Mộng Xuân Chào Đón Bạn

chương 85

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương :

"Thầy, thầy ơi..." Hai tay bị đè cứng, đầu ngực bị trêu đùa nắn miết đến độ cứng ngắc, Trương Khải vật lộn nhận sai với Tô Thuỵ Minh: "Thầy ơi em sai rồi, thầy tha cho em đi."

"Tha cho em? Lúc trước em cũng toàn nhận lỗi tử tế, nhưng vừa quay mặt cái liền đi tìm người khác mà mơ luôn." Tô Thuỵ Minh vừa cười vừa ngắt mạnh điểm nhô lên trong tay, "Lúc trước tôi khoan dung với em quá."

"A~~~" Mặc dù hai đầu vú trước ngực đã bị chà đạp trong mơ nhiều lần, thế nhưng trong hiện thực thì lại là lần đầu bị người khác đối xử trêu đùa thế này, Trương Khải lập tức kêu thành tiếng.

"Kêu quyến rũ nhường này", Tô Thụy Minh hung tợn nhéo cả hạt đậu bên kia, nói: "Quả nhiên là dâm đãng y như trong mơ."

"Ư... đâu, đâu có~ ưm ưm..." Cậu trạch nam trong thế giới hiện thực bất kể phía trước hay phía sau đều còn nguyên tem vừa thở dốc vừa phản bác, nhưng mới nói được một nửa thì lại dừng lại.

Trong lúc cậu nói chuyện, bàn tay thon dài của Tô Thụy Minh đã tuột thẳng xuống họa mi đã bắn hai lần, rốt cuộc cũng mềm nhũn của cậu, khẽ khàng vòng qua đó, sau đó trượt lên trượt xuống.

"Ưm... dừng tay~ ư..." Cộng thêm màn tập kích giữa đêm hôm trước của Từ Kiếm Đông, đây là lần thứ hai kể từ khi sinh ra Trương Khải bị người khác sờ mó dưa chuột. Động tác giãy giụa của cậu rõ ràng yếu đi hẳn, trái ngược với đó là tiếng rên ngọt ngào càng thêm rõ rệt.

Tô Thụy Minh im lặng mỉm cười, động tác tay càng mạnh hơn.

Khác với sự trêu đùa nhẹ nhàng mà thành thạo của Từ Kiếm Đông, động tác của Tô Thụy Minh nhanh và mạnh đến mức hơi hung dữ tàn nhẫn, nhưng chính trong sự vuốt ve chà xát không ngừng ấy, thứ mềm nhũn kia lại từ từ tỉnh giấc.

"A~~~ Hu~~~" Hai chân bị tách ra, họa mi không được che đậy bị vuốt ve trêu chọc, Trương Khải thở dốc liên tục, dù đã thoát khỏi vòng giam cầm của Tô Thụy Minh thì hai tay cậu cũng không tiếp tục giãy giụa nữa.

Ngắm nhìn dáng vẻ rên rỉ vặn vẹo thân người của cậu, Tô Thụy Minh thu hẳn bàn tay vốn dùng để áp chế cậu lại, mò lên dưa chuột của cậu.

"Ư... A~~~" Trong sự phối hợp vuốt ve của hai bàn tay, cục thịt dưới bụng càng cứng rắn hơn, cảm nhận được khoái cảm xộc lên đỉnh đầu, toàn thân Trương Khải trở nên mềm nhũn yếu ớt, dường như mặc cho người ta ngắt hái.

Tô Thụy Minh càng được nước lấn tới.

Hai tay đỡ ở dưới họa mi của Trương Khải, y cong lưng, ngậm cây gậy thẳng tắp đó vào miệng từng chút một.

"A a a a!" Cảm giác chưa từng được trải nghiệm trong lúc tỉnh táo khiến Trương Khải lập tức kêu thành tiếng.

Khoang miệng ấm áp ẩm ướt và đầu lưỡi linh hoạt trơn trượt phối hợp lẫn nhau cùng yêu thương dương vật càng phình to hơn, hai tay vẫn chưa rút đi, xoay tròn khiêu khích không ngừng dưới đáy khối thịt, thỉnh thoảng còn xoa nắn hai viên tinh hoàn bên dưới.

Thần trí của Trương Khải đã sắp mất khống chế trong vòng lặp trêu đùa này, cậu thậm chí đã sắp không kìm được muốn cong lưng lên để Tô Thụy Minh ngậm sâu hơn nữa.

"Nhìn em xem..." Nhả dương vật đã ngỏng hẳn lên trong miệng ra, Tô Thụy Minh ngắm nhìn cậu trạch nam sắp bị khoái cảm thân dưới chi phối, cười nói: "Mới được thầy yêu thương một lần mà đã lẳng lơ thành ra thế này rồi, sau này sợ là sẽ nhanh chóng đòi thầy chịch thôi."

Họa mi bị hút nhả được nghỉ ngơi chốc lát, còn Trương Khải cuối cùng cũng tìm về được chút lí trí: "Em ứ... ứ đòi... thầy chịch đâu..."

Nói đoạn, cậu lại bắt đầu giãy giụa muốn dậy, nhưng lại bị Tô Thụy Minh hút phắt họa mi vào sâu nhất, thế là eo vừa thẳng dậy lập tức lại nhũn cả ra.

Phần thịt nhạy cảm bị mút mát lúc nhẹ lúc mạnh, thân trụ và đoạn đầu còn không ngừng bị đầu lưỡi mềm ướt sượt qua hoặc quấn quanh, hai túi nang chứa tinh dịch cũng bị vuốt ve xoa nắn... chẳng bao lâu Trương Khải đã ở bên bờ cao trào.

Cảm nhận thấy dương vật trong miệng càng phình to hơn, ngay cả hai túi trong tay cũng sưng lên, cuối cùng Tô Thụy Minh cũng nhả họa mi ra, sau đó y vươn đầu lưỡi, khẽ khàng vẽ vòng tròn quanh lỗ sáo ở đỉnh dương vật.

"A a a~" Người đã bắn hai lần lập tức lại lên đỉnh lần nữa, hoạ mi đứng thẳng phun ra tinh dịch đã rất là loãng.

Chất dịch đó toé một ít lên khoé môi và mặt của Tô Thuỵ Minh, còn rơi xuống người cậu, khiến thân dưới của cậu càng ướt át hơn.

"Ưm~~~" Lần đầu đối mặt với cao trào mạnh mẽ như thế trong lúc tỉnh táo, cả người Trương Khải run khẽ, nằm trên giường thở hổn hển.

Hơn nữa, bắn tinh ba lần liên tiếp trong khoảng thời gian ngắn, thể lực của cậu cũng bị tiêu hao đến gần như cạn kiệt, lúc này ngoại trừ nằm nghỉ và thở dốc ra thì cậu hầu như chẳng làm được gì nữa.

Cậu trạch nam trong mơ vẫn luôn bị đè ra cắm vào đã xụi lơ rồi, nhưng người đang tách hai chân cậu ra thì còn đang thủ thế chờ khởi động.

Dùng ngón tay quẹt tinh dịch trên mặt xuống, sau đó dùng luôn chất lỏng ướt đẫm đó mà chầm chậm đẩy ngón trỏ vào cửa sau của Trương Khải, Tô Thuỵ Minh cười nói: "Chất bôi trơn cũng có rồi, bây giờ đến lượt thầy sung sướng rồi."

Cửa sau bị mở ra từ từ vẫn còn nguyên tem, Trương Khải lập tức giãy giụa muốn ngồi dậy. Thế nhưng thể lực của cậu đã cạn kiệt từ lâu, còn chưa động đậy được mấy cái đã bị Tô Thuỵ Minh đè cứng, còn khiến ngón tay thon dài dính tinh dịch cắm vào sâu hơn.

"Ưm~ Đừng~" Nơi gần như chưa từng bị ai đụng chạm bị ngón tay cắm vào, mặc dù đã có tinh dịch của bản thân bôi trơn, nhưng Trương Khải vẫn cảm thấy hơi khó chịu khi cửa sau bị mở ra.

Huống hồ, so với sự khó chịu về thể xác... Bất kể trong mơ ra sao, trong hiện thực vừa mới chấp nhận mình cuối cùng đã bất hạnh bị bẻ cong chưa được mấy ngày, liền bị thầy giáo của mình phá cúc, lại còn là trong chùa, lại còn trên giường của cư sĩ tu Phật nhà người ta... Áp lực về tinh thần của cậu có thể hình dung là to như núi đó?!

"Thầy ơi~ Em xin thầy~ Ư~" Chịu đựng cảm giác vật thể thon dài không ngừng tách mở thịt non, cắm sâu vào cửa động của mình, Trương Khải nhìn người đang đè mình một cách gần như cầu xin, "Đừng ở đây~ a~ ít nhất~ đừng ở đây mà~ Các việc khác em đều~ ưm~ đều nghe theo thầy cả~"

Trong ánh nhìn khẩn khoản của cậu, Tô Thuỵ Minh cắm ngập cả ngón trỏ vào cửa động của Trương Khải, sau đó rút một đốt ra, rồi lại từ từ cắm cả vào, y cười hỏi: "Đều nghe lời tôi?! Em chắc chắn lát nữa vẫn ngoan ngoãn để thầy nện chứ?"

"Vâng~ ưm~ Em sẽ nghe lời~" Cậu trạch nam hoãn được chừng nào hay chừng nấy lập tức mặc kệ hết thảy mà thề thốt.

Sau đó ngón tay trong cửa sau của cậu đột nhiên được rút ra ngoài, thịt non nhạy cảm bên trong của Trương Khải thậm chí sắp bị kéo ra theo. "A a~" Cậu lập tức phát ra tiếng kêu không thể kìm nén nổi.

"Thực ra thầy cũng không muốn phá lần đầu của em trên giường của người khác, có điều em đã đồng ý rồi thì không được hối hận đâu đấy." Vừa cười nói, Tô Thuỵ Minh vừa dùng ga trải giường bọc kín Trương Khải lại, bế cậu lên, sau đó cứ thế đi ra ngoài.

"Thầy, thầy ơi! Quần áo! Quần áo!" Mặc dù đã được ga trải giường bọc kín mọi bộ phận quan trọng, nhưng cậu trạch nam thân trên vẫn trần trùng trục lập tức sợ hãi gào lên.

"Lúc đến tôi đã hỏi rõ rồi" Tô Thuỵ Minh nhẹ nhàng đi ra cửa, sau đó ra hiệu cho người trong lòng mở cửa ra mà chẳng để tâm tí nào, "Chỗ này là hậu viện của chùa P, có lối thông thẳng đến nhà khách núi P."

"Giờ này không đụng phải ai trên đường đâu, ngoại trừ..." Cùng lúc cửa mở ra, y mỉm cười nhìn người bên ngoài và nói tiếp: "Vị cư sĩ này."

"... Luôn có bốn mối duyên, khiến cho đàn ông để tâm, được phụ nữ mến mộ, làm họ vui là việc của bậc trượng phu. Tại sao lại là bốn? Một là... Với những lí do này, khiến cho đàn ông bắt đầu phiền não, hối hận thì không nên làm tiếp, lòng sẽ vui vẻ, noi theo Phật, phá bỏ tội lỗi, dừng suy nghĩ này..." Nhắm mắt chuyển động Phật châu trong tay, sau khi đọc thuộc hết cả đoạn kinh văn, Đường Tiềm mở mắt, chập hai tay lại nói: "Hai vị thí chủ, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ."

Chương :

"Quay đầu là bờ?!" Tô Thuỵ Minh cười khẩy một tiếng: "Tô mỗ đã rơi xuống bể khổ, bờ ở đâu ra? Ngược lại, bây giờ cư sĩ quay đầu, có thể vẫn còn kịp đó."

"Thí chủ có ý gì?" Đường Tiềm không hiểu.

Bế Trương Khải bị quấn trong ga giường chỉ lộ ra mỗi tứ chi gầy gò trắng nõn đi sượt qua vai hắn, Tô Thuỵ Minh nghiêng người ghé vào tai hắn nói: "Nếu trong lòng cư sĩ chưa nổi suy nghĩ gì khác, tại sao lại phải đứng chầu ngoài cửa."

Sau đó chẳng đợi Đường Tiềm đáp, y đã đi thẳng, để lại mỗi bóng lưng cho đối phương, "Tấm ga giường này đã bị nhiễm dâm tà, e là cư sĩ không cần nữa đâu, hôm nào Tô mỗ sẽ đền cho."

Toàn thân Trương Khải cứng đờ trong lòng Tô Thuỵ Minh, không dám nói năng gì.

Đậu má vừa rồi ngoài cửa vẫn luôn có người, Đường Tiềm – anh họ đại thần Đường – đệ tử Phật môn – chủ nhà... Chỉ mong cậu chưa kêu to quá, nếu không thì ngay cả đại thần Đường cậu cũng đách còn mặt mũi nào mà gặp nữa!

"Em đúng là biết quyến rũ người khác" Sau khi bước lên con đường nhỏ trong rừng trúc thông đến nhà khách, Tô Thuỵ Minh đột ngột lên tiếng với người trong lòng: "Còn chưa được bao lâu, cư sĩ thanh tu nhà người ta đã bị em quyến rũ muốn phá giới rồi."

... Đây chắc chắn là vu oan giá hoạ okay?!

Đừng tưởng rằng thầy là thầy giáo thì có thể nói bậy, cẩn thận cậu... cậu đúng là không dám làm gì cả.

"Thầy ơi, thầy nghĩ nhiều quá rồi, thật đấy." Trong lòng có cả đám chữ Đờ mờ, có điều cậu trạch nam cũng chỉ dám phản bác thành tiếng một cách nhu nhược thế này thôi.

"Là em nghĩ ít quá." Giọng điệu của Tô Thuỵ Minh ngoắt cái nghiêm túc hẳn: "Bất kể nói thế nào, sau này em không được đến núi P nữa. Có hai người kia đã đủ phiền toái rồi, em đừng thêm một thằng trong mơ cho tôi nữa."

"Em sẽ không ò í e với đệ tử Phật môn, thưa thầy." Trương Khải uể oải nói.

Nói như thể cậu trăng hoa, thèm khát lắm vậy.

Tô Thuỵ Minh cười lạnh lùng đáp: "Đúng, em cũng chỉ kéo tay người ta, bắn tinh lên tăng y của đối phương mà thôi."

Trúng ngay tim đen... Thế là cậu trạch nam trúng tên lập tức không dám phản bác nữa.

Tô Thuỵ Minh bế Trương Khải suốt dọc đường đến nhà khách núi P, trong ánh mắt kinh ngạc của lễ tân, y đặt căn phòng tốt nhất.

"Mặc dù là ở trên núi, hoàn cảnh nơi đây cũng không tệ." Thả người xuống chiếc giường rộng lớn, Tô Thuỵ Minh nhìn quanh nội thất tao nhã trong phòng, cười nói.

"Thầy, thầy Tô..." Sắp chết đến nơi, cậu trai thẳng ôm mộng tưởng về gái xinh năm lại không kìm được muốn giãy giụa.

"Rõ ràng là em quyến rũ tôi trước, bây giờ lại như nạn nhân ấy." Tô Thuỵ Minh giật ga giường vứt xuống đất, ngắm cơ thể trần truồng của cậu, y giơ tay nâng cằm cậu lên thì thầm: "Tôi không bỏ mặc em mãi đâu."

Cậu vốn là nạn nhân mà! Không có Long Thất thì chắc chắn bây giờ cậu vẫn còn thẳng như thước!

Có điều cậu trạch nam đúng là đã gặp phải tên xà yêu lừa đảo đó, và đúng là đã kéo người trước mặt mộng xuân chỉ có thể dời ánh mắt nhìn ra chỗ khác.

Tô Thuỵ Minh cười, đôi tay linh hoạt sờ soạng một vòng trên người cậu, rồi mò vào cái nơi mới bị khai phá kia.

"Ưm~" Trong cửa sau vẫn còn sót lại một chút tinh dịch của bản thân, rất dễ bị ngón trỏ cắm vào lần nữa, Trương Khải run rẩy phát ra tiếng rên khẽ.

Ngón trỏ thon dài không ngừng chọc ngoáy xoay vòng trong vách thịt mềm mại, đợi đến lúc cửa động đó từ từ thả lỏng không còn căng chặt nữa, lại một ngón tay nữa ấn lên cửa động, chậm rãi cắm vào.

"Ư~" Hai ngón tay khuấy liên hồi trong cửa sau, cửa động chặt kín lần đầu bị mở rộng đến mức này, Trương Khải vô thức siết chặt ga giường dưới thân mình.

Ngón tay trong hoa cúc nhạy cảm không ngừng rút ra đâm vào, thỉnh thoảng lại xoay tròn lúc cắm sâu vào. Bị va chạm thế này không ngừng ở thịt non trong cơ thể, hơi thở của cậu càng lúc càng gấp gáp.

Lúc ngón trỏ và ngón giữa đó lại men sâu vào lần nữa, cơ thể của cậu không kìm được bắt đầu run nhè nhẹ.

Cảm nhận được cửa hang dần dần thả lỏng không còn kháng cự nữa, Tô Thuỵ Minh rút ngón tay đang xâm lược ra ngoài, rồi cúi người hôn cậu như thể an ủi, sau đó, y đặt dương vật đã cứng ngắc từ lâu lên cửa động của cậu.

"Lần đầu có thể sẽ hơi đau, muốn khóc thì cứ khóc" Tách hai chân của Trương Khải ra thật rộng, Tô Thuỵ Minh vừa nói vừa cắm vật thịt nóng rực dưới hông vào cửa sau của cậu một cách chậm rãi mà kiên định.

"A a a~ Đừng mà~ Ư~" Cửa động chưa từng bị ngắt hái trong hiện thực bị dương vật cường tráng mở rộng từng chút một, chẳng đợi phần đỉnh thô to chui vào hoàn toàn, người bị chiếm hữu đã không chịu nổi mà hét thành tiếng.

"Ngoan." Tô Thuỵ Minh dịu dàng hôn lên trán cậu, nhưng động tác xâm nhập lại không hề ngừng lại.

Hoa cúc đã bị tinh dịch của mình và dạo đầu trước đó làm trơn dù không được coi là quá khô nhám, nhưng so với vật khổng lồ đang cắm vào vẫn còn hơi chật hẹp. Trương Khải cảm thấy cửa sau của mình đã sắp bị nhồi nứt ra rồi, mới miễn cưỡng chứa được vật khổng lồ vẫn đang chui vào không dừng.

"Ưm~ Đau~ Ư~" Lần đầu tiếp nhận ân ái trong hiện thực, đau đớn rõ nét hơn hẳn so với trong mơ cuồn cuộn trong đầu cậu, cùng xuất hiện với nó là cảm giác kì lạ sinh ra khi cửa động bị khai phá, vách ruột bị chà xát không ngừng.

"Mặc dù kêu đau, nhưng lần đầu đã ăn hết thứ của thầy vào dễ dàng thế này..." Đã cắm dương vật cứng rắn vào được hai phần ba, cảm thấy sức kháng cự của vách thịt co bóp trong cửa động của người dưới thân càng ngày càng yếu, Tô Thuỵ Minh liếm môi Trương Khải rồi nói tiếp: "Quả nhiên là giống y như trong mơ..."

"Ưm... A...." Bị dương vật thô to đâm xuyên, vách thịt còn không thể hoàn toàn thả lỏng không chỉ có thể cảm nhận được sự ma xát lẫn nhau khi bị cắm vào, thậm chí đến gân xanh gồ lên trên khúc thịt xâm lăng cũng cảm thấy được, ngoại trừ thở dốc cảm nhận nỗi đau đớn trong người, và cả sung sướng, ngay cả việc phản ứng lại bình luận của Tô Thuỵ Minh, Trương Khải cũng không làm được.

Mà theo cửa sau dần thích nghi với nỗi đau đớn bị mở rộng, trong tiếng thét của cậu dần nhuốm vẻ sung sướng ngọt ngào, cơ thể cũng không còn căng cứng nữa, từ từ bắt đầu khẽ vặn vẹo người.

"Bị tôi đâm thế này có cảm giác không?" Phát hiện ra thay đổi của người dưới thân, Tô Thuỵ Minh mỉm cười cúi đầu hôn Trương Khải. Theo hai đầu lưỡi quấn quýt, y cắm phắt dương vật căng phồng không chịu nổi đến tận đáy.

"Ư~~~ Ư~~~" Cậu trạch nam đột nhiên bị lấp đầy chỗ sâu nhất lập tức cong oằn người rên thành tiếng, nhưng kèm theo tiếng rên rỉ đau đớn khi cậu bị Tô Thuỵ Minh ăn sạch là dưa chuột chào cờ của cậu.

Chương :

Cửa sau bị vật thịt cường tráng cắm vào thật sâu, hang động lúc trước còn tơ lần đầu bị mở rộng gần đến giới hạn, nỗi đau bị đâm xuyên khiến Trương Khải muốn khẩn cầu người bên trên rút hung khí đang gây tội ra, nhưng môi lưỡi cậu vẫn còn bị quấn quýt liếm láp, căn bản là không nói nên lời.

Sau khi đâm lút cán, Tô Thuỵ Minh chẳng cử động nữa, dùng tư thế này hôn Trương Khải như an ủi, tới tận khi cảm giác được hoa cúc bị lấp đầy dần thích ứng với sự khổng lồ của y, không còn rút chặt lại nữa mới ngừng.

Miệng không còn bị xâm nhập bịt kín, tiếng nức nở của Trương Khải lập tức truyền ra: "Thầy ơi~ Rút ra~~~ Ưm~ Em xin thầy~ A~~~"

"Thầy sẽ rút ra" Tô Thuỵ Minh mỉm cười, sau đó từ từ rút dương vật nóng rực ra ngoài.

"Ưm~ Ư~" Cửa động của Trương Khải bị cọ xát lần nữa, vách thịt nhạy cảm vô thức co lại chặt hơn, cứ như lưu luyến níu giữ cây gậy bên trong vậy.

"Miệng thì bảo muốn rút ra, rút ra thật thì cái miệng bên dưới lại không nỡ thế này" Tô Thuỵ Minh rút cả cây hàng ra ngoài, nhìn hoa cúc của Trương Khải không ngừng co giật, cười nói: "Xem ra em còn cần thầy dạy dỗ cho em biết chữ tín là gì."

Nói đoạn, y lại đâm dương vật còn chưa thoả mãn vào cửa sau của cậu.

"A~~~ Ư~" Cửa sau còn chưa trống rỗng được bao lâu, lại bị dương vật thô to tách ra lần nữa, trong tiếng thét của Trương Khải thêm vài phần không phải là đau đớn, khác hẳn lúc mới bị cắm vào.

Vách ruột mềm mại vừa khép lại bị tách ra, phải chịu đựng ma sát và tấn công lần nữa, bàn tay siết ga giường của Trương Khải càng lúc càng chặt.

Lần này kẻ xâm nhập cường tráng ấy đâm vào chỗ sâu nhất, sau đó không dừng lại, mà hơi rút ra một đoạn, sau đó lại từ từ đâm vào.

"Ư~~~" Bị dưa chuột thô dài đùa giỡn chậm rãi hết lần này đến lần khác, tiếng rên của Trương Khải ngày càng ngọt ngào và dâm đãng, mà cậu nhỏ của cậu cũng hoàn toàn ngỏng dậy.

"Quả nhiên là bên dưới của em thành thật hơn bên trên nhiều" Phát hiện ra thay đổi từ từ của cậu, Tô Thuỵ Minh khẽ hôn lên môi Trương Khải, rồi cười nói: "Bây giờ chúng ta phải bắt đầu vào tiết thôi."

"Là~~~ Sao~~~ A a a~" Trương Khải còn chưa nói dứt lời, đã bị cơn thúc mãnh liệt trong người cắt ngang.

Cục thịt to lớn đó không kìm chế nữa, gần như rút hẳn ra ngoài rồi lại thọc sâu vào hang động của cậu, mỗi nhát vừa nhanh vừa mạnh.

"Ưm~ Thầy ơi~ Nhẹ thôi~" Bị đánh chiếm càng ngày càng sâu hơn, Trương Khải run bần bật khẩn cầu, mặc dù giọng cậu nghe giống rên rỉ hơn.

"Nhẹ thôi?" Tô Thuỵ Minh phì cười không đáp, ngược lại còn vươn tay chạm vào cậu bé đã đứng thẳng từ lâu mà mãi không được quan tâm.

"A~~~" Hoa cúc đằng sau bị dưa chuột thô to mở rộng đâm sâu, cậu nhỏ đằng trước cũng bắt đầu bị ngón tay thon dài vuốt ve, mặc dù lúc trước đã bắn ba lần, nhưng phần đỉnh đáng thương của Trương Khải vẫn chậm rãi rỉ ra chất dịch trong suốt.

"Trước đây đã phát hiện ra" Tay còn lại kéo gối đệm dưới người Trương Khải, nhấc mông cậu lên để thuận tiện đâm chọc hơn, Tô Thuỵ Minh nói tiếp: "Không chỉ thích bị đàn ông thông, mà còn thích bị đối xử thô bạo hơn là dịu dàng ve vuốt... Lần đầu gặp thầy không nhìn ra vậy mà em lại là loại sinh viên dâm đãng như thế."

"Không~ Không có đâu~ Ư~~~" Trương Khải mới nói được nửa câu, đã biến thành tiếng rên rỉ khi Tô Thuỵ Minh rút nguyên cả cây ra rồi đâm phắt vào chỗ sâu nhất.

Dương vật trong cơ thể cậu cứ như máy đóng cọc không ngừng nghỉ thúc vào nơi sâu nhất, cậu dần bị đùa bỡn đến độ chẳng còn dư sức mà suy nghĩ nữa, chỉ có thể vô thức vặn vẹo eo mông theo động tác của Tô Thuỵ Minh, như đang trốn chạy việc bị đâm xuyên, càng như đang phối hợp với động tác của đối phương để khiến vật thịt trong cửa sau thúc được sâu hơn nữa.

Sau khi đâm rút mười mấy lần trong hoa cúc của Trương Khải, động tác của Tô Thuỵ Minh bỗng dưng mạnh hơn hẳn, mỗi lần thúc vào đều như muốn thọc nát vách ruột mềm mại khép chặt ấy.

Khi lại chọt sâu vào cửa sau của cậu lần nữa, y dừng lại, rồi bắn tinh dịch nóng rẫy lên vách trong mềm mại nhạy cảm.

"A a a~" Cơ thể của Trương Khải lập tức căng cứng, rồi trong sự đùa giỡn từ bàn tay của y không ngừng chuyển động trên dưa chuột của mình, cậu cũng đạt cao trào.

Nhưng cậu nhỏ đã bắn mấy lần của cậu chẳng bắn ra được cái gì nữa, chỉ có thể phun ra chút dịch màu trắng một cách đứt quãng.

"Mặc dù thầy còn chưa thoả mãn..." Nhìn tinh dịch lác đác toé lên tay mình, Tô Thuỵ Minh thơm lên trán Trương Khải, sau đó chậm rãi rút ra, "Có điều nể tình em là lần đầu tiên, hôm nay tha cho em."

"Ưm~~~" Theo vật thịt to khoẻ rời khỏi cửa sau, chất lỏng màu trắng phun ra từ hang động sưng đỏ tạm thời không thể khép lại nổi của Trương Khải, chảy xuống ga giường bên dưới người cậu.

Chương :

Sau đó Tô Thuỵ Minh bế Trương Khải đi tắm qua, nghỉ ngơi thêm một lúc rồi mới ra ngoài đi mua quần áo cho cậu mặc tạm.

Lần này chơi gei thật rồi...

Hai ngày nay diễn biến ảo quá đi...

Đằng sau vẫn hơi khó chịu...

Trương Khải nằm ườn trên giường một mình, trong lòng suy nghĩ lung tung hồi lâu, bỗng dưng ngồi dậy gào lên: "Long Thất! Mẹ kiếp anh cút ra đây cho tôi!!!"

"Gì thế hả, tên gei này" Long Thất từ từ xuất hiện bên giường, khó chịu ra mặt: "Cậu muốn tìm người trị ông đây, tôi còn chưa tính sổ xong với cậu đâu."

"Tính cái đầu anh!!!" Trương Khải lập tức đứng dậy túm cổ áo Long Thất, sau đó vừa đau đớn nhăn mày vì động đến phía sau, vừa chất vấn: "Cảnh trong mơ lừa đảo của anh không phải là mộng xuân của một mình tôi sao?! Mẹ nó Tô Thuỵ Minh cũng biết là thế nào hả?!"

"Á, cái này..." Biểu cảm của Long Thất biến phắt thành chột dạ, y láo lia mắt nhìn tứ phía hồi lâu mới thì thầm: "Cậu cũng biết tôi là một lão già bị nhốt trong ngọc bội hơn năm trăm năm đó. Người già mà, trí nhớ không tốt, lúc làm kết giới ngẫu nhiên làm sai vài chỗ, khiến cậu và đối tượng mộng xuân của cậu đều nằm mơ, không phải là chuyện thường tình sao."

"Thường tình con mẹ anh!" Trương Khải siết chặt cổ áo của Long Thất hơn, "Không phải là anh định lừa chết tôi sao... Đợi đã!!!"

Vừa mất tấm thân trong trắng, có điều bởi đối tượng là nam nên cậu trạch nam vẫn chưa được chuyển chức thành công, cậu suy nghĩ một lúc, bèn hoảng sợ hỏi: "Nói như vậy anh Kiếm và đại thần Đường đều mơ thấy?"

"Lý thuyết là thế." Long Thất gật đầu đáp, mắt nhìn đi chỗ khác.

"Vãi! Anh..." Lời của Trương Khải vừa thốt khỏi miệng thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

Thầy Tô về nhanh thế?

Nhìn Long Thất rồi lại nhìn cửa, cuối cùng Trương Khải vẫn buông tay, chờ tên yêu tinh rắn ai cũng lừa này biến mất rồi mới khoác ga giường ra mở cửa.

"Thầy Tô..." Trương Khải vừa mở cửa vừa nói, có điều chỉ nói được hai chữ, chỗ còn lại đều bị nuốt hết về.

Bởi vì người đứng ở cửa không phải Tô Thuỵ Minh.

"Đường, Đường Yến sama..." Nuốt một ngụm nước bọt, Trương Khải mới gọi đúng tên.

Sau khi vào phòng, mới đầu Đường Yến không nói gì, chỉ im lặng đánh giá cậu, một lúc lâu mới nặn ra nụ cười dịu dàng, "Sao lại đột nhiên biến mất thế, anh lo chết mất."

"Xin lỗi..." Trương Khải cúi đầu thì thào.

"Em không sao là được" Đường Yến chỉ vào quần áo vắt trên tay: "Vốn là định bảo Đường Tiềm giúp tìm em, không ngờ hai người đã gặp nhau rồi, anh ấy còn nhờ anh mang quần áo và điện thoại cho em."

Cậu trạch nam quay tay trong phòng cư sĩ nhà người ta còn suýt thì bị đè lập tức đỏ mặt, sau đó nhớ tới việc này cũng có nghĩa là đại thần Đường chắc hẳn đã đoán được chuyện giữa cậu và Tô Thuỵ Minh, mặt cậu lại trắng bệch ngay.

Cái cảm giác trốn nhà theo giai bị túm được này là thế nào hả?!

Không phải đại thần Đường còn chưa tỏ tình với cậu sao.

Ai bảo biết cùng cậu mơ mộng xuân thì sẽ thích cậu nào? Nhỡ cảm giác không được hay ho lắm!

Có điều dù là vậy, lần đầu bị đàn ông đè còn bị thần tượng của mình bắt gặp... Đụ má kịch bản ai viết đây hả?! Coi cuộc đời của cậu là phim vớ vẩn à!

"Cảm ơn Đường Yến sama." Trương Khải rụt rè nhận quần áo, không dám ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

"Mặc đồ đi, anh đưa em về nhà", Đường Yến giơ tay xoa đầu cậu, rồi kéo thẳng ga giường trên người cậu xuống.

"Á..." Cơ thể trắng nõn gầy gò rải rác dấu hôn tươi mới cứ thế lộ ra, Trương Khải thoắt đỏ mặt, vừa run rẩy vừa cố giả vờ bình tĩnh mở quần áo đã được gấp gọn của mình ra định mặc vào.

Áo phông, quần bò, tất... Trương Khải tìm mấy lần liền, cuối cùng xác nhận, "Éc, hình như quần lót của em không có ở đây..."

"Chắc là Đường Tiềm dọn vội quá, rơi mất rồi." Đường Yến ngó một cái, cũng phát hiện ra là không có, lại giơ tay xoa đầu Trương Khải, "Mặc thế đi với anh đã."

Mặc nốt mấy món cuối cùng, cuối cùng cũng kết thúc trạng thái quấn ga giường, Trương Khải do dự hỏi: "Có cần, có cần bảo thầy Tô đã rồi mới đi không... Em đi thăm quan với lớp mà."

"Đi, ngay, bây, giờ!" Đường Yến ngắt từng chữ một, rồi kéo tay cậu định đi ra ngoài.

Thế là cậu trạch nam vừa mất lần đầu cửa sau trong thế giới hiện thực, ôm tâm lý thực ra không biết phải đối mặt với người hái cúc thế nào, thuận theo tự nhiên bị dẫn đi.

Có điều sau khi ngồi trong xe Đường Yến, cậu rốt cuộc cũng nhớ được nhắn cho Tô Thuỵ Minh một cái.

Do dự một lát, cậu cũng nhắn tin cho Từ Kiếm Đông báo bình an.

Tin nhắn của Trương Khải gửi đi chưa được mấy giây, Từ Kiếm Đông đã gọi điện thoại tới.

Cậu vừa định nghe, người bên cạnh lại lấy luôn điện thoại của cậu, từ chối cuộc gọi, rồi tắt máy.

"Đường Yến sama?" Trương Khải nhìn động tác liền mạch của Đường Yến, tới tận khi màn hình điện thoại đen ngòm hẳn mới phản ứng lại.

"Bất kể tương lai ra sao..." Đưa trả điện thoại đã tắt máy cho Trương Khải, Đường Yến nhìn cậu nhếch khoé môi cười cứng đờ nói: "Anh hy vọng ít nhất hôm nay, bây giờ... em có thể tập trung ở bên anh, chỉ thuộc về một mình anh... có được không?"

Vãi! Cái cảm giác deja vu nam chính bạc bẽo nữ chính luỵ tình/tra công tiện thụ này là ảo giác của cậu ư?

Lòng cậu sắp bị nụ cười của đại thần Đường làm cho đau đớn là thế nào hả?

Lúc này mà nói "không được" chắc chắn là phải bị lôi ra ngoài thiêu đó.

Vậy nên đáp án phải là, "Ừm", Trương Khải gật đầu đáp.

Đường Yến khẽ cười, sau đó vươn tay xoa đầu cậu, rồi trượt thẳng một đường xuống nơi sau gáy tối qua bị Từ Kiếm Đông để lại dấu răng, nhè nhẹ vuốt ve. Y cứ thế dùng một tay lái vô lăng xe rõ lâu.

Đường Yến không nói chuyện, Trương Khải cứ có cảm giác chột dạ cũng không dám nói nhiều, thế là nhìn xe đi được nửa đường rồi nhưng trong không gian đóng kín chật hẹp này vẫn duy trì bầu không khí im lặng quái dị.

Cuối cùng vẫn là cậu trạch nam mấy ngày nay diễn biến ảo lòi không chống nổi nữa trước tiên. "Hôm qua, thầy Tô và Từ Kiếm Đông đều tỏ tình với em..." Cậu cúi đầu, vừa nghịch tay vừa thì thầm.

"Ồ..." Câu trả lời chẳng có tình cảm dao động của Đường Yến vang lên.

Nhưng chỉ một chữ này, Trương Khải đợi mãi lâu, đằng sau cũng chẳng còn gì nữa.

Thế là cậu trạch nam từng là trai thẳng, vốn đã tính toán vừa kể khổ vừa xỉa xói định nhờ đại thần giúp đỡ trên đường đến núi P, kết quả lại bị đè, mơ hồ mù mịt quện cả thầy mình,lập tức rụt lại không dám nói gì nữa.

Vậy là hai người lại tiếp tục giữ im lặng.

Trương Khải cả đường cảm giác như ngồi bàn chông, không biết đã qua bao lâu, toà nhà dạy học của trường F cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt.

Đường Yến dừng xe trước cổng trường, nhoài người lên vô lăng. Hồi lâu, y thở dài, dùng ngữ khí khẳng định thì thào: "Vậy... cuối cùng em đã lựa chọn yêu Tô Thuỵ Minh."

"Hả? Đâu có..." Nhìn thấy Đường Yến bỗng nhiên ngoái đầu lại nhìn mình, Trương Khải lập tức đỏ mặt, rồi cúi đầu chột dạ nói: "Đó... đó là ngoài ý muốn... ngoài ý muốn..."

"Ồ?" Vẻ mặt của Đường Yến nháy mắt bừng sáng, y sán ngay lại gần mặt Trương Khải, rồi thoải mái cười rộ.

"Vậy giờ nếu anh bảo em là anh thích em, có phải chúng ta cũng có thể ngoài ý muốn một phát không?" Miệng y gần như cọ lên môi Trương Khải, mỉm cười nói.

Truyện Chữ Hay