Từ khi Lưu Cương không còn xuất hiện ở cổng trường, Triệu An Ca cảm thấy được thời gian trôi qua thật tươi đẹp.
Mỗi ngày trước cổng trường, cùng đi học, muốn làm gì với cục cưng nhà cô cũng được, cuộc sống quá ư là thoải mái.
Nhưng cô biết, Tần Mặc Bắc cũng không dễ dàng được bao nhiêu.
May mắn là anh có tài, có thể vẽ tranh lại biết đánh đàn, còn đỡ hơn là phải đi rửa chén ở nhà hàng.
Triệu An Ca tự vấn lương tâm, nếu đổi lại cô ở vị trí của Tần Mặc Bắc, thì cô sẽ như thế nào.
Đúng, vẫn được mà, cô có thể nuôi heo. Đây cũng là một nghề không tệ.
Tần Mặc Bắc không còn nhận điện thoại của Lâm Tiểu Nhã nữa, mãi cho đến trước Tết Nguyên Đán một ngày, anh gặp lại cô ta ở trước cổng trường.
Một chiếc xe đậu cách đó không xa, trước xe có một vệ sĩ.
Lâm Tiểu Nhã hô lên, “Anh Tiểu Bắc.”
Tần Mặc Bắc bước tới, “Cô xuất viện rồi sao?”
Lâm Tiểu Nhã đáp, “Dạ, ba em đã liên hệ trường ở Anh, ngày mai sẽ bay, em qua đó xem trước rồi học kỳ sau mới chuyển qua.”
Tần Mặc Bắc, “Rất tốt, qua bên kia bảo trọng.”
Lâm Tiểu Nhã gật gật đầu, “Em tới đây tạm biệt với anh.” Nói xong nhìn Tần Mặc Bắc một hồi lâu, sau đó xoay người đi về phía xe ô tô đang đậu ven đường.
Chưa đi được mấy bước, cô ta quay lại, nhỏ giọng nói với Tần Mặc Bắc, “Anh Tiểu Bắc, cẩn thận ba em một chút.” Dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Nếu như ba em có làm sai chuyện gì, em thay ông ấy xin lỗi anh.”
Tần Mặc Bắc hơi giật mình, nhìn cô gái trước mặt nói, “Đã biết, cô đến nước Anh nhớ tự chăm sóc bản thân.” Anh không muốn làm khó một cô gái vô tội, nên không nói nhiều.
Lâm Tiểu Nhã bước lên trước một bước, quay lưng lại với xe và vệ sĩ, lấy một thẻ ngân hàng từ trong túi tiền ra đặt vào tay Tần Mặc Bắc.
Tần Mặc Bắc liếc nhìn thẻ ngân hàng, phía trên có viết một chữ Tần.
Anh trả lại thẻ ngân hàng vào tay Lâm Tiểu Nhã, “Tôi không cần.”
Lâm Tiểu Nhã giải thích, “Đây không phải thẻ của em, là của anh, phía trên có viết chữ Tần, em lấy từ trong thư phòng của ba. Em đã thử mở mật khẩu ở máy ATM, là sinh nhật của anh.” Nói xong đặt trở lại vào tay Tần Mặc Bắc.
Tần Mặc Bắc cúi đầu nói, “Tài sản nhà chúng tôi đã tòa án thanh lý từ lâu, không thể nào là thẻ của tôi được.”
Lâm Tiểu Nhã hơi sốt ruột, hơi lo sợ bị vệ sĩ ở bên cạnh nhìn thấy, “Anh nhận trước đi, anh Tiểu Bắc, nếu như không phải của nhà anh thì anh trả lại sau cũng được mà.” Khựng lại một chút nói thêm, “Chuyện này anh có thể đừng nói với ba em được không, đây là em lén trộm được.”
Tần Mặc Bắc nắm chặt trong tay, “Được, cô yên tâm.”
Lâm Tiểu Nhã ngẩng đầu nhìn Tần Mặc BẮc, “Anh Tiểu Bắc, em đi đây.” Lại nói, “Em có thể ôm anh một cái được không ạ?”
Tần Mặc Bắc không nói chuyện.
Lâm Tiểu Nhã giang hai tay ra, ôm chặt anh, vùi đầu vào trong ngực anh, lại nhanh chóng buông tay ta, xoay người leo lên xe.
Chờ xe đi khuất, Tần Mặc Bắc nhìn tấm thẻ trong tay, ngay từ đầu anh đã nhận ra chữ Tần kia là chữ viết của ba anh, cho nên anh mới đồng ý nhận lấy.
Ba anh đang ở đâu, đã hơn ba năm rồi, không hề có tin tức gì của ông.
Tấm thẻ ngân hàng có chữ viết của ba anh vì sao ở chỗ chú Lâm, lại còn bị Lâm Tiểu Nhã trộm được.
Triệu An Ca từ trong trường bước ra, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng Tần Mặc Bắc thâm tình ôm người khác.
Cô nghĩ hay là cô giả vờ không nhìn thấy, đi vòng trở lại bên trong.
Ngẫm lại không đúng, vì sao cô phải trốn chứ, người đứng ở bên ngoài chính là bạn trai dự bị của cô mà.
Tần Mặc Bắc chuẩn bị đi lên phía trước, đột nhiên bị người ôm từ phía sau.
Hành động thế này, chỉ có Triệu An Ca.
Anh khẽ cười, không nhúc nhích, để cho cô ôm một lúc, nhưng lại nghĩ chắc là cảnh tượng lúc nãy đã bị cô nhìn thấy.
Tần Mặc Bắc xoay người lại, búng nhẹ lên mũi cô, “Ghen rồi?”
Triệu An Ca không nói chuyện, ôm chặt cánh tay anh, cắn lên cổ tay anh một cái.
Tần Mặc Bắc bị đau, hỏi cô, “Cún con, hết giận chưa hả?”
Triệu An Ca gật gật đầu, cầm cổ tay anh lên, thổi thổi lên chỗ cô vừa cắn, “Có đau không?”
Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Không đau.”
Triệu An Ca nhíu màu, “Dấu răng sâu thế này mà anh còn nói không đau?”
Tần Mặc Bắc đáp, “Nếu anh nói đau, thì em có thể cho anh cắn lại hay sao?”
Triệu An CA duỗi tay ra, nhắm mắt noi, “Cắn đi.”
Tần Mặc Bắc chỉ hôn lên tay cô một cái, “Không nỡ.”
Triệu An Ca hôn lên chỗ anh vừa hôn trên tay cô, “Thơm, thơm lắm luôn.”
Tần Mặc Bắc lấy tấm thẻ ngân hàng ra nói, “Đi thôi, đi đến máy ATM với anh.”
Ngoài cổng trường có mấy trụ cách đó không xa.
Tần Mặc Bắc nhập ngày sinh nhật của anh vào, phía trên tên chủ tài khoản hiển thị Lan, số dư tài khoản vạn tệ.
Là dì Lan sao?
Dì Lan chính là người làm trước kia của nhà anh, bà đã làm hơn mười mất năm, rất thân thiết với nhà anh, sau khi nhà anh phá sản, dì Lan về nhà dưỡng lão, hơn ba năm nay không liên hệ với bà, ngay cả số điện thoại cũng thay đổi.
Tấm thẻ ngân hàng nàycủa dì Lan hơn vạn, mật khẩu lại là ngày sinh nhật của Tần Mặc Bắc.
Anh suy nghĩ một chút, dì Lan không thể nào có nhiều tiền đến vậy, khẳng định là người Tần gia đưa vào, cũng không phải là mẹ và nhà bên ngoại, bằng không đã sớm rút ra để trả nợ.
Ba.
Đây là ba anh để lại, dùng tên dì Lan để mở tài khoản, đoán chừng vì muốn tránh né điều tra của tòa án.
Vì sao ba anh phải làm như vậy chứ?
Hoặc cũng có thể nói số tiền trong thẻ này vốn dĩ là không sạch?
Tần Mặc Bắc không thể hiểu được, nên không muốn nghĩ nhiều.
Vấn đề trước mắt chính là, anh nên xử lý tấm thẻ này như thế nào.
Triệu An Ca nhìn Tần Mặc Bắc bước ra khỏi máy ATM, chờ anh hỏi, “Thế nào, bên trong có tiền không anh?”
Tần Mặc Bắc cất tấm thẻ rồi nói, “ vạn.”
Triệu An Ca ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi, “Nhiều quá vậy, là của nhà anh ạ?”
Tần Mặc Bắc nghiêng mặt qua hỏi, “Tết Nguyên Đán này em định làm gì?”
Triệu An Ca suy nghĩ rồi đáp, “Không có dự định gì hết, sao vậy, anh có kế hoạch gì à?”
Tần Mặc Bắc ừ một tiếng, “Đi núi Hoa Linh không em?”
Triệu An Ca nhìn anh, “Thầy Tần là muốn mời em cùng đi du lịch sao?”
Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Xem là vậy đi.”
Triệu An Ca nhảy dựng lên, muốn hôn lên mặt anh thì bị anh cản lại. Ở bên cạnh có hai cô gái đi ngang qua che miệng cười khúc khích.
Triệu An Ca đập lên mông Tần Mặc Bắc một cái, “Thầy Tần lạnh lùng cấm dục nhỉ.”
Tần Mặc Bắc lấy điện thoại ra bắt đầu đặt vé xe.
Vé xe ngày Tết không dễ đặt, cuối cùng vất vả lắm mới mua lại hai vé do có người hồi vé, thời gian là hơn bốn giờ chiều, đoán chừng khoảng tám giờ hơn là có thể đến nơi.
Triệu An Ca vui vẻ hớn hở về nhà thu dọn hành lý, thông báo với Dì rằng cô đi ra ngoài chơi với bạn cùng lớp.
Triệu Tiểu Tinh nắm lấy hành lý của Triệu An Ca không cho cô đi, cậu nhóc cũng đã chuẩn bị xong hành lý của mình, bên trong có đồ ăn vặt, còn có hai bộ quần áo, khá là tươm tất.
Nhất quyết phải đi chơi núi Hoa Linh cùng với Triệu An Ca cho bằng được.
Triệu An Ca cũng không muốn vác theo cậu bé đi theo chút nào, khó khăn lắm mới có được một mình ở chung với thầy Tần hai ngày hai đêm đấy, cô phải nắm chắc cơ hội này chứ.
Nếu kéo theo Triệu Tiểu Tinh, dù có muốn làm chuyện gì đó cũng không được.
Lỡ như đến lúc đó hai người ấy ấy hoặc hôn môi, mà có con nít ở đó cũng không tiện.
Triệu An Ca gọi Dì đến, nói ngày lễ đông người, rất dễ bị lạc đường.
Đương nhiên Dì sẽ lo lắng ngay, kéo Triệu Tiểu Tinh lại không cho cậu đi cùng.
Thừa lúc này Triệu An Ca chuồn ra ngoài, cô nghĩ khi nào về sẽ mua quà cho Triệu Tiểu Tinh thôi, xem như là đền bù cho trái tim bị tổn thương của cậu nhóc.
Tần Mặc Bắc đã đợi Triệu An Ca trong phòng chờ. Thời gian vẫn còn sớm, hơn một tiếng nữa mới đến giờ xe chạy.
Trong hơn ba năm nay, đây là lần đầu tiên anh rời khỏi thành phố Viêm, đứng trước cửa sổ lầu hai, nhìn người ra ra vào vào bên dưới nhà ga, cảm giác cũng khá tốt.
Anh nhìn thấy Triệu An Ca kéo một chiếc vali màu đỏ tới.
Hay thật, còn mang theo cả vali, trong khi đó Tần Mặc Bắc chỉ đeo một cái ba lô.
Triệu An Ca hăng hái chạy vào phòng chờ tìm Tần Mặc BẮc, vừa bước vào cửa lập tức nhìn thấy anh.
Một anh chàng đẹp trai chói mắt đứng ở đó, rồi nhìn những người ở xung quanh, nhìn ai cũng không thấy xứng, thậm chí ngay cả bản thân Triệu An Ca, đứng trước mặt Tần Mặc Bắc cũng chỉ là mây bay.
Tần Mặc Bắc vẫy tay với cô, Triệu An Ca kéo vali, lập tức chạy tới.
Tần Mặc Bắc nhận hành lý của cô nói, “Không cần gấp, vẫn còn thời gian.”
Triệu An Ca thở hổn hển nói, “Em đang bỏ trốn mà, nếu như không gấp thì bị người nhà bắt được rồi sao, em không muốn đâu.”
Tần Mặc Bắc mỉm cười, nhéo mũi cô, “Em diễn tiếp đi.”
Triệu An Ca nhìn anh cười, “Anh đẹp trai quá đi, cái nhà ga rách nát này không hề phù hợp với khí chất của anh chút nào.” Ngẫm nghĩ rồi nói tiếp, “Có lẽ sân bay thì tốt hơn.”
Ha ingười ngồi trên ghế, Tần Mặc Bắc nhìn thời gian, “Em muốn ăn gì không?”
Triệu An Ca nhìn xung quanh phòng chờ đáp, “KFC ạ.”
Tần Mặc Bắc đứng lên nói, “Đi thôi.” Nói xong kéo va li đi về phía nhà ăn bên kia.
Triệu An Ca đi sau lưng anh, không nỡ đi lên phía trước, lấy điện thoại ra chụp vài bức.
Nhìn bóng lưng này thôi đẹp muốn chảy máu mũi.
Triệu An Ca sờ sờ lên mũi cô, còn may, chưa chảy máu.
Tần Mặc Bắc quay đầu lại, nhìn cô nói, “Nhanh nào.”
Lúc này Triệu An Ca mới chạy tới.
Hai người gọi hai phần đồ ăn, đồ uống đều bị Tần Mặc BẮc đổi thành đồ nóng, anh chọn một ly hồng trà, còn Triệu An Ca là một ly sữa đậu đỏ.
Dùng xong cơm chiều, nhìn thời gian vẫn còn dư dả, hai người kéo vali đi tản bộ đến phòng chờ, xem như tiêu thực.
Sau khi lên xe, bi kịch mặc dù vé xe của bọn họ là hai số liên tiếp nhau, nhưng mà là ghế trước ghế sau.
Triệu An Ca nghĩ thôi thì đến lúc có chắc là có thể đổi chỗ người ta nhỉ.
Chỗ ngồi của Triệu An Ca cạnh cửa sổ, Tần Mặc Bắc ngồi chéo trước mặt cô, bên cạnh là một cô gái.
Triệu An Ca đứng dậy nói với cô gái kia, “Người đẹp ơi, có thể đổi chỗ người với tôi không, chúng tôi quen nhau.” Nói xong chỉ chỉ qua Tần Mặc Bắc.
Cô gái liếc nhìn Tần Mặc Bắc một cái rồi đáp, “Không đổi.”
Triệu An Ca nói tiếp, “Chỗ của tôi cũng là cạnh cửa sổ ấy, vả lại phong thủy vô cùng tốt, cậu muốn suy nghĩ lại không?”
Cô gái quay đầu đáp, “Không nghĩ, không đổi.”
Triệu An Ca nhìn ông chú ngồi bên cạnh mình, chú già đã ngủ rồi, nhìn dáng ngủ cũng khá say. Gọi người ra đứng dậy đổi chỗ thì không đúng.
Tần Mặc Bắc quay đầu nói với Triệu An Ca, “Không sao, nhanh đến nơi thôi, nếu em buồn chán thì trong ba lô của anh có máy game đó.”
Triệu An Ca đành ngồi xuống, ngẩn người nhìn chằm chằm cái ót Tần Mặc Bắc.
Cô gái ngồi trước mặt cô không chịu đổi chỗ, chắc là cũng đang có ý định rục rịch, Triệu An Ca đếm rồi nhá, cô gái kia đã nhìn lén Tần Mặc Bắc năm lần rồi, lần nào cũng làm bộ như vô tình.
Nhưng mà, làm sao có thể qua được mắt Triệu An Ca chứ,
Quả nhiên, không bao lâu sau, cô gái kia bắt đầu tiếp cần Tần Mặc Bắc.
Giọng nói hai người rất nhỏ, Triệu An Ca không nghe rõ lắm.
Nhưng mà cô có thể khẳng định, cô gái này có ấn tượng tốt với Tần Mặc Bắc, tuyệt đối đã động tình.
Triệu An Ca thấy Tần Mặc BẮc quay đầu lại nhìn cô một cái, rồi cô gái kia cũng lập tức quay đầu nhìn cô.
Đây là đang nói về cô đúng không.
Triệu An Ca đứng dậy, tiến lại gần bên tai Tần Mặc Bắc hỏi, “Nói chuyện gì vậy anh?”
Tần Mặc Bắc nghiêng mặt qua nói, “Không có gì, cô ấy muốn xin số điện thoại của anh, nhưng mà anh nói phải xin phép bạn gái mới được.”
Triệu An Ca mỉm cười, “Làm tốt lắm.”
Sau đó cô ngồi xuống, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tần Mặc Bắc, “Là bạn gái chứ không phải là bạn gái dự bị sao?”
Tần Mặc Bắc trả lời, “Anh nói bạn gái dự bị thì người ta cũng đâu có hiểu.”
Triệu An Ca suy nghĩ một chút rồi nói, “Không được nhìn cô ta đấy.”
Tần Mặc Bắc mỉm cười trả lời, “Được.” Sau đó lấy ra một máy đọc sách điện tử ra đọc.
Đến trạm xuống, Triệu An Ca bước đến trước mặt Tần Mặc Bắc, làm trò với cô gái kia, ôm chặt tay anh nói, “Chồng ơi, đi thôi anh.”
Tần Mặc Bắc mỉm cười nhìn cô, kéo hành lý xuống xe.
Khi xe chạy đến dưới chân núi Hoa Linh đã gần chín giờ.
Tần Mặc Bắc đã đặt sẵn hai phòng liền kề nhau.
Tần Mặc Bắc mang hành lý của cô vào phòng, cẩn thận dặn dò mấy chuyện, đóng cửa sổ lại, không được tùy tiện mở cửa, có chuyện gì thì phải gọi cho anh.
Chờ Tần Mặc Bắc về phòng của anh, Triệu An Ca đi tắm thay quần áo, sau đó ngồi trên giường ngẫm nghĩ.
Thế mà lại đặt hai phòng, rõ ràng là không muốn chiếm tiện nghi của cô, cũng chẳng muốn cô lợi dụng được anh.
Triệu An Ca đi đến trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, trời sắp mưa rồi.
Trời mưa rất đúng lúc, trời mưa thì mới có sấm sét đúng không, nếu như có sấm sét, mà cô lại là con gái, chắc chắn là phải sợ rồi.
Vậy thì làm sao bây giờ, chỉ có thể tìm anh an ủi thôi.
Quả nhiên, trên bầu trời có tiếng sét đánh liên tục, Triệu An Ca hoảng sợ, không phải là cô sợ sét đánh mà là cô có hơi chột dạ khi ý xấu bị ông trời nhìn thấu.
Sét đánh cực đáng sợ, ầm ầm ầm, sợ thật luôn rồi, làm sao bây giờ?
Triệu An Ca mặc quần áo, kéo vali ra cửa, bên trái chính là phòng Tần Mặc Bắc.
Cô gõ gõ cửa.
Tần Mặc Bắc đến mở cửa, anh đang lau tóc, hình như mới vừa tắm xong.
Đây là cục cưng thơm ngào ngạt mới tắm ra này.
Tần Mặc Bắc nhìn dáng vẻ của Triệu An Ca liền biết tám phần là cô không dám ở một mình, anh mở cửa ra, dẫn cô vào bên trong
Triệu An Ca đặt vali ở cạnh tường nói, “Bên ngoài có sét đánh.”
Tần Mặc Bắc gật gật đầu, “Vừa định qua gặp em, nhưng đi lại ngại.”
Triệu An Ca mỉm cười nói, “Có gì mà ngại chứ, anh nhìn đi em cũng có biết xấu hổ đâu mà, còn kéo hành lý qua đây luôn rồi.”
Tần Mặc Bắc thu dọn đồ đạc trên giường xuống, “Hiệp ước tam chương, em cảm thấy làm được thì ở lại.”
Triệu An Ca lập tức gật đầu nói, “Đừng nói ba chương, cho dù ba mươi chương cũng được nữa là.”
Tần Mặc Bắc cười nhìn cô, “Được, vậy bây giờ đổi thành hiệp ước ba mươi chương đi.”
Triệu An Ca vội vã khoát tay nói, “Không được, vẫn là ba chương thôi, càng đơn giản càng tốt mà.”
Tần Mặc Bắc cười cười, suy nghĩ một chút nói, “Điều một: Em ngủ giường, anh ngủ sô pha ở giữa sẽ đặt bức bình phong, không được vượt qua. Điều hai: sai mười một giờ rưỡi, không được nói chuyện. Điều ba: không được cởi quần áo khi ngủ.”
Triệu An Ca nhìn áo khoác trên người, “Không được đâu, mặc như vậy thì sao mà ngủ được?”
Tần Mặc Bắc đáp, “Không phải nói em mặc áo khoác ngủ, phải…” Khựng lại một chút rồi nói, “Không được cởi sạch.”
Triệu An Ca cười nói, “Chuyện này yên tâm, em là con gái lớn mà, không cởi đồ lót giữ nhiệt đâu, được chưa?”
Tần Mặc Bắc gật gật đầu, “Được rồi.” Nói xong đi vào toilet sấy tóc.