Chúng ta đứng trong đình một lát, thủ hạ của Bùi Nguyên Phong tới tìm, thì thầm với hắn mấy câu. Bùi Nguyên Phong gật đầu, sau đó quay đầu nhìn ta, dường như có hơi do dự.
Ta mỉm cười: "Ngài cứ bận đi."
"Vậy để ta sai người đưa dù tới cho tỷ."
"Không cần, ta muốn ở đây thêm một lát, trận mưa này chắc không lâu đâu."
Hắn nhìn ta cười cô độc, không nói gì nữa, chỉ dặn dò hai câu rồi đi trước.
Có điều lần này ta đoán sau rồi, cơn mưa rất lâu, cứ tí tách tí tách trước mặt dệt thành một màn màu bạc, mãi đến hoàng hôn vẫn chưa dừng, mà ta vẫn ngồi trong đình ngắm cảnh.
Mưa bụi bị gió thổi tới, váy dài đơn bạc trn người sũng nước. Vừa ôm hai tay lại định rời khỏi đi, quay đầu, liền thấy bên phía cầu đá có một đám người đi tới.
Là Bùi Nguyên Hạo, còn cả đám đại thần. Phía sau có người che ô cho hắn, có lẽ do bầu trời xám xịt, sắc mặt hắn thoạt nhìn không tốt lắm, ta muốn lập tức rời đi, nhưng ánh mắt lại chú ý tới người bên cạnh hắn.
Thân Cung Hĩ.
Đúng lúc vị lão thần này cũng quay đầu, đôi mắt khôn khóe giấu dưới lông mày hoa râm liếc nhìn ta.
Ta dừng bước.
Cân nhắc mãi, ta chỉ đành hành lễ với họ từ xa.
Đến khi ta ngẩng đầu, bọn họ đã đi rồi, trong màn mưa chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ. Hình như Thân Cung Hĩ theo hắn vào nội viện, ta đứng trong đình suy nghĩ một lúc lâu, xoay người đi qua bên kia.
Nhà giam của châu phủ cách chỗ này không xa, ta không che dù, cứ thế chạy tới. Thấy ta ướt đẫm đến trước cửa đại lao, người trông coi lập tức hỏi: "Làm gì đấy?"
"Lao đầu đại ca, ta tới để gặp người."
"Gặp ai? Đây là chỗ có thể tùy tiện gặp người hả?"
"Là Tề Vương phân phó ta tới."
"Tề Vương?" Bọn họ nhìn nhau, lập tức thay đổi thái độ, "Cô nương là... Nhạc cô nương?"
"Đúng vậy."
Vốn tưởng có Bùi Nguyên Phong mở lời là có thể thuận lợi đi vào, ai ngờ hai người họ lại nhìn nhau, lộ vẻ khó xử: "Nhạc cô nương, Tề Vương đã phân phó xuống, theo lý bọn ta nên cho cô nương vào, chỉ là... Sáng nay Hoàng Thượng đã hạ chỉ, không cho phép bất kỳ ai vào trong thăm hỏi những người kia."
Ta kinh hãi: "Cái gì? Hoàng Thượng hạ chỉ?"
"Đúng vậy, chính Ngọc công công tới đây truyền chỉ."
Ta cảm thấy có gì đó không đúng, vội hỏi: "Hoàng Thượng còn nói gì không?"
"Hoàng Thượng còn nói phải trông chừng đám thích khách này cho tốt, ba ngày sau xử trảm công khai, xử phạt theo mức cao nhất của pháp luật."
Sắc mặt ta lập tức trở nên trắng bệch.
Bọn họ cười nói: "Mong cô nương đừng khó xử bọn ta, Hoàng Thượng đã hạ chỉ, bọn ta chỉ làm việc theo lệnh."
Ba ngày sau xử trảm, sự việc thật sự sẽ làm lớn đến mức không thể cứu vãn cục diện sao?
Lòng ta nóng như lửa đốt, nhưng cũng không có cách nào, chỉ đành nói: "Ta không vào nói chuyện với họ, có thể làm phiền hai vị đại ca cho ta chỉ gặp họ được không?"
Bọn họ nghĩ nghĩ, gật đầu: "Cũng được, có thể cho cô nương nhìn từ xa."
"Đa tạ."
Bọn họ mở cửa đại lao, bên trong tối đen như mực dường như không có ánh sáng, theo thềm đá dài vô tận đi vào thế giới u ám. Ta cầm đèn dầu cẩn thận đi xuống, mùi thối rửa lập tức ập tới khiến toàn thân rất khó chịu.
Ta nhìn phòng giam kia, trong hàng rào vững vàng có bốn năm người đầu bù tóc rối ngồi dưới đất, trn người hình như còn có vết thương.
"Mạc đại ca... Mạc đại ca?" Ta nhỏ giọng gọi.
Lưu Nghị đã nói với ta trong số thích khách bị bắt có Mạc Thiết Y từng ở hiệu thuốc Hồi Sinh, mà người ta muốn gặp cũng là gã.
"Mạc đại ca, huynh ở đâu? Muội là Thanh Anh..."
Giọng ta truyền xuống địa lao càng khiến nơi này trở nên tĩnh mịch, mà những người đó đều cúi đầu, tóc tai rối tung che mặt, một chút tiếng động cũng không có.
"Cô nương, đừng gọi nữa." Lao đầu cầm đèn nói, "Bọn họ vốn không để ý tới ai, huống hồ cho dùng trả lời cô nương, bọn ta cũng không thể để cô nương qua đó."
Tuy ta không cam lòng nhưng quả thật không có cách nào khác, chỉ đành gật đầu, xoay người rời đi.
Hoàng hôn buông xuống, mưa bên ngoài càng lớn.
Tay ta không có dầu, trản đèn dầu lao đầu cho ta cũng đã tắt, ta cầm đèn lồng đã tắt chậm rãi đi về, mãi đến cửa nội viện.
Ngọc cô nương đang đứng dưới mái hiên an bài việc bên dưới, quay đầu vừa thấy ta, lập tức đi tới: "Thanh Anh cô nương, sao vậy?"
Ta nhẹ giọng: "Ngọc công công, ta muốn gặp Hoàng Thượng."
Gã nhìn vào trong, lộ vẻ khó xử: "Thanh Anh cô nương, đêm qua cô nương cũng đã tới."
"... Hoàng Thượng vẫn không chịu gặp ta?"
Nếu không chịu gặp ta, vậy tại sao sáng nay lại tới phòng ta chờ?
Ta vội nói: "Ngọc công công, làm phiền ngươi, chỉ cần giúp ta vào trong bẩm báo một tiếng được không?"
"Thanh Anh cô nương, cô nương đừng làm khó ta, tính tình Hoàng Thượng cô nương cũng biết, huống hồ Lưu đại nhân vừa qua đời, tâm trạng Hoàng Thượng không tốt, nếu chọc giận ngài ấy..."
Ta nhíu mày, theo bản năng hỏi: "Có phải thái phó đại nhân đã nói gì với Hoàng Thượng không?"
Ngọc công công nhìn ta, do dự một hồi, kéo ta sang một bên, cẩn thận nói: "Ta đây không ngại nói cô nương biết, thái phó và các vị đại nhân đều khuyên Hoàng Thượng khởi hành hồi kinh, chuyện phế truất tiện tịch phương Nam tạm thời gác lại."
Cái gì? Chuyện phế truất tiện tịch phương Nam bị gác lại?
Tâm trạng ta lập tức trầm xuống.
Nếu thật là vậy, tất cả nỗ lực trước đây của hắn đều sẽ uổng phí!
Nghĩ đến đây, ta cắn răng, xoay người đứng dưới mái hiên. Ngọc công công muốn kéo ta lại, ta liền nói: "Ngọc công công, Hoàng Thượng chỉ nói không gặp ta, chứ không nói không cho ta chờ ở đây. Ta sẽ ở đây chờ ngài ấy khi nào ra ngoài, cho dù gặp ngài ấy cũng không liên quan tới công công."
Ngọc công công sửng sốt: "Thanh Anh cô nương, cô nương còn chưa khỏi bệnh, cứ như vậy."
"Không sao."
"Cô nương... A." Thấy ta kiên định, gã thở dài, không nói gì nữa, lắc đầu vào trong.
...
Tuy ta nói rất mạnh miệng nhưng chỉ đứng một lát, hai chân đã mềm nhũn. Ngọc công công nói không sai, ta còn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, chỉ cần gặp chút sự cố cũng có thể khiến bệnh kín trong người như mưa lũ ào ra.
Toàn thân rét run, hơi thở lại nóng rực.
Ta muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, nhưng tâm tình lại không có cách nào bình yên được, chỉ có thể miễn cưỡng đứng đỡ cây cột bên cạnh nhìn về phía trước, mà rất x kia chính là linh đường của Lưu Nghị.
Tiếng niệm kinh tụng Phật ở đó chưa từng dừng lại, hình như đã bắt đầu từ sáng sớm, cũng chính âm thanh này giúp ta kiên trì đến hiện tại.
Dù thế nào, đây không chỉ là khát vọng của hắn, nó cũng là tâm nguyện của Lưu Nghị, càng là mộng tưởng của Hoàng Thiên Bá.
Đứng thêm một lát, cơ thể càng không ổn, tay đỡ cột run rẩy không ngừng, ta cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi, định ngồi xuống, nhưng vừa xoay người, thân mình lại đụng trúng người phía sau.
Bừng tỉnh quay đầu liền đối mặt với đôi mắt sáng như sao đó.
Ta nhất thời ngây dại.
Hắn đứng phía sau ta từ khi nào, ta thế mà hoàn toàn không phát hiện.
"Ai cho nàng đứng dây?" Hắn lạnh giọng, thấy ta yếu ớt muốn ngã, ngay cả mắt cũng không hề chớp nhẹ, "Lời trẫm nói nàng nghe không hiểu à?"
"Hoàng Thượng, thiếp... Thiếp có lời muốn nói..."
Còn chưa hết câu, đầu đột nhiên hoa mắt chóng mặt, ta theo bản năng duỗi tay muốn đỡ thứ gì đó, lại vô tình bắt lấy vạt áo hắn. Hắn bị hành động của ta làm cho lảo đảo một chút, lại không hề tức giận, chỉ lạnh lùng nhìn ta.
"Buông tay, về đi!"
"Hoàng Thượng...." Ta cắn môi, buông tay, lập tức một trận trời đất quay cuồng ập tới, toàn thân như rối gỗ đứt dây muốn ngã xuống.
Ta cứ tưởng mình sẽ ngã rất thảm, nhưng qua hồi lâu, đau đớn trong dự kiến không hề xuất hiện, mơ hồ cảm thấy bản thân được bế lên, trước mắt sáng ngời.
Mơ màng mở mắt, ta lại thấy mình được hắn ôm vào lòng đi về phía phòng.
"Hoàng Thượng..." Ta run rẩy bắt lấy vạt áo trước ng.ực hắn, lẩm bẩm, "Đừng... Đừng giết những người đó, tuyệt đối đừng..."
Hắn cau mày nhìn ta, không nói gì.
"Tuyệt đối đừng... Sẽ xảy ra chuyện lớn..."
Cửa bị hắn một chân đá văng, ta tỉnh táo lại một chút, mới thấy bản thân được hắn ôm vào phòng.
Ngọc công công vốn chờ bên cạnh, lúc này vội tiến lên: "Hoàng Thượng, có cần nô tài đi mời ngự y tới không?"
Hắn cúi đầu nhìn ta, trầm giọng: "Không cần."
"Nhưng..."
"Trẫm nói, không cần gọi ngự y tới đây!"
Thấy hắn nghiêm khắc, Ngọc công công không dám nhiều lời, vội lui xuống.
Hắn ôm ta đến bên mép giường, nhẹ nhàng đặt ta xuống.