Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

chương 363: r3n rỉ trong lòng hắn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chăn đệm của hắn rất mềm, còn có mùi hương quen thuộc. Ta thấy hắn ngồi xuống mép giường cúi đầu nhìn ta, ánh mắt như đang suy tư.

Một lát sau, hắn đứng dậy định rời đi.

Nhưng vừa xoay người hắn lại dừng bước, quay đầu nhìn tay áo còn bị ta kéo lại, toàn thân ta đã không còn sức lực, chút sức lực cuối cùng chỉ có thể bắt lấy ống tay áo hắn, đầu ngón tay cũng đang run rẩy. Hắn nhíu mày, lại cúi người nhìn ta.

"Hoàng Thượng, tuyệt đối... Đừng giết những người đó..."

"..."

"Tuyệt đối đừng... Sẽ xảy ra chuyện... Sẽ xảy ra... Chuyện lớn..."

"..."

Ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, lặng lẽ nhìn ta thật lâu, không nói gì, mà tinh thần ta cũng dần tan rã, ánh sáng trước mắt chậm rãi biến mất, cuối cùng rơi vào bóng đen vô tận.

Trong mơ, ta hình như đi trong khe núi dài vô tận, phía trước có mấy người đang quỳ, hai tay bị trói sau lưng, đầu bù tóc rối, còn có người giơ đại đao đứng cạnh bọn họ.

Đây là...

Ta muốn chạy tới ngăn cản, nhưng dưới chân lại như nặng ngàn cân, dù thế nào cũng không chạy được, chỉ biết trơ mắt nhìn đao phủ giơ thanh đao lên cao, chém xuống một người đang cúi đầu.

Xoạt một tiếng, máu tươi văng khắp nơi, đầu lăn lông lốc đến trước mặt, tóc tản ra, để lộ đôi mắt vốn phong tình vạn chủng, nhưng giờ khắc này đã không còn linh tính nữa.

"Không!"

Ta thét chói tai, từ trong mộng bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy.

"Cô nương, người sao vậy?" Thủy Tú vội chạy tới, cầm khăn lau mồ hôi trn trán ta, "Cô nương mới gặp ác mộng à?"

Ác mộng? Vừa rồi chỉ là ác mộng sao?

Trn người, trn trán đều là mồ hôi lạnh, lúc này ta mới phát hiện mình đang nằm trn giường, ở trong phòng ình.

Là ác mộng, vừa rồi tất cả đều là ác mộng.

Ta thở phào, nhưng vẫn còn thở dc.

Thủy Tú bưng chén nước cơm còn ấm tới: "Cô nương uống một chút đi, có thể định thần."

Ta nhìn nàng, không nói gì, cả người vẫn còn chìm trong cảnh mơ đang sợ, đờ đẫn để nàng ấy hầu hạ rửa mặt, uống nửa chén cơm, tâm trạng quả nhiên khá hơn nhiều.

Lúc này ta mới khôi phục chút sức lực, nhìn nhìn, không khỏi nghi hoặc: "Đây là..."

"Đây là phòng của chúng ta."

"Phòng của ta?" Đầu vẫn hỗn loạn nhưng ta nhớ trước khi hôn mê, bản thân hình như ở nội viện của Bùi Nguyên Hạo, hắn bế ta đặt lên giường của hắn, ta có lời muốn nói với hắn, nhưng không kiên trì được mà ngất đi, hiện tại sao lại về phòng của mình?

Thấy ta nghi hoặc, Thủy Tú giải thích: "Cô nương, là Ngọc công công phái người đưa cô nương về, người đã ngủ hai ngày, khó khăn lắm mới hạ sốt, làm nô tỳ sợ muốn chết."

Ta ngủ hai ngày rồi? Vậy hôm nay là...

Ta bắt lấy tay Thủy Tú: "Hôm nay là ngày mấy? Những thích khách kia... Những thích khách kia sao rồi?"

Thủy Tú bị ta dọa sợ: "Hôm nay Hoàng Thượng muốn công khai xử trảm đám thích khách ở pháp trường, người của thành Dương Châu đều đến xem."

Trn đầu như có sấm sét nổ vang, sắc mặt ta trắng bệch, lập tức kéo chăn muốn xuống giường.

Thủy Tú thấy ta như vậy, vội đỡ ta: "Cô nương, người làm gì thế cô nương!"

"Đừng cản ta, sắp xảy ra chuyện rồi!"

Ta đẩy nàng ra, mặc kệ váy dài đơn bạc trn người, vội vàng chạy ra ngoài.

Hiện tại mùa xuân đã sắp đi qua, Dương Châu đổ cơn mưa đầu hè, lúc ta chạy ra ngoài mới phát hiện mưa vẫn còn tí tách chưa dừng khiến cây cối xung quanh càng có vẻ xanh tươi ướt át, có luồng sinh khí mới mẻ.

Nhưng trong mắt ta, tất cả lại bị bóng ma bao trùm.

Ta không ngờ bản thân lại hôn mê hai ngày, mà Bùi Nguyên Hạo hoàn toàn không nghe lời ta khuyên, nếu hôm nay hắn thật sự chém đầu đám thích khách đó, mâu thuẫn giữa triều đình và Trường Minh Tông sẽ càng gay gắt, đến lúc đó cho dù Thắng Kinh không xen vào, phương Nam cũng không thể an ổn.

Nếu thật là vậy, những gì trước đây hắn làm, tất cả những gì Lưu Nghị Làm, Hoàng Thiên Bá làm đều uổng phí!

Ta liều mạng chạy về phía trước, dọc đường rước lấy không ít ánh mắt khác thường, nhưng ta mặc kệ, chỉ mong mình có thể đuổi kịp, nhất định phải ngăn cản hắn!

Rất nhanh ta đã chạy ra đường lớn, có lẽ vì hai ngày hôn mê không ăn gì, cả người rất yếu, lúc này mồ hôi lạnh đã thấm ướt xiêm y, trán cũng dày đặc mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt dọc theo gương mặt lăn xuống, nhưng ta mặc kệ, nhìn biển người tấp nập trước mặt, ngẩng đầu, liền thấy hình đài cao lớn.

Trn hình đài, mấy người y phục tả tơi, đầu bù tóc rối, tay bị trói sau lưng quỳ ở đó, một đại hán cao to đứng bên cạnh, tay cầm thanh đao sắc bén, tất cả đều giống hệt cảnh trong mơ.

Như bóng đè, ta nhìn cảnh tượng trước mặt, sợ ngây người.

Đám người xung quanh vẫn không ngừng chen chúc về phía trước, hộ vệ phụ trách duy trì trật tự cản mọi người cách hình đài mười bước, sau hình đại là giam trảm đài, quan giam trảm nghiêm túc ngồi ở đó, phía sau ông ta có rèm che, bên trong lờ mờ có bóng người, chính là Bùi Nguyên Hạo.

Đây cũng là nguyên nhân hộ vệ vô cùng nghiêm mật, hôm nay công khai xử trảm thích khách, tin tức truyền ra, khó bảo toàn người bên kia sẽ không tới cướp pháp trường.

Hắn có phải định dùng chiêu này để dụ người kia ra mặt không?

Trái tim thắt chặt, đau đến vỡ vụn, ta cắn răng đi về phía trước, nhưng người xung quanh cứ xô đẩy, từng bước của ta lại càng gian nan.

Đúng lúc này, lệnh quan giam trảm thoáng nhìn đồng hồ cát bên cạnh, lại xoay người xin chỉ thị Bùi Nguyên Hạo ngồi im bất động phía sau, Bùi Nguyên Hạo gật đầu một cái, vị quan kia lập tức đứng dậy, cầm một thẻ bài ném xuống đất: "Đã đến giờ, trảm!"

"Đừng!"

Tiếng hét của ta hoàn toàn bị ồn ào xung quanh nuốt chửng. Đại hán kia giơ cao thanh đao, thời điểm muốn chặt đầu một thích khách, đột nhiên có tiếng gió truyền tới.

Quay đầu nhìn, trong dòng người đột nhiên có vài người nhảy ra xông về phía pháp trường, hàn quang từ đao kiếm trong tay lộ ra mùi máu tươi.

Những người đó quả nhiên ra tay!

Dân chúng tức khắc loạn cả lên, ta bị xô đẩy đến lùi vài bước, thiếu chút té ngã. Trn pháp trường, sau hình đài cũng đột nhiên có mấy chục tinh vệ xuất hiện, ép đám người kia phải lui.

Hình đài bị bao vây không một kẻ hở!

Đám người tới cứu thích khách phát hiện có chỗ không ổn, mà hộ vệ đã xông lên.

Quan giam trảm bị cảnh trước mặt dọa sợ, sau một lúc lâu vẫn không có phản ứng.

Người sau tấm màn lạnh giọng: "Còn chưa ra tay?"

Quan giam trảm nghe vậy, vội xoay người nói với đại hán: "Hành hình!"

Nghe đến đây, sắc mặt ta trắng bệch, không màng tất cả mà lao về phía trước, liều mạng kêu: "Hoàng Thượng, đừng..."

Theo tiếng hét của ta, thanh đao rơi xuống.

Ngay lúc này, ta bị người phía sau đẩy một cái, toàn thân ngã xuống, phút chốc liền cảm giác trước mắt chỉ toàn màu đỏ, đầu người từ hình đài cao cao lăn xuống. Đám thích khách thấy vậy, mắt đỏ ngầu, người vây xem cũng hoảng loạn vội tản ra.

Thân thể bị dẫm đạp đau tới che trời lấp đất.

Thời điểm sắp hôn mê, hình như thấy đám thích khách kia bị ép phải lui bước, mà Bùi Nguyên Hạo bỗng dưng xốc màn lên...

...

Đau quá.

Còn đau hơn bị Bùi Nguyên Sâm hành hình trong thiên lao, đau hơn bị tra tấn trong lãnh cung.

Ngay cả trong mơ ta cũng đau, xung quanh toàn là máu tươi đầm đìa, từng cái đầu đều là những gương mặt quen thuộc. Ta ngồi quỳ giữa vũng máu, đau đến khóc không ra tiếng.

Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?

"Tại sao lại như vậy?"

Một giọng nói tức giận xuyên qua cảnh trong mơ vang lên bên tai, ta giật mình, không biết là mơ hay thật, là ai đang nói chuyện, nhưng giọng nói này rất quen thuộc.

"Nàng rốt cuộc sao rồi? Nói rõ ràng cho trẫm!"

"Hoàng... Hoàng Thượng thứ tội."

"Trẫm bảo ngươi nói!"

"Vị... Vị cô nương này bị dẫm đạp, trn người có rất nhiều ngoại thương, có điều được Hoàng Thượng cứu kịp thời, không tổn thương tới phủ tạng."

"Nếu chỉ là ngoại thương, sao bây giờ còn chưa tỉnh?"

"Việc này..."

"Nếu nàng không tỉnh, trẫm chém đầu các ngươi!"

"Hoàng Thượng thứ tội!"

Ồn ào ầm ĩ làm giấc mơ của ta bị gián đoạn, ta nhíu mày, muốn nói gì đó, bên tai chợt truyền tới giọng của Ngọc công công: "Hoàng Thượng ngài xem!"

Tức khắc, toàn thân ta vùi vào một lồng ng.ực, cảm nhận đôi tay nóng bỏng ôm chặt lấy ta vô tình cọ vào vết thương trn người, ta khẽ run lên, chậm rãi mở mắt.

Bùi Nguyên Hạo nhìn ta, thở phào: "Nàng tỉnh rồi? Không sao chứ?"

"Đừng... Đừng giết những người đó..." Ta mơ mơ màng màng, trong chốt lát hình như nhìn thấy cảnh toàn là máu, trong chốc lát lại hình như thấy hắn ôm ta, "Người phương Nam và Thắng Kinh... Chắc chắn... Chưa thỏa hiệp, bọn họ đang chờ... Chờ người chủ sự tới, Hoàng Thượng... Đừng giết những thích khách đó... Sẽ chọc giận bọn họ... Chiêu an... Chiêu an mới là kế sách ổn thỏa nhất."

Cánh tay ôm ta thoáng cưng cứng.

Ta cố hết sức bắt lấy vạt áo hắn, nhẹ giọng: "Hoàng Thượng... Đừng giết họ..."

Truyện Chữ Hay