Triệu An Ca nhìn sang chỗ khác, ngước lên trần nhà nói, “Không có gì.”
Tần Mặc Bắc cởi tạp dề ra, bỏ lên kê bếp rồi đi về phía cô.
Triệu An Ca lùi về phía sau, cười nói, “Anh Bắc là giỏi nhất, anh Bắc lợi hại nhất!”
Tần Mặc Bắc bước lên phía trước, “Muộn rồi.”
Triệu An Ca tiếp tục lùi bước, cho đến khi đụng tay vịn ghế sô pha, không cẩn thận bị vấp ngã lên sô pha.
Cô lập tức ngồi dậy nhưng Tần Mặc Bắc đã bước tới.
Lúc cô còn chưa kịp ngồi thẳng người lên thì bị anh đè xuống.
Đầu Triệu An Ca nằm trên gối, đúng là khá thoải mái, nhưng mà người ở trên nặng quá, cả người đè lên cô,.
Tần Mặc Bắc ghé vào nói bên tai cô, “Lúc nãy em nói ai không được hửm?”
Triệu An Ca nghiêng mặt qua nói, “Em, em không có nói gì hết á.”
Ngay khi cô vừa dứt lời, miệng đã bị anh chặn lại.
Trên người cô có một mùi hương rất đặc biệt, không phải mùi của mì, cũng không phải nước hoa, hẳnlà mùi cơ thể, mùi hương cơ thể của cô thoang thoảng lượn lờ quanh chóp mũi anh, đặc biệt vô cùng quyến rũ.
Cuối cùng, anh hung hăng đè cô xuống, nhổm dậy khỏi ghế sô pha, khóe môi cong lên nhìn cô hỏi, “Được không?”
Vừa rồi khi bị anh đè xuống, cô có thể cảm nhận rất rõ có một cái gì đó chạm đùi cô, cô ngồi dậy nhìn anh một cái, liếc mắt nhìn xuống đũng quần, cúi đầu trả lời, “Được, rất được ạ.”
Nói xong mặt cô đỏ bừng rồi nhảy ra khỏi sô pha, cầm túi xách lên, mở cửa chạy ra ngoài, không có thời gian đổi dép.
Tần Mặc Bắc vẫn ngồi trên sô pha, phải một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.
Vừa rồi quá kích động, cho dù là anh muốn trêu ghẹo cô, nhưng đúng là hơi bốc đồng, không biết có dọa cô hay không.
Dù có sợ cũng xứng đáng, dám nói anh Bắc không được à, anh không chỉ lợi hại một chút thôi đâu mà còn cực kỳ cực kỳ lợi hại!
Tần Mặc Bắc đứng dậy khỏi sô pha, đeo tạp dề vào rồi đến bồn rửa chén, tiếp tục rửa hết tô đũa khi nãy chưa rửa xong.
Đến khi Triệu An Ca chạy xuống dưới lầu mới phát hiện chưa đổi giày, nhưng hiện tại cô rất ngại đi lên lầu đổi lại. Ở dưới lầu đi tới đi lui, lòng vòng hơn mười phút rồi cuối cùng quyết định không đổi nữa.
Trên đường trở về, cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên, nhất là chỗ bị anh chống vào bên đùi kia, đến lúc này trên mặt cô vẫn còn nóng hổi. Rõ ràng là mùa đông, mặc quần áo rất dày nhưng cô vẫn cảm nhận rất rõ.
Quá xấu hổ rồi.
Trở về ký túc xá, Triệu An Ca rửa mặt xong thì điện thoại cô reo lên.
Cầm lên nhìn thấy hiển thị Cục cưng lớn.
Cô đặt điện thoại xuống dưới gối, xem như không nhìn thấy, bằng không cô vẫn chưa biết phải nói thế nào với anh, chẳng lẽ nói cảm nhận sau khi bị đâm à?
Mắc cỡ lắm đó.
Tần Mặc Bắc lập tức gọi lại lần thứ hai, lúc này Triệu An Ca mới sực nhớ, cô về ký túc xá vẫn chưa báo cho anh biết, nếu không nhận điện thoại thì anh sẽ sốt ruột.
Triệu An Ca bắt máy lên, không đợi anh nói chuyện, cô giành nói trước, “Ừm, em về ký túc rồi, cảm ơn anh chiêu đãi, mì ăn ngon lắm ạ, cũng trễ lắm rồi, anh đi ngủ sớm nha, ngủ ngon, moaz moaz moaz.”
Sau khi cô nói liên thanh liền cúp điện thoại.
Tần Mặc Bắc nhìn cuộc gọi bị cúp trên màn hình điện thoại, khẽ mỉm cười.
Vốn dĩ anh đang muốn nói, ngày mai anh sẽ mang giày đến trường cho cô.
Cô lại không cho anh cơ hội để lên tiếng.
Tần Mặc Bắc đành phải gửi tin nhắn cho cô, “Ngày mai anh mang giày cho em.”
Triệu An Ca màn hình wechat sáng lên, không thèm xem liền tắt điện thoại, cô sợ Tần Mặc Bắc muốn cô nêu cảm nghĩ sau khi bị đâm là gì.
Cho đến sáng hôm sau, Triệu An Ca mới mở tin nhắn ra xem, thì ra là đổi giày, đột nhiên cô cảm thấy hơi mất mát.
Thầy Tần à, thầy không hỏi cảm giác sau khi bị chống là gì sao.
Triệu An Ca trả lời tin nhắn, “Được ạ.”
Sau đó điện thoại reo lên, là Tần Mặc Bắc gọi đến.
Bởi vì trong đầu Triệu An Ca đang suy nghĩ đen tối, bị tiếng điện thoại làm giật mình, sau đó mới bắt máy.
Tần Mặc Bắc đứng dưới lầu ký túc xá nữ sinh, trong tay một cái túi, bên trong là đôi giày mà cô quên đổi ngày hôm qua.
“Thức chưa? Anh đang ở dưới lầu ký túc của em, xuống lấy giày này.”
Triệu An Ca bước xuống giường, chạy ra ngoài ban công nhìn xuống, đúng là Tần Mặc Bắc đang đứng ở cổng ký túc xá nữ sinh, cô nhìn đồng hồ, mới bảy giờ mười lăm.
“A lô, được ạ, em xuống ngay.”
Nói xong cúp điện thoại, đánh răng rửa mặt nhanh như chớp, chải đầu rồi mặc thêm áo khoác chạy xuống lầu.
Dưới chân cô đang mang đôi dép lê sọc hồng trong nhà anh.
Triệu An Ca hấp tấp chạy xuống, thậm chỉ không kịp thở, gần như sắp bổ nhào vào ngực Tần Mặc Bắc.
“Thầy Tần, buổi sáng tốt lành.”
Tần Mặc Bắc ừ một tiếng rồi hỏi, “Quấy rầy em ngủ sao?”
Triệu An Ca thở hổn hển nói, “Anh chờ bao lâu rồi, sao không gọi cho em?” Nói xong mới sực nhớ, tối qua cô tắt điện thoại, lúc dậy mới mở lên.
Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Không lâu, đi thôi, anh dẫn em đi ăn sáng.”
Triệu An Ca nhìn đôi dép lê dưới chân nói, “Chờ em thay giày đã, giờ mà mang đôi dép này thì lần tới em đến ăn ké mì sẽ không có dép mang mất.”
Sau đó nhận cái túi trong tay Tần Mặc Bắc, cô ngồi xuống bồn hoa nhỏ bên cạnh, lấy giày ra đổi.
Tần Mặc Bắc bước tới, ngồi ở bên cạnh cô nhìn cô đổi giày.
Triệu An Ca đẩy anh ra, “Anh đừng ngồi, đừng ngồi, ở đây dơ lắm.”
Tần Mặc Bắc cảm thấy rất thoải mái, không có ý định đứng lên.
Triệu An Ca ngồi trên bồn hoa vừa đổi giày vừa cười nói, “Bây giờ mà hai đứa mình đặt một cái chén mẻ ở trước là có thể mở sạp đó, anh đẹp trai chị đẹp gái vui lòng thương xót, tôi đã ba ngày không ăn cơm, chồng tôi mang thai không có tiền đi bệnh viện, xin thương xót chúng tôi.”
Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Chồng nhà em lợi hại ha, còn có thể mang thai luôn à.”
Triệu An Ca nhìn Tần Mặc Bắc nói, “Lại còn đẹp như hoa nữa.”
Đổi giày xong, Triệu An Ca bỏ đôi dép lại vào lại trong túi, “Cái này để tạm ở ký túc xá của em nha, nếu không anh xách theo đi học, để người ta nhìn thấy, ơ kìa dép nữa, là biết tối qua thầy Tần làm gì ngay!!”
Tần Mặc Bắc lấy túi lại nói, “Đừng nghĩ nhiều, để anh xách, anh mang theo đi học cũng được.”
Triệu An Ca nghĩ, hmm, vậy cũng tốt, để người khác nhìn thấy sẽ nghĩ thầy Tần đã có vợ, có thể chặn được mấy ruồi bọ ong bướm xung quanh.
Lúc hai người đi đến nhà ăn ăn sáng, gặp Trương Lệ Dĩnh ở đây. Nhìn vẻ mặt cô ta hình như không tốt lắm.
Ban đầu Triệu An Ca còn muốn kéo Tần Mặc Bắc đến lượn một vòng trước mặt cô ra, nghĩ mà ngẫm lại thôi bỏ đi, làm thế thì cô lại giống người xấu hẹp hòi quá.
Ăn xong bữa sáng, Tần Mặc Bắc đưa Triệu An Ca đến dưới lầu ký túc xá.
Phía sau là Triệu Bân và Quách Tuyên Tuyên đang bước tới.
Triệu An Ca huýt sáo với Quách Tuyên Tuyên, “Chị cậu về rồi à?”
Tần Mặc Bắc nhìn cô nói, “Còn biết huýt sáo nữa cơ đấy, học ai vậy hả.”
Triệu An Ca cười nói, “Anh muốn học không, em dạy anh.”
Tần Mặc Bắc khoát tay nói, “Không học.”
Triệu An Ca mỉm cười, “Được rồi, đề lần sau em thổi cho anh nghe nha, chỉ trêu ghẹo một mình thầy Tần thôi.”
Quách Tuyên Tuyên vứt bỏ Triệu Bân, chạy thẳng đến trước mặt Triệu An Ca, bịt miệng cô lại.
Tần Mặc Bắc cười nói, “Được rồi, hai người về đi, anh với Triệu Bân đi học trước.” Nói xong xoay người đi về phía Triệu Bân.
Hôm nay trạng thái tinh thần Triệu Bân không tệ, đi đường rất oai hùng khí phách, giống như tướng quân mới thắng trận trở về, ôm cổ Tần Mặc Bắc, nhỏ to nói chuyện, không biết đang nói cái gì.
Triệu An Ca liếc nhìn Triệu Bân, quỷ khoe khoang, cục cưng lớn nhà tôi cũng rất lợi hại biết chưa, khá lợi hại đây nhá!
Hai cô gái đi vào cổng ký túc xá, Triệu An Ca nói thầm bên lỗ tai Quách Tuyên Tuyên, “Hai Huyên, thế nào, nói đi.”
Quách Tuyên Tuyên nhìn cô hỏi, “Nói gì cơ?”
Triệu An Ca mỉm cười, nhỏ giọng nói, “Cảm giác sau khi đâm ấy.”
Quách Tuyên Tuyên che miệng Triệu An Ca lại, khẽ nói, “Cảm giác sau khi đâm cái gì?” Nghĩ nghĩ hỏi lại, “Cậu còn chưa thể nghiệm nữa hả, không phải cậu yêu cục cưng nhà cậu đến chết đi sống lại lúc nào cũng sẵn sàng dâng hiến hay sao.”
Triệu An Ca kéo tay Quách Tuyên Tuyên ra, cong môi lên mỉm cười, “Tối hôm qua bọn tớ đã đâm luôn rồi.”
Quách Tuyên Tuyên bị bất ngờ, nghiêng mặt qua nhìn cô nói, “Thiệt luôn hả.”
Triệu An Ca khoát tay nói, “Giả đó, ha ha ha.” Nói xong ôm cổ Quách Tuyên Tuyên, “Làm như tớ là gái già thèm khát lắm vậy, mau nói đi, cảm giác sao.”
Quách Tuyên Tuyên vừa đi vừa nói, “Nếu không tự câu đi cảm nhận đi, hoặc là xem phim ấy. Này, mười giờ rưỡi sáng nay có tiết đúng không.”
Triệu An Ca, “Hình như có, để tớ về coi lại thời khóa biểu thử.”
Quách Tuyên Tuyên thở phào nhẹ nhõm, xem như chuyển chủ đề được rồi.
Chưa kịp thở xong, Triệu An Ca hỏi lại, “Này, cậu có tài nguyên sẵn đó không?”
Quách Tuyên Tuyên đáp, “Tớ không có, cậu hỏi người khác thử, rồi cùng xem chung đi, tớ cũng chưa xem bao giờ.”
Triệu An Ca tắc lưỡi chậc, “Nhưng ngài đã thực chiến rồi.”
Tan lớp buổi tối, Tần Mặc Bắc nhận được một cuộc gọi lạ, anh liếc nhìn là Lâm Tiểu Nhã gọi tới.
Anh bấm nhận máy.
Giọng nói Lâm Tiểu Nhã bên kia rất nhẹ rất nhỏ, “Anh Tiểu Bắc, em đang ở bệnh viện, anh có thể đến thăm em không?”
Tần Mặc Bắc nhíu mày hỏi, “Sao cô ở bệnh viện.”
Lâm Tiểu Nhã bên kia đáp, “Vì không cẩn thận bị tai nạn xe ạ, không nghiêm trọng lắm nhưng mà tạm thời không thể cử động, ba em về nhà rồi, ở đây chỉ có một ý tá và hai vệ sĩ thôi ạ.”
Tần Mặc Bắc nghĩ nghĩ rồi đáp, “Không nghiêm trọng là được, vậy cô nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Hình như Lâm Tiểu Nhã khóc, vừa nghẹn ngào vừa nói, “Ba em nói có người muốn giết em, cho nên mới gây ra hiện trường tai nạn xe giả, em sợ nếu như em chết, sẽ không gặp lại anh nữa.”
Tần Mặc Bắc trầm tư một chút rồi hỏi, “Ai muốn giết cô?”
Lâm Tiểu Nhã đáp, “Có thể là Lưu Cương ạ.”
Vì sao Lưu Cương muốn mưu sát Lâm tiểu Nhã?
Anh quyết định vào bệnh viện xem thử.
Tần Mặc Bắc cúp máy rồi đưa túi xách cho Triệu Bân, nhờ anh mang về dùm.
Lúc anh đến phòng bệnh, bị hai vệ sĩ ngăn lại.
Lâm Tiểu Nhã ở bên trong lên tiếng, “Là anh Tiểu Bắc, để anh ấy vào.”
Dường như vệ sĩ không có dự định cho anh đi vào, cho đến khi y tá mang hai bao lì xì ra thì Tần Mặc Bắc mới được vào.
Thoạt nhìn vết thương của Lâm Tiểu Nhã có vẻ ổn, không nghiêm trọng lắm nhưng cũng tính là nhẹ, ngược lại tinh thần không tệ.
Nhất là khi nhìn thấy Tần Mặc Bắc, ánh mắt giống như tỏa sáng, nhìn anh không hề chớp mắt.
Tần Mặc Bắc ngồi trên ghế cạnh giường, “Cơ thể khỏe hơn chưa?”
Lâm Tiểu Nhã gật đầu nói, “Cánh tay có thể để lại sẹo, xương đùi bị gãy, còn lại đã kiểm tra hết, không sao hết ạ.”
Tần Mặc Bắc nói, “Lưu Cương thì sai, vì sao hắn ta tìm cô?”
Lâm Tiểu Nhã tựa lưng vào gối, hơi cúi đầu nói, “Anh Tiểu Bắc, em xin lỗi.”
Tần Mặc Bắc không lên tiếng, chờ cô ta nói tiếp.
Lâm Tiểu Nhã cố gắng lấy hết dũng khí nói, “Trước khi Lưu Thiến nhảy lầu, em có đi tìm cậu ấy, sau đó bọn em cãi nhau một trận.”
Tần Mặc Bắc nghiêng đầu qua nhìn cô. “Cô biết Lưu Thiến?”
Lâm Tiểu Nhã gật đầu nói, “Em biết, cậu ấy thích anh, luôn bám lấy anh, em muốn đi tìm cậu ấy, có thể là ngày đó em nói chuyện quá khó nghe nên sau khi em rời đi, cậu ấy liền nhảy lầu, gần đây em mới biết, Lưu Cương đem chuyện em gái hắn ta tự tử tính lên đầu anh, nên em đã gọi điện thoại cho hắn.”
Tần Mặc Bắc thở dài nói, “Cô bị ngốc sao.” Lại nói, “Trong khoảng thời này đừng ra cửa, chờ vết thương khỏi, nói ba cô đưa cô ra nước ngoài du học đi.”
Lâm Tiểu Nhã cúi đầu nói, “Em rất xin lỗi anh, anh Tiểu Bắc, đều do em không tốt.”
Tần Mặc BẮc đứng dậy, “Sau này, đừng xúc động như vậy nữa.” Nói thêm, “Nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi về trước, đừng nói với ba cô là tôi đã đến.”
Lâm Tiểu Nhã dùng sức gật đầu nói, “Em biết ạ, anh Tiểu Bắc, vệ sĩ ở ngoài cũng không nói đâu, em đã cho lì xì rồi.”
Tần Mặc Bắc đi về phía cửa sổ, đóng kín cửa lại, giúp Lâm Tiểu Nhã chỉnh giường thấp xuống, cuối cùng nói, “Tôi đi đây, cô nghỉ ngơi đi.”
Lâm Tiểu Nhã gật gật đầu, “Hẹn gặp lại anh Tiểu Bắc.”
Tần Mặc Bắc đi ra bệnh viện, lúc đi ra cổng thì nhìn thấy Triệu An Ca.
Anh chạy tới hô lên, “Triệu An Ca.”
Triệu An Ca nhìn Tần Mặc Bắc, đi về phía anh hỏi, “Không sao chứ?”
Tần Mặc Bắc sờ sờ tay cô, lạnh như băng, anh nhíu mày,”Sao không đi vào chờ, ở ngoài cổng lạnh lắm.” Rồi nhìn áo khoác trên người cô lại hỏi, “Sao em không mặc áo nhung lông?”
Vừa nói xong thì một cơn gió lạnh thổi tới.
Triệu An Ca nhảy tại chỗ nói, “Em sợ đi vào trong chờ anh sẽ không thấy em, nghe Triệu Bân nói anh đến bệnh viện số Hai, em sợ có chuyện gì nên đến đây chờ.”
Tần Mặc Bắc giúp cô bọc áo khoác lại, dẫn cô ra ngoài đón xe, “Vì sao không gọi điện thoại cho anh?”
Triệu An Ca đáp, “Sợ anh chậm trễ công chuyện nên em chỉ gửi tin nhắn.”
Tần Mặc Bắc lấy điện thoại ra nhìn, đúng là có tin nhắn nhưng vừa rồi anh không để ý.
Xe chạy đến cổng trường rồi ngừng lại, hai người xuống xe, Tần Mặc Bắc đưa Triệu An Ca đến dưới lầu ký túc xá.
Khi nãy Triệu An Ca không kịp hỏi, lúc này mới có thời gian hỏi đến, “Vừa rồi anh đi bệnh viện, không sao chứ?”
Tần Mặc Bắc nói, “Không sao, chẳng qua là Lâm Tiểu Nhã bị tai nạn xe, gọi anh qua thăm cô ấy.”
Triệu An Ca hỏi, “Lâm Tiểu Nhã nào cơ?”
Tần Mặc Bắc đáp, “Anh Tiểu Bắc.”
Nhắc như vậy cô mới sực nhớ, Triệu An Ca liền nghĩ, “Là em gái Tiểu Nhã?”
Tần Mặc Bắc gật gật đầu.
Triệu An Ca hỏi, “Người không sao chứ ạ?”
Tần Mặc Bắc tiếp tục gật đầu, “Không sao cả.”
Triệu An Ca không gì thêm, muốn nói ghen nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, người ta đang nằm viện, nếu lúc này cô ghen thì rất không hiểu chuyện.
Nhưng trong lòng cô vẫn hơi lấn cấn, không biết phải nói như thế nào, chẳng qua là phân vân, tóm lại là muốn nói mà nói không được.
Trước khi Tần Mặc Bắc rời đi, búng nhẹ lên mũi cô rồi nói, “Đừng nghĩ nhiều, đi lên đi em, ngoan.”
Triệu An Ca đứng yên không nhúc nhích, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, nhìn anh nói, “Vậy anh hôn em một cái đi.”
Tần Mặc Bắc mỉm cười, hơi cúi đầu khẽ chạm vào môi cô.
Mặc dù đây chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng đối với Triệu An Ca vô cùng an tâm.