“Nếu em nói với anh rằng, em đang nghĩ về anh, anh có tin không?” Giản Mạt cười hỏi, luôn có anh bên đời.
Cố Bắc Thần trả lời tùy tiện: “Không tin.”
“Nhưng em đang nghĩ về anh thật mà…” Có đánh chết Giản Mạt thì cô cũng nghĩ về Cố Bắc Thần, "Nghĩ là, có khi vào một ngày nào đó, tiểu tam tiểu tứ đến nhà tạt axit em..."
Giản Mạt như hối hận mà khẽ thở dài, "Tuy rằng em không phải loại phụ nữ mà dựa vào mặt để kiếm cơm... Nhưng nếu như ngày đó mà anh không càn em nữa, thì dù sao em cũng phải dựa vào gương mặt này để tìm một người để sau này có thể dựa vào đúng không?
Cố Bắc Thần nghe người phụ nữ này huyên thuyên nói những chuyện phiếm trên trời dưới đất.
Không biết tại sao, mà cái miệng toàn nói phét nói bậy bạ của người phụ nữ này, lại làm anh không hề thấy phiền, có đôi khi còn thấy rất giải trí nữa.
Lúc trước chọn Giản Mạt làm vợ, phần lớn là cảm thấy cô sẽ hiểu được vị trí của mình ở đâu...
Mà gần hai năm nay, anh cũng chứng thực được điểm này.
Người phụ nữ này thỉnh thoảng sẽ ghen một chút, không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng hơn phân nửa cũng là vì muốn anh được vui.
Bình thường anh hay làm gì, cô chưa bao giờ hỏi... Những tai tiếng đầy trời ngoài kia, cô cũng có thể bình tĩnh tự nhiên.
Không phải anh không biết mọi người nói gì về vị "mợ Cố" thần bí này, đa số thì đều nói theo hướng cô bé lọ lem được gả vào giới thượng lưu, dù muốn phản kháng, cũng không có cách nào.
Nhưng cho dù là vậy, cô chưa từng thể hiện rằng mình không vui... Vẫn giống như lần đầu hai người gặp nhau vậy, cô muốn có tiền.
Đã hơn một năm trôi qua, đúng là cô cũng chỉ muốn tiền của anh.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Bắc Thần cảm thấy hơi hơi không thoải mái... Sao người phụ nữ này lại không giống những người phụ nữ khác, không cần biết là người hay là tiền, ít nhất cũng phải để bụng chứ đúng không?
Người lái xe là trợ lý riêng của Cố Bắc Thần - Tiêu Cảnh, lái xe dọc đường nghe Giản Mạt nói như vậy, thường nhìn lên gương chiếu hậu xem tình hình phía sau, khẽ cong môi cười...
Thật ra, anh ta rất thích cô vợ trên hợp đồng này của anh Thần. Rất xinh đẹp, lại chưa bao giờ gây thêm rắc rối cho anh Thần.
Đi xe từ Lam Trạch Viên đến biệt thự Lệ Sơn của Cố Từ không đến nửa tiếng đồng hồ, sau khi đậu xe ở bãi đỗ xe, Cố Bắc Thần và Giản Mạt xuống xe.
Vừa xuống xe, Giản Mạt cảm giác thần kinh của mình bắt đầu căng chặt...
Tuy rằng biết rõ, người kia đang ở nước ngoài hơn một năm nữa mới trở về, nhưng cố tình là, cô vẫn không thể kiểm soát được sự lo lắng của mình.
"Sao vậy?" Cố Bắc Thần phát hiện Giản Mạt có gì đó không đúng lắm, "Em thấy không thoải mái ở đâu à?"
Giản Mạt vội giấu đi bí mật nhỏ trong lòng này, cong khóe môi lắc đầu, "Đại khái là hơi mệt thôi... Không có gì đâu."
Cố Bắc Thần hơi hơi trầm mặt, "Công việc kia có gì hay đâu chứ? Chẳng lẽ tiền anh cho em không đủ dùng?"
"Em chỉ đang phòng ngừa chu đáo thôi mà?" Giọng Giản Mạt giống như đang hơi hờn dỗi, "Lỡ mà có ngày nào đó anh muốn ly hôn với em... Mà em lại vì hợp đồng nên không thể mơ đến tiền của anh nữa, thì sẽ lấy tiền này để nuôi bản thân đúng không?"
Cố Bắc Thần nghe Giản Mạt nói nói, trong lòng lại thấy không thoải mái... Hình như người phụ nữ này sắp xếp hơi kỹ đúng không?
Tuy rằng, đây là mong muốn của anh...
"Đi thôi." Cố Bắc Thần hơi hơi trầm mặt, cất bước dẫn đầu đi về phía trước.
Giản Mạt cười cười, trong lòng lại bắt đầu chuẩn bị tinh thần... Bây giờ, may mắn duy nhất của cô, là lúc trước Cố Từ không biết đến sự tồn tại của cô.
Bây giờ cô không dám tưởng tượng, nếu Sở Tử Tiêu biết bây giờ cô đã thành mợ nhỏ của anh, thì sẽ như thế nào nữa...