Mondaiji-tachi ga Isekai Kara Kuru Sou Desu yo?

part 1 + 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đây là phần ngoại truyện xảy ra trước lễ hội thu hoạch và sau trận chiến với Rồng Khổng Lồ tại Underwood.Lily đại mạo hiểm ~ người xưa có câu người không lao động thì không được ăn ~

"Underwood", đêm trước lễ hội thu hoạch.

Ba ngày trước lễ hội thu hoạch.

Nhóm trẻ vị thành niên của "No Name" hỗ trợ tiến hành hoạt động, nhằm cảm ơn việc đã mời bọn họ tham gia lễ hội thu hoạch. Người được bổ nhiệm làm chỉ huy nhóm trẻ là cô bé cáo Lily, hôm nay đã ở thành phố ngầm chạy qua chạy lại.

Hiện tại Lily và Kirino đang vận chuyển giỏ hàng, làn gió tươi mát lay động cành lá đại thụ lướt qua thành phố ngầm.

"Oa!"

Đôi tai cáo bị gió thổi đung đưa, Lily kêu lên một tiếng kinh ngạc. Mộc tinh linh Kirino đang đi cạnh cô bé cũng vừa giữ lại cài tóc hình hoa trên đầu vừa cười nói.

"Những luồng gió thổi xuống khu vực thành phố "Underwood" rất mạnh. Cẩn thận một chút, Lily."

"Ừm. Cảm ơn. Kirino."

Đôi tai cáo phật phật dựng thẳng lên. Hai người cẩn thận lấy hai tay sắp xếp nguyên liệu nấu ăn vào giỏ, vừa lay động tạp dề vừa vận chuyển nguyên liệu nấu ăn đến nơi được chỉ định.

Trong giỏ chất đầy bí đỏ và bắp ngô

do mọi người mang đến từ lễ thu hoạch. Mùi bắp ngô tươi xanh vừa mới được hái xuống làm cho tâm tình trở nên rộn ràng, Lily xoay người bước tới.

"Bắp ngô nhìn ngon quá. Lễ hội thu hoạch sẽ dùng chúng để nấu đây? Hay là nướng đây?"

"Nghe người bày quán ăn nói là dùng để nướng. Loại bỏ vỏ và tơ rồi nướng bằng lưới sắt. Garoro đại trưởng lão nói, bởi vì vừa mới được thu hoạch, hạt ngô sẽ ngọt và ngon lắm."

"Vậy sao. Lễ hội thu hoạch thật khiến người khác cảm thấy mong chờ nha ~♪ "

Tai cáo cao hứng phật phật dựng thẳng lên.

Giống như đã gấp gáp tới nỗi không thể chờ lễ hội thu hoạch tới nữa, hai người cấp tốc chạy đến kho chứa nguyên liệu nấu ăn.

---"Underwood" tuy rằng bị rồng khổng lồ mạnh mẽ tấn công, nhưng nhờ có vật tư phục dựng được những lân cận lần lượt đưa tới, hiện tại đã có thể cử hành lễ hội thu hoạch một cách bình thường. Tuy nói là lân cận, nhưng trong khu vườn nhỏ rộng lớn này chỉ cần cách nhau một cánh cổng cũng đã như cách xa cả thế giới. Vì lẽ đó, vật tư và nguyên liệu nấu ăn hỗ trợ cũng hoàn toàn không có sự thống nhất.

Lấy "Underwood" với tài nguyên nước phong phú làm ví dụ, lúa mì là thực phẩm chính đồng thời cũng là sản phẩm ngũ cốc nổi tiếng.

Nhưng bắp ngô là loại ngũ cốc được yêu thích rộng rãi ở những nơi khô ráo. Ở những khu lân cận cũng chỉ là loại thực phẩm được trồng rất ít. Vậy thì tại sao lễ hội thu hoạch lại có một lượng lớn bắp ngô như thế.

Bởi vì đây là sản phẩm được một nào đó cách xa ba cánh cổng thu hoạch từ khu hoang dã quyên tặng cho lễ hội thu hoạch của "Underwood".

Mặc kệ là làm đồ ăn hay nguyên liệu chiết dầu, bắp ngô cũng đều là loại ngũ cốc hàng đầu. Do đó, không như việc quyên tặng, "Lục Thương" còn ước tính muốn mua vào một số lượng lớn hàng hóa. Bên phía quyên tặng khẳng định cũng sẽ rất vui vẻ khi có mối làm ăn mới.

Lấy danh nghĩa quyên tặng tiến hành thương nghiệp buôn bán khó tránh khỏi việc khiến người khác cho là giảo hoạt nắm bắt thời cơ, nhưng tận dụng mọi khả năng có thể, cùng phương xa thành lập quan hệ hữu nghị, tình hình thực tế sẽ mang tính áp đảo nhiều hơn.

Cũng bao gồm luôn ý đồ cung cấp trợ giúp vật tư các loại cho đang chiến đấu cùng ma vương.

Muốn nổi danh phồn thịnh giữa khu vườn nhỏ rộng lớn này thì đây là một trong những phần trí tuệ không thể thiếu được.

( Nhưng thật

là đáng tiếc. Nếu nông địa "No Name" được cải tạo xong, thì chúng ta cũng có thể cung cấp được gạo ngon thế này. )

Trong lúc đưa ra những bước chân nhẹ nhàng, Lily đồng thời cũng cảm thấy có chút đáng tiếc khi không thể vươn ra trong lễ hội thu hoạch này. Cái lễ hội thức ăn ngon như lễ hội thu hoạch thường chính là sân khấu hoàn mỹ nhất để thể hiện công tích hằng ngày.

Là một Quyến Thú của thần thu hoạch Inari Okami, thật tình mà nói cô bé muốn tham gia lễ hội này với tư cách một Master.

Nhưng Lily lập tức thay đổi suy nghĩ, hai tay dùng sức.

(Nhưng là, hiện tại phải chịu đựng. Loại suy nghĩ tùy hứng này phải chờ tới khi trả ơn cho Izayoi-sama và Kuro Usagi-sama xong rồi mới tính sau. )

Nông địa "No Name" xác thực đã bắt đầu hồi sinh. Vốn dĩ cho rằng trong suốt đời mình đã không cách nào sử dụng lại ruộng đất, Lily đã buông bỏ như vậy, nhưng hiện đã khác rồi.

Năm sau chắc chắn nông địa "No Name" cũng có thể trồng ra một biển lúa vàng lóng lánh.

"... He he."

"Làm sao vậy?"

"Không, không có gì. Nhanh chóng đưa giỏ tới... Nha a!"

Đụng phải ai đó rồi ngã ngồi xuống đất. Bắp ngô và bí đỏ đặt trong giỏ văng ra, tán loạn đầy trên đường.

"A..., xin lỗi Lily. Anh không chú ý dưới chân cho lắm."

Người đang ở kho chứa xem xét nguyên liệu nấu ăn, là Sakamaki Izayoi.

Lily hoang mang rối loạn nhặt lại nguyên liệu nấu ăn, vừa vung vẫy hai đuôi vừa cúi đầu.

"Xin, xin lỗi! Em mới là người không cẩn thận... Nhưng tại sao Izayoi-sama lại ở kho chứa nguyên liệu nấu ăn ạ?"

"Ừm--- vừa hay rảnh rỗi không có gì làm. Khó được có cơ hội tùy tiện sử dụng nguyên liệu, nên nghĩ tới việc lâu lâu nấu cái gì đó cũng rất không tệ."

Nói xong liền thuận tay bắt lấy một quả táo trong kho, cắn một phát xem thử mùi vị.

Lily kinh ngạc trợn to mắt.

"Iza, Izayoi-sama, biết làm bếp sao?"

"Này. Tuy là ở khu vườn nhỏ hiện tại toàn bộ đều giao cho bọn em nên không cơ hội xuống bếp, nhưng dù sao thì anh vốn cũng sống một mình. Cho dù sau này có đến cái nơi giống như nhà cũ ấy thì cũng là luân phiên thôi. Lúc anh còn là một tên nhóc đã phải làm vậy, cho nên gần như mọi gia sự trong nhà anh đã làm qua cả rồi."

Izayoi vừa xem xét núi nguyên liệu nấu ăn trong kho vừa nói bằng giọng điệu như thể mọi chuyện chẳng đáng kể gì.

Trái lại, Lily thì ngơ ngác mở cái miệng nhỏ ra. Đối với nhóm trẻ vị thành niên của "No Name", nhóm người Izayoi là chủ lực của , những người quan trọng đảm nhiệm việc giải quyết những vấn đề thiết yếu.

Người có thể giao chiến với những đối thủ là tu la thần phật như cậu, lại có thể hỗ trợ làm việc nhà giống như bọn họ, Lily thật sự kinh ngạc.

"Izayoi-sama... Không cảm thấy bất mãn với cuộc sống này sao?"

"Là sao?"

"Bởi vì Izayoi-san là một người rất lợi hại. Sức mạnh của anh là để khiêu chiến thần phật, chứ không phải là cầm dao thái. Bị người khác tùy tiện yêu cầu làm việc nhà..."

Lily hạ đôi tai xuống che lấy gương mặt.

Xem xét ý kiến『 bị yêu cầu làm 』, hẳn là đang hiểu lầm Izayoi bị gò ép phải đi làm những việc không phù hợp với năng lực của mình rồi.

Nhận ra điều đó, Izayoi không khỏi cười khổ.

Tuy hiểu Lily muốn nói cái gì, nhưng vốn dĩ văn hóa ở khu vườn nhỏ và ngoại giới không đồng nhất. Hệ thống xã hội cũng khác nhau rất nhiều.

Hình thức sinh sống khu vườn nhỏ là những người sở hữu sức mạnh đi bảo vệ những người nhỏ yếu vô lực. Nhưng điều đó không phải là tất cả. Cho dù thắng lấy ruộng đất, thu được nguồn nước, cũng cần phải có sức lao động để sử dụng những nguồn lực này một cách hiệu quả.

Những gift có được từ việc lấy tu la thần phật làm đối thủ đồng thời chiến thắng, cũng cần phải có người sử dụng mới có thể vận hành. Chuyện này không có chút quan hệ nào tới việc tuổi tác hoặc sức mạnh khác nhau. Khiến những người có sức mạnh và những người không có sức mạnh thực hiện đúng nhiệm vụ của mình mới chính là văn hóa của thế giới khu vườn nhỏ.

Nhưng thế giới của Izayoi thì không giống vậy. Có tài năng hay không không phải là vấn đề gì, trẻ nhỏ sẽ được người lớn nuôi nấng, thẳng tới tận lúc bước chân ra xã hội mới thôi, cũng sẽ không học được bất kỳ một phương pháp sống nào. Giáo dục bắt buộc cho dù có dạy thì cũng không học được tri thức và kỹ thuật mang tính thực dụng nào. Đặc biệt là Nhật Bản mà Izayoi sinh sống, càng là một nơi vật chất có thừa, tài năng mới nhú bị vật dụng văn minh thay thế, khắp nơi đều tràn ngập cơn gió hoang phế của những con người chỉ vì sống mà chậm phát triển những đặc điểm cá nhân.

Thời đại mà cây cao đón gió.

Mọi người khát vọng có được sự bình đẳng tài sản.

Ca ngợi nhân loại bình đẳng, thực chất là vì là bản thân không vượt qua được mức độ bình quân.

Nhật Bản, đây là một quốc gia lấy việc láng giềng giám thị láng giềng để sáng tạo thành công lực áp chế tội phạm và cả sự phát triển, lúc còn sống Canaria đã nói một cách đầy chán nản từ tận đáy lòng.

"Nhật Bản ha. Một vùng đất lý tưởng (Utopia/ thế giới không tưởng) mà quốc dân kỳ vọng, nhưng đồng thời, sự quản lý xã hội cũng được tạo thành từ quốc dân(Dystopia/ thế giới khóa kín), thật sự là một ví dụ hi hữu."

---Cứ như vậy, một câu nói thật gọn gàng dứt khoát.

Ở một đất nước như thế, nếu công khai những người sở hữu năng lực hoang đường như Izayoi ra mặt ngoài thế giới, mười phần chắc chắn là họ sẽ bị xem như những phần tử phiền phức. Ngay cả Izayoi cũng không muốn gặp phải loại tình cảnh đó.

Dù sao thì với tính cách của cậu cũng đúng là loại sẽ không chút nương tay với kẻ thù. Đối với những người yếu ớt vì bị phong trào xã hội kích động mà trở thành kẻ địch của mình, cho dù Izayoi có cảm thấy tội nghiệp thì cũng không thể làm gì khác.

Izayoi không có hứng thú với xã hội tầm thường, nhưng không có nghĩa là cậu hứng thú với việc khi dễ những kẻ nhỏ yếu.

Sức mạnh to lớn chỉ nên dùng với đối thủ mạnh mẽ thì mới có thể xem là đủ tàn khốc.

"...A a không phải, không phải thế."

"A?"

Nói thế này thì hơi hèn mọn quá, sau khi suy ngẫm lại lần nữa, Izayoi đổi sang một cách nói khác để thuyết minh.

"Không phải là lao động ép buộc đâu. Chỉ là tại đất nước của anh --- sẽ dùng thanh kiếm có thể cắt nát núi sông đi gọt táo, dùng nhiệt lượng có thể đốt cháy rừng rậm để thắp đèn. Đó là nơi có thể cho phép sự lãng phí vô lý như vậy đấy, chỉ là một nơi tràn đầy hòa bình mà thôi."

Oa ha ha cười lên, rồi lại cắn một miếng táo đỏ như hồng ngọc. Nếu như ở thời chiến như Asuka, có lẽ Izayoi sẽ có một tương lai khác. Nhưng thời đại bây giờ, sở trường của cậu chỉ là vô dụng.

Không hơn, Izayoi nói vậy.

Đôi mắt Lily trợn được càng lúc càng tròn, nhưng dường như đã hiểu mà mỉm cười gật đầu.

"Đó thực sự là... Một đất nước đặc biệt hòa bình."

"A a. Nhờ vậy mà chỉ có kỹ thuật nấu ăn là tăng lên...

Đúng không hả? Nếu muốn ăn cái gì thì anh có thể làm cho em?"

Izayoi ăn hết quả táo, tràn ngập tự tin mà mỉm cười.

Lily vui vẻ dựng thẳng đôi tai cáo lên.

"Nếu vậy, em muốn sử dụng nguyên liệu trong cái giỏ này để làm thức ăn!"

"Hả? Mấy thứ vừa đưa đến này sao?"

"Đúng vậy. Bắp ngô với bí đỏ, còn có trứng anh đào và pho mát nữa."

A a nhìn vào giỏ. Bên trong cái giỏ lớn chứa đầy nguyên liệu nấu ăn. Đặc biệt khiến người khác chú ý, là những quả trứng mang màu anh đào tươi đẹp.

"Trứng có màu anh đào ư... Mùi vị có ngon không?"

"Đúng vậy. Là trứng của một loài chim xây tổ trên nhánh anh đào tên Anh Kiến Điểu, nghe nói hình như là loại trứng thường được dùng cho việc làm bánh."

"Ồ. Bánh hả."

Vừa xem lướt qua cái giỏ một lần, Izayoi lại trừng mắt nhìn thêm lần nữa.

Đột nhiên, như thể vừa nghĩ đến cái gì đó mà ngẩng đầu lên.

"Bí đỏ, trứng, pho mát. Nếu như có cả thịt xông khói và bột lúa mì thì có thể làm bánh mặn bí đỏ rồi."

"Bánh mặn... Bí đỏ, sao?"

"Ừm. Là thức ăn truyền thống của Âu Châu... Nói như vậy cũng không rõ nhỉ. Thêm trứng với bí đỏ trộn chung với bột lúa mì làm nhân, sau cùng rắc thêm bơ và pho mát, là một loại bánh hấp của Âu Châu. Trước đây từng ăn qua trong lúc du hành, cái này là món khoái khẩu của anh lúc đó..."

Tương đối hoài niệm buông thả khóe miệng mà cầm lấy bí đỏ. Hiếm khi thấy được cậu lộ ra biểu cảm như vậy.

Còn Lily thì đang say sưa nghĩ tới bánh mặn bí đỏ mà mình còn chưa từng thấy bao giờ, để lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

"Nghe thôi đã biết là một món ăn rất ngon."

"A! Về phương diện mùi vị thì anh có thể đảm bảo."

Izayoi cười ha ha, chuyển bí đỏ trên tay tay một vòng rồi đứng lên.

"Muốn làm bánh mặn thì còn cần thêm bột lúa mì và nguyên liệu khác, Lily biết là gì không?"

"A..., phải! Để em lấy đường!"

Bật! Lily dựng thẳng đôi tai cáo lên.

Sau khi chào tạm biệt Kirino, người ở lại kho chứa nguyên liệu, hai người đi đến khu quảng trường chợ bán lẻ thức ăn để tìm thịt và bột lúa mì.

*

---"Underwood", chợ bán lẻ thức ăn.

Giữa khu chợ náo nhiệt do những người đến thăm lễ hội thu hoạch, xuất hiện bóng hình của Kudou Asuka và Kasukabe You. Lễ hội thu hoạch này cũng không chỉ buôn bán mỗi thức ăn mà thôi.

Vải vóc có màu sắc đặc biệt hoặc hàng dệt, trang phục các loại cũng được bán ở chợ.

Nhưng do nhiều năm hứng lấy khí hậu phía Nam ấm áp, diện tích vải che trên trang phục tương đối ít. Có nghĩa là mấy chỗ da thịt lộ ra sẽ tương đối nhiều.

Asuka chăm chú trừng mắt nhìn bộ trang phục phía nam trên tay.

"... Cái này, có hơi xấu hổ."

"Vậy sao. Mình lại nghĩ nó rất hợp với Asuka đấy."

Cùng Asuka đi mua sắm, You ở bên cạnh nghiêng đầu qua xem.

Thứ trên tay cô là một bộ váy ngắn bó người được cắt xén rất to gan lớn mật. Hoa văn trang trí màu đỏ nơi lưng áo

được thiết kế như thể muốn để hai chân người mặc cũng lộ hết ra ngoài.

Tuy Asuka rất thích thiết kế phần eo thế này nên mới cầm lên, nhưng với việc từ đùi xuống dưới hoàn toàn lộ hết ra thì khó mà quyết định.

"Loại trang phục này mình nghĩ là..."

"Đúng vậy. Asuka thích trang phục loại nào? Âu phục?"

"Không phân biệt kimono hay âu phục, chỉ cần là đáng yêu là được. Trước đây cũng thường hay mặc Kimono."

A a, trong mắt You hơi nhấp nhoáng tia sáng.

"Mình cũng thích kimono. Mặc lên sẽ có một loại cảm giác dán sát vào người."

"Ha hả, đúng vậy. Có một bộ trong tay để phòng ngừa ngộ nhỡ cũng tốt, có cơ hội chúng ta tới "Thousand Eyes" tìm xem đi."

Hai người đều mỉm cười gật đầu.

Bất chợt nhìn về phía náo động. Sau đó thấy được Lily, còn có Izayoi đang xách đủ thứ trên tay.Asuka vẫy tay ra hiệu, hai người Izayoi chú ý tới

cũng phất tay đáp lại.

"Ừm. Hai người các cậu đang đi mua đồ sao?"

"Ừ. Đúng lúc hiện tại không có việc gì làm."

"Hay là thừa dịp hiện tại chuẩn bị kế hoạch kia... Tìm một món quà tặng cho Kuro Usagi."

You chỉ vào một vài chỗ bán vật phẩm trong chợ nói bán.

Đôi tai cáo của Lily cũng dựng lên, hơi hơi tươi cười.

"Kuro Usagi-sama... Nhận quà rồi có vui lên không?"

"Vậy thì phải xem nỗ lực của mọi người rồi. Nói tới, phe cánh con gái các cậu làm thế nào?"

"Ha hả. Đây là từ thân cây cắt xuống đó, lược chải đầu màu đỏ."

"Đó là thứ mà dù cho tóc có ngủ vểnh lên cũng chỉ cần chải qua một cái cũng sẽ trở mềm mại như nước. Ba người bọn này đều có thiết kế riêng biệt."

Hắc hắc, hai người tự hào ngẩng đầu ưỡn ngực. Dùng gỗ của cắt thành lược, đại khái là vật dụng cung cấp độ ẩm cho tóc.

Vẫn chưa nghĩ ra nên tặng thứ gì, Izayoi thẳng thắn cảm thấy bội phục với thứ ngoài dự kiến mà hai người chọn được.

"Ồ. Vật phẩm cá nhân cao cấp là một lựa chọn không tồi. Tuy rằng không có gì bất ngờ nhưng vẫn khá chính thống."

"Rất cảm ơn thái độ vĩ đại của cậu. Thế, Izayoi đã quyết định sẽ tặng gì chưa?"

"Chưa, còn chưa chọn được. Hiện tại, vì lý do khác mới mò tới chợ."

Hai người khẽ nghiêng đầu nghi vấn. Lily ở bên cạnh lập tức giải thích bổ sung.

"Là vì Izayoi-sama nói muốn mời em ăn bánh mặn bí đỏ... Hai chị có muốn ăn cùng không?"

Lily phật phật phe phẩy đuôi mời hai người.

Asuka và You cũng kinh ngạc đến ngẩn người, lập tức cười nham nhở gật gật đầu.

"A~... Izayoi làm bếp. Thực sự biết làm sao?"

"Ha ha, đương nhiên. Nhất định là giỏi hơn hai cậu...?"

"... Cái này thật đúng là không thể giả bộ như chưa từng nghe qua đâu."

Trước sự khiêu khích của Izayoi, hai người cảm thấy khá là căm tức. Đối với con gái thì đây là khiêu khích không thể bỏ qua.

Ba người liếc nhìn lẫn nhau.

"Đề mục là?"

"Thức ăn phong cách Châu Âu, thức ăn chính là bánh mặn, còn lại là súp và điểm tâm."

"Đã hiểu. Đi thôi, Asuka!"

Asuka với You nhanh chóng chạy tới kho chứa nguyên liệu. Nhìn theo bóng lưng hai người, Izayoi ha ha ha cười lên như thể rất thoả mãn.

"Thành công, Lily. Món ăn gia tăng rồi."

"Hi hi. Thành công ─?"

Bật! Lily vui sướng dựng thẳng tai lên.

Sau đó, đã thu thập đủ toàn bộ nguyên liệu, Izayoi tràn ngập nhiệt tình nói với Lily "Một giờ sau trở về nha", hai người phân nhau ra hành động.

Được thêm thời gian ở ngoài nhiều hơn dự tính, giống như hai người Asuka, Lily bắt đầu dạo khắp khu chợ để tìm quà tặng cho Usagi.

Tham gia chuẩn bị cho lễ hội thu hoạch, nhóm trẻ vị thành niên cũng nhận được chút ít tiền lương. Cũng như tiền tiêu vặt thôi, nhưng đây là thù lao mà bản thân nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ. Lily hồn nhiên phật phật phe phẩy hai đuôi, bắt đầu tìm kiếm quà tặng trong khu chợ.

(Vốn định tặng cho Kuro Usagi-sama kẹp tóc... Hay là cân nhắc thêm một chút xem có thứ nào tốt hơn không? )

Ừm~ ,Lily hiện tại đang cảm thấy phiền não. Thứ mà cô bé muốn tặng, là trang sức hình hoa giống như Kirino. Tuy rằng bình thường Kuro Usagi hay mặc trang phục hoa lệ, nhưng lại không hề để ý tới những vật phẩm trang sức nhỏ như thế này.

(Mặc dù có những trang sức màu trắng và vàng rất hoa lệ. Nhưng trang sức vừa hoa lệ lại vừa phù hợp yêu thích Kuro Usagi-sama. Nhưng tặng lược Asuka-sama và You-sama... Ừ ~~~ trái lại vô cùng phối hợp."

"Oa a a a a a! Có con trâu đang chạy trốn kìa a a a a a a a! ! !"

A? Kêu ra miệng một tiếng rồi nhìn về hướng đoàn người. Thoáng cái đã thấy ở con đường đối diện với khu chợ, một con trâu bỏ chạy đang mãnh liệt lao tới với tiếng vang thùng thùng thùng thùng thùng thùng bùm cùng bụi bặm cuồn cuộn nổi lên! ! !

"A.. A a---! ?"

Không thể nào tránh khỏi tai họa thình lình xảy đến mà bị đụng bay ra ngoài từ đằng sau. Sức mạnh to lớn đó khiến Lily dù đã xoay vài vòng giữa không trung vẫn phải văng về phía sau. Rơi vào trong đoàn người vẫn như cũ xoay vòng vòng khiến Lily cảm thấy hoa mắt.

Nha ~, kêu lên một tiếng sợ hãi, dù muôn vì sao nhỏ đang đảo quanh trên đầu, cũng miễn cưỡng đứng lên.

Sau đó thật vất vả, mới chú ý tới sự thay đổi xung quanh.

( a... A? Rõ ràng vẫn đang là đường chính, sao lại trở nên âm u thế này... ? )

Đưa mắt nhìn quanh quất bốn phía.

Xem ra là lăn vào cái khe nào đó trong thành phố ngầm. Bốn phía nơi đây đều bị vách đá vây quanh, tia sáng khó có thể chiếu xạ đến mà có vẻ âm u. Nhìn lên trên đầu liền thấy hàng loạt rễ cây rậm rạp như đang khâu hai sườn núi lại với nhau, xem ra đây chính là nguyên nhân tại sao nơi này âm u tới vậy.

Tuy vậy, tại nơi sâu trong vách núi, có thể thấy được ánh lửa nhân tạo đang ẩn hiện.

"Ở nơi này vậy mà... Có cửa hàng?"

Đường hầm sâu trong khe núi chỉ rộng vừa đủ để một người đàn ông trưởng thành miễn cưỡng đi qua, nhưng ngay trước đường hầm lại có một thứ gì đó giống như ngọn đèn đang lay động.

Lily một mặt muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi âm u tăm tối này, nhưng mặt khác cô bé lại cảm thấy hứng thú với một cửa hàng ở cái nơi khó tin như thế này.

(Nói không chừng mình có thể tìm được món quà tốt hơn ở chỗ này... )

---Bởi vì nơi này là khu vườn nhỏ, thế giới với vô vàn tu la thần phật. Biết đâu có thể tìm được mấy món bảo vật không muốn người đời biết tới ở cái nơi khó tin như thế này. Lòng hiếu kỳ áp chế nỗi sợ, Lily tiếp tục đi tới.

Sau khi Lily đi đến nơi có ánh sáng chiếu rọi, con đường từ khe núi biến thành hẻm nhỏ đã được sửa sang thật tốt, quay đầu nhìn lại, nơi này đã cách xa một đoạn so với chỗ ban đầu.

Liệu có lạc đường ở cái nơi đáng sợ này không nhỉ, vừa nghĩ như thế thân thể đã nhẹ run lên, dù vậy cô bé vẫn đi trước cánh cửa được trang trí xa hoa tráng lệ. Đây là nơi vào cửa hàng.

Cánh cửa lớn xa hoa treo lấy hai ngọn đèn pha lê dao động qua lại, hoa văn trang trí bằng vàng lá trên nền sơn đen. Tuy là hơi do dự trước cánh cửa chỉ mới nhìn thôi đã cảm nhận thấy sự sang trọng này, nhưng đến thì cũng đến rồi, không thể quay về như thế được.

Lily chậm rãi xoay tay nắm cửa, len lén đưa mắt quan sát không gian bên trong.

Truyện Chữ Hay