Câu chuyện của Gunjou đã kết thúc
Câu chuyện về những gì đã xảy ra sau khi tôi bất tỉnh
Khá là ngắn gọn
Sau khi cùng với Himi và Yousuke đánh bại con thỏ, Shiro nhận ra Gunjou đang bảo vệ tôi, vì vậy cậu ta quyết định để tôi ở lại. Sau cùng thì, việc mang theo 1 người bất tỉnh vào mê cung cấp 666 là điều không tưởng
Và thế là, sau khi nói với Gunjou - 1 hành động khá vô nghĩa - rằng họ sẽ đi tìm Kiri, Shiro cùng 2 người kia lao vào mê cung
"....Dó là những gì xảy ra cách đâu 1 tháng?"
"Ừ."
Gunjou gật đầu.
"Nhưng không có ai quay trở lại."
"Đúng."
"Vậy tất cả đều đã chết?"
Gunjou nheo mắt và chỉ vào tay tôi
Trên cổ tay là 1 dải băng với dòng chữ "Class 5"
Có năm dấu ☆
Chúng đại diện cho số người cùng lớp hiện đang ở trong mê cung
Có nghĩa là, tất cả đều vẫn còn sống.
"Ah, hiểu rồi. Tch, tôi chưa bao giờ có thói quen tìm kiếm đồng đội nên quên mất mấy cái ngôi sao này."
"Vậy, cậu định sẽ làm gì?"
"Mặc kệ chúng, tất nhiên? Chỉ có lũ ngốc mới liều mạng vì người lạ."
"Cậu cũng là 1 trong số lũ ngốc đó."
"Thế éo nào?"
"Cậu đang định cứu em gái mình, phải không?"
"Saki không phải là 'người lạ'." Tôi gằn giọng
"....Cậu đã suýt chết khi cố cứu tôi đấy."
"Grhh.....im đi. Cô thì khác."
"E-E-Eh?....C-Cậu...."
Mặt Gunjou đỏ lựng
Chết tiệt, sao tôi cứ rơi vào cái tình cảnh củ chuối này vậy?"
"Tch, quên những gì cô đang nghĩ trong đầu đi. Tôi không quan tâm tới 1 con ngốc ngực phẳng chả có chút hấp dẫn nào như cô."
Gunjou lườm tôi 1 cái cháy tóc.
Biết ngay mà
".......Sao cũng được. Mà, cậu thực sự muốn cứu em gái mình, phải không?"
"............"
"Tôi nghĩ...... tôi hiểu cảm giác của cậu lúc này. Tôi sẽ đi cùng cậu. Ít nhất việc này đáng để tôi mạo hiểm tính mạng."
Tôi cau mày
"Tại sao cô lại sẵn sàng đi xa đến thế vì tôi?"
"Cậu đã cứu tôi."
"Cô bị ngu à?"
"Tôi cũng muốn hỏi cậu câu đấy khi cậu tới cứu tôi đấy."
Chết tiệt. Tôi cũng muốn tự hỏi mình câu đó
Từ khi nào tôi lại trở nên như vậy?
Bị đâm từ phía sau chỉ vì muốn cứu 1 cô gái?
Mới nghĩ tới mà đã muốn đập chết cái tên ngu ngốc đó rồi
"......Tôi hỏi điều này được chứ?"
"Không."
"Cậu đã kể với bất cứ ai về em gái cậu?"
"Hn?"
"Cậu đã kể cho Shiro? Yousuke? Himi? Kiri?"
Tôi lắc đầu
Mắt Gunjou sáng lên
"V-Vậy là cậu chỉ nói với 1 mình tôi?"
"Uwahhhh.... im đi! Đừng có nói như kiểu tôi chỉ quan tâm đến cô hay gì gì nữa đi! Nó làm tôi phát cáu!"
"Cậu đang ngượng à?"
"Không!"
"Đúng mà!"
"Đồ phiền phức!"
"Cậu nói ai phiền phức hả?!"
"Cái kiểu thay đổi thái độ xoành xoạch đó là gì vậy chứ?!!"
Tôi gào lên cáu tiết khi Gunjou 1 lần nữa phùng má và đấm tôi thật lực
1 lát sau...
"Vậy, cậu không nói với họ vì sợ em gái cậu..... uhm, Saki sẽ bị lợi dụng?"
Tôi gật đầu với Gunjou, người vừa mới bị quẳng khỏi lưng tôi 1 cách không thương tiếc
là mê cung nguy hiểm nhất thế giới. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc nó chứa ma thuật mạnh nhất thế giới
Nếu có người đột kích được nó thành công và mang về ma thuật từ đó, đồng nghĩa với việc họ sẽ thống trị thế giới
Vấn đề là, nếu tôi cứu được Saki, đồng nghĩa với việc phá hủy cái "phần thưởng" đó
Tập đoàn Ma thuật Misutomo
Cửu Ma Long
Công ty Dược phẩm Taikou
Trường Cao trung Kichijouji
Shiro và nhóm của cậu ta rõ ràng cũng thuộc về 1 tổ chức nào đó
Cả thế giới đang điên cuồng nhắm tới Saki
Nếu tôi bất cẩn, tôi sẽ bị lợi dụng để làm bàn đạp chinh phục , và Saki sẽ bị đem ra sử dụng ở 1 nơi nào đó trong khi tôi nằm chết dí trong mê cung
"Cậu vẫn muốn vào đó 1 mình?"
Gunjou khoanh 2 tay trước ngực và nhìn tôi lo lắng
"Ờ. Cô nên thoát ra ngoài khi còn có thể đi
Ngay sau khi mở miệng, tôi chợt nhận ra mình đã nói 1 điều ngu ngốc đến thế nào
Gunjou không còn nơi để trở về nữa
Cho dù hiện giờ là 1 cô gái bình thường, cô ấy đã từng là 1 cô gái bị Bệnh Mê cung đã giết hàng ngàn người.
Kì thị vẫn còn là điều nhẹ nhàng nhất trong số những thứ mà Gunjou phải đối mặt
Một, cô ấy sẽ bị đem ra mổ xẻ và nghiên cứu bởi lũ khoa học gia không coi con người hơn con chuột bạch là bao
Hai, cô ấy sẽ bị Misutomo Group hạ sát để bịt miệng. Không cần thiết phải giữ lại 1 công cụ đã hoàn thành nhiệm vụ của nó
Hơn nữa, việc này có thể ảnh hưởng đến thanh danh của nhà Mizuiro
Vì vậy, Gunjou sẽ chết ngay khi rời mê cung, hoặc sống nhưng không phải như 1 con người
Tôi cần phải tìm kiếm sự trợ giúp từ 1 thế lực đối địch với Misutomo Group.
Vì vài lí do, điều đầu tiên hiện ra trong tâm trí tôi là....
"Eeh ~, tìm kiếm sự trợ giúp từ con nhóc đó? Đùa chắc?"
Tôi than vãn. Yayoi chắc chắn sẽ phải xếp cuối cùng trong danh sách. Tôi không tưởng tượng nổi cảnh con nhóc đó hét vào mặt tôi "Ehehehe....onii-sama cuối cùng cũng nhận ra sự hữu ích của em, phải không?! Phải không?! Phải không onii-sama?~"
Gunjou nhìn tôi 1 cách ngơ ngác khi tôi đập vào mặt mình
"....cậu đang làm gì vậy?"
"Ah, xin lỗi, không có gì. Thực ra, tôi nghĩ cô không nên rời khỏi đây 1 mình thì tốt hơn."
Bởi vì cô sẽ bị giết bởi những kẻ mà cô nghĩ là gia đình, tôi cố để không nói phần còn lại.
Nhưng vì lí do nào đó, Gunjou đập 2 tay vào nhau và nở nụ cười ngạo nghễ
"Ah-ha! Vậy là cậu thực sự muốn tôi giúp đỡ hả?"
"Hn? Ah? Không, không phải...."
"Cậu thực sự muốn Thiên tài Mizuiro Gunjou giúp đỡ phải không? Hả?"
"Ah ~, erhm, thực ra......"
"Jeez, lẽ ra cậu nên tỏ ra trung thực ngay từ đầu chứ~"
"Im đi."
Tôi đưa tay bóp 2 má Gunjou lại và cô ấy kêu léo nhéo
"Mmmmphf....... hey, cậu đang- mmmmphhffff!!!!"
Tôi thở dài và bỏ tay ra
"Tôi sẽ giết cậu! Tôi sẽ giết cậu thật đấy!!!"
"Haa......"
"Cái kiểu thở dài đó là sao hả?!! Đừng có bơ tôi!!!!"
Thế quái nào mà cô ấy vẫn còn đủ năng lượng để hò hét ở 1 nơi như thế này?
Chúng tôi đang bế tắc
Nếu rút lui và [Thoát hiểm], chúng tôi rất có thể sẽ bị giết
Nếu tiếp tục, chúng tôi sẽ phải đối mặt với mê cung nguy hiểm nhất thế giới
Tôi nhớ lại giấc mơ của mình
Saki đã xuất hiện
Em ấy đã nói chuyện với tôi
Tôi chợt nhớ tới lúc mà Saki sắp sửa biến thành 1 mê cung vĩnh cửu
"Đừng động vào em! Anh.....anh sẽ bị lây bệnh mất!!!"
Lúc đó tôi không còn quan tâm đến an toàn hay gì nữa
Bỏ qua lời cảnh báo, tôi đã túm chặt lấy Saki
Nhưng gì xảy ra sau đó...... rất mơ hồ
"....... Aah.....aah, làm sao bây giờ? Anh đã bị nhiễm 1 chút rồi.....nhiễm cái thứ trong đầu em.....Nhưng thời gian đã hết rồi. Em không còn tự chủ được nữa. Vĩnh biệt, onii-chan."
Đó là tất cả những gì tôi còn nhớ
Tuy nhiên, cho tận bây giờ, không có bất cứ dấu hiệu bệnh tật nào. Tôi vẫn sống 1 cách bình thường
Cho đến 1 tháng trước
Mặc dù đã nằm yên suốt cả tháng trời, tôi vẫn không có dấu hiệu xuống sức. Các cơ vẫn cử động bình thường. Đây lẽ ra là điều không thể xảy ra
Và trên hết, Saki là người đã đánh thức tôi
Có phải là do nơi này kết nối tới mê cung đó?
"............."
Sao cũng được
Miễn là cứu được Saki, tôi không quan tâm mình đang bị cái chết tiệt gì
"Tôi đi đây."
Tôi đã nghỉ ngơi đủ rồi. 1 tháng là quá nhiều
Gunjou đứng dậy
"Chúng ta sẽ đi cùng nhau."
"...Đồ ngốc."
Tôi liếc nhìn cô ấy bằng nửa con mắt
Gunjou đá vào tường và cánh cửa khi nãy mở ra. Chúng tôi quay trở lại hành lang
"Lối vào ở đâu?"
"Tầng trên."
"Hm. Cô biết đường chứ?"
Gunjou gật đầu.
"Tuy nhiên...."
"Lũ quái vật?"
"Phải."
"Vậy những gì chúng ta cần phải lo lắng cho tới khi đến đó chỉ là lũ thỏ."
Tôi búng tay
Thuật ca của [Gia tốc] và [Quỷ kiếm] đều đã sẵn sàng
Chúng tôi trở lại căn phòng khi nãy
Trống rỗng
Chúng tôi bước ra ngoài hành lang
Trống rỗng
Chúng tôi lên cầu thang dẫn tới tầng trên
Trống rỗng
"............"
Tôi và Gunjou cảnh giác cao độ, nhưng không có thứ gì nhảy ra và tấn công cả
Cuối cùng, chúng tôi tới nơi
"Đằng kia."
Tôi nhìn theo hướng Gunjou chỉ tay
1 lỗ hổng
Trong mê cung tạo ra bởi Gunjou, các bức tường là những bức tranh vẽ mặt biển. Tuy nhiên, chính giữa những con sóng, 1 lỗ hổng lớn mở ra. Phía bên kia là 1 khung cảnh hoàn toàn khác
Đồng cỏ
Rừng cây
"Đó là ?"
Gunjou lắc đầu
"Đó vẫn là 1 phần của mê cung này. Tuy nhiên nó dẫn tới mê cung đó. Và, uhm, như cậu biết, chúng ta đang ở...."
"Tầng 76?"
"Đúng vậy. Và thì nằm khá thấp trên mặt đất."
Có nghĩa là....
"Eh, từ từ đã! Cô không định nói chúng ta sẽ nhảy thẳng từ đây xuống đấy chứ?"
Gunjou nhún vai
"Không hẳn. Có 1 con dốc."
Tôi bước tới lỗ hổng
Đúng là có 1 thứ trông như đường trượt. Có điều ở độ cao này, tôi gần như không thể thấy nó có thực sự nghiêng hay không nữa. Trông chả khác nào 1 vách đá thẳng đứng
Tôi còn không biết mình có thể sống sót nếu trượt xuống từ đây không nữa
Hơn nữa...
"...... Tôi nghĩ tôi đã hiểu tại sao Shiro không trở lại rồi..."
Đơn giản là không thể trèo lên nổi cái thứ này 1 khi đã rơi xuống
Là đường 1 chiều
"Nếu có một bức tường ở dưới kia...."
Thì chúng tôi sẽ đơn giản là bị đập dẹp lép
Nhưng Gunjou lắc đầu
"Độ dốc sẽ giảm dần khi trượt xuống."
"Cô đã làm nó như thế?"
"Có lẽ. Mặc dù tôi biết là nơi này nối đến , tôi......"
"Cô không nhớ gì hết?"
"Ừ."
Có vẻ Gunjou đã làm điều đó trong vô thức - không, chính xác là ma thuật của Kujaku đã bắt cô ấy làm điều đó
Tập đoàn Misutomo đã sử dụng 1 ma thuật cho phép liên kết Gunjou với đồng thời giảm độ khó của nó
Ma thuật này đã vượt xa công nghệ hiện tại của thế giới
Với ma thuật này, họ đã có thể phát triển cách để cứu 1 cô gái bị Bệnh Mê cung
Nhưng không ai có ý định đó. Dồn hết công sức vào 1 công việc không đem lại lợi nuận, đó chính xác là điều mà thế giới sẽ không bao giờ làm
Tất cả những gì tồn tại đều là tham vọng. Có nhiều tiền hơn. Nhiều quyền lực hơn. Nhiều ma thuật hơn
"Chết tiệt, tôi cứ như 1 thằng ngốc khi vui mừng trước [Thánh kiếm]. Khả năng của lũ đó thậm chí còn xa hơn thế..."
Gunjou ngước nhìn tôi
"Nhưng nhờ vậy mà tôi đã được cứu...."
"Yeah. Một người như cô."
Tôi cười khẩy và trả lời.
Nhưng còn Saki thì....
Khuôn mặt Gunjou không hề tỏ vẻ tức giận
Cô ấy nhìn tôi với vẻ lo lắng
"Cậu muốn cứu em gái. Tôi hiểu. Dù gì em ấy cũng là gia đình của cậu. Tôi....."
"Cô có 1 người chị đã chết trong mê cung, phải không? Tôi đọc được điều này trong báo cáo."
Mắt Gunjou cụp xuống
".......Ừ. Chị ruột."
Chị ruột?
Thường thì người ta không cần phải nói vậy, trừ khi....
"Cô biết tất cả? Về gia đình cô?"
Gunjou mỉm cười nhẹ
"Ừ. Nếu họ biết được, tôi sẽ bị giết. Vì vậy cậu là người duy nhất được biết đấy."
"............."
"Vì cậu cũng đã nói bí mật của mình mà."
Tôi nhìn chằm chằm vào Gunjou.
1 cô gái mạnh mẽ. Nhưng lại luôn luôn sợ điều gì đó.
Cần phải mạnh hơn. Cần phải làm tốt hơn. Cần phải đáp ứng được kì vọng của cha mẹ mình --- đó chính là nỗi sợ dai dẳng đã đè nặng lên Gunjou kể từ đám tang của chị cô ấy
Bởi vì cô ấy biết mình sẽ bị giết nếu không làm tốt
Tôi nhớ lại hồ sơ đã đọc
Về việc Gunjou hành động khác lạ trong những ngày gần đây
Về việc cô ấy đi hát karaoke với bạn bè và trở nên vui vẻ hơn
Về việc cô ấy hay khóc hơn
Về việc cô ấy cạnh tranh gay gắt với người bạn cùng lớp - Arisu Shinnosuke - và luyện tập nhiều hơn
Tôi nhớ lại vẻ mặt của Gunjou khi tôi bị kéo đi hát karaoke. 1 niềm vui ngớ ngẩn. Giống như tôi. Và có lẽ là lần đầu tiên trong đời
"...... Chúng ta chỉ đang an ủi lẫn nhau thì phải."
Cô ấy phớt lờ tôi lần nữa
"Tôi sẽ chiến đấu cùng cậu. Từ giờ trở đi."
"Đừng có nói trước điều gì cả. Có khi chúng ta còn không thể sống sót mà qua được cái dốc này này."
Tôi chỉ xuống con dốc cao vút
Gunjou bĩu môi 1 cách đáng yêu
"Nhưng tôi không còn chỗ để trở về."
"Vậy là chúng ta có 1 đứa trẻ bỏ nhà ra đi ở đây huh?"
"Ah-haha."
Nhưng tất nhiên, đây không phải chuyện đùa
Gunjou sẽ bị giết khi quay trở lại. Cô ấy không có đồng minh
"...... Dù sao đi nữa, tôi nhất định sẽ cứu được em gái cậu!"
"Cô nghĩ cô là ai?"
"Thiên tài ma thuật, Mizuiro Gunjou-sama!"
"Hoặc con nhóc bỏ nhà ra đi."
"Fuh-FUH-FUH,..."
Cô ấy cười
Cười 1 cách hạnh phúc
Kể từ khi nãy, đã không còn gì ràng buộc Gunjou với cái gia đình chết tiệt đó nữa
"Chúng ta nên chuẩn bị sách lược để đối phó với lũ quái vật dưới đó."
"Tch, có mỗi 2 người thì cần gì suy nghĩ? Cô chỉ giỏi tấn công tầm xa phải không? Vậy tôi làm tiên phong."
Khá đơn giản.
Gunjou sẽ đứng sau tôi và tỉa kẻ thù bằng [Hải nguyêt cầu]
Tôi sẽ dùng [Quỷ kiếm] để xử lí những thứ vượt qua chúng
Để thực hiện được kế hoạch đó, chúng tôi không được phép rời nhau
Tuy nhiên, trọng lượng của chúng tôi là khác nahu. Có nghĩa là tôi và Gunjou sẽ bị tách ra khi đang nhảy xuống
Nếu vậy-----
Gunjou nhảy lên lưng tôi và bám chặt
"Ok, chuyến xe Shinnosuke, chuẩn bị xuất phát!"
Cô ấy đang nói cái quái gì vậy?
Tôi thở dài và đưa 2 tay ra đằng sau để giữ chặt-----
"Kyaaa!!!"
----đôi chân nhỏ bé của Gunjou dưới lớp váy
Gunjou nhảy khỏi lưng tôi với 1 tiếng thét chói tai. Mặt cô ấy đỏ lựng
"C-C-C-Cậu-Cậu đang làm cái gì thế hả????!!!!!!!!!!!"
"Giữ."
"Cậu không cần phải chạm vào đùi tôi để làm điều đó!!!!"
"Cô quá nặng."
"Tôi không nặng!!!"
"Cô nặng 35 kg."
"Thế quái nào cậu lại biết được cân nặng của tôi???"
"35 kg là quá nhẹ so với 1 cô gái 17 tuổi. Nếu cô không ăn uống đúng cách, ngực cô sẽ không phát triển được đâ----"
"Im đi im đi im điiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!"
Gunjou nhắm tịt mắt hét lên và đấm liên tục vào lưng tôi
Haizz, tôi thở dài và tóm lấy cổ tay cô ấy.
"Sao cũng được. Giờ chúng ta đi được chưa?"
"Guh..."
Gunjou phồng má và leo lên lưng tôi trở lại
"Bám chắc."
"Tôi sẽ không rơi đâu."
"Có thể tôi sẽ phải dùng tới [Gia tốc] nên cứ cẩn thận đi là vừa."
"Nếu cậu chạm vào đùi tôi lần nữa tôi sẽ giết cậu đấy."
"Vậy tôi chạm vào mông cô được chứ?"
"Tôi sẽ giết cậuuuuuuuu!!!!!!"
Tôi bước tới chỗ lỗ hổng
Qủa nhiên Gunjou nhẹ thật
"[Hải nguyệt cầu], kích hoạt."
Những quả cầu nước lơ lửng trong không khí phía trước tôi
Ít nhất chúng tôi sẽ có thể phòng vệ nếu gặp quái vật trên đường rơi xuống
"Đừng để mấy quả cầu đó tấn công nhầm vào tôi đấy."
"Chúng sẽ cắt đứt cổ cậu nếu cậu dám chạm vào đùi tôi lần nữa đấy."
"Tch, cô không đủ hấp dẫn đâu."
Tôi đặt 1 chân lên thành lỗ hổng
Và nhìn chằm chằm xuống dưới
Phía dưới kia là - mê cung nguy hiểm nhất thế giới. Không ai biết được chúng tôi đang đâm đầu vào cái gì
"Gunjou."
"Sao vậy?"
"........Tôi xin lỗi nếu cô chết."
Tôi có thể cảm thấy hơi thở Gunjou mạnh dần bên tai
"Miễn là tôi ở bên cạnh cậu."
"Vậy thì đi thôi."
"Ừ."
"Bám chặt nào."
Cánh tay của cô ấy siết chặt vai tôi
"Hiểu rồi."
Và thế là chúng tôi nhảy xuống
Thẳng tiến tới mê cung cấp độ 666 -