhà tôi nhỏ lắm không thờ được ông phật lớn như cậu đâu.
Chỉ cần ở tạm vài ngày ở đây là tốt rồi ".
Tiêu Nhã kỳ nói.
_" Giáo sư Tiêu.
Làm ơn đi ở ngày cũng là ở mà.
Cái giường của cô có m.
Mà người của tôi cao hơn m làm sao tôi ngủ được.
Sáng dậy cái chân còn tê đây.
Còn nữa trong nhà tắm thì toàn đồ của nữ.
Cô kêu tôi tắm làm sao a....".
Vương An Nguyên vừa ăn vừa nói.
_" Thôi được rồi.
Chỉ ở vài bữa là chuyển ngay ra ngoài cho tôi đó ".
Tiêu Nhã kỳ thấy anh nói cũng đúng thì gật đầu nói.
_" Cái đó tôi biết ".
Vương An nguyên nói.
_" Cậu ăn nhanh rồi đến lớp đi.
Tôi phải làm việc rồi.
Cũng không cần cậu giúp đỡ gì.
Cậu ăn tiếp đi.
Tôi lên phòng làm việc chút.
Ra ngoài nhớ đóng cửa cẩn thận chút ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói rồi đi lên lầu.
_ Vương An nguyên nhìn theo Tiêu Nhã kỳ.
Thấy cô đến căn phòng bí mật thì cô nhấn nút.
làn ánh sáng xanh quét qua quét lại người cô lần thì cửa mới mở.
Tiêu Nhã kỳ bước vào.
_ " Thì ra những gì cô ta nói cũng không phải nói dối thật.
Vậy Làm sao để lén vào phòng đó được đây.
Tiêu Nhã kỳ cô làm tôi thật tò mò về cô đó ".
Vương An nguyên nói nhỏ câu thì chuẩn bị đồ đi tắm.
_ Trong phòng Tiêu Nhã kỳ vừa mở màng hình ra thì gặp Diệp Lâm Anh cũng vừa lên.
" Lâm Anh.
Hôm nay anh được nghỉ sao ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói.
_" Nhã kỳ.
Anh tính đến nước S thăm em được không....".
Diệp Lâm Anh cười nói.
_" Được nhưng anh phải thu xếp thời gian đi đã.
Người bận rộn như anh làm gì có thời gian đến đây thăm em chứ ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói.
Cô cười nụ cười thật tâm nhìn Diệp Lâm Anh.
_" Khoảng ngày nữa là anh rảnh rỗi rồi.
Thế nào anh cũng đến ăn vả nhà em cho xem ".
Anh nói.
Vừa nói xong thì nghe tiếng ông Diệp lên tiếng.
_" Nhã kỳ.
Theo thông tin mới nhất thì có thủ trưởng quốc gia A bị tình nghi là ăn hối lộ và dính nghi án rửa tiền.
Hồ sơ ta gửi cho con sau.
Ông ta sẽ đến nước S và ở khách sản casino lớn nhất ở thành phố của con ở.
Nhiệm vụ của con chính là theo dõi ông ta.
Nếu lấy được chứng cứ phạm tội của ông ta thì càng tốt.
Theo mật báo thì khoảng giờ đêm nay ông ta sẽ bí mật giao dịch ở đó.
Nhã kỳ con hiểu nhiệm vụ của con chưa ".
Ông Diệp nói.
_ " Con hiểu rồi ".
Tiêu Nhã kỳ nghiêm túc nghe rồi nói.
_" Ưm....!vết thương của con không sao chứ.
Có chắc là hoàn thành nhiệm vụ được không ".
Ông Diệp nói.
_" Vết thương nhỏ thôi không đáng nhắc đến.
Con lấy được chứng cứ sẽ gửi tư liệu cho sếp sau.
Con tắt đây.
Con phải xem hồ sơ nữa.
Anh Lâm Anh.
Nhớ ngày sau đến đây thăm em đó.
Bye anh ....".
Tiêu Nhã kỳ cười nói rồi cúp máy.
Cô ngồi chăm chú xem hồ sơ của ông thủ trưởng gì đó.
Rồi xem xét sơ đồ bố cục của khách sạn casino.
" đây không phải là casino của nhà Triệu Tử Long sao ".
Tiêu Nhã kỳ xem hết lượt rồi nói.
Cô cũng không suy nghĩ nhiều, vì Triệu Tử Long đâu có đến casino thường xuyên đâu.
Chắc cô cũng không xui xẻo đến mức gặp cậu ta ở đó.
Nghĩ vậy cô chuẩn bị các thiết bị ghi âm nhỏ xíu nhưng tiên tiến nhất.
Chuẩn bị đâu vào đó xong thì chỉ cần đến giờ là đi thôi.
_ " Vương An Nguyên.
Cậu còn ở nhà không ".
Tiêu Nhã kỳ lên tiếng gọi thử.
Không thấy ai trả lời.
Cô đi ra thì nghe phòng tắm của cô có nước chảy.
Nghĩ là anh đang tắm nên thôi..