Điều đầu tiên Liễu Chanh Chanh làm sau khi lấy được máy tính chính là lập tức quay về ký túc xá, cắm cáp dây mạng rồi khởi động máy. Kỹ thuật và tốc độ nhanh đến mức Ôn Đồng ở bên cạnh cũng phải thấy kinh ngạc.
“Sao cậu lại về sớm thế?” Ôn Đồng nói xong thì đưa hộp cơm đã mua ở nhà ăn cho cô: “Tớ còn tưởng tớ tốn không tiền mua hộp cơm này rồi chứ. Không phải hai người đi ăn sao?”
Trong lúc chờ đăng nhập game, Liễu Chanh Chanh cầm lấy hộp cơm, thành thật nói: “Tớ từ chối rồi, nói lần sau mời anh ta sau. Đã giờ này rồi, muốn đi ăn thì cũng phải tới mấy chỗ gần trường học mới ăn được, đến lúc đó lại bị mấy người tò mò không biết chuyện gì nói bậy thì sao.”
“Nói bậy sao?” Ôn Đồng vuốt cằm nhìn cô, lại nhớ tới những bức ảnh trên Weibo trước đây, nghiêm trọng nói: “Vậy biến những chuyện đó thành sự thật là được.”
Liễu Chanh Chanh nghe xong thì ngẩn người, xác định vừa rồi mình không nghe lầm mới nói: “Sự thật?”
“Đúng vậy.”
“Thôi bỏ đi, người như nam thần… Tớ không thể khống chế được.” Liễu Chanh Chanh xua tay, nói.
Ôn Đồng nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén: “Chậc chậc chậc, tớ thấy cậu bị Chước Diễm câu mất hồn vía thì có.”
“…” Liễu Chanh Chanh im lặng hồi lâu, thì ra cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
Thấy cô không nói gì, Ôn Đồng nói tiếp: “Mặc dù tớ với chị Dao vẫn luôn trêu chọc cậu với đại thần, nhưng tớ với chị ấy cũng phải nói với cậu điều này, không phải bình thường con người ta vẫn dựa trên ba yếu tố để làm chuẩn sao? Cậu đã từng nghĩ tới chuyện nhỡ đâu Chước Diễm này là một người lớn tuổi chưa?”
Liễu Chanh Chanh tưởng tượng một chút, cả người liền thấy không ổn: “Không đến mức đấy đâu, anh ấy còn có một cô em gái chuẩn bị thi đại học, anh ấy nhiều nhất cũng chỉ hơn thôi, không quá tuổi đâu.”
“Tớ không nói về tuổi tác mà là tính khí!”
“Tính tình thì chắc cũng không tệ, tuy rằng phong cách của anh ấy thay đổi rất nhiều…” Liễu Chanh Chanh tiếp tục suy đoán.
Ôn Đồng bày ra vẻ mặt rối rắm “Không còn cách nào để bắt ép cậu rồi”: “Chanh Tử, sau này cậu đừng có hối hận!”
“Đừng lo, tớ nhất định sẽ không hối hận. Nếu anh ấy thật sự là người lớn tuổi như cậu nói, cùng lắm thì tớ sẽ không chơi CGO nữa, không phải còn rất nhiều trò chơi khác như vậy sao?”
“Cậu chắc chắn chứ?”
Liễu Chanh Chanh có chút ngập ngừng mà đáp lại: “Chắc… Chắn.”
Vừa mới nói xong thì cô vừa hay đăng nhập xong vào .
Ôn Đồng không nói gì nữa, cô ấy xoay người lại chơi game của mình. Việc đầu tiên Liễu Chanh Chanh làm sau khi online chính là mở danh sách bạn tốt, ảnh đại diện của Chước Diễm vẫn là màu xám, chứng tỏ anh vẫn chưa online.
Liễu Chanh Chanh nghĩ mình vẫn nên chờ Chước Diễm cùng làm nhiệm vụ hàng ngày thì tốt hơn. Nên cô vào phần hậu trường trò chơi xem mấy cái video trước, vừa xem vừa ăn cơm.
Một lát sau Chước Diễm online, lập tức kéo cô vào tổ đội.
Liễu Chanh Chanh thấy Chước Diễm mời mình vào đội thì không xem video nữa, lập tức thoát ra trở lại trò chơi.
[Tổ đội] Irina: Anh online lúc nào vậy?
[Tổ đội] Chước Diễm: Vừa mới lên.
[Tổ đội] Irina: Hôm qua máy tính bị hỏng nên tôi không lên được.
[Tổ đội] Chước Diễm: Ừ, ngày hôm qua Tiểu Paris đã nói với anh rồi.
[Tổ đội] Irina: Gần đây tâm trạng của anh không được tốt sao?
Nhớ tới cuộc nói chuyện ngắn gọn của anh với Ôn Đồng ngày hôm qua liền cảm thấy đây hoàn toàn không phải tính cách của anh, không lẽ là có tâm sự gì sao?
[Tổ đội] Chước Diễm: …
[Tổ đội] Irina:??
[Tổ đội] Chước Diễm: _ (: ∠) _Không nhắc đến nữa, gần đây anh gặp phải một chuyện rất buồn, trái tim đã tan thành bùn rồi.
[Tổ đội] Irina: (Biểu cảm nghi ngờ) Vậy anh ở một bên chơi với bùn đi.
[Tổ đội] Chước Diễm: Bé Bò Sữa, em thật nhẫn tâm đó!
[Tổ đội] Irina: (Biểu cảm mỉm cười) Nói đùa thôi, có chuyện gì vậy?
[Tổ đội] Chước Diễm: … Là thế này, nhà anh có nuôi một con chó đực, nó thích con chó cái nhà bên cạnh, nhưng con chó cái đó lại không quan tâm đến nó nên nó bị trầm cảm.
[Tổ đội] Irina: …
Liễu Chanh Chanh nhìn lời nói này, không biết nên trả lời lại như thế nào.
Nhưng mà, chó nhà anh bị từ chối, vậy tim anh hóa thành bùn làm gì?
[Tổ đội] Chước Diễm: ┭┮﹏┭┮ Bé Bò Sữa, em nói anh nên làm gì bây giờ?
[Tổ đội] Irina: Tôi không nuôi chó nên thật sự không biết…
[Tổ đội] Chước Diễm: Hai người đều là đồng loại, mau giúp anh tìm hiểu xem con chó cái đang nghĩ gì đi.
Liễu Chanh Chanh: “…”
Không hiểu tại sao khi nhìn đoạn đối thoại này cô thật sự muốn đánh cho anh một trận, Hai người bọn họ đều là đồng loại, à, là đồng loại cái, nhưng cô đâu phải là thú y đâu, làm sau cô biết được con chó kia đang suy nghĩ gì chứ!
Nhưng khi đánh ra cô lại nói thế này ——
[Tổ đội] Irina: Có thể con chó đực của anh không phải là “thức ăn” của con chó cái đó, hoặc có thể con chó cái đó xấu hổ?
[Tổ đội] Chước Diễm: Xấu hổ?
[Tổ đội] Irina: Ừ, có lẽ con chó cái bên cạnh nhà anh không giỏi thể hiện chính mình?
[Tổ đội] Chước Diễm: Đúng rồi! Tại sao anh lại không nghĩ tới nhỉ!
[Tổ đội] Irina: Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng con chó đực nhà anh không phải là “thức ăn” của con chó cái đó.
[Tổ đội] Chước Diễm: …
[Tổ đội] Irina: Anh hy vọng là loại nào?
[Tổ đội] Chước Diễm: Đương nhiên là xấu hổ rồi!
[Tổ đội] Irina: … Tại sao tôi lại cảm thấy anh còn kích động hơn con chó nhà anh nhỉ.
[Tổ đội] Chước Diễm: >
Liễu Chanh Chanh nhấn thoát khỏi hộp thoại, sau khi cân nhắc về đoạn hội thoại này một hồi, cô vẫn không thể hiểu được anh đang cố gắng diễn đạt điều gì. Cô có cảm giác anh đang mượn vật để chỉ người. Lúc trước Sơ Không nói ngoài đời thực anh đã có người mà anh thích… Nhỡ đâu anh đang nói về chuyện đó thì sao.
Nhưng cũng có lẽ anh chỉ đơn giản lo lắng cho con chó nhà mình.
Thôi được rồi, mạch não của Chước Diễm vẫn luôn siêu việt như vậy, cô đã quá quen với nó rồi.
Hai người cưỡi thú cưỡi đến thành chính nhận nhiệm vụ hàng ngày, xử lý xong thì đi đến ngục tối cấp . Cuối cùng khi đang đánh boss, Liễu Chanh Chanh nhìn thấy kênh [Trò chuyện riêng] ở góc dưới bên trái đang nhấp nháy.
Nhấp vào nhìn thì hóa ra là [Hoa Lạc Tần Lăng].
[Trò chuyện riêng] Hoa Lạc Tần Lăng: Bé Bò Sữa, cô đang làm gì vậy?
Sau khi An Dao nhận Hoa Lạc Tần Lăng làm “sư phụ” của mình thì cô đã kết bạn với anh ta, nhưng cô cũng hiếm khi tương tác với anh ta. Hầu hết thời gian Hoa Lạc đều hoạt động cùng với An Dao, một là giúp cô ấy lên cấp, hai là anh ta cũng có thể kiếm thêm thu nhập nhờ vào tổ đội thầy trò.
Số lần anh ta chủ động tới tìm cô thật sự rất ít.
[Trò chuyện riêng] Irina: Hoa Hoa? Tôi đang online.
[Trò chuyện riêng] Hoa Lạc Tần Lăng; Hỏi cô mấy vấn đề.
[Trò chuyện riêng] Irina: Anh nói đi.
[Trò chuyện riêng] Hoa Lạc Tần Lăng: Nạp Ái Tư… Thật sự là con trai sao?
Liễu Chanh Chanh: “Phụt ——!”
Nhìn câu hỏi của Hoa Lạc Tần Lăng, Liễu Chanh Chanh quả thực muốn nôn. Này này, đang là cái tiết tấu gì vậy, sao đột nhiên anh ta lại nghi ngờ giới tính của chị Dao vậy?
Nhưng mà nhắc đến nó thì nhân vật trong game của chị Dao là tiểu shota linh mục. Lúc trước khi Hoa Lạc thu nhận cô ấy làm đồ đệ, cô cũng đã nói với Hoa Lạc rằng Nạp Ái Tư là con trai.
[Trò chuyện riêng] Irina: Anh hỏi cái này làm gì?
[Trò chuyện riêng] Hoa Lạc Tần Lăng: Không có gì, hỏi cho vui thôi…
[Trò chuyện riêng] Irina: Hả? Thật vậy sao? Nếu anh không nói sự thật, tôi sẽ mách lẻo Chước Diễm đó.
Tần Lạc nhìn lời này thì run lên ba lần, mẹ nó chứ! Anh ta đã nói mình không nên đi tìm Bé Bò Sữa để hỏi chuyện rồi mà, bây giờ cô hoàn toàn nằm trong lỗ mũi của Chử Dực rồi!
Anh ta lén nhìn ai đó đang chơi game ở bàn bên cạnh, trong lòng lại rơi nước mắt bi thương.
Mẹ nó, nếu Bé Bò Sữa thật sự nói chuyện đó cho Chử Dực, anh ta không chỉ mất mặt ở trong cái phòng ngủ này mà ngay cả cái tòa nhà này anh ta cũng không còn mặt mũi nữa!
[Trò chuyện riêng] Hoa Lạc Tần Lăng: Đừng! Tôi nói hết.
[Trò chuyện riêng] Irina: Nói đi.
[Trò chuyện riêng] Hoa Lạc Tần Lăng: Tôi cảm thấy đôi khi cách nói chuyện và đánh máy của Nạp Ái Tư rất giống con gái, tính tình cũng giống con gái, hắn ta thật sự không phải là con gái chứ?
Dưới cái nhìn của Hoa Lạc Tần Lăng với hai chữ “con gái” liên tiếp đó thì xem ra anh ta rất để tâm tới giới tính thật sự của Nạp Ái Tư!
[Trò chuyện riêng] Irina: Có phải con gái hay không thì có vấn đề gì sao? Dù sao anh cũng dẫn người ta đi thăng cấp rồi, anh cũng nhận được thêm phần thưởng cho mình còn gì.
[Trò chuyện riêng] Hoa Lạc Tần Lăng: Nhưng mà tôi quan tâm!
[Trò chuyện riêng] Irina: Hoa Hoa, không phải anh thích Kem Đánh Răng Nhỏ đấy chứ…
[Trò chuyện riêng] Hoa Lạc Tần Lăng:!¥% …… &
[Trò chuyện riêng] Irina: Thật sự bị tôi nói trúng rồi sao?!
[Trò chuyện riêng] Hoa Lạc Tần Lăng: … Bây giờ tôi có việc phải làm, lát nữa rồi nói tiếp.
[Trò chuyện riêng] Irina: Chờ một chút, tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh!
[Trò chuyện riêng] Hoa Lạc Tần Lăng: Hả?
[Trò chuyện riêng] Irina: Nhà Chước Diễm nuôi loại chó gì vậy?
[Trò chuyện riêng] Hoa Lạc Tần Lăng: Teddy, một con chó đực, em gái của cậu ta mang về, sao vậy?
Cái này… Thật sự nuôi một con chó đực sao? Không phải là lừa cô sao! Liễu Chanh Chanh thấy vô cùng xấu hổ, cô đã nói mà, IQ của Chước Diễm làm sao có thể mượn vật để chỉ người chứ. Cho nên lần trước Sơ Không nói với cô rằng Chước Diễm ở ngoài đời thực có người mà anh thích là nói dối rồi!
[Trò chuyện riêng] Irina: Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi. Tôi cũng chuẩn bị nuôi một con chó ý mà. Thôi, anh làm việc của anh đi.
[Trò chuyện riêng] Hoa Lạc Tần Lăng: …
[Trò chuyện riêng] Hoa Lạc Tần Lăng: Chị dâu! Vì tôi đã trả lời vấn đề của cô rồi nên đừng nói với tên khốn Tiểu Diễm Tử kia chuyện tôi nói với cô đó! Nhớ giữ bí mật giúp tôi đấy!
[Trò chuyện riêng] Irina: Cái này… Anh cứ yên tâm.
[Tổ đội] Chước Diễm _ (: ∠) _ Bé Bò Sữa, sao em đứng im vậy? Tin tưởng thao tác của anh như vậy sao?
Hai tin nhắn được gửi tới cùng một lúc, lúc này Liễu Chanh Chanh mới nhận ra vừa rồi cô mải nói chuyện với Hoa Hoa quá mà quên đánh boss. Cũng may tên Chước Diễm này da thịt dày mới chịu được sức tấn công của boss như vậy.
Cô nhanh chóng thoát khỏi hộp thoại, sử dụng kỹ năng [Điệu nhảy cắt gió] phối hợp với Chước Diễm xử lý boss.
[Tổ đội] Chước Diễm: Vừa rồi em làm gì vậy?
[Tổ đội] Irina: Hoa Hoa tìm tôi nói chuyện.
[Tổ đội] Chước Diễm: Nói chuyện gì?
[Tổ đội] Irina: Liên quan đến giới tính của Kem Đánh Răng Nhỏ.
[Tổ đội] Chước Diễm: Kem Đánh Răng Nhỏ?
[Tổ đội] Chước Diễm: À đúng rồi, trước đây em đã từng nói với anh thật ra cô ấy là con gái.
[Tổ đội] Irina: Anh ta không biết tôi đã nói với anh về điều đó, còn đặc biệt yêu cầu tôi đừng nói với anh, nhưng tôi cảm thấy hình như anh ta thích Kem Đánh Răng Nhỏ thì phải, nhưng lại ngại vì người ở trong game là con trai nên đang hoang mang.
[Tổ đội] Chước Diễm: Em nghĩ rằng nên nói sự thật với cậu ta không?
[Tổ đội] Irina: Kem Đánh Răng Nhỏ bảo tôi đừng nói với Hoa Hoa chuyện này, cho nên tôi nghĩ tốt hơn hết là tôi không nên can thiệp vào.
[Tổ đội] Chước Diễm: Được, nghe em.
Sau khi gõ xong dòng này, Chử Dực trầm ngâm nhìn Tần Lạc bên cạnh. Lúc này Tần Lạc đang một mình chiến đấu với boss chính tuyến cấp , nhận thấy được ánh mắt kỳ quái của Chử Dực ở đằng sau, liền hỏi: “Mày nhìn tao làm gì?”
“Không có gì.” Anh chống cằm, nhíu mày: “Chỉ cảm thấy hôm nay mày… Rất đẹp trai.”
Tần Lạc: “…”
Người anh em, mẹ nó mày đang trêu tao sao!
[Tổ đội] Irina: Tôi luôn nghĩ rằng sẽ thật kỳ lạ khi Hoa Hoa thích Kem Đánh Răng nhỏ. Tuy rằng cô ấy là nữ nhưng tính tình của Kem Đánh Răng Nhỏ rõ ràng là giới tính nam. Hơn nữa, thích như vậy cũng quá nhanh rồi.
[Tổ đội] Chước Diễm: Bé Bò Sữa, em biết điều này không?
[Tổ đội] Irina: Biết cái gì?
[Tổ đội] Chước Diễm: Thích một người có lẽ cũng chỉ bằng thời gian một đóa hoa nở thôi.
[Tổ đội] Irina: …
Đại thần, sao phong cách của anh đột nhiên lại phát triển theo hướng văn học nghệ thuật vậy? Phong cách nói chuyện lạnh lùng đâu rồi!
[Tổ đội] Irina: Tiểu Diễm Tử, phong cách của anh thay đổi quá nhiều.
[Tổ đội] Chước Diễm: Ừ, sau này em sẽ còn biết được những khía cách chưa biết đến của anh nữa.
Liễu Chanh Chanh im lặng nhìn màn hình rồi suy nghĩ, nói không chừng cái người lúc trước nói lấy thân báo đáp cho cô chính là một người xa lạ khác.
[Tổ đội] Chước Diễm: Đúng rồi, hai ngày trước em muốn hỏi anh chuyện gì trước khi em ngắt kết nối vậy?
[Tổ đội] Irina: …
[Tổ đội] Irina: Ồ, là kiểu như này này, tôi định hỏi anh trên thế giới này con gà có trước hay là quả trứng có trước ý mà.
[Tổ đội] Chước Diễm: …