Khi tỉnh lại, tôi thấy bản thân đang ở trong nhà của Yui.
“Cái này...”
“Oh, anh tỉnh rồi ha, Akira-kun ♡.”
Giờ tôi đang bị trói vào một chiếc ghế ngay bên trong phòng khách, trên người còn đúng cái quần đùi.
Hiểu luôn... Hết Tsuyuri giờ lại tới lượt Yui nhốt tôi rồi ha.
Giờ tôi có cảm giác là suốt tuần qua tôi toàn bị nhốt ấy.
“Chào buổi sáng nha Yui... Ủa mà mấy giờ rồi vậy em?”
“Hình như 10 giờ tối rồi á~?”
Ôi thôi... Mình ngủ gần 9 tiếng luôn rồi. Cứ nghĩ là tới tối là tạm biệt Yui rồi đi về chứ.
Mà, như vậy thì mình có thể mong đợi về cách Tsuyuri tấn công rồi.
“Em biết Akira-kun đang nghĩ gì đó nha~. Anh đang nghĩ là Tsuyuri sẽ đến đây và cứu mình phải hong.”
Yui mỉm cười và nói.
“Cơ mà phải ngược lại mới đúng cơ. Tsuyuri chính là nguyên nhân mà em ở đây đó nha. Khi mà Tsuyuri-chan đến đây để cứu anh thì em sẽ “chăm sóc” nhỏ đó. Mục đích của em lần này chỉ có vậy thôi à. Vậy nên chừng nào xử xong Tsuyuri-chan thì em sẽ thả Akira-kun ra nha~.”
“Thì đúng, cơ mà anh nghĩ Tsuyuri sẽ chuẩn bị nhiều thứ cho đợt này lắm đó.”
“Cũng có lý, em cá là nhỏ sẽ đem theo cái khẩu súng điện đó rồi.
Tuy Tsuyuri rất biết cách tận dụng điểm yếu của đối thủ, nhưng mà nhỏ yếu lắm, nên là đánh một chọi một thì nhỏ không có cửa với em đâu.”
Yui cười trông rất tự mãn.
“Chỉ còn lại biến số là Akira, nhưng anh hiện đã được em kiểm soát. Khi cả ba đuổi bắt nhau ở trường trước đây, anh cũng đã bị cuốn vào một tình huống nan giải còn gì... nhưng đó là anh mà, nên chuyện sẽ luôn luôn được giải quyết êm thấm đúng không nè? Chỉ có thế thì anh còn chơi được."
“Vậy nên là em cũng có chuẩn bị cho anh vài thứ thích hợp lắm đó.”
Yui thì thầm vào tai tôi đầy quyến rũ.
“Nè, anh có thấy gì lạ ở mấy thứ đang trói buộc mình không? Chúng không chặt xíu nào luôn á~, chúng lỏng đến mức mà Akira-kun chẳng cần mất sức để thoát ra đâu. Nhưng mà giờ Akira-kun đâu có đứng lên được đâu? Anh thử nghĩ xem đó là gì nà~.”
“... Chắc là loại thuốc gì đó.”
“Chính-xác~ rồi đó! Không hổ danh là Akira-kun mà! đó là một đáp án đúng rồi đó.”
Rồi Yui lấy ra một cái lọ nhỏ.
“Đây là lọ thuốc giãn cơ mà em lấy từ bệnh viện của ba mình đó♡.”
“... Anh hiểu rồi, em làm tốt lắm Yui.”
“Vậy hả? Ah! Dĩ nhiên là định lượng thuốc em xài là vừa đủ, nên sẽ hỗng có hậu quả gì đâu, chắc vậy á~? Nên là em cũng mong là anh đừng có để ý về mấy cái chuyện đó...”
“Bởi vì” Yui nói thêm.
“Ehehe♡, em sẽ không bao giờ làm Akira-kun bị gì đâu. Vì... em biết là Akira-kun không có lỗi gì hết mà, lỗi của ai thì cũng được hết, riêng Akira-kun thì không đâu. Kiểu như việc Tsuyuri thật ra mới là đứa có lỗi vì đã quyến rũ Akira-kun đấy.”
“... Yui, em nghĩ như vậy thật hở.”
Khi nghe tôi nói thế thì mắt Yui liền nheo lại.
“Đúng vậy đó, em đã nghĩ Akira-kun đúng thật là quá hoàn hảo. Nhưng thật ra không anh cũng không phải là không có khuyết điểm gì, mà như thế lại càng làm em yêu anh nhiều nhiều hơn nữa cơ... Em yêu anh lắm Akira-kun.”
Yui tiến tới rồi từ tốn trao cho tôi một nụ hôn.
Tuy nhiên, đúng như dự đoán, em ấy lại thiếu kiên nhẫn, em ấy dần quyết liệt hơn, nụ hôn này dần trở nên say đắm hơn, đến nơi tôi gần như chết ngạt vậy.
Sau đó, em ấy cũng miễn cưỡng mà ngừng việc hôn lại vì hết hơi.
“Haaaa, hah... Akira-kun...”
“Yui...”
Rất khó để hôn được Yui vì hiện tôi chẳng thể cử động được cơ thể mình... Khó chịu quá.
Tôi muốn cho em ấy cảm nhận được hết tình yêu mà bản thân có thể mà, cho dù tôi có bị trói, đâm hay giết đi nữa.
“Haa, hah... fufu... Ah, nói thiệt là cơ thể của Akira-kun là nhất. Tuy còn mỗi chiếc quần lót thôi cơ mà nó vẫn tuyệt hảo y như bước ra từ trong tranh vậy.”
Yui đỏ mặt... nhẹ nhàng vuốt ve cơ bắp của tôi bằng ngón tay của mình.
“Anh tuyệt thật đó...... AAAAAH, đúng là em không thể tha thứ cho con nhỏ đó mà. Em muốn anh thuộc về em cơ, em không muốn ai có được anh đâu--------- Akira-kun, nữa đi....”
Càng nói Yui lại càng ghé sát môi lại gần tôi hơn.
Bỗng, có tiếng chuông cửa vang lên.
Yui nở một nụ cười đầy bí hiểm hướng về tôi.
“... Cuối cùng nhỏ cũng đến rồi kìa Akira-kun?”
Trong khi Yui tiến đến chỗ gắn đàm thoại cửa thì tôi đáp lại “vâng."
Nhưng chả có tiếng đáp lại nào từ cửa trước cả.
“....? Xin chào?”
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng rắc.
Yui thì vẫn còn bận với đàm thoại cửa nên chẳng để ý đến âm thanh đó.
Nhưng tôi thì có đấy. Và tôi đã nhìn thấy em ấy.
Trước mặt tôi, Tsuyuri đang lặng lẽ dán băng dính khắp cửa sổ đế phá chúng trong im lặng.
“... Không tệ đâu.”
Tsuyuri đục được một lỗ trên cửa sổ, mở chốt và bước vào mà không gây ra một tiếng động nào cả.
Em ấy nhìn tôi một cái rồi lè lưỡi.
Sau đó, em ấy tiến thẳng đến chỗ của Yui.
“Đứa nào phá à...? Nhưng giờ là tới rồi mà? Đừng nói là....”
Yui nhận ra và quay mặt lại. Sau đó Tsuyuri liền rút khẩu súng điện của mình ra.”
“Muộn rồi cưng.”
“Muộn? không ai mới muộn đâu nha.”
Không còn là Tsuyuri nữa, mà lần này Yui mới là người đang chiếm thế thượng phong cơ.
Yui lấy ra một con dao bếp đã được chuẩn bị từ trước ra và đẩy lùi lại đòn tấn công bằng súng điện của Yui.
Tsuyuri Lùi lại, giữ khoảng cách với Yui. Cánh tay em ấy cũng bắt đầu chảy máu.
“Tsk... Suýt chút nữa là mình làm được rồi.”
“Ờ hớ, đúng đó, haha! Xíu nữa là cô thành công rồi đó. Nhưng mà đâu có được đâu. Cô xui lắm Tsuyuri-chan.”
Đôi mắt của Yui rực lên khi nhìn vào Tsuyuri.
Tsuyuri thì lại nhìn Yui với cặp mắt trống rỗng.
Còn tôi thì lại lo cho vết thương của Tsuyuri cơ.
Hy vọng em ấy không bị gì hết, cơ mà vết thương đó... nhìn vào lượng máu chảy ra thì trông nó cũng không sâu lắm...
“Chơi trò bấm chuông để đánh lạc hướng rồi phá cửa sổ vào cũng hay đó. Nhưng Tsuyuri-chan à, cưng đánh giá thấp chị đây quá rồi. Chị đây chỉ cần suy nghĩ có tí xíu cũng đủ để nhận ra cái trò dương đông kích tây này rồi cưng ạ.”
“....”
“Biến số duy nhất là Akira-kun thì giờ cũng đang bị chuốc thuốc đến kiệt sức rồi. Cô hiểu không nà? Game set!, Tsuyuri-chan “bất lực” rồi.”
“Giờ sủa thì vẫn còn sớm lắm đó, con cờ hó yếu sinh lý, tao vẫn còn nước chưa đi đâu."
“Yếu sinh lý?"
“Lúc nào hôn Onii-chan cô cũng hụt hơi hét, không yếu sinh lý thì là gì?"
“-----------------... Giết!.... Tao sẽ giết mày, tao sẽ nấu chảy rồi nhấn chìm chết con mẹ mày AAAAH, tao sẽ nghiền vụn xương mày ra rồi quăng mày xuống biển..."
“Ha! Ê Yui-sàn. Mày có nhận ra điểm tương đồng của mấy nơi tao sắp đặt không?... Chúng đều là mấy nơi để có thể phi tang xác chết dễ dàng đó. Phòng thí nghiệm khoa học thì có rất nhiều hóa chất còn ngôi nhà này thì tao cũng biết rồi, vậy nên tao sẽ dễ xử lý mày lắm cơ."
Cả hai em ấy, mặt đối mặt. Và cả hai đều mang theo sát ý muốn giết người còn lại.
Một bên là Yui, người có lợi thế sân nhà và sở hữu thể chất rất vượt trội.
Bên còn lại là Tsuyuri, người rất giỏi khai thác những sơ hở của kẻ thù và tận dụng chúng, em ấy còn có rất nhiều bài chưa lộ nữa chứ.
Tôi nuốt nước bọt vào trong. Cuối cùng “sự kiện” cũng bắt đầu rồi, một trận giết chóc đúng nghĩa của các nàng Yandere vì tính chiếm hữu đến cùng cực của họ.