Thẩm Di Châu suy nghĩ, đã bao lâu rồi anh chưa kiểm tra Facebook của cô, có phải cô sắp nghỉ đông rồi không, Connell đâu, bọn họ ở cùng một chỗ sao?
Cô còn đi làm mẫu ảnh không? Nhà của anh ở London cô có vào ở không? Cuộc sống gần đây có cực khổ không?
Rất lâu, rất lâu sau.
Anh bỏ cà vạt trong tay xuống.
“Em còn việc gì không?” Anh lạnh nhạt hỏi Triệu Khinh Hòa.
Triệu Khinh Hòa mở to mắt, nghẹn lời: “... Anh, âu phục này là Lương Phong…”
“Lương Phong làm, anh đã biết.”
Anh rõ ràng đã biết… Nhưng Triệu Khinh Hòa lại không thể tìm thấy một phần tình cảm nào ở trong giọng nói của anh.
Miệng cô há hốc vì ngạc nhiên, nhưng một lát sau lại hạ xuống. Có lẽ anh cũng cần thời gian để tiêu hóa.
Ngay sau đó môi Triệu Khinh Hòa khẽ mím lại, cô ấy nhẹ giọng nói: “Anh ơi, thế hôm nay em đi trước nhé.”
Cô ấy nói xong thì xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại.
Tiếng “Ken két” vang lên giống như một chốt điện vô hình nhẹ nhàng bị mở ra.
Dưới ánh đèn sáng ngời, Thẩm Di Châu cảm giác được một cỗ nóng ẩm không thể chịu nổi bao quanh mình.
Ánh mắt anh từ từ di chuyển đến bộ âu phục trên ghế sô pha kia, bước chân không khống chế được mà bước đến.
Sau đó anh ngồi xuống.
Vải có hơi lạnh nhưng rất mềm mại, giống như ngón tay cô mà anh đã từng chạm vào.
Lớp lót đã bị xé ra để lộ hai chữ “Di Phong” do chính tay cô thêu.
Đầu ngón tay anh không kiềm chế được mà đặt lên chữ “Phong” rồi vuốt ve qua lại.
Trong đầu có quá nhiều thông tin hỗn tạp kéo đến, giờ phút này lại trở nên hoàn toàn trống rỗng.
Rất nhiều tiếng vang vọng lại, nhưng chỉ còn câu nói trước khi Triệu Khinh Hòa rời đi: “Đây chính là của Lương Phong làm cho anh.”
Từng đường kim mũi chỉ đều do Lương Phong làm cho anh đấy.
Ngón tay đang cầm âu phục càng lúc càng chặt hơn, Thẩm Di Châu đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
-
Dì nói rằng bộ đồ này đã được anh để trong túi xách từ khi anh trở về từ Karuizawa vào mùa hè năm ngoái. Bà ấy nghĩ anh đã mua nó ở Nhật, vì thế cũng như những bộ quần áo khác, chỉ cần giặt sạch rồi bỏ vào phòng thay đồ.
Lúc đó nó được để trong túi xách của anh sao? Chẳng trách anh không để ý đến.
Dì có chút lo lắng nhìn vết rách lộ ra từ lớp lót, lo lắng hỏi: “Âu phục này lần trước tôi đưa đến tiệm giặt ủi như thường lệ cũng không có chuyện gì mà, sao bây giờ…”
“Có phải cô ấy còn gửi một bức thư đến đây không?” Thẩm Di Châu bỗng nhiên hỏi.
Dì ngạc nhiên hỏi: “Cô ấy? Cô ấy là ai?” Nhưng ngay sau đó dì đã lập tức hiểu ra.
“Đúng! Đúng! Mùa đông năm ngoái cô Lương có gửi một bức thư đến. Khi đó tôi có cầm đến đưa cho ngài, ngài mở ra nhìn một chút thì bảo tôi ném đi.”
Ánh mắt Thẩm Di Châu dời đi: “Dì ném rồi?”
Dì lập tức lộ ra nụ cười vui sướng: “Không có, không có, tôi đã đem nó để trong hộp chứa đồ của ngài.”
Thấy Thẩm Di Châu không nói gì thì dì lập tức xoay người bước nhanh đến phòng để đồ, không bao lâu sau, dì đã cầm ra một phong thư chưa bóc tem.
Là mấy tờ giấy mỏng, là hợp đồng cho thuê và hợp đồng chuyển nhượng trước đó Thẩm Di Châu đã từng từ chối nhận.
Đính kèm phía sau cùng là một tấm thẻ ngân hàng mới tinh.
Đã từng từ chối cô một lần, nào ngờ cô vẫn cố chấp gửi hết những thứ này lại cho anh.
Phía sau thậm chí còn kèm theo một tấm thẻ ngân hàng.
Khi đó anh đang bực bội, cho nên chỉ liếc nhìn một cái cũng biết là chuyện phòng làm việc thất bại kia, vì thế kêu dì ném đi.
Nhưng bây giờ, Thẩm Di Châu từ từ, cẩn thận lật từng tờ một, từ tờ đầu tiên tới tờ cuối cùng, anh đều lật qua một lần.
Nhìn bản hợp đồng từ trên xuống dưới, có người dùng bút chì cẩn thận viết một hàng chữ:
“Tất cả tiền đều ở trong tấm thẻ này. Thẩm Di Châu, cảm ơn anh, tạm biệt.”
Cuối cùng, chính là sáu con số mật khẩu.
Anh không nhìn thấy những lời này.
Tay trái nắm chặt tờ giấy mỏng, tạo ra những nếp nhăn rất sâu, Thẩm Di Châu lấy điện thoại rồi mở app ngân hàng ra.
Im lặng như buổi sáng sớm khi bọn họ vẫn mặc quần áo đi ngủ, nhịp tim của họ đã mất nhịp do ngạt thở lâu ngày, và rồi họ nhận thấy thế giới đang quay cuồng.
Tám trăm lẻ ba vạn.
Trong thẻ, có hẳn tám trăm lẻ ba vạn.
Cô muốn trả lại cho anh cả vốn lẫn lãi mà cô nợ anh.
Anh thật sự đã cho cô nhiều như thế sao? Khi đó thậm chí anh còn chẳng mua cho cô một căn nhà nào.
Cho nên cô không hề để lại gì cho mình cả, không suy nghĩ gì cho bản thân mình sao?
Cô cứ như thế chịu đựng khổ cực ở London chỉ vì muốn trả tám trăm vạn cho anh à?
Yên lặng rất lâu, sau đó trong lòng anh tràn ra tiếng cười đứt quãng rất khẽ.Nhưng cũng nhanh chóng rơi vào một khoảng lặng vô tận.
Nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy tiếng tim mình hoạt động như thế, cảm giác như nước đá cứng rắn đang từ từ tan ra.
Anh kháng cự, nhưng rất khát vọng.
Giống như cực kỳ cực kỳ muốn một câu trả lời.
Giờ phút này anh đã cảm nhận được những cảm xúc mà anh cần phải cảm nhận được, cũng đã hiểu lý do vì sao cô làm những việc như thế.
Đã qua nhiều năm rồi, cảm giác xa lạ nhưng mãnh liệt này mới xuất hiện trên cơ thể của anh một lần nữa.
Lớp giáp cứng rắn dần tan rã, lộ ra phần da thịt yếu ớt, máu chảy đầm đìa.
Vì thế, anh đã cảm nhận được rõ ràng những thứ đau đớn kia. Bị Tiêu Cầm xem thường và lạnh lùng, Thẩm Khác nghiêm nghị nhưng vô tâm và Lương Phong rời đi không quay đầu lại.
Trái tim như đang siết chặt lại, nỗi đau trong nhiều năm bỗng chốc nổ tung lên.
Thẩm Di Châu đưa hai tay lên vuốt mặt, đôi mắt nhắm chặt lại.
Nhưng sau cảm giác đau đớn kịch liệt kia, có một thứ ánh sáng ấm áp và kỳ lạ từ từ tụ lại, bao vây lấy anh.
— “Dịp quan trọng này, anh sẽ nhận.”
- -- “Cơm thịt dê vừa làm xong, anh có muốn ăn không?”
- -- “Nhưng mà… em cảm thấy không nỡ, không nỡ để tình cảm mỏng manh như sợi tơ của chúng ta… bị cắt đứt nhanh như thế này.”
Ánh mặt trời nóng bỏng và mãnh liệt lại chiếu xuống người Thẩm Di Châu lần nữa, khiến anh không nhịn được mà run lên.
Anh mở mắt ra nhìn bộ âu phục màu xám tro kia.
Trong lòng vang lên tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ nhưng rất rõ ràng.
“Thẩm Di Châu, cô ấy yêu anh.”
-
Nửa đêm, Triệu Khinh Hòa nhận được một tin nhắn do Thẩm Di Châu gửi đến: Đừng nói lời không nên nói.
Da đầu Triệu Khinh Hòa tê dại, sau đó cô ấy trả lời tin nhắn: Em gái anh rất có chừng mực.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Một lát sau, Thẩm Di Châu trả lời tin nhắn: Tối mai sẽ bảo tài xế đến đón em.
Đôi mắt Triệu Khinh Hòa khẽ chớp: Mời em ăn cơm hả?
Thẩm Di Châu: Em nghĩ sao?
Miệng của Triệu Khinh Hòa kéo đến tận mang tai.
Thẩm Di Châu gọi cô ấy tới nhà ăn cơm là chuyện kỳ là thế nào cơ chứ.
Triệu Khinh Hòa nghĩ, chắc là có liên quan đến âu phục của Lương Phong. Tối hôm đó sau khi cô ấy về nhà, cô ấy đã nhờ Hạ Thầm bổ sung trọn vẹn tất cả câu chuyện của Thẩm Di Châu và Lương Phong, nhưng cuối cùng vẫn thiếu một khoảng thời gian, Hạ Thầm nói cô ấy chỉ có thể tự mình đi hỏi Thẩm Di Châu.
Ngày hôm sau, xe của Thẩm Di Châu đúng hẹn đến dưới nhà của Triệu Khinh Hòa, lúc tài xế chở cô về đến nhà anh, dì vẫn còn đang bận rộn trong bếp.
Trong nhà ấm áp dễ chịu, Triệu Khinh Hòa cởi áo khoác dài ra rồi đi vào phòng ăn, nhưng cô ấy không thấy ai ở bên trong.
Khi ánh mắt của dì nhìn ra bên ngoài thì Triệu Khinh Hòa mới thấy Thẩm Di Châu đang đứng một mình trong sân.
Cô ấy rón rén đi ra ngoài, sau đó ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt xung quanh người anh.
“Tới rồi.” Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn sang rồi ném điếu thuốc vào thùng rác.
Triệu Khinh Hòa chú ý đến vẻ mặt của anh, mọi thứ đều dịu dàng, giống như chưa hề có bất kỳ một vấn đề gì.
Cô ấy không nhịn được mà dò hỏi: “...Anh, có liên lạc với Lương Phong không?”
Ánh mắt Thẩm Di Châu liếc đến, Triệu Khinh Hòa chỉ thấy “Rợn tóc gáy.”
Nhưng anh đã không còn châm chọc như ngày hôm qua nữa, chỉ cười khẽ: “Anh thấy em còn gấp hơn cả anh.”
Triệu Khinh Hòa thấy giọng nói của anh dịu đi mấy phần, nên cô ấy cũng thuận thế leo lên: “Em đồng ý để Lương Phong làm chị dâu của em!”
Thẩm Di Châu liếc nhìn cô ấy, yên lặng mấy giây, sau đó anh lại hỏi: “Cô ấy tốt thế sao?”
Trong lời nói của anh còn có chút tìm tòi nghiên cứu mơ hồ, Triệu Khinh Hòa từ từ trả lời lại:
“Lương Phong có tốt hay không, còn phải chờ em nói cho anh biết à?”
Thẩm Di Châu nhìn chằm chằm cô ấy, cười như không cười.
Triệu Khinh Hòa lập tức nghiêm túc, khẽ ho một tiếng.
“Dáng vẻ đẹp như thế, nhưng chưa từng quen bất kỳ người đàn ông nào ở London cả. Rõ ràng chỉ cần tìm một người bạn trai thì có thể không cần cực khổ như thế nữa, nhưng cô ấy vẫn chọn cách đi làm cực khổ như thế. Lúc giúp đỡ bạn bè cũng chưa từng đòi phải trả ơn, cho dù bản thân còn phải lo lắng vấn đề học phí của mình nhưng vẫn sẽ tiêu tiền để mua những món quà tốt cho bạn mình.”
Triệu Khinh Hòa nói xong thì nhìn Thẩm Di Châu, chờ đợi được anh khen thưởng.
Không ngờ anh chỉ rũ mắt, lạnh lùng nhìn xuống đất, hỏi cô ấy: “Cô ấy tiêu tiền mua quà cho em sao?”
Triệu Khinh Hòa: “...Thì, chính là cái yếm mà em đã mặc lần trước đó…”
“Triệu Khinh Hòa, em nhận luôn sao?”
Triệu Khinh Hòa: “...”
Rồi sau đó, sự “Tức giận” trong lòng đã biến thành ý chí chiến đấu, cô ấy gằn từng chữ một: “Bây giờ cuối cùng em cũng đã chắc chắn một chuyện.”
Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn sang.
Triệu Khinh Hòa cười hì hì: “Ngày đó ở trong ngôi nhà tại London của anh, anh chắc chắn đã cưỡng hôn Lương Phong.”
Cô ấy nhìn chằm chằm anh, dáng vẻ như đã ăn chắc anh rồi, nghĩ rằng lần này có thể trở mình chặn lại sự kiêu căng của Thẩm Di Châu.
Không ngờ rằng, Thẩm Di Châu cũng không thèm để tâm mà nhìn cô ấy, sau đó khóe môi cong lên, nói rõ ràng từng câu từng chữ:
“Đúng thế, em nói không sai. Nếu không phải có sự xuất hiện của em, gạo sống cũng có thể nấu thành cơm chín rồi.”
Anh xấu xa cũng xấu xa rất ngay thẳng.
…
Triệu Khinh Hòa hoàn toàn ngừng công kích.
Sau đó dì ở bên trong gọi hai người họ vào ăn cơm, Thẩm Di Châu và Triệu Khinh Hòa một trước một sau đi vào phòng.
Lúc ăn cơm, Triệu Khinh Hòa lại hỏi cụ thể những chuyện xảy ra giữa Thẩm Di Châu và Lương Phong, cô ấy hỏi vì sao lại chia tay, nhưng Thẩm Di Châu không nói gì.
Cũng bởi vì mấy tháng nay Triệu Khinh Hòa không ở London, cho nên anh cũng không hỏi cô ấy gần đây Lương Phong thế nào rồi.
Chỉ đến tối qua, khi anh kiểm tra lại Facebook của cô thì anh mới phát hiện ra rằng cô đã mở lại một tài khoản đặc biệt và bắt đầu chụp ảnh, sau đó tải lên những bộ quần áo do cô thiết kế.
Bởi vì trước đó cô làm mẫu ảnh nên đã có chút danh tiếng nhỏ, lại thêm cả vẻ ngoài xinh đẹp, cho nên khi cô mở một tài khoản mới đã thu hút không ít lượt theo dõi.
Bình luận phía dưới có một nửa là thảo luận về quần áo của cô, một nửa là thảo luận về cô.
Thẩm Di Châu cảm thấy chán ghét, còn chưa kéo đến cuối đã đóng app lại.
Trong lúc ăn, Triệu Khinh Hòa cũng nhắc đến tài khoản đó của Lương Phong, cô ấy nói với mạng lưới kết nối như bây giờ thì sẽ nhanh chóng kiếm được nhiều tiền hơn những công việc bán thời gian của Lương Phong.
Thẩm Di Châu không cho ý kiến, vẻ mặt có hơi lạnh nhạt.
Sau khi Triệu Khinh Hòa ăn cơm xong thì tài xế đưa cô ấy trở về.
Thẩm Di Châu bình tĩnh trở về phòng ngủ, sau khi tắm rửa xong thì ngồi trong phòng khách ở tầng hai, anh tiện tay lật mấy quyển sách ra nhìn. Xem được mấy trang thì cảm thấy rất chán.
Sau đó lại mở tivi lên, nghe được một chút lại thấy quá ồn ào.
Trong lòng bất giác có một ngọn lửa xao động.
Anh đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ rồi mở cửa sổ ra, hơi lạnh phả thẳng vào mặt. Lúc này mới cảm thấy có loại ảo giác tỉnh táo.
Sau đó anh cầm chiếc điện thoại từ trên bàn trà nhỏ lên, cùng với bao thuốc lá và bật lửa rồi đi xuống tầng.
12 giờ đêm, ở trong sân, chỉ có một ngọn đèn vàng ấm áp trong góc xó xỉnh.
Sân cỏ màu xanh đen biến thành biển khơi mênh mông, còn anh đang ngồi giữa biển mà im lặng nhìn vào nơi nào đó, không có phương hướng.
Làn khói bay lên từ giữa ngón tay dần dần hoà vào màn đêm u tối.
Ánh mắt anh nhìn điện thoại đang để bên cạnh, rồi lại dời đi.
Thuốc lá trong tay còn chưa hút được mấy lần mà đã cháy tới tàn rồi.
Trong sắc trời mờ tối, không thể nhìn thấy rõ những tàn thuốc lá đang rơi có bị vùi sâu vào trong sân cỏ hay không.
Thẩm Di Châu nhìn thời gian, sau đó mở điện thoại lên.
Giờ Bắc Kinh là mười hai giờ rưỡi.
Giờ London là bốn giờ rưỡi chiều.
Thẩm Di Châu muốn xem thử cô có cập nhật tin tức gì mới không, nên anh đã mở mạng xã hội của cô lên.
Nửa tiếng trước, cô vừa đăng một tấm hình ngồi cạnh bờ sông Thames và ăn burger. Mái tóc xoăn màu đen mềm mại thả trên vai, gương mặt trắng nõn và sạch sẽ, đôi môi đỏ mọng khẽ nở nụ cười. Cô mặc trên người một chiếc áo khoác dài bằng nỉ màu cà phê, lộ ra cổ chân nhỏ nhắn. Hình cr. Connell.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Bên dưới phần bình luận có người chê bai CP Lương Phong và Connell.
Màn hình điện thoại bỗng đen lại, trong sân yên tĩnh, so với trước đó thì càng lạnh hơn.
Thẩm Di Châu đứng dậy rồi ném tàn thuốc vào thùng rác.
Rồi sau đó anh yên lặng trở về phòng ngủ.
Mùa đông ở thành phố Yến luôn khô hanh và lạnh lẽo, lúc đêm đến còn có thể nghe thấy tiếng gió lạnh thét gào.
Không có ai để nói chuyện, nỗi cô đơn cùng gió lạnh đều trở nên đinh tai nhức óc.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, Thẩm Di Châu đã nằm rất lâu.
Không biết hôm nay là ngày gì mà bên ngoài chợt nổi lên ánh khói rực rỡ.
Ánh mắt anh tập trung nhìn vào đó, giống như là trở lại rất lâu trước kia. Lâu đến mức anh đã sớm quên mất đêm hôm đó hai người đã đứng cạnh cửa sổ và nói gì.
Trong lòng anh đầy phiền muộn, khó mà thở nổi.
Thẩm Di Châu vén chăn lên rồi xuống giường.
Cửa sổ trong phòng ngủ đã mở ra hoàn toàn, gió lạnh cũng theo đó tràn vào. Thẩm Di Châu đứng cạnh cửa sổ, nhìn ánh sáng nơi phía xa chân trời.
Hồi lâu sau, anh buông tay xuống, cầm điện thoại đang để bên cạnh lên.
Âm thanh chờ đợi nặng nề, anh nghe thấy giọng nói của Lương Phong truyền đến:
“Alo, tôi là Lương Phong.”
Connell đi đến bên cạnh và đưa cô lịch trình hoạt động của ngày mai, Lương Phong chỉ chỉ điện thoại, sau đó cô đứng dậy tới phòng thử đồ yên tĩnh.
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, cô gần như nghe thấy rất rõ nhịp đập trái tim của mình.
Đã bao lâu cô chưa nghe thấy tin tức của anh rồi nhỉ? Từ sau cuộc gọi không rõ ràng lần trước, Lương Phong có gọi lại cho anh mấy lần, nhưng đều không có người nghe máy.
Cô đã biết được hai người không thể nào từ rất lâu rồi, nhưng sau khi nghe thấy anh tặng cho mình một căn nhà, trong lòng cô vẫn mơ hồ cảm thấy đau. Bởi vì sau khi anh hoàn toàn chia tay với Lạc Sinh thì anh cũng đã tặng Lạc Sinh một căn nhà.
Đau khổ, cũng chấp nhận, sau đó cô vẫn như bình thường mà sống tiếp.
Nhưng cô không ngờ anh lại gọi đến một lần nữa.
Trong phòng thử đồ, Lương Phong dựa vào cạnh vách tường, cầm thật chặt điện thoại, nghe thấy tiếng cười khẽ của anh:
“Bận à?”
“Không bận.” Cô cũng nhỏ giọng nói.
“Anh thấy hình em đăng rồi.”
“Cái nào?”
“Ins, quần áo em thiết kế.”
Trong phòng thử đồ không mở máy điều hòa nên chỉ có mấy độ, nhưng lòng bàn tay của Lương Phong lại đổ đầy mồ hôi: “Sao anh biết.”
“Anh vẫn luôn xem động tĩnh trên mạng xã hội của em, thấy em nhắc đến trang này.”
Giọng anh bình tĩnh như nói chuyện thường ngày, giống như không hề cảm thấy hành động này của mình có vấn đề gì.
Nhịp tim Lương Phong từ từ nhanh hơn, giọng nói có chút bay bổng: “Sao… anh lại xem thế?”
“Bởi vì thích.” Anh cười rất khẽ: “Không phải anh vẫn luôn rất thích à?”
Hơi thở dần trở nên xa xỉ hơn.
Trong nước bây giờ là mấy giờ rồi?
Lương Phong nhớ bây giờ London đang là bảy giờ rưỡi tối.
Thế trong nước thì sao?
Trong nước đang là ba giờ rưỡi sáng.
“Thẩm Di Châu, đã rất muộn rồi.”
Trong điện thoại truyền ra tiếng cười khẽ, như không hề để ý: “Bên ngoài đang có pháo hoa.”
Lương Phong nghẹn ngào, cô gần như không biết nên trả lời như thế nào.
Một khoảng lặng ngắn ngủi, sau đó cô mới hỏi: “... Làm anh thức sao?”
Thẩm Di Châu nhìn pháo hoa đã tắt trên bầu trời đêm, anh trả lời: “Đúng thế, không ngủ được. Hay là, em kể cho anh nghe một câu chuyện đi?”
Lương Phong yên tĩnh nhìn mặt tường màu trắng trước mặt, hơi thở dần ổn định. Cô khẽ cười: “Được.”
“Có một cô bé, cô bé sống ở một ngọn đồi đầy hoa dại màu đỏ. Hàng năm khi hè đến hoa dại nở rộ, cô ấy sẽ lấy những bông hoa đó nhuộm màu cho mười ngón tay của mình. Ngón cái và ngón trỏ vươn ra, hai tay tạo thành một ô vuông, nhìn xuyên qua cánh “Cửa sổ”, nhìn thấy một con hồ ly đầy màu sắc trên sườn núi.”
“Mùa hè hàng năm, cô ấy có thể tìm tiểu hồ ly một lần. Tiểu hồ ly sẽ đáp ứng một nguyện vọng của cô. Cho đến khi cô bé lớn lên và rời khỏi ngọn đồi này thì cô bé cũng chưa từng nhìn thấy tiểu hồ ly lần nào nữa.”
Trong điện thoại, truyền đến tiếng hít thở ổn định.
Lương Phong không chắc Thẩm Di Châu có còn đang nghe hay không: “Thẩm…”
“Cô ấy chưa từng nghĩ đến việc sẽ bắt con hồ ly đó lại sao?”
“Bắt lại… làm gì?”
“Chẳng phải làm thế thì cả đời này sẽ không cần phải cầu nguyện sao?”
Lương Phong mở to mắt nhìn một lát, sau đó cô không nhịn được mà bật cười.
Đúng rồi, chính Thẩm Di Châu đã thay đổi những suy nghĩ trong lòng cô.
Nụ cười khẽ tan đi, cô cũng cảm nhận được sự chua xót lan ra trong lòng.
Đã bao lâu rồi anh chưa dịu dàng như thế, cũng không hề pha trộn bất kỳ sự lạnh lùng nào trong giọng nói của anh nhỉ?
Lương Phong nhẹ nhàng mím môi lại, cô muốn nói tạm biệt nhưng dù có làm thế nào thì cô cũng không thể nói ra khỏi miệng được.
Đầu dây bên kia điện thoại, Thẩm Di Châu yên lặng một lát.
Sau đó anh bỗng nhiên nói: “Anh cũng kể trả cho em nghe một câu chuyện.”
Lương Phong nín thở.
“Chỉ là một câu chuyện cũ, rất sáo rỗng.”
Thẩm Di Châu đóng cửa sổ lại rồi lại ngồi xuống mép giường.
Ánh mắt anh nhẹ nhàng rơi xuống bộ âu phục màu xám tro đang để trên ghế sô pha.
Sau đó anh thờ ơ lên tiếng: “Có một ông lão sắp chết, trước khi chết, ông ấy chỉ có một nguyện vọng duy nhất chính là muốn nhìn thấy đứa con trai duy nhất của mình kết hôn.”
Anh nói xong câu này thì không lên tiếng nữa.
Lương Phong cầm chặt điện thoại, nhưng mãi cũng không thể chờ được câu tiếp theo.
Im lặng trống rỗng, giống như một thanh kiếm sắc bén treo trên cao.
Thời gian anh dừng lại càng dài, thì càng khiến người ta cảm thấy không thể nào kiềm chế được sự hoảng sợ đang dâng trong lòng. Không dám nghĩ đến, nhưng lại không kiềm được suy nghĩ.
Tim đập thình thịch như muốn nổ tung ở bên tai, hồi lâu sau, Lương Phong nghe thấy giọng nói tan vỡ của chính mình, cô hỏi anh:
“Thế con trai của ông ấy, sau đó… đã kết hôn rồi à?”
Trong điện thoại truyền ra tiếng cười rất khẽ của Thẩm Di Châu.
“Không biết, anh còn đang hỏi.”