Chúng tôi lao xuống dốc
Xuống
Xuống
Xuống
Chúng tôi lao xuống với tốc độ kinh hoàng
Nếu như có 1 vật cản, việc bị nổ tung thành 1 đống thịt vụn là không thể tránh khỏi
1 con thỏ nhảy ra giữa dốc
"Yaah ......"
Nhưng trước khi nó nói hết câu
"[Hải nguyệt cầu]!"
Gunjou hét lớn, và con thỏ tội nghiệp bị 1 đống những quả cầu nước ập thẳng vào mặt
Uy lực không đủ để cắt đứt con thỏ, nhưng số lượng đã bù lại cho độ chính xác. Chiếcđồng hồ quả quýt bị phá vỡ, và con thỏ biến mất
"Yeah. làm tốt lắm, Gunjou"
Tôi nghĩ vừa có tiếng "Eh-hehe" bên tai thì phải
Lối ra vẫn chưa xuất hiện. Và tốc độ của chúng tôi thì ngày càng tăng
Con thỏ thứ 2 xuất hiện. Tôi tự hỏi tại sao chúng có thể đứng ở độ dốc như thế này
Những quả cầu nước tấn công con thỏ, nhưng lần này không giết được nó
"Shinnosuke!"
"[Quỷ kiếm]"
Tôi xoay kiếm đánh bật con thỏ sang 1 bên. Nó rơi khỏi con dốc và ré lên 1 tiếng khi biến mất khỏi tầm nhìn
Có vẻ là không cần phải giết chúng nhỉ
Nhưng trước khi tôi kịp cảm thấy hài lòng-----
"CON LỢN GẶM TỎI????"
Mắt tôi mở lớn
Ngay phía trước, cách chúng tôi khoảng vài trăm mét là 1 bức tường
Gunjou bấu chặt lấy vai tôi và hét lớn
"C-C-C-Cá-Cá-Cái gì thế nàyyyyyyyyy???? C-Chúng ta phải làm gì đây Shinnosuke???"
Rõ ràng là không dừng lại được rồi
"Phải vượt qua nó thôi."
"Làm cách nào?!!"
"Khởi động thuộc tính ám sát!"
Tôi sử dụng năng lực đặc biệt của [Quỷ kiếm]
Nhưng,
"Guh.... chết tiệt..."
Không có bất kì yếu điểm nào trên bức tường
Vô vọng
"Thế nào rồi?!"
"Không ổn. Chúng ta phải tìm cách dừng lại!"
Tôi cắm thẳng thanh [Quỷ kiếm] xuống đất. Lưỡi kiếm xiên vào sàn đá và tóe lửa khi chúng tôi phòng về phía trước
Chưa đủ
"Chết...... tiệt!!!!!!!!!!!!!!"
"[Hải nguyệt cầu], kích hoạt!!!"
Gunjou hét lớn và phóng hàng chục quả cầu nước vào bức tường
Va chạm
Va chạm
Va chạm
Bức tường vẫn không suy chuyển
Tuy nhiên,
1 điểm màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt tôi
Bức tường không vỡ, nhưng nó đã bị làm suy yếu
"............"
Tôi không chắc liệu việc này có thành công không
Nếu nhát chém của [Quỷ kiếm] chỉ tạo ra 1 lỗ nhỏ, chúng tôi sẽ chết vì va đập
"....Tch, bám chắc vào, Gunjou."
Gunjou ôm chặt lấy tôi từ đằng sau
Tôi có thể ngửi thấy mùi tóc của cô ấy
Và tôi siết chặt tay lên cán kiếm
Thuật ca của [Gia tốc] vẫn đang ở chế dộ chờ
Giai điệu ma thuật len lỏi vào từng tế bào não
【Ngay tức khắc ♪ Trong nháy mắt ♪ Trong khoảnh khắc ♪
Vào lúc đó, trong chớp nhoáng ♪ Ngay tức khắc ♪ Trong nháy mắt ---】
"[Gia tốc], kích hoạt!!!"
Tôi đạp xuống mặt đất và phóng về phía trước
Tôi tăng tốc
Vượt qua các định luật vật lí thông thường, tôi đạt đến tốc độ cực đại
"Vỡ....điiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!!!!"
Lưỡi kiếm đen vung lên theo 1 đường vòng cung, chém thẳng vào điểm yếu nhất của bức tường
Lưỡi kiếm cắt vào bức tường
Và phá vỡ nó
Nhưng lỗ hổng mở ra là không đủ
Thanh kiếm vỡ nát thành từng mảnh
"Chết tiệt..."
"[Thủy bích], kích hoạt!!!"
Vẫn ôm chặt lấy tôi, Gunjou đưa 2 tay đan chéo trước mặt và hét lớn
1 xoáy nước xuất hiện trước mặt chúng tôi
Nó đập vào phần đang nứt ra của bức tường và mở rộng cái lỗ
"Tuyệt...."
Nó chỉ vừa đủ, nhưng bằng phép màu nào đó, chúng tôi bay vọt qua cái lỗ 1 cách vừa vặn
""LÀM ĐƯỢC RỒI!!!!!""
Tôi và Gunjou hét hết cỡ, trước khi nhận ra....
...Chúng tôi vẫn đang rơi. Và không chạm đất
"Gunjou!"
"Shinnosuke!"
Tôi cố gắng vươn tay ra, nhưng không chạm tới được Gunjou
Quá xa
Độ dốc giảm dần
Tôi rơi xuống
"Gah, ah, oof ......"
Nảy. Nảy. Nảy
Tôi bị va đập liên tiếp xuống nền đá
Trong khi liên tục bị quăng quật như 1 con búp bê rách, tôi cố đưa tay chống xuống đất rồi đẩy mạnh.
Sau nhiều cố gắng, cuối cùng tôi cũng lấy lại được thăng bằng. Nhưng....
"Kyaaaaa!!!"
"Wah!"
Gunjou - người đang lăn lông lốc phía sau - đâm sầm vào lưng tôi
Trước khi nhận ra, tôi đã xoay người lại và ôm chặt lấy Gunjou trước khi cô ấy văng lên phía trước
"H-Hey! Buông tôi ra!"
"Eh, eh, đợi chút, đừng có dãy giụa ở đây---"
"Uwahhh!!!!
"Guh.. chết tiệt, [Quỷ kiếm] kích hoạt!"
Kéo Gunjou sát vào lòng, tôi đâm thẳng thanh kiếm đen vào nền đá phía trước
Zehhhhh!!!!!!!! Những tia lửa tóe ra khi lưỡi kiếm cắt vào mặt sàn
Cánh tay cầm kiếm của tôi rung lên bần bật
Và...
"...... Haah, sống rồi..."
Tôi thở phào và thả Gunjou ra
Chúng tôi đã dừng lại
"Haha.... tôi cứ tưởng chết rồi cơ...."
Gunjou ngước lên nhìn tôi và cười 1 cách nhẹ nhõm
Chúng tôi nằm luôn ra giữa con dốc trong khi thở hổn hển
Tôi quay sang nhìn Gunjou
Nếu không có cô ấy, có lẽ giờ tôi đang là 1 vết máu trên cái bức tường đó
Suy nghĩ về điều đó,
"............"
Tôi cảm nhận được sự vô vọng của việc chiến đấu 1 mình trong 1 nơi như thế này
"Haaa...... Tên Shiro đó ở đâu trong những lúc như thế này cơ chứ....." Tôi lầm bầm
"Huh?"
"[Lôi thần thương] của tên đó là để xử lí những việc như thế này."
"Ah..... ừ nhỉ."
"Đó!"
"Mấy "đồng đội" đó ở đâu vào lúc cần kíp vậy chứ?"
"......Cô thỉnh thoảng cũng nói được mấy câu ra hồn nhỉ?"
"Haha."
Gunjou và tôi khẽ cụng nắm đấm trong khi bật cười 1 cách ngớ ngẩn
"............"
Nhưng giây phút thoải mái này sẽ không kéo dài được lâu.
Ngay khi đứng dậy, chúng tôi sẽ phải đối mặt với
Đối mặt với mê cung nguy hiểm nhất thế giới
Không cần biết Kujaku đã khiến nó giảm độ khó đi bao nhiêu, chắc chắn nó vẫn là 1 địa ngục cực kì nguy hiểm
Tôi nhìn xuống chân dốc
Một khu rừng rậm rạp và um tùm.
Nhưng nó trông không giống 1 khu rừng thật. Nó trông như thể hình minh họa trong 1 quyển sách tranh
Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua các tán lá
Tất cả bao trùm 1 màu xanh tươi mát
Tuy nhiên, tôi vẫn có thể cảm thấy cái chết bao phủ lên khu rừng đó cho dù là ở đây
Việc đầu tiên cần làm bây giờ là tìm kiếm 1 khu vực an toàn, sau đó liên tục thám thính xung quanh để tính toán chiến lược
Tuy nhiên lần này thì khác
Chúng tôi không có thời gian
Trong 1 tháng vừa rồi, vô số tình huống có thể đã diễn ra
Ví dụ, "Valor Team" và nhóm của Shiro đã gặp nhau, và 1 trong 2 bên đã thua. Đã chết. Hoặc cả 2 bên cùng chết
Ví dụ, tất cả đều đã không chống cự nổi trước mê cung này - và chết
Ví dụ, thông tin đã bị rò rỉ, quân đội kéo tới, và 1 trận chiến đẫm máu đã xảy ra
"Có lẽ không phải cái thứ 3...."
Nếu vậy, khung cảnh đã hông yên bình như thế này
Ngay cả như vậy, tôi cũng không thấy lạc quan hơn tẹo nào
Đây là mê cung cấp 666. Đây là thứ nằm ngoài hiểu biết của con người
Không loại trừ khả năng [Thoát hiểm] bị vô hiệu hóa
Đó là viễn cảnh tồi tệ nhất có thể xảy ra
Nếu thất bại, đồng nghĩa với cái chết
"............"
Tôi khởi động Thuật ca của [Thoát hiểm]. Chỉ để tự trấn an. Chỉ để làm dịu đi nhịp thở dồn dập căng thẳng
Nếu [Thoát hiểm] không hoạt động, tôi cũng không ngạc nhiên lắm nếu [Xâm nhập] bị chặn
Chưa kể đến việc Kujaku có lẽ đã làm gì đó để đề phòng người từ bênh ngoài
Nội bất xuất, ngoại bất nhập
Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm điều đó. Bởi vì tồn tại ma thuật giảm độ khó của mê cung, không lạ gì nếu có ma thuật có thể phong tỏa mê cung
Mà, quên việc tìm kiếm sự trợ giúp ở bên ngoài đi.
Cứ cho là tôi có thể thoát ra ngoài trong bí mật, khi quay lại thì mọi thứ có lẽ đã quá trễ
Nói cách khác, chỉ có 1 con đường
"......Không còn lui được nưa, huh...."
Tôi lẩm bẩm
Gunjou bước tới bên cạnh tôi
"Cậu đang nói gì vậy?"
"Đánh giá tình hình thôi."
"Uwah, sao có vẻ tiêu cực quá vậy?"
"Haha, tôi không phủ nhận điều này ......"
Piih piih piih
Tôi giật mình
Tiếng động khá quen, nhưng không hiểu sao tôi không nhận ra nó là tiếng gì
"Âm thanh gì vậy?"
Gunjou nghiêng đầu
"Âm thanh nào cơ?"
"Cô không nghe thấy à?"
"Ở đâu?"
Rốt cục.... là cái quái gì vậy?
Đột nhiên,
"C-cái gì vậy?"
Ở phía bên trái tầm nhìn của tôi, 1 thứ giống như cửa sổ gọi thoại xuất hiện
Nó hiển thị 1 dòng chữ
"Cuộc gọi tới"
Có vẻ thứ này được gửi tới qua <>
"Hey, Shin ...... ke ............ nghe ............ không? ............"
Âm thanh bị nhiễu tới mức không thể hiểu người bên kia dang nói gì
Nhưng tôi biết giọng nói đó
Liezel Baimeister - kĩ sư ma pháp chịu trách nhiệm cân chỉnh <> của tôi
Nhưng điều này là không thể. Lẽ ra mọi loại sóng vô tuyến đều phải bị chặn lại bởi mê cung
".........oy..........đợi............sửa.........1 lát......."
"Có chuyện gì vậy?"
Gunjou nhìn tôi 1 cách tò mò
"Bằng cách nào đó, tôi đang nhận được 1 cuộc gọi."
"Cuộc gọi? Nhưng điều đó là không thể!!!"
Yeah, tôi cũng đang thắc mắc điều đó đây
Những tiếng nhiễu biến mất
".......Ah, yeah. Có vẻ được rồi. Cậu nghe rõ chứ, Shinnosuke?"
"...Nghe rồi. Thế quái nào mà cậu làm được trò này vậy?"
"Haha, cậu nghĩ tôi là ai?"
"1 tên lập dị."
"Gọi tôi là 1 nhà khoa học thiên tài, ok?"
Tôi nhún vai
Tại thời điểm đó, hình ảnh hiển thị trên cửa sổ cuộc gọi.
Tên nhóc tóc vàng 17 tuổi người Đức nhìn xuống tôi 1 cách thích thú
"Cái nhún vai đó là ý gì đây? Tôi sẽ giết cậu đấy~"
"Từ khi nào cậu làm được trò này?"
"3 ngày trước. Nhưng tôi đã nghiên cứu về nó cách đây 2 năm, và cài sẵn vào <> của cậu."
"Đừng có tự tiện thêm thắt linh tinh."
Nhưng Liezel chỉ bật cười thích thú
"Yeah, tôi còn sắp thành công trong việc điều chỉnh để làm cho não cậu nổ tung chỉ với 1 cái bấm nút."
"Hey, làm phiền người bận rộn là không lịch sự đâu."
"Rồi rồi. Cậu đang bận rộn chạy đua trong cuộc tấn công mê cung khó nhất thế giới chứ gì?"
"Cậu đã biết?"
"Tôi đã biết à? Thằng ngốc, cả thế giới đều đang xôn xao về vụ này trong khi cậu nằm ngủ với gái đấy." (trans: mạn phép bẻ cong từ ngữ chút =)))
Vậy quả nhiên là thông tin đã bị rò rỉ
Tôi không còn nhiều thời gian để cứu Saki trước khi chính quyền thế giới vào cuộc
"Nếu vậy tôi càng không có thời gian để nói chuyện."
"Cậu nghĩ cậu thực sự có thể làm được mà không có 1 thiên tài như tôi giúp đỡ à?"
"Thiên tài hả? Lũ tới từ Kansai đã sử dụng 1 ma thuật
hạ độ khó của mê cung, thứ còn hữu dụng hơn nhiều so với [Thánh kiếm] của cậu đấy, Ngài Thiên Tài."
Liezel nhăn mặt lại
"Cẩn thận với lời nói của cậu đấy. Thứ đó hoàn toàn nằm trong khả năng của tôi."
"Chém gió."
"Tôi nói thật! Tôi đã từng tham gia phát triển thứ giống như thế trước đây!"
"Huh? Vậy tại sao tôi chưa từng nghe cậu nói về nó?"
"Cậu đâu có hỏi tôi?"
"Eh?"
"Thứ duy nhất mà tôi được yêu cầu từ gã ngốc nào đó tên Shinnosuke là "1 ma thuật có khả năng cắt đứt Căn bệnh Mê cung", và đó là tất cả những gì tôi làm."
"Có thể tôi đã không yêu cầu nhưng........"
"Bên cạnh đó, tôi nói cho cậu biết, việc cắt đứt Bệnh Mê cung khó hơn nhiều so với cái trò mèo của lũ Misutomo Group. [Thánh kiếm] nằm ở 1 đẳng cấp hoàn toàn khác việc hạ độ khó của mê cung."
Có lẽ vậy
Thực sự thì, việc cứu 1 cô gái bị Bệnh Mê cung là điều mà chưa từng ai nghĩ đến, chứ không nói gì tới việc thực hiện nó
"Tiện thể, cậu đã sử dụng [Thánh kiếm] chưa? Kết quả thế nào?"
"............"
"Đừng có giấu. Tôi biết cậu đã dùng nó. Nếu nó thực sự hoạt động, vậy thì tôi có quyền yêu cầu cậu dừng ngay việc phàn nàn lại đấy."
Tôi nhìn vào Gunjou bên cạnh tôi. Cô đã bị cắt đứt khỏi mê cung, và vẫn còn sống.
Tôi nhìn sang Gunjou
Căn bệnh đã bị phá hủy
Và cô ấy đã trở lại là 1 con người
[Thánh kiếm] thực sự đã hoạt động
"Nào nào, nói đi!"
"............"
" Kết quả thế nào?"
"........Tch."
"Sao?"
"................Nó có tác dụng."
Tôi cố gắng nói nhỏ hết cỡ. Nhưng Liezel cười nhăn nhở 1 cách đắc thắng
"Huh? Gì cơ? Chú vừa nói gì anh không nghe rõ?"
"......Đừng có được nước làm tới."
"Giờ thì ai là thiên tài nào?"
"Guh........"
1 tên nhóc khó chịu
"Tôi cúp máy đây."
Tôi làu bàu
"Hể... giận rồi à? Ok, bình tĩnh đã, tôi không cất công gọi tới chỉ để khoe khoang đâu."
"Có chuyện gì?"
Liezel lùi sang 1 bên, và tôi nhìn thấy căn phòng đằng sau cậu ta
Ở giữa đống máy móc bừa bộn là 1 chiếc TV
Bản tin thời sự
Khuôn mặt người phát thanh viên trắng bệch
"---Hôm nay, chính phủ Mĩ đã chính thức đưa ra tuyên bố. Nếu phía Nhật Bản tiếp tục chiếm giữ mê cung hay thường gọi là , họ sẽ có động thái quân sự để giải quyết-----"
Màn hình quay trở lại Liezel
"Thấy rồi chứ? Việc Nhật Bản kiểm soát được đã lan ra toàn thế giới, và tất nhiên các cường quốc không thể ngồi yên. bằng cách này hay cách khác, họ cũng sẽ huy động chiến tranh thôi. Theo nguồn tin của tôi, tối nay Mĩ sẽ bắn tên lửa thẳng vào Tokyo."
Đây là tình hình tồi tệ nhất có thể xảy ra
Chiến tranh vốn đã kinh khủng, nhưng từ khi con người khám phá ra ma thuật, nó không còn là xả súng hàng loạt hay ném bom nữa. Nó là những cuộc thảm sát diện rộng với hàng triệu người chết
Còn tồi tệ hơn cả chiến tranh hạt nhân
"Có vẻ Nhật Bản sẽ đầu hàng. Nhưng như vậy có ý nghĩa gì? Quốc gia này đã sụp đổ từ 10 năm trước rồi. Quyền lực không còn thuộc về chính phủ nữa, mà là các tập đoàn ma thuật. Tôi đoán tên lửa sẽ phóng vào các trụ sở của Công ty Dược phẩm Taikou hoặc Tập đoàn Misutomo. Và nó sẽ bắt đầu từ đó. Cuộc chạy đua trong với tất cả các thế lực trên thế giới nhúng tay vào. Và vì đối phương là con người, nó sẽ không giống như bất cứ........ "
Đột nhiên, Liezel dừng lại và cười khẩy
"Oh, xin lỗi, tôi quên mất. Về khoản này thì cậu là chuyên gia rồi."
Đúng thế.
Đây sẽ không phải lần đầu tiên tôi giết người
Trong những mê cung mà tôi đột kích từ trước tới nay, có đủ loại người------ lính đánh thuê, khủng bố, các tổ chức tôn giáo đụng độ với nhau, tàn sát lẫn nhau để giành lấy quyền lực từ công nghệ ma thuật
Ở nơi đó, chỉ có 1 luật lệ: giết hoặc bị giết
1 khoảnh khắc do dự đồng nghĩa với cái chết tức thì
Tôi nhìn chằm chằm vào Liezel
"Và? Cậu đang cố nói gì khi cho tôi xem thứ này?"
"Ôi trời~ Shinnosuke, cậu thực sự nghĩ mình an toàn đến thế hả? Tưởng tượng nhé, có 1 kho báu, cả thế giới đang điên cuồng chém giết lẫn nhau để có được nó suốt nhiều năm nay. Cuối cùng họ cũng có cơ hội chạm tới được nó thì... bùm! 1 tên ngốc không biết từ đâu chui ra và phá hủy kho báu đó. Cậu thực sự không đoán được chuyện gì sẽ xảy ra à?"
Phải
Nếu tôi cứu Saki, đồng nghĩa với việc lấy đi cơ hội có được ma thuật tối thượng từ mê cung cấp độ 666
Đồng nghĩa với việc
chống lại thế giới
Đồng nghĩa với việc trở thành kẻ thù của cả thế giới
"Tch, cậu nghĩ tôi ngu tới mức đó à? Tất nhiên tôi đang cố để hành động trong bí mật đây?"
"Haha, yeah, vì thế tôi mới gọi tới. Tôi có 1 vài thứ khá thú vị muốn chuyển cho cậu đây."
"Thứ gì?"
"Bản đồ của "
"Hả?"
Tôi há miệng ra như 1 con cá
Đây rõ ràng là điều không thể. Có được bản đồ từ 1 mê cung vĩnh cửu với độ khó cỡ này là việc vượt quá khả năng của con ngừoi
"Vậy tôi muốn hỏi cái này trước khi gửi bản đồ. Ai là thiên tài nào?"
"........."
"Hey hey, cậu không biết nói cảm ơn khi được giúp đỡ à? Bất lịch sự quá đấy."
"........."
"Ok, vậy thôi nhé. Tạm biệt~"
"................Cảm ơn ......"
Liezel phì cười
"Haha, ờ, không có gì đâu nhóc."
"Guh..."
"Ok ok, tôi sẽ gửi đi bây giờ đây. Mà nhân tiện...... cản thận với nó nhé!"
Cậu ta búng tay
"!!!"
Và tôi khuỵu xuống
Đầu tôi đau kinh khủng. Như thể có ai đó đang dùng khoan để từ từ khoan 1 cái lỗ lên hộp sọ vậy
"Guh, ah, ahhh, arghhhh...."
"Thứ này gây áp lực cực kì lớn lên não bộ. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu đầu cậu bẹp rúm như cái lon rỗng đâu. Nhân tiện, xác xuất là 70% đấy."
70 phần trăm???
Tên này điên rồi!!
"Gurhh... tên... chết tiệt...."
"Shinnosuke!!!"
Gunjou chạy vội tới bên cạnh trong hoảng hốt
Bản đồ chi tiết hình thành trong đầu tôi
Đây là 1 mê cung khổng lồ với 425 tầng ngầm
Tôi thậm chí còn biết được vị trí của những người bên trong
Phía dưới tôi 33 tầng, có khoảng 40 người
Theo như Gunjou kể lại, có hơn 100 người đi theo Kujaku. Như vậy là đã có 1 cơ số người thiệt mạng
25 tầng phía dưới có 3 người
Có lẽ là Shiro, Himi và Yousuke
Họ còn sống. Ít nhất là lúc này
Hàng đống thông tin khác được chèn vào não tôi
Các lối đi
Các cái bẫy
Các khu an toàn
"............"
Thậm chí có cả vị trí của Saki
Em ấy đang ở tầng 35. Gần đến bất ngờ
Tôi cảm thấy tim đập thình thịch. Saki chỉ cách nhóm của Kujaku có 2 tầng. Nếu
"Lũ tới từ Misutomo Group đã bị kẹt ở tầng đó 10 ngày nay rồi."
Như thể đọc được, suy nghĩ của tôi, Liezel lên tiếng
Đồng thời, thông tin cũng đã được chuyển xong. Cơn đau biến mất
"Có thứ gì ở dưới đó..."
"Ohhh, cậu vẫn còn sống à? Thành công ngay lần đầu thử nghiệm, tôi đúng là thiên t----"
"Trả lời tôi! Có thứ gì ở dưới đó?!"
"Ai biết được?"
"Đừng có đùa! Cậu đã chỉ ra vị trí của từng cái bẫy một trong toàn bộ 425 tầng, và giờ cậu đang nói là không biết thứ quái quỷ gì ở tầng 33 đã giữ chân lũ đó trong suốt 10 ngày à?"
"Tôi không biết. Cái này không giống như tôi nhìn được tất cả 425 tầng qua 1 cái màn hình hay kiểu kiểu thế đâu. Tiện thể nói luôn, bọn chúng không mất nhiều người lắm cho tới tầng 33."
Nhưng bây giờ chỉ có 40 người
Có nghĩa là thứu gì đó đã diệt sạch hơn nửa lực lượng của Kujaku
"Cấp độ của nó hạ xuống còn bao nhiêu?"
"15 ♪"
"F*ck, đừng có đùa."
"Ah-haha."
"Giờ thì sao? Đừng bảo cậu chuẩn bị cho tôi 1 bài học 5 tiếng đồng hồ về mê cung này đấy?"
"Haha, xin lỗi nhưng tôi không theo chuyên ngành sư phạm đâu. Cậu sẽ phải tự mình tìm hiểu mọi thứ còn lại thôi. Giờ thì, tạm biệt."
Cửa sổ gọi thoại biến mất
Kết nối đã bị ngắt
Gunjou đang nhín tôi chằm chằm
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
".....Tôi vừa nhận được bản đồ mê cung. Gửi thẳng vào não."
"Eh? Làm thế nào....."
Đúng thế. Nghe khá khó tin, nhưng đó là sự thực
Kujaku đã xuất phát 1 tháng trước. Cô ta bị kẹt lại ở tầng 33 trong 10 ngày nay. Có nghĩa là mất ít nhất 20 ngày để tới được đó
Nhưng với bản dồ trong tay, chúng tôi có thể bắt kịp
"Rốt cuộc là ai đã gọi cho cậu?"
"1 tên lập dị."
"Eh?"
"Là kĩ sư ma pháp của tôi."
"C-Cô ấy không phải bạn gái của cậu hay gì đó chứ??"
"Thế quái nào cô lại nghĩ theo cái cách đó hả?!! Hắn là con trai đấy! Là tên tóc vàng trong chiếc SUV mà cô đã gặp trước khi bị biến thành 1 mê cung ấy!!!"
"Ah...."
Tôi đứng dậy
"Đi thôi. Bọn chúng đang ở tầng 33."
Mắt Gunjou mở lớn:
"Cậu biết cả những điều đó?"
"Tôi biết bản đồ, bẫy và các khu vực an toàn có trong mê cung này, ok?"
"Cậu có chắc thông tin đó là đáng tin cậy? Không ngoại trừ khả năng người đó câu kết với Misutomo Group...."
"Haha, không có chuyện đó đâu."
"Huh? Cậu có vẻ tin tưởng cậu ta..."
Hah! Tin tưởng? Từ này có thể đi cùng với gã đó thật à?
"Không. Liezel có thể là 1 kẻ thực dụng giống tôi, nhưng ít nhất hắn cũng có tầm nhìn. Tên đó biết hợp tác với tôi sẽ có lợi cho hắn về lâu về dài hơn là với lũ kia."
"Oh..."
"Nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận. Tên này cũng là kẻ sẽ cười thích thú nếu đầu tôi bay khỏi cổ, vì vậy 1 vài thông tin có thể là giả đấy."
"Ok, tôi hiểu rồi. Vậy..."
"Đi thôi."
Và chúng tôi bắt đầu chạy. Thẳng tiến vào mê cung
♦
♦
♦
Mọi thứ khá là đơn giản
Những con quái vật duy nhất là lũ thỏ, và chúng thậm chí còn không xuất hiện đông đảo. Chỉ đơn giản là vài nhóm nhỏ tầm 5, 6 con
Thực sự trông không có vẻ gì giống với 1 mê cung cấp độ 666
Vấn đề duy nhất của nơi này là nó rất lớn. Cực kì lớn
Xung quanh là rừng. Tứ phía đều là rừng. Nhìn đâu cũng chỉ thấy rừng
Ban đầu chúng tôi chạy thật lực, nhưng nhanh chóng phải chuyển sang đi bộ. Đây không phải là nơi có thể vượt qua nhanh chóng chỉ bằng việc vắt kiệt sức lực
Chúng tôi vượt qua được 4 tầng trong 1 ngày
Do những con thỏ liên tục xuất hiện, chúng tôi phải thay phiên nhau ngủ để canh gác. 4 tầng là giới hạn tối đa
Như vậy, cần ít nhất 9 ngày để tới được tầng 33
9 ngày.
Không phải là 1 khoảng thời gian dài, so với những chuyến đột kích dài cả tháng trời trước đây
Nhưng trong hoàn cảnh này, đó là 1 con số tuyệt vọng
Chúng tôi không có đủ lương thực
Trên đường đi, chúng tôi tìm được 1 kiện hàng lớn, có lẽ là do nhóm Kujaku bỏ lại. Nó có chứa khoảng 10 lít nước, đủ để cầm cự. Nhưng không có thức ăn
Chúng tôi sẽ phải trải qua 9 ngày không ăn gì cả
2 ngày đã trôi qua
Mặc dù nhịn ăn 9 ngày không đủ để gây tử vong, nó sẽ là vô vọng khi chúng tôi chiến đấu trong tình trạng như thế này
Chúng tôi buộc phải tìm thứ gì đó bỏ bụng, hoặc là rời khỏi đây
"............"
Đột nhiên, tôi nhìn thấy 1 con nai
Khác với những con thỏ mang đồng hồ, con nai này trông không có vẻ gì là quái vật
Nó cũng không tấn công
Chúng tôi có thể dễ dàng giết được nó bằng ma thuật
"............"
Trông nó thực sự giống 1 con nai bình thường
Nếu đây là 1 khu rừng bình thường, tất cả những gì chúng tôi phải làm bây giờ là giết nó lấy thịt
Nhưng đây là 1 mê cung
Khu rừng này được tạo ra bởi mê cung
Con nai đó cũng được tạo ra bởi mê cung
Có trời mới biết được chúng tôi sẽ bị gì sau khi ăn nó
"............."
Tôi quay sang Gunjou. Có lẽ do nhẹ cân nên cô ấy cần ít calo hơn tôi. Nhưng Gunjou cũng đã tới giới hạn của mình
"Chúng ta nên làm gì?"
Gunjou ngước lên nhìn tôi
"Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cô không ăn con nai đó."
"Ừ. Cả mấy cái quả này nữa."
Trên các cành cây là những quả trông như táo với đủ kiểu màu sắc mà 1 quả táo bình thường không nên có
"Xanh, đỏ, tím, vàng,... trông như kiểu bóng đèn màu ấy. Tôi thực sự không muốn nghĩ đến việc ăn mấy quả màu tím."
Yeah. Đến trẻ con cũng biết mấy quả sặc sỡ thường độc
"Tch, kích hoạt [Thoát hiểm] đi."
"Nhưng..."
"Cô có thể bị giết? Ngay cả như thế, ít nhất vẫn còn có cơ hội trốn thoát. Tôi sẽ bảo vệ cô. Nhưng nếu ở lại đây là cầm chắc cái chết."
"Vậy nếu tôi ăn những quả táo?"
"Tôi đã nói rằng chúng ta không thể ăn chúng."
Gunjou ngẩng đầu lên và vung nhẹ ngón tay
"[Hải nguyệt cầu]."
1 quả cầu nước nhỏ phóng lên cành cây và cắt 2 quả táo rơi xuống
Gunjou đưa quả màu xanh lên miệng
Tôi vội chộp lấy tay cô ấy
"Gunjou! Dừng lại! Cô có thể sẽ lại mắc Bệnh Mê cung đấy"
Gunjou ngẩng đầu lên nhìn tôi
"Tôi đã bị 1 lần rồi."
"Đó không phải là vấn đề.....Uwah!!"
1 quả bóng nước đập thẳng vào mặt và tôi loạng choạng lùi lại. May mắn là nó không gây sát thương
"Cô đang làm cái quái..."
"Xin lỗi, nhưng tôi sẽ không cho phép cậu từ bỏ mục tiêu của mình dễ thế đâu."
"Dừng lại!"
Cô ấy đưa quả táo vào miệng và cắn 1 miếng
Tôi chết lặng và chờ đợi điều gì đó xảy ra
Có thể cô ấy sẽ chết
Có thể cô ấy sẽ biến thành 1 con quái vật
Có thể cô ấy sẽ mắc 1 căn bệnh lạ
Cho dù thế nào đi nữa, đó cũng là lỗi của tôi vì đã không ngăn......
"Thấy chưa? Đó hoàn toàn là 1 quả táo bình thường!"
Gunjou nở nụ cười tươi rói và ăn nốt quả táo
Tôi nhfin chằm chằm vào cô ấy trong khi há hốc mồm như 1 thằng ngốc
".....Cô có từng nghe rằng dũng cảm không đồng nghĩa với liều lĩnh chưa?"
"Yay."
"Cô bơ tôi đấy hả?"
Gunjou nhún vai và mỉm cười
"Hì. Cậu cũng nên thử 1 quả đi."
Cô ấy tung cho tôi 1 quả táo từ cành cây khác
Tôi đưa vào miệng 1 cách thận trọng
"...... Ít nhất nó có vị giống táo."
"Xem tên ngốc vừa sợ hãi cách đây 2 phút đang nói gì kìa."
"Tch, im đi."
Qủa táo khá ngon. Thậm chí nó ngon hơn tất cả các loại táo tôi ừng ăn
Có thể vì bụng tôi đang rỗng. Cũng có thể vì Saki đã cố tình tạo ra nó như vậy
Gunjou nhìn sang phía con nai đang đi xa dần
"Vậy còn nó thì sao?"
Tôi lắc đầu.
"Đừng. Không cần phải chuốc thêm rủi ro nữa. Mấy quả táo là đủ rồi, ít nhất là ở 1 nơi toàn cây như thế này. Và chỉ lấy mấy quả màu xanh thôi."
Vấn đề thức ăn được giải quyết chỉ trong 5 phút
Chúng tôi tiếp tục đi
***
"Này, Shinnosuke."
"Huh?"
"Lúc nãy trông mặt cậu buồn cười cực."
"Lúc nào?"
"Lúc tôi ăn táo ý."
"........."
"Cậu lo cho tôi đến thế à?"
"......Không."
"Mồ...."