Regarding Skills, Girls, and Magical Power Quantity
“Tự giới thiệu, ta là Evory Maxwell. Hân hạnh, Tsuchio-dono.”
Đó là một bà lão mặc một chiếc áo choàng rộng và cột tóc phía sau. Một cây gậy được dựa vào chiếc bàn, khác chắc chắn rằng bà ấy dùng ma thuật.
“Vậy, cho hỏi những ai ghi danh ở học viện này?”
“Những ai không có tiền sử phạm tôi và trên 13 tuổi đều có thể học tại đây và hơn nữa cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“16”
“Ôi, thật sự thì ta nghĩ cậu chỉ 14 thôi.”
Dường như người Nhật Bản có một khuôn mặt trẻ em. Có vẻ khi bạn đến nước ngoài, sẽ không ai bán rượu cho bạn.
“Hai ngày là bài kiểm tra đầu vào. Không cần lo lắng vì đó chỉ là một cuộc kiểm tra kĩ năng và ma thuật thôi.”
“Tôi hiểu rồi. Với lại, tôi sẽ ở đâu đây? Nghe nói ở đây cho học nội trú?”
“Đến khi cậu được nhận, hãy tìm một nhà trọ. Cậu đã nhận được một khoản tiền kha khá từ Kisato-bou rồi phải không?”
“Đúng nhưng… có nhà trọ nào mà Ruu có thể ngủ với tôi không?”
“Tôi có thể liệt kê vài tên, hãy nói với họ là tôi giới thiệu cậu nhé!”
“Cảm ơn nhiều.”
Trong những nhà trọ đó, có một nhà trọ cho Thuần quái sư, tôi đã có thể thấy nhiều loại quái vật khác ở đó. Ruu cũng khá bị chú ý nữa.
Tiền tệ của Vương quốc bao gồm các đồng đá, đồng thiếc, đồng bạc, đồng vàng và đồng bạch kim.
1 đồng đá = 10 yên
1 đồng thiếc = 1000 yên
1 đồng bạc = 100000 yên
1 đồng vàng = 1000000 yên
1 đồng bạch kim = 1000000000 yên
Mỗi đồng có thể đổi ra 100 đồng có giá trị thấp hơn.
Nhân tiện, ở trọ một buổi tối phải trả 10 đồng thiếc.
Trong 2 ngày chờ đợi, tôi chẳng làm gì ngoài tập luyện bay và di chuyển mana. Cho đến khi làm bài kiểm tra, tôi không biết về lượng mana của mình.
2 ngày đã qua, tôi một lần nữa đứng trước cổng học viện. Ngoài tôi ra, nhiều đứa trẻ khác cũng đang đi vào. Tôi nên nhanh chân lên và thực hiện bài kiểm tra, sau đó thì chuẩn bị cho việc học hoặc làm gì đó.
Tôi vào khu nhà chính và ghi tên lên bàn tiếp tân. Nó được làm để nhận biết tên thật hay tên giả, ma thuật thật tuyệt. Còn điều này nữa, ngôn ngữ tự động được dịch thành tiếng Nhật trong não tôi và từ tiếng Nhật thành tiếng địa phương khi viết.
“Bây giờ, hãy đợi ở sảnh cho đến khi đến số của bạn.”
Số của tôi là …143. Tôi đoán tôi nên ngồi lên ghế hay gì đó.
Khi tôi ngồi xuống, Ruu lại bên cạnh và đặt đầu vào vòng tay tôi. Trước đây tôi đã vuốt ve âu yếm cô ấy nhiều lần và điều đó đã thành thói quen. Cô ấy thật sự dễ thương khi nhắm mắt và rên lên.
Trong lúc ung dung ngồi đợi đến lượt, lượng người liên tục tăng lên. Họ vui vẻ làm quen nhau. Có vẻ vì Ruu đáng sợ hoặc vì lí do gì đó mà không ai ngồi cạnh tôi. Tự hỏi vì sao nhưng,
“Jiiiiii…”
“…”
“Jiiiiii…”
Từ một lúc trước, một cô gái nhỏ với mái tóc vuốt trước hai vai và được buộc với dây băng màu đen liên tục nhìn chằm chằm vào tôi và Ruu. Cô ấy khá thấp, có lẽ bé hơn 140 cm.
“Muốn chạm vào không?”
“Nó ổn không-dearimasuka!?”
“dearimasuka”, huh…
“K, không. Đừng chạm vào đầu cô ấy nếu không muốn bị mất tay. Hãy vuốt nhẹ từ trên xuống ở lưng.”
“Uh, hiểu rồi-dearimasu…”
Nhẹ nhàng, cô gái lạ gần để vuốt ve Ruu. Khi cô ấy chạm vào, Ruu cố tránh xa nhưng tôi dừng điều đó lại với một ánh nhìn. Nếu cô ấy điên lên ở đây thì tương lai sẽ phủ đầy một màu xám.
“Ohhhhhh-! Thật trơn-dearimasuna…”
“Đó là vì tôi đã rửa sạch cô ấy ngày hôm qua.”
“Cô ấy ấm hơn tôi nghĩ-dearimasuna…”
“Vậy sao, điều đó tốt phải không?”
Cô bé vẫn tiếp tục vuốt ve, biểu cảm khuôn mặt Ruu ngày càng tệ. Phải dừng điều này trước khi quá muộn.
“Được rồi, dừng lại!”
“Aaaa…”
Tôi đẩy tay cô bé khỏi Ruu trong khi Ruu ủi đầu vào người tôi.
“Cô ấy thật sự thích anh.”
“Vì cuộc gặp của chúng tôi rất dữ dội…”
“Vậy sao… Ah, tự giới thiệu, tôi là Tris-dearimasu! Chủng tộc người lùn-dearimasu!”
“Tôi là Tsuchio. Hân hạnh.”
Khi nói tên thì chỉ cần tên riêng là được nên tôi cứ theo đó mà làm.
“Hân hạnh được gặp-dearimasu, Tsuchio-dono!”
Khoan đã, “người lùn”! Thường thì những cô gái người lùn thường nhỏ và có nhiều tóc, vậy thế giới này cũng vậy sao.”
“Tsuchio-dono là thuần quái sư sao?”
“Ahh, Tris là người lùn nên cô sẽ nhắm đến nghề rèn phải không?”
Ngay khi nói đến nghề rèn, khuôn mặt Tris trở nên u ám… Sai chủ đề rồi sao…
“…Tôi, tôi đến để học võ thuật… vì người lùn khá là khỏe!”
Khuôn mặt Tris lại nở một nụ cười. Có vẻ nghề rèn cũng được đánh giá dựa vào kĩ năng.
“Tôi không biết mình có những kĩ năng gì nhưng khá chắc chắn trong đó có Tame và tôi rất phấn khích xem những kĩ năng còn lại là gì.”
“Tôi hiểu-dearimasune… Tôi cũng rất phấn khích-dearimasu!”
“Số 143, mời vào phòng số 11.”
Lượt của tôi. Cuối cùng, hãy xem lượng mana và những kĩ năng mà tôi có.
“Được rồi, tôi đi đây. Gặp lại sau, Tris. Đi nào, Ruu!”
“Cố gắng nhé-dearimasu, Tsuchio-dono!”
“Cô cũng vậy, Tris.”
Tôi đưa Ruu đi, tiến đến cánh cửa ghi số 11. Khi thấy Ruu, mọi người đều tự động tránh đường, thật thuận tiện.
Vì cánh cửa chỉ vừa cỡ con người nên tôi để Ruu đợi ở ngoài. Khi tôi gõ cửa, một tiếng “Vào đi!” phát ra, đó là giọng của một người phụ nữ trẻ. Tôi vào trong và thấy một người phụ nữ sinh đẹp cùng một chiếc bàn gỗ, trên đó là một quả cầu thủy tinh và một tờ giấy cỡ A4 nằm trên đỉnh quả cầu.
“Mời ngồi ở đây.”
Tôi ngồi vào chiếc ghế trước bàn. Vì một vài lí do nào đó, tôi rất là lo lắng.
“Trước hết chúng ta hãy kiểm tra các kĩ năng của cậu bằng cách đặt hai tay lên mặt giấy.”
Như hướng dẫn, tôi đặt tay lên mặt giấy. Sau khi chờ vài giây, một thứ hình ảnh nào đó hiện lên mặt giấy.
“Đây, đây là?”
“Đây là các hình ảnh để chỉ ra kĩ năng của cậu, màu càng đậm thì càng giỏi. Đây là… “thuần hóa”. Màu khá tối, chắc chắn nó khá mạnh.”
“Thật sao. Ah! Cái tiếp theo kìa.”
Một hình ảnh nhạt hơn xuất hiện.
“Đây là… ‘Vuốt ve’”
“Hah?”
“Dường như cậu chăm sóc thú nuôi khá tốt phải không”
“Trong một phạm vi nào đó, tôi chăm sóc chúng thường xuyên.”
“Tiếp xúc cơ thể là cách tốt để gắn bó với thú nuôi nên tôi tin rằng nó rất thuận lợi.”
‘Vuốt ve’ sao, ngay cả thứ như thế cũng là một kĩ năng… Tôi đoán tôi đã luyện tập đủ để làm nó trở thành một kĩ năng.
“Còn nữa không?”
“Tài năng ẩn sâu trong mỗi người. Tôi tin trung bình là khoảng 3 cái.”
“Hah, vậy tôi đoán đây là cái cuối của mình."
Hình ảnh tiếp theo lại mờ hơn
của ‘Vuốt ve’.
Không biết tôi giỏi chăm sóc thú nuôi như thế nào trong tương lai nhỉ?
“Đây là… ‘Tay ma thuật’”
“’Tay ma thuật’, đó là gì?”
“Cậu có thể điều khiển mana với tay mình. Cậu chưa trải nghiệm nó sao?”
…Khi Ruu dùng ma thuật cường hóa, tôi đã tăng hiệu quả lên bằng cách di chuyển mana của cô ấy… Có lẽ là vì nó?
“Tôi nghĩ là rồi.”
“Vậy thì tốt, ít nhất cậu cũng ý thức được kĩ năng của mình.”
“Vậy sao…”
“Dù vậy, ‘Vuốt ve’ và ‘Tay ma thuật’ sao… một sự kết hợp không mạnh mẽ nhỉ?”
“Huh?”
“Chỉ là tôi tự nói với chính mình thôi.”
…
“Ah, nó lại xuất hiện nữa này! Lưỡng kĩ năng của cậu vượt mức trung bình.”
“Làm ơn đừng nói với giọng điệu “không có ai khác vượt mức trung bình”.”
“Xin lỗi, thói quen thôi. Lần này sẽ là… “Ma thuật hỗ trợ”. Không đậm lắm, tốt nhất không nên trông chờ vào nó quá nhiều.”
“Như tôi đã nói, cử chỉ của cô như thể đang đau tim vậy, tôi đã làm gì tệ sao?”
“Xin lỗi, thói quen thôi.”
“Phản xạ có điều kiện sao?”
“Đó là thứ gì?”
“Không, đừng để ý.”
Từ ngữ hiện đại, tất nhiên, rất khó hiểu ở đây. Tốt nhất là không nói nữa nếu không muốn bị đối xử như một kẻ kì quặc.
“Vậy là nó kết thúc rồi. Tiếp theo là lượng mana mà cậu có, hãy đặt tay lên tinh thể.”
Tôi làm theo. Theo như một cuốn tiểu thuyết, lượng mana của tôi sẽ cao khủng khiếp đến mức viên tinh thể bị vỡ…Tôi không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra. Ý tôi là, không có mana ở Trái Đất phải không vậy nên có khả năng là tôi cũng không có mana. Sự thật, tôi thuần hóa được Ruu hoàn toàn là phép màu. Từ bây giờ trở đi sẽ hoàn toàn dựa vào sự chăm chỉ của chính tôi.
Sau khi rời tay khỏi tinh thể một lúc, ở trung tâm nó sáng lên lờ mờ. Có thể nói nó chưa từng xuất hiện. Ahh, như đã dự kiến. Cuộc sống chưa bao giờ dễ dàng.
“Thành thật xin lỗi nhưng tôi nghĩ đã đủ chứng minh rằng đó là 0.”
“Cảm ơn.”
“Cậu không ngạc nhiên hả. Nó rất bất thường cậu biết đấy. Tôi còn nghĩ rằng cậu sẽ không dùng được ma thuật. Hơn nữa, sẽ khá là thử thách nếu đối đầu với quái vật cùng lượng mana như thế.”
“Ổn mà, tôi không trông đợi gì nhiều.”
“Vậy sao. Nó không hẳn là 0 nên cậu có vẻ dùng được ‘Tay ma thuật’. Hơn nữa, nó sẽ tăng lên thôi nếu cậu cố gắng hết mình.”
“Tất nhiên rồi, sau tất cả, tôi muốn mình mạnh hơn nữa. Nếu tôi không làm vậy, tôi sẽ cảm thấy tiếc cho những con thú của mình vì chủ nhân kém cỏi của nó.”
“Nếu tôi là chúng chắc tôi sẽ từ chối.”
“Đúng vậy. Hơn nữa tôi cũng tìm ra thứ mình muốn làm ở đây.”
“(Ở đây?)… Đó là gì vậy?”
“Bí mật. Nó cũng khá xấu hổ nếu nói ra ở đây. Vậy thôi, cảm ơn cô nhiều.”
Nói rồi tôi rời khỏi phòng.
“Được rồi, để Ruu đợi lâu, có lẽ mình nên âu yếm cô ấy một chút. Có vẻ như tôi giỏi khoản này đến mức quái vật tan chảy. Có thể đối với con gái cũng vậy.”
Triss không còn ở trong sảnh. Có lẽ cô ấy cũng được gọi rồi. Sau khi đến với nhân viên tiếp tân, tôi được cho chìa khóa phòng kí túc xá cùng một tấm thẻ kim loại ghi số trên đó. Tôi được bảo là Ruu sẽ ở trong chuồng. Có lẽ tấm thẻ là một loại chìa khóa, và nó đã được yểm phép. Thật tiện lợi.
Đầu tiên tôi đưa Ruu đến chuồng. Trong khi nhìn một con sói có sừng cùng một con rắn to khủng khiếp, tôi tìm chuồng có cùng số với tấm thẻ. Đây rồi!
“Ruu, đây là tổ của cô từ nay trở đi.”
“Guru”
Ruu ngoan ngoãn đi vào. Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ chống cự nhiều hơn.
“Được rồi, …Ngủ ngon nhé!”
“Guru?”
Khi tôi bắt đầu rời, Ruu cắn lấy vành áo tôi. Sau đó, cô ấy kéo tôi lại và bao bọc lấy tôi. Cô không để tôi rời đi sao!... Có vẻ đã thành thông lệ rằng chúng tôi sẽ ngủ cùng nhau!
“Này, Ruu! Tôi sẽ không ngủ ở đây mà chỉ mình cô thôi.”
“Guru!? Gurururu!”
Ngay cả khi cô phản đối, luật vẫn là luật và tôi cũng muốn ngủ trên một chiếc giường mềm mại nữa… Mặc dù Ruu cũng vậy nhưng vẫn không mềm mại bằng một chiếc giường.
“Gururu …”
“Đây chỉ là chỗ để ngủ. Vào ban ngày, chúng ta sẽ gặp nhau… có lẽ vậy. Nên, hãy ngủ ở đây được không?”
“Guru …”
Cô ấy có vẻ miễn cưỡng nhưng cũng không muốn gây rắc rối cho tôi. Ngay cả khi cô ấy dường như sắp khóc, cô ấy vẫn để tôi đi. Tôi cảm thấy việc mình làm thật sự rất tồi tệ…
“Ngay sau khi tôi dọn phòng xong, tôi sẽ để cô ra được chứ và vào buổi sáng thì đó sẽ là điều đầu tiên tôi làm. Vậy nên, hãy kiên nhẫn.
“Guruu…”
Khi tôi khóa phòng lại, một tấm màn trong suốt che lấy cửa vào. Tôi thử chạm vào và ‘zap!‘, đây chắc chắn là một hàng rào điện.
“Tôi sẽ trở lại sớm thôi.”
“Guru…”
Ruu quay lưng và cuộn tròn lại. Hãy nhanh chân lên thôi…