Mộng Xuân Chào Đón Bạn

chương 81

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG :

"Thí chủ?" Nhìn thấy Trương Khải cứ ngơ ngẩn nhìn mình chẳng nói gì, cư sĩ đó nghi ngờ hỏi: "Thí chủ có gì không ổn à?"

"Không, không có gì..." Trương Khải hoàn hồn từ trong sự bất thường dưới bụng, cậu hoảng loạn xua tay: "Hình như tôi bị lạc đường, cư sĩ làm ơn chỉ đường cho tôi với."

"Đường Tiềm đã tu hành ở đây tám năm, nhưng trình độ chẳng tịnh tiến là bao, sao xứng được với hai chữ cư sĩ." Người đó lắc đầu, ra dấu mời với đầu kia rừng hoa mộc: "Tôi dẫn thí chủ ra ngoài nhé."

Tám năm, nuôi một đứa con cũng biết ra ngoài mua xì dầu rồi okay?!

Đợi đã...

Tên là Đường Tiềm, vậy không phải chính là anh họ đi ngược lẽ thường bán tượng gỗ được cả chục triệu của đại thần Đường sao?!

Lại nhìn gương mặt tương tự với Đường Yến nhưng khôi ngô tinh xảo hơn của người trước mặt, trong lòng Trương Khải không kìm được nghĩ: Người như thế này cứ ở trong chùa tu hành làm phúc cho đồng bào nam thì hơn, thả ra ngoài thì chắc chắn thế giới này lại có thêm một tên con nhà người ta, đụ má còn có cả tuyệt chiêu tán gái giả nai là tín Phật nữa!

... Không, chỉ dựa vào gương mặt thanh tâm quả dục nhưng lại quyến rũ người khác sinh sôi dục vọng này, thứ hàng này cũng chắc chắn là có kĩ năng tán trai đỉnh cao okay?!

Có điều thanh tâm quả dục...

Bước chân theo sau Đường Tiềm của Trương Khải càng ngày càng chậm, khoảng cách giữa hai người cũng càng ngày càng xa, đợi Đường Tiềm nhận ra người đằng sau không theo kịp mà ngoái đầu lại, cậu đã chỉ có thể tựa vào thân cây hoa mộc to lớn mà thở dốc.

"Thí chủ, cậu ổn chứ?" Bước lại nhìn khuôn mặt nhuốm đỏ của Trương Khải, Đường Tiềm hỏi.

"Không~ ưm~ không có gì~" Nhìn thấy hắn lại gần, mặt Trương Khải càng đỏ hơn nữa, dứt khoát khuỵu xuống đất.

Không khuỵu không được, vừa nãy cậu chỉ mới nghĩ về dục vọng nhiều một chút, thế mà cục thịt bên dưới liền chào cờ hẳn, muốn chọc thủng cả cái quần bò bó của cậu.

Nếu để người khác biết được cậu lại chào cờ với một cư sĩ tu hành (còn là anh họ của Đường Yến), ngay cả việc mình gei cậu cũng chẳng có mặt mũi nào mà nói okay?!

Mới cong chưa được bao ngày, đã biến thái luôn rồi, tiết tháo cũng sẽ khóc đó!

"Nhưng nom cậu rất khó chịu mà!" Đường Tiềm lo lắng nói, vừa nói vừa khom eo xuống, quan sát tình trạng của cậu ở khoảng cách gần.

Thế là theo khuôn mặt trắng trẻo nhưng không nữ tính đó lại gần, Trương Khải ngửi thấy một mùi bạch đàn như có như không.

"Ư~~~" Hoạ mi bị quần bò bó chặt phình to đến mức đau đớn, cậu không nhịn được rên thành tiếng.

Nhìn Trương Khải run lẩy bẩy, cúi đầu rên rỉ, Đường Tiềm vươn tay ra đỡ cánh tay của cậu, nói: "Thiền phòng của tôi ở ngay gần đây, nếu thí chủ không ghét bỏ thì hãy đến nghỉ ngơi một lát."

"Cảm~ cảm ơn~" Toàn thân xụi lơ nóng bừng, hoạ mi lại đứng thẳng tắp, Trương Khải thầm tự lấy làm may mắn rằng trước mặt là một người đã tu hành nhiều năm trong chùa, nếu đổi thành người khác, đừng nói là con nhà người ta như Từ Kiếm Đông, dù Đường Yến hay Tô Thuỵ Minh chắc cũng có thể nhìn ra cậu có chỗ nào không đúng.

Nhưng cậu còn chưa nghĩ dứt, trong khoảnh khắc bàn tay chai sần vì khắc gỗ quanh năm của Đường Tiềm chạm vào làn da trần trên cánh tay của cậu, cậu liền sụp đổ hoàn toàn.

"Ư~~~" Hoạ mi, của cậu, cứ thế, bắn... Tinh dịch phun ra làm ướt cả quần lót và quần bò của cậu.

WTF! Cái chuyện bắn sớm... Đây đã không còn là chuyện có thể tóm tắt bằng biến thái và xuất sớm nữa rồi!!!

Mặc dù số lần quay tay của cậu không nhiều, thế nhưng cậu cũng biết chắc chắn mình không bi kịch như thế!

Bây giờ nghĩ lại cái câu "Nếu cậu đã muốn có duyên Phật, tôi giúp cậu là được" của Long Thất... chắc chắn là có ý nghĩa sâu xa nào khác!

Trong kích thích cao trào, Trương Khải nghĩ với dòng tư duy mơ hồ, nhưng lúc nhìn thấy biểu cảm ngượng ngùng của người khiến mình có duyên Phật, cậu lập tức khôi phục tỉnh táo.

Suy đoán theo tuổi tác của đại thần Đường, lúc Đường Tiềm tới núi P, chắc đã học xong cấp ba rồi nhỉ...

Bây giờ mong đối phương cấp ba không được học Sinh và Giáo dục giới tính, không biết vết ướt lộ trên quần của cậu là gì có thiếu thực tế quá không?!

Thế nhưng cậu thật sự không phải biến thái mà à à à à à!!!

"Khụ khụ", Đường Tiềm giả vờ ho hai tiếng, phá vỡ sự im lặng giữa hai người, sau đó hắn dời tầm mắt đi nhìn cây hoa mộc đằng xa, hỏi: "Thí chủ còn cần đi nghỉ không?"

"..." Trương Khải im lặng một lát, muốn khóc mà không khóc nổi, cậu đáp: "Có..."

Bởi vì cái thứ vừa mới bắn dưới thân cậu thế mà lại chào cờ nữa rồi.

Vật dụng trong phòng Đường Tiềm rất đơn giản, có điều đến lúc chân mềm nhũn được dìu vào phòng, trong mắt Trương Khải chỉ còn lại mỗi cái giường cạnh cửa sổ mà thôi.

"Ưm~~~", ngồi xuống cái giường đơn trải ga trắng muốt, cậu cắn môi rên một tiếng, tay đã sắp không chịu nổi mà mò xuống chỗ dưới bụng đang phình lên lần nữa. Có điều nghĩ tới việc bên cạnh vẫn còn người khác, chút lí trí còn sót lại cuối cùng vẫn cản cậu lại.

"Bên kia là phòng tắm", dọc đường Đường Tiềm chẳng nói năng gì, có điều hình như cũng nhìn ra trạng thái của Trương Khải không đúng lắm, hắn trỏ vào một cánh cửa trong phòng: "Cậu có cần tắm nước lạnh không?"

"Vậy thì... cảm ơn cư sĩ nhiều..." Nói đoạn, Trương Khải run bần bật vịn tường bước vào phòng tắm độc lập, ngay cả điện thoại rớt ra từ túi sau quần bò của mình cũng không chú ý.

Vừa mới vào phòng tắm, đóng cửa lại, cậu liền khó lòng chịu đựng nổi, cởi quần áo và cả quần lót ướt sũng trên người ra.

"Ưm~~~" Hai tay vòng quanh họa mi đã cứng đơ từ lâu, Trương Khải yếu ớt dựa vào cửa, bắt đầu quay tay.

Ngón tay trượt từ phần đỉnh đến gốc, rồi quay lại nhanh chóng, thậm chí cậu còn nhớ lại cảnh tượng lúc được quay hộ trong mơ, ngón tay bắt chước theo mà xoay quanh đỉnh họa mi.

"Ưm~~~ A~~~" Động tác trên tay của Trương Khải càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, họa mi rõ ràng rất nhạy cảm đã càng thêm cứng rắn nóng bỏng trong kích thích không ngừng, ngay cả lỗ sáo trên đỉnh cũng rỉ ra vài giọt chất lỏng trong suốt, thế nhưng bất kể ra sao cậu vẫn còn cách chút nữa mới bắn được.

Rõ ràng khoái cảm đã lấp đầy toàn thân, nhưng cảm giác tổng thể vẫn thiếu cái gì đó. Càng nóng lòng khát vọng lên đỉnh, cậu càng cảm thấy cao trào nằm ngoài tầm với.

Tới tận khi tay bắt đầu mỏi rần, cuối cùng Trương Khải cũng chấp nhận số phận, dừng lại, cậu bước tới trước vòi nước, vặn sang mức nước lạnh nhất.

Trong khoảnh khắc dòng nước lạnh căm dội lên cơ thể trần truồng, cậu lập tức rùng mình, cả lông tơ trên da cũng dựng đứng dậy.

Nhưng cục thịt dưới bụng cậu, cũng như ngọn lửa trong cơ thể cậu, chẳng hề giảm đi chút nào, thậm chí còn nóng bỏng hơn.

Xối nước lạnh hồi lâu mà chẳng thể nào đẩy lùi dục vọng trong cơ thể, lại nghĩ lại câu nói của cái ngữ lừa đảo Long Thất kia, Trương Khải thở một hơi thật dài, cuối cùng giơ tay ra tắt vòi nước, sau đó lại vịn tường mở cửa, đi ra ngoài.

Có điều khác với lúc vào phòng tắm mặc đầy đủ quần áo (dù bên dưới đã ướt), lúc ra ngoài trên người cậu chỉ có mỗi cái khăn tắm màu trắng trong phòng tắm của Đường Tiềm.

CHƯƠNG :

"Vừa nãy thầy giáo của thí chủ gọi điện thoại đến mấy lần liền, tôi đã nghe..." Trương Khải vừa mở cửa ra, Đường Tiềm liền cầm điện thoại cậu đánh rơi lúc trước mà nói với cậu.

Có điều cậu chẳng còn rảnh rỗi nghe đối phương nói gì nữa, hoạ mi đã chào cờ hồi lâu, không thể bắn được cũng không thể hạ cờ đã chiếm lĩnh toàn bộ sự chú ý của cậu.

"Cư sĩ..." Loạng choạng đi đến trước mặt Đường Tiềm rồi khuỵu xuống đất, Trương Khải giơ tay túm lấy vạt áo của người trước mặt, ngẩng đầu cầu xin: "Xin cư sĩ cứu tôi với..."

"Nền đất lạnh, thí chủ cứ đứng dậy đi đã." Đường Tiềm nói, đoạn giơ tay đỡ Trương Khải chỉ quấn mỗi cái khăn tắm to, trên người còn toả hơi nước dậy.

"A~~~ Ư~~~" Lúc tay của đệ tử chốn cửa Phật đã thanh tu nhiều năm chạm vào cánh tay mình, Trương Khải lập tức cảm nhận được khoái cảm run rẩy xộc thẳng lên đỉnh đầu, y như lúc trước.

Chân cậu mềm nhũn đến độ gần như không đi nổi, dựa hẳn vào Đường Tiềm dìu mới ngồi được lên giường, vừa thở dốc vừa nếm trải nỗi khoái cảm gần cao trào thêm một bước này.

"Thí chủ có chỗ nào không khỏe?" Đường Tiềm thu tay lại, khom lưng nhìn cậu nói: "Thầy của cậu đã sắp đến nơi rồi, tôi gọi thiền y trong chùa đến khám cho cậu trước nhé."

禅医 Thiền y: Kết hợp giữa y học Trung Quốc và văn hóa Đạo giáo.

Bàn tay chai sần trên cánh tay rời đi, theo đó khoái cảm đang dâng trào toàn thân cũng biến mất, Trương Khải túm phắt lấy tay của Đường Tiềm, cúi đầu thì thào: "Không cần thiền y, cư sĩ là đủ rồi."

Cậu đã khinh nhờn cả một đệ tử tục gia rồi, thêm một người xuất gia thật nữa thì... Ấy không phải là sợ Long Thất chưa đủ nghiệp chướng sao?!

Không sai, đều là lỗi của Long Thất!

Cậu là người bị hại vô tội đúng không nào?!

Thần Phật trên trời, nếu các người muốn giáng thiên tai trừng phạt gì đó thật, xin hãy giáng thật mạnh lên người cái tên xà tinh lừa đảo khốn nạn kia đi!!!

"Sợ là thí chủ đã ăn phải đồ gì đó hỏng, cứ nên tìm người đến khám đã." Đường Tiềm nhíu mày lo lắng nói.

Nếu cậu ăn phải thuốc hay gì thật, cái thứ bên dưới đã nhũn từ lâu rồi okay?!

Đã thế này rồi mà cậu còn chưa bị coi là biến thái, không biết nên cảm động vì đối phương đã thấu hiểu cho, hay là nên cảm thán rằng đối phương liên tưởng phong phú quá... Có điều vụ biến thái này đoán chừng cậu cầm chắc rồi.

Đậu má đợi chuyện này kết thúc, cả đời này cậu sẽ không nhắc đến anh họ với đại thần Đường nữa, kiếp sau cũng không đến núi P nữa!

Trương Khải nghiến răng, cuối cùng vứt bỏ hết cảm giác xấu hổ, nói bằng giọng muỗi kêu: "Chỉ cần cư sĩ cứ để tôi nắm tay mãi là được rồi." Trái ngược với từ ngữ yếu đuối trong miệng cậu là sức lực càng ngày càng mạnh của bàn tay nắm Đường Tiềm, và, tay còn lại thò về phía dưa chuột mà không hề do dự.

Phần dưới của cậu chỉ quấn mỗi một cái khăn lông, lúc tay cậu thò từ trên xuống, cả cái khăn liền tuột ra, thân dưới trần trụi và họa mi thẳng tắp của cậu liền lộ hết ra ngoài.

Có điều lúc này Trương Khải đã hoàn toàn chẳng còn dư sức cân nhắc đến những thứ này nữa, đầu óc cậu đã đã bị cảm giác trên họa mi chiếm lĩnh hoàn toàn rồi.

"Ư..." Nỗi sung sướng cuộn trào hơn hẳn thi thoảng tự xử từ bụng dưới xộc thẳng lên đỉnh đầu cậu, Trương Khải nhắm mắt rên rỉ không ngừng, nhịp xóc lọ càng trở nên kịch liệt.

Mà bàn tay bị cậu níu chặt mặc dù hoàn toàn cứng đờ, nhưng chẳng hề có vẻ giãy giụa hòng thoát ra, thế là sức cậu dùng lên bàn tay đó càng ngày càng yếu, đến cuối cùng thậm chí chẳng biết rốt cuộc là ai đang kéo ai.

"Ưm..." Theo sự vuốt ve xoay vòng hết lần này đến lần khác từ gốc đến ngọn, dương vật của Trương Khải đã trướng đến đau đớn, đỉnh cao trào chẳng còn xa mà dường như khó mà trèo lên được.

Sau khi thử thêm một lần cuối, rốt cuộc cậu mở mắt ra, trong nỗi xúc động muốn bắn và suy nghĩ chết sớm đầu thai sớm, cậu nhìn người đệ tử nhà Phật mặc pháp phục rộng rãi màu xanh thẫm trước mặt, nói vừa như cầu xin lại vừa như dụ dỗ: "Chạm vào tôi~ ư~ cư sĩ~ vuốt ve tôi đi~"

Mới đầu Đường Tiềm chỉ đứng đó không cử động cũng chẳng đáp lời, nhưng trong ánh nhìn chăm chú khẩn khoản của Trương Khải, một lát sau, hắn nhắm mắt lại tụng một đoạn "Bát nhã tâm kinh", cuối cùng giơ bàn tay còn lại ra...

"A a a a!" Bên má được bàn tay cứng cáp mạnh mẽ đó chạm vào, khoảng cách giữa khoái cảm và cao trào được san phẳng, trong giây phút ấy Trương Khải liền thét lớn mà lên đỉnh.

Một nửa chất lỏng màu trắng phun ra từ đỉnh hoạ mi rơi xuống thân dưới trần trụi của cậu, nửa còn lại thì rưới lên vạt tăng y của người đáng ra nên cảnh giác với cảnh dâm loạn kia.

Cậu trạch nam đã bắn hai lần liên tục thở hổn hển, xụi người ngả ra giường. Còn cư sĩ cửa Phật bị buộc chứng kiến hết chuyện này thì trầm tư, lúc hắn rốt cuộc định lên tiếng, cửa phòng lại bị ai đó gõ vài cái.

Sau đó, cánh cửa bị bỏ quên không khoá được người ta mở ra.

"Thầy, thầy Tô..." Nhìn người bước vào, Trương Khải miễn cưỡng chống người dậy, ngạc nhiên hỏi: "Sao thầy lại đến đây?"

Nhưng Tô Thuỵ Minh không đáp, chỉ bước thẳng đến. Mỗi bước y lại gần, sắc mặt y lại âm trầm hơn một chút.

Nhìn thấy sắc mặt của y, dù là cậu trạch nam có năng lực giao tiếp xã hội kém hơn nữa cũng nhận ra có gì sai sai...

Cậu đang trần truồng nằm trên giường của người khác, hoạ mi vừa bắn nửa mềm còn dựng đứng, tinh dịch mà nhìn một cái liền biết ngay là cái gì vẫn còn dính trên gốc đùi của cậu và quần áo của Đường Tiềm, còn bàn tay vừa mới "tăng duyên Phật" cho cậu của hai người không hiểu sao vẫn còn đang nắm chặt... Đậu má vụ này mà không sai sai thì cậu sẽ ăn luôn điện thoại của mình!

Đừng nhắc đến hôm qua Tô Thuỵ Minh vừa tỏ tình với cậu xong, dù cho chưa tỏ tình, chỉ dựa vào việc y là chủ nhiệm của cậu, hôm nay cậu không thể không bị lột một lớp da.

Mau chóng buông bàn tay đang nắm Đường Tiềm ra, lại vội vàng dùng một tay thử lau tinh dịch nhìn cực kì bắt mắt trên nền xanh thẫm, Trương Khải vừa làm vừa sốt ruột nói: "Thầy ơi... em có thể giải thích..."

Nhưng Tô Thuỵ Minh không để ý đến cậu, ngược lại, y nói với Đường Tiềm: "Cảm ơn cư sĩ đã báo tin. Có điều không biết có thể làm phiền cư sĩ tránh đi một lát, tôi phải nói chuyện tử tế với học trò của mình."

Bất kể là "tử tế" hay "nói chuyện", thoạt nghe đều chẳng lành tí nào, okay?!

Có điều bất luận ánh mắt của Trương Khải có hoảng loạn bất an cỡ nào, Đường Tiềm đều nghe lời gật đầu, chẳng nói gì đã đi ra ngoài.

Tô Thụy Minh đi theo ra đến cửa, khép cửa khóa lại, rồi quay về trước giường.

Một tay nắm chặt cằm Trương Khải, nâng nó lên ép cậu nhìn về phía mình, Tô Thụy Minh vừa cười lạnh lùng vừa nói: "Em nói xem, chúng ta nên nói từ đâu?"

CHƯƠNG :

Nghe thấy lời của Tô Thụy Minh, Trương Khải lập tức rùng mình, cẩn thận giải thích: "Thầy ơi, thầy hiểu nhầm rồi, em có thể giải thích từ đầu."

"Nếu em đã muốn nói từ đầu..." Tay còn lại chạm vào miếng băng dán cá nhân cố ý dán trên gáy cậu, Tô Thụy Minh mỉm cười lạnh lùng: "Thì nói hết cả cái muốn giấu giếm ở đây đi."

"Á!" Đạo cụ giấu đầu hở đuôi trên gáy bị giật phăng, cậu trạch nam chỉ kêu đau một cái, sau đó không dám phát ra tiếng nữa.

Nhìn dấu răng mà Từ Kiếm Đông để lại ở đó đêm trước, Tô Thụy Minh không đổi sắc mặt nhưng lại trầm ngâm, sau đó y vươn tay ra chạm vào đó như thể muốn xác định điều gì.

Trương Khải vốn tưởng sẽ tiếp tục bị vặn hỏi chờ hồi lâu mà chẳng thấy tiếp tục. Thế nhưng giằng co rõ ràng càng gây khó chịu hơn okay?!

Cảm thấy cổ nhức muốn hỏng vì bị ép ngẩng đầu thời gian dài, cậu hít một hơi, cuối cùng cũng gom đủ dũng khí, định chủ động nói gì đó để phá vỡ cục diện trầm mặc hiện tại.

Có điều chẳng chờ cậu nói gì, người đối diện đã lên tiếng trước.

"Đêm qua thầy nện em có sướng không?" Tô Thụy Minh hỏi bằng giọng điệu tùy ý, như thể đang tán gẫu.

"Sướng cái củ cải ấy! Còn phải thuyết trình, em... éc, thầy?" Cậu trạch nam rõ ràng đêm hôm trước đã sướng đến mức chủ động cầu hoan, nghe thấy câu hỏi liền phản bác thành tiếng một cách phô trương thanh thế theo trực giác. Nhưng lời mới nói được một nửa thì cậu đã nhận ra có chỗ không đúng.

WTF! Câu vừa rồi là cậu ảo giác phải không?!

Sao Tô Thuỵ Minh có thể hỏi cái câu "Đêm qua thầy nện em có sướng không" được, nghe như thể y cũng mơ thấy giấc mơ đó vậy...

Thế nhưng câu tiếp theo của Tô Thuỵ Minh liền chọc thủng luôn ảo tưởng của cậu.

"Quả nhiên", người được xác nhận hoài nghi lúc trước mỉm cười rất dịu dàng: "Lúc trước thầy đã nghĩ, mấy giấc mơ này khó tránh khỏi hơi kì quái. Bạn Trương Khải, em có sẵn lòng giải thích cho thầy chút không?!"

... Cậu giải thích cho y, đậu má ai sẽ giải thích cho cậu?!

Cái con rắn khốn nạn Long Thất, lại lừa cậu nữa okay!!

Mặc dù bây giờ cậu cũng không hiểu lắm, mặc dù đối phương dịu dàng ra mặt hỏi cậu có sẵn lòng hay không, nhưng Trương Khải rùng mình, cậu biết sẵn lòng hay không thì vẫn phải giải thích.

Nguyên nhân rất đơn giản, Tô Thuỵ Minh cũng ấn cậu ngồi xuống giường, sau đó đặt tay lên chỗ dưới bụng trần trụi của cậu.

"Thầy, thầy ơi..." Cậu căng thẳng buột miệng.

"Hửm?" Tay của Tô Thuỵ Minh lập tức nắm chặt lấy hoạ mi đã bắn hai lần, rốt cuộc cũng không ngóc dậy một cách vô duyên vô cớ nữa của cậu, nhìn chằm chằm vào cậu mà nói: "Sao nào, em không sẵn lòng giải thích cho thầy ư?"

Cậu tình nguyện gọi Long Thất ra cùng giải thích cho cả hai!

Có điều cậu vốn có tật giật mình, cộng thêm bộ phận nòng cốt bị nắm chặt, đối phương lại là Tô Thuỵ Minh đã có thế lực từ lâu, Trương Khải liền cúi đầu khai hết chuyện mộng xuân và sao cậu lại bị Long Thất quấn lấy. Đương nhiên, chuyện với Từ Kiếm Đông, Đường Yến thì bị cậu cố ý lẩn tránh.

"Nói như vậy..." Sau khi nghe hết lời của cậu, Tô Thuỵ Minh suy nghĩ một lát rồi nói: "Mặc dù cái thế giới mộng xuân này coi em là trung tâm, nhưng em cũng thân bất do kỉ." ... Bị nói trúng thực tế, cậu trạch nam gật đầu.

"Em cũng bị con rắn đó lừa, trước hôm nay vẫn không biết rằng đối phương cũng mơ như vậy." ... Bị nói trúng thực tế, cậu trạch nam gật đầu.

"Bởi đối tượng là người mà ban ngày em có ấn tượng sâu sắc nhất, vậy nên chắc em cũng bị hai người đó đè ra trong mơ." ... Bị nói trúng thực tế, cậu trạch nam gật đầu, rồi cứng đờ.

Nhưng đã muộn rồi, nhìn thấy động tác gật đầu của cậu, nét mặt của Tô Thuỵ Minh càng thêm dịu dàng, "Thảo nào Từ Kiếm Đông và Đường Yến cũng đối xử với em đặc biệt như vậy, thì ra từ trước đến nay em quyến rũ ba người cùng một lúc."

"Thầy ơi... em vô tội mà..." Người đối diện rõ ràng mỉm cười rất ấm áp, nhưng Trương Khải cứ cảm thấy toàn thân sắp bị đóng băng rồi.

"Đúng thế, cái đồ lẳng lơ nhà em, trừ việc vô cùng dâm đãng ra thì vô tội." Tô Thuỵ Minh nói, bàn tay vốn chỉ nắm hờ trên hoạ mi Trương Khải đột nhiên bắt đầu vuốt mạnh.

"A~~~" Cơ thể của Trương Khải lập tức căng cứng, vừa muốn lùi ra sau thoát khỏi bàn tay đó, vừa phản bác: "Thầy ơi, trong mơ là do cài đặt của kết giới, em không, không..."

"Không dâm đãng?" Tô Thụy Minh cắt ngang lời cậu, đẩy cậu xuống giường: "Nếu em không lẳng lơ dâm đãng, sao lại cởi sạch sành sanh trong nhà một cư sĩ lạ, còn bắn tinh dịch lên người đối phương?"

Nụ cười dịu dàng biến thành lạnh lùng, Tô Thụy Minh nói tiếp: "Nếu thầy không tìm đến, có phải em sẽ đòi đệ tử nhà chùa nện lỗ sau của em, bóc tem em không hả?!"

Thầy ơi, hình tượng trong hiện thực của thầy đã đổ nát y như trong mơ rồi, thật sự không sao chứ?!

Cậu trạch nam max cảm giác nguy hiểm ngay lập tức, uổng công giãy giụa một lát, sau đó liều mạng giải thích: "Đó, đó là bởi Long Thất giở trò với em, không có nhà sư chạm vào thì em không thể lên đỉnh được, chứ ứ phải, ứ phải em muốn thế."

"Long Thất giở trò?" Tô Thuỵ Minh không bảo tin hay không, chỉ đè lên người Trương Khải, nhướn mày nói: "Vậy lần tới y lại làm gì, có phải em sẽ thật sự phải chủ động cầu xin người khác xoạc em không."

"Ứ, ứ có đâu..." Trương Khải hoảng loạn nói: "Em cũng có giới hạn, có tiết tháo mà!"

"Trong mơ thì thật sự là nhìn không ra đó." Tay phải của Tô Thuỵ Minh trượt trên thân người trần truồng trắng nõn bên dưới, rồi nói: "Mỗi lần bị người ta đâm vài nhát đã lòi bản tính dâm đãng ra rồi, chỉ cần được sướng thì chẳng thèm để ý đến gì nữa... Bây giờ nghĩ lại, thầy muốn cùng em bồi đắp tình cảm gì đó, quả là lãng phí thời gian."

Bàn tay thon dài chuyển đến véo nhẹ hạt đậu đỏ trước ngực Trương Khải, ngắm nhìn cậu không kìm được phát ra tiếng thở dốc rên rỉ, Tô Thuỵ Minh mỉm cười nói tiếp: "Quả nhiên là đụ thêm vài lần thì cái gì em cũng đồng ý."

Truyện Chữ Hay