Homura được tinh linh đất Melulu đưa tới phòng khách quý.
Có một tinh linh bé nhỏ chỉ cỡ nắm tay ngồi trên đầu, cảm giác mình đã đi tới thế giới khác liền tăng nhiều lần. Mặc dù không biết cơ thể nhỏ cỡ bàn tay này vận hành ra sao, nhưng chắc chắn là có những cách vận hành Homura không biết tới.
“Đây rồi! Phòng dành cho Nữ hoàng đây rồi!”
“Cảm ơn! Đưa tôi tới đây là được rồi, em quay lại chỗ làm việc đi.”
“Đã rõ! Gửi lời hỏi thăm hộ tôi tới người thân Asuka nhé!”
Ya! Melulu nhảy khỏi đầu Homura, rời đi cùng với tiếng bước chân đáng yêu. Homura nghiêng đầu một cái, thầm hỏi [Người thân Asuka là ai?], có lẽ là nhận nhầm người sao.
(Một tinh linh nhỏ nhắn xinh xắn thế này… mấy đứa nhỏ mà nhìn thấy chắc chắn sẽ vui lắm đây, nhưng mà chắc không mang theo về được rồi.)
Mặc dù cậu muốn mang theo chút quà lưu niệm, nhưng thế này thì có hơi quá.
Chỉ riêng việc đi tới thế giới khác đã khó tin rồi, lại thêm chuyện có những tinh linh chỉ nhỏ cỡ bàn tay và một tàu hỏa khổng lồ chạy được trên nước thì ai mà tin được chứ. Các cậu bé cô bé trong [Trại trẻ Canaria] mặc dù khá là đặc biệt, nhưng dù sao vẫn là những đứa trẻ của thời hiện đại. Kể cho mấy đứa nhỏ chuyện này đảm bảo mấy đứa sẽ tức giận vì bị coi là trẻ con cho xem.
Sau đó, Homura lại quay lại nhìn cánh cửa. Ngay lúc cậu gơ tay phải lên định gõ cửa thì Ayato đã đi tới từ toa xa bên cạnh.
“…Senpai? Anh lại được Nữ hoàng gọi tới sao?”
“Không, tôi có chuyện cần gặp thôi. Còn cô thì sao?”
“Tôi… Ừm, cũng giống senpai thôi. Toi định lấy lại một số thứ để lại.”
Ayato đơn giản nói ra. Mà Homura, cũng không có chút nào ngạc nhiên.
Vì, ngay từ trước khi mọi chuyện bắt đầu thì cô cũng đã biết chuyện lần này rồi.
Ngay cả tin nhắn dùng cho việc triệu hồi tới Khu vườn nhỏ kia cô cũng biết. Dù rằng không biết vì sao cô lại có liên hệ với Khu vườn nhỏ--- Nhưng mối quan hệ giữa senpai và kouhai trong trường học, chủ nhân và nhà nghiên cứu được thuê, những chuyện đó sẽ không thay đổi vì vậy.
Homura không hỏi, cậu gật đầu với vẻ vô cùng nghiêm túc.
“Vậy hả. Cô cũng biết người này không phải người bình thường gì đúng chứ?”
“Vâng. Tôi còn biết rõ hơn senpai đấy.”
“Thật sao. Tôi muốn hỏi cô ngay thật đấy, nhưng thôi đợi đến lúc đi về đã vậy.”
Homura và Ayato cùng gật đầu. Cả hai bên đều đã biết người kia có chuyện khó nói, vậy thì giờ chỉ cần chờ tới lúc người đó tự nguyện nói ra.
Vẻ mặt Homura trở nên căng thẳng, gõ lên cánh cửa phòng khách quý cộc cộc.
Nhưng không có gì đáp lại cậu, vậy nên Homura lại gõ cốc cốc thêm một lần nữa, lúc này mới có một giọng nói vang lên từ bên trong.
“Vào đi. Ta cho phép.”
Giọng nói của Nữ hoàng vang lên. Coi bộ cô đúng là ở bên trong thật.
Hai người đi vào phòng khách quý với tư thế trang nghiêm. Homura đề cao cảnh giác xem lần này sẽ có trò dọa nạt gì, nhưng coi bộ không có chiếc bẫy nào được bố trí.
Ngược lại, một người mặc bộ đồ quản gia xuất hiện, dường như là một nữ hầu gái, còn có một chiếc giá nến biết đi nữa.
Mái tóc nữ hầu gái được thắt lại thành một bím tóc dài, cô nhìn họ với ánh mắt hiền lành.
Nữ hầu gái với dáng vẻ trưởng thành này mỉm cười rồi vẫy tay về phía Ayato. Ayato thì ngay lập tức nở một nụ cười cứng nhắc, nhìn lại đáp lễ, bộ dạng vô cùng nghiêm chỉnh.
Các đồ nội thất bố trí trong căn phòng rất hợp với một căn phòng khách quý, từng món đồ trang trí lấp lánh, cùng với những chiếc đèn treo làm từ thủy tinh, bên trong chứa những ngọn nến đang đốt, ánh sáng lập lòe chiếu rọi căn phòng.
Các chiếc giá nến khắc trên mình biểu tượng ngọn lửa xanh lá chạy khắp nơi, chuẩn bị trà nước. Chúng hẳn là pha trà đằng sau cánh cửa nhỏ chỉ cỡ 50 cm nằm phía cuối căn phòng kia, nhưng rốt cuộc chúng làm sao mà pha trà được chứ, Homura rất tò mò.
Nhưng người cậu đang gặp mặt không phải người có thể sử dụng mấy chuyện phiếm như vậy để mở lời.
Nữ hoàng [Queen Halloween] ngồi ngay ngắn trước một chiếc bàn tròn làm từ gỗ sồi. Mái tóc vàng xứng danh với danh hiệu kì lạ Nữ hoàng hoàng kim và vẻ đẹp của cô vẫn lộng lẫy như mọi khi--- Nhưng.
Không hiểu vì sao, trên khuôn mặt không cảm xúc của cô lại đang nhìn về phía hai người Homura với vẻ trách cứ.
Homura vốn định nhanh chóng nói ra chuyện cần nói, nhưng trông thấy cô rõ ràng có vẻ không vui như vậy, cậu cũng không nói được nữa.
…Chẳng lẽ mình đã làm gì bất lịch sự hả?
Homura đánh mắt hỏi Ayato. Nhưng không ngờ cô lại sử dụng khuôn mặt đầy vẻ chua xót nhìn lại cậu. Dường như cô cũng thấy Homura đã làm một chuyện bất lịch sự nào đó.
Định xin lỗi nhưng lại không biết mình đã làm sai điều gì, Homura chỉ còn cách nhìn chằm chằm vào Nữ hoàng với vẻ xấu hổ.
Trong bầu không khí căng thẳng như vậy--- Nữ hầu gái bật cười một tiếng, nói ra lỗi của cậu.
“Nghe này chàng trai. Số lần gõ cửa của cậu, có lẽ là sai rồi đấy?”
“Sao cơ?”
“Senpai, trong phép tắc quốc tế thì, gõ cửa với người quen sẽ gõ ba tiếng, với người lạ hoặc người thuộc giai cấp cao hơn sẽ gõ từ bốn tiếng trở lên. Còn gõ hai tiếng… Ư, như vậy, chỉ sử dụng tại những chỗ như nhà vệ sinh mà thôi… Cho dù có nhầm thì cũng sẽ không bao giờ sử dụng để gõ cửa phòng những người có thân phận cao quý.”
Không xong rồi. Homura đổ ra mồ hôi lạnh.
Tại Nhật bản thì những phéo tắc thế này thường được bỏ qua, nhưng người này lại là một vị Thần của phương tây. Thấy phòng mình bị coi như nhà vệ sinh thế này chắc chắn sẽ không vui. Lại nói đến lần trước Homura đã bất lịch sự khi tới trễ rồi. Lần đầu còn tha thứ được chứ liên tục hai lần như vậy sẽ lưu lại ấn tượng xấu.
Nữ hoàng bĩu môi lên như thể trách móc, nói một cách rành mạch.
“Saigou Homura, cậu đã là ứng cử viên của bọn ta, thế nên có thể tha cho cậu hai lần vô lễ. tạm thời ta có thể bỏ qua cho cậu--- Nhưng, sẽ không có lần sau đâu. Giờ ta băn khoăn có nên giết cậu không đây.”
Nhớ cẩn thận vào đấy. Nữ hoàng uống hồng trà, yêu cầu Homura chú ý hơn.
Thế nhưng có thể tha thứ cho hai lần vô lễ như vậy, Nữ hoàng coi bộ là khoan dung hơn lời đồn nhiều.
Homura cũng hiểu được, cho dù vận may của cậu có tốt tới đâu đi nữa, cũng không muốn sau này còn có lần nữa chạm lên lằn ranh chết chóc một cách không hay biết gì như vậy. Thế nên đã quyết định đến lúc về sẽ học lễ nghi nước Anh, cậu cúi người hành lễ rồi bước lùi về sau một bước.
Hẳn là cậu thấy, để cho Ayato nói chuyện của cô ấy trước sẽ tốt hơn.
Ayato cũng ngay lập tức hiểu được ý của cậu, thế nên bước tới một bước.
Trước mặt Homura như vậy, Ayato khá chần chừ không biết lên tiếng ra sao--- nhưng cô một khi đã quyết tâm thì sẽ làm việc nhanh chóng. Câu đầu tiên nói ra cô đã nghĩ từ trước rồi, cúi người hành lễ một cách nhã nhặn sau đó cô nói.
“Chào người, thưa Nữ hoàng. Sư phụ Scathach. Kị sĩ Nữ hoàng [Vô diện], xin được chính thức trở lại.”
“Ừm. Cũng lâu rồi không gặp ngươi. Theo như thời gian ngươi trải qua thì là 14 năm rồi phải không, đúng chứ Scathach.”
Nữ hoàng đánh mắt hỏi, người được gọi Scathach nhận lấy bình hồng trà từ chiếc giá nến biết đi rồi rót vào trong cốc, phụ họa trả lời.
“Đúng vậy Nữ hoàng--- Ha ha, Ayato trông có vẻ hăng hái quá nhỉ, vậy là được rồi. Nhưng mà danh hiệu kị sĩ đó là của con trước khi chuyển sinh, hiện tại con giới thiệu thì phải dùng dòng họ Kudou hoặc dòng họ bên Anh của con mới đúng.”
“Rất xin lỗi. Từ nay về sau con sẽ làm vậy… Sư phụ vẫn không thay đổi gì, hiện người đã là quản gia trưởng rồi sao?”
“Đúng vậy. Hợp với ta chứ?”
Quản gia trưởng Scathach hai tay chống nạnh. Ayato không thể không cười khổ mà gật đầu, nhưng quả thật là rất hợp. Quần áo của quản gia được may bó sát, thể hiện ra các đường cong của người mặc rất tốt, thế nên một người có cơ thể hoàn hảo lại cao như cô mặc vào thì chỉ đứng yên thôi cũng đẹp như tranh vẽ rồi. Cho dù là cùng giới hay khác giới cô đều bị quyến rũ.
Ayato bối rối, nở một nụ cười thân thiết, rồi nói tiếp.
“Con thấy sư phụ có mặc cái gì cũng hợp hết--- Những sư phụ khác chưa tới sao ạ?”
“Họ không đến đâu, nhưng biết được tin này cả rồi. Chắc hẳn đều đang rất giận dữ với trò hề lần này của con đấy. Ta cũng đang thế đây.”
Dù Scathach vẫn nở nụ cười hiền hậu trên môi nhưng trong mắt lại hiện ra vẻ tức giận.
Ayato cúi đầu một cách cay đắng, Nữ hoàng đang uống hồng trà bên cạnh thì mỉm cười một cái như thể rất vui vẻ.
Nhưng Homura đang lắng nghe mọi chuyện một bên thì không quan tâm gì mấy việc này.
Theo những lời họ nói thì có thể đoán ra quan hệ giữa Nữ hoàng và Ayato là chủ nhân và thuộc hạ.
Lại còn xuất hiện từ [chuyển sinh] nữa, rốt cuộc là sao chứ, Homura thực sự muốn được giải thích cho. Ngoài ra cũng có nhiều chỗ khác khiến cậu tò mò, cậu vốn định xen vào hỏi, nhưng Nữ hoàng cũng đang chờ Homura hành động. Nghĩ cho Ayato thì tốt nhất hiện cứ im lặng là hơn.
“…Con không có ý kiến gì. Con đã chuẩn bị sẵn cho việc bị tước đi danh hiệu kị sĩ.”
“Đúng thế. Nếu Nữ hoàng không nói giúp cho con thì ta đã làm vậy rồi.
Cả Ayato lẫn Homura đều kinh ngạc nhìn về phía Nữ hoàng. Cô khoan thai uống hồng trà, tuy nhiên cách nói này vẫn khiến cô hơi không vui nên lông mày nhăn lại.
“…Scathach, ta không nói giúp gì con bé.”
“A, vậy sao. Nhưng quyết định lần này của Nữ hoàng thật sự là quá nhân từ.”
“Chuyện này không phải là nhân từ hay không. Làm thế thì quá lãng phí còn gì nữa? Dòng máu của con bé rất được. Nói phá thì đơn giản thôi, nhưng làm vậy thì thật đáng tiếc.”
Nói rồi Nữ hoàng giơ bàn tay phải lên.
Một chiếc thẻ màu bạc xuất hiện trong không khí theo sau động tác đó. Ở giữa chiếc thẻ có khắc biểu tượng [Mặt trời và vàng] đại diện cho [Nữ hoàng Halloween].
Homura nhìn thấy biểu tượng này mới nghiêng đầu.
(Ể… Biểu tượng này, hình như là của [Everything Company] mà…?)
Ánh mắt Homura hạ xuống nhìn nhãn hiệu bên trên điện thoại của mình. Nhãn hiệu trên điện thoại do [Everything Company] chế tạo giống hệt như biểu tượng của Nữ hoàng.
Saigou Homura không khỏi nghĩ xem chuyện này là sao.
Scathach hiểu được ý của Nữ hoàng, che lại chiếc miệng đang biểu lộ vẻ kinh ngạc.
“Ra là vậy. Ý ngài là cho con bé có lại thanh kiếm thân thuộc rồi mới đánh giá lại?”
“Đúng vậy. Dù sao con bé thất bại trong lúc vũ khí quen thuộc bị tước mất, vậy nên bỏ qua cho một lần cũng không phải là không thể.”
Nữ hoàng bắn nhẹ đầu ngón tay một cái, chiếc thẻ xoay tròn đi tới trên tay Ayato.
Scathach đứng phía sau thì khoanh tay lại trước ngực, không còn cười nữa mà nói.
“---Vậy đấy Kudou Ayato. Ý của Nữ hoàng là bỏ qua sự thất bại của con. Tiếp theo con phải chứng minh được khí chất của Alstahaug trước con quái vật Hy Lạp và cái thứ thô bỉ của Trung Quốc kia.”
Ra tay đi. Scathachs ra lệnh với ánh mắt sắc bén. Ayato nhìn chiếc thẻ có khắc biểu tượng [Nữ hoàng Halloween], sau đó cung kính cúi đầu.
“Thần xin tuân lệnh--- Senpai, tôi đi trước nhé.”
“A, được mà. Không sao chứ?”
“Không sao. Từ này trở đi, tôi sẽ không để cho senpai và Suzuki bị thương dù chỉ một ngón tay--- Không, dù chỉ một cọng tóc cũng không được.”
Ayato im lặng mỉm cười, đi ra khỏi phòng khách quý. Rồi tiếng bước chân cô đi phía toa tàu cuối cùng vang lên. Hẳn cô dự định đi chiến đấu với kẻ địch.
Đến khi tiếng bước chân cô biến mất, ánh mắt hai người quay qua nhìn về phía Saigou Homura.
Homura không biết mình nên nói gì, vẻ căng thẳng hiện ra trên mặt.
Scathach trông thấy bộ dạng của cậu mới nhịn cười lại, hành lễ trước.
“Chào cậu, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau phải không? Tôi là quản gia trưởng, kiêm hầu gái, kiêm người giám sát của Nữ hoàng--- Tôi tên Scathach. Sẽ không có chuyện giết chóc vô lí nào diễn ra trong tầm mắt của tôi đâu, vậy nên cậu không cần lo lắng.”
“…Không, không phải tôi lo lắng.”
Scathach mỉm cười vạch mặt cậu, nhưng chuyện quan trọng không phải như vậy. Dù sao thì chuyện cậu muốn hỏi và muốn nói thật sự quá nhiều. Chỉ riêng lượng thông tin trong cuộc nói chuyện vừa rồi cũng đã gấp cả chục lần những câu hỏi của cậu.
Nhưng có thế cũng không thể cứ im lặng được, không thể cho đối phương nắm được thế chủ động.
Chuyện của Ayato tạm hãy để sau, trước tiên trả lời chuyện mấy hôm trước đã.
“Nữ hoàng. Trước tiên tôi xin được nói lại chuyện hôm trước, tôi đã có câu trả lời của mình.”
“Vậy sao. Nói đi.”
Nữ hoàng đặt xuống chiếc cốc vừa được rót hồng trà vào, nhìn chăm chăm về phía đôi mắt Homura.
Mặc dù có thể cảm giác được một chút cảm xúc của cô lúc này, nhưng cuối cùng vẫn rất khó mà đoán được những gì cô đang nghĩ. Chưa kể phương hướng nói chuyện luôn đi về phía cực đoan, thương lượng cũng không dễ dàng gì.
Homura cố nghĩ ra xem nên mở đầu ra sao, nhưng dù sao cậu cũng không che giấu được gì trước cô, thế nên liền lên tiếng nói một cách rành mạch.
“Nữ hoàng, người muốn tôi lên sân khấu Chiến tranh chủ quyền mặt trời, chiến đầu cùng người đúng chứ?”
“Mặc dù có chỗ nói sai, nhưng cơ bản là đúng.”
“Vậy thì tôi có thể hiểu. Có kẻ sử dụng Thể hạt ngôi sao vào mục đích xấu nên chiến đấu ngăn lại, chuyện này tôi cũng hiểu được--- Nhưng, tôi hi vọng lí do cho việc chiến đấu có thể hình thành từ lợi ích cho cả hai bên.”
Lợi ích cho cả hai bên--- ngay lúc cậu nói ra những lời này, lông mi Nữ hoàng có chút động đậy. Mặc dù không có gì là bất ngờ nhưng vẫn có chút không vui.
Gặp mấy người thế này thường sẽ bị đánh cho bị thương 70% sau đó mới xem xét thái độ.
Cũng may Nữ hoàng không từ chối ngay lập tức. Nhưng đã không còn vui như trước nữa. Ánh mắt cô rời đi, nhìn xuống hồng trà, đem Saigou Homura gạt ra khỏi đầu, hỏi một cách máy móc.
“Thế hả--- Sao nữa?”
“Đã quyết định sẽ chiến đấu, vậy thì tôi muốn hỏi về thông tin của kẻ địch. Tôi muốn biết toàn bộ những gì người biết về bộ mặt thật của [Thiên ngưu] và cả kẻ địch tấn công [Tàu hỏa tinh linh].”
“Cậu tự tung tự tác quá rồi đấy.”
Scacthach đang đứng nghe, sẵng giọng nói. Cách nói chuyện của Homura thực sự đã khiến cô ngạc nhiên, nhưng điều kiện ngu ngốc này lại kích lên sự hứng thú của Nữ hoàng.
Đã tới đòi thông tin như vậy tức cậu đã chuẩn bị một lượng thông tin ngang hàng. Đây là cơ hội thử xem Saigou Homura có bao nhiêu lá bài trong tay, cũng là cơ hội tính xem cậu có xứng đáng không.
Nữ hoàng lại nhìn về phía Homura mà mỉm cười, hỏi một câu có lẽ đã là câu hỏi cuối cùng.
“Muốn ta nói cũng được thôi… Nhưng cậu sử dụng thứ gì để đối lấy những thông tin này?”
“Thông tin về những người sở hữu Chủ quyền mặt trời còn lại, vô cùng chi tiết.”
Nghe thấy những gì Homura nói, ngay cả Nữ hoàng cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc trong chốc lát. Nếu cậu nói ra một chuyện gì đó không quan trọng, cô đã tính sẽ thay thế cậu ngay lập tức, nhưng những lời vừa rồi cậu nói đúng thật không thể nghe xong phán đoán được ngay. Một người vừa mới được triệu hồi tới thế giới Khu vườn nhỏ như cậu thì biết được gì về Chủ quyền mặt trời chứ.
Homura lấy điện thoại ra, chỉ vào nhãn hiệu trên đó.
“Lúc tôi thấy được nhãn hiệu mặt trời này… nhãn hiệu giản dị của [Everything Company], tôi liền hiểu ra. Các người là Thần của Khu vườn nhỏ, muốn tác động vào thế giới bọn tôi, không thông qua các tổ chức nhận được truyền thừa hoặc biểu tượng thì không thể làm được.”
Thỏ ngọc, Shirayuki-hime, Minotaur, Thiên ngưu.
Mặc dù tại thế giới bên ngoài chỉ là truyền thuyết nhưng bên trong Khu vườn nhỏ lại tồn tại thực sự. Điều này đã chứng minh Khu vườn nhỏ và thế giới bên ngoài có mối liên hệ tác động lẫn nhau, cũng là chứng minh cho việc quá khứ của thế giới bên ngoài bị can thiệp.
“Một người sống ở niên đại 2000 như tôi ngay từ lúc được triệu hồi đã nhận ra rồi. Các vị Thần trong Khu vườn nhỏ không chỉ can thiệp được quá khứ, ngay cả các thời đại trong thời kì hiện đại của bọn tôi cũng có thể. Nếu không, đã có thể can thiệp quá khứ sao lại không thể can thiệp tương lai chứ.”
Nói thì như vậy, nhưng đây đúng là điểm mù. Mặc dù nghĩ kĩ lại sẽ thấy chuyện này là tất nhiên.
Quá khứ có thể quan sát và hiện tại có thể quan sát, mặc dù khác nhau, nhưng trên căn bản vẫn là như nhau.
Nữ hoàng khoanh tay lại với vẻ khá hứng thú, trả lời câu hỏi của Homura.
“Đúng vậy. Thần của Khu vườn nhỏ bọn ta khi muốn can thiệp vào thế giới bên ngoài đều sử dụng những tổ chức của loài người. Như các loại tôn giáo vậy, một ví dụ điển hình, ngoài ra còn có cả những quốc gia và tổ chức được ban biểu tượng.”
“Ví dụ như lá cờ [Union Flag] của nước Anh?”
“Đúng vậy. Lá rồng đỏ của Wales cũng giống thế, hay cả cây gậy có hai con rắn quấn quanh của tổ chức sức khỏe thế giới (WTO) nữa. Còn biểu tượng bắt nguồn từ mặt trời này của [Everything Company] ấy hả? Đây là kí hiệu đơn giản bọn ta giao cho họ làm điều kiện cho việc bọn ta đã giúp đỡ trong giai đoạn khởi đầu của tập đoàn tài phiệt. Hình như là tầm không lâu sau chiến tranh.”
Ô. Homura mò lại trong kí ức mình. Nhân tiện nói tới, biểu tượng của tổ chức sức khoe thế giới--- cây gậy có hai con rắn quấn quanh là biểu tượng có liên quan tới thần thoại Hy Lạp.
“Không ngờ… ngay cả tổ chức quốc tế cũng bị can thiệp như vậy, thật đáng sợ.”
“Tất nhiên, muốn tác động tới sự thật đã cố định sẽ có một vài chỗ khó. Cậu có thể coi Gift Game lần này cũng là như vậy.”
“…Cả chuyện [Thiên ngưu] tàn phá thế giới sao?”
“Không. Sự thật [Thể hạt ngôi sao sẽ cứu thế giới] mới đúng.”
Điều này có nghĩa là, kết quả [Saigou Homura sẽ cứu thế giới] vốn đã định hình sẵn từ lâu. Homura nghe được như vậy lại càng chắc chắn hơn, nói với vẻ nhấn mạnh.
“Quay lại chuyện chính. Người đã muốn tôi chiến đấu với kẻ tạo ra [Thiên ngưu], vậy tức là--- kẻ đối đầu trong Chiến tranh chủ quyền mặt và kẻ sử dụng Thể hạt ngôi sao làm điều xấu đều là một đúng chứ?”
Nữ hoàng im lặng gật đầu, ám chỉ cậu nói tiếp.
“Nếu thế thì chỉ cần suy luận ngược lại, những kẻ đang nhắm vào Thể hạt ngôi sao rất có thể sẽ có liên quan tới Chiến tranh chủ quyền mặt trời. Tôi có một ít manh mối liên quan tới chúng, nếu muốn tôi có thể đưa ra biểu tượng đám bọn chúng sử dụng.”
Đến lúc này thì Nữ hoàng và Scathach cũng không thể không đánh mắt trao đổi. Dù chỉ trong vài giây nhưng cả hai đều không có ý kiến gì. Cả hai đều thấy chuyện này kết thúc như vậy khá là được.
Dù sao họ cũng không muốn vô duyên vô cớ đánh mất người nghiên cứu Thể hạt ngôi sao.
Homura cầm điện thoại lên mở ra thư mục hình ảnh, bất kì lúc nào cũng có thể chưng nó ra.
“Nếu chỉ xem biểu tượng đó thì có thể xem ngay lúc này. Còn về mặt thông tin chi tiết, tôi phải quay lại phòng nghiên cứu mới được… Người thấy sao? Lá bài tẩy này chẳng lẽ còn chưa đủ?”
“Đúng vậy. Chỉ vậy mà muốn đổi lấy lời giải cho Gift Game thì vẫn còn chút không đủ.”
“Nhưng thưa Nữ hoàng. Giờ người mà không đồng ý, thành ra nó lại thuộc về Phật môn thì cũng không có gì vui vẻ phải không. Dù là thể hạt ngôi sao hay khối nguyên thạch này.”
Quản gia trưởng vui vẻ nhìn về phía Homura. Cậu bất chợt cảm thấy lạnh giá như thể toàn thân đóng băng. Ánh mắt giống như một đứa trẻ vừa tìm thấy được món đồ chơi mới hay ho kia, Homura biết rất rõ. Không ngờ người này trông thì có vẻ nghiêm túc, nhưng thực chất là đồng loại của Nữ hoàng.
Nữ hoàng dùng một tay nâng mặt lên, ngạc nhiên nhìn Homura.
“…Trông cậu ta không giống một chiến binh có thể mài thành đá quí được. Chẳng lẽ lại định làm vậy sao?”
“Không biết nữa. Nhưng tôi muốn thử một lần xem sao. Cũng may tôi đã từng dạy dỗ nhiều học trò rồi. Sức mạnh thì có Cu Chulainn, kỹ xảo thì là Ayato… Có lẽ đã đến lúc tôi thu nhận một đứa học trò yếu đuối nhưng gan dạ.”
Vậy hả. Nữ hoàng đơn giản đáp lời. Không có ý kiến phản bác gì, chứng tỏ hai người đã thỏa thuận xong.
Scathach đi về phía Homura khiến cho chiếc tím tóc vung vẩy, nở nụ cười hiền lành khi trước mà nói.
“Homura, chúng ta đồng ý với một phần điều kiện của cậu. Từ nay cho đến khi Game chủ quyền mặt trời này kết thúc, tôi sẽ người chỉ đạo cậu, cậu thấy sao?”
“A, không… Xin lỗi nhưng tôi không biết dùng mấy thứ bạo lực như vậy, đúng hơn là không có dùng được.”
“A, Kuro Usagi chưa nói với cậu chuyện đó sao hả? Gift Game là thứ để thử thách Võ Trí Dũng, chỉ cần cậu có được Trí và Dũng là có thể lấy chiến thắng làm mục tiêu.”
“…Cô dự định dạy một kẻ gà mờ như tôi cách phá giải Game?”
“Đúng vậy. Cậu có câu hỏi gì tôi sẽ trả lời, có thắc mắc gì tôi sẽ lắng nghe. Còn về mặt sức mạnh hả… Ừm, cũng sẽ thêm được cậu một ít đấy.”
Sao nào? Quản gia trưởng tay chống nạnh, nói với vẻ tự hào.
Nghe được lười đề nghị của Scathach, Homura do dự trong chốc lát. Được giúp đỡ trong trận chiến này đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cậu cảm nhận được một loại dự cảm nguy hiểm trên người cô gái này. Tuy nhiên nhìn thì như người bình thường nhưng bản năng đang nói với cậu đây là đồng loại của Nữ hoàng. Hơn nữa, một người luôn luôn thân thiện với bất cứ ai như Ayato lại nở một nụ cười cứng ngắc như vậy đã chứng minh rõ bản chất người này ẩn giấu.
(Mình muốn thông tin lại còn không hạ thấp gặp nguy hiểm sao… Đúng là trên đời không ai cho không nhau cái gì.)
Thành ngữ có câu, không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con. Chuyện quan trọng nhất lúc này là giải quyết nguy hiểm trước mặt.
“Đúng là không thể yêu cầu quá đáng gì hơn nữa… Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi xin được ngài chỉ dạy về Gift Game, thưa sư phụ.”
“A, sao đột nhiên lại dùng kính ngữ vậy? Không cần câu nệ thế đâu.”
“Đây là vấn đề về mặt cảm giác. Muốn tiếp nhận tri thức được thì quan trọng nhất là phải tôn kính và thẳng thắn. Nếu đã thế, lúc bái sư phải thật trang trọng, mới tôn kính được sư phụ mình.”
Saigou Homura đứng thẳng người hành lễ.
Scacthach trợn trừng mắt, bím tóc vung vẩy, cảm động đến mức giọng nói cũng run run.
“A, a…! Ngài, ngài nghe thấy không Nữ hoàng! Hóa ra học trò cũng có thể nói được những lời thế này sao, từ khi sinh ra đến nay đây là lần đầu tiên tôi biết đấy. A, muốn cho mấy tên học trò ngu ngốc khác nghe mấy lời này cả trăm ngàn lần quá…!!!”
Scathach ngửa mặt lên trời thở dài, vừa cảm động lại cũng buồn rầu. Coi bộ cô đã từng nhận rất nhiều học trò. Nữ hoàng nhìn cô với vẻ không cảm xúc, rồi nói nhỏ.
“…Hừ. Nghiêm túc là tốt, nhưng chú ý vào đấy. Cách giáo dục của cô ấy khác hoàn toàn với Sparta, chỉ biết chiều học trò mà thôi.”
“Chiều?”
“Đúng là chiều chuộng. Với cả ta cũng nói trước luôn, con không hỏi được ta chuyện của Ayato đâu.”
“…Tại sao chứ?”
“Không phải ta có ý xấu gì. Đứa bé đó cho dù không có quan hệ với tập đoàn tài phiệt thì vẫn là tồn tại đặc biệt với người Nhật. Chờ đến ngày mấy người các cậu cần phải biết, không biết vẫn là hơn.”
Cách nói của Nữ hoàng lại càng khiến cậu khó hiểu hơn. Những lời vừa rồi dù có lí giải ra sao cũng không hiểu rõ. Một tồn tại đặc biệt không phải với riêng Saigou Homura mà là với người Nhật sao, nghĩa là gì chứ.
Nữ hoàng thanh nhã phất tóc một cái, sau đó vui vẻ uống hồng trà.
“Nhưng, những chuyện không quan trọng thì ta có thể nói cho cậu biết được. Giải thích đi.”
“Tuân lệnh.--- Homura, cậu biết gì về [Halloween]?”
“Tôi cũng chỉ biết đôi chút thôi. Nữ hoàng là nhân cách hóa từ ngày lễ vu lan đúng chứ?”
---Ngay lập tức, Nữ hoàng biểu hiện ra vẻ không vui, mắt liếc xéo Homura. Bộ dạng này của cô như thể mùa xuân ấm áp chợt biến thành mùa đông lạnh giá vậy.
Homura đơ người lại, không biết mình vừa giẫm phải quả mìn nào. Khoảnh khắc khi nãy cậu còn nghĩ mình sẽ chết luôn. Lần trước đã nói không cần dùng kính ngữ rồi, vậy nên có lẽ là một quả mìn khác.
Homura hỏi cẩn thận như thể đang phá bom mìn.
“…Vậy là, Nữ hoàng người không thích bị gọi là lễ vu lan?”
“Không thích. Cái tên đó chẳng có gì dễ thương hết. Tuy nhiên nói vậy cũng không sai, nhưng từ nay về sau cấm nói ra.”
Hừ. Nữ hoàng bĩu môi tức giận, quay đầu đi.
Homura dù vẫn không hiểu được con người cô là ra sao, nhưng đã không thích như vậy thì không nên động vào. Cậu nhớ kĩ quả mìn nằm sẵn đó, nói lại một lần nữa.
“Được rồi, vậy thì tôi sẽ thay đổi cách nói. Là lễ tế của dân tộc Celtic, coi việc sống chết như sự thay đổi của các mùa… Đúng chứ Scathach-san?”
“Gọi ta là sư phụ, ai cũng gọi ta như vậy. Một người đến từ thời đại 2000 như con cũng biết nhiều quá nhỉ… Hay là con biết cả truyền thuyết của ta nữa?”
“A, xin lỗi. Chuyện đó con không biết. Đây chỉ là truyền thống của trại trẻ thôi, ngày lễ Halloween được tổ chức rất lớn. Đó là ngày lễ mà người thành lập trại trẻ thích nhất.”Saigou Homura nói ra với vẻ yêu mến từ tận đáy lòng.
Người thành lập [Trại trẻ Canaria]--- còn ai khác ngoại trừ Canaria nữa, ngày lễ cô yêu thích nhất đúng là lễ Halloween.
Trong Nhật Bản cận đại, có thể nói Halloween đã trở thành ngày lễ phổ biến không ai không biết, lại cũng rất thân thiện, dù là người lớn hay trẻ nhỏ đều có thể tham gia vào ngày lễ với bản tính trẻ con của mình. Tất nhiên cũng còn có nhiều đại lễ khác tổ chức ở các nơi như lễ Nebuta, lễ Tenjin, lễ Gion, nhưng ngày lễ có thể khiến cho toàn bộ Nhật Bản đều tham gia, chỉ có mỗi ba ngày là lễ Halloween, lễ giáng sinh và tết nguyên đán.
Trong lời Homura nói ẩn chứa cả sự kính sợ của cậu với Nữ hoàng--- Nhưng không hiểu vì sao, ánh mắt cả hai đều lộ ra vẻ đau buồn, đánh mắt qua chỗ khác.
“…Vậy sao. Đưa bé đó dù ở thế giới bên ngoài những vẫn luôn cảm tạ lễ Halloween.”
“Hả!”
“Không có gì. Con nói đúng rồi. Lễ Halloween hiện đại quả là đã được cải biến để hợp với số đông xã hội. Linh cách Nữ hoàng chính là quản lí sự sống và cái chết, ranh giới giữa các vì sao. Ayato là một linh hồn đã chết được Nữ hoàng tìm thấy--- Nói vậy thì không hẳn là đúng thật. Chung qui thế này, Nữ hoàng đã ban thân thể cho [linh hồn một đứa bé không thể sinh ra], làm người sẽ tiếp xúc với người sở hữu Thể hạt ngôi sao dưới tư cách một thành viên của [Everything Company], người đó chính là cậu, Homura.”
“Vậy, kiếp trước của Ayato… là một đứa bé bị sẩy thai?”
“Không phải vậy. Ta cũng chỉ nói đến thế thôi. Ta đã cố tình nói mơ hồ vậy rồi, con cũng phải hiểu chứ.”
Ánh mắt Scathach bất chợt trở nên nghiêm túc. Dường như đây đã là chỗ không thể động vào được. Theo như cách nói mơ hồ này thì có lẽ là có một lí do nào đó khiến người ta không vui.
Nhưng biết như vậy là đủ rồi. Homura nhẹ nhõm thở một tiếng.
“Vậy sao… thế là được rồi. Tôi còn lo cô ấy bị bắt ép, nhưng với lí do này thì tôi hiểu tại sao Ayato tuân lệnh Nữ hoàng rồi. Với cô ấy thì Nữ hoàng là ân nhân mà.”
Cậu ta quan tâm tới chuyện đó thế sao. Scathach hiểu được lí do cho sự lo lắng của Homura, liền càng kinh ngạc hơn nữa mà mở to hai mắt, rồi cô nở một nụ cười hiền lành phát ra từ tận đáy lòng.
“Đúng là bất ngờ. Con không hề giả vờ mà thực sự là rất trung thực. Con cố giữ cho thật tốt sự trung thực này đấy nhé. Mặc dù nó sẽ là sơ hở cho kẻ xấu lợi dụng, nhưng khi chiến đấu với đám ác ma và quái vật, đây sẽ là thứ vũ khí mạnh nhất.”
“Thật, thật vậy sao?”
“Ừm, đúng vậy. Đây chính là chỗ còn khiếm khuyết của Ayato, con phải giúp con bé khắc phục nó đấy. Đứa bé đó, mặc dù mạnh mẽ và trung thực… nhưng lại quá ngây thơ, lúc nào cũng vướng phải những loại bẫy rập vô nghĩa.”
Cứ đến lúc khẩn cấp lại lơ đễnh. Quan gia trưởng giơ ngón trỏ lên trách móc. Điểm này Homura cũng hiểu. Điểm yếu của vị tiểu thư danh giá này chính là ngay thẳng và quá trọng danh dự. Nói cô quá ngây thơ không có gì là sai.
“Vậy là không có Nữ hoàng tôi sẽ không gặp được Ayato, trại trẻ cũng khó tồn tại được. Chỉ riêng thế thôi, tôi được biết Nữ hoàng đã rất may mắn cho tôi rồi.”
“Đúng vậy. Tất cả đều là công sức của ta. Ta rất hào phóng phải không.”
“Đúng vậy, đúng là rất hào phóng… Nhưng người để cho Ayato đi một mình như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Không sao cả. Chẳng qua yên bình quá nên con bé trở nên thảnh thơi thôi, phải gặp khó khăn thì người ta mới hồi phục lại đứng chứ? Đứa bé đó một khi đã sử dụng khả năng thật sự và muốn giành được chiến thắng thì trong các chiến sĩ của nhóm thần Celtic cũng không có nhiều người đấu lại được đâu. Chỉ xét riêng tư chất, đứa bé đó là một tài năng sánh ngang Cu Chulainn.”
Fufu. Scathach trông vui vẻ vô cùng. Có lẽ vì không có học trò và cũng là thuộc hạ của mình ở đây nên cô mới bộc lộ bản chất thật như vậy.
Homura cuối cùng cũng có thể thả lỏng người, ngồi xuống như thể cạn sạch sức lực, dựa ưng vào ghế.
Bất chơt, Homura ngẩng đầu lên như thể nhớ ra chuyện gì đó.
“Phải rồi Nữ hoàng. Người muốn tôi tham dự Chiến tranh chủ quyền mặt trời cũng được, nhưng tiền công thì sao đây?”
Nữ hoàng dừng việc uống trà lại, nhìn chằm chằm Homura.
Ánh mắt cô dùng để liếc cậu sắc vô cùng. Homura không biết có phải vừa giẫm lên mìn nữa không nên mồ hôi lạnh túa ra, nhưng Nữ hoàng không lộ vẻ sẽ làm hại gì cậu, co tiếp tục uống trà như thể chưa có gì xảy ra.
Ám hiệu gì đây chứ. Scathach nở một nụ cười khổ, bước lên một bước.
“Homura, dù ta không biết con muốn tiền công gì… Nhưng chỉ cần con có thể đi sâu vào trong Chiến tranh chủ quyền mặt trời lần này, con tất nhiên sẽ biết đó là gì.”
“…Vậy là ý nói đừng nghĩ ngợi, cứ chiến thắng Game đã?”
“Đúng vậy. Con hiểu nhanh lắm. Ừm, lúc con hoàn thành được Game dự tuyển lần này, thế giới xung quanh con sẽ thay đổi rất nhiều đấy, con cứ chờ đi.”
Scathach che miệng, nói những lời tràn đầy ẩn ý trong lúc liếc mắt đưa tình nhìn cậu. Loại cử động của một thiếu nữu này vậy mà cô làm vô cùng tự nhiên, rất rõ ràng về mặt tinh thần cô còn rất trẻ.
Chuyện gì cũng không cần nói, cứ thắng đi đã.
Nữ hoàng và Scathach đã nói đây là điều kiện đầu tiên.
Đúng lúc đó thì Tàu hỏa tinh linh rung động vì sự tấn công từ bên ngoài.
*
Nắp của đoàn tàu giờ đã trở thành trận chiến của cơn mưa mũi tên thép từ trên trời giáng xuống. Asterios triệt hạ toàn bộ những mũi tên Ballista bắn tới từ tất cả các phương hướng, còn các chiến sĩ của [Lục thương] cũng không chịu thua, đáp trả bằng cách bắn tên liên tục với tốc độ cao.
Mặc dù hiện tại hai bên đang ngang hàng, nhưng cả hai đều không thể có sai lầm gì. Chỉ cần số nỏ pháo trên nắp tàu bị phá hủy chút một, [Lục thương] cũng sẽ nhanh chóng rơi xuống thế bất lợi.
Để tăng thêm khả năng thắng chút nào hay chút ấy, việc tách toa tàu cuối cùng vẫn đang được tiến hành.
“Các xạ thủ đã nhạp đạn xong giương cờ lên!”
“Lấy hết tất cả tên Ballista dự trữ ra đây!”
“Một chút nữa thôi là đi vào Linh mạch được rồi! Như vậy mới trốn được!”
Các thú nhân rống lên tăng cường sĩ khí. Kẻ địch của họ hiện là những kẻ mạnh mẽ một cách áp đảo. Để chúng tấn công được vào trong tàu thì cả chiến tuyến sẽ sụp đổ. Chuyện đó mà xảy ra là coi như xong.
Suzuka lau đi mồ hôi và nước mưa, căng thẳng nghĩ ngợi.
(Không được rồi. Cứ nghĩ có thể ngăn lại bọn chúng được một lúc, nhưng rốt cuộc lại không thể. Sao đúng lúc mình tưởng đã ngăn được thì chúng lại chạy ra khỏi phạm vi chứ.)
Ư ư ư. Vẻ mặt Suzuka căng thẳng, hai tay cô đan vào nhau. Cô không nói với Ayato một chuyện, rằng thật ra Gift của cô còn có một khả năng khác nữa. Nếu có thể tiến hành thuận lợi thậm chí có thể chấm dứt được trận chiến giằng co này.
Nhưng kẻ địch đã nhận ra được phạm vi khả năng của cô. Hẳn chúng sẽ không chủ quan lao lại gần nữa rồi.
(A~… chẳng lẽ lại bó tay chịu đầu hàng? Thôi thì cũng không còn cách nào khác, đành chịu vậy!)
Được rồi! Suzuka từ bỏ kế hoạch đó của cô, giữ nguyên chiến thuật hiện tại. Cho dù Game diễn ra không như suy tính nhưng có thể giữ vững tinh thần chính là ưu điểm của cô. Giờ nếu cô bất cẩn có thể sẽ trở thành sơ hở.
Về phía Asterios, hắn hiện đã rơi vào cuộc chiến dai dẳng bị bao vây chỉ vì chiếc rìu to lớn công kềnh của mình. Nếu thứ hắn cầm là đinh ba hoặc kiếm thì có lẽ đã phá vòng vây lâu rồi.
Hổ trán trắng tức giận nhe nanh ra, móng vuốt rạch xuyên không khí..
『Bọn chúng thấy bên ta không giết người nên có vẻ liều lĩnh quá nhỉ. Vậy thì chúng ta phá hủy tất cả cùng với mấy kẻ tham dự đi, ngươi thấy cách này thế nào hả bò.』
“Làm sao như thế mà gọi là cách được chứ. Thế thì tất cả vẫn sẽ là bí ẩn.”
Asterios có lí do phải đi gặp Homura.
Nếu còn chưa biết được cứu nghĩa là ra sao đã chiến thắng, chuyện đó khiến hắn rất không thoải mái như thể có một chiếc gai mắc trong họng vậy. Chuyện đó nhất định không được.
Asterios dựng thanh rìu chiến lên, nhìn xuống từ trên không, suy nghĩ liệu có nên tấn công tòa thành hay không.
“Lá bài của kẻ địch đã bại lộ rồi. Kẻ địch rõ ràng là một người sở hữu Gift dịch chuyển, phạm vi cùng lắm là khoảng 120m, nhưng dường như có thể [dich chuyển mũi tên Ballista đang bắn ra]. Giờ mà đứng lại trong phạm vi đó đảm bảo sẽ bị tên găm vào đầu.”
Đã biết tới đây thì cách thức tấn công tòa thành cũng trở nên rõ ràng. Quan trọng là số lượng người còn thiếu. Chỉ cần có thêm một viện quân mạnh mẽ nữa là dễ dàng đánh cướp được tòa thành sắt này.
“Tiên Hổ, sao đồng dội của ông còn chưa tới nữa? Còn bắt chúng ta phải đợi đến bao giờ đây?”
『Ừm, ngươi mất công đợi rồi. Vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay kìa.』
Tiên Hổ nhe nanh cười nói, bất chợt hướng thổi của gió bão thay đổi.
Đáng ra là gió từ phía đông thổi tới mãnh liệt tấn công Tàu hỏa tinh linh, chợt lại biến thành gió từ phía tây. Trông thấy chuyện bất ngờ này, Asterios cũng phải khiếp sợ. Đám mây đen [Thiên ngưu] vẫn không có gì thay đổi, nhưng dù vậy, hướng gió lại thay đổi hoàn toàn.
Asterios hiểu được có một thuật sĩ đã đến.
Asterios nhìn bao quát mặt đất--- Nhưng khí tức người đó lại xuất hiện từ một chỗ xa trên không trung. Người dó cũng không chỉ hiện ra, hai tay đã ngay lập tức hành động, mưa bão khắp bốn phương tám hướng liền tụ tập lại, hóa thành hình dạng một lốc xoáy.
“…Này Tiên Hổ, đồng đội ông đang làm gì vậy chứ?”
Asterios cau mày lại vì có linh cảm không lành.
Hổ trán trắng hiểu được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo liền rống lớn lên một cách lo lắng.
『Ư, không xong rồi…! Con bé ngốc kia định phá hủy tòa thành sắt sao!?』
“Cái gì!? Vậy, vậy chuyện của ta thì sao giờ!?”
『Con bé đó mà biết nghĩ như vậy thì ta cũng không bị đau dạ dày!』
Tiên Hổ này hình như bị bệnh đau dạ dày thì phải. Tiếng rống nghe rất thật thà. Và thuật sĩ kia thì không có vẻ gì sẽ dừng lại.
Thuật sĩ giờ đã tụ tập được hàng trăm tấn nước mưa và cả ngàn tấn nước cuốn lên từ con sông, sức gió chứa đựng trong đó thì đủ sức bẻ cong cả không gian. Và hiện cô gái này đang nhe nanh mỉm cười, định đem tất cả bắn ra.
『A…! Giờ cũng không kịp cản con bé lại nữa đâu! Tạm rút đi đã!!』
Dừng lại. Tiếng hét ngăn cản biến mất trong gió bão. Asterios giờ vô cùng lo lắng.
Mặc đích của hắn là được gặp người đàn ông mang tên Saigou Homura, thế nên không thể phá hủy Tàu hoa tinh linh được. Bằng mọi giá phải ngăn lại. Nhưng trong lúc này, chỉ có chính hắn với [Mô Phỏng Thần Cách. Tinh Ngưu Lôi Đình] mới có thể ngăn lại thuật sĩ trên không trung. Nhưng giờ mà giải phóng Thần cách phóng ra ánh chớp thì có thể giết chết thuật sĩ mất, như vậy cũng không được.
Sau khi giết thuật sĩ thì còn hổ trán trắng đây.
Chính hắn còn chưa nắm rõ sức mạnh thật sự của Tinh thú này, nếu ông ra tay thật, có lẽ dù nắm giữ vũ khí Thần cách nhưng Asterios vẫn không thể thắng được.
(Nhưng không còn cách nào khác!... Chẳng lẽ chỉ có thể làm vậy sao!?)
Trong thanh rìu chiến có chưa ánh chớp. Thế nên có thể quyết tâm chém cả thuật sĩ lẫn hổ trán trắng cùng một lúc. Nhưng dù lúc này hắn còn ẩn giấu thực lực, hắn cũng không đủ gây thù chuốc oán với một Tinh thú.
Hắn dự định rời khỏi hổ trán trắng nên đứng dậy trên lưng ông.
---Đúng lúc đó.
Phía sau [Sun Thousand] bất chợt hiện ra một tia chớp đâm thủng đường chân trời. Một mũi tên tinh xảo dường như có thể bắn trúng mục tiêu dù cách cả ngàn dặm bắn ra, lao vụt các dòng chảy và cuồng phong, tuyệt mĩ nhắm thẳng giữa đầu thuật sĩ.
“…Hả,”
Asterios không nói lên lời. Đòn tấn công vừa rồi đã là một tuyệt kĩ thực sự.
Xét tới việc bắn tên xuyên qua khoảng cách như vậy, bên trong Khu vườn nhỏ có quá nhiều người.
Nhưng dự đoán ra hướng đi của mưa to gió lớn, giữa lớp bảo vệ bằng chất lỏng đó của thuật sĩ mà có thể lấy đầu kẻ địch chỉ bằng một mũi tên, đây đã là kĩ thuật bắn cung của Thần.
Hắn nên ca ngợi hay sợ hãi kẻ địch đây. Asterios không thể áp đi được sự hưng phấn lúc này nên cả người run lên, nhìn về phía nắp tàu.
Chiến binh đang đứng trên nắp của Tàu hỏa tinh linh chỉ có một người.
Mái tóc vàng rực cho dù đứng giữa bão tố vẫn không hề thiếu đi vẻ chói lọi, thiếu nữ giận dữ trừng mắt nhìn họ.
Vị Kị sĩ Nữ hoàng giờ đã không đeo chiếc mặt nạ của mình nữa, cô đứng đó với vẻ mặt một chiến binh--- Một mình Kudou Ayato đối mặt với một người một hổ.