Khi Giản Mạt tỉnh lại đã là đêm khuya, không gian an tĩnh, xung quanh màu trắng, còn có mùi nước khử trùng đặc trưng thuộc về bệnh viện, làm cho suy nghĩ của cô dần dần hồi phục lại biết được bản thân mình đang ở chỗ nào.
Chậm rãi nghiêng đầu, tầm mắt yếu ớt gượng gạo rơi vào hai chân thon dài đang vắt lên, trên người người đàn ông đang mở văn kiện ra, khóe miệng lơ đãng hơi cong lên...
Bên ngoài mưa nhẹ rơi xuống, nhẹ nhàng đập vào cửa sổ, khiến cho cả căn phòng càng thêm yên tĩnh.
“Đã nhìn đủ chưa?” Cố Bắc Thần nghiêng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn vào trong mắt Giản Mạt.
Giản Mạt nở nụ cười: “Anh đẹp trai như vậy, chưa nhìn đủ đâu...” Bởi vì phát sốt nên cũng chưa ăn cơm, giọng nói của cô rõ ràng khàn khàn yếu ớt.
Ánh mắt Cố Bắc Thần trở nên tối tăm, lạnh lùng nói: “ Giản Mạt, em là trẻ con sao? Bị bệnh còn không biết đến bác sĩ?”
Biểu cảm trên gương mặt Giản Mạt đầy khổ sở, yên lặng nhìn Cố Bắc Thần một lúc lâu, có chút tủi thân: “Em đang bị bệnh...”
“Bị bệnh thì có thể lý sự sao?” Cố Bắc Thần nhẹ nhàng nói, mặt vẫn còn lạnh lùng, nhưng khí thế cũng đã mềm mại vài phần.
Giản Mạt nở nụ cười, tuy rằng cười có chút khó coi, “Chỉ nghĩ rằng ngủ một lúc, nhưng ai biết lại ngủ thẳng đến khi anh trở về... Có lẽ là muốn để anh đau lòng đấy.” Cô cắn môi dưới, tiếp tục nói, “Nhưng hiển nhiên, không có đau lòng, chỉ có tức giận.”
Cố Bắc Thần căn bản không tin lời Giản Mạt nói, đã ở chung hơn một năm, anh vẫn không thể hiểu rõ được người phụ nữ này...
Giản Mạt thấy anh không nói lời nào, nhìn gương mặt tuấn tú vẫn một mực lạnh lùng, trong lòng cũng thấy khó chịu... Tuy rằng lần này đột nhiên bị bệnh, nhưng cô vẫn rõ ràng, đó là trong tiềm thức chống cự chuyện đến nhà họ Cố tạo thành.
“Bác sĩ nói bệnh của em, là do sức ép càng lớn thêm... Cho nên khiến cho cơ thể mất sức đề kháng.” Cố Bắc Thần khẽ mở đôi môi mỏng nói vậy, vẻ mặt có chút lạnh lùng: “Giản Mạt, em có áp lực gì?”
Trong lòng Giản Mạt bỗng nhiên ‘lộp bộp’, không dám nhìn vào đôi mắt có thể xuyên thấu lòng người của Cố Bắc Thần, “Còn không phải là do không có cách nào tham gia vào dự án của Đế Hoàng sao?!”
Cố Bắc Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Giản Mạt, muốn xem trong lời nói này có bao nhiêu phần thật giả... Nhưng hiển nhiên, vẻ mặt cô ngoại trừ tiều tụy và suy yếu, vẫn không nhìn ra gì khác.
“A Thần, anh xem em đều bị áp lực lớn như vậy, lớn đến mức đổ bệnh...” Giản Mạt hờn dỗi ngước mắt, muốn nói dối điều này cho đến cùng, “Anh liền đồng ý đi mà.”
Cố Bắc Thần đứng lên, khoanh hai tay trực tiếp đi ra ngoài, cái gì cũng không nói, chỉ để lại cho Giản Mạt một bóng lưng cao lớn lạnh lùng.
Khóe miệng Giản Mạt giật giật một cái, âm thầm oán giận: “Cầm thú, không biết đồng cảm!”
Đột nhiên Cố Bắc Thần dừng bước chân, chậm rãi xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn Giản Mạt: “Trong lòng đang mắng anh?”
“....” Khóe miệng Giản Mạt giật giật, “Em làm người tốt như vậy, cho tới bây giờ chưa bao giờ mắng người.”
Khóe miệng Cố Bắc Thần giật giật, lạnh lùng xoay người rời đi...
Trong nháy mắt trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Giản Mạt, trong lòng có chút chua xót.
Khi con người bị bệnh sẽ yếu đuối, cũng sẽ suy nghĩ miên man... Trước đây khi bị bệnh, bên người còn có cha mẹ.
Sau này lại ở trường học, cô và Sở Tử Tiêu ở bên nhau sau một mùa đông, cô muốn thi giấy chứng nhận, ở thư viện đến tận khuya... Bên ngoài tuyết rơi rất dày, cô cũng chỉ ham chơi một chút, ngày hôm sau đã bị cảm cúm.
Nhớ kỹ lúc đó anh ta tức giận không nhẹ, lại tự trách... Lúc ấy mặc dù đang bị bệnh, nhưng cô lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, cắt đứt dòng suy tư của Giản Mạt, cô nhìn sang... Chỉ thấy trong tay Cố Bắc Thần cầm một hộp đựng đồ ăn đi đến.