_" Dạ....!".
Vương Tâm Lan nói xong đi thật nhanh.
Mặt cô vẫn nóng hổi đỏ bừng.
_ Mắt thấy Vương Tâm Lan đi mất thì Thiên Kỳ nhìn cô gái nhân viên gần đó nói.
" Cho người theo dõi Vương Tâm Lan cho tôi.
Còn nữa trong vòng phút cho người điều tra tất cả thông tin của Vương Tâm Lan mang lên phòng làm việc cho tôi ".
Cô là người làm việc cẩn trọng nên cô cũng không muốn The Queen có tay trong của tổ chức nào cài vào.
Tại vì Vương Tâm Lan lần đầu tiên gia nhập mà đã phá được quan.
Cô không tin là trùng hợp.
Vì cửa thử thách đó mức độ khó như thế nào cô là người hiểu rõ nhất nên không phải ai muốn phá là phá được.
Đột ngột xuất hiện người như vậy cô không nghi ngờ mới lạ
_" Dạ em cho người làm ngay ".
Cô gái gật đầu nói.
_" Đi đi....!".
Nói rồi Thiên Kỳ đi về phòng làm việc.
Cô cũng cần thông báo cho Lee, Mạc Lưu Ly và Mộc Thảo biết bên cô có truyền nhân rồi.
Không bao lâu có người mang toàn bộ thông tin mà The Queen thu thập được về Vương Tâm Lan.
Tiêu Nhã kỳ vẫn ngồi lật từng trang xem chi tiết.
_ Ở bên này.
_Vương Tâm Lan vác thân xác đầy vết thương lớn nhỏ về căn phòng VIP ở khách sạn The Queen mà đêm nay cô được ở tạm tại đây.
Mọi người ở The Queen đều đối với Vương Tâm Lan có chút cung kính.
Dù gì Vương Tâm Lan cũng dùng thực lực thông qua cửa thử thách.
Mọi người làm sao đối với cô nói này nói nọ được.
Đối với thực lực mạnh tuyệt đối thì mọi mưu kế chỉ là mây bay thôi.
_ Sau khi Vương Tâm Lan tắm ra thì trên người cô vẫn còn quấn cái khăn cỡ lớn.
Cô mệt mỏi nằm ở trên chiếc giường rộng lớn.
Cả người đau nhức đến nỗi cô phải cắn răng chịu đựng.
Mắt khép hờ miệng cô khẽ lẩm bẩm.
" Chị Nhã kỳ.
Chị đang ở đâu.
Chỉ cần em lên được chức cao nhất ở The Queen này thì em sẽ có cơ hội tìm được chị rồi ".
_ năm trước từ lúc biết tin Tiêu Nhã kỳ được người khác cứu thì cô muốn đi tìm Tiêu Nhã kỳ, nhưng lại bị Tây Vương và Lý Minh Triết trái ngăn phải cản nói đủ điều.
Cô phải xin Diệp Lâm Anh lắm Diệp Lâm Anh mới cho cô đi học làm hình cảnh.
năm qua cô vẫn cố gắng không ngừng chỉ với mục đích là có thể mạnh mẽ lên để bảo vệ cho Tiêu Nhã kỳ.
Còn về phần Lý Minh Triết cũng bị điều đi tập huấn.
Tây Vương thì bị Diệp Vương điều đi làm nhiệm vụ nên năm qua chỉ gặp nhau có vài lần.
Chủ yếu là liên lạc qua điện thoại nhiều.
Lần này cô được phân công nhiệm vụ nằm vùng ở The Queen.
Cô thì lại muốn dùng thế lực của The Queen tìm Tiêu Nhã kỳ.
Nên lần này cô công làm , chuyện vậy.
_ Còn đang trong suy tư thì Điện thoại của cô vang lên là Tây Vương gọi.
" Alô.....!Em nghe đây ".
Cô suy yếu trả lời.
_" Tâm Lan....!Ai cho em bỏ đi không nói tiếng nào...!Hửm.
Em đang ở đâu ".
Tây Vương ở đầu dây bên kia không vui nói.
Lý Minh Triết cũng đang ở gần anh nên nghe rõ người nói cái gì.
Bọn anh tính là đến lễ tốt nghiệp hình cảnh sẽ cầu hôn cô nhưng chuẩn bị xong hết rồi thì hay tin Vương Tâm Lan bỏ đi trước.
Cô làm kế hoạch cầu hôn của bọn anh bị phá sản nên mộ nam nào đó rất không vui.
_" Em đâu có bỏ đi đâu.
Em có nhiệm vụ phải làm mà.
Mà giờ em rất mệt mai nói chuyện với anh sau được không.
Em vừa thông qua cửa ải của The Queen đặt ra nên rất mệt.
Vậy nha ".
Vương Tâm Lan vẫn nhắm mắt nói rồi rất nhanh tắt điện thoại.
Cô cứ như vậy ngủ thiếp đi.
_" Alô...!Alô.....!Vương Tâm Lan.
Em dám tắt điện thoại của anh sao.
Có phải anh dung túng cho em quá rồi không ".
Tây Vương nói.
_" Em ấy đang ở đâu ".
Lý Minh Triết lên tiếng.
_" Ở khách sạn của The Queen.
Vừa thông qua quan của The Queen nên ngủ rồi.
Hừ....!Tôi đã nói với em ấy là chuyện tìm chị dâu Nhã kỳ thì đã có Diệp Vương lo rồi mà không thèm nghe.
Cứ đòi tự mình tìm.
Em ấy không biết ải thử thách nổi tiếng của The Queen để dàng vượt qua sao.
Thật cứng đầu mà ".
Tây Vương chửi nhỏ câu.
_ Nghe vậy Lý Minh Triết nhíu mày.
Miệng nhanh chóng bốc ra mùi chua lè của giấm.
Anh không nói cho ai nghe, chứ không phải là anh không biết Vương Tâm Lan có tình cảm không nên có với Tiêu Nhã kỳ đâu.
Nhấp ly rượu anh khẽ cười nguy hiểm nói.
" Bao nhiêu năm nay rồi cô ấy vẫn cố chấp vậy sao.
Tây Vương à....!Xem ra chúng ta phải điều giáo em ấy lại chút rồi.
Tôi đợi năm đủ lâu rồi...!còn anh thì sao ...!".
_" Hahaha....!Cũng vậy thôi.
Trước khi con chim đủ lông đủ cánh bay thật xa thì phải chặt bớt lông cánh của nó đi.
Chúng ta phải để nó muốn bay cũng không bay được ".
Tây Vương khẽ cười nói.
_ Lý Minh Triết cũng khẽ cười.
Ly rượu khẽ chạm vào nhau kêu lên keng cái.
Vô tình người đàn ông đã kết thành đồng minh.
Giao dịch đen tối cứ như vậy được hình thành mà nạn nhân còn đang say ngủ.
Từ sau vụ mất tích của Tiêu Nhã kỳ thì anh đã không còn cạnh tranh nhau xem ai mới là người có được Vương Tâm Lan nữa.
Nhưng với điều kiện chỉ người thôi, không có thêm ai nữa.
Nếu xuất hiện đối tượng khả nghi thì sẽ bị người liên kết đá bay đi.
Dù nam hay nữ gì cũng vậy.
_ Sáng ngày hôm sau.
_ Tầm giấc giờ sáng.
Mặt trời đã lên cao.
cô gái trẻ xinh đẹp còn đang say ngủ.
Cặp lông mi của cô dài như cánh bướm, môi đỏ như son, làn da trắng mịn màn như bông bưởi.
Ngủ đủ giấc thì Vương Tâm Lan cũng từ trong say ngủ mở nhẹ đôi mắt ra.
Nhưng khi mở mắt ra thì làm cô giật cả mình chỉ thiếu điều hét lên thật to mà thôi.
Đập vào mắt cô là chiếc mặt nạ dạ hội chỉ che lại đôi mắt.
Thiên kỳ nằm nghiêng bên, tay đỡ lấy đầu nhìn chằm chằm Vương Tâm Lan khẽ cười.
" Hi .....!Buổi sáng tốt lành.
Tiểu mỹ nhân ".
_" Á.....Chị...!Chị Thiên Kỳ sao chị lại ở phòng của em ".
Vương Tâm Lan giật mình.
Cô nhanh chóng ngồi dậy nói.
Tay cô vội kéo cái mềm ra xem thì cả người cô làm gì có mảnh vải che thân nào.
Tối hôm qua cô tắm xong vì quá mệt mỏi nên cứ để vậy ngủ luôn.
Cũng phần là cô nghĩ sẽ không ai vào phòng của cô nên hơi tùy ý chút.
Giờ nhìn thấy Thiên Kỳ ở đây làm cô bất giác giật mình.
Cái mặt đỏ bừng lên như gấc chín.
_" Hahahha......!Tiểu mỹ nhân em chỉ cần ngủ thôi mà cũng xinh đẹp hớp hồn người khác như vậy.
Sao nào...!Làm gì thấy tôi em lại giật mình dữ vậy.
Em là đang lo lắng tôi làm thịt em sao.
Em còn là xử nữ à....!".
Thiên kỳ cười nhây nhua, lưu manh nói.
_Thiên kỳ nổi tiếng là người có tính đùa dai nên vừa nói vừa giả vờ kéo cái mềm ra chọc ghẹo Vương Tâm Lan.
Vương Tâm Lan thì cực lực kéo cái mền lại che đẩy cảnh xuân.
Cái mặt của cô lúc này còn đỏ hơn trái cà chua.
Sao không ai nói cho cô biết Trưởng nhóm The Queen Thiên Kỳ có máu biến thái, lưu manh như vậy chứ.
_ Ở The Queen này.
Mọi người đều rất quen thuộc với chuyện bất cứ lúc nào vừa thức dậy sẽ bất ngờ gặp Thiên Kỳ nằm kế bên rồi.
Tuy cô không làm gì hết nhưng đủ làm người khác giật mình đứng tim.
Nhất là ai có gương mặt đẹp chút thì bị Thiên Kỳ đùa đến sắp khóc thì thôi.
Nên cô được xếp là nhân vật khá nguy hiểm và không thể chọc nhất ở The Queen.
Chỉ có những người theo Thiên Kỳ lâu nhất mới biết cái tính đùa dai của cô nên quen rồi.
Ai cũng biết tính cô càng chống chế, càng mắc cỡ thì càng bị cô đùa dai.
Nên ai cũng làm lơ cô đi thì mới an toàn được.
_" Chị....!Chị...!sao lại vào phòng người khác mà không xin phép như vậy chứ ".
Vương Tâm Lan lên tiếng, tay còn vỗ nhẹ trái tim còn đang nhảy loạn như nai nhỏ vì chưa lấy lại được bình tĩnh.
Giống như bạn vừa ngủ dậy bất ngờ phát hiện mình đang nằm trong lòng của soái ca vậy.
_" Hahaha...!Tôi đến bôi thuốc cho em thôi.
Ngày hôm qua em bị thương khắp người rồi còn gì.
Tối hôm qua lúc em ngủ tôi có thoa thuốc cho em rồi.
Hôm qua em bị sốt cả đêm đó.
Sáng tôi đến kiểm tra thôi.
Sao hả...!Vương Tâm Lan.
Em là đang hy vọng tôi sẽ làm cái gì đó với em à...!".
Thiên kỳ cười tươi nháy mắt, vuốt cằm ra dáng lưu manh chính hiệu nói.
Tay còn đưa hộp thuốc lên lắc lắc vài cái làm chứng.
_ Cô vừa dứt lời thì cửa phòng không khóa được mở ra.
Tây Vương và Lý Minh Triết đồng loạt bước vào.
Đập vào mắt người là Thiên Kỳ đang cười lưu manh kéo cái mềm của Vương Tâm Lan.
Còn Vương Tâm Lan thì đỏ mặt kéo chặc cái mền che cảnh xuân lại.
Mặt cô thì đỏ bừng lên vì bị Thiên Kỳ chọc ghẹo.
_ " Hai người đang làm cái gì đó....!".
Tây Vương và Lý Minh Triết âm u đồng thanh nói.
Giấm chua bốc lên nồng nặc, sát khí người phóng cực thịnh mà nhìn Vương Tâm Lan và Thiên Kỳ.
_" Hahaha....!Xem ra có người hôm nay không thể tiếp tục làm xử nữ được rồi.
Hài....!Đáng tiếc cho tiểu mỹ nhân a....!Có lẽ phải điều trị trên giường vài ngày rồi.
Vương Tâm Lan.
Tôi cho phép em nghỉ phép hết hôm nay.
Đừng quá lao lực được rồi ".
Thiên kỳ cười nói rồi đứng lên nhìn Tây Vương và Lý Minh Triết nháy mắt cái.
_ " Hahaha....!Nhẹ nhàng thôi.
Người ta còn chưa biết mùi đời là gì đâu.
người đừng có trưng cái bản mặt như tên đồ tể ra như vậy chứ.
người sẽ dọa sợ em ấy đó.
Thuốc và bao cao su có sẵn ở ngăn kéo đó...".
Thiên kỳ cười tươi nói rồi cứ như vậy hiên ngang đi ra.
Cô còn hảo tâm khóa chốt cửa lại cho người.
_ Cô khẽ nhìn đồng hồ khoảng h cô phải đi gặp Diệp Vương lấy hợp đồng lô đất kia.
Khẽ cười rồi cô bước đi.
Thiên kỳ không biết sự đùa dai của cô làm người khác muốn cười không được, muốn khóc cũng không xong.
Mấy nhân viên nữ ai cũng đồng tình với Vương Tâm Lan.
" Lại người nữa bị Chị Thiên Kỳ gián tiếp hại thê thảm rồi ".
nhân viên nữ lắc đầu nói.
Mấy nhân viên khách sạn cũng gật đầu đồng tình phủ họa.
_ Ở bên trong không khí đông lạnh cứng ngắc.
Tây Vương và Lý Minh Triết nheo mắt nguy hiểm nhìn Vương Tâm Lan.
Còn cô thì khóc không ra nước mắt nhìn người rồi nuốt nước miếng cái.
Cô bị oan có được không.
Ai mà biết Thiên Kỳ vào phòng cô đột xuất như vậy chứ.
_ " Vương Tâm Lan...!Xem ra bọn anh dung túng cho em quá rồi phải không.
Đến lời của anh mà em cũng dám làm trái...!Hửm...!".
Tây Vương mở đầu lên tiếng trước.
_" Tôi nói với em bao nhiêu lần rồi em là của tôi.
Em nghe không hiểu sao.
Em hết lần này đến lần khác khiêu chiến với giới hạn của tôi.
Vương Tâm Lan em giỏi lắm.
Nói đi người đã làm những gì rồi ".
Anh đi lại kéo cái mền của cô ra, giấm chua nồng nặc nói.
_" Em...!không có.
Không có làm gì thật mà ".
Vương Tâm Lan thấy mặt Tây Vương đen thui thì thầm than không ổn.
Cô vừa nói xong thì tính bỏ chạy vào nhà về sinh tránh bão, Nhưng Lý Minh Triết làm như hiểu được ý nghĩ của cô nhanh chóng ôm cô lại để cô không chạy đi được.
_" Em còn muốn chạy...!hử...!".
Lý Minh Triết âm u nói.
_" Giỏi lắm.
Đang nói chuyện với anh mà em còn dám chạy.
Lá gan của em ngày càng lớn rồi.
Để xem hôm nay anh phạt em thế nào ".
Tây Vương nhíu mày nói tay nhanh chóng lột bỏ áo sơ mi đi.
Rất nhanh cả cơ thể rắn chắc của anh hiện ra trước mắt Vương Tâm Lan.
_" Không được...!Tây Vương...Em xin lỗi.
Đừng vậy mà....!".
Vương Tâm Lan hoảng sợ lắc đầu nói.
Kỳ này cô xong thật rồi.
Nhìn cơ thể không mảnh vải che thân của Tây Vương cô càng vùng vẩy muốn chạy đi.
Nhưng cô mạnh thì Lý Minh Triết càng mạnh hơn.
Cô vùng vẩy làm sao cũng không thoát được vòng tay chắc khỏe của Lý Minh Triết.
_ Còn vùng vẩy thì môi của Tây Vương bất ngờ ập lên môi của cô.
Vương Tâm Lan quật cường không chịu mở miệng.
Tây Vương thấy vậy cắn cô cái.
Cô ăn đau há miệng ra thì Chiếc lưỡi bá đạo của anh đã thành công chiếm đất hung hăng càng quét.
_ Lý Minh Triết cũng nhanh chóng thoát hết đồ ra.
Tây Vương hôn miệng cô thì anh cũng ở ngực cô mà mút liếm.
tay nhanh chóng lướt xuống vùng tam giác vàng của cô.
Lý Minh Triết cứ như vậy hôn dần xuống vùng kín của cô.
Tây Vương cũng nhẹ lướt xuống xuống quai xanh của cô hôn tới.
_" Đừng mà...!buông tôi ra nếu không Tôi kiện người tội cưỡng hiếp.
Buông ra ".
Cái miệng cô lấy được tự do thì cô khóc lên nói.
_" Vương Tâm Lan...!Em đi kiện đi.
Trước khi kiện thì để bọn anh phạt em xong đã.
Đây là khách sạn.
Em còn lớn tiếng như vậy có phải em muốn mọi người biết chúng ta đang làm cái gì hay không.
Nếu em đã không ngại mọi người nghe được thì anh cũng không sao....!Tiếp tục đi em ".
Tây Vương cười nói.
Rồi lại ở ngực cô mút liếm.
tay anh giữ chặc tay cô lại.
tay thì xoa bóp bên ngực no tròn còn lại của cô.
_ Lý Minh Triết thì giữ chặc chân cô.
Chiếc lưỡi thoải mái tách những sợi lông nhỏ rồi đi vào cái lỗ nhỏ xíu như đầu ống hút nhỏ.
Theo từng tiếng mút liếm thì từng đợt khoái cảm ấp đến theo chiếc lưỡi của Lý Minh Triết đang ra vào kia.
Cô chỉ cắn chặc răng không để mình phát ra từng tiếng dâm mị mà van xin nói.
_" ưm....!Đừng mà..
Em xin lỗi mà.
Thả em ra đi.
Đừng mà....".
Vương Tâm Lan chỉ còn biết khóc nói.
Sao chuyện lại tiến triển đến mức này chứ.
Nước mắt cô lăn dài trên gương mặt xinh đẹp làm người khác thương tiếc.
_ Tây Vương thấy vậy cũng mũi lòng nhẹ nhàng nói.
" Vương Tâm Lan.
Em đừng khóc mà.
Ngoan...!bọn anh nhẹ nhàng lại là được.
Bọn anh yêu em năm rồi không lẽ em không biết.
Chuyện này không sớm thì muộn chúng ta cũng phải làm cùng nhau thôi.
Chỉ cần em gật đầu cái thì ngày mai anh cũng có thể cho em cái đám cưới hoàng tráng lớn nhất.
Anh chuẩn bị tất cả từ năm trước rồi.
Chỉ đợi em thôi.
Thật đó.....".
_ Lý Minh Triết cũng liếm hết chất nhờn của cô quanh miệng nói.
" Vương Tâm Lan.
Làm vợ bọn anh nha.
Bọn anh yêu em năm rồi mà em giả vờ không biết sao.
Chúng ta kết hôn được không ".
_" Không được..
không được.
Em không đồng ý.
Thả em ra ".
Vương Tâm Lan lắc đầu nói.
Cô còn chưa tìm ra Tiêu Nhã kỳ thì cô chưa muốn kết hôn.
Cô mới tuổi thôi.
Cô không muốn.
_" Em Không đồng ý cũng phải đồng ý.
Vương Tâm Lan em không có quyền lợi từ chối trong chuyện này.
Chuyện này không do em quyết định ".
Tây Vương ra hiệu cho Lý Minh Triết giữ cô lại.
Còn anh từ trong túi quần lấy ra giấy chứng nhận đăng ký kết hôn ra.
Anh và Lý Minh Triết ký tên sẵn rồi chỉ thiếu chữ ký của cô thôi.
_" Anh muốn làm gì.
Buông tôi ra ".
Vương Tâm Lan nhìn tờ giấy nói.
Tây Vương từ chìa khóa xe lấy con dao bé xíu bằng ngón tay cái ra.
Anh cắt đầu ngón tay cô cái.
Dòng máu đỏ chảy ra.
Anh nhanh chóng cầm tay cô in ngón tay lên giấy đăng ký kết hôn.
_" Vương Tâm Lan.
Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp.
Em không có quyền lợi từ chối.
Ngoan ngoãn làm vợ anh đi.
Chúng ta động phòng tiếp tục nào ".
Tây Vương khẽ cười nói rồi thổi nhẹ vào vết máu trên giấy kết hôn cho khô rồi cất đi.
_" Giờ thì động phòng thôi....!Anh sẽ cho em cái đám cưới hoành tráng nhất.
Chắc chắn sẽ không thua gì công chúa Du Hạ sắp tới đâu.
Thật hy vọng em làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh ".
Tây Vương cười nói.
_" Vương Tâm Lan....!Giờ em đã chính thức làm vợ anh rồi.
Em không thể thay đổi sự thật này đâu.
Em chấp nhận đi em.
Chúng ta động phòng tiếp nào ".
Lý Minh Triết liếm môi giang manh cười nói.
_" người là đồ khốn kiếp ".
Vương Tâm Lan hét lên câu.
Đôi mắt vì khóc mà đỏ hoe.
_ anh chỉ cười nhúng vai không sao cả.
anh lại phân chia nhau ra làm thịt cô bé Vương Tâm Lan tội nghiệp.
Trong phòng lập tức vang lên nhưng tiếng rên rỉ, thở dốc gấp gáp của chàng trai và tiếng khóc nhẹ của cô gái.
Đến khi cô mất sức chẳng còn rên nổi câu, chỉ biết cắn răng cam chịu.
Phải rất lâu sau đến khi con sói già thấy đủ mới tha cho cô.
Vương Tâm Lan thì thảm rồi, bị gặm đến không còn manh giáp..