Trận chiến của Yui và Tsuyuri cũng không diễn ra liền đâu.
Cả hai cứ thế im lặng trong vài phút.
“Huf... Haa...”
“Kuu...”
Đây đích thị là một trận sinh tử, giờ mà có thằng nào nhảy vào thì thắng thua định luôn đấy.
Đối với cái tình huống trước mặt thì cho dù có là yandere đi nữa thì thật sự là nó vẫn quá sức đối với hai cô gái chỉ mới tầm tuổi dậy thì này.
Cả hai hổn hển, mồ hôi lạnh thì cứ tuôn ra, thậm chí cả hai còn chả thèm chớp mắt nữa cơ.
“...!”
Yui và Tsuyuri nhìn nhau, chậm rãi di chuyển nhưng cũng không quên chĩa vũ khí của mình
về hướng đối phương.
Tôi lặng lẽ hít một hơi thật sâu và quan sát tình hình.
------ Rồi sau đó...
“Ding~ Dong~.”
Một tiếng chuông không rõ nguồn gốc ở đâu vang lên.
[[......?]]
Nhất thời, cả ba đứa tôi đều trở nên bối rối.
Những người duy nhất có thể đến đây chỉ có Yui - chủ nhà, tôi - bạn trai của Yui với cả Tsuyuri - tình địch của Yui thôi mà.
Nếu trời còn ban ngày thì chuyện có vài người ghé thăm cũng chẳng lạ.
Cơ mà bây giờ là 10 giờ tối rồi kia mà.
Chính vì vậy nên bọn tôi cũng không thể biết được vị khách này của mình là ai.
“... Này là kế hoạch của Tsuyuri-chan đó hả?”
Tsuyuri đáp lại Yui trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương.
“Không, làm gì có. Mà tôi nghĩ có nói cô cũng chả tin đâu.”
“Đúng đấy, tôi còn lâu mới tin... Vậy, cô có dám ra ngoài kiểm tra xem vị khách đó là ai không?”
“Sao mà tôi có thể chắc là mình sẽ không bị đâm bởi con dao đó khi bước ra ngoài được cơ chứ?”
“Đúng đó, tôi cũng có thể bị chích điện khi vừa đi ra ngoài thì sao.”
Làm ngơ cái tình huống đang xảy ra để đi xử lý chuyện khác đúng là khó hơn lên trời. Con người luôn có bản năng muốn đảm bảo tất cả mọi thứ luôn xảy ra đúng ý mình cơ mà.
Mồ hôi mồ kê của hai em ấy cứ thi nhau chảy xuống. Đó chính là sản phẩm giữa sự kết hợp giữa nỗi lo lắng và sự lúng túng.
Rồi tôi cũng lên tiếng.
”Nè hai em, anh không nghĩ là cứ hễ ai đi ra thì sẽ là người bất lợi đâu, phải không?”
Khi nghe tôi nói vậy, cả hai em ấy đều hướng mắt về phía tôi.
Tôi nói thêm.
“Vì người bấm chuông là người lạ mà, nên là không có sao hết. Nếu như một trong hai em bị đâm hay bị chích điện thì họ sẽ gọi cảnh sát liền. Nên là hai em sẽ không thể tấn công người còn lại đâu.”
“.... Cũng đúng... có lẽ…...”
“Cơ mà, lỡ chuyện này là do Tsuyuri-chan bày ra thì sao. Có khi đó là bạn của nhỏ không chừng------”
“Không biết liệu với tư cách là một thằng anh trai thì có nói được không, cơ mà anh nghĩ là Tsuyuri sống cô độc lắm, ngoài anh ra thì em ấy còn chả có ai để bầu bạn nữa, nên cái kế hoạch đó gần như là bất khả thi với em ấy rồi.”
“Uuu.... Onĩ-chan...”
Tsuyuri hậm hực nhìn tôi. Cơ mà tôi cũng chả để tâm lắm.
“Giờ nè Yui, em là người hợp nhất để đi ra ngoài đó đấy. Em cứ làm đi, tạm thời anh sẽ hỗ trợ Yui cho. Dù cho việc đó có cho Tsuyuri cơ hội để ra tay đi chăng nữa thì anh cũng sẽ chẳng để nó vượt tới mức làm em bị thương đâu.”
“... Akira-kun đã nói đến vậy rồi thì.”
Yui tiến đến chỗ gắn bộ đàm thoại cửa. Cơ mà thay vì quay lưng lại với Tsuyuri mà đi thì em ấy lại chọn cách là đi chậm rãi mà đi lùi lại, giữ khoảng cách và rồi nhấn nút.
Rồi vị khách ấy nói.
[Xin lôi, cảnh sát đây]
““------------!””
Yui và Tsuyuri sững người trước câu nói của vị khách kia.
Cùng lúc đó tôi cũng đứng dậy và đi đến bên cạnh Yui.
Sau đó, tôi nhỏ giọng hướng dẫn Yui làm theo mình.
“(Yui, cứ ứng xử như bình thường đi)”
“(Eh, làm sao mà anh có thể cử động được kia chứ?... Uh, vâng.) D-dạ. Cháu có thể giúp gì ạ.”
[À, Bọn chú có nhận được một báo cáo quanh đây ấy mà. Phiền cháu có thể ra ngoài chút được không.”
Tôi gật đầu khi Yui bắt đầu quay sang nhìn tôi trong hoang mang.
“C-cháu biết rồi ạ...”
[Được rồi, cảm ơn cháu đã hợp tác]
Yui cúp máy và bắt đầu trở nên hoảng loạn.
“A-Akira-kun, e-e-e-em phải làm gì bây giờ? Cảnh sát đang...”
“Trước tiên em phải hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh lại cái đã. Tsuyuri đi lấy quần áo cho anh. Anh sẽ đi theo sau Yui. Tsuyuri không có giỏi ăn nói đâu, nên em cứ giữ im lặng mà ở lại đây đi. À còn nữa, Tsuyuri, lấy băng cá nhân hay gì đó dán vào vết thương đi em.”
“Uh-vâng... Mà nè Onii-chan , sao anh lại có thể di chuyển được vậy? Em cứ nghĩ thuốc làm anh hết cử động được rồi chứ.”
“Thì bởi anh cũng luyện được cái trò
“đào thải chất độc” rồi mà. Nên là cuối cùng anh cũng khỏe rồi thây.”
“Ehh...”
Tsuyuri tỏ ra vẻ thất vọng rồi bắt đầu gom lại đống đồ đang nằm vương vãi khắp nhà của tôi.
Tôi thì lại quay sang Yui trong khi em ấy vẫn đang hít một hơi thật sâu.
“Vậy giờ, Yui, bình tĩnh lại chưa em? Chừng nào em ổn định lại thì để anh chia sẻ cho em chút kiến thức mà mình có từ trước tới giờ cho nghe này.”
“Uh-huh. Em cũng ổn phần nào rồi...”
”Tốt. Đầu tiên thì đây chắc chắn không phải kế hoạch của Yui đâu. Vì anh cảnh sát đó có nói từ
”quanh đây” trước ”báo cáo” mà, cách nói đấy mơ hồ quá. Đó không phải là cách nói để bắt giữ nghi phạm. Hình như họ không có lệnh bắt giữ hay gì đâu. Ba mẹ của Yui chưa có bị phát giác đâu, có khi họ còn chả biết gì về nó là đằng khác đấy.”
“Umm, em hiểu rồi...”
“Theo anh thấy thì hai người đó đúng là cảnh sát rồi đó. Họ đi chung với nhau đến đây phải không? Đó chính là quy định của cảnh sát. Nếu chỉ có một người thì còn có thể giả, nhưng giờ thì không phải rồi. Nói tóm lại, nếu giờ em không ứng xử đàng hoàng, thì em có khả năng sẽ bị điều tra, dính vô cái đó thì khoai lắm.”
“A-Akira-kun, bộ anh nhìn xa đến vậy luôn rồi hả...?”
“Cái đó chỉ là phỏng đoán thôi.”
Rồi tôi vội vã mặc quần áo vào ngay khi Tsuyuri đưa nó cho mình.
“Rồi giờ đi ra ngoài thôi. Nếu có gì khó khăn cứ cắn môi dưới ra hiệu để anh tiếp lời cho là được.”