Trong nháy mắt mũi Giản Mạt cảm thấy chua xót, cũng không biết là cảm động hay bởi vì hồi ức đau lòng. Nói chung, khi mũi ngửi được hương thơm mê người của cháo, cô có chút muốn khóc.
“Vậy đã cảm động?” Cố Bắc Thần cười lạnh một tiếng, giúp đỡ Giản Mạt ngồi dậy.
Trong đáy mắt Giản Mạt có hơi nước mờ mịt, “Anh đối với em tốt như vậy, em đương nhiên cảm động...” Cô hít mũi một cái, “Nếu đối tốt với em như vậy, anh nghĩ cách để em tham gia vào bản dự án kia đi.”
Dứt lời, Giản Mạt liền nhìn thấy gương mặt như tượng tạc của Cố Bắc Thần hiện lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
Giản Mạt cũng không dám nhắc lại chuyện này, nhận cháo Cố Bắc Thần đưa tới ăn từng miếng một, “Chị cả bên kia...” Cô tìm cơ hội dò hỏi.
“Đưa em tới bệnh viện, không đến đấy.” Cố Bắc Thần hờ hững nói.
Giản Mạt cũng muốn hỏi xem rốt cuộc Sở Tử Tiêu đã về chưa,vẫn luôn cảm thấy quá đột ngột, cuối cùng cũng không hỏi, cứ tiếp tục rũ mắt xuống ăn cháo... Cố chịu ăn nửa bát, tuy rằng trong dạ dày trống rỗng, thế nhưng ăn không vào.
“Buổi tối anh ở đây với em sao?” Sau khi ăn xong, Giản Mạt thấy Cố Bắc Thần đi về phía sopha, không khỏi hiếu kỳ.
Nhưng rõ ràng, cô đã suy nghĩ nhiều rồi...
Cố Bắc Thần đi tới thu dọn tài liệu, sau đó làm thủ tục xuất viện cho cô, đưa cô cùng trở về Lam Trạch Viên.
Bị sốt cũng không phải bệnh gì nặng, hơn nữa sau khi truyền dịch Giản Mạt cũng đã khá hơn, rốt cuộc thì ở nhà vẫn thoải mái hơn một chút...
Cố Bắc Thần dàn xếp cho Giản Mạt xong xuôi, đi thẳng vào phòng làm việc, hai ngày nay có một dự án thu mua sát nhập, anh quả thật có chút bận bịu.
Bởi vì đã ngủ cả ngày, lúc này Giản Mạt một chút buồn ngủ cũng không có, cầm điện thoại di động tới... Thấy có tin nhắn gửi đến.
Mở ra, là Lý Tiêu Nguyệt gửi tới hỏi có gặp Sở Tử Tiêu hay không.
Giản Mạt bình tĩnh nhắn tin trả lời: Đột nhiên bị sốt nên, nên không đến.
Lý Tiêu Nguyệt rất nhanh đã gửi tin nhắn đến: Cậu đây là nặng nề quá thành bệnh sao?
Giản Mạt: Bác sĩ nói áp lực quá lớn...
Lý Tiêu Nguyệt gửi tới một biểu cảm khinh bỉ: Mạt Mạt, cậu có nghĩ tới không, hôm nay cậu có thể tránh khỏi, nhưng tiếp theo thì sao? Los Angeles dù lớn, nhưng giữa Cố Bắc Thần và Sở Tử Tiêu còn một tầng quan hệ, sớm muộn gì cũng phải gặp. Tránh được mồng một không tránh được mười lăm!
Giản Mạt có chút phiền não bất đắc dĩ: Trước tiên tránh thoát được mồng một rồi hãy nói...
Lý Tiêu Nguyệt không đành lòng: Mạt Mạt, cậu vẫn thích anh ta sao?
Giản Mạt nhìn câu hỏi của Lý Tiêu Nguyệt, trầm mặc thật lâu không biết phải trả lời như thế nào...
Lý Tiêu Nguyệt: Quên đi, vẫn nên đừng trả lời thì hơn. Mặc kệ thế nào, cậu cũng phải hiểu được, bây giờ cậu là vợ của Cố Bắc Thần, mặc kệ ban đầu cậu và anh ấy ở cùng một chỗ là vì cái gì, nhưng cậu và anh ta là không thể nào.
Giản Mạt: Mình hiểu.
Bên ngoài mưa phùn còn đang rơi xuống, tiếng lích tích lích tích cũng không lớn, nhưng cũng liên tục... Thời gian cuối hạ đầu thu, Los Angeles luôn mưa rất nhiều, khiến Sở Tử Tiêu không khỏi nhớ lại hai năm đã qua ở Seattle.
Ứơc định ba năm, anh ta cố giữ lấy tình yêu của họ, cô chờ anh ta!
Nhưng cuối cùng thì sao?
Anh ta vẫn cố níu giữ, nhưng cô lại không còn chờ anh ta...
Sở Tử Tiêu lấy thuốc lá ra, cầm bật lửa ‘Đang’ một tiếng phá vỡ sự im lặng, khi thuốc lá bị đốt đồng thời khói tràn ra...Hút một hơi, phun ra một làn khói, lượn lờ tản ra, bao phủ tầm nhìn.
Đúng lúc này điện thoại di động truyền tới tiếng chuông, Sở Tử Tiêu xoay người đi vào trong phòng cầm điện thoại di động lên, nhìn cái tên gọi tới, thấy là Đường Dục... Chấp nhận cuộc gọi đồng thời cầm điện thoại di động đặt bên tai.
“Bạn học cũ nghe nói hai chúng ta trở về, hẹn ra tụ tập...” Giọng điệu của Đường Dục giống như lưu manh, “Hẹn vào tối thứ sáu, Thiên Đường Dạ.”