Du Hương Y: “Tiểu Úy Chí trưởng thành rồi, năm đó khi tôi và bố cậu ở bên nhau, cậu mới được bốn tuổi!”
=================
Lúc này, Úy Chí nghĩ tới những gì mình nhìn thấy trong cuộc hôn nhân của bố mẹ, nghi ngờ, kỳ lạ, lo lắng, rốt cuộc cũng thừa nhận, tất cả những gì người phụ nữ kia nói đều là sự thật, sự phản bội của bố với người phụ nữ này sau khi kết hôn với mẹ đã khắc sâu trong lòng mẹ.
Có nhân tất có quả, nếu không, những năm này, Nhiễm Tô làm sao có thể không đáp lại tình cảm của người đàn ông yêu mình đến mức không thể kềm chế?
Ngồi gần cửa sổ, vẻ mặt khó đoán.
Hắn càng nghĩ càng hỗn loạn, hít sâu mấy hơi, khuôn mặt điển trai nho nhã dần trầm xuống, môi mím thật chặt, hắn hơi dịch chuyển, nghĩ tới chuyện cũ hắn không hề hay biết đó, trong lòng càng thêm nặng.
Trong lúc ánh mắt mơ hồ, thoáng hiện vẻ mặt trang nhã lãnh đạm nhiều năm của mẹ, thoáng hiện hình ảnh đau buồn và yêu thương của bố.
… Làm sao có thể, hắn khẽ lắc đầu, đột nhiên cảm thấy có lẽ cú điện thoại kia chẳng qua chỉ là trò đùa, thật ra không có chuyện gì cả, từ từ đặt ly thủy tinh trên tay xuống, cười giễu một tiếng.
Hắn nghĩ, nhất định là người điên muốn gặp hắn nên nghĩ ra một lý do để hẹn hắn.
Âm thầm suy nghĩ, hắn trấn định lại, chợt đứng lên, mới vừa quay đầu đã chạm mặt một người phụ nữ đang đi đến.
Người đó, thoạt nhìn không còn trẻ nhưng trông vẫn yểu điệu, có thể thấy được hồi trẻ là một cô gái xinh đẹp, bảo dưỡng cũng tốt, trên đôi mắt sáng chỉ có mấy nếp nhăn mờ, nhìn thẳng vào Úy Chí.
“Không ngờ, Tiểu Úy Chí mà Vân nhắc đến năm đó đã trưởng thành đẹp trai như vậy, năm tháng đúng là không buông tha ai… …”
Úy Chí định nói tiếng phải rời đi, lại nghe thấy đôi môi tô son đỏ nhạt kia khẽ mở, giọng nói mềm mỏng.
“Đùng “, Thần kinh của Úy Chí nhảy lên, âm thầm hít sâu một hơi, trong lòng khẽ run.
Người phụ nữ này gọi bố hắn quá thân mật, mà mẹ hắn dường như chưa bao giờ gọi như vậy, thậm chí có lúc còn gọi cả họ tên…
Nghe vậy, trong nháy mắt hắn như hiểu rõ tất cả, ngây người mấy giây rồi nhanh chóng hoàn hồn.
Hắn nhíu mắt, đôi mắt sáng ngời và lạnh lùng của hắn được di truyền từ Nhiễm Tô, bất chấp vẻ mặt tươi như hoa của người phụ nữ kia, ánh mắt hắn ngày càng lạnh, hờ hững mở miệng: “Ngồi đi.”
Không nói gì nữa, Úy Chí trở về chỗ ngồi, sau đó lên tiếng ra lệnh.
Rất giống bố hắn…
Giờ phút này, trong lòng cô còn thấy sợ trước ánh mắt như nhìn thấu lòng mình của Úy Chí, cũng khí thế đó, cũng ánh mắt đó, vô cùng tôn quý, lạnh lẽo nhìn sự thất bại thảm hại của cô.
Đây, là con của họ… Thật là hạnh phúc…
Trong lòng thầm mỉa mai, ghen tỵ, cô ngồi trước mặt Úy Chí, gương mặt nhìn qua rất giống người đàn ông đó, chuyện cũ ào ào chảy về như nước lũ… Cô say mê tựa vào ngực hắn, mềm mại làm nũng với hắn, hắn nắm tay cô bình tĩnh nói “Tôi sẽ giúp em, ” những hình ảnh đó vẫn không ngừng đảo qua trong đầu cô.
Thoạt nhìn họ có yêu, rõ ràng chỉ thiếu một chút thôi, có lẽ người đàn ông trước mặt này nên gọi cô một tiếng “mẹ”.
Cười một tiếng mang hàm ý phức tạp, cô khẽ mở miệng với Úy Chí đang bình tĩnh chờ đợi: “Du Hướng Y, là tên tôi, người tình trước kia của bố cậu.”
“Người tình trước kia của bố tôi cũng nhiều lắm, không chỉ một mình cô.”
Úy Chí trào phúng nhướng mày, không nhìn cô ta, nhận thực đơn từ nhân viên phục vụ rồi gọi một ly hồng trà bá tước.
Du Hướng Y cười không để ý, chọn một ly hồng trà anh thức và điểm tâm, vẻ mặt thong dong tiếp tục nói: “Đúng vậy, trước khi kết hôn bố cậu rất nhiều người tình, nhưng tôi cho cậu biết, tôi là người tình duy nhất của anh ấy sau khi kết hôn, khi anh ấy hẹn hò với tôi sau lưng mẹ cậu, cậu cũng mới bốn tuổi, tôi nhớ, có một lần anh ấy nói với tôi muốn xem tranh cậu vẽ nên vội vã rời khỏi giường của tôi, cục cưng, bố cậu đúng là rất yêu cậu…”
Đầu óc Úy Chí nóng lên, thở mạnh, hung hăng vỗ bàn, lạnh lùng nói: “Đừng gọi tôi như vậy! Du tiểu thư, cô dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ tin lời cô!”
Ngực hắn phập phồng, trong lòng lặp đi lặp lại với mình rằng phải trấn định, nhưng sắc mặt vẫn xanh mét, giận không thể kềm được, khi người phụ nữ kia nói lên cái tên thân mật “Cục cưng”, toàn thân hắn lạnh toát, nổi da gà, không phải cảm thấy buồn nôn mà cảm thấy căm ghét và tức giận!
“Làm sao cậu có thể không tin, cậu có lý do gì để không tin, chẳng lẽ cậu muốn nói với tôi, bố mẹ cậu ân ái hòa hợp như keo như sơn sao, mẹ cậu cả đời này không thể tương thân tương ái với bố cậu được, chị ta đã sớm biết chuyện của bố cậu và tôi, cậu thấy với cá tính của mẹ cậu, sẽ cho phép mình tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục sao? Dù phải im lặng chịu đựng chị ta cũng không thể yêu bố cậu được!”
Du Hướng Y cười lạnh nhếch mày, ung dung nhìn sắc mặt trắng bệch của Úy Chí, cô ta rất hiểu, Úy Hành Vân sẽ đối tốt với Nhiễm Tô, bởi vì người đàn ông đó cuối cùng cũng nhận ra tình cảm sâu đậm ẩn núp lâu nay, có thể Nhiễm Tô sẽ không, nhiều năm nay họ ràng buộc trong hôn nhân, cô ta không cần nghĩ cũng biết sẽ không suôn sẻ.
“… Họ, họ tương kính như tân, tương nhu dĩ mạt (), đây cũng là hôn nhân!”
() Tương nhu dĩ mạt (Trang tử): Nói về tình cảm của hai con cá, không kịp rời đi trước khi nước hồ cạn nên đành phải sống dưới lòng hồ cạn nước, để sinh tồn, chúng đã thổi bọt nước để làm ướt nhau. Thường dùng để chỉ tình cảm vợ chồng gắn bó cùng nhau vượt qua khó khăn.
“Ồ, tương kính như tân? Tương nhu dĩ mạt? Úy thiếu, cậu muốn lừa gạt tôi hay muốn lừa gạt chính cậu, nếu không có nguyên nhân, thì với tình yêu như vậy của bố cậu dành cho mẹ cậu, sao mẹ cậu có thể không để tâm?”
Du Hướng Y mỉa mai hỏi ngược lại, nụ cười chói mắt của cô ta làm Úy Chí lo sợ bất an.
Đột nhiên, trong đầu hắn nghe được lời đối thoại giữa mình với mẹ: “Mẹ, mẹ thật sự yêu bố?”
“Chờ tới ngày con kết hôn mẹ sẽ nói cho con biết.”
…
Cho dù không muốn thừa nhận, trong tiềm thức hắn vẫn thấy lời của Du Hướng Y là đúng, ngẫm lại tại sao bố yêu mẹ như vậy, mà nhiều năm nay mẹ không hề động lòng, ngẫm lại tại sao khi hắn hỏi mẹ, mẹ không nói rõ ràng, ngẫm lại tại sao hắn không cảm giác được sự gắn bó như keo như sơn trong cuộc hôn nhân của họ, mà là nhạt như nước, chỉ có tình cảm đơn phương từ bố…
Thì ra là
Tất cả, chỉ có một lý do, đó chính là, sau khi cưới, bố đã ngoại tình, ở bên người phụ nữ trước mắt hắn kia, mà mẹ vẫn luôn biết rõ, thế nên không hề rung động trước tình cảm của bố!
Đây, đây đúng là nghiệt duyên! Hắn cảm thấy khiếp sợ và đau đớn, hít sâu một hơi, trái tim bị thắt chặt.
“Mẹ cậu cũng không phải đèn đã cạn dầu, cậu biết năm đó chị ta đối phó với tôi như thế nào không?! Không quá vài ngày sau khi tôi ngả bài với mẹ cậu, tôi liền bị nhà trường đuổi học vì vấn đề tác phong, không được theo học còn bị tất cả mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, tôi khóc đi cầu xin bố cậu, có thể bố cậu bị mẹ cậu ngăn cản nên không gặp tôi lấy một lần, mẹ tôi không đủ tiền chữa trị nên bệnh viện dừng tất cả biện pháp điều trị, để bà tự thân tự diệt, mà em trai tôi, em trai tôi bị lời đồn giày vò đến mức gần như cả ngày phải ấn núp! Qua vài ngày tôi bị mấy người xa lạ cưỡng chế đến Mỹ, không có tiền không có bằng cấp, cậu biết tôi phải làm thế nào không?! Mẹ của cậu quá độc ác, ngay cả đường sống cũng không để lại cho tôi!”
Du Hướng Y phẫn nộ nói, không còn thong dong như vừa rồi, hai tay nắm chặt, càng nói càng hận, cô không muốn nói những chuyện sau đó, cô không có đồng nào ở bên ấy đi làm, gần như phải dựa vào thân thể và lao lực để kiếm tiền, những ngày đó chỉ cần nghĩ đến cô đã run rẩy cả người, thật vất vả mới gặp được một người đàn ông thương tiếc mình, lại không biết nghe được quá khứ của cô từ đâu, cuối cùng đưa cô rời khỏi đó. Cô nhịn đau sống tiếp, rốt cuộc nhiều năm sau nhận được tin tức của em trai, vì vậy, cô đã trở lại, đứng ở nơi quen thuộc mà xa lạ này, những điều không cam lòng và phẫn nộ nháy mắt đã bùng lên…
Họ vẫn bình tĩnh và thoải mái, con trai họ trưởng thành, còn cô vẫn phải trơ trọi giãy giụa trong cuộc sống, cô đã trở lại, làm sao có thể tiếp tục để họ vui vẻ như vậy!
“Rất tốt, mặc dù tôi rất thích những điều đó, nhưng tôi cho cô biết, nhất định không phải mẹ tôi làm.”
Nghe xong những lời tự thuật kích động của cô ta, Úy Chí lại nhếch khóe miệng, nhìn sự căm giận của người kia đối với mẹ mình, hắn nhàn nhạt mở miệng.
Hắn càng hy vọng những việc đó đều là do mẹ hắn làm, ít nhất như vậy có nghĩa là, mẹ ghen ghét, mẹ quan tâm, mẹ không thể từ bỏ, nhưng hắn hiểu, không phải vậy, không thể nào, mẹ xưa nay luôn lạnh nhạt sao có thể để ý những chuyện khác?
Nghe vậy, Du Hướng Y nhìn Úy Chí đang ung dung, hài lòng, bỗng nhíu mắt, lạnh lùng nói: “Cậu dựa vào cái gì mà nói không phải mẹ cậu!”
“Bởi vì mẹ tôi khinh thường, mẹ tôi không bao giờ ra tay với kẻ bại tướng dưới chân mình, cô không đáng để mẹ tôi hao tâm tổn trí.”