Cạch cạch--- Tiếng bước chân từ dưới đất vang lên.
Có lẽ là từ ngay bên dưới ngai vàng. Cây đại thụ khổng lồ vươn lên trên, bao trùm lấy mỏ orichalcum.
Có hai người đi tới nơi này thông qua lối đi bí ẩn dẫn từ căn cứ dưới lòng đất--- Game Master James mà ma cà rồng Lamia Draculea của [Ouroboros], đều đứng yên nhìn cảnh tượng này.
Lamia vẫn cứ lo không biết Asuka trên mặt đất có khi bị giết hay không. Cô mà chết cũng coi như đánh mất sức mạnh của thanh [Ame no Murakumo no Tsurugi].
Tức là mất đi cách cứu mẹ cô.
“Này James. Tôi không cần chiến đấu ư?”
“Không sao đâu, my lady. Tôi đã xem thử những người tham dự Chiến tranh chủ quyền rồi, rất nhiều kẻ mạnh. Kể cả với trình độ đấm bốc của tôi cũng không đủ sức.”
“Thật tình, giờ còn đùa gì nữa. Làm gì có chuyện có người tham dự yếu hơn James chứ! Trong chiến tranh chủ quyền mà có người yếu hơn ông thì đúng là không tin nổi!”
Lamia đỏ mặt tức tối, James cười khổ, trả lời.
“Dù gì thì tôi đúng là yếu nhất vụ đánh đấm, đành cố dùng trí tuệ hạ gục các người tham dự khác thôi--- Ưm, chắc cái rễ này là được nhỉ?”
Người này chạm vào cái rễ to nhất, rồi vẫy tay với Lamia.
“My lady. Nhỏ chút máu cô lên cái cây này được chứ? Rồi ra lệnh cho nó héo đi.”
“...? Được thôi, ra lệnh héo là được chứ gì?”
“Ừm. Đúng hơn là khiến cả đại thụ bị héo.”
Lamia trở nên kinh ngạc. Trong cuộc họp khi nãy, người này nói sẽ gieo hạt giống [trái ngôi sao] để nó mọc thành cây đại thụ mới.
Nhưng James mỉm cười hiền hậu, lắc đầu.
“Chúng ta đã chiến thắng rồi. My lady nhìn thử chắc cũng thấy tôi khó mà có được công trạng về Võ đúng chứ?”
“Nói vậy… cũng đúng. James yếu thật mà.”
“Thế nên vốn chúng ta không cần ở lại đại lục Atlantic. Mặc kệ đám người tham dự nghĩ cách đi.”
“Nếu thế làm gì với hạt giống của cuốn sách ngôi sao này đây?”
“Tất nhiên là cầm về. Dùng mất loài cây ăn ngôi sao quý hiếm ở nơi này thì đúng là quá phí phạm. Cứ giữ lại sẽ có lúc dùng đến.”
Chuẩn không? James mỉm cười mà nói. Nhưng Lamia lại cau mày.
“Thế cũng không sao… Nhưng làm thế thì người tham dự khác đều thù ghét chúng ta còn gì?”
“Ha ha, đúng là my lady có khác. Quả là như vậy. Tôi là người chiến thắng trận chiến đầu, đã đủ xích mích với người tham dự. Để tình hình không tồi tệ hơn nữa nên tôi đành làm cho xong vụ báo cáo, liên lạc, thương lượng một cách tối thiểu thôi.”
Nói rồi, James lấy từ trong thẻ Gift một chiếc điện thoại cổ màu đen. Kẻ này chỉ ngón trỏ về phía rễ cây, mỉm cười, ra lệnh cho Lamia.
“Để tôi lo vụ giải thích cho đám người đó, my lady khiến đại thụ héo đi là đủ. Làm xong thì hãy rời khỏi đại lục Atlantic ngay, đi trước tận hưởng một bữa tiệc trà đi.”
“A hay quá. Tôi rất thích hồng trà James chọn.”
“Nghe được cô nói vậy tôi rất vui. Tôi phải cố chuẩn bị loại bánh ngọt tốt nhất mới được.”
Nghe thấy có hồng trà và bánh ngọt, Lamia thích thú chém vào cổ tay, khiến máu ma cà rồng nhỏ xuống đại thụ. Đại thụ liền mọc rất nhanh, vài giây sau lại bắt đầu héo như thể đã hết tuổi thọ, biến thành một thân cây chết.
Kiểm tra mọi chuyện rồi James bấm số gọi số điện thoại của Sakamaki Izayoi tìm được theo cách bí mật.
Tút… Có tiếng hét phát ra, không lâu sau thì Izayoi nghe máy.
『Tên khốn kia… Ông đang làm cái quái gì đấy? Cây đại thụ kiềm hãm đống tinh thể chỗ này đã bắt đầu héo rũ rồi này!』
“Tôi cũng nghĩ vậy. Trước mặt tôi cũng xảy ra chuyện đó. Thực ra tôi đã tới được khu mỏ chính rồi, nhưng đại thụ chỗ này lại héo nhanh quá.”
『…Ý ông là hết giờ rồi?』
“Ai biết được chứ. Tôi thì lại cho rằng nhiều khả năng một kẻ nào đấy cố tình làm cho cây đại thụ héo rũ cơ. Thế này thì cho dù có gieo hạt giống xuống thì cũng không biết sẽ ra sao nữa. Hiện tại chỉ có thể nhờ nhóm trên mặt đất cố chống cự thêm lúc nữa.”
Còn mặt mũi mà nói thế nữa hả. Lamia kinh hãi đến đơ người.
Nhưng Sakamaki Izayoi thì không thể biết được chuyện này.
『…Được rồi. Ông lo mà hoàn thành mục đích của mình nhanh nhanh đi.』
“A. Cậu trông có vẻ bình tĩnh hơn tôi tưởng nhiều. Cứ tưởng rằng cậu sẽ sợ hãi mà mở mồm la lối lên chứ.”
『Giờ không phải là lúc để chửi nhau!! Đừng có nói nhăng nói cuội nữa, tên khốn lừa đảo.』
Izayoi chửi xong thì cúp máy. James như đã biết trước nên che tai lại.
James lắc đầu, thở dài.
“...James, ông cố tình nói vậy để chọc tức người kia đúng không?”
“Ha ha, sao lại nói thế chứ. Chỉ là tôi hơi sợ bị mấy chiến binh đang chiến đấu dũng mãnh trên đó khinh thường thôi.”
James nhún vai.
Nhưng khi đại lục biến đổi nhiều hơn nữa, James ôm lấy Lamia với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Chuẩn bị đến lúc trận chiến ở đại lục Atlantic có kết quả rồi. Chúng ra rút lui thôi.”
“Được~.--- A, cơ mà nếu Asuka gặp nguy hiểm thì phải đi cứu đấy. Asuka mà chết là tôi cắt đứt quan hệ với James luôn!”
“Cái này… đúng là rất đáng buồn. Tôi sẽ lo liệu.”
Bộ dạng khó xử này không biết là thật lòng hay giả vờ, nhưng James chợt biến mất trong không khí. Sau khi không còn đại thụ chống đỡ, con đường dưới lòng đất cũng bắt đầu sụp đổ trong cơn động đất, chuyện diễn ra ở đây cũng không bao giờ hé lộ trước ánh mặt trời.