Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một khoảng trống rất dài.
Thẩm Di Châu suy nghĩ, không biết những thứ này có thật không, hay chẳng qua chỉ là những ảo giác của anh.
Hoặc là, những thứ đã từng tồn tại kia đã vỡ tan mất từ lâu rồi.
Ánh mắt anh từ từ rời khỏi bộ âu phục màu xám tro kia, không biết anh đang nghĩ gì mà lại khẽ cười, lúc đang tính nói chuyện thì chợt nghe thấy tiếng đóng cửa rất lớn truyền ra từ trong điện thoại.
Rồi sau đó chính là tiếng gió gào thét và tiếng nói đứt quãng của cô:
“Bây giờ em về nhà lấy hộ chiếu.”
- --
Trên đường đi, Connell có gọi điện thoại đến và hỏi Lương Phong lý do vì sao lại đẩy hoạt động ngày mai xuống.
Lương Phong không có cách nào trả lời được, cô chỉ có thể nói thật xin lỗi.
Dĩ nhiên, so với Connell thì cô càng biết rõ hoạt động đó quan trọng như thế nào, đây cũng là lần đầu tiên cô được mời tham gia hoạt động offline do nhãn hàng tổ chức. Chi phí của hoạt động này cũng không rẻ, sau này cũng sẽ có nhiều khả năng được mời hợp tác tiếp.
Cô cần tiền, cô thật sự rất cần tiền.
Nhưng vào khoảnh khắc Thẩm Di Châu ngỏ lời thỉnh cầu với cô, thì chỉ trong chớp mắt, tất cả những băn khoăn đã hóa thành tro bụi và hư không.
Bởi vì anh chưa từng đưa ra bất kỳ lời thỉnh cầu nào với cô, càng bởi vì từ đầu đến cuối thật ra cô cũng thiếu nợ anh.
Vì thế, sau khi taxi về đến nhà, Lương Phong liền xuống xe rồi đi lấy hộ chiếu của mình.
Vé máy bay rời khỏi London sớm nhất chỉ còn lại hai vé vào tối nay. Trước ngày hôm nay, cô tuyệt đối sẽ không nghĩ đến ghế hạng nhất, nhưng vào bây giờ cô lại mua nó mà không chút do dự.
Sau đó cô nhanh chóng lấy ra một cái túi ở trong tủ, chứng minh thư, vài bộ quần áo đơn giản, cùng với đồ sạc rồi ném vào túi. Lương Phong xách túi lên, liếc mắt nhìn xem đồ điện trong phòng đã tắt hết chưa, sau đó cô tắt đèn và rời khỏi phòng.
Lúc gọi xe đến sân bay, cô mới phát giác ra tiếng tim mình đập lớn lạ thường, cô cố gắng để khống chế hơi thở của mình bình tĩnh lại, nhưng cô phát hiện căn bản không thể làm được.
Có quá nhiều, quá nhiều thứ khiến cô cảm thấy muốn điên lên.
Ba anh có khỏe không? Anh có khỏe không?
Giọng nói trong điện thoại vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, mặc kệ sự đời, nhưng trước đó cô cũng đã biết anh là người như thế nào rồ. Càng đau lòng, càng đau thương thì anh càng muốn che kín.
Đau lòng không? Chắc chắn rất đau lòng.
Lương Phong còn nhớ mùa đông năm ấy, anh nói muốn dẫn cô đi gặp ba mẹ của mình. Nếu như anh thật sự không quan tâm gì đến bọn họ, thì anh cũng sẽ không nói muốn dẫn cô đến gặp bọn họ.
Ánh mắt cô nhìn ra sắc trời đang từ từ tối xuống, nước mắt không kiềm chế được mà tuôn ra.
Cô biết rõ mình không có tư cách này, nhưng vẫn muốn lập tức bay đến bên cạnh anh, ôm lấy anh. Suy nghĩ bộc phát muốn xông ra ngoài, Lương Phong dùng bàn tay thô ráp lau khô nước mắt của mình, cô không muốn để người khác phát hiện ra.
Mất khoảng một tiếng đi đường, xe taxi cuối cùng cũng đến sân bay.
Lương Phong xách theo túi rồi nhanh chóng thuận lợi qua cổng kiểm tra an ninh. Vào ban đêm, sân bay vẫn người đến người đi như cũ, Lương Phong tìm một chỗ ở gần lối lên rồi ngồi xuống.
Lúc này cô mới cầm điện thoại ra lần nữa, phát hiện Thẩm Di Châu gửi cho cô một tin nhắn.
Hỏi cô lúc nào thì về, anh đi đón cô.
Lương Phong gửi thời gian máy bay hạ cánh cho anh, ngay lập tức nhận lại tin nhắn trả lời của anh.
Thẩm Di Châu: Đã đến san bay chưa?
Lương Phong: Ừ, đang ở cửa lên máy bay rồi.
Thẩm Di Châu: Hạ cánh thì gọi cho anh.
Lương Phong: Được.
Tin nhắn không nhìn thấy suy nghĩ, lại khiến cả người Lương Phong không nhịn được mà nóng lên.
Cô không thể nào từ chối, có lẽ những suy nghĩ đang sôi trào kia, có lẽ cũng bởi vì --- bởi vì cô có thể nhìn thấy anh lần nữa.
Suy nghĩ này khiến cô rất xấu hổ, khiến cô khó có thể đối mặt.
Khiến cô biết rõ, cho dù trôi qua lâu thế rồi, nhưng cô vẫn không thể nào chống cự lại anh.
Lương Phong nắm chặt điện thoại di động, mắt nhìn chằm chằm vào nó.
Cô ép buộc bản thân mình không được tiếp tục suy nghĩ bậy bạ nữa.
Máy bay đúng giờ cất cánh, trước khi cất cánh, Lương Phong lại gửi cho Thẩm Di Châu một tin nhắn: Cất cánh.Thẩm Di Châu nhanh chóng trả lời: Được, đã biết. Bình an.
Nhìn thấy hai chữ “Bình an” này, khóe mắt Lương Phong lại nóng bừng lên.
Cô vội vàng cúi đầu thắt dây an toàn, sau đó giơ tay lên lau sạch nước mắt.
Cô mơ mơ màng màng, cứ thế ở trên máy bay, lúc tỉnh lúc lại thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy lần cuối, cô nhìn thấy trên màn hình viết còn ba mươi lăm phút nữa máy bay sẽ hạ cánh.
Cơn buồn ngủ từ từ biến mất, cả người cũng dần trở nên tỉnh táo.
6 giờ tối ở thành phố Yến, máy bay hạ cánh tại sân bay quốc tế thành phố Yến.
Lương Phong hoà theo dòng người mà đi ra ngoài, lúc đến cửa ra thì cô mới lấy điện thoại ra.
Trong phòng khách trống trải, có không ít người đang giơ bảng để đón người, Lương Phong đi vòng qua đám đông rồi gọi cho Thẩm Di Châu.
Sau hai tiếng chuông chờ, cô nghe thấy trong điện thoại truyền đến giọng Thẩm Di Châu:
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
“Đến rồi?”
Vừa nhỏ vừa trầm, giống như sợi lông chim mềm mại quét qua.
Lương Phong vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Đến rồi… Anh ở đâu?”
Thẩm Di Châu thờ ơ nói: “Quay đầu.”
Lương Phong dừng chân, nhịp đập trái tim đã ổn định lại sau mười mấy giờ bay, vào lúc này lại sôi trào lên lần nữa. Sân bay ầm ĩ bỗng chốc đã yên tĩnh lại, sau đó cô nghe thấy tiếng động nhỏ vang lên bên tai, ong ong không thể dừng lại.
Cơ thể cô từ từ xoay lại.
Ánh đèn sáng ngời từ phía xa truyền đến, rõ ràng nơi này nhiều người đến như thế, nhưng hết lần này đến lần khác, giữa biển người mênh mông, chỉ cần liếc một cái là cô đã nhìn thấy anh.
Xung quanh trở thành ảo ảnh, giọng nói cũng đã rời đi xa rất xa. Cô nhìn thấy anh mặc áo khoác dài màu đen đang đứng cách đó không xa, anh buông điện thoại đang để bên tai xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
Có người đi ngang qua hai người bọn họ, nhưng ánh mắt anh chưa bao giờ rời khỏi người cô.
Ánh mắt tập trung và mãnh liệt như vậy, dường như anh đã chờ đợi cô quá lâu, quá lâu rồi.
Thủy triều cuồn cuộn dâng lên trong lòng, giờ phút này Lương Phong rất muốn xông đến ôm anh một cái.
Nhưng đợi đến khi Thẩm Di Châu đến gần rồi nhận lấy túi trong tay cô, thế mà cô cũng chỉ lạnh nhạt khô khan nói: “Đã lâu không gặp.”
Trên người anh vẫn tỏa ra mùi cam bergamot nhàn nhạt, anh đưa tay ra nhẹ nhàng kéo lấy bả vai của cô, vẻ mặt anh vẫn mang theo nụ cười không bận tâm, từng chút từng chút một, mọi thứ như muốn kéo Lương Phong trở về quá khứ.
Cô khẽ thở ra, sau đó cảnh cáo bản thân mình rằng không thể là bây giờ.
Thẩm Di Châu mang cô xuống bãi đỗ xe, anh đã đổi sang một chiếc xe màu đen. Áo khoác dài anh mặc trên người trước giờ cô chưa từng thấy qua. Vậy anh còn ở trong ngôi nhà trước kia sao? Trong phòng khách trên tầng hai có còn sách cô đang đọc hay không?
Quá lâu, đã quá lâu rồi, sẽ không có ai mãi mãi đứng tại chỗ để chờ đợi một người.
Xe lái ra khỏi sân bay, cô nhìn ra ánh đèn đuốc sáng ngời bên ngoài cửa sổ ở thành phố Yến.
Ánh mắt cô từ từ nhìn sang anh, dưới đôi mắt đang nhìn thẳng về phía trước của anh, dường như có một tia màu xanh lam rất mờ nhạt, ánh lên chút mệt mỏi khó có thể bỏ qua.
Bởi vì giá rét mà màu da của anh càng lộ ra vẻ tái nhợt, giống như món đồ sứ lạnh như băng, không thể nào chạm vào được.
Cổ họng Lương Phong khô khốc, rất lâu sau cô mới khẽ nói: “Ba anh… có khỏe không?”
Thẩm Di Châu nghiêng đầu, ánh mắt liếc nhìn cô, anh chẳng chút kiêng kỵ nào liền nói thẳng: “Không tốt.”
“... Vậy em có cần đi gặp ông ấy trước một chút không?” Lòng Lương Phong như nghẹn lại, cô hỏi.
“Bây giờ chưa cần thiết.” Thẩm Di Châu giống như là căn bản không quan tâm, chỉ hời hợt nói: “Người còn đang hôn mê nằm trong phòng ICU.”
Môi Lương Phong khẽ mấp máy, nhưng cô không biết mình có thể nói được gì.
An ủi Thẩm Di Châu đừng quá đau lòng hay sao? Nhưng nhìn xem, cô thậm chí còn lo lắng hơn cả anh.
Cho nên cô chỉ có thể im lặng, không nói nữa.
Lần này cô về, cho dù có thế nào cũng đều là vì muốn giúp anh, chắc chắn anh sẽ nói cho cô biết khi nào cô nên làm gì.
Xe từ từ chạy hơn một tiếng trên cao tốc, cuối cùng cũng trở về biệt thự ở trung tâm thành phố.
Dì giúp việc ở bên trong mở cửa ra rồi nói: “Cô Lương, cô về rồi.”
Thẩm Di Châu đưa túi cho dì, sau đó dì xách lên tầng trước.
Lương Phong chậm một bước nên không thể ngăn lại được.
Cô đưa mắt nhìn Thẩm Di Châu, nhìn thấy anh đang bình tĩnh thay giày.
Lương Phong cứng đờ người đứng trước cửa, có chút lo lắng hỏi: “Hay là em đến chỗ mẹ em ở cũng được?”
Trên đầu là một ngọn đèn rỗng màu vàng ấm áp, chiếu vào đôi mắt đang cúi xuống của Thẩm Di Châu.
Anh bình tĩnh, thong thả cởi áo khoác dài, rồi sau đó khẽ cười và trả lời cô: “Vậy em giải thích với mẹ em thế nào về việc em bỗng nhiên ngồi khoang hạng nhất suốt đêm để trở về? Giải thích thế nào về việc trở về trước kỳ nghỉ đông như thế? Giải thích thế nào về việc vội vàng trở về không mang theo gì cả?”
Lương Phong sợ run lên.
Lại nghe thấy Thẩm Di Châu khách sáo nói: “Anh vừa xin em về để giúp đỡ anh, chắc chắn sẽ không làm khó em. Nếu như em thật sự xem anh là người xấu thì anh cũng có thể ra ngoài ở, hoặc là anh đưa em đến phòng dành cho khách cũng được.”
Dáng vẻ anh rất thản nhiên.
Thẩm Di Châu vừa nói vừa cầm chìa khóa rồi đi ngay, anh xoay người muốn ra cửa.
Đột nhiên Lương Phong đưa tay nắm lấy cánh tay của anh.
“Không cần, là em suy nghĩ không chu đáo.”
Thẩm Di Châu thờ ơ cười: “Anh cảm thấy anh ra ngoài ở thì sẽ tốt hơn.”
Lương Phong căn bản không thể nào bảo anh đi ra ngoài ở được, sau đó nghĩ lại thì có vẻ là cô đang tự mình đa tình quá rồi.
“Muộn lắm rồi, đừng ra ngoài.”
Ánh mắt Thẩm Di Châu nhìn sang cô, từ từ nói: “Em không sợ anh à?”
Giọng anh trầm thấp nhưng dịu dàng, cô thực sự đã có ảo tưởng rằng anh đang dỗ dành cô.
Ánh mắt không kiềm được mà nhìn xuống, Lương Phong im lặng thay giày.
Sau đó cô đi vào trong, nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng cười.
Dì đã chuẩn bị bữa tối rất phong phú, bà ấy nói cô Lương gầy quá, nhất định là không quen ăn đồ ở bên ngoài, cho nên bà ấy đã chuẩn bị thêm chút thức ăn nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Đĩa nhỏ tinh xảo, để đầy gần nửa bàn ăn.
Được người khác lo lắng, thật sự là chuyện khiến lòng người cảm thấy ấm áp, suy nghĩ căng thẳng khi vừa mới vào nhà đã vơi đi không ít.
Cô biết tay nghề của dì từ trước đến giờ đều rất tốt, món ăn thanh đạm nhưng vẫn giữ nguyên hương vị nguyên bản của nguyên liệu.
Vốn dĩ Lương Phong còn nghĩ Thẩm Di Châu vẫn ăn rất ít như trước kia, lại không ngờ tối nay anh chỉ im lặng không lên tiếng ở bên cạnh bàn rồi ngồi ăn rất lâu.
Lâu đến mức cho dù cô là người không muốn lãng phí thức ăn, thì cô cũng không thể nào ăn thêm nữa rồi, sau đó mới nhìn thấy anh từ từ thả đũa xuống.
Lương Phong hỏi phòng cô ở đâu, Thẩm Di Châu đứng lên rồi đưa mắt nhìn lên trên tầng:
“Phòng của em vẫn còn ở chỗ đó, anh ở tầng dưới.”
Anh nói xong thì xoay người rời khỏi phòng ăn.
Mười mấy giờ đi đường, cơ thể Lương Phong đã rất kiệt sức rồi.
Cô không còn ngại ngùng nữa, liền đứng dậy đi lên tầng.
Trong phòng dành cho khách ở tầng hai, không hề khác gì so với lúc cô rời đi. Sách chuyên ngành của Triệu Khinh Hòa vẫn còn để ở đó, sô pha trống rỗng ở bên cạnh là nơi hai người đã từng ôm nhau rồi ngủ ở đây.
Tim đập không ngừng, Lương Phong dời ánh mắt đi, cô không muốn nhìn nữa.
Sau đó cô đưa tay rồi đẩy cửa phòng ngủ của Thẩm Di Châu ra.
Vẫn là những đường nét tối tăm đó, tấm ga trải giường màu xám giống nhau, cửa sổ đối diện đóng chặt, căn phòng ấm áp như là được đặc biệt chuẩn bị cho cô, như là biết rằng cô sợ lạnh.
Lương Phong rất sợ chính mình suy nghĩ nhiều. Sau đó cô thẳng người đi lại rồi vào phòng để đồ lấy quần áo mà dì vừa mang lên giúp cô.
Cô giơ tay lên nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong được mấy bước, rồi sau đó cô run sợ đứng yên tại chỗ.
Khoảnh khắc đó, trời đất quay cuồng.
Giống như hai chân đạp lên khoảng không, rơi vào địa ngục vô tận.
Cơ thể khó lòng nhúc nhích được, máu huyết lạnh như băng đông cứng tại chỗ.
- -- Nhìn vào trong phòng để đồ đầy ắp, là tất cả quần áo của cô đã được sắp xếp gọn gàng trước khi đi.
Giày của cô, váy của cô, áo khoác của cô, mũ của cô.
Tất cả đều chưa từng bị ai chạm vào.
Sắc mặt Lương Phong lạnh nhạt, cô không thể nào di chuyển được.
Rồi sau đó cô nghe thấy trong lòng mình như có một giọng nói đang gào thét.
Nhưng cô đã “Che” kín lỗ tai mình lại, cô không dám nghe câu trả lời kia.
Cho đến khi sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa rất khẽ, cơ thể cô cứng đờ xoay qua chỗ khác, cô nhìn thấy Thẩm Di Châu đang đứng ở trước cửa phòng để đồ.
Như không nhìn thấy vẻ khiếp sợ này của cô, Thẩm Di Châu từ từ đi đến cạnh cô rồi nhỏ giọng nói:
“Anh đến lấy quần áo ngày mai mặc.”
Anh đứng gần như thế, ánh đèn trong phòng thay đồ mập mờ, đôi mắt cụp xuống của anh cũng nhuốm một chút yêu thương và ham muốn khó tả.
Lương Phong không thở nổi, cô không thể nói được bất kỳ một chữ nào cả.
Chỉ mong anh muốn lấy gì thì mau lấy đi.
Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn cô, sau đó đưa tay ra mở tủ phía sau lưng cô.
Quá gần.
Hơi thở giao nhau, tình triều run rẩy.
Anh như đang ôm cô vào lòng, hơi lạnh từ thắt lưng khẽ chạm vào hông của cô.
Hai chân Lương Phong như muốn nhũn ra, chỉ còn sót lại chút ý thức cuối cùng muốn tránh né. Nhưng hết lần này đến lần khác, anh cứ chờ khoảnh khắc này mà vươn tay ra, cứ thế dịu dàng để lên vai cô, khiến cô không thể từ chối.
Ngón tay anh lưu luyến vuốt ve, giống như đang đối xử với một món đồ vô cùng quý giá.
“... Thẩm Di Châu…” Âm thanh đó hoàn toàn tan thành một chất lỏng ẩm ướt, một hơi thở không thể cưỡng lại được trong một đêm mùa đông ấm áp như vậy.
Đôi mắt anh gần ngay trước mắt, giống như trong vô số giấc mộng cô đã từng nằm mơ thấy như thế.
Cầu xin chút bản năng sinh tồn cuối cùng, biết rõ nếu tiếp tục đi xuống thì sẽ là vạn kiếp bất phục.
Lương Phong đưa tay cầm lấy tay đang để lên vai cô, cô muốn đẩy xuống. Nhưng lại bị anh cầm ngược lại, anh cũng rất biết lắng nghe mà di chuyển ra sau lưng cô.
Cánh tay vừa nhấc lên, đã khiến cô dựa sát vào người mình.
Ánh mắt nóng bỏng không thể né tránh.
Cách nhau gần như thế, không thể nào tha thứ cho bất kỳ lời nói dối nào.
Tim đang đập đã sớm buông bỏ, hơi thở cũng hoàn toàn trở nên lộn xộn.
Dưới ánh đèn, cô nhìn thấy nụ cười không bận tâm gì của anh từ từ biến mất, đôi mắt lạnh lùng nhưng trong trẻo, là sự nghiêm túc mà cô sợ nhất, anh hỏi cô:
“Em có nhớ đến anh không?”
Cơ thể không ngừng buông bỏ, không dám, không thể, cũng không nên trả lời vấn đề này của anh.
Lại không ngờ Thẩm Di Châu chỉ chờ một khắc này, anh liền cúi người xuống và tiến sát đến sau tai cô.
Hơi thở ấm nóng đánh thẳng vào tai cô.
“Anh nói trước.”
Sau đó anh lại nhìn Lương Phong lần nữa.
Dưới ánh đèn an tĩnh, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, khiến cô cảm thấy có loại cảm giác thành kính.
Cả người Lương Phong nóng bừng, cô nghe thấy anh nói:
- -- “Anh nhớ em.”