“Ơ, hết phim rồi.”
Tô Dục Chu trở lại vị trí của mình, vừa ngẩng lên đã thấy màn hình lớn đang chạy credit.
Cậu hơi lim môi, cảm giác nó tê tê, hình như là bị hôn sưng lên rồi. Mặt cũng nóng bỏng, có lẽ còn đỏ hơn cả gấc.
“Chúng ta ra ngoài thôi.”
Tô Dục Chu đứng dậy, muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Mặc dù lần này vẫn giống hôm qua không xem hết được phim, nhưng cậu lại không hề cảm thấy tiếc nuối, thậm chí còn có phần kích động, đến giờ trái tim vẫn còn đang thình thịch nhảy loạn đây này.
Cậu cần rửa mặt cho bình tĩnh lại.
Nhưng Túc tiên sinh lại ngồi im không nhúc nhích, anh hé miệng nói: “Ngồi thêm chút nữa đi.”
“Dạ?” Tô Dục Chu không hiểu, lại nhìn lên phần credit: “Anh đang chờ trứng màu ạ?”
Túc Khiêm lại đáp: “Tê chân.”
Tô Dục Chu: “…”
Tại sao Túc tiên sinh lại bị tê chân, đương nhiên là không cần phải hỏi, dù gì cậu cũng là kẻ đầu sỏ — Mặc dù Tô Dục Chu gầy thật, nhưng vẫn cao tới m, đương nhiên không thể nhẹ được, bị cậu ngồi lên chân lâu như vậy, không tê mới là lạ.
Tô Dục Chu vội vàng ngồi xuống, vươn tay xoa bóp giúp anh.
Trong bóng tối, sắc mặt Túc Khiêm không tốt lắm. Anh nhắm mắt lại, nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng vẫn phải bắt lấy tay cậu thanh niên.
“Đừng có bóp.”
Giọng anh trầm khàn vô cùng, còn mang theo chút kiềm chế.
Tô Dục Chu chớp chớp mắt, đột nhiên ý thức được điều gì, lén lút liếc về phía chỗ nào đó.
Bởi vì họ bao cả phòng nên dù đã hết phim, nhân viên cũng không bật đèn đuổi khách, đến giờ đèn vẫn còn tắt, trước mắt chỉ là một khoảng mờ tối, cậu cũng chẳng thấy được gì.
Nhưng Tô Dục Chu vẫn ngậm miệng ngồi ngay ngắn lại, nhìn chữ thuyết minh chậm rãi trôi đi.
Thật ra nhạc cuối phim nghe cũng hay lắm.
Tô Dục Chu không rút tay về, cứ để Túc tiên sinh nắm như vậy. Hai người lẳng lặng ngồi trong bóng đêm, cảm thụ pheromone gặp nhau trong không khí.
Xúc cảm kích động mãnh liệt chầm chậm lắng xuống, một cảm giác ngọt ngào ấm áp khác lại trào dâng, chảy xuôi giữa hai người. Dường như bọn họ không cần làm gì khác, chỉ có hai người nắm tay ngồi bên nhau như thế này, nhìn những con chữ nhàm chán trôi đi, cũng đã là một chuyện khiến người ta thấy vui vẻ.
Trong lúc đó, nhân viên của rạp gọi điện tới hỏi bọn họ có muốn tiếp tục chiếu các phim khác không —
Túc Khiêm đặt bao cả ngày, bây giờ vẫn còn trong thời gian phục vụ.
“Còn muốn xem phim nào khác không?” Túc Khiêm nhìn về phía chàng trai.
Tô Dục Chu lắc đầu, thấy vậy thì Túc Khiêm từ chối, dặn bọn họ đợi thêm chút rồi hẵng vào dọn dẹp.
Cúp điện thoại, Túc Khiêm khẽ nâng mắt nhìn hàng chữ phụ đề: “Tại sao em lại muốn đi xem bộ phim này?”
Trông Tô Dục Chu không giống kiểu người có đam mê với phim ảnh, thế nên chuyện này càng khẳng định suy đoán của anh.
Tô Dục Chu lại rất thẳng thắn: “Thấy có diễn viên yêu thích xuất hiện nên em muốn tới ủng hộ một chút.”
“Là nam phụ trong bộ phim ‘Giày pha lê thủy tinh’ kia à?”
“Ơ? Anh cũng nhận ra ạ?”
Tô Dục Chu cười nói: “Phim đó hình như anh ấy quay từ lâu lắm rồi nên kĩ thuật diễn chưa đâu vào đâu. Về sau anh ấy rèn luyện mấy năm, tiến bộ nhanh lắm, còn đạt được giải thưởng nữa.”
Túc Khiêm thấy cậu nhớ rõ ràng đến vậy, cảm giác khó chịu dần nổi lên.
Anh mím môi hỏi: “Em thích theo đuổi thần tượng à?”
“Cũng không hẳn.” Tô Dục Chu gãi đầu: “Chỉ là em theo dõi anh ấy từ khi còn là một diễn viên nhỏ không tên tuổi, cứ thế không ngừng trưởng thành không ngừng ngược gió vùng lên thì cảm thấy anh ấy siêu thật, cũng chứng minh là mắt nhìn của mình hồi trước không tệ.”
Cảm giác thành công như kiểu mẹ nuôi con lớn vậy.
Mặc dù tuổi thật của đối phương lớn hơn cậu nhiều.
Túc Khiêm nhìn sang cậu, chàng trai lại đang nhìn lên màn hình lớn, cặp mắt thoáng lấp lánh dưới ánh sáng từ màn chiếu.
Anh suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Em có muốn gặp anh ta không?”
Tô Dục Chu không khỏi sửng sốt, sau đó ngập ngừng nói: “Chắc là thôi, giữa fan và thần tượng vẫn nên có chút khoảng cách, em ủng hộ tác phẩm của anh ấy là được rồi.”
Tránh cho gặp rồi lại sụp đổ hình tượng.
Túc Khiêm nhìn cậu, vẻ mặt căng cứng dần thả lỏng, khóe miệng cũng có xu thế giương lên.
“Ừ.” Anh nhẹ nhàng đáp.
Trong phòng quan sát, nhân viên nhìn hai người im lặng ngồi bên nhau trên màn hình, không hiểu lắm.
Ban nãy hai người họ còn hôn nhau thắm thiết như vậy, hắn còn tưởng sẽ chơi tới bến luôn chứ, ai ngờ cũng chỉ hôn hít một hồi rồi ngồi đó nói chuyện phiếm.
Thấy hơi thất vọng.
Cuối cùng Túc Khiêm cũng trở lại bình thường.
Anh buông tay Tô Dục Chu, đứng dậy sửa sang lại cổ áo hơi lộn xộn, lại phủi đi những mảnh vụn bắp rơi trên người mình.
Tô Dục Chu nhìn anh, cảm nhận lòng bàn tay trống rỗng. Cậu còn đang thấy hơi mất mát thì Túc tiên sinh chỉnh lý quần áo xong, bỗng vươn tay với cậu.
Cậu ngơ ngác một hồi, sau đó tươi cười, nhẹ nhàng bắt lấy tay Túc tiên sinh, thuận thế đứng dậy, cũng không buông ra nữa, thậm chí còn áp hai lòng bàn tay vào nhau, xoay một chút, năm ngón tay luồn qua kẽ tay người kia.
Phát hiện động tác nho nhỏ của Tô Dục Chu, Túc Khiêm thoáng khựng lại, nhưng cũng không hất tay cậu ra, thậm chí còn hơi gập đầu ngón tay lại.
Lần này thật sự là mười ngón đan xen, kín mít không một khe hở.
Cuối cùng kéo người kia ra khỏi rạp chiếu phim.
Sắc trời đã không còn sớm, vừa đúng giờ cơm tối, Túc Khiêm không đưa Tô Dục Chu về nhà ngay mà lái tới nhà hàng Tây đã đặt bàn sẵn.
Nhà hàng này nằm ở tầng trên cùng của tòa cao ốc, có tầm nhìn vô cùng khoáng đạt, từ cửa sổ có thể thấy được cảnh đêm đẹp nhất của thành phố S. Mà quan trọng nhất là nơi này cũng khá nổi tiếng.
Túc Khiêm là khách quen ở đây. Vừa thấy anh, người phục vụ đã nhiệt tình chạy tới dẫn bọn họ vào, đến bàn còn có quản lý sảnh đích thân tới trò chuyện với Túc Khiêm.
Mặc dù có phần kinh ngạc với vị khách của ngày hôm nay, nhưng quản lý cũng không biểu hiện ra ngoài, một mực duy trì vẻ niềm nở chu đáo.
“Lại nói, hôm nay Diệp tiên sinh cũng đặt một bàn, tôi đoán chắc các ngài ấy cũng sắp đến rồi.”
Quản lý nhắc với Túc Khiêm một câu như vậy, sau đó có việc khác cần làm nên xin phép rời đi.
Diệp tiên sinh? Là bạn của Túc Khiêm à?
Tô Dục Chu cũng không để ý lắm, giở thực đơn ra đọc.
Cậu chọn đại hai món nổi tiếng nhất của nhà hàng rồi đóng thực đơn lại, giao tất cho Túc Khiêm, mình thì nhấc ly pha lê lên nhấp một ngụm, thưởng thức cảnh sắc bên ngoài dần được những ngọn đèn rực rỡ thắp sáng.
Đợi đồ ăn được bưng lên, nhân viên phục vụ lại rót rượu sâm banh cho hai người, nước rượu trong veo óng ánh sáng long lanh, trông đẹp vô cùng.
Tô Dục Chu cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Thật ra cậu uống được rượu, chẳng qua Túc Khiêm lại không hỏi, cứ thế đặt loại rượu vang có số độ thấp nhất, nhưng suy xét đến việc mình đang trong kì tình nhiệt, cậu cũng không dám thể hiện.
Hai người dùng bữa, thỉnh thoảng nhỏ giọng trò chuyện vài câu.
Bầu không khí trong nhà hàng rất tốt, có một sự ấm áp lãng mạn của miền đất lạ, khiến Tô Dục Chu cảm giác dường như tửu lượng của mình cũng trở nên tệ hơn, chưa được bao lâu đã ngà ngà rồi.
Cũng có thể là do… Túc tiên sinh ở đối diện quá say lòng người.
Túc Khiêm lại ngửi được mùi dừa thơm mát.
Nó là một loại pheromone Alpha vui thích, ngập tràn sung sướng, lại nhìn cặp mắt cún con vẫn luôn chứa chan ý cười của chàng trai, anh biết tâm trạng của cậu lúc này hẳn rất tốt đẹp.
Túc Khiêm cắt miếng bò bít tết, đáy mắt cũng đựng đầy ý cười.
Vậy là Tô Dục Chu rất hài lòng sự sắp xếp của anh ngày hôm nay… Phát hiện này khiến anh còn có cảm giác thành tựu hơn cả khi giành được một hợp đồng lớn.
“Anh Túc!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Túc Khiêm ngẩng lên nhìn sang, thấy Diệp Vũ Thanh dẫn theo một người bạn trai xuất hiện cách đó không xa, y cúi xuống nói một câu với người bên cạnh, sau đó một mình đi tới.
“Mới nghe quản lý Lý nói anh ở đây nên em qua chào một tiếng.”
“Ừ.”
Túc Khiêm gật đầu, liếc nhìn người con trai ngồi xuống ở một bàn khác, dùng ánh mắt hỏi thăm.
Diệp Vũ Thanh nhún vai: “Đối tượng xem mắt.”
Tiếp đó, y chuyển tầm nhìn sang Tô Dục Chu, nụ cười trở nên nhiệt tình hơn.
“Cậu là Tiểu Tô đúng không?”
Y quan sát cậu bé Alpha này, cảm nhận pheromone Alpha bá đạo của đối phương, thầm nghĩ có vẻ như lời đồn không hề phóng đại.
Mặc dù y rất tò mò việc Túc Khiêm đột nhiên rơi vào bể tình, yêu đến đắm say, mà đối phương còn là một Alpha, nhưng Diệp Vũ Thanh vẫn có chừng mực, không hỏi ra miệng vào lúc này.
“Tôi là Diệp Vũ Thanh, là bạn nối khố với anh Túc.”
Tô Dục Chu chớp mắt, Túc Khiêm đã từng nhắc tới cậu với anh ta à?
“Chào anh Diệp ạ.” Cậu ngoan ngoãn cất tiếng chào, bắt tay với y: “Em là Tô Dục Chu.”
Con ngươi Diệp Vũ Thanh sáng lên, tủm tỉm nói: “Tiểu Tô ngoan quá, về sau gặp chuyện gì cần giúp đỡ thì có thể tìm anh Diệp nhé, chúng ta trao đổi số điện thoại đi.”
Cứ thế dưới sự thăm hỏi của y, Tô Dục Chu ngơ ngơ ngác ngác trao đổi số điện thoại, còn kết bạn trên mạng xã hội. Có điều nghĩ tới việc người ta là bạn của Túc Khiêm, Tô Dục Chu lại cảm thấy thật vui vẻ — Vòng tròn quan hệ vốn không dính dáng chút nào của hai người họ, cuối cùng cũng đã giao nhau được một chút.
Mặc dù chỉ là nói một vài câu đơn giản, nhưng Diệp Vũ Thanh nhìn người rất chuẩn. Ấn tượng của y về Tô Dục Chu có thể nói là vô cùng vô cùng tốt, không khỏi cảm thán trong lòng.
Oa, y chưa từng gặp bé A nào đáng yêu như vậy luôn!
Trông cặp mắt cún con dịu dàng nét cười kìa, đến y cũng không nhịn được mà muốn giơ tay xoa đầu cậu.
“Cậu có thể đi được rồi.”
Đại khái là nhìn ra ý đồ của y, Túc Khiêm đen mặt, trầm giọng nói.
Diệp Vũ Thanh không khỏi ai oán: “Anh Túc, em mới nói được có mấy câu mà anh đã đuổi em đi rồi.”
Túc Khiêm không hề dao động, tiếp tục đuổi người: “Đối tượng của cậu chờ lâu lắm rồi đó.”
“Chỉ là đối tượng xem mắt thôi.”
Diệp Vũ Thanh rất nghiêm túc đính chính, sau đó nhìn sang Tô Dục Chu, lại tươi cười đầy thân thiện: “Tiểu Tô, sau này có rảnh thì đến chỗ anh Diệp chơi nhé. Hai người tiếp tục dùng bữa đi, em đi trước.”
Nói rồi quay người đi mất.
Tô Dục Chu vẫn luôn đưa mắt nhìn theo, cậu không ngửi được mùi gì trên người Diệp Vũ Thanh, dựa trên vẻ ngoài không quá cao lớn mà cũng chẳng quá yếu mềm thì có vẻ y là Beta.
Cậu bỗng nghe thấy Túc Khiêm nhẹ nhàng ho một tiếng.
Tô Dục Chu không khỏi quay sang, thấy Túc tiên sinh nhướng mày hỏi: “Em gọi cậu ta là anh Diệp?”
“Dạ, à vâng…”
Tô Dục Chu khó hiểu nhìn anh, cậu gọi không đúng à? Diệp Vũ Thanh là bạn từ bé của Túc Khiêm nên chắc tuổi tác của hai người họ cũng sàn sàn nhau chứ nhỉ.
“Vậy tôi thì sao?”
Sau đó, cậu nghe thấy Túc Khiêm hỏi như vậy.
Không biết vì sao, Tô Dục Chu chợt nhớ đến cái ngày cậu đi gặp ba xong trở về, vừa bật đèn lên đã thấy Túc Khiêm ngồi trên ghế sô pha, mặt mày lạnh tanh nhìn cậu.
Vẻ mặt của hai vị Túc tiên sinh gần như chồng lên nhau.
Tô Dục Chu sực tỉnh, sau đó ngập ngừng mở miệng: “Anh… Túc Khiêm?”
Túc tiên sinh hơi đờ người, vẫn chưa hài lòng.
“Gọi lại đi.”
Tô Dục Chu nhìn vào cặp mắt huyền sâu thẳm kia, bỗng cảm thấy nóng mặt. Cậu khẽ mím môi, giọng nói không khỏi nhỏ nhẹ hơn, khẽ gọi: “Anh Túc Khiêm.”
“Không nghe rõ.”
Tô Dục Chu bĩu môi, nhắc lại, nhưng to hơn một chút.
“Ừ.”
Túc Khiêm cong môi, lúc này mới vừa ý đáp lại.
Tô Dục Chu vội cầm ly sâm banh, nhẹ nhàng nhấp một chút, dịch rượu mát lạnh trôi xuống họng, lại không kéo theo được theo nhiệt độ trên mặt cậu.
Chàng thanh niên có phần không dám nhìn người đàn ông ở đối diện, cứ dán mắt lên bầu trời đêm ngoài kia, cứ như thể chúng sắp nở hoa vậy.
- -----oOo------