Khi bữa tối chuẩn bị kết thúc, tâm tình Tô Dục Chu cũng trở lại bình thường.
Nhân viên mang một đĩa bánh ngọt lên, nhưng ban nãy họ không hề gọi món này.
Nghe Túc Khiêm hỏi vậy, nhân viên phục vụ cười nói: “Dạ giám đốc Túc, cái này là Diệp tiên sinh gọi cho ngài và ngài Tô ạ.”
Túc Khiêm ngước mắt nhìn bàn ăn cách đó không xa.
Đúng lúc Diệp Vũ Thanh cũng nhìn sang, y giơ tay lên vẫy anh, sau đó cười với Tô Dục Chu. Niềm nở lại không hề có vẻ quá lố, rất khó để người ta phản cảm với y.
Túc Khiêm thở dài, gật đầu chấp nhận: “Nói một tiếng cảm ơn với cậu ấy giúp tôi.”
Ngẫm nghĩ rồi cũng tặng lại một bình rượu đỏ, chúc y xem mắt vui vẻ.
“Anh và anh Diệp có vẻ thân ghê.” Đợi nhân viên phục vụ rời đi, Tô Dục Chu không nhịn được nói.
“Cũng bình thường.”
Túc Khiêm gật đầu, đúng lúc này lại thấy Tô Dục Chu hơi nghiêng người về phía trước, mắt sáng lấp lánh nhìn anh, thì thầm hỏi: “Anh nói với anh ấy về em à?”
Nếu không thì sao Diệp Vũ Thanh lại biết cậu họ Tô? Với cả anh ấy đã kể với bạn bè về cậu như thế nào?
Túc Khiêm hơi bất ngờ nhìn cặp mắt sáng long lanh kia, ngập ngừng lắc đầu rồi nói: “Không, chắc cậu ta nghe được tin tức gì đó.”
“Tin tức?”
“Ừ. Hai tên Alpha mà em gặp ở cửa thang máy hôm qua, khá là… Nổi tiếng.”
Tô Dục Chu lập tức nhớ tới hai người kia, ồ một tiếng, sau đó lại nhíu mày: “Nhanh như vậy đã truyền ra rồi sao?”
Ngay cả bạn từ bé của Túc Khiêm cũng biết…
“Thật sự sẽ không ảnh hưởng xấu đến anh ạ?” Liệu có bị trả đũa hay gì không?
“Sẽ không đâu.” Túc Khiêm lắc đầu: “Em đừng lo, nếu bọn họ dám làm gì thì…”
Anh không nói tiếp, chỉ nở nụ cười. Rõ ràng là một nụ cười thật bình thản, Tô Dục Chu lại tự dưng rùng mình.
Biết Túc tiên sinh quả thật là một người không dễ chọc, cậu quyết định giữ im lặng.
Ăn xong miếng bánh cuối cùng, bọn họ rời đi trước.
Bởi vì mới uống chút sâm banh, vì lí do an toàn nên Túc Khiêm không tự lái xe mà gọi người chở về, ra ghế sau ngồi cùng với Tô Dục Chu.
Đến chân núi thì Túc Khiêm bảo người kia đi trước, mình tự lái xe lên.
Tô Dục Chu vốn không muốn nhúc nhích, nhưng vẫn bị Túc Khiêm gọi lên ngồi ghế phụ. Nghĩ đến việc ngồi ở ghế sau làm Túc Khiêm giống tài xế của mình đúng là không tốt lắm, thế là cậu ngoan ngoãn dời vị trí, ngồi xuống bên cạnh anh.
Ăn no rồi lại buồn ngủ, cộng thêm buổi sáng thật sự dậy quá sớm, Tô Dục Chu dụi mắt, vẫn không nhịn được mà nhắm mắt nằm ra ghế.
Đường núi về đêm rất yên tĩnh, gần như không có xe qua lại, mỗi lần dừng đèn đỏ cậu còn có thể nghe được loáng thoáng tiếng côn trùng mùa hạ rả rích.
Hết thảy thật bình yên an lành, khiến người ta buồn ngủ.
Xe của họ đi rất chậm, lái cũng vững vàng.
Cuối cùng Tô Dục Chu cũng cảm giác được xe dừng lại, muốn nhanh chóng về phòng tắm rửa rồi còn đi ngủ, lại phát hiện — Bên ngoài không phải là biệt thự của Túc Khiêm.
Khi mở hai mắt ra, màn đêm đen nhánh với bầu trời lấp lánh ánh sao ập tới khiến Tô Dục Chu không khỏi sửng sốt, sâu ngủ cũng cứ thế mà chạy mất.
Không biết từ khi nào, xe bọn họ đã dừng ở một khoảng đất trống trên đỉnh núi.
Đêm nay trời sáng sủa không mây, tầm nhìn từ đỉnh núi thật khoáng đạt, có thể nhìn thấy từng vì sao sáng tỏ tô điểm cho màn đêm màu lam sẫm.
Khung cảnh này đẹp đến nao lòng.
“Nơi này là…”
Tô Dục Chu không khỏi nhổm người về phía trước, tràn đầy rung động nhìn ngắm trời sao mĩ lệ của đêm hè.
Trước giờ cậu chưa từng biết thành phố S còn có nơi như thế này!
“Đài ngắm sao.”
Túc Khiêm nói, sau đó anh bật máy phát nhạc, âm nhạc du dương êm dịu lập tức vang lên, khiến giây phút này càng thêm vài phần lãng mạn. Tiếp đó, nóc xe của họ chậm rãi kéo ra sau.
Cái này là xe mui trần!
Tô Dục Chu ngửa lên nhìn trời sao, cảm giác ngân hà thật gần, dường như chỉ giơ tay lên là có thể chạm tới.
Mà lúc này, Túc Khiêm còn đưa cho cậu một cái kính viễn vọng.
Tuyệt vời quá rồi!
Cậu cầm lấy kính viễn vọng, dưới sự chỉ dẫn của Túc Khiêm, bắt đầu quan sát các ngôi sao trên cao.
“Chỗ này đẹp thật đấy.”
Tô Dục Chu không khỏi cảm khái: “Trước kia anh thường xuyên tới đây ạ?”
“…”
Túc Khiêm sẽ không nói anh ở đây nhiều năm như thế rồi nhưng đây cũng là lần đầu đêm hôm khuya khoắt chạy ra đây ngắm sao. Và cũng cho tới tận hôm nay lên kế hoạch, anh mới biết có một nơi như thế này.
Anh nghĩ là nếu muốn dùng một nơi nào đó để làm dấu chấm hoàn mỹ cho ngày hôm nay, vậy đó phải là nơi này.
Mà sự thật cũng chứng minh đúng là vậy.
Ngước lên bầu trời đầy sao lộng lẫy, Túc Khiêm chưa bao giờ cảm thấy lòng mình thư thái như thế này, lại nghiêng đầu nhìn chàng trai đang híp mắt quan sát. Anh bỗng cười, ánh mắt thật dịu dàng.
Rồi anh nghe thấy Tô Dục Chu nói: “Túc Khiêm… Anh Túc, bọn mình ở đây đợi mặt trời mọc đi!”
Túc Khiêm sửng sốt.
Tô Dục Chu hưng phấn nói tiếp: “Bên đó vừa hay là phía Đông chỗ mặt trời mọc, em chưa ngắm mặt trời mọc bao giờ, hay là đêm nay bọn mình thử đi!”
Túc Khiêm nhìn vẻ tươi cời của cậu, hơi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng không phải là không được. Dù sao thì mai anh cũng không cần tới công ty.
“Em chắc chứ?” Anh xác nhận lại.
“Chắc ạ!”
Mặc dù chỉ là nông nổi bất chợt, nhưng cậu thật sự rất hào hứng, còn bổ sung: “Trong nhà anh có lều không? Bọn mình có thể cắm trại ở đây luôn, sau đó đặt đồng hồ báo thức, sáng mai dậy là có thể thấy mặt trời mọc rồi.”
Túc Khiêm khẽ gật đầu: “Vậy giờ mình về lấy nhé?”
“Dạ!”
Từ biệt thự tới đây cũng rất gần, thỉnh thoảng lúc chạy bộ buổi sáng anh cũng sẽ chạy qua bên này.
Bọn họ nhanh chóng trở về lấy lều vải và túi ngủ, đương nhiên còn phải mang theo một ít đồ phòng muỗi và thức ăn vặt.
Cả hai đều có kinh nghiệm, cái lều thoáng cái đã được dựng lên.
Tô Dục Chu đi vào trải chăn mền rồi mới đặt túi ngủ lên, sau đó lại đốt nhang đuổi muỗi, định đến lúc ngủ lại dùng vợt điện bắt thêm vài con. Sắp xếp xong xuôi, cậu chui ra khỏi lều, lại thấy người kia đang tựa trước hàng rào đài ngắm sao, châm một điếu thuốc, nuốt mây nhả khói ngay trong gió đêm.
Tô Dục Chu không khỏi bước tới. Đi đến trước mặt anh, không nói không rằng giật mất điếu thuốc, ném xuống đất rồi hung hăng dùng giày di cho tắt.
Túc Khiêm lại không hề tức giận, chỉ hơi bất ngờ.
“Sẽ gây hỏa hoạn đấy.” Tô Dục Chu nói.
Túc Khiêm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, khẽ mím môi rồi quay đi nói xin lỗi. Sau đó anh thấy cậu thanh niên vòng tay ôm lấy mình, chui vào ngực anh.
Túc Khiêm ngẩn người, xoay lại ôm cậu.
“Gió trên núi lớn quá.” Tô Dục Chu nói.
Cậu có cảm giác sau khi đêm xuống, nhiệt độ trên núi hạ thấp nên có hơi lạnh. Túc Khiêm bèn thu hẹp vòng tay, ôm cậu chặt hơn nữa, dùng nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cho cậu.
Sao trên trời càng lúc càng sáng.
Bọn họ ôm lấy nhau trong đêm, đứng trên đài ngắm nhìn trời sao.
Đêm trên đỉnh núi đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những vì sao, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người họ.
Tô Dục Chu dựa sát vào Túc Khiêm, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của người đàn ông, cảm thấy có lẽ cả quãng đời về sau mình cũng không thể quên được đêm nay.
Buổi hẹn hò đầu tiên này, hoàn mỹ đến mức đủ để cậu hồi tưởng cả đời.
“Anh Túc, cảm ơn anh.”
Cậu vùi mặt vào cổ người đàn ông, hít hà mùi hạt dẻ ngọt ngào trên người anh, lưu luyến không nỡ rời dụi đầu.
Túc Khiêm vut ve mái tóc cậu, lẳng lặng ôm người thanh niên, cẩn thận cảm thụ thời gian tưởng chừng như tĩnh lại ở thời khắc này.
Nhưng chỉ vài cái chớp mắt, Tô Dục Chu đã không chịu yên bắt đầu vặn vẹo.
“Anh Túc…” Cậu đáng thương mở miệng.
“Ơi?”
“Muỗi nhiều quá, mình vào lều đi!” Tô Dục Chu bị đốt mấy phát ở đùi, lập tức cảm thấy trời sao chẳng đẹp tẹo nào.
Túc Khiêm không khỏi nở nụ cười, gật đầu kéo Tô Dục Chu vào trong lều, cầm thuốc đuổi muỗi bôi cho cậu.
Cũng không còn sớm nữa, nhiệt độ ban đêm trên núi càng lúc càng thấp, bọn họ lại mặc quần áo mùa hè mát mẻ, nên cũng chỉ ngồi một lát rồi mỗi người chui vào túi ngủ của mình.
Túc Khiêm vừa nằm xuống, nhóc Alpha đã cuộn thành sâu róm lập tức rúc tới.
Trong lều không bật đèn nên rất tối.
Anh chỉ có thể nghe được những tiếng sột soạt, tiếp đó là cậu thanh niên kề sát bên anh, lật qua lật lại cho đến khi đối diện với lưng anh, đến lúc này mới chịu nằm yên.
Một lát sau, lại nghe thấy tiếng cậu vang lên: “Anh Túc, anh ngủ rồi à?”
Sao mà ngủ nhanh vậy được…
Túc Khiêm mở mắt, khi đã dần quen với bóng tối thì mơ hồ thấy được cảnh vật trong lều.
Anh nhìn sang bên cạnh: “Sao thế?”
Chàng trai im lặng một lát, sau đó nói với giọng điệu có phần ngượng nghịu lại mong chờ: “Không… Không hôn chúc ngủ ngon ạ?”
Túc Khiêm không nói gì, bởi vì anh cũng không biết lúc này mình nên nói gì.
Anh vốn tưởng là lên núi ngắm sao sẽ là một dấu chấm hết hoàn mỹ, nhưng lời đề nghị của Tô Dục Chu lại khiến anh nhận ra, bọn họ còn có mặt trời mọc ngày mai.
Mà giờ…
Cả hai cùng chen chúc trong chiếc lều vải, nhỏ giọng thầm thì, mà bé Alpha kia, đang vòi được anh hôn.
Tô Dục Chu không thấy Túc Khiêm nói gì thì khó tránh khỏi thất vọng, lại bỗng nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh, cánh tay của người đàn ông mò mẫm vươn tới. Cậu cảm nhận đầu ngón tay của anh chạm lên mặt mình, bóng tối phóng đại các giác quan, khiến tim cậu loạn nhịp.
Sau khi xác nhận vị trí của Tô Dục Chu, Túc Khiêm thử nghiêng người tới, không nói gì hôn cậu.
Tô Dục Chu lại rất muốn nói, thật ra em chỉ cần một cái thơm lên trán thôi, nhưng… Ưm, thôi được rồi.
Bọn họ hôn nhau dưới trời sao của đêm hè, trao đổi hơi ấm trong lều vải, mặc cho mùi hạt dẻ và mùi dừa thơm dần ngập tràn không gian nhỏ.
Nhiệt độ bắt đầu tăng cao.
Nhưng ngay khi Túc Khiêm cho rằng có thể tiến thêm bước nữa làm chút gì đó, anh lại nghe được nhóc con đang nằm nhoài trên ngực mình thở hổn hển: “Anh ơi, anh có thể cai thuốc không?”
“Ừm, cái này là yêu cầu thứ bảy.”
Túc Khiêm sửng sốt, sao tự dưng lại nhắc đến chuyện này?
“Em thấy mùi thuốc lá hơi hôi.”
“…”
- -----oOo------