Mondaiji-tachi ga Isekai Kara Kuru Sou Desu yo?

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giữa những người tham dự xông pha chiến trận, Hercules vung nắm đấm của ông lên. Không màng tới thân thể to lớn của tộc khổng lồ, cú đấm trong nháy mắt kết liễu kẻ địch và đánh nát tầng thứ hai của bức tường thành.

Nắm đấm của ông hất bay làn khói độc nhả ra từ một con rắn lớn, nó định lao tới trói lấy ông, nhưng chỉ với một cái vung tay ông đã xé tan nó thành nhiều mảnh.

Đích thực là một trận chiến giữa con voi và con kiến.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn có thể liền một mạch xông tới khu vực trung tâm.

(Đúng là người tham dự Chiến tranh chủ quyền, sức chiến đấu quả thật đúng là không hề tầm thường. Cho dù vẫn còn người đang ẩn giấu thực lực.)

Trước khi trận chiến bắt đầu vẫn có người chỉ để ý theo lưng Hercules, nhưng ngay tức khắc sau khi trận chiến đã bắt đầu thì họ đã dồn sự tập trung về phía kẻ thù trước mặt.

Xem ra nơi đây quả đúng là tập hợp rất nhiều chiến binh không thể xem thường.

Nhưng Hercules đang lao nhanh tới chợt ánh mắt trở nên nghiêm túc, không còn chăm chú vào quân địch phía trước.

Kẻ địch không thể cho phép họ tấn công dễ dàng như vậy.

(…, Đến rồi!!!)

Từ vị trí của trái tim hai bóng người nhảy ra.

Một bóng người trong số đó nhanh chóng nhảy về phía Hercules và bắt đầu tấn công.

Bóng người đó xoay lại cơ thể, hướng đến đầu của Hercules mà tung một cú đá ngược, Hercules giơ hai tay của mình lên đỡ. Thế nhưng lực công phá không ngờ đó khiến xương cốt của Hercules rung động.

Hercules nín thở, dùng toàn lực chặn đòn tấn công.

Chiến binh thanh tú tung ra đòn đánh phủ đầu đó--- thủ lĩnh của [Yggdrasil], Vidar thán phục trước lực tay của Hercules..

“…Không ngờ có thể đỡ được đòn mạnh nhất của ta chỉ bằng cơ thể. Xem ra danh hiệu mạnh nhất châu Âu không phải là danh bất hư truyền, Hercules!!!”

Lấy chân phải bị bắt được làm trục để chuyển động thân thể, dự định trước khi rơi xuống đất bồi thêm một cú đá.

Tuy nhiên khác với đòn đánh bất ngờ vừa nãy. Hercules không ngu đến nỗi đã biết cú đá mạnh ra sao mà vẫn cố chống đỡ.

Ông quay cái chân phải đang tóm được kia nửa vòng, nhờ vậy né được cú đá của kẻ địch.

Nếu bị đá trúng, đầu của ông có khi sẽ bị đá bay.

Cảm giác suýt chết này khiến ông bật cười, ông hét lớn, nâng rồi vật Vidar xuống mặt đất.

Nhưng sự việc không được suôn sẻ.

Vidar dùng chân trái đá văng ra hai tay đang tóm chân phải của mình, dựa trên quán tính cú quật bay tới phía tường thành.

Thế nhưng lại đâm vào đó, mà nhẹ nhàng xoay mình rồi hạ xuống trên tường thành như một con mèo.

Hercules vặn vẹo cổ một cái, nhìn vào kẻ này mà nói.

“…Thì ra là thế. Đòn đánh vừa rồi thực sự quả là rất mạnh. Ta từng được nghe nói ngươi là kẻ đã dẫm chết tộc nuốt ngôi sao, cứ tưởng đó là câu chuyện được thêu dệt chứ, coi bộ đôi chân cũng xứng danh đấy.”

Hercules lau đi mồ hôi, nở nụ cười không biết sợ là gì. Nhưng không có vẻ gì là ông nhàn nhã.

Từ trước đến này Hercules đã chiến đấu với vô số kẻ địch, nhưng chưa bao giờ đụng độ phải kẻ địch nào mang hình người lại có sức mạnh vượt qua cả ông.

(Một cú đá thật khó tin. Bị đá trúng thì mình cũng không thể không sao được.)

Chiến binh mạnh nhất Bắc Âu, nửa Thần nửa người khổng lồ, Vidar.

Người đã giết chết vua sói Fenrir, chiến binh kế thừa thế hệ tiếp theo của loài người.

Vua sói Fenrir là một trong những [Thú tận cùng], một quái vật bí ẩn sở hữu sức mạnh tương tự Bán Tinh Linh, đến tận bây giờ vẫn được bàn tán trong Khu vườn nhỏ.

Trong thần thoại Bắc Âu, nó là một con siêu thú đã ăn thịt Chủ Thần, một trong những nguyên nhân dẫn tới thế giới hủy diệt. Hơn nữa, đứa con của vua sói khi trưởng thành cũng trở thành siêu thú ăn ngôi sao, nuốt mất mặt trời và mặt trăng.

Người khổng lồ lửa Sutr là nhân hóa vùng đất núi lửa Iceland, đó là điều đã biết, còn bộ mặt thật của vua sói này ngay cả ở Khu vườn nhỏ vẫn bị bao trùm trong sự bí ẩn.

“Vidar. Kẻ được giao phó sứ mạng phục sinh thế giới sau tận thế. Nếu là ngươi đánh với ta, vậy là Typhon đang không thể cử động chứ gì.”

“Ai biết được chứ. Ta được phái đến chỉ để hỗ trợ. Thấy có vật cản trở ác ôn thì ta đến trừ khử mà thôi.”

“Thật sao. Cám ơn vì lời khen của ngươi nhé.”

…Ưm? Vidar nghiêng đầu. Kẻ này có ý khen ngợi gì đâu, hiểu kiểu gì thế chứ?

“Cơ mà ta cũng có sứ mạng quan trọng đây. Ta phải đưa vị vua trẻ tuổi này đến gặp đầu sỏ.”

“Sứ mạng nghe hay đấy. Nhưng để xem ông có làm được hay không đã?”

Hai người vừa khích nhau vừa tìm kiếm cơ hội.

(Phụ thân ra lệnh cho mình [bảo vệ Typhon]. Từ khi ta được chào đời đến nay thì đây là nhiệm vụ đầu tiên của ta được phụ thân giao cho… Nhất định phải hoàn thành nó!!)

Hiện tại thể trạng của Typhon không được khả quan, thế nên không thể cho phép Hercules đi đến ngai vàng.

Vidar dấy lên chiến ý như một con sư tử mà lao vào tấn công.

Nhắm thẳng đầu mà đá, nhưng Hercules liền lùi ra sau nửa bước đã né được đòn đá. Có lẽ cho rằng là không thể chống đỡ nó hoàn toàn.

Nếu biết kẻ địch chuyên dùng đòn đá, vậy thì không cần thiết cố đỡ chuyên môn của kẻ địch .

Thành công khiến Vidar đá vào không khí, Hercules dùng cả hai tay vật mạnh xuống.

Thế nhưng Vidar dùng quán tính của cú đá xoay lại nửa vòng, rồi lại quay người tung cú đá.

Kết hợp quán tính của đòn đánh ban nãy cùng lực cú đá ngược tiếp theo, sức mạnh trở nên vượt trội hơn nhiều.

Hercules nhận ra ý định thực sự của Vidar là đòn đánh thứ hai này, thế nhưng cách vận lực giữa đòn đánh lên và đòn đánh xuống có sự khác nhau. Hercules rống lên vẫn với khí thế đập tan mọi thứ.

Đòn tấn công của hai bên khiến mặt đất rung chuyển, dư chấn phát ra phá hủy bức tường thành.

Tộc khổng lồ tụ tập ở xung quanh bị thổi bay hết khỏi mặt đất, người tham dự cũng chỉ có thể cố chèo chống đứng yên.

Thứ sức mạnh uốn cong không gian đổ vào. Hai người tấn công nhau giữa chỗ đó, trợn trừng nhìn.

Nhưng đòn đánh hướng lên đấu với đòn đánh hướng xuống thì kết quả đã quá rõ ràng..

(…Quả nhiên là như vậy. Sức mạnh của cú đá này, vượt qua cả lực tay của ta!)

Sức mạnh có thể dẫm chết cả [Thú tận cùng].

Kể cả Hercules có ba Chủ quyền mặt trời đi nữa cũng chỉ chống đỡ được đòn đánh này năm phút. Nhưng không chỉ Hercules mới phát run.

(Khốn nạn…! Đúng là không hổ danh người mạnh nhất Hy Lạp! Chỉ dùng cách thường thì không xử lí được!)

Hercules dự định bắt lấy mắt cá chân của kẻ này.

Nhưng Vidar đá mạnh, hất tay ông đi, sau đó điều chỉnh lại tư thế để chuẩn bị phản đòn. Trận đấu giữa hai bên ngày càng trở nên dữ dội hơn, ngay cả nhóm người tham dự đã trải qua hàng trăm chiến trận cũng không thể nào mà can dự.

Asuka chỉ có thể trơ mắt nhìn họ giao đấu dưới sự bảo vệ của Alma.

“Mạnh… mạnh quá. Quả là người mạnh nhất nhóm Thần Hy Lạp.”

“Tôi thì ngược lại cảm thấy ngạc nhiên trước kẻ thù có thể giao chiến trực diện với Hercules. Thể loại cú đá kinh dị thế này… Chắc hẳn là phải có tiểu xảo nào đấy.”

Một bức tường sắt như Alma cũng không nói nổi lên lời. Nếu không có chòm Bạch Dương thì không biết cô có thể trụ được cho đến phút cuối hay không nữa.

“Bỏ qua ý định hỗ trợ thôi chủ nhân. Chúng ta đi tiếp tìm lực lượng mạnh của quân địch.”

“Được. Kẻ địch là hoá thân của Thần thì thanh Ame no no Murakumo này mới phát huy được tác dụng--- “

“---Nguy hiểm, mau nằm xuống!!!”

Alma ngay lập tức hóa thành dạng thân thể sắt thép bảo vệ Asuka.

Vô số con rắn lớn lao đến mà tấn công, trói cả bức tường thép.

Trước khi Alma có thể ra tay phản đòn, thanh niên nắm giữ hai cây trường thương xoay người lại một cách tự nhiên, chặt đôi toàn bộ đám rắn lớn.

Misia đi đằng sau nhìn về phía Alma và Asuka với chút vẻ ngạc nhiên.

“…A? Đây có phải là chúng tôi nhiều chuyện không nhỉ?”

“Không, tôi hiểu ý tốt của mấy người mà. Thà là như thế còn hơn là cản đường lẫn nhau.”

Asuka mỉm cười đáp lại, Misia bật cười, dựng ngón cái lên.

Mặt khác, thanh tên là Connla nắm giữ hai thanh trường thương nhìn về phía những con rắn lớn mà mình vừa chặt đôi, nói với vẻ kinh ngạc.

“…Phù thủy. Cô nhìn đống xác này xem.”

“Ưm?”

“Mấy thứ này hoàn toàn khác so với đám khổng lồ sinh ra từ toà lâu đài. Coi bộ không chỉ có [Con út Gaia] biết tạo ra quái vật.”

Ánh mắt sắc bén của Connla nhìn chăm chú xung quanh.

Asuka cũng tiếp nhận lời khuyên này mà cũng dựa lưng vào bọn họ đề cao cảnh giác.

Nếu có được sức mạnh tạo ra quái vật, rất có thể kẻ địch không phải con người. Có khi có người tham dự là ác ma cao đẳng đang ẩn núp, tấn công các người tham dự.

Bốn che đi góc chết của nhau, kiên nhẫn đợi quân địch tấn công.

Kẻ mất kiên nhẫn, sẽ là kẻ tấn công đầu tiên.

“…Mư. Coi bộ có là Al-chan siêu dễ thương cũng không chính diện đánh xuyên được Alma. Đã vậy thì phải thay đổi kế hoạch thôi.”

Bùm! Một mĩ nhân với mái tóc dài mĩ miều nhảy ra từ đống đổ nát.

Asuka và Misia vì kẻ thù bất ngờ cảm thấy buồn cười. Dẫu sao họ tưởng rằng kẻ tấn công mình là một tên ác ma hung dữ mới đúng.

Tuy nhiên Alma và Connla lại có phản ứng hoàn toàn khác với họ.

Ngay khoảnh khắc mĩ nhân với vẻ mặt bất mãn đó xuất hiện, như thể lông măng cả người họ dựng đứng, mồ hôi lạnh túa ra.

Nhất là với Alma, nguyên nhân là bởi vì cô biết bộ mặt thật của kẻ thù nên cô không thể tin được mà lắc đầu.

“Cái… Không, không thể nào…! Vì sao mà ngài lại ở chỗ này…!!?”

“Mư, bất lịch sự thất đấy. Al-chan tham dự Chiến tranh chủ quyền Mặt Trời thì có vấn đề gì sao. Al-chan chẳng qua là tham dự cùng với tên chủ nhân ngốc nghếch đáng yêu của mình thôi.”

“Chủ--- Chủ, chủ nhân!?? Một Tinh Linh cao quý như ngài lại đồng ý để cho loài người sử dụng!!??”

Almathea vẫn luôn bình tĩnh mà giờ đây lại hét lớn. Asuka lần đầu tiên nhìn thấy Alma rối loạn như vậy. Al-chan che miệng lại, cười phá lên với vẻ phấn khích.

“Ha ha. Ngạc nhiên đến thế cơ đấy, coi như bất ngờ của Al-chan không phí phạm. Thật là dễ thương quá đi. Chờ tí nhé ta sẽ thương ngươi hết mức.--- Ngoài ra thì.”

Al-chan nhìn về phía Asuka, Misia và Connla.

Sau khi cô đánh giá cả ba người, ngay lập tức trở nên khó chịu.

“Mư… Cực Đông, Rome, và còn có cả Ireland à? Rome thì thôi không nói, nhưng quốc đảo quê mùa vậy mà cũng dám tham dự Chiến tranh chủ quyền mặt trời ư.”

“Cái gì?”

Asuka vì lời nhục mạ bất ngờ này mà nổi gân xanh, bước tới. Cô không biết phía bên kia là Tinh Linh hay là cái gì, nhưng ngay lần gặp mặt đầu tiên mà dám khinh thường quê hương cô thì cô dĩ nhiên sẽ tức giận.

Nhưng Connla dùng trường thương ngăn trước mặt cô, làm cô lùi về phía sau.

Cậu vừa kiềm chân Al-chan, vừa tìm cơ hội để tấn công.

“…Tch. Giờ đã không thể tùy tiện sử dụng Chủ quyền mặt trời, lại còn đụng phải Tinh Linh trong cái tình huống này nữa, thật là xui xẻo.”

“Nghĩ ra chắc. Chỉ với một Chủ quyền mặt trời thôi thì không thể đánh bại được Al-chan đâu. Ngạo mạn quá là ta sẽ cho ngươi về chầu ông bà đấy.”

Al-chan phô ra tư thế đấm bốc, không biết là cô nói thật hay đang đùa giỡn.

Nhưng Alma và Connla vẫn tiếp tục giữ nguyên trạng thái cảnh giác cao nhất, không dám động đậy dù chỉ một chút.

Mặc dù Asuka không biết cô là ai, nhưng từ phản ứng của hai người xem ra chắc chắn đây là một Tinh Linh hàng thật giá thật rồi.

Mạnh mẽ nhất trong số ba Loài mạnh nhất, Tinh Linh, vốn dĩ loài người không đối chọi được.

Mặc dù hai bên đang tìm cơ hội để tấn công, nhưng dòng chảy của chiến trường vẫn đang tiếp tục.

Nhìn thấy cảnh tượng họ đứng yên, những chiến binh dân bản xứ lo lắng chạy tới.

"Này, làm sao vậy? Bị thương à!?"

"Đừng đứng yên đó, rất nguy hiểm!!! Nếu như bị thương thì mau lùi ra sau đi!"

Khoảng chừng mười dân bản xứ vừa lau máu vừa chạy tới.

Bọn họ có lẽ cho rằng Alma chẳng qua là một cô bé giống như vẻ ngoài.

Một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc tới gần cô, dường như muốn xoa dịu mà đưa tay đặt lên vai cô.

"Hiện tại chúng ta đang chiếm ưu thế. Cô không cần cố sức quá. Lùi về sau đi."

“---…”

Người đàn ông đó nói với giọng lo lắng từ tận đáy lòng.

Tuy nhiên, trong nháy mắt nét mặt của Alma trở nên tái nhợt và hét lên đau đớn.

“Dừng--- dừng lại!!! Mau tránh xa khỏi người đó ra!!!”

“Cái gì?”

Người chiến binh nam không rõ nguyên nhân tại sao mà định quay đầu lại.

Thế nhưng--- bàn tay phải chạm vào Al-chan ngay lập tức biến thành năm cái chân nhện lớn, sau đó cả người liền biến thành một con quái vật nhện xấu xí.

“Ư--- gư, ư aaaaaaaa--- !??”

Cất lên một tiếng rên kinh khủng, đó chính là âm thanh cuối cùng của anh ta. Mặc dù nói là một con nhện lớn, nhưng bộ dạng đã hoàn toàn biến đổi, trở thành một con quái vật kỳ dị không biết miêu tả ra sao.

Asuka hoàn toàn không biết nói gì với thảm cảnh trước mặt, Alma cũng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Algol. Misia và Connla thủ thế chuẩn bị tấn công ở bất cứ lúc nào.

Al-chan vỗ đi bụi bặm trên chỗ vai bị chạm vào, rồi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn sang dân bản xứ.

“Đúng rồi. Nếu muốn thử nghiệm tác dụng của thần kiếm đó, quả thật dùng con người là hữu hiệu nhất. Al-chan ngốc thật.”

“Ư---!!?”

Nhóm dân bản xứ dù không biết tình hình thế nào, nhưng vẫn có thể hiểu được sự bất thường của cô.

Ngay lập tức Al-chan liền đuổi theo những người dân bản xứ quay lưng chạy trốn khỏi cô, và rồi không một chút cảm xúc gì liên tiếp biến người dân bản xứ thành những con quái vật xấu xí.

Có người biến thành một con thằn lằn với nhiều mắt.

Có người biến thành một con rắn khổng lồ.

Có người biến thành một thứ sinh vật nào đấy mà từ ngữ không thể nào miêu tả được.

Đối diện với thảm kịch nhóm người dân bản xứ rên rỉ bị biến thành quái vật, ngọn lửa tức giận bên trong Kudou Asuka bị châm ngòi hoàn toàn.

“Ngươi--- ngươi đang làm cái gì thế hả, thứ ác quỷ!!!”

Asuka tức giận mà chạy đến. Xét về sức mạnh yếu kém của hai bên, thì đòn đánh này không có mưu kế đặc biệt gì. Nhưng Asuka sẽ không cho phép loại chuyện ngang ngược này xảy ra trước mắt cô.

Alma cũng phóng ra linh cách với quyết tâm địch ta cùng chết. Nhưng Al-chan trong nháy mắt đã thu hẹp được khoảng cách với Alma.

“Ta không cho phép ngươi lên trình diễn. Mau cút về một bên đi.”

Khoảnh khắc khi chân của Alma bị Al-chan chạm vào, nó liền bị hoá đá và không thể cử động. Alma sau đó liền phóng ra tia sét từ tay phải của cô, nhưng Al-chan lại nhanh chóng kéo dãn được khoảng cách.

Asuka bao vây sau lưng liền chém thanh Ame no Murakumo no Tsurugi của mình xuống, nhưng bị hai ngón tay bắt được.

“Khốn, khốn nạn thật…!”

“Kiếm của ngươi chém nhầm rồi, màu đỏ. Đối thủ của ngươi là ở bên kia mới đúng!”

Cổ tay của Asuka bị bắt lấy và ném về phía dân bản xứ đã hóa thành quái vật.

Đối với kẻ này thì chẳng qua chỉ là một lượng sức rất nhỏ, nhưng đối với Asuka lại là nguy hiểm chí mạng. Mặc dù không quá nhanh nhưng cũng không chịu nổi.

Ngay cả thời gian hồi tưởng trước khi chết Asuka còn chẳng có, nhưng trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc Connla đã bắt được cô.

Thế nhưng hai người cũng không chịu dừng lại mà cùng một chỗ bay đi, sau đó bị những dân bản xứ mất đi lý trí tấn công.

“Ư--- Tôi xin lỗi!”

Asuka rút ra thanh Ame no Murakumo no Tsurugi và chém trúng kẻ thù. Ngay sau đó những người dân bản xứ bị biến thành quái vật được tách rời khỏi mấy bộ phận quái vật, chậm rãi biến lại về thành con người.

Misia ngạc nhiên, đỡ lấy mấy người dân bản xứ, vẫn còn một chút nhịp thở.

Ánh mắt của Misia như thể chứng kiến cái gì đó không thể tin được mà nhìn về phía Asuka.

(Chặt đứt kẻ bị quyền năng biến thành quái vật khỏi linh cách…!!? Đúng là thanh Ame no Murakumo no Tsurugi trong lời đồn rồi!)

Cứ tưởng rằng đành phải giết mấy người dân bản xứ, nhưng nếu như có sức mạnh này thì đây sẽ là một vấn đề hoàn toàn khác. Misia ngay lập tức hướng tới Connla mà kêu lên.

“Connla! Cậu hãy mau đi giúp cô ấy, cầm chân hành động của mấy người dân bản xứ lại!”

“Được rồi. Cô khỏi cần nói thì tôi cũng biết.”

Thanh niên không mấy hăng hái cất đi hai cây trường thương, sau đó lấy ra hai cây roi kiếm.

Asuka nhìn thấy vũ khí này với vẻ kinh ngạc, theo sau đó Connla nhe nanh, bắt đầu tấn công.

Một cây roi kiếm tấn công kẻ địch như rắn và bò cạp, một cây roi kiếm khác thì tấn công kẻ địch như chim dữ từ trên không rung. Hai đường chém cong che đi góc chết của nhau, lao đi với tốc độ cao, thi nhau chặt đứt cơ của mấy người dân bản xứ.

(Hai, hai cây roi kiếm sao…! Nhưng, cách chiến đấu này…!?)

Nhìn thoáng qua thì nó rất giống với chiêu thức của Ayato, nhưng lại khác nhau về cơ bản.

Bởi vì đây là chiêu thức dùng hai thanh roi kiếm để đánh bại kẻ địch.

Nếu đã có thể dùng hai cây roi kiếm bù đắp góc chết, vậy thì sẽ không cần phải thay đổi vũ khí dựa theo khoảng cách nữa.

Tuyệt kĩ tất sát của chim dữ và rắn bò cạp, tự tin không để đối phương tiếp cận.

Không cho phép một chút khả năng tránh né hay thời gian phòng ngự, Connla liên tiếp chặn đứng chuyển động của mấy người dân bản xứ.

Asuka trông thế nên ngây người, Connla nổi cơn tam bành mà hét lớn.

“---Này, đừng có mà đứng trơ ra đó chứ! Công việc của cô chính là đối phó với bọn họ mà!!”

“Đúng, đúng vậy! Để đó cho tôi!”

Asuka hoàn hồn, dùng cây Ame no Murakumo no Tsurugi mà biến những người dân bản xứ không thể động đậy trở về hình dạng nguyên gốc. Mặc dù nhóm người dân bản xứ bị mất đi ý thức, nhưng tính mạng của họ không sao.

Chăm sóc một chút là bình phục.

Trong lúc nhìn ngắm tình hình, Al-chan quan sát những người dân bản xứ đã biến trở về lại hình dạng cũ.

(…Ra là thế. Cho dù là bị cây kiếm Ame no gì gì đó chém trúng, cũng sẽ không để lại di chứng gì. Lý do gây nên cơn đau đó của con út không phải là đến từ thanh kiếm.)

Typhon nghĩ rằng lý do cơ thể hắn cảm thấy đau đớn là bởi vì bị Ame no Murakumo no Tsurugi chém trúng khiến cho linh cách bị tách ra, nhưng cô cảm thấy không phải như vậy.

Cô biến những người dân bản xứ thành quái vật là để xác nhận chuyện nay.

(Mặc dù đối với Al-chan nó chẳng có gì quan trọng, nhưng nếu con út mà chết thì người tài trợ của mình sẽ buồn lắm đây. Nếu người tài trợ buồn thì ngay cả Al-chan cũng sẽ cảm thấy buồn theo.)

Nếu nguyên nhân không phải là từ Ame no Murakumo no Tsurugi, vậy thì chỉ còn duy nhất một mối nghi ngờ còn lại. Nếu xử lý ngay và luôn thì có thể sẽ xong.

Sau khi đưa người dân bản xứ cuối cùng trở về nguyên dạng, Asuka mặc kệ tóc tai rối bù mà dùng sức nhìn chằm chằm về phía kẻ này.

“Được lắm… Giờ chỉ còn mỗi mình ngươi. Mau chóng thả Alma ra và xin lỗi hành động tàn ác vừa rồi của ngươi đi!”

“Khốn nạn, ta từ chối nhé. Ta là mĩ nhân tuyệt trần và là hóa thân của tự do. Bắt ta xin lỗi ai là ta đánh cho kẻ đấy phải xin lỗi ta rồi giết. Ta cũng muốn giết ngươi lắm, nhưng vì vị chủ nhân ngu ngốc mà đáng yêu của Al-chan nên mới tha mạng cho ngươi đó."

Good Bye. Al-chan kính cẩn chào rồi biến mất sau đó.

Asuka há hốc mồm mà không nói nổi nên lời. Cứ như vậy sau một hồi náo loạn, đến lúc quyết chiến thì lại tự nhiên bỏ chạy.

Thể loại này thì phải làm sao với cơn tức giận thấu trời này bây giờ.

“Cái, cái, cái con nhóc ma quỷ đó…!!! Rốt cục cô ta đến đây để làm cái quái gì cơ chứ!!?”

“A~…Asuka? Tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng hiện tại quan trọng nhất là chúng ta sống rồi. Thành thật mà nói, chúng ta nên tránh xung đột trực tiếp với cô ta thì hơn.”

Misia vỗ vỗ vai của Asuka, cười khổ mà an ủi cô.

Ngay cả vậy Asuka tức tối đến nỗi toàn thân phát run, nhưng đúng là Misia không có nói gì sai cả.

Giờ chỉ có thể là bình tĩnh bình tâm lại.

“…Ừm, cũng đúng. Nhưng dù là thế thì tôi cũng sẽ không chấp nhận đâu. Nhất định trong lần gặp mặt tới chính tay tôi sẽ chém chết cái thứ ma quỷ đó. Và cả tên chủ nhân của thứ ma quỷ này nữa!”

Asuka kiềm chế cơn giận mà thu hồi cây kiếm.

Sau đó Asuka nở ra nụ cười tươi rói như thường lệ và nhìn về phía hai người.

“Lại nói… Tôi còn chưa nói lời cảm ơn của mình với hai người, cảm ơn cả hai vì đã ra tay cứu giúp. Misia và Connla, tôi có thể gọi hai người như vậy không?”

“OKOK, không cần phải khách sáo như thế đâu. Coi như duyên tiền định đi. Tiếp theo chúng ta sẽ hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau chứ. Phải không Connla?”

“Tôi không quan tâm. Chơi trò kết bè kết bạn là chuyện của mấy người. Tôi sẽ tiếp tục săn lùng đám khổng lồ ở đây, cô liệu mà nhanh chóng cứu đồng đội của mình rồi đi thôi.”

Connla nói vậy rồi, không chút nương tình nào rời đi. Tuy rằng Asuka vẫn còn một việc muốn hỏi cậu, nhưng hiện tại cô chỉ có thể làm theo những gì mà cậu nói.

Sau khi giải cứu Alma, Asuka cùng với Misia đi thẳng tới trung tâm của toà lâu đài.

*

Cùng lúc đó, ở một nơi khác.

"Ha--- Đừng có mà ra vẻ!"

Ngay sau tiếng thét của Izayoi, tất cả đám khổng lồ lập tức vỡ vụn.

Thương tích đã khỏi hẳn, Izayoi lúc này đang ở trạng thái toàn thịnh, dùng sức mạnh giống như quỷ thần liên tiếp đánh bại kẻ thù. Không rõ có phải do tích tụ kha khá oán hận không, Izayoi đại náo giữa chiến trường kịch liệt vẫn tỏ ra vui sướng như thường.

Asterios thấy bộ dạng này của cậu, khóe miệng nhếch lên.

"Không, không hổ là Izayoi, tôi còn lo thương tích của anh đây, xem ra là lo thừa rồi."

"A, thật là sảng khoái nhẹ nhõm, dù có lẫn vào vài tên khổng lồ khá mạnh, nhưng chỉ cấp độ này thì có đến bao nhiêu cũng không phải vấn đề. Cậu cứ ôm chặt chân của của tôi là tốt rồi."

Yahaha. Izayoi cất tiếng cười, quay tay.

Mặc dù mỉm cười, nhưng cậu vẫn như cũ mà bình tĩnh quan sát khắp bốn phía.

(…Tòa lâu đài này được bao trùm bởi tinh thể và rễ cây sao. Nếu những rễ cây này đến từ cây mọc ra [trái ngôi sao], vậy thì cây này không thể chỉ lớn một cách bình thường rồi.)

Cái cây hiện còn đang sống. Cũng có nghĩa là phong ấn vẫn còn hiệu lực.

Mặc dù không biết còn kìm hãm được đại lục Atlantic đã bắt đầu di chuyển bao lâu nữa, nhưng giờ cũng chỉ đành trông cậy vào sức mạnh của cây đại thụ bí ẩn này.

Nhóm do Sakamaki Izayoi và Asterios dẫn đầu chẳng mất bao lâu đã đi tới ngã rẽ thông hướng ngai vàng. Chia quân ra là đúng. Nếu như cậu, Asuka và Hercules hành động cùng một chỗ, sẽ gặp phải kẻ thù mạnh mẽ ngoài dự đoán.

“Nhìn kìa!! Số lượng đầu rồng đã tăng lên thành bốn chiếc!!!”

“---!!?”

Cơ thể khổng lồ nhỏm đầu dậy. Trận chiến giữa chúng và Kasukabe You cùng Rồng Nguyên Sơ nhuộm đỏ cả bầu trời.

Bị bao vây xung quanh, Rồng Nguyên Sơ bay lên bầu trời, tránh xa những chiếc đầu rồng, bằng vào các đòn đánh xa cố cầm cự.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng đến lúc chịu chết.

(Khốn nạn, tốc độ phục sinh còn nhanh hơn cả mình dự đoán! Chỉ dựa vào mình Kasukabe thôi thì không chịu được ư?)

Izayoi chậc lưỡi vì tình huống xảy ra ngoài dự kiến, sau đó nhìn sang đại thụ quấn quanh tòa lâu đài.

Nhưng khi Izayoi nhìn đến--- cây đại thụ một mực khỏe mạnh vẫn luôn quấn quanh tòa thành đột nhiên héo rũ, dần dần mất đi sức mạnh.

“Này… Chuyện quái gì thế này…!!?”

Cây đại thụ nhanh chóng mất đi sức mạnh. Tộc khổng lồ vì thế mà cất lên tiếng rống và bắt đầu đẩy lùi mấy người dân bản xứ cùng với những người tham dự.

Xuất hiện từ trên không trung, chiếc đầu rồng khổng lồ dần dần ép Kasukabe và Rồng Nguyên Sơ vào bước đường cùng.

(Kẻ nắm giữ hạt giống của [trái ngôi sao] là tên khốn James. Chẳng lẽ đã thất bại rồi ư?)

Thế này thì phiền toái rồi đây. Không chỉ việc phong ấn lại bị thất bại, mà còn làm phong ấn vỡ vụn nhanh hơn. Tình hình này thì đến cả một cơ hội thắng nhỏ nhoi cũng không có.

Đúng lúc Izayoi đang cố tìm cách sửa chữa tình huống.

Đột nhiên điện thoại của cậu vang lên.

Nghĩ tới có thể là người kia, Izayoi ngay tức khắc nhận điện thoại.

“…Ai đó? Đừng nói là James nhé!?”

『Đúng là tôi đấy, Izayoi.』

Izayoi ngay lập tức muốn xổ một tràng với hắn ta, nhưng vẫn còn chuyện khác cần phải hỏi.

Hiện tại chỉ có thể cố nén cơn giận lại mà hỏi mấy chuyện mấu chốt.

“Tên khốn kia… Ông đang làm cái quái gì đấy? Cây đại thụ kiềm hãm đống tinh thể chỗ này đã bắt đầu héo rũ rồi này!”

『Tôi cũng nghĩ vậy. Trước mặt tôi cũng xảy ra chuyện đó. Thực ra tôi đã tới được khu mỏ chính rồi, nhưng đại thụ chỗ này lại héo nhanh quá.』

“…Ý ông là hết giờ rồi?”

『Ai biết được chứ. Tôi thì lại cho rằng nhiều khả năng một kẻ nào đấy cố tình làm cho cây đại thụ héo rũ cơ. Thế này thì cho dù có gieo hạt giống xuống thì cũng không biết sẽ ra sao nữa. Hiện tại chỉ có thể nhờ nhóm trên mặt đất cố chống cự thêm lúc nữa.』

James nói với vẻ tinh vi, Izayoi chậc lưỡi.

Không biết những lời hắn nói vừa rồi có phải là thật hay không, nhưng đúng là đại lục Atlantic đã bắt đầu thức tỉnh thành một con quái vật.

“…Được rồi. Ông lo mà hoàn thành mục đích của mình nhanh nhanh đi.”

『A. Cậu trông có vẻ bình tĩnh hơn tôi tưởng nhiều. Cứ tưởng rằng cậu sẽ sợ hãi mà mở mồm la lối lên chứ.』

“Giờ không phải là lúc để chửi nhau!! Đừng có nói nhăng nói cuội nữa, tên khốn lừa đảo.”

Izayoi ngay lập tức tắt điện thoại sau khi chửi một câu. Hiện không có thì giờ quan tâm gã này. Dù hiện rất cần làm gì đó để chống trả, nhưng Izayoi không thể rời bỏ nơi này.

Thậm chí cũng không có thời gian để chạy tới hỗ trợ người tham dự.

Hercules khi đối phó với Vidar đã phải sử dụng hết toàn lực. Dù gì thì đó cũng là trận chiến giữa các nhóm Thần mạnh nhất, thắng bại không thể phân định nhanh chóng được.

Khoảnh khắc Izayoi băn khoăn nên làm gì---

Từ hướng cánh cổng phía Tây, một cây trường thương rực cháy hừng hực xuất hiện.

“Chịu ô uế thôi, ngôi sao của ta--- [Nguyên Sơ Thần Cách. Phạm Thiên Thương (Brahman Astraorigin)]…!!!”

Đòn đánh tối thượng đục thủng một lỗ trên một đầu rồng. Mặc dù không đánh trúng chỗ trí mạng, nhưng thương tích thì không hề nhẹ. Dung nham và nham thạch từ trên đầu rồng rơi xuống mặt đất, đập nát tộc khổng lồ.

Cú phóng chớp nhoáng này--- Do hoá thân thứ sáu của [Avatara], Parashurama, hiện hít sâu lấy một hơi, rồi nhìn lên trời.

“Thật tình…Thấy ầm ĩ nên ra xem thử, thế mà lại loạn đến thế này, nhỉ Uesugi của [Thiên quân]?”

Parashurama nói với Uesugi bên cạnh, Uesugi tức giận mà gượng cười.

“Tôi ở lại chỉ để bảo vệ bà cùng với mấy người Homura mà thôi… Coi bộ giờ không giấu nghề được nữa rồi.”

“Đúng vậy. Đầu rồng từ một thành hai, từ hai thành bốn. Tiếp theo có khi mọc thành tám mất. Giờ không thể ăn ngon ngủ yên được rồi.”

Parashurama nở ra nụ cười ảm đạm.

Uesugi cũng sẵn sàng mà chuẩn bị quân trang.

“Tấn công đầu rồng phía tây trước. Cố mà theo kịp đi nhé, hoá thân của Bì Sa Môn Thiên (Vaizravana).”

“Được. Đi thôi!!”

Hai hóa thân của Thần lao thẳng tới bầu trời.

Jin Russel ngồi cạnh với Kasukabe You, cũng liền hạ quyết tâm mà rút ra tấm thẻ Gift.

(Pest. Coi bộ chúng ta cũng không giấu bài được nữa.)

(Fufu. Cũng không nhịn được nữa hả.)

(Dù sao thì mục đích của chúng ta là giành lấy chiến thắng. Kể cả đối phương có là You đi nữa thì cũng cần phải che giấu chiến lực. Cái này là cơ bản của cơ bản nhất rồi. Nhưng nếu lần này mà không ra tay, chúng ta có thể sẽ bị nhắm vào ở trận chiến thứ hai đấy.)

Mục đích mà Jin thực sự theo đuổi đó là [Làm cho mấy người tham dự đoàn kết chiến đấu].

Nếu hiện tại mà phải chia nhóm người tham dự, thì sẽ chia thành nhóm người rời khỏi đại lục Atlantic và nhóm người chọn ở lại để chiến đấu.

Trong đó, những người tham dự mà [chọn ở lại nhưng không chiến đấu] coi như sẽ chiếm số lượng ít nhất, lại còn bị coi là hèn nhát nên bị mọi người bài xích.

Bị coi như thế thì sẽ khó mà thương lượng được.

(…Càng ngày càng giỏi mưu mô đấy, chủ nhân.)

(Cái, cái này gọi là bình tĩnh. Với cả, nếu You mà gặp nguy hiểm thì tôi cũng sẽ giúp cơ mà.)

Thật ư? Pest nhún vai, để lộ ra nụ cười tinh nghịch.

“You! Chúng tôi sẽ tới ngăn cản đầu rồng ở phía bắc! Phía nam và phía đông có thể giao cho các cô được không?”

“Được rồi! Nhưng tổng thời gian tôi có thể chiến đấu chỉ có mười lăm phút mà thôi, mấy cậu nhớ cho kĩ đấy nhé!”

Jin nhớ kỹ những lời You nói, sau đó điều khiển nhóm bạn đồng hành của mình mà bay ra ngoài.

Sau khi Izayoi thấy họ gia nhập chiến trường, cậu nhận ra mình vẫn còn thời gian để chần chừ.

“…Đến cả cậu nhóc chibi cũng hành động rồi hả. Hai năm bỏ nhà ra đi có được thêm cái gì thì tốt quá.”

“Chúng ta giờ phải làm sao, Izayoi! Kháng cự đám đầu rồng hả!?”

“Đừng có ngớ ngẩn, đã đến tận đây rồi còn làm gì được! Mà có đập vỡ được đầu rồng, chỉ cần trái tim vẫn còn thì không thể ngăn cản được đâu! Tranh thủ thời gian đi tới ngai vàng đi!”

Đã có Parashurama cùng Uesugi gia nhập thì sẽ không thành vấn đề gì.

Tệ nhất là vì cây đại thụ bị héo rũ mà khiến cho đại lục Atlantic cuồng nộ nhanh hơn. Có thêm đầu rồng xuất hiện thì coi như chiếu bí.

Izayoi nhấc Asterios lên, dùng hết sức chạy trên hành lang, đá mở cánh cửa dẫn tới gian phòng ngai vàng.

Izayoi cùng với nhóm người tham dự sẵn sàng bị đánh.

Lúc đối mặt với Ma vương ngồi trên ngai vàng---

Cực quang bảy màu chiếu rọi trước mắt những người tham dự.

Truyện Chữ Hay