Ren đã quay về điền trang trước khi trời kịp tối, Mireille đứng đón cậu không khỏi há hốc kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt mình.
“Hể, Ren chỗ này đều do con hạ ư!”
“Vâng đúng ạ. Chẳng hiểu sao bọn nó cứ lao tới tấn công con miết.”
Tổng cộng tất cả là mười hai con.
Cũng nhờ vậy mà kinh nghiệm của Thuật Triệu hồi Ma kiếm và Mộc Ma kiếm của cậu đều tăng lên.
“Ngay cả cha con cũng hiếm lắm mới săn được nhiều vậy đấy… thôi được rồi! Mà sao con mang chúng về được đây thế!?”
“Con vác một nửa, chỗ còn lại thì con lấy dây leo trong rừng buộc chặt rồi kéo đi thôi.”
“V-Vậy sao.”
(… Thực ra mình nói dối mẹ chuyện tìm thấy đống dây leo trong rừng.)
Nói đúng ra thì đám dây leo ấy, đều được tôi tạo ra từ Mộc Ma kiếm cả.
Tôi đang thử tạo ra vài thứ mới mẻ, và đây chính là thành quả thử nghiệm của tôi dựa trên ma thuật tự nhiên trong trò chơi.
Mà thật ra thì cũng không khó lắm đâu.
Trồi lên nào, rễ cây! Xuất hiện đi, dây leo! Và vung kiếm. Tất cả chỉ có vậy thôi.
(Tất cả những gì mình tạo ra được chỉ có rễ cây và dây leo, nhưng dù sao thì đây cũng chỉ mới là ma thuật tự nhiên (nhỏ) thôi nên đành chịu vậy.)
Trường hợp tôi hủy đi thanh Mộc Ma kiếm, thì bọn dây leo và rễ cây tự nhiên cũng sẽ biến mất theo.
(Vì thế mình cần phải cẩn thận và tránh lạm dụng hiệu ứng kỹ năng quá mức.)
Qua đó tôi cũng hiểu rằng việc sử dụng ma thuật tự nhiên quá đà sẽ mang đến những hậu quả rất xấu.
Tôi có thể nhận thức rõ lượng ma lực bản thân đã tiêu hao. Vì cảm giác ấy giống như khi triệu hồi thanh Mộc Ma kiếm từ phần thân cây vậy, nó cứ chạy ran khắp thân thể.
Ma lực của tôi hẳn vẫn đang tăng trưởng.
Mireille đứng trước mặt Ren nghe cậu xác nhận lại lần nữa. Rồi cô lại nhìn vào đám Little Boar, và thốt lên với vẻ kinh ngạc.
“Tuyệt quá! Đống lông thú này mẹ có thể bán với giá còn cao hơn so với lúc cha con đi săn đấy.”
“Thật ạ, sao lại thế hả mẹ?”
“Vì chúng không có vết thương lớn nào trên bộ lông cả đấy. Cha con tuy là một kiếm sĩ đại tài, thế nhưng lúc nào cũng sẽ có vài vết chém trên lông thú. Nhưng vì Ren, con chỉ dùng mỗi kiếm gỗ nên không hề có vết xước nào cả.”
Cô nhìn Ren với vẻ bối rối, tuy vậy có vẻ như cô vẫn chưa nhận ra chút dị thường nào ở đây.
“Khi Ren bảo không cần dùng kiếm sắt, mẹ đã bất ngờ lắm đấy…”
“Tại con nghĩ dùng thứ gì đó quen thuộc thì sẽ an toàn hơn. Với lại, hình như những kỹ năng của con cũng đã giúp gia tăng một phần sức mạnh đấy ạ.”
“Ra vậy… thế thì đỡ cho cha và mẹ nhiều lắm rồi. Nhưng mà con tuyệt đối không được làm gì liều lĩnh nhé.”
“Vâng ạ. Chuyện này chỉ tiếp diễn đến khi chi viện từ nhà Nam tước đến thôi, nên con sẽ cố gắng giúp ta cầm cự vượt qua giai đoạn này.”
“Thế thì được, nhưng mà số lượng con săn được hơn cha con hơi bị nhiều đó.”
“Chắc do con ăn may thôi. Tại bọn Little Boar nghĩ chúng có thể đánh bại con nên cứ lao tới miết.”
Cũng nhờ vậy mà tôi đỡ cất công đi tìm.
(Mong là ngày mai, mình sẽ tiếp tục đánh bại bọn chúng như thế này)
Từ giờ đến khi ấy chỉ còn hơn một tuần nữa.
Ren thầm cầu nguyện với Đấng Chủ Thần Elfen trong tim…
“À! Nhắc mới nhớ, con có bị lạc không?”
“Không cần lo đâu mẹ. Con luôn nhìn tảng đá Tsurugi để xác định hướng đi như mẹ bảo đấy.”
“Tốt quá rồi. Nhỡ con bị lạc thì khổ lắm đó.”
“Ahahaa… Đúng vậy nhỉ.”
Sau chuyến đi tôi nhận ra cơ thể mình đã rệu rã đến nhường nào. Có vẻ vì là lần đầu săn bắt nên nó mệt hơn những gì tôi đã nghĩ nhiều.
“Phù… Ngày mai mình sẽ gắng hết sức.”
Sau lời lẩm bẩm kia, trên mặt cậu hiện lên một vẻ quyết tâm đầy mạnh mẽ.
**********
Ngày thứ hai, số lượng Little Boar cậu săn được bằng với ngày thứ nhất. Sang ngày thứ ba thì con số chiến lợi phẩm đã tăng lên, đến ngày thứ tư và thứ năm cứ mỗi lần cậu vào rừng thì số chiến lợi phẩm sẽ lại bội thu hơn lần trước đó.
Và rồi ngày thứ bảy trôi qua, cậu vẫn không phải gánh chút thương tích nào. Lúc này mặt trời đã sắp lặn.
“Bo-chan tuyệt thật đấy!”
“Quả không hổ danh, người thừa kế của ngài ấy có khác!”
“Ồ, hôm nay nhóc vất vả rồi nhỉ!”
Những tiếng tung hô của dân làng lần lượt vọng tới tai Ren khi cậu từ rừng trở về.
Dạo gần đây cậu được gọi nhiều hơn hồi chỉ đơn thuần đi tản bộ. Mà nhìn chung thì cũng toàn lời khen, nên cậu cũng không khó chịu gì.
Chỉ là, Ren nào đâu phải thần Tengu[note51653]. Nhưng giờ đây Ren lại đang phải gánh trên vai quá nhiều kỳ vọng từ mọi người.
(Nhìn theo hướng này thì mình bị vắt kiệt mất rồi…)
Ren đáp lại dân làng và cởi bỏ đi phần giáp chỗ vòng tay.
・Mộc Ma kiếm (level 1: 97/100)
Cậu không thấy chút kinh nghiệm nào ở Thuật Triệu hồi Ma kiếm.
Tôi biết rằng level kế tiếp của Thuật Triệu hồi Ma kiếm vẫn còn rất xa. Vì khi hạ gục một con Little Boar thì lượng kinh nghiệm cộng cho Thuật Triệu hồi Ma kiếm và Mộc Ma kiếm cũng chỉ có “1” mà thôi.
Vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
Thế nhưng, có rất nhiều thú vui đang đợi tôi ở level tiếp theo của Mộc Ma kiếm.
… Bởi vì,
・Thiết Ma kiếm (Điều kiện mở khóa・Thuật Triệu hồi Ma kiếm đạt level 2, Mộc Ma kiếm đạt level 2)
Đó chính là Thiết ma kiếm.
Nghĩ tới việc một thanh ma kiếm mới sắp được mở khóa giúp tôi có nhiều động lực hơn trong những lúc đi săn.
Nếu chỉ nhìn vào dòng chữ này thì nó chẳng khác gì một thanh kiếm bình thường cả. Thế nhưng theo Ren, thì thanh kiếm này sẽ sở hữu một năng lực đặc biệt nào đó… kiểu như thanh Mộc Ma kiếm vậy.
Hiện tại, khi tôi chạm vào dòng chữ Thiết Ma kiếm thì lại không có bất kì dòng mô tả nào cả.
Có lẽ nó chỉ xuất hiện sau khi thanh kiếm được mở khóa.
(Mình thật sự không hình dung nổi Thiết thì có năng lực gì đặc biệt)
Mà có như nào đi nữa thì tôi vẫn rất mong đợi. Với suy nghĩ chỉ ngày mai nữa là đạt được nó làm tôi cứ bồn chồn không thôi.
Bước chân của Ren dần trở nên nhẹ nhàng, tưởng chừng như cậu sắp nhảy chân sáo đến nơi rồi vậy.
Dù cho cậu vẫn luôn kéo theo rất nhiều con Little Boar đang bị buộc chặt trong đống dây leo, điều đó khiến cho cảnh tượng trở nên lạ thường trong mắt dân làng.
―Nhưng rồi.
Những bước chân nhẹ nhàng ấy chợt dừng hẳnkhi cậu sắp về đến nhà.
“… Có chuyện gì vậy.”
Đằng sau cửa sổ của dinh cơ, Ren thấy vài người đang hớt hải chạy vạy qua lại nơi hành lang. Tuy ở khá xa, thế nhưng cậu chắc chắn đó là Mireille và Bà Rigg. Không có chuyện cậu nhầm lẫn được.
Rốt cuộc có chuyện gì mà hai người đó lại phải hối hả đến vậy…
“Nhỡ…”
Ren chợt nghĩ đã xảy ra chuyện gì đó.
Cậu vội vứt bọn Little Boar xuống và chạy ngay vào dinh cơ. Mireille vẫn đang rất vội vã, không hề chú ý rằng Ren đã về.
Linh cảm có điều chẳng lành. Ren theo chân mẹ cậu chạy lên trên cầu thang.
“Mẹ ơi! Có chuyện gì vậy?”
Cậu chộp lấy tay mẹ mình ngay khi cô giữ tay nắm cửa định đi vào phòng của Roy.
“Re, Ren!? À ừ… đến giờ con về rồi nhỉ…!”
Hành động của cô rất thất thường.
Cô không nhìn Ren với vẻ giận dữ hay điều gì khác, mà hình như chỉ muốn lập tức gỡ tay Ren ra và đi vào trong ngay. Đôi mắt cô lúc này đang không ngừng đánh đảo sang hai bên.
“Có chuyện…”
Ren mở miệng định hỏi thì Bà Rigg đã ngay ở cạnh cậu và và cất giọng.
“Bo-chan! Tránh đi một lát đi nhé…”
Với một biểu cảm tựa ác quỷ, Bà Rigg mạnh tay gạt Ren ra và tự mình mở cửa vào phòng.
Bà xách theo bên tay một cái thùng với thảo dược được pha bên trong.
“Okusama, cứ đứng ở ngoài chờ một lúc chớ vội vào! Kẻo lại vướng tay chân ta!”
Bà Rigg nắm lấy và đóng sầm cánh cửa lại.
Ren bị bỏ lại cùng vẻ mặt bàng hoàng.
Mireille đứng bên nhẹ nhàng tiến đến ôm lấy cậu, cô ngồi khuỵu xuống sàn nhà phủ đầy bụi.
… Người cô hơi run lên.
“Cha gặp chuyện gì rồi phải không mẹ?”
Vòng tay Mireille càng siết chặt lấy người Ren. Cô đã run nay lại càng run hơn.
“Mẹ. Liệu con có làm gì được không?”
“… Mẹ không rõ.”
“Gì cũng được. Nếu có thể nhất định con sẽ làm—"
“Không thể. Cả mẹ và Bà Rigg nữa đều không thể.”
“Mẹ nói vậy nghĩa là sao?”
Mireille nhìn Ren và giải thích tình hình với cậu.
Nước mắt cô từng giọt lã chã đến độ ướt cả sàn nhà.
“Nghe mẹ nói này― cha con e là không qua khỏi đêm nay.”
Mireille giọng vẫn run run nói tiếp.
Dường như chuyện xảy đến từ khoảng một tiếng trước.
“Lần cuối Bà Rigg đến tái khám cho cha con, vết thương của ông ấy bất ngờ trở nặng.”
Mireille nghẹn ngào lựa lời kể về tình trạng của Roy bỗng đột ngột xấu đi trong phút chốc và giờ sự sống của anh đang được duy trì nhờ một lượng thảo dược quý khổng lồ.
Nếu cứ đà này, anh sẽ chỉ còn nước dùng thuốc cầm cự cho đến khi qua cơn nguy kịch.
“Vậy nếu có đủ thảo dược, cha sẽ ổn thôi nhỉ…”
“… K-Không. Hết rồi… chỗ thảo dược còn lại chỉ đủ dùng đến tối nay…”
Đó là lí do vì sao cô bảo rằng Roy có thể sẽ không qua khỏi.
Ren lặng người. Cậu không trách móc, cũng không phải nề hà quản công. Cậu chỉ giận vì sau cùng chuyện này vẫn xảy ra.
Đôi bàn tay cậu siết chặt đến nỗi ứa cả máu ra vì bị phần móng cứa vào, từng giọt máu cứ thế rơi xuống nền nhà.
“Okusama! Làm ơn mang hộp pha chế từ nhà lão đến đây! Cứ hỏi chồng ta rồi ổng sẽ chỉ cho người, xin hãy nhanh lên!”
Bà Rigg ló mặt ra khỏi cửa nói.
“C-Cháu đi ngay! Ren, ở yên trong phòng con thôi, đừng có làm phiền Bà Rigg đấy!”
Không một ai để trong lòng chuyện bà ấy sai việc một phu nhân chẳng khác gì người hầu cả.
Mireille đứng bật dậy cứ như lẽ thường vậy, cô ôm chầm lấy Ren lần nữa rồi chạy ngay khỏi nhà.
Mặt kia, Ren không do dự bước vào phòng ngay khi Bà Rigg vừa quay trở vào trong.
Mireille đã dặn cậu ở yên trong phòng mình, thế nhưng cậu đành bỏ ngoài tai những lời ấy.
Trong phòng Roy lúc này, Bà Rigg đang pha thuốc không ngơi tay.
Không còn thời gian cho sự chậm trễ nữa.
“Bà Rigg!”
Ren gọi bà không chút chần chừ.
“Quanh đây không có chỗ thảo dược đó ạ?”
“Loại mà lão cần làm gì còn mọc ở đây nữa! Trước kia chúng thường hay mọc dưới chân đá Tsurugi, nhưng đợi rét mấy chục năm trước làm chúng chết hết sạch rồi.”
Khác với Mireille, câu trả lời của bà gắt gỏng hơn nhiều.
Đang hết sức cứu chữa cho Roy mà lại bị một đứa nhóc làm phiền thì chẳng có ai không cáu gắt cả.
(Đặc điểm của loài này là…)
Ren tranh thủ quan sát chỗ thảo dược trước khi Bà Rigg đem đi nghiền.
May thay vẫn còn sót lại một cây chưa bị nghiền, giờ cậu đang xem thử nó thuộc loài nào.
Với đặc trưng là ngôi sao năm cánh, loài này rất dễ ghi nhớ.
(―Thảo dược này là cỏ Rondo ư…)
Cỏ Rondo là một loại thảo dược rất phổ biến trong Truyền thuyết về Thất Anh hùng.
Ngay cả một anh hùng ở vùng quê cũng có thể dễ dàng mua được từ cửa hàng trên thị trấn, thế nhưng làng của Ren không chỉ ở mức thôn quê mà nó còn nằm ở một khu vực xa xôi hẻo lánh hơn nữa.
Ngôi làng nằm tọa lạc tại điểm tận cùng trong phạm vi hoạt động của các thương nhân và mạo hiểm giả, mà thật ra bọn họ cũng chả mấy khi đến đây.
Tất nhiên vẫn có hàng dự trữ, chỉ là chỗ đấy lại không đủ dùng.
(Mình sử dụng vật phẩm này vô số lần rồi. Chắc chắn không nhầm được.)
Thế thì cậu vẫn có thể tìm và hái về.
Ren không thể cứ thế tin lời Bà Rigg được, ít nhất cậu cũng phải tận mắt kiểm chứng xem liệu chỗ cỏ Rondo ấy đã thực sự bị tuyệt diệt hay chưa.
Tôi không thể cứ ngồi đây mãi vậy được.
Thế nhưng, cậu cũng sợ.
Việc phải vào rừng giữa lúc trời tối mịt cộng thêm mối đe dọa từ con Thief Wolfen vẫn còn đó.
Giờ mà phải đi đến tận Đá Tsurugi thì… không sợ mới lạ.
Nhưng mà.
(… Giờ không phải lúc để nghĩ ngợi nữa.)
Nếu không làm gì cha sẽ chết, những câu từ cứ vang vọng trong đầu tôi.
Từng phút trôi qua, thời khắc ấy lại dần cận kề.
Chính sự thật hiển nhiên này đã hình thành trong Ren một nỗi sợ mới.
(Phải đi. Chỉ còn mỗi cách đó thôi.)
Ren dồn hết sức siết chặt tay thành nắm đấm, thu hết toàn bộ can đảm và quyết định ra đi.
Ngay sau đó, cậu không báo cho Bà Rigg mà lặng lẽ rời khỏi phòng Roy. Chợt vô tình cậu liếc thấy mẹ mình đang chạy trên đồng qua cửa sổ.
“Mẹ ơi, con xin lỗi…”
Sau khi gửi lời xin lỗi sau bóng lưng người mẹ, Ren nhìn thẳng vào khu rừng.
Cậu phóng ánh nhìn xa xa về phía khu rừng rồi gật đầu.
Khi đã thấy được Đá Tsurugi sừng sững nơi ấy, cậu lấy toàn bộ sức bình sinh chạy khỏi trang viên.