Monogatari no Kuromaku ni Tensei shite

thief wolfen (phần đầu)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi tôi tiến vào rừng lần nữa, sắc trời đang dần được phủ tối và màn đêm thì đã cận kề.

Những tán lá dày đặc che đi gần như toàn bộ bầu trời, khiến cho tầm nhìn đã hẹp nay còn hẹp hơn so với khi trời còn sáng.

Bọn Little Boar mà xuất hiện giờ này sẽ tạo ra không ít khó khăn cho cậu, thế nhưng dẫu đã bao phút trôi qua cậu vẫn chưa hề nhìn thấy bóng dáng chúng dù chỉ một lần. Điều đó khiến Ren không khỏi ngờ vực.

…Bởi lẽ, chính bản thân cậu vẫn chưa nhận ra.

Hiện tại, lượng sát khí cậu đang tỏa ra lớn hơn bao giờ hết. Bọn Little Boar cũng vì sợ hãi Ren mà đã thi nhau lẩn trốn cả.

Đó là kết quả của sự căng thẳng tột độ và không ngừng cảnh giác trước khu rừng khi về đêm.

“Tảng đá Tsurugi ở…”

May thay, cậu đã đi đúng hướng.

Ngay sau khi nhìn thấy tảng đá Tsurugi thoắt ẩn thoắt hiện sau tán lá, lòng cậu đã nhẹ đi phần nào. Thế nhưng sự kiên nhẫn trong cậu lại đang dần hao hụt, bởi giờ đây bầu trời đã tối hơn rất nhiều so với lúc cậu mới tiến vào rừng.

Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Chỉ cần lần theo tảng đá Tsurugi, nhất định sẽ thấy chúng.

Dù tính toán thế nào đi nữa tôi vẫn có thể về kịp trước khi trời sáng. Chắc chắn là thế.

Tôi cố gượng và trấn an bản thân, thế nhưng dù cố đi nữa thì tôi vẫn không thể bình tĩnh nổi.

“... Thật thảm hại.”

Tôi bắt đầu tự trách mình.

Thật mất mặt, ta là Ren Ashton cơ mà.

“Mới chỉ từng này thôi đừng có hoảng thế chứ. Mày là kẻ đứng sau tấm màn đấy.”

Nên là dù cho có đứng trước móng vuốt của Thief Wolfen đi chăng nữa.

Thế nhưng, mặc cho có cố đến nhường nào thì những luống dây thần kinh của tôi vẫn không thể nào dãn ra được. Cứ như là những bước chân của tôi ngày càng nặng nề và nỗi lo không thể chạm đến tảng đá Tsurugi dần hiện hữu.

—Tuy nhiên, khoảng một lúc sau khi vào rừng.

Những hàng cây um tùm dần trở nên thưa thớt và đường đi ngày một trống trải hơn.

Có khi nào… thoáng nghĩ đến, tôi cố lê bước thêm độ mười phút nữa.

“Cuối cùng.”

Sau khi băng qua khu rừng, cuối cùng tôi cũng đến được một vùng quang đãng. Nơi đây có một cái hồ nhỏ và ở giữa hồ là một tảng đá to lớn tựa như một tảng băng lật ngược, tảng đá Tsurugi.

Dù màn đêm đã giăng kín bầu trời, nhưng bất ngờ thay nơi đây được hàng vạn ngôi sao soi rọi giữ cho tầm nhìn của khu vực này rất rõ ràng.

“... Vậy.”

Làm sao tới được chỗ Đá Tsurugi đây?

Lòng hồ tuy không quá sâu, nhưng cũng đủ để một đứa trẻ như Ren chìm nghỉm.

Một độ sâu mà ngay cả người lớn cũng vẫn sẽ chọn phương án băng qua bằng thuyền.

“---”

May thay, cậu sở hữu Mộc Ma Kiếm.

Chợt nhận ra công dụng của thanh kiếm lúc này, Ren vung kiếm tạo nên một con đường bằng rễ cây kéo dài đến tảng đá Tsurugi.

Băng qua cây cầu vừa xây tạm, cậu ngước nhìn và ngắm nghía tảng đá Tsurugi thẳng đứng gần như một góc 90 độ so với cây cầu.

Và rồi cậu vung kiếm thêm lần nữa, dẫn đám dây leo vòng quanh tảng đá.

“Ồ… hữu dụng thật đấy!”

Cậu tìm thấy một chút phấn khởi từ thanh kiếm.

Ở kiếp trước Ren chưa từng trèo cây lần nào, thế nhưng giờ đây cậu lại không gặp chút trở ngại nào cả.

Cậu thầm cười khi nhận ra Tăng cường vật lý (nhỏ) đã tăng sức mạnh cho cậu, nhờ vậy mà việc leo trèo trở nên khá thuận lợi.

Và may thay, cậu không mắc chứng sợ độ cao, cũng không bị trượt tay hay ngã lần nào.

“Tạ ơn trời, may là mình có Mộc Ma Kiếm…”

Tay không trèo lên một tảng đá cao tương đương tòa nhà 10 tầng như Đá Tsurugi, chỉ mới nghĩ thôi đã không thở nổi rồi.

GIờ đây, đôi tay tôi cũng đã mỏi rã rời và sức nắm thì ngày càng yếu đi, may sao vẫn còn có Mộc Ma Kiếm không thì tôi nước ngậm ngùi bỏ cuộc.

Nhận ra điều ấy, Ren lập tức hít lấy một hơi thật sâu.

Ngay khi tìm được chỗ nghỉ ngơi, cậu liền dừng chân lau hết mồ hôi trên trán và ngước lên nhìn lần nữa.

“Kia là—”

Cậu thấy thứ gì đó lấp ló khi nhìn về phía gần đỉnh tảng đá.

Nhận ra đó là những chiếc lá được soi rọi bởi ánh sao đang khẽ đung đưa trong làn gió, Ren đã vô thức mỉm cười.

“Bà Rigg ơi, bọn chúng(cỏ Rondo) vẫn chưa biến mất đâu.”

HÌnh dáng của từng chiếc lá gợi lên hình ảnh của những ngôi sao năm cánh, nhẹ nhàng lay động trước làn gió đêm nơi đây.

Thoáng thấy loài cây ấy, Ren giống như hồi lại toàn bộ sức lực, cậu với ngay một đoạn dây leo và nhảy bật lên. Cậu trèo trên mặt đá nhanh hơn bao giờ hết, đôi chân ngày càng mạnh mẽ và dứt khoát.

Tuy cậu đã sắp chạm đến ngưỡng sức cùng lực kiệt.

Nhưng tứ chi cậu vẫn không ngừng dù lại dù chỉ một nhịp. Cứ thế, sau vài phút cậu đã trèo lên đến đỉnh.

“---- Đây rồi! Cỏ Rondo!”

Những cây cỏ Rondo vẫn còn tồn tại. Chúng mọc tụm lại thành một đám, giữa nền đá phẳng trên đỉnh tảng đá Tsurugi.

Cậu không biết hái bao nhiêu mới đủ, nhưng cậu dám chắc số lượng ấy không hề ít.

Chính vào lúc đó, Ren vô tình thấy một thứ cực kỳ phiền toái.

Cách một khoảng không xa chỗ hái cỏ Rondo, có vài mẩu xương nằm rải rác dường như là của bọn thú vật.

Mới đầu Ren ngạc nhiên tiến lại gần, và rồi cậu nhận ra đấy là xương của lũ Little Boar.

“...”

Cậu vô thức nắm chặt tay lại, mồ hôi không ngừng ứa ra trong lòng bàn tay cậu.

Lũ Little Boar không thể tự mình trèo lên Đá Tsurugi. Tôi cũng chưa từng nghe nói đến bất kì ma vật bay nào đang làm tổ ở khu vực này.

Cậu cố định thần lại và nghĩ. Bỗng trong đầu Ren, một cái tên thình lình hiện ra.

(Phải nhanh lên.)

Cậu hiện đang mang một linh cảm cực kỳ xấu.

Vội vàng hái nhanh đám cỏ và trèo xuống bằng dây leo.

Sau khi xuống tới cây cầu rễ cây, Ren cẩn trọng quan sát xung quanh, rồi nín thở đi dọc theo chỗ rễ cây ấy.

Cậu vừa bước đi vừa cố gắng lấy lại nhịp thở đang rối bời tự bao giờ.

Ren gạt phăng đống mồ hôi trên trán ngay sau khi băng qua con đường bằng rễ cây kia.

(Phải nhanh rời khỏi khu rừng…)

Cậu nhấc những bước chân vội vàng và cố rời đi trong im lặng.

“Broo!”

“Bruoo…!”

“Gào!”

Ba con Little Boar nhảy xổ đến trước mặt Ren nom rất sợ hãi, cứ thế cả ba bọn chúng đồng loạt đột kích Ren.

“Lúc này mà còn…!”

Cuộc đột kích trong khi đang sợ hãi như thế khiến cậu khá bất ngờ, thế nhưng thứ khiến cậu không chỉ phát tiết mà còn vung thanh Mộc ma kiếm là âm thanh mà chúng tạo ra.

Và tất nhiên, đã không hề có thứ gọi là “giao tranh”.

Ren giết chúng trong chớp mắt mà không thèm quay lại nhìn xác. Cậu đang cố rời đi càng nhanh càng tốt, thì—

“—”

Bất thình lình, những cơn gió đêm―dừng hẳn đi.

Trên nền cỏ đang nhẹ nhàng lay chuyển theo gió đêm, một chiếc bóng hiện ra nuốt trọn tấm lưng Ren.

Nó đang ở đây. Ngay sau lưng tôi lúc này.

Ren lập tức nhận ra sinh vật ấy.

“... Tao hiểu rồi. Bọn chúng sợ hãi đến vậy là do chạy khỏi mày nhỉ.”

Ren vừa nói vừa chầm chậm bước từng bước.

Cùng lúc ấy, bốn chiếc đuôi xuất hiện trên chiếc bóng đen, chúng lớn dần và ngoe nguẩy chóp đuôi hướng thẳng lên bầu trời.

“Khỉ thật…!”

Ren hối hả bỏ chạy và ngày càng mất kiên nhẫn.

Giờ lòng cậu chỉ có duy một quyết tâm cháy bỏng đó là phải rời khỏi nơi đây.

Và nhất định phải trở về làng.

“Raaaaaarh!!”

Tiếng gầm gần như xuyên thủng tai cậu.

… Tiếng gầm tôi vừa nghe thấy giống hệt như trong trò chơi.

Hệt như cái tiếng con Thief Wolfen dùng để trấn áp con mồi.

“Hah… Hah… Hah!”

Tất cả các bộ phận trên cơ thể cậu đều đang hoạt động với một cường độ lớn hơn bao giờ hết.

Chân cậu đang phải chịu cơn đau như thể những sợi cơ bắp sắp đứt lìa, tuy vậy cậu vẫn không dừng lại. Ren cố chạy bằng toàn bộ sức lực mà không hề quay đầu lại nhìn lấy một lần.

Nhưng chỉ độ chục giây sau, những cơn gió mạnh mẽ không ngừng quật ngã cây cối xung quanh kèm theo đó là một cơn lốc thổi tới ngay sau cậu.

“—!?”

Cậu suýt soát cúi người mới tránh được cơn lốc, tuy vậy áp lực gió vẫn khiến cậu ngã nhào ra đất.

Ngay khi đứng dậy, Ren lần nữa nhìn thấy một cơn lốc lướt qua cách cậu không xa đập vào một cái cây gần đó, cậu nheo mắt mình lại.

“Tao xin lỗi. Tao sẽ không lại gần tổ mày thêm lần nào nữa đâu.”

“...”

“Đằng kia có mấy con Little Boar kìa, thấy không? Chạy đến đấy mà ăn phần của mày đi.”

Tôi biết có nói thế cũng vô ích, nhưng cứ giải tỏa ra như vậy giúp tôi có thể phần nào tự trấn an bản thân.

Cậu rút thanh Mộc Ma Kiếm ra, và nắm chặt trên tay.

Mặt khác, sáu con mắt của Thief Wolfen ánh lên sắc đỏ thẫm đã khóa chặt vào cậu tự bao giờ. Nó khẽ bước lên một nhịp bằng bàn chân, khom lưng lại, và rồi nhe nanh vuốt của mình ra.

“—Phải rút nhanh!”

Thấy Thief Wolfen không còn di chuyển nữa, Ren mắt lăm lăm lườm con sói và ngẫm.

Làm gì có thì giờ cho việc này nữa chứ.

Tuy rất sợ đối đầu với một kẻ thù mạnh mẽ như này, thế nhưng nó không thể nào lớn bằng nỗi sợ không mang kịp thuốc về cho cha mình.

“Yahhh…”

Nhưng con Thief Wolfen không đáp lại. Thay vào đó, là tiếng gầm đầy đe dọa và tiếng thở phì phào ngạo nghễ của nó vang đến tai tôi.

Bỗng một cơn gió dị thường quấn lấy Ren.

(Đây là Phong Ma pháp?)

Thief Wolfen sử dụng Phong Ma pháp tạo ra những cánh tay vô hình vồ lấy kẻ thù của nó.

Cách duy nhất có thể cảm nhận được sự tồn tại của cánh tay gió, chính là tiếp xúc trực tiếp.

… Một cơn gió bỗng đâu sượt qua má Ren.

Cơn gió sượt qua cảm giác hệt như một lưỡi dao sắc bén..

“Thứ này là…”

Ren vặn người, xốc lại mình, cậu cảm nhận được cơn đau ở má. Ngay khi thử trượt ngón tay theo cơn đau ấy, đầu ngón tay cậu lập tức

thấm đẫm dòng máu đỏ tươi.

Ngay cả việc thấy còn không thể thì dự đoán nó giờ đây trở thành một điều không tưởng.

Ren kinh ngạc trước Phong Ma pháp của Thief Wolfen và chợt ngộ ra một điều.

(Nó không phải là ma vật mà mình có thể đối đầu—).

Vả lại.

Tôi muốn tránh chiến đấu nếu có thể, tuy vậy tôi cũng biết là dù có chạy trốn đi nữa thì cũng chưa chắc có thể rời khỏi chỗ này.

Sau cùng, khoảnh khắc tôi đưa ra quyết định đương đầu với kẻ thù đã đến.

(... Một chân của nó bị thương ư?)

Ngay khi thấy Thief Wolfen có vẻ hơi cố nép chân nó lại, tôi mới biết rằng hóa ra Roy không chỉ bỏ chạy không.

Đúng vậy, vì thế nên Roy mới có thể thoát được khỏi nó.

Roy có thể chạy ra khỏi bìa rừng là nhờ đã đả thương được một chân của Thief Wolfen khi bất thình lình chạm trán với nó.

Đây ắt hẳn là lý do con Thief Wolfen vẫn chưa tấn công vào làng.

Chắc là nó vẫn đề phòng Roy Ashton và lẩn trốn xung quanh tảng đá Tsurugi.

(Cha đã làm tròn bổn phận của một người hiệp sĩ rồi.)

Một khi đã băng ra khỏi rừng, con Thief Wolfen chắc chắn sẽ không đuổi theo tôi nữa.

Ít nhất là cho đến khi vết thương của nó lành hẳn.

Thế nên tôi chỉ cần mang cỏ Rondo về dinh là ổn. Chờ đến khi quân tiếp viện của nam tước đến thì bọn tôi chắc chắn có thể thảo phạt được nó.

(Bằng mọi giá mình phải rời khỏi khu rừng…!)

Ren đã thấu nỗi vất vả của cha mình, và một hạt mầm gan dạ nảy nở trong trái tim chàng trai nhỏ tuổi.

Truyện Chữ Hay