Mondaiji-tachi ga Isekai Kara Kuru Sou Desu yo?

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đảo Crete bị cơn bão số 24 đổ bộ, hên đang cấm nhân viên bình thường tiến vào, nằm trong tình trạng nửa không người. Lí do bên ngoài là sửa chữa nhưng nguyên nhân thật sự hẳn là để che giấu sự thật.

Bởi vì lúc mấy người Izayoi tới đảo Crete, nơi này không có ai. Đây là một hòn đảo có diện tích chỉ tầm một nửa đảo Shikoku, thế mà lại không có dấu vết của con người từng ghé thăm gần đây. Rõ ràng là bằng chứng cho việc sau khi cơn bão số 24 đổ bộ, hòn đảo đã được di tản ngay.

Các cây dừa ven bờ gãy đổ, cửa hàng vỡ tan tành, hàng hóa rơi vãi trên đất. Đường phố màu trắng đặc trung giờ chỉ còn vang lên tiếng gió biển thổi tới, nơi nơi đều vắng vẻ.

Dấu vết việc di chuyển vội vã còn hiện hữu, rõ ràng sau khi thông báo tị nạn được đưa ra cũng không còn ai đi vào hòn đảo này.

Izayoi đá đi thân cây cản đường cậu, cười với vẻ vô cùng thích thú.

“Một hòn đảo ma cấm ra vào, đúng như mình nghĩ, cả đảo Creatr chỗ nào cũng có virus. Một người cũng không còn.”

“Vậy là sao?”

“Thì vụ tôi từng chiến đấu với Minotaur đó? Lúc đó nó chỉ là một con quái vật dung hợp cùng một thể với mê cung, không có chút trí tuệ nào, nhưng đến khi gặp lại thì có có một chút ý thức rồi.--- Vậy nên tôi nghĩ tới có thể nào có lí do gì đó khiến Minotaur dần biến lại loài người không.”

Đá thêm một khúc cây nữa, ba người đi thẳng tới mục tiêu.

Tokuteru không hiểu vì sao lại vị lũ côn trùng tụ tập tấn công, hỏi rõ hơn.

“Vậy sao. Chẳng lẽ có liên quan với loại virus hoành hành trên đảo Crete?”

“Tôi có thử giải thích truyền thuyết của Minotaur theo cách khác, kết quả phát hiện, Minotaur là về sau mới trở thành quái vật, chuyện này chắc chắn phải có nguyên do của nó.”

Trong thần thoại, một Thần hay quái vật là từ khi sinh ra hay về sau mới thành có sự khác biệt rất lớn. Trường hợp thứ nhất phần lớn là những tồn tại được tạo thành hoàn toàn từ khái niệm của thế giới, còn trường hợp thứ hai đa phần là do việc làm khi còn sống. Một Minotaur ban đầu được đặt cho cái tên của loài người nhưng sau lại biến thành quái vật chính là một con quái vật về sau mới thành điển hình.

Prithvi nói với đám côn trùng “Không được đi vào nơi này đâu”, cũng gật đầu đồng ý.

“Ừm. Chuyện đó tôi cũng biết. Như Ma vương Balor của nhóm thần Celtic cũng là một ví dụ điển hình cho chuyện này.”

“Cái tên sử dụng dịch bệnh cái chết đen khống chế những dân tộc khác ấy hả? Đúng là một Thần về sau mới có, bắt nguồn từ dịch bệnh thật.”

Izayoi đá khúc cây thứ ba, sau đó lấy ra chai thuốc xịt côn trùng chuẩn bị sẵn cho những lúc này, xịt một ít rồi đáp cho Touteru.

Đang bị cả đám côn trùng tấn công như vậy, Tokuteru vừa cảm ơn lòng tốt của cậu vừa xịt liên tục chai xịt côn trùng.

“A, vậy là cậu cho rằng hai con quái vật bò là nguyên nhân gây ra dịch bệnh đó có liên quan tới vùng đất này?”

“Đúng vậy. Hoặc là chỗ nào đó ở phương nam Irắc. Các vị Thần của Khu vườn nhỏ nếu muốn can thiệp vào thế giới bên ngoài thì phải thông qua vùng đất có liên quan đến mình đúng chứ? Hai khu vực vo khả năng nhất chính là hai chỗ này!”

Thân cây thứ tư và thứ năm bị đá bay.

Cậu dọn dẹp con đường bằng phong cách của mình như vậy, mặc dù chỉ là có hơi chút tàn bạo. Khiến cho bầy ong đang cố gắng bảo vệ tổ mình trong cơn bão phát điên, lao hết về phía Tokuteru.

Izayoi và Prithvi mặc kệ Tokuteru đang phải vội cầm lá dừa lên tự vệ, bước nhanh hơn đi về phía mục tiêu.

“Vậy là--- Di tích [Cung điện Knossos] này là nơi khả nghi đúng chứ?”

Sau khi hai người đã đi tới cung điện, cùng nhau đứng lại quan sát xung quanh.

Nơi đây được cho là di tích lớn nhất còn lại từ thời kì đồ đồng, hiện vẫn đang bị phong hóa theo từng năm, khắp nơi đều là những dấu vết tổn hại không thể che đi. Tuy nhiên cũng có chỗ đã được tu sửa, tòa thành màu trắng nhìn bao quát từ cửa vào vẫn thấy được vẻ huy hoàng từng có của nó.

Không có khách du lịch tới nơi này, đây hẳn cũng là một lí do.

Nếu như loài người biến mất khỏi mặt đất, nền văn minh còn lại sau vài ngàn năm có lẽ cũng sẽ là thế này. Nghĩ đến chuyện đó, cảnh tượng nơi đây thực sự là quá u buồn.

Tokuteru đến chậm hơn hai người, né đi sự tấn công của bầy ông, ông đứng chống nạnh nói với vẻ tự hào.

“Ta, ta cũng hiểu được chuyện này rồi. Chúng ta chia nhau đi xem có chỗ nào khả nghi không thôi.”

“Không cần phải làm vậy. Cộng sự của tôi đã tới đây từ trước rồi.”

Ể? Cả Tokuteru lẫn Prithvi cùng thốt lên. Cậu từng nói qua trước đây rồi, coi bộ Thần điện cậu nhắc tới là cung điện Knossos này.

Không lâu sau đó thì bầu trời Địa Trung Hải nổi lên gió lốc. Một bóng chim to lớn hiện ra bên trong, nhanh chóng lướt qua.

Prithvi thủ thế vì tưởng đó là kẻ địch, nhưng Izayoi và Tokuteru thì khác.

Izayoi ngạc nhiên nở một nụ cười, còn Tokuteru thì thán phục ngẩng đầu lên. Trông thấy bóng dáng to lớn đang dần lại gần, Tokuteru dường như nhớ ra mà nói.

“Ngươi là… điểu sư khi đó sao! Ây da, đúng là hoài niệm mà!”

『Đã lâu không gặn ngài rồi Tokuteru. Ngài trông vẫn khỏe mạnh như vậy.』

Người vừa cuốn lên gió lốc đáp cuống chính là bạn tốt của cậu, Linh thú [Điểu sư] có nửa thân trên loài đại bàng còn nửa thân dưới sư tử. Điểu sư dẫm lên trên không khí uyển chuyển như đi trên cầu thang mà hạ xuống, sau đó cung kính cúi đầu.

Tokuteru phất tay tỏ ý không cần trịnh trọng, sau đó hỏi thăm.

“Ha ha. Ra là cậu đã tới trước rồi sao. Đúng thật có một Điểu sư tới điều tra vùng đất Hi Lạp là rất tốt. Nhưng mà ngươi lại sử dụng hình dạng này ở thế giới bên ngoài thì ta không thể đồng ý được--- rốt cuộc, đã có chuyện gì chứ?”

Ánh mắt Tokuteru chợt trở nên sắc bén, nhìn xuống phần nửa thân dưới sư tử.

Nếu nhìn kĩ sẽ thấy chân sau ông đã bị gãy.

『Đúng vậy. Tôi có tìm được cửa vào Khu vườn nhỏ, nằm tại chỗ ngai vàng… Nhưng tôi không ngờ lại gặp được kẻ địch ở đó, thế nên mới quay lại nơi này. Xin mọi người hãy cẩn thận, đối phương tất cả đều rất mạnh.』

Nói rồi Điểu sư mệt mỏi nằm xuống. Izayoi vội vã tới gần, nhưng Prithvi tới trước kiểm tra vết thương ông.

“Rất nghiêm trọng, xương vỡ vụn rồi. Chỉ riêng đi đã rất đau đớn đúng không.”

“Prithvi, cô lo liệu cho cậu ta đi, sao có thể bỏ mặc cậu ta được.”

『Tôi xin lỗi.』

Điểu sư lại cúi đầu thêm lần nữa. Trông thấy bộ dạng hối lỗi cực kì đó của ông, Izayoi bức về phía ông, nói mộ cách ngắn gọn.

“…Xin lỗi Gry. Đáng ra tôi không nên đi máy bay làm gì, phải chạy tới thật nhanh.”

『Sao cậu có thể nói vậy chứ. Đây là do tôi tự tiện quyết định. Cậu không có gì sai cả.』

“Nhưng cũng may là có ông nên giờ bọn tôi không bị đánh lén nữa rồi. Thế là đã rất tốt--- ông cứ yên tâm ngủ đi. Tôi sẽ đánh cho bọn chúng một trận thay ông.”

Izayoi cười ha ha, Điểu sư tên Gry cũng cười đáp lại.

Một người đàn ông dù bị thương nặng nhưng vẫn có thể phát ra tiếng cười như vậy thì không cần lo quá làm gì. Giờ chỉ cần tìm cách trả lại món nợ mấy vết thương này nữa mà thôi.

“Được rồi, vậy thì chúng ta chia nhau ra làm việc. Xin lỗi, ông ta giao lại cho cô đấy Prithvi. Sau khi tôi hỏi tội Nữ hoàng sẽ quay lại tìm hai người.”

“Được… Hai người cũng đừng có khinh thường kẻ địch đấy.”

Dưới ánh mắt dò xét của Prithvi, hai người Izayoi và Tokuteru đi về phía ngai vàng nằm sâu bên trong cung điện Knossos.

Là di tích cuối cùng của thời đại đồ đồng, cấu tạo cung điện Knossos khá là phức tạp. Đây không phải loại kiến trúc có thể dễ dàng đi qua được, như thể đang nói thế này mới là mê cung vậy. Tới được chỗ đặt ngai vàng cổ xưa nhất thế giới, ngai vàng của cung điện Knossos, hai người ngay lập tức nhận ra có điểm kì lạ. Tokuteru vẽ lên văn tự của Thần cách mình giữa không trung, không gian ngay lập tức xuất hiện vết nứt đáng sợ.

Nơi này liên kết với Khu vườn nhỏ còn dễ hơn tại Shibamata Taishakuten, vết nứt vừa to vừa rõ ràng.

Cũng may đã được di tản từ sớm. Trong khu vực cung điện du lịch của đảo Crete mà xuất hiện một vết nứt nguy hiểm như vậy hẳn sẽ tạo thành một sự kiện mất tích số lượng lớn.

Izayoi và Tokuteru đánh mắt trao đổi một lúc, sau đó cùng nhảy vào vết nứt.

Cảnh tượng bất chợt thay đổi đột ngột, trước mặt họ chìm trong các ánh sáng cực quang bảy màu. Cho dù có nhắm mắt lại thì đám cực quang đó vẫn chui vào như thể sóng biển, không thể ngăn cản. Cả cơ thể họ bị cực quang chiếu sáng, sau đó tầm nhìn chợt mở rộng ra.

Dù bị triệu hồi tới độ cao 4000m trên không trung nhưng cả hai không có chút ngạc nhiên, mặc kệ cho cơ thể rơi tự do. Cả hai đều trải nghiệm chuyện này nhiều lần. Giờ cũng không còn gì đáng để ngạc nhiên nữa.

Bình tĩnh dưới từng cơn gió thổi tới, nhìn bao quát bên dưới.

Nơi hai người được triệu hồi tới là một mê cung trải rộng đến tận đường chân trời. Trong mê cung được ngăn cách bằng những bước tường trắng này, từ các con đường chật hẹp cho tới các quảng trường lớn đều có.

Chỗ Izayoi và Tokuteru rơi xuống là một tế đàn nằm gần với trung tâm của mê cung khổng lồ hư ảo kia, cả hai người giữ nguyên tư thế hình chữ đại (大) mà rơi xuống, thổi bay đất cát lên. Nhưng cả hai đứng dậy một cách vô sự, không ai bị thương.

Hai người phủi đi bụi trên quần áo, nhìn chằm chằm vào tế đàn nằm tại trung tâm quảng trường chỗ họ rơi xuống. Liền hiểu được chỗ mình rơi xuống là đâu.

“A, ra là vậy. Coi bộ chúng ta đi vào mê cung từ điểm rìa rồi Tokuteru.”

“Trông thì có vẻ như vậy. Trung tâm tế đàn này là cửa vào sao hả?”

Cả hai đều cùng nhìn về phía ngai vàng nằm giữa tòa tế đàn. Đó là một chiếc ngai vàng bằng đá, nhìn kiểu gì cũng thấy đây chính là chiếc ngai vàng cổ xưa nhất thế giới hai người vừa nhìn thấy trong cung điện Knossos. Hẳn tế đàn này được thiết lập là thứ sẽ đưa Saigou Homura ra thế giới bên ngoài sau khi hoàn thành Game.

Izayoi lắc đầu, cất tiếng cười.

“Coi bộ đau đầu rồi đây. Không ngờ lại là cửa ra vào của Khu vườn nhỏ và thế giới bên ngoài sao. Thế này thì chưa chắc Game hoàn thành mà tôi có thể về lại rồi.”

“Ừm, đúng vậy. Nếu không có những thứ làm chìa khóa thì rất khó để quay lại Khu vườn nhỏ.”

“Được rồi được rồi. Vụ này tôi nhận thua--- Dù sao thì trước cứ trả thù mấy tên này cho đỡ tức đã.”

Cậu co mắt lại, nhìn về phía tế đàn với ánh mắt sắc bén.

Cậu nói mà không cần giấu đi sự thù địch.

“Không cần trốn nữa, ra đây đi. Hay các ngươi vẫn định chuẩn bị trò vui cho bọn ta? Ta có thể chờ được ba phút. Các ngươi cứ chuẩn bị trò vui và tụng kinh niệm phật đi.”

Izayoi chậm rãi đi tới, nhìn về phía tế đàn với hai con mắt tức giận. Mặc dù đã nói sẽ đợi nhưng cậu không hề nói sẽ không ra tay.

Người bên ngoài nhìn vào thì đúng kiểu lí sự cùn, nhưng đã đối mặt với những kẻ bất hợp pháp thì không cần phải giữ chữ tín làm gì. Gì à quân tử báo thù mười năm không muộn chứ. Đồng đội bị tấn công như vậy thì phải trả thù càng nhanh càng tốt. Chuyện của Homura và Suzuka có thể để lại sau khi nện kẻ địch một trận rồi nói cũng được.

Izayoi đi tới trong khí thế cuồng đại, như thể muốn đập nát tất cả cùng với tòa tế đàn. Thứ khí thế khiến con người ta khó thở đó lan tràn.

Đám người ẩn bên trong bóng tối hiện ra.

“…Đúng là khổ thật. Ta đã thương tình thả hắn còn sống rời đi, thế mà giờ bị ngươi hận sao chứ.”

Hai bóng người hiện ra từ phía sau ngai vàng cùng với giọng nói kinh ngạc vang lên.

Người vừa nói là một thiếu niên có mái tóc xanh đặc trưng, tuổi tầm cỡ Homura hoặc trên một chút. Trong tay cầm một chiếc cung có sấm chớp quấn quanh.

Nhìn thì có vẻ đây là vũ khí Thần cách, chỉ là không biết Thần cách gì, tuy nhiên, theo như vũ khí thì coi bộ không phải thiếu niên này tấn công Gry.

Izayoi bỏ qua thiếu niên, nhìn về phía người xuất hiện bên cạnh.

“…Này, ông bác bên cạnh kia. Ông là người tấn công Điểu sư sao hả?”

“Ai biết được chứ?”

Đó là một người đàn ông điển trai tóc đen, bên dưới mái tóc là một cặp sừng bò vĩ đại, trên người mặc bộ đồ asafuku gọn nhẹ. Tuổi tác nhìn có vẻ chừng hơn 20, có một cặp sừng bò nên hẳn là yêu quái bò.

Nghe thấy giọng nói mang theo vẻ già dặn của người này, chắc chắn tuổi như vậy là không thể, nhưng chỉ cần nhìn cũng biết là rất mạnh. Giống như [Thiên ngưu] lần này vậy, những ai có truyền thuyết liên quan tới [bò] phần lớn đều là tồn tại mạnh mẽ. Bò là giống loài có được các loại Thần tính của sứ giả Thần hoặc hóa thân của Thần, cũng không thiếu những lúc được coi là quái vật hoặc Ma vương. Những loại [thú có sừng] như bò và hươu vẫn được coi là biểu tượng của người mạnh mẽ, là đối tượng tín ngưỡng tại các quốc gia trên thế giới.

Trông thấy thiếu niên cầm vũ khí Thần cách và yêu quái bò xuất hiện trước mặt, Izayoi nhận ra nếu bất cẩn xông tới sẽ vô cùng nguye hiểm, thế nên đứng lại trước cầu thang của tế đàn.

(…Hừ. Coi bộ không phải tùy tiện phái tới rồi.)

Cả hai--- đều là những tồn tại mạnh đến vượt qua tưởng tượng.

Izayoi áp xuống cơn tức, lấy lại bình tĩnh.

Câu nói [thả hắn còn sống rời đi] coi bộ không có gì là khoa trương. Đối mặt với hai đối thủ mạnh thế này, quả thật không dễ dàng gì có thể một mình trốn thoát được.

“---Vậy thì, còn người thứ ba đâu?”

Cả thiếu niên tóc xanh lẫn người đàn ông tóc đen đều có vẻ kinh ngạc.

Nhất là người đàn ông tóc đen, mỉm cười nhìn Izayoi.

“Vậy sao. Ánh mắt được đấy chứ. Ta còn nghĩ cô ta trốn rất giỏi cơ, thế mà cũng không lừa được cậu hả. Đúng là một thiếu niên có tiềm năng đáng sợ.”

“…Ể? Đây là lần đầu tôi và ông gặp nhau đúng chứ?”

“Đúng vậy? Đây là lần đầu ta gặp cậu, nhóc con. Nhưng cậu thì hẳn đã gặp huynh đệ ta rồi--- Hai người đó sao rồi? Karyou và Kouryuu vẫn khỏe chứ?”

Izayoi ngay lập tức mở to hai mắt như thể ngạc nhiên đến ngây cả người.

Karyou và Kouryuu mà người đàn ông sừng bò này nói tới, chính là bảy Đại Ma Vương được ghi lại trong Tây Du Kí--- Giao Ma Vương và Bằng Ma Vương.

Đó là bảy huynh đệ kết nghĩa do [Tề Thiên Đại Thánh] Tôn Ngộ Không lãnh đạo, bảy Ma vương nằm trong Community [Thất Thiên Đại Thánh].

Nhưng Karyou và Kouryuu hiện đã trở thành người thủ hộ Khu vườn nhỏ để trả hết nhưng việc ác họ làm với tư cách Ma vương, còn là người quen cũ của Izayoi.

Ngoại trừ hai người còn có năm Ma vương nổi tiếng mạnh mẽ khác nữa, nhưng có hai người đứng đầu là danh tiếng lẫy lừng khắp bốn phương.

Trong số các Ma vương [Thất Thiên Đại Thánh], chỉ có một Ma vương có sừng bò.

Đó là một Đại Ma Vương trong truyền thuyết không thua kém gì [Tề Thiên Đại Thánh] Tôn Ngộ Không. Từng vì cứu em gái kết nghĩ của mình mà gây chiến với nhiều nhóm Thần, vị dũng sĩ lấy [Bình Thiên] làm danh xưng chiến đấu vì những yêu quái bị áp bức---

“[Bình Thiên Đại Thánh]…! Ông chính là anh cả trong bảy huynh đệ, Ngưu Ma Vương trong truyền thuyết đó sao!?”

“Đúng vậy! Ta chính là huynh trưởng trong Thất Thiên, người khống chế tộc yêu quái của Trung Quốc!--- Fufu. Trong trận chiến với Rồng ba đầu, hai đứa em ta đã được cậu giúp đỡ rồi, Izayoi.”

Giọng nói rất bình tĩnh, nhưng khóe miệng nhếch lên lại mơ hồ hiện ra chiếc răng nanh tàn ác.

Ngưu Ma Vương lấy ra một chiếc gậy dài làm vũ khí, bá khí bốc lên cuồn cuộn không thể áp chế. Mái tóc đen bắt đầu lung lay cùng với chiến ý tăng vọt, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào Izayoi không rời.

“Mỗi lần nghe được sự tích võ dũng của cậu và hai đứa Karyou, ta lại muốn được so tài cùng cậu một lần. Thế nhưng từ đó đến nay vẫn không có cơ hội nào, giờ đã có rồi--- cậu, sẽ không từ chối phải không?”

“Này này ông nghe này, tôi tất nhiên cũng muốn nói với ông một câu [đến đi!]. Nhưng mà…”

Hiếm khi thấy dáng vẻ ngập ngừng như vậy của Izayoi. Không, đây là cậu cảm thấy khó xử thật sự. dù sao đây cũng là một lời mời từ vị Đại Ma Vương nổi tiếng thiên hạ. Từ chối như vậy thật quá là không phải phép, đúng hơn là quá đáng tiếc.

Không phải cậu nể tình gì người này là huynh đệ kết nghĩa của Karyou và Kouryuu, cũng không phải nghĩ gì đến chuyện hỏi xem người này thuộc tổ chức nào, cậu còn đó việc giải quyết mối nhục của đồng đội nữa.

Chỉ là gánh nặng này thì không chịu nổi rồi… Izayoi bất chợt nhớ lại người sau lưng cậu.

Chính ra đem cái nhiệm vụ đáp trả lại cả vạn lần này cho Tokuteru cũng được đó chứ. Biết được chút ít về sức mạnh của vị Chiến thần mạnh nhất Indra cũng hay mà--- Thế nên Izayoi quay đầu lại.

Nhưng, bộ dạng như thể bị đập trúng đầu của Tokuteru khiến cậu không thể đơn giản nói vậy.

Tokuteru hoàn toàn không nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của Izayoi và hai người. Ánh mắt ông nhìn chăm chú vào thiếu niên tóc xanh.

Không thể nào… Tokuteru lẩm bẩm, lắc đầu phủ nhận đối thủ trước mặt. Thiếu niên tóc xanh không chịu được ánh mắt ông, lén đánh mắt qua chỗ khác.

Coi bộ cũng có nguyên nhân phức tạp gì đây. Trong lúc Izayoi đang nghĩ thầm trong lòng không biết có nên dứt khoát tuyên chiến với tất cả thành viên kẻ địch không thì một tiếng cười cao cút vang vọng trong mê cung.

Tiếng cười này rõ ràng của một thiếu nữ.

Buồn cười quá đi, không thể nhịn cười hơn được nữa. Thiếu nữ vừa phát ra tiếng cười mang hàm nghĩa như vậy bất chợt xuất hiện bên trên ngai vàng như một đám mây, đối mặt với Izayoi và tokuteru.

“A, ha ha… Ây da, vui quá đi! Vô cùng vui, Ngưu Ma Vương! Ngay cả ta cũng không ngờ lại có chuyện này đâu! Không ngờ Indra mà cũng làm ra được bộ mặt ngu si thế này sao! Bạn cũ như ta mà cũng là lần đầu trông thấy được đấy…!!!”

Thiếu nữ bí ẩn xuất hiện như thể mây gió đang ôm bụng cười kia--- Mà không, phải là chỉ có bề ngoài là thiếu nữ mà thôi.

Tuổi tác có lẽ còn nhỏ hơn cả Homura nữa. Nhưng làn da mềm mại như lụa trên cơ thể đang phát triển chỉ để lộ một chút đã đủ khiến người ta bị kích thích. Chiếc áo choàng màu vàng đang phấp phới phía sau thì phát ra khí tức thần thánh, nhưng Izayoi không thể tìm được trong kiến thức mình xem đây là quần áo của nền văn hóa nào.

Nhìn qua là biết được chế tạo từ một loại da cao cấp của linh thú, nhưng cũng chỉ biết được đến đó mà thôi. Có lẽ ngay từ giai đoạn nhuộm đã sử dụng tới kĩ thuật của Thần rồi. Chỉ bằng vào vật dụng thì khó mà đoán ra được thân phận người này.

Trên đầu người này cũng mọc sừng giống với Ngưu Ma Vương, nhưng nhìn qua thì không phải là sừng bò. Có lẽ là một chủng tộc khác Ngưu Ma Vương--- Mặc dù không muốn chuyện này xảy ra nhưng có lẽ là Rồng thuần huyết thật.

Ngưu Ma Vương được nhắc tới trong câu nói thì lại thở dài một cách không vui, vác cây gậy lên vai, đi xuống một bước.

“…Mặc dù đồng cảm với Đế Thích Thiên nhưng ta cũng không thấy có gì kì lạ. Ta từng trải qua chuyện tương tự rồi. Thế nên hiểu được cảm giác của hắn lúc này.”

“Ha ha, vậy sao. Vụ con ông bị đưa vào Phật môn đó hả… Ừm, ta xin lỗi. Đùa hơi quá rồi, đồng đội.”

“Không sao. Cũng là chuyện đã rồi--- Mà, Vua thế giới. Cô đã xuất hiện như vậy thì cô thông báo danh xưng đi, bọn ta nghe theo.”

“Ta làm đó hả?”

“Đúng vậy. Bọn ta chỉ là khách thôi nên khí thế không thể đầy đủ được. Cô hãy thông báo danh xưng của liên minh chúng ta đi.”

Ngưu Ma Vương mỉm cười, bước thêm một bước. Thiếu nữ tộc rồng được gọi là Vua thế giới hắng giọng một tiếng “Ư hừm!”, đứng giang hai tay ra trên ngai vàng.

Izayoi thủ thế, vào trạng thái chiến đấu. Kẻ địch dù sao cũng là loài Rồng thuần huyết. Chính là một Loài mạnh nhất. Một khi đã chiến đấu tức là phải chuẩn bị để chiến đấu tới chết.

Thiếu nữ tên Vua thế giới hào hứng, khoa trương tuyên bố danh xưng của tổ chức mình.

“Vậy thì do ta làm vậy.--- Nghe cho kĩ này, Anh hùng của tận cùng! Vua của hộ pháp! Bọn ta là những người tụ tập lại tham gia vào Chiến tranh chủ quyền mặt trời, với mục đích vượt qua được [Thuyết tận cùng (Kali Yuga)], Thập Thiên Vương Tọa!

Mang tên [Avatara]! Nhóm Vua mạnh nhất được thành lập trong Chiến tranh chủ quyền mặt trời lần này!!!"

Vua thế giới chỉ về phía chân trời, rồi một lá cờ khổng lồ bay lên sau lưng ba người.

Hình vẽ trên đó là một vòng tròn chứa [Mười vương miện ám chỉ mười vị vua và quỹ đạo quay của mặt trời]. Vua thế giới đang định giải thích ý nghĩa của biểu tượng này nhưng lại không thể.

Ngay lúc cô chỉ tay lên trời--- Bất chợt, mê cung phát ra tiếng đất gầm. Rồi một tiếng còi hơi nước như thể phá tan không gian vang lên nhanh chóng sau đó, Tàu hỏa tinh linh khổng lồ giống như che kín cả bầu trời mê cung giáng xuống từ trên trời.

Truyện Chữ Hay