Mondaiji-tachi ga Isekai Kara Kuru Sou Desu yo?

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

---Đại lục huyễn tưởng Atlantis. Khu vực di tích đô thị.

Dưới ánh nắng ác liệt như khí hậu vùng đất phía nam, Sakamaki Izayoi nói chuyện với Saigou Homura.

Mặc dù đã mát hơn so với trong biển cây Amazon, nhưng đối với một người Nhật Bản như Izayoi thì thứ nắng nóng này khó mà nói là thoải mái được.

Cơn gió ẩm ướt thổi tới khu di tích, loài cây lá lớn chỉ có ở vùng đất phía nam bao trùm trên đầu cậu. Đã đưa chiếc áo của mình cho cô bé bạch tạng đang ngủ bên cạnh, giờ Izayoi chỉ mặc một chiếu áo phông mỏng.

Izayoi vừa gõ nhẹ mấy chiếc lá to, vừa tức giận lẩm bẩm.

“…Đây là thủ đô của Atlantis sao chứ. Thế mà kém hơn truyền thuyết nhiều đến vậy ấy hả.”

Thủ đô Acropolis--- Thành phố nước lớn nhất Atlantis. Là thành phố nước nổi tiếng với nền văn minh cao cấp, khắp nơi trong thành phố đều có các tuyến đường thủy. Thậm chí còn xây dựng cả ruộng đồng tự tưới mà các quốc gia Châu Âu khi đó còn chưa có, thế đã đủ thấy được nền văn minh cấp cao ra sao.

Ở nơi này bốn ngày, Izayoi đã vẽ ra một tấm bản đồ di tích đơn giản, cậu nhìn vào nó, bắt đầu suy luận.

(Trong thời đại đó mà đã có được kỹ thuật tưới tiêu, lại còn là một nơi gần với nền văn minh Hy Lạp… Vậy thì hẳn là các quốc gia Trung Đông và Ai Cập rồi.)

Hy Lạp cổ đại với nền khí hậu khô nóng thì hẳn là phát triển hơn nền nông nghiệp cạn, còn phía Châu Âu với nền khí hậu ôn hòa thì đa phần sử dụng cách thức trồng trọt song song hai đồng ruộng. Nhưng trong văn bản học giả Pluto để lại, có kha khá đoạn văn phỏng đoán đại lục Atlantis sử dụng nền nông nghiệp tưới tiêu.

Chỉ cần dựa vào dấu vết của nền nông nghiệp mà tìm ra nền văn minh, vậy thì cũng có thể tìm ra vùng đất vốn có của nơi này.

Thế nên tiếp theo cần tới bằng chứng.

Là trung tâm của nền văn hóa trồng trọt, Prithvi Mata chắc chắn có thể tìm ra dấu vết nền nông nghiệp tưới tiêu bên trong di tích dù nơi này đã trải qua bao nhiêu thời gian đi nữa.

Nếu phát hiện ra dấu vết nền nông nghiệp tưới tiêu ở gần thành phố, vậy là xác định được vùng đất nguyên gốc của đại lục Atlantis.

“Nhanh nhanh quay lại đi chứ… Ừm?”

Bất chợt, tay trái Izayoi bị cô bé bạch tạng bắt lấy. Cứ tưởng cô bé đã tỉnh lại từ trong hôn mê, nhưng coi bộ không phải như vậy. Cô bé mở đôi mắt vô hồn ra, mạnh mẽ bóp chặt lấy tay Izayoi.

“…Nóng quá… Cứu cứu, tôi…!”

“---,”

“Tôi… không muốn, chết…!”

Tóm chặt tay Izayoi, cô bé dồn hết sức gào lên “Cứu cứu tôi”. Dường như vẫn còn đang hôn mê, không biết Izayoi là ai… Không, không chỉ như vậy.Là đối tượng thí nghiệm, cô bé vốn dĩ không có bất cứ ai để nương tựa. Không có liên hệ với bất kỳ ai trên thế giới này.

Run rẩy trong một góc địa ngục, không được người khác công nhận là người, cho dù đang mơ thì vẫn nguyên xi ở trong địa ngục.

Chỉ biết về địa ngục--- thế nên dù là trong giấc mơ, cô cũng không có nơi nào khác để đi ngoài địa ngục.

Izayoi đặt tay lên trán cô bé.

“Yên tâm. Tôi sẽ cứu em.”

“…Thật sao…?”

“Đúng thế. Vậy nên em cứ an tâm mà ngủ đi. Em đã bám trúng vào đôi chân số một thế giới rồi đấy.”

Không biết có phải vì nghe được những lời của Izayoi khiến cho yên tâm hay không, cô bé bạch tạng nhắm lại đôi mắt đục ngầu, thiếp đi trong im lặng. Ngay lúc Izayoi lau đi nước mắt dính trên khóe mắt cô, thì giọng nói Prithvi vang lên.

“Này~, Izayoi! Tìm ra dấu vết cậu cần rồi!”

“Đúng là Nữ thần nông nghiệp có khác. Làm việc nhanh thật đấy.”

Izayoi ngẩng đầu lên, người vừa xuất hiện là một nữ thần vô cùng xinh đẹp.

Áo đã rách tan thế nên cô buộc chúng lại thành bộ đồ tạm, che đi ngực. Phần thân dưới cũng bạo dạn xé đến tận đùi, để lộ cặp đùi màu nâu xinh đẹp.Phần quần áo rách đã dùng làm quần áo cho cô bé bạch tạng, nhưng trong đó không có thêm sự gia hộ của Thần, mà chỉ là quần áo bình thường.

Thập Nhị Thiên có phải là sống quá quen ở trần gian rồi không thế. Khiến cho Izayoi phải muốn hỏi xoáy như vậy một câu, nhưng giờ không phải là lúc cho chuyện đó. Trong tình huống này không thể từ từ ngắm kĩ và thưởng thức đúng là đáng tiếc, nhưng cũng có thể coi là bổ mắt nếu tuân thủ đúng yêu cầu và cách nhìn trên hòn đảo hiểm nguy này.

“Được rồi, dấu vết nông nghiệp ở đâu?”

“Phía sau cung điện. Tôi tìm ra dấu vết toàn bộ đường thủy trong thành phố, hồ trữ nước và ruộng đồng đều nối liền với nhau. Kỹ thuật trị thủy này khá là giỏi đấy.”

Cô nhẹ chạy tới cầm tấm bản đồ gần đó lên, vẽ nốt toàn bộ bản đồ đường thủy.

Các tuyến đường thủy dày đặc như mạng nhện được thiết kế để mọi ngóc ngách trong thành phố đều có nước lưu thông. Nếu tất cả chúng mà lưu thông hẳn sẽ hoành tráng lắm đây.

“Nhưng vấn đề là, sử dụng đại lục Atlantis này làm sân khấu là định tổ chức Game gì đây. Chúng ta bị triệu hồi tới theo cách bất ngờ thế nên không thể đoán được chuyện tiếp theo nữa rồi.”

Vẽ bản đồ cũng là để có thể hành động ngay lập tức sau khi biết được quy tắc Game.

Nếu có thể đi trước nắm rõ địa hình, vậy thì dù có thua thiệt về thông tin thì vẫn bù đắp được khá nhiều. Thật ra nếu kết bạn với dân bản địa vốn quen thuộc địa hình nơi này hoặc tấn công khiến họ thề sẽ phục tùng mới là cách nhanh nhất, nhưng không tìm thấy được làng mạc nào có dấu vết con người.

Prithvi đặt chiếc khăn ẩm lên trán cô bé, trêu chọc mỉm cười.

“Izayoi. Đáng ra cậu sẽ mặc kệ cô bé mà hành động mới đúng chứ. Tại sao lại không làm vậy?”

“Sao có thể mặc kệ công việc được đây.”

“Đừng có nói dối nữa. Với cậu thì công việc của chúng ta cùng lắm chỉ là khoản tiền tiêu vặt tranh thủ kiếm mà thôi. Cậu cũng có thể giao cô bé lại cho tôi còn mình thoải mái hành động cơ mà?”

Ngồi đối diện Izayoi, Prithvi nhìn cậu với ánh mắt còn sắc bén hơn mọi khi.

Izayoi vẫn tiếp tục quạt cho cô bé, vẻ mặt tuy không biến đổi gì, nhưng trong lòng lại tức tối thầm nói “Ánh mắt của mấy bà già phiền phức thật đấy”.

Coi bộ là dù không phải lũ lụt, cô bé này cũng là một loại thử thách đối với Izayoi.

Prithvi không định bỏ qua cho Izayoi, cô hỏi tiếp.

“Theo cuộc nói chuyện của cậu và Parashurama, tôi cũng đoán ra đại khái rồi. Người bạn thân bạch tạng cậu nói đó, cũng là người da đen bạch tạng?”

“Đúng vậy. Là chuyện rất lâu trước đây rồi.”

“Có phải là gặp được bên trong phòng thí nghiệm của tổ chức Parashurama nói tới?”

“Đúng hơn mà nói thì là trại chăn nuôi. Nhưng không thể là cùng một tổ chức được.”

“…? Cậu chắc chắn vậy sao. Lý do là gì vậy?”

“Lý do chỉ có một mà thôi. Tổ chức đó--- đã bị bọn tôi tiêu diệt toàn bộ.”

Đôi lông mi thanh tú chau lại. Cách nói [tiêu diệt toàn bộ] đúng là đáng sợ.

Izayoi mà cô biết sẽ không sử dụng cách thức như vậy. Nhưng không có nghĩa, nếu là cô thì không xuống tay giết hại. Đã là những kẻ theo chủ nghĩa ăn thịt người tập hợp lại làm ra các hành vi tàn ác ma quái, hẳn là nên để nghiệp chướng của chúng lộ ra ánh sáng, dọn dẹp bọn chúng khỏi thế giới này.

Mặc dù hơi ngạc nhiên, nhưng Prithvi không hỏi tiếp, chỉ là nói.

“Vậy nên không thể là cùng một tổ chức, sao. Thế này thì chỉ còn cách điều tra từ nơi mua người vậy. Đầu mối về nơi đó,”

“Tôi không có. Chỗ đó do Canaria xử lí. Tổ chức liên quan đến bọn tôi không dính líu gì đến chuyện lần này.”

Cậu nói ra sự thật bằng giọng nói lạnh băng. Giọng nói này khiến Prithvi lại một lần nữa cảm thấy ngạc nhiên.

Dù không nói rõ, nhưng ý nghĩa trong đây rất rõ ràng.

Canaria và Izayoi đã xử lí tận gốc tổ chức buôn bán người da đen bị bạch tạng.

“…Ghê thật đấy.”

“Ừm. Đúng vậy.”

Không định giải thích chi tiết, Izayoi bắt đầu vẽ bản đồ. Còn nhiều chuyện không thể không chuẩn bị vẫn chưa làm xong, giờ không có thời gian để tán nhảm.

Nhưng vẻ mặt Prithvi lại thay đổi, trở nên đầy ẩn ý, khoanh tay lại trước ngực, mỉm cười hỏi.

“Vậy thì, giờ còn mỗi chuyện về bạn thân của cậu thôi. Bạn thân của Izayoi là cô gái ra sao vậy?”

Cạch!! Hai cây bút duy nhất bị bẻ gãy.

Izayoi ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc một cách hiếm thấy.

“…Cô nói mấy lời ngu ngốc gì vậy hả Địa Mẫu Thần (Thần lắm chuyện).”

“Sao vậy, không đúng hả? Lúc con trai bối rối đánh trống lảng thế này căn bản đều là vì con gái cả, còn chắc chắn là mối tình đầu nữa…”

“Làm sao vậy được. Ít nhất thì tôi không có tình cảm đó.”

“Hể ể? Tôi, ấy hả?”

Mẫu thần của loài người nở ra nụ cười khiến ai ai cũng ghét. Loại phụ nữ tài sắc như dao này khiến trong đầu cậu hiện lên một người cậu biết, chỉ có thể thầm chậc lưỡi tức giận trong lòng.

“Đừng có hiểu nhầm. Dù sao thì đến giới tính cậu ta tôi còn không biết nữa.”

“…Không biết giới tính? Có chuyện gì vậy?”

“Vì từ lúc sinh ra, bộ phận sinh dục nội và ngoại đều đã bị cắt bỏ. Chính bản thân cũng không biết sự khác nhau giữa nam và nữ. Nếu xét nghiệm DNA hẳn có thể xác định được… nhưng cậu ta, không có nhiều thời gian như vậy.”

Vẻ mặt Prithvi lần đầu tiên trở nên méo mó. Cô không thể bỏ qua chuyện này được nữa. Hay đúng hơn, là Tự Nhiên Mẫu Thần nên cô không thể bỏ qua khi nghe về nó được. Ngay từ khi mới sinh ra đã ngăn chặn sinh sôi, chuyện này rõ ràng là coi họ chỉ như gia súc. Một hành động ngay từ đầu đã không tôn trọng danh dự con người của người khác.

Izayoi rời đi khỏi ánh mắt cô, nhặt một đá lên đáp về phía di tích đường thủy. Izayoi cũng không muốn giấu gì nữa, thay vì cứ úp úp mở mở, thà rằng kể hết cho cô còn hơn.

Izayoi vừa tính toán vừa kể lại câu chuyện, trong mắt hiện lên vẻ tự giễu cợt bản thân.

“Lúc tôi được Canaria đưa tới cơ sở đó là lúc tôi 13 tuổi.”

“…Trẻ quá nhỉ. Có nói là trẻ con cũng không sai.”

“Tôi cũng biết mình còn chưa trưởng thành. Nhưng mà khi đó đang đi du lịch khắp thế giới thế nên cũng học hỏi được kha khá kiến thức. Đã đi qua nhiều nơi trên thế giới vì sự tò mò rồi, lúc tôi bắt đầu cảm thấy hài lòng, tôi bất chợt nghĩ. [Muốn tới xem cuộc chiến tàn khốc nhất trên thế giới này].”

“Tại sao?”

Prithvi rướn người tới hỏi. Izayoi ném đi một hòn đá nhỏ, nói tiếp.

“Canaria chỉ đưa tôi tới những nơi có khung cảnh đẹp đẽ, thế nên hơi chán. Dù là thác Iguaza tương truyền có ác ma trú ngụ hay eo biển Gibraltar mà Hercules từng khiêu chiến, đối với tôi lúc nhỏ đều có tác động rất mạnh… Nhưng mà, thế giới không thể chỉ có những nơi đẹp đẽ được. Cảnh tượng trước mặt tôi không thể nào lại là toàn bộ thế giới.”

Giờ nghĩ lại, mặc dù tiêu chuẩn khác người thường như trời và đất, nhưng vẫn chỉ là sự nghi ngờ của trẻ con. Bắt đầu của giai đoạn dậy thì là luôn tự cho mình là đúng, giai đoạn hai thì là coi thường thế giới.

Cuối cùng thì Izayoi vẫn chỉ là con của loài người mà thôi. Cậu có tự giễu cợt bản thân là chuyện tất nhiên.

“Nói thì nói vậy, nhưng vẫn không chịu đưa tôi tới cuộc chiến thực sự. Suốt ngày nói [Cấm tôi không được giúp đỡ bất kỳ một bên nào đang tham gia chiến tranh], nói nhiều đến tôi cũng phát chán, thế nên không đi.”

“Hành động rất đúng đắn. Tôi đồng ý với Canaria, nhân tiện nói lý do được không.”

“Cô cũng biết còn gì, tôi mà tham gia chiến tranh thì coi như thành màn tàn sát đơn phương rồi. Thích là giết hết sạch được.”

Izayoi cười lớn. Nhưng ý nghĩa trong lời của cậu thì không thể cười được.

Cách chấm dứt chiến tranh bằng việc giết toàn bộ đối thủ từ sau thế kỉ 20 đã không còn tồn tại nữa. Lý do phát sinh chiến tranh ở thời đại này phần lớn đều do bất đồng tư tưởng, mâu thuẫn tôn giáo, và cả những lý do được ngành Địa chính trị nghiên cứu ra.

Cho dù có giết toàn bộ những người tham gia chiến tranh, cũng không giết được tư tưởng. Một khi tư tưởng vẫn còn tồn tại thì dù người liên quan đã chết hết, vẫn sẽ có người khác kế thừa tư tưởng đó xuất hiện, hoàn toàn là vô nghĩa.

Chỉ cần thứ bên trong bản chất chiến tranh, bản chất loài người còn không thay đổi, dù có giết sạch toàn bộ cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Canaria là nói như vậy.

“Trận chiến bọn tôi trải nghiệm thử, là một tổ chức tôn giáo hoạt động phía sau chiến tranh. Bọn chúng lén lút thực hiện đủ chuyện xấu xa, bí mật buôn bán vũ khí, con người, ủng hộ chủ nghĩa ăn thịt người… Nhưng điều ghê tởm nhất trong số các tội chúng phạm phải, đó là gây giống và buôn bán người da đen bị bạch tạng.”

Đôi mắt Izayoi càng lạnh lẽo vô tình hơn.

“Tôi về sau mới biết thứ tín ngưỡng da trắng đó đã có từ lâu đời. Thi thể của người bạch tạng có thể mang tới may mắn, hình như còn có cả truyền thuyết nếu ăn thi thể người bạch tạng thì sẽ đạt tới được khí của Thần. Cuộc di cư lớn của [dân tộc cao quý (Aryan)] trong thần thoại Ấn Độ cũng không phải không có quan hệ với chuyện này, nhưng chuyện đó hẳn cô biết rất rõ đúng không, tôi không nói nữa.”

“Ừm. Nói chuyện đó với một Thần của địa phương như tôi cũng không hay ho gì.”

Prithvi nói với vẻ trêu chọc, Izayoi cũng nhẹ bật tiếng cười. Cậu hơi thả lỏng hai vai.

“Ấn tượng đầu tiên khi tôi bước vào cơ sở đó là mùi thối nồng nặc khắp mọi nơi. Tôi không được nói cho biết đó là nơi trung tâm buôn bán người, thế nên tôi không hay biết gì cả, cứ thế đi vào nơi sâu nhất.”

“…Đây là ý của Canaria?”

“Đúng vậy. Canaria rõ ràng là biết chuyện đó ngay từ đầu, nhưng vẫn đưa tôi tới đó, vẻ mặt không nhăn lấy một cái, còn cười mà nói điêu 『Chỗ tiếp theo là chỗ cuối cùng rồi, tự nhóc mạo hiểm đi ha.』. Nhờ ơn cổ mà tôi mới có được màn bất ngờ phải nói là quá bất ngờ.”

Đúng là rất quá đáng phải không. Izayoi nhịn cười, nói.

Đối với cậu lúc còn nhỏ, nơi mổ xẻ con người đúng là quá vô nhân tính.

“Tiếp theo đúng là xấu hổ, cái bộ mặt tái xám khi đó của tôi là lần duy nhất trong đời. Chỗ đó đang được dự tính bỏ đi, thế nên trên đất vứt đầy những thứ đó, thật sự quá tàn ác… Tôi quá hỗn loạn, giết chết, phá hủy toàn bộ những thứ có trong mắt.”

Vậy nên, đó là lần đầu tiên Izayoi mở khóa sức mạnh thật.

Sự bạo lực vẫn thường đè ép, đạo đức, ý thức. Một khi đã bỏ qua toàn bộ chúng, tại thế giới bên ngoài không có bất kỳ hành vi vũ lực nào ngăn cản được sức chiến đấu của Izayoi.

Đập tan đất đai, đánh nát thành phố, máu sắt bắn ra như mưa, vậy vẫn chưa đủ để nói hết.

Rất rõ ràng, là màn giết chóc một phía.

“Được cứu ra… chỉ có cậu ta. Chỉ có người đã bị cắt mất ba phần mười nội tạng trong cơ thể đó, chức năng của cơ thể đã đình chỉ.”

“…Vậy sao.”

[Cậu ta không có thời gian]. Khi nãy Izayoi đã nói như vậy.

Đây đúng là không chút ẩn ý.

Đến chức năng cơ thể còn không thể vận hành đúng được nữa, tính mạng người này chỉ như ngọn nến trước gió.

“Nhưng mà, hai người đã ở với nhau một thời gian đúng không? Nếu không sao có thể nói là bạn thân được?”

“…Cũng coi như là vậy, chỉ là một khoảng thời gian mà thôi. Tôi ở bên cậu ta tầm mười ngày, phân nửa là dùng để đi lại.”

Địa Mẫu Thần này thế mà dám hỏi cả những chuyện đó sao. Izayoi sợ đến đơ người.

“Tôi còn muốn biết con người bạn thân của cậu. Là con người ra sao vậy?”

“Thế thì nói một câu thôi là đủ rồi. Cậu ta chính là [mít ướt số một thế giới].”

Đúng là một biệt danh trực tiếp. Giờ thì đến lượt Prithvi sợ đến ngây ra.

“Ể ể? Không chỉ là mít ướt mà còn là [mít ướt số một thế giới] sao.”

“Đúng vậy. Loại mít ướt dù gặp cái dù cũng khóc ngay được. Người khác nhìn vào cũng phải tự hỏi không biết có phải cậu ta dùng hết một phần mười cuộc đời chỉ để khóc không nữa. Dù là--- [Bầu trời sao lần đầu được chứng kiến đẹp quá], nói rồi khóc luôn, [Hoàng hôn lần đầu trông thấy đẹp quá], nói xong liền đã khóc rồi, [Bình minh lần đầu trông thấy đẹp quá], nói xong lại sung sướng mà khóc. Nói như vậy rồi, tôi có nói kiểu như [Không phải khóc] thì cũng vô ích còn gì?”

Izayoi cười lớn. Nụ cười này khác hoàn toàn sự lạnh lùng khi nãy, đây là tiếng cười vui vẻ phát ra từ tận đáy lòng.

Đúng như những gì tiếng cười này thể hiện, trong sự kiện u tối lần đó, thứ cứu rỗi duy nhất là nước mắt của người bạn cậu.

Mọi chuyện bắt đầu khi Izayoi nói [Muốn tới xem cuộc chiến tàn khốc nhất trên thế giới này].

Hàng tuyến đầu cho con người giết hại lẫn nhau, tranh cướp nhau, thù hận nhau.

Nhưng người đã chứng kiến địa ngục còn sâu thẳm hơn cả nơi đó--- “Thế giới lần đầu tiên được trông thấy, thứ gì cũng thật đẹp”--- Khóc lóc như mưa mà thốt lên như vậy.

Kết luận Izayoi khi còn nhỏ có được sau chuyến chu du thế giới, đều ẩn chứa trong nước mắt kia.

“…Sau khi tôi nghe được những lời cậu ta nói, đã quyết định được cách thức để tôi sống chung với thế giới. Nếu nắm đấm tôi có thể rạch phá đất đai, cơn tức của tôi có thể phá tan thành thị--- Nếu như cảm xúc quá nhiều của tôi có thể khiến thế giới mất đi trạng thái vốn có, vậy thì dù tôi sống chán nản cả đời cũng được.”

Trước lúc sắp đi vào Khu vườn nhỏ, đã từng nói với tử thần Croix Baron.

Nếu như đây là thứ sức mạnh sẽ phá hủy thế giới, vậy thì thà cả cuộc đời chán nản rồi biến mất trong lịch sử còn hơn.

Xiềng xích từng mở ra một lần vì phẫn nộ, sau đó lại khóa lại chiếc khóa trong thâm tâm cậu, chính là những giọt nước mắt kia.

“Từ đó về sau… Chỉ có duy nhất một lần tôi mất kiểm soát tại thế giới bên ngoài. Lúc mất đi cậu ta, cảm giác mất mát của tôi không thể nguôi ngoai, khi đó chỉ mới là tiểu quỷ, tôi không thể làm khác được. Không phải chuyện có thể kiềm chế cảm xúc hay không.”

“…Vậy nên cậu lựa chọn, [giết toàn bộ].”

“Đúng. Nhưng Canaria có nói với tôi--- [Cho dù có giết hết thì chiến tranh vẫn không chấm dứt]. Nhưng dù vậy tôi vẫn nói nhất định phải trả thù toàn bộ đám nhân viên có liên quan, đem bọn họ trục xuất. Nhưng kết quả đúng như Canaria đã tiên đoán. Bị chuyện của vật chủ Parashurama tác động rồi, ừm, chuyện là vậy đấy.”

“---…,”

[Cho dù có giết hết thì chiến tranh vẫn không chấm dứt]. Đây là chân lý tàn khốc và cũng là sự thật.

Là vì, con người của thời đại mới sẽ không phát sinh chiến tranh mà không có lý do.

Lý do Địa chính trị, lý do tôn giáo, lý do tư tưởng, chiến tranh phát sinh từ đó một khi còn không giải quyết được bản chất của tranh chấp, vậy thì cũng không thể tới được hồi kết thực sự.

Nguồn gốc tranh chấp là [một thứ vô hình không do con người], nếu chỉ giết những người chiến đấu, con quái vật là mầm mống tranh chấp vẫn không biến mất.

Cho dù là thời đại nào, kẻ địch của loài người vẫn được sinh ra từ ba lý do trên.

Mà đi qua lịch trình đó đúng là lịch sử của loài người hiện đại, đây là sự thật.

Community cứu thế [Avatara]--- Hóa thân thứ sáu xuất hiện bên trong vật hi sinh của tổ chức kia nhất định không phải chuyện trùng hợp.

“---Ha. Đúng là tên hề. Quá khứ của thế giới tôi đã từ bỏ, giờ lại xuất hiện ngay trước mắt tôi. Là người trong cuộc thế mà tôi lại tự cho rằng mình đã xử lí xong, sau đó mặc kệ.”

Cuối cùng, mầm mống chưa được giải quyết triệt để lại một lần nữa bùng lên, đồng thời cũng xuất hiện trước mặt Izayoi. Chiến tranh tưởng như đã kết thúc, hóa ra chỉ thay đổi những người trong cuộc, đến hiện tại vẫn tiếp tục.

---[Chị sẽ không đưa nhóc tới chiến trường lần nữa].

Đến một ngày, hãy tự đối mặt bằng đôi chân của mình, bằng cách thức đúng đắn. Đây là ý của Canaria.

Lời nói của cô đúng đến mức khiến người ta giận dữ, quả thật đã tiên đoán trước rồi tương lai của Izayoi.

“Hóa thân thứ sáu, Parashurama. Tôi không biết kẻ này có vận mệnh ra sao mới xuất hiện tại thế giới bọn tôi. Có thể là liên quan tới [Avatara], cũng có thể là để tranh giành Chủ quyền mặt trời nên xuất hiện… hoặc là do thế giới bên ngoài xảy ra nguyên nhân gì đó. Sự kiện thể hạt không thể nào lại không liên quan được. Để tìm ra câu trả lời, tôi phải gặp lại kẻ đó một lần.”

Mọi chuyện đều có liên quan với nhau. Izayoi có linh cảm như vậy.

Từ lúc đánh bại [Thử thách cuối cùng của loài người (Last Embryo)] vào ba năm trước--- vẫn luôn cảm thấy một tồn tại bất minh, có linh cảm cuối cùng nó cũng sắp xuất hiện.

“---Ra là vậy. Tôi hiểu chuyện của mấy người rồi.”

Prithvi khoanh tay trước ngực, nghiền ngẫm những lời của Izayoi.

Cô nhẹ gật đầu, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc mà nói.

“Vậy là nói--- mối tình đầu của cậu là Canaria?”

“Cô mà còn nói tiếp, cẩn thận tôi đánh chết cô đấy Đại Địa Mẫu Thần (lắm chuyện đến chết).”

Trong Hộ Pháp Thập Nhị Thiên không có vị Thần nào tốt cả.

Giờ thì Izayoi đã chắc chắn điều đó.

Mặc kệ lời đe dọa ẩn chứa tám phần sát khí của Izayoi, Prithvi mỉm cười, chỉ ngón trỏ lên.

“Đừng có hòng đánh trống lảng. Mẫu thần đã hiểu hết rồi. Kể về người khác như vậy làm sao lại không có tình cảm được chứ. Tôi dự đoán, giữa Canaria và bạn thân thì có một người là mối tình đầu của Izayoi.”

“Cô còn nói tiếp nữa hả phế nữ thần. Mà tôi đã nói cho cô chuyện nào có thể dùng để đoán mò được đâu.”

“…Ư, đúng thế thật. Vậy thì tiếp theo nói về tuần trăng mật của cậu với Canaria và bạn thân thôi,”

Ai mà nói chứ hả. Izayoi tch một tiếng.

Cậu thề sẽ không nói chuyện với phế nữ thần này nữa.

Cõng cô bé bạch tạng đang ngủ lên lưng, cậu bắt đầu đi về hướng đông. Biết cậu sẽ không trả lời mình nữa, Prithvi không hỏi thêm, chỉ đi theo sau cậu.

Rồi cô nở ra nụ cười hiền lành, hỏi.

“Chuyện cuối đây. Bạn thân của cậu tên là gì?”

“…Tự xưng mà thôi, là [Ishi]. Cậu ta đọc một cuốn sách, rất xúc động thế nên đã lấy cái tên này. Lúc tôi biết được ý nghĩa trong đó, là rất lâu sau khi cậu ta đã chết.”

Izayoi bước đi, lưng vẫn ở trước mặt cô. Dù không nhìn được vẻ mặt, nhưng cô vẫn nghe ra được tình cảm của cậu từ trong lời cậu nói.

Nơi coi con người như gia súc, cướp đi giới tính, chỉ là thịt để ăn.

Nhưng trong nơi này--- Tôi là [con người (Ishi)]. Bạn thân Izayoi đã tuyên bố như vậy.

Mặc dù có bị trêu là [mít ướt số một thế giới], riêng chuyện này sẽ không bao giờ nhượng bộ, danh dự bản thân nằm ở đây. Cái tên đó chứa đựng ý nghĩa như vậy đấy.

Nhìn thấy bầu trời sao nên khóc lóc, nhìn thấy hoàng hôn nên khóc lóc, nhìn thấy bình minh nên khóc lóc.

Hỡi tiếng khóc của đứa trẻ mới sinh, hãy lan truyền khắp thế giới đi. Người đó lẳng lặng hét lên như vậy.

Chính vì cậu ta là người như vậy, Izayoi mới gọi người đó.

Người đó--- đối với tôi, chính là tồn tại có một không hai, là bạn thân của tôi.

*

Sau đó, hai người im lặng đi vào trong rừng.

So ra thì mát hơn rừng mưa nhiệt đới, nhưng nhiệt độ của đại lục Atlantis vẫn khá là cao. Theo cảm nhận của Izayoi thì phải chừng 36 độ C. Từ trong tán cây thưa thớt của rừng rậm vùng đất phía nam, tia nhiệt chiếu xuống không chút nhân từ đốt cháy da cháy thịt, mồ hôi đổ ra như thác, chỉ số khó chịu cao vút.

Nhưng dù vậy vẫn lựa chọn đi xuyên rừng là vì cho rằng như thế tốt hơn trực tiếp đi tới.

Cô bé bạch tạng trên lưng thở ra từng hơi nóng rực, vẫn đau đớn như cũ.

Tốt nhất là có thể tìm được làng mạc con người để nghỉ lại.

“Được rồi, đã tính toán hướng đi tiếp theo chưa Izayoi?”

“Đại khái rồi. Muốn nhóm Homura đi tới còn cần một khoảng thời gian khá lâu nữa. Kiểu này coi bộ mĩ nữ trắng chết chắc rồi.”

“Ừ. Vậy thì làm gì đây?”

“Chuyện cứu chữa chỉ có thể giao cho Homura mà thôi, thế nên hành động của chúng ta sẽ chia ra làm hai cách, kéo dài thời gian sống hoặc rút ngắn thời gian hội hợp. Nếu như dự đoán của tôi là đúng thì Tàu hỏa tinh linh sẽ tiếp đất từ phía đông.”

Từ phía đông? Prithvi lặp lại như một con vẹt.

“…Prithvi. Có biết từ [Nec Plus Ultima] không?”

“Không, đây là lần đầu tiên nghe được. Đó là tiếng latinh?”

“Đúng vậy. Là tiếng Hy Lạp cổ.”

Nói rồi Izayoi lại quay lưng về phía cô.

Lộp bộp lộp bộp lộp bộp. Izayoi nhanh chóng bước tới.

Lộp bộp lộp bộp lộp bộp. Prithvi cũng nhanh chóng đuổi theo.

“…? Không định giải thích gì sao?”

“Tôi không có gì muốn nói với thần lắm chuyện hết. Cô tự động não đi.”

Cậu dùng cái giọng ra vẻ hiểu biết đó nói, ngay cả Prithvi cũng không khỏi trợn tròn mắt.

Nếu là nhóm Thần của nền văn minh khác thì dù là cô cũng không hiểu rõ được. Hiểu ra đây là trả thù cho chuyện vừa rồi, cô từ từ chạy tới bên cạnh Izayoi, nở ra một nụ cười khiến người khác ghét mà nói.

“Đúng là giật cả mình. Anh hùng-sama của thế hệ mới lại giận dỗi chỉ vì chuyện nhỏ như vậy. Hay là tôi nói đúng?”

“Còn nói nữa sao hả bà già thối. Mà với cả cô không có liên quan gì đến Chiến tranh chủ quyền mặt trời đúng không.”

“Đúng vậy, nhưng rất quan tâm đến nó.”

“Cô ồn ào quá rồi đấy Đại Địa Mẫu Thần. Cô tranh thủ lúc này cho chất xám trong não tập thể dục đi.”

Đi đi. Izayoi phủi tay xua cô đi. Nhưng dù có bị đối xử phũ phàng tới đâu, Prithvi vẫn không từ bỏ. Bộ dạng biết rõ nên đối phó người trẻ tuổi ra sao của cô đúng là đau đầu.

Vẫn giữ nguyên bầu không khí ầm ĩ như vậy, hai người đi tới bên trong khu rừng tràn đầy màu xanh.

Phải nhanh chóng đi hết con đường không ra đường này.

Rồi cả hai cảm nhận được xung quanh có điều bất thường nên ngừng việc đùa cợt lại.

Prithvi giữ nguyên vẻ mặt đùa giỡn đó đi tới bên cạnh Izayoi.

“---Chúng ta bị theo dõi rồi.”

“Đúng thế. Nhưng không phải người tham dự. Cách thức di chuyển bên trong rừng quá thuần thục.”

“Cũng không phải là Parashurama rồi. Có thể nào là dân bản địa?”

“Khả năng rất lớn. Nếu là thật thì đây đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi rồi.”

Hai người đi giữa khu rừng, cười nói. Bàn bạc cách hành động trong lúc đùa giỡn như vậy là một việc làm rất nguy hiểm, nhưng chuyện này là lỗi của người theo dõi, thế nên không thể làm khác được.

Prithvi yên lặng tách khỏi Izayoi, kéo dãn khoảng cách.

Izayoi nhẹ chỉnh lại tư thế cõng cô bé, bước vào trạng thái chiến đấu. Dù sao thì không thể cõng trên lưng cô bé đang trong lúc nguy kịch mà chiến đấu được. Nơi đây giao cho cô thì hơn. Nghĩ vậy nên Izayoi nhẹ đạp chân.

Giảm xuống còn tốc độ đi bộ, Prithvi im lặng ném ra hạt giống cây bồ đề từ trong tay áo.

Sau khi ném xuống hạt giống thứ sáu, Prithvi đứng lại.

Giữa tiếng gió thổi cây cối ầm ĩ, lên tiếng hỏi người theo dõi chưa biết là trông ra sao.

“…Được rồi. Người vừa nãy theo dõi bọn tôi. Mấy người đã biết bọn tôi là người có liên hệ với [Hộ Pháp Thập Nhị Thiên] bảo vệ trật tự mà còn dám làm ra hành vi vô lễ thế sao?”

Cây cối bị gió thổi xào xạc. Nhưng không có vẻ gì định xuất hiện. Cứ tưởng thông báo ra danh tiếng của Thập Nhị Thiên là giải quyết ổn thỏa được, nhưng coi bộ không phải vậy rồi.

Không còn cách nào khác. Bọn họ cho rằng hiện tại phải dùng một ít phương pháp bạo lực.

Prithvi búng tay về phía hạt giống cây bồ đề.

Bất chợt, một lồng giam khổng lồ mọc ra từ đất, xâm thực khu rừng.

Cây bồ đề có được Thần cách bắt đầu xâm thực khu rừng, tàn phá rừng rậm. Chính Izayoi cũng bị cách thức thô bạo này dọa cho sợ, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra như vậy vừa có thể càn quét vật cản xung quanh vừa gieo xuống cây của mình, thế nên chậm rãi chờ.

Nhưng những người theo dõi thì không thể chịu được. Bọn họ nhờ ẩn giấu trong rừng mới theo dõi được nhóm Izayoi.

Đám người theo dõi lo lắng, nói.

“Loại ma thuật quái dị… đúng là tay sai của tộc khổng lồ rồi sao?”

“Tản ra bao vây chúng lại!”

“Đừng tấn công loại cây kỳ quái kia! Tấn công kẻ làm thuật!”

Số bóng người lao vụt đi tổng cộng là bảy. Nhiều đến bất ngờ.

Họ chặt đứt lồng giam và cành của cây bồ đề đang nhanh chóng phát triển, nhảy lên tán loạn.

Prithvi nguyên gốc là muốn bắt họ nên không để cho cành cây đâm chết họ, mà sử dụng lồng giam úp xuống, nhưng lồng giam đã bị nhóm người theo dõi dùng đao chặt đứt.

“A?”

(Động tác chuẩn một cách bất ngờ.)

Cả Izayoi lẫn Prithvi đều cảm thấy khâm phục. Có thể tránh được sự tấn công của cây bồ đề trong lúc ngàn cân treo sợi tóc như vậy. Coi bộ không phải dân bản địa bình thường gì rồi.

Thế nên người cảm thấy khó khăn giờ là người muốn bắt bọn họ, Prithvi.

Giết thì rất dễ, nhưng tính toán sức mạnh để bắt thì lại rất khó khăn.

Nhảy tứ lung tung bên trong rừng rậm, bọn họ liên tục dùng phi tiêu thổi để tấn công người làm thuật là Prithvi. Dường như đều là phi tiêu tẩm độc, nhưng đối với cô thì vô tác dụng.

Nói thì nói vậy nhưng vẫn là đau. Tâm trạng khó chịu cũng vì thế bị ảnh hưởng. Prithvi dự tính cẩn thận triệt hạ và bắt giữ đám người theo dõi, nhưng chuyện đó tốn thời gian đến không ngờ.

Thoải mái chứng kiến trận đấu, Izayoi mới nhân dịp này nhìn lên mặt nạ bọn họ đeo.

(…Mặt nạ bò?)

Mặt nạ bò chế tạo từ xương và sừng.

Bên trong nhóm thần Hy Lạp thì bò là loài được tín ngưỡng, chẳng lẽ đó là nguyên nhân sao.

(Đã loại được khả năng nơi đây là Đông Á. Bò là vua của sáu loài vật nuôi, cũng là từ chỉ quái vật. Một nơi thịnh hành thờ cúng loài bò, nếu như đại lục Atlantis nguyên gốc là ở phía tây vùng Trung Đông… vậy thì có thể tìm ra vị trí vốn có của đại lục rồi.)

Izayoi vừa quan sát trận chiến vừa suy nghĩ trong đầu thông tin vừa rồi.

Nếu là Kuro Usagi thì hẳn đã trách móc cậu giờ không phải lúc suy nghĩ chậm chạp như vậy, nhưng tiếc là người có trách nhiệm trách móc lại không có mặt.

Izayoi nhớ lại bản đồ thế giới, liệt kê những từ ngữ mấu chốt đã biết.

---Dấu vết nền nông nghiệp tưới tiêu mà thế giới Hy Lạp cổ đại còn chưa có.

---Khí hậu ôn hòa, cây cối và hệ thống sinh thái giống các loài phía nam.

---Đồ trang sức mang đầy dấu vết tín ngưỡng loài bò.

Tổng hợp của các nền văn minh khác nhau, nghĩa là nơi đây nằm trên ranh giới của hai nền văn minh. Các khu vực xảy ra chuyện tổng hợp văn minh cũng không nhiều.

Tín ngưỡng thờ bò của Hy Lạp, nền nông nghiệp tưới tiêu của Ai Cập.

Vùng đất nằm trên ranh giới của hai nền văn minh này là---

(Thịnh hành hàng hải, biển Aegea của nền văn minh Hy Lạp… Một quốc gia biển lớn trong thế giới Hy Lạp. Vậy có nghĩa là đại lục Atlantis nằm gần với đảo Crete có truyền thuyết Minotaur… Này, khoan đã,)

Izayoi choáng váng với chính suy đoán của mình.

Dù một phần là vì cậu có được nhiều đến vậy từ ngữ mấu chốt… Nhưng hơn nữa là, nếu suy đoán của cậu chính xác, giờ nhóm Homura đã cầm trong tay lá bài mạnh nhất.

Khiến cho dân bản địa hỗ trợ cũng không khó gì.

Dù sao hiện tại hai người họ đã bị đưa tới nơi này, tạo ra thêm rắc rối cũng không hay. Chú ý tới trận chiến trước mặt, ngay lúc Izayoi đang định đi tới ngăn lại.

Đúng lúc đó--- Âm thanh đất rền đủ sức rung chuyển đất đai, khiến cho cả khu rừng lung lay.

“…Động đất?”

Đã bắt được năm trong số bảy người theo dõi, Prithvi cũng vì tiếng đất rền này mà ngừng lại. Đây không phải tiếng đất rền có thể tạo ra bằng sức người.

Âm thanh đất rền [Ề ề] từ từ tiếp cận.

Tiếng động như thể một vật gì đó cực nặng bị kéo đi, khiến Izayoi phải thủ thế.

Trong tình huống khẩn cấp đó, một người đàn ông đeo mặt nạ bò bị Prithvi bắt mới nói.

“Này mấy người kia. Trông thế này… chẳng lẽ không biết về tộc khổng lồ?”

“Các người là ai? Quần áo kiểu này thì chắc không phải người ở đại lục đúng không?”

Bị hỏi tới, Prithvi bỏ đi thế chiến đấu, ngạc nhiên thở dài.

“Bọn tôi đã xưng tên rồi còn gì… Nói lại vậy. Bọn tôi là [Hộ Pháp Thập Nhị Thiên].”

“Phải rồi, khoan đã Prithvi. Cái tên đó không có tác dụng gì tại một số vùng đất trong Khu vườn nhỏ. Nơi đây là nền văn hóa Hy Lạp. Có lẽ thông báo tên [Thiên quân] thì dễ hiểu hơn đấy?”

Nghe được lời khuyến cáo của Izayoi, các chiến binh đeo mặt nạ bò đều quay qua nhìn nhau mà hô lên.

“Thiên, Thiên quân!? Nhóm liên minh Võ thần mà Tổ Phụ Thần Zeus bọn tôi gia nhập…!”

“Đúng vậy. [Hộ Pháp Thập Nhị Thiên] chính là Community liên minh kiểu đó.”

“Thế, thế thì bọn tôi vô lễ quá…!”

Các chiến binh đeo mặt nạ bò còn chưa bị bắt liền buông vũ khí ra, quỳ xuống.

Prithvi cũng thả xuống những chiến binh đã bắt, sau đó lùi về sau vài bước. Vẻ mặt cô có vẻ không vui, hẳn vì danh tiếng cô không được biết tới. Nhưng bên trong Khu vườn nhỏ rộng lớn vẫn còn rất nhiều vùng đất chưa được khai hoang, các nền văn minh khác nhau còn sẽ có những nhóm Thần vẫn chưa biết tên, thế nên chuyện này cũng không thể tránh được.

Trong lúc cô giận dữ như vậy, Izayoi thế chỗ cô, đi tới thương lượng.

“Có hai chuyện bọn tôi muốn hỏi. Mấy người có phải dân bản địa của đại lục này không, gần đây có làng mạc nào không?”

“…Chuyện bọn tôi là dân bản địa thì chúng tôi công nhận. Nhưng bọn tôi không thể nói cho mấy người thành phố của bọn tôi được.”

“Vậy sao. Ừm, dù sao cũng là vấn đề canh phòng, không còn cách nào khác.”

Coi bộ chỉ chút ít uy hiếp còn chưa đủ khiến họ nói ra. Trong trận chiến vừa rồi cũng thế, mỗi người họ đều rất mạnh. Mức độ tổ chức cũng khá ăn ý.

Rồi Izayoi nhìn lên trời.

“Vậy thì tiếng đất rền vừa nãy. Đó là gì? Là tộc khổng lồ sao?”

“Đúng thế. Ít nhất thì bọn tôi gọi chúng là tộc khổng lồ.”

Cách nói chuyện đầy hàm ý này khiến Izayoi hơi ngạc nhiên.

Nhưng trước khi Izayoi kịp hỏi thì bầu trời bất chợt bị bóng đen khổng lồ bao trùm.

“Ư… sao vậy…!?”

“Prithvi, bên trên! Có cái gì đó đang tới!”

Bóng đen bất chợt xuất hiện khiến cho Izayoi và Prithvi thủ thế, rồi ngay lập tức hiểu được lý do.

“Núi… Không, là đất đá sao!?”

Một khối đất đá khổng lồ chắn đi ánh sáng. Ví nó với sóng thần núi non hẳn sẽ dễ hiểu hơn.

Nếu toàn bộ mây trên trời biến thành đất đá, hẳn chính là cảnh tượng trước mặt đây. Không hề có dấu hiệu gì trước, một người khổng lồ đất đá to lớn vô cùng đi qua trên đầu nhóm Izayoi cùng với tiếng nổ mạnh.

Izayoi ngay lập tức trèo lên cây đại thụ gần đó, quan sát xung quanh. Thứ đó mọc ra bốn chân, hiện vẫn đang hút lên đất đá từ dưới đất, không ngừng lớn ra.

Nhưng--- thứ này, đúng là có thể gọi tộc khổng lồ.

Người khổng lồ đất đá chậm chạp bước đi trên bốn chân, nhưng không thể tìm thấy bộ phận có thể gọi là đầu được. Không, còn chưa biết nó có phải một sinh vật sống không nữa.

“Phệ Nham Cự Nhân (Rock Biter) sao, tôi từng nghe về nó rồi… Nhưng thế này thì quá bất thường. Mức độ phát triển đáng ra có giới hạn. Tôi nghĩ đây không phải loài có thể phát triển lớn đến mức này.”

“Được rồi, mấy chiến binh mặt nạ bò. Bên trên đại lục này có rất nhiều sinh vật như thế sao?”

“Không, không phải. Người khổng lồ loại này mới xuất hiện gần đây thôi.”

“…? Sao lại nói như vậy chứ. Vậy là ngoại trừ loại người khổng lồ này, vẫn còn loại người khổng lồ khác sao?”

Ư. Các chiến binh mặt nạ bò nhẹ gật đầu. Chuyện này đúng là bất ngờ.

Họ đã tới đại lục Atlantis được bốn ngày, nhưng chưa từng gặp được bất kỳ loại quái vật nguy hiểm nào. Cùng lắm mới chỉ gặp được loài lợn rừng khổng lồ, mà con lợn đó thì đã bị hai người ngon lành ăn sạch rồi.

“Vậy là, trong khu vực an toàn bất chợt xuất hiện các loài ngoại lai.”

“Đúng vậy. Toàn bộ quái vật trong nhóm thần Hy Lạp sẽ không bao giờ lại gần phía đông khu di tích này. Cho dù có là quái vật mạnh mẽ đến đâu cũng không phải ngoại lệ…”

“Hừm.”

Izayoi đáp lại như thể không có gì đặc biệt, nuốt xuống những lời “Vậy là làng mạc mấy người ở phía đông chứ gì?". Trong tình huống khẩn cấp này, nói chuyện đó ra cũng không tốt lành gì.

Có lẽ là quái vật được đưa tới thông qua Chiến tranh chủ quyền mặt trời, khả năng này là có thể.

“Giờ thì sao đây? Tôi nghĩ tôi phá hủy được nó đấy.”

“Cái, xin, xin đừng nói mấy lời ngu ngốc đó! Thứ đó mà nổi điên lên thì mảnh đất này hóa thành bình địa mất!”

“Nhất định không được làm gì! Nếu không gây hại tới nó thì nó cũng vô hại!”

Các chiến binh mặt nạ bò vội vã ngăn cản. Quả thật, dù nó vẫn đang liên tục hấp thụ đất đá, nhưng hiện còn chưa thấy nó có vẻ gì nguy hiểm.

Cùng lắm là thay vì mây trời, giờ thì thành đất đá che đi mất ánh mặt trời trên đầu họ. Theo cách nhìn của dân bản địa, trước khi có thiệt hại gì thì không cần phải khơi mào chiến đấu.

“…Đáng tiếc thật. Tưởng được chơi cùng nó chứ.”

“Dừng lại đi tên ngốc, nó là quái vật rất nguy hiểm đó! Cũng may ngài Hercules sẽ tới đại lục này vì Chiến tranh chủ quyền, nếu không bọn tôi cũng không biết phải làm sao nữa…!”

Hừm. Izayoi nhìn đống đất đá trên trời, đáp lại.

Đối với cậu thì không thể vui vẻ một chút với món đồ chơi khổng lồ này đã phải đi rồi thì đúng là quá đáng tiếc. Nếu không có cô bé sau lưng thì hẳn đã mặc kệ lời khuyên mà đi khiêu chiến rồi.

Vô cùng tiếc nuối, cậu rời mắt khỏi nó, nhưng ngay sau đó, bất chợt nghiêng đầu đi hỏi.

“---Này. Ông vừa nói gì cơ?”

“Nghe này, đó là quái vật rất nguy hiểm.”

“Không phải thế. Ông nói ai sẽ đến đại lục này?”

Izayoi lên giọng hỏi lại, các chiến binh mặt nạ bò quay ra nhìn nhau. Như thể tự hỏi tại sao lại quan tâm đến chuyện đó trong lúc này.

Nhưng Prithvi bên cạnh cũng không nghe rõ, hỏi.

“Hercules… Chiến binh mạnh nhất của nhóm thần Hy Lạp, Hercules sắp đến rồi sao!?”

“Đúng, đúng thế. Đến làm Host của Chiến tranh chủ quyền mặt trời, sẽ đóng giả người tham dự.”

“A, hình như nghe thêm nữa thì không hay đâu nhỉ.”

Các chiến binh mặt nạ bò vội vã lấy tay bịt miệng. Rốt cuộc bọn họ cũng biết hai người Izayoi là người tham dự Chiến tranh chủ quyền.

Thế nên, những lời họ vừa nói có liên hệ trực tiếp với câu đố của Game.

Họ là những người dân bản địa được giao phó việc dẫn đường cho Chiến tranh chủ quyền.

“A. Giờ thì nên nói là may mắn hay vẫn là đen đủi vì không thể đánh một trận đây.--- Nhưng phải công nhận, một trong những Host là Hercules đúng là quá chuẩn, một trong những vị anh hùng có truyền thuyết liên quan tới 12 cung hoàng đạo nổi tiếng nhất kia mà.”

Chiến binh mạnh nhất của nhóm thần Hy Lạp, Hercules--- Vị anh hùng đã hoàn thành Gift Game [Mười thử thách] hay còn gọi là [Mười hai kiếp nạn], bước lên vị trí của Thần.

Hiện tại [Mười thử thách] đã trở thành Game thường thấy để một bộ phận những người chơi từng trải qua vô số rèn luyện cạnh tranh về mặt thời gian vượt qua, nhưng thử thách nguyên gốc là Game Thần Ma có độ khó siêu cấp.

Loại thử thách cần phải khiêu chiến những loại quái vật có cả [Rồng thuần huyết] thế này, trong số những Game Thần Ma so đấu Võ Trí Dũng, thì là một trong số ít Game [Võ] cực hạn.

“Nhưng một chiến binh mạnh mẽ như Hercules lại đi làm Host, người này thế mà cũng đồng ý sao? Rõ ràng là một trong những ứng cử viên chiến thắng kia mà?”

“Đúng đúng, tôi nghe nói Hercules sẽ xuất hiện nên đang rất mong chờ được đánh một trận cùng người đó đây này, a, rất là mong chờ ấy nhé, mấy người định đền bù tôi ra sao đây hả.”

“Cậu, cậu nói vậy với bọn tôi cũng vô ích thôi! Chưa kể, hiện tại đáng ra chưa đến lúc người tham dự đổ bộ!”

“Chuyện dài lắm. Có thư mời đây. Với cả bọn tôi có người bị bệnh nặng. Tôi biết thế này không phải, nhưng liệu có thể cho bọn tôi một chỗ trú an toàn được không?”

Prithvi kể sơ qua chuyện bị triệu hồi tới từ thế giới bên ngoài, rồi cho bọn họ nhìn cô bé sau lưng Izayoi.

Sau đó, các chiến binh cứng đầu ngay lập tức thay đổi thái độ.

“Cô bé đang rất nguy kịch…! Tại sao không nói sớm chứ!?”

“Tại nơi này thì bến cảng đông nam là gần nhất!”

“Gọi ngựa Pegasus tới ngay! Tranh thủ lúc nó nói là còn chỗ vận chuyển!”

“…A, vậy hả. Vậy thì nhờ mấy người rồi.”

Giật cả mình trước chuyện bất ngờ này, Izayoi chỉ có thể nghe lời mà đưa cô bé cho các chiến binh mặt nạ bò. Gặp được cô bé trong trạng thái tuyệt vọng như vậy còn có thể hành động tốt đến thế, đúng là rất thân thiện.

Trong lúc một chiến binh thổi lên cây sáo gọi ngựa bay tới, một chiến binh khác nhỏ nhắn hơn lấy một miếng vải, dùng nước uống thấm ướt, sau đó chậm rãi lau trán cô bé đang rất khổ sở kia.

Trong lúc chiến binh mặt nạ bò chăm sóc cô bé. Izayoi nhìn thấy mặt người đó qua lỗ hổng mặt nạ.

“…Cô là con gái?”

“Thì sao?”

“Không có gì, chẳng qua tôi thấy cô rất dũng mãnh thôi. Có cả ghi chép viết về phụ nữ đảm nhiệm tư tế trong nền văn minh Minos mà, vậy nên cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên lắm.”

Những lời này khiến nữ chiến binh mặt nạ bò cau mày.

Trông thấy phản ứng của cô, Izayoi cười để đánh trống lảng.

“Xin lỗi. Trước khi Game bắt đầu mà cứ điều tra cũng vô ích nhỉ.”

“Hừ. Đã nói như vậy còn giả bộ gì nữa.”

“Đúng tức giận mà. Tôi thật sự biết ơn mấy người đó. Sau này chắc chắn sẽ bồi thường.”

Izayoi cất tiếng cười rồi ngồi xuống.

Coi bộ họ đúng là người có liên quan tới nền văn minh Milos của đảo Crete. Giờ vẫn không biết vì lý do gì mà họ được triệu hồi tới Khu vườn nhỏ, nhưng đã xác định được, nhóm Homura hiện có một lá bài rất mạnh.

Cho dù trên đầu có quái vật đất đá khổng lồ chậm chạp di động, nhưng không có vẻ gì nó sẽ nổi điên. Cứ tiếp tục thế này đi tới làng mạc trong bình yên là tốt nhất.

Sau khi nhờ dân bản địa chăm lo cho cô bé, giờ Izayoi có thể một mình đi đón nhóm của Homura rồi. Như vậy mới có thể giảm đi được một lượng thời gian không nhỏ.

Vận may giờ đã đến.

Nếu may thêm chút nữa, trước khi Game bắt đầu tìm được Hercules mà đánh một trận thì đúng quá tuyệt--- ngay lúc cậu nghĩ ra mấy trò nghịch ngợm đó.

Prithvi nheo mắt lại, nhìn về một nơi phía xa.

“…Bầu trời rất đen.”

“A? Trên đầu vừa có đất đá đi qua mà, chắc chắn sẽ biến thành màu đen còn gì.”

“Không. Nhìn bên cạnh kìa, là khói đen nồng nặc tích tụ lại thành mây. Phía đông nam có thứ gì đó đang cháy… Tôi nhớ phía đó là có bến cảng.”

Prithvi nói ra như vậy, tất cả người nơi đây đều trở nên căng thẳng.

“Đúng, đúng là phía bến cảng rồi…!”

“Chẳng lẽ bến cảng bị tấn công!?”

“Nhưng tại sao chứ! Việc đánh cá giờ đã ngừng, bến cảng đó giờ chỉ còn chiếc thuyền ngài Hercules ngồi mà thôi!”

Khinh thường mấy chiến binh mặt nạ bò mới thế đã hoảng hốt, Izayoi ôm đầu suy nghĩ.

(…Trời ạ, nguyên nhân đúng là nó đấy chứ còn gì nữa.)

Izayoi nén nhịn cảm giác muốn chỉ trích họ. Người nào chỉ trích nhiều quá sẽ trở thành người ba phải, đây là quan điểm của Izayoi. Cứ nhìn Kuro Usagi là biết.

Quan trọng hơn, các truyền thuyết về Chủ quyền mặt trời xung quanh Hercules.

Nếu như con thuyền này đúng như Izayoi nghĩ, đó rất có thể là con thuyền chỉ có thể xuất hiện khi sử dụng một trong những Chủ quyền mặt trời.

Nhưng nếu đúng là có người tấn công con thuyền đó, vậy thì có một vấn đề khác.

“Prithvi. Coi bộ không chỉ có chúng ta tới trước đâu.”

“Hẳn là vậy.--- Giờ sao đây? Cần tôi giúp không?”

“Không, một mình tôi là đủ rồi. Dù sao cô cũng không phải người tham dự, nếu để bị kéo vào tranh chấp giữa người tham dự với nhau thì không hay cho lắm. Cô đi cùng họ về làng mạc đi.”

Prithvi im lặng gật đầu, đưa một hạt giống nhỏ cho cậu.

“Nếu muốn tìm tôi thì chôn hạt giống này xuống đất. Nó sẽ dẫn đường.”

Được. Izayoi gật đầu xong liền chạy về phía đông nam.

Bỏ xuống được hành lí là cô bé trên lưng, đôi chân Izayoi giờ đủ sức cuốn lên cát bụi, trong nháy mắt đã chạy ra xa. Nhưng vẻ mặt cậu không bình thản như lúc nãy.

Nhìn tới bờ biển đang bốc lên khói đen, ánh mắt cậu trở nên sắc bén.

Trận chiến đầu tiên tranh cướp Chủ quyền mặt trời, từng bước từng bước tới gần.

Truyện Chữ Hay