Nhiễm Tô: “Anh nói, anh sẽ không cho phép mình phản bội tôi lần thứ hai, tôi tin, nhưng anh có biết không, tôi làm sao có thể cho phép mình yêu anh lần thứ hai… Hành Vân, chuyện đó, tôi không quên được, cũng không thể bỏ qua!”
Rất lâu, chúng ta biết rằng một chuyện có thể có rất nhiều kết cục, nhưng vẫn không cách nào ra quyết định, đơn giản là vì tình cảm của con người có cả lý trí và cảm tính, cuối cùng chúng ta vẫn không chịu đựng nổi yêu hận gông xiềng trong lòng.
===========
Chạng vạng, Nhiễm Tô đưa lưng về phía hắn ngủ, hô hấp đều đều, có quy luật, cô nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân từ xa của Úy Hành Vân, hắn vén chiếc chăn đơn lên, nằm vào thế giới bình yên đóng chặt của cô.
“Tô Tử.”
Hắn ghé sát vào người cô, hơi thở nhẹ nhàng phủ lên gò má thanh nhã của cô, làm cô cảm thấy hơi nhột, nhưng vẫn lẳng lặng nhắm mắt không phản ứng.
Ngọn đèn vàng sáng mờ, hắn nhìn bóng của hàng lông mi mềm mại trên khuôn mặt cô, mỉm cười trong lòng, hắn có thể cảm giác được hơi thở yếu ớt mà vững vàng của cô bên cạnh mình, có thể thấy gương mặt trắng trong thuần khiết của cô dưới mắt mình, vươn tay lên cũng có thể chạm vào, ở một nơi sâu kín trong lòng hắn có một thứ gì đó nghiêng nghiêng sụp đổ, mỗi lần đều không khôi phục lại được như cũ.
Nhưng hắn nguyện lòng, cảm giác ngứa ngáy mà ấm áp đó, chỉ cần hắn nhìn đôi mắt buồn ngủ của cô là lại hiện lên.
“Tô Tử… Em để ý tới anh có được không?”
Âm thanh êm dịu đột nhiên vang lên bên tai cô, Nhiễm Tô chấn động, âm thầm nhíu mày.
“Tô Tử, anh biết rồi, em đang tức giận đúng không, có phải em giận anh sáng nay đã ngắt điện thoại của em đúng không?” Đưa tay kéo thân thể cứng ngắc mảnh mai của cô, thấy cô không phản ứng gì, hắn cũng quen rồi, không cảm thấy buồn, mà khóe miệng lại gợi lên nụ cười nhạt, trầm nhẹ nỉ non hỏi.
Nghe vậy, cô giật giật lông mi, bất giác khẽ cắn môi, vẫn nhắm mắt lại không lên tiếng.
Hắn tinh tế cẩn thận nhìn từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt thanh tịnh của cô, thấy cô không để ý, cảm thấy nhẹ lòng, nhướng mày, khóe miệng ưu nhã nhếch lên, tựa đầu vào cổ cô, không để ý cô ngọ nguậy.
“Tô Tử, em đừng gạt anh, nhất định là em tức giận, nếu không tại sao em lại không để ý tới anh!” Hắn đang muốn đùa, một người đàn ông không còn trẻ nữa mà lúc này lại làm nũng, cọ cọ trên làn da mềm mại ấm áp của cô, gương mặt chín chắn lại bộc lộ tâm tính trẻ con.
Cô khẽ thở dài, nhíu chặt lông mày hơn.
“Tô Tử, nếu em không để ý tới anh, anh coi như em thật sự tức giận vì anh treo máy, Tô Tử, em tức giận cứ như trẻ con ấy …” Cười đùa, hắn lười biếng thổi mạnh vào chóp mũi trắng sạch của cô, nụ cười chứa sự cưng chiều.
Nghe vậy, cô ngẩn ra, xoay người, nhìn hắn, thản nhiên, bình tĩnh nói: “Em không phải vậy.”
Ai tức giận như trẻ con, ai, cô đã quen không để ý đến mọi chuyện của hắn, nhưng lúc nào hắn cũng như muốn khiêu khích cảm giác của cô, càng muốn quấy nhiễu không cho cô yên tĩnh.
Nói xong, cô đang muốn xoay người, hắn lại ôm cô, kéo sát vào trong ngực, không nói gì, đem gò má của cô dán vào lồng ngực của hắn, tiếng nói của hắn làm lồng ngực phập phồng, ấm áp truyền vào tai cô: “Tô Tử, anh thích, anh thích em giận dỗi, tức giận với anh, nhưng em không thể không để ý tới anh, Tô Tử, đừng không để ý tới anh như vậy… Sau này sẽ không, sau này anh sẽ không tùy tiện treo điện thoại của em như thế nữa, hôm nay, hôm nay là anh không đúng, là anh không tốt, tha thứ cho anh được không?”
Dần dần, lời nói của hắn lại trở nên vô cùng nghiêm túc, chỉ là một cuộc điện thoại, mặc dù chạm đến nỗi đau che kín trong lòng cô, nhưng hắn không biết, hắn lại cẩn thận xin cô tha thứ vì một chuyện thoạt nhìn nhỏ bé như vậy.
Kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt cô hơi mơ hồ, lại không nhìn rõ hắn, nhiều năm rồi, hắn đã thay đổi, thậm chí cô không biết mình nên đáp lại những lời nói thâm tình khó hiểu của hắn lúc này như thế nào.
Bên tai còn loáng thoáng lưu lại câu nói lạnh giọng quát lên của Úy Mặc Hiên: “Chị dâu, chị biết không, anh em yêu chị, còn nhiều hơn chị tưởng tượng rất nhiều!”
…
Cô mím môi không nói được lời nào, ánh mắt trong trẻo mà lạnh nhạt lưu động phức tạp, âm thầm ưu tư.
Hắn nhìn cô, nhu tình thâm trầm, hai người nhìn nhau, tình cảm cùng xuất hiện.
Úy Hành Vân, anh không nên, người anh không nên yêu nhất chính là tôi… Tôi không thể để mình tiếp tục yêu anh!
Anh nói, anh sẽ không cho phép mình phản bội tôi lần thứ hai, tôi tin, nhưng anh có biết không, nằm ngủ trước mặt anh, làm sao tôi có thể cho phép mình yêu anh lần thứ hai?!
” …” Úy Hành Vân không nên yêu Nhiễm Tô, đầu óc cô nóng hầm hập, chỉ nhớ lại được một câu như vậy, nó thoáng hiện trong ý thức làm cô đau đớn, trong lòng vừa buồn vừa hối thúc. Úy Hành Vân, nói với tôi, tại sao anh quay người lại trở về yêu tôi, tại sao anh có thể yêu tôi, một người khó có thể đáp lại tình cảm của anh… Anh sẽ hối hận, anh sẽ…
Anh sẽ hối hận, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy đau như vậy, tình cảm đã xóa sạch dưới đáy lòng lại níu chặt lấy ngực cô, giống như âm thầm xé rách, đau đớn không thể không chế.
“… Tô Tử, đừng nhìn anh như vậy, anh không thích.” Anh sợ. Hai chữ đó dừng lại trong lòng hắn, hắn không chịu nổi ánh mắt trong trẻo mà lạnh nhạt đó của cô, chỉ cần cô nhìn hắn chăm chú như vậy, hắn liềm cảm thấy khổ sở, như có thể thấu tận xương tủy, nó đâm vào trái tim đã từng tổn thương của hắn, làm hắn không thể chịu nổi.
Lặng yên, Nhiễm Tô thu hồi tầm mắt, nhìn hắn nhẹ nhàng đắp chăn cho mình, sau đó đặt cánh tay của cô vào trong chiếc chăn ấm áp, tay của hắn thật lạnh, cái lạnh xuyên thấu vào người cô, nhưng hắn vẫn nắm lấy cô, rõ ràng hai người đều không nóng, nhưng vẫn cố chấp siết chặt lấy bàn tay lạnh buốt của cô, nắm rất chặt.
“… Hôm nay trong điện thoại anh nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, anh nhất thời không nhịn được liền đập điện thoại di động của mình.” Đôi môi hơi khô, hắn nhìn cô, khàn khàn nhẹ giọng nói, “Tô Tử, tin anh, anh không cố ý, anh chỉ không biết tại sao đầu óc mình lại nóng lên, thế là ném nó đi… Tô Tử, anh, anh chỉ ghen tị, anh không hề nghi ngờ em, không có chút nào cả!” Không có, thật sự không có, chỉ là hắn sợ, chỉ là hắn không tin chính bản thân mình, theo bản năng hoài nghi mình còn có thể tiếp tục nắm tay cô không.
Cô ở trong lòng hắn tựa như một đám sương mù có thể biến mất bất cứ lúc nào, dường như chỉ cần hắn không cẩn thận một chút là cô sẽ bay đi từ khe hở mà hắn tạo ra.
Tiếng nói rơi xuống, thấm đến tận lòng cô, thân thể cô không khỏi chấn động, hắn vội vàng ôm cô, một lần lại một lần thầm thì nói tin cô.
Trong thoáng chốc, cảm giác lạnh lẽo tràn ra dưới đáy lòng nắm lấy trái tim đã nguội lạnh của cô, cô nở nụ cười, cười nhàn nhạt, cười xa cách mà phức tạp.
Hắn nên hoài nghi cô, cô quá mức, thậm chí còn tìm được người chồng kế tiếp, đoạn hôn nhân kế tiếp cho mình, nhưng hắn vẫn dịu dàng, săn sóc ôm cô, lặp đi lặp lại lời nói tin cô, cô không có hai trái tim, không có lòng dạ khác.
Cổ họng sít chặt, cô cười đến ướt cả khóe mắt, giấu kín không để lộ đau đớn trong máu thịt.
Úy Hành Vân nhìn Nhiễm Tô nở nụ cười, tâm tình khẩn trương của hắn thoáng buông lỏng, ôm cô ngủ, hô hấp chạm nhau, gò má kề nhau, hô hấp của hắn trở nên nặng nề, đôi mắt thâm thúy lại thâm trầm vài phần, thất thần nhìn đôi mắt của cô, bàn tay hơi lạnh và thô ráp thăm dò vào trong lớp áo ngủ mềm mại của cô, cô mở to mắt, cắn môi không lên tiếng, hắn cúi đầu trấn an: “Đừng sợ, anh ở đây”.
Cô buồn bực thốt một tiếng, nhìn thẳng vào hắn, hắn căng thẳng trong lòng, trước sau như một che mắt của cô, sau đó lòng vừa động, thân thể to lớn đặt lên thân thể mềm mại nhỏ nhắn của cô…
“Vô dụng, em không sinh con được.” Kích tình qua đi, cô giấu đầu trong chiếc gối, nét mặt lạnh nhạt.
Thở dài một cái, hắn phải thừa nhận rằng không có lúc nào là cô không bức điên năng lực của hắn, cánh tay hắn đặt dưới đầu cô làm gối cho cô, giọng nói từ tính vang lên: “Nhiễm Tô, em không hiểu sao, cái anh muốn không phải con, cho tới bây giờ đều không phải.” Anh muốn em, chỉ có em mới có thể, con của em, không có em, con thì có ích lợi gì.
Cô nằm trên cánh tay hắn và gối đầu, gần như không thể hô hấp, một loại đau đớn không thể diễn tả bao lấy cổ họng của cô, cô hiểu, cho dù cô không muốn hiểu, hay là trái tim thanh tịnh của cô dần bị hắn một lòng quấy rầy không hiểu được.
Tôi hiểu, dù không muốn tôi cũng hiểu rồi, nhưng tôi không bỏ qua được, Úy Hành Vân, chuyện đó dường như đã khắc vào lòng tôi, không thể quên được.
Ngày mùa hè chói chang, Úy Chí ngồi trong phòng ăn yên tĩnh, ánh mắt thâm trầm, thoáng thất thần.
Ngay cả hắn cũng cảm thấy gần đây bố mẹ có gì đó khác lạ, không nói được khác ở đâu, nhưng có thể cảm giác được đã xảy ra chuyện gì đó, hay là chuyện còn chưa xảy ra, lại làm hắn không khỏi cảm thấy sẽ xảy ra chuyện không tốt.
Sáng nay, hắn lại nhận được điện thoại của một người phụ nữ, cô ta nói: “Úy Chí tiên sinh, tôi tin rằng anh sẽ cảm thấy hứng thú về chuyện tình trước đây của bố anh, tôi sẽ nói cho anh biết, ở…” Bên kia nói địa chỉ, hắn cúp ngay điện thoại di động, nhưng khi cơn giận biến mất, hắn nghĩ, hay là mình đến nơi hẹn, chỉ vì gần đây, hắn thật sự thấy hơi bất an.
Hắn tức giận, tức giận có người hủy hoại người cha trong lòng hắn, phá hoại cuộc hôn nhân hoạn nạn có nhau của cha mẹ hắn, nhưng hắn không thể phủ định tính chân thực trong lời nói của người nọ, mặc dù hắn cực kỳ không muốn tin tưởng!
… Bố, chuyện tình yêu của bố… Người phụ nữ bố quan tâm, che chở, cuộc hôn nhân bố quý trọng không phải là mẹ sao?