Sau khi ăn cơm chiều xong, Liễu Chanh Chanh và Ôn Đồng ngồi lại nhà ăn hàn huyên rất nhiều chuyện. Lúc trở về phòng ngủ tắm rửa xong thì cũng đã muộn, vừa lúc An Dao đang xách túi lớn túi nhỏ trở về phòng.
Liễu Chanh Chanh nhìn đống “chiến lợi phẩm”, giơ ngón tay cái lên với An Dao: “Chị Dao, chị thật hào phóng.”
An Dao nhún vai không nói gì, liếc mắt một cái đã nhận ra chiếc laptop trên bàn Liễu Chanh Chanh “không cánh mà bay”, lại nhớ ra lúc buổi chiều không hiểu tại sao mình lại nhận được tin nhắn quảng cáo đẩy mạnh sức tiêu thụ từ máy cô, lông mày cô ấy nhíu chặt lại.
“Tiểu Chanh Tử, laptop của em đâu rồi? Không phải bị trộm cùng với điện thoại đấy chứ? Có cần phải gọi cảnh sát không?”
Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của An Dao, Ôn Đồng đang lau tóc không nhanh không chậm nói: “Chị Dao, chị yên tâm, laptop của Chanh Tử không phải bị trộm đâu. Nó đang ở chỗ nam thần.”
“Nam, nam thần?” An Dao thấy có chút khó hiểu, ngay sau đó lập tức phản ứng lại: “Cố sư huynh? Chử Dực?”
“Người sau.”
Liễu Chanh Chanh ôm trán, không cần suy nghĩ mà trả lời lập tức. Nói đến cái laptop bị hỏng này cô muốn khóc mà không thể khóc được. Cái chính là, cô đã biến mất không thấy tăm hơi giữa lúc đang hỏi Chước Diễm vấn đề nhức nhối trong lòng cô bấy lâu nay!
“Mau nói cho chị nghe chuyện là như thế nào?” An Dao bày ra bộ dạng tò mò của một đứa trẻ con, khiến Liễu Chanh Chanh thật sự không thể chị được, cuối cùng đành phải nói ra hết mọi chuyện.
An Dao nghe xong xoa cằm ra vẻ làm Holmes: “Nói thật, chị cảm thấy Chử Dực thật sự có ý với em đó.”
Ôn Đồng cũng ồn ào phụ họa theo An Dao: “Đúng không, đúng không! Chị Dao, em cũng cảm thấy như vậy.”
“Đúng không, Tiểu Đồng Đồng, suy nghĩ chúng ta vẫn tâm đầu ý hợp như vậy.”
“Moah moah!”
Liễu Chanh Chanh giật giật khóe miệng khi nghe những lời này, cô bình tĩnh cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm: “Nhưng lần trước em đã gặp bạn gái của Chử Dực ở thư viện, trong ấn tượng của em thì cô gái đó rất xinh đẹp.”
“…”
“…”
Thật không hổ là chị em thất lạc bao nhiêu năm, đến cả lúc im lặng cũng ăn ý như vậy!
Trong phòng ngủ nhất thời trầm lặng, Liễu Chanh Chanh nhìn bộ đôi gần như đã hóa đá kia, ngập ngừng hỏi: “Hai người thật sự ngạc nhiên sao?”
Ôn Đồng và An Dao đồng thời gật đầu.
“Nhưng mà Tiểu Chanh Tử, cũng có thể là em nghĩ sai rồi thì sao. Chẳng lẽ cô gái đó cũng đi nhầm toilet hay bung dù cho nam thần giống như em sao?” An Dao nói.
“Không phải, cô ấy gọi tên Chử Dực…”
“Chẳng lẽ gọi tên thì là bạn gái sao, cậu bị ngốc à? Không phải lúc chiều cậu còn nói với tớ là Chử Dực mời cậu ăn cơm sao? Có bạn gái rồi thì nam thần còn mời cậu đi ăn cơm làm gì?” Ôn Đồng lắc lắc cánh tay cô.
“Đó là bởi vì lần trước Chử Dực không mang theo ví tiền nên tớ mới thanh toán giúp anh ta, cho nên anh ta mới muốn mời tớ ăn cơm…”
“Vậy tại sao lần trước anh ấy lại muốn mời cậu đi uống trà chiều.”
“Anh ta nói chuyện xảy ra trên Weibo lần trước đã ảnh hưởng lớn tới tớ, muốn xin lỗi tớ.”
“Nhìn xem, anh ấy muốn xin lỗi cậu có nghĩa là anh ấy rất quan tâm đến cậu.”
“Hả?” Liễu Chanh Chanh ngẩn người: “Vậy sao?”
“Đương nhiên rồi!” An Dao và Ôn Đồng đồng thanh nói với Liễu Chanh Chanh, giọng nói lớn đến nỗi dọa Liễu Chanh Chanh sợ hãi một hồi lâu.
Thật lâu sau, Liễu Chanh Chanh mới chậm rãi nói: “Tớ chỉ cảm thấy Chử Dực đối với ai cũng tốt như vậy.”
“…”
Ôn Đồng và An Dao đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, xoay cô một vòng lớn thế rồi mà Liễu Chanh Chanh vẫn chưa thể thông não được! Hãy nhìn xem, những câu chuyện tình yêu đẹp đẽ ấy bây giờ đã trở thành những bộ phim kinh dị nhàm chán rồi đó!
Có lẽ vì cảm thấy EQ của Liễu Chanh Chanh quả thực không thể cứu vãn được nữa nên hai người bọn họ đã tản đi làm việc riêng của mình. Liễu Chanh Chanh hoàn toàn khó hiểu, vừa định đưa tay ra chạm vào con chuột máy tính của mình, kết quả lại phát hiện ra trên bàn trống trơn, chỉ có một tấm lót chuột.
Có vẻ lát nữa nhất định phải đi chào hỏi ai đó rồi.
“Mà này, cô gái mà lần trước cậu gặp trông như thế nào?” Chỉ chốc lát sau Ôn Đồng lại quay đầu lại hỏi Liễu Chanh Chanh.
Vì vậy, phong trào buôn chuyện sẽ không bao giờ ngừng lại trong phòng ngủ của họ.
Liễu Chanh Chanh nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi, phát hiện ra khuôn mặt của cô gái đó trong ký ức của cô hoàn toàn mờ mịt: “Tớ… Không nhớ rõ lắm, chỉ là lúc đó cảm thấy khá xinh đẹp thôi.”
Ôn Đồng bày ra vẻ mặt “Tớ biết rồi”: “Hỏi cậu thì đừng hỏi còn hơn.”
“…” Vậy cậu còn hỏi làm gì!
An Dao vừa mới thay quần áo xong, cô ấy ôm mặt đi ra ngoài lấy nước, đi tới bên cạnh Ôn Đồng vỗ vỗ vai cô ấy: “Chị nghĩ chắc người đó không phải trong trường mình. Ở trường mình hầu như không có nữ sinh nào có quan hệ tốt với Chử Dực, chắc là ở bên ngoài trường.”
“Chị Dao nói cũng có lý. Chanh Tử, cậu nghĩ vậy không?”
Liễu Chanh Chanh lúc này có vẻ hơi thất thần, một lòng chỉ nghĩ đến game, cuối cùng chỉ ậm ừ cho qua: “Ừ ừ, lát nữa hai người lên game thì giúp em chào hỏi Chước Diễm một cậu, nói là hôm nay em không chơi game, thiếu một lần làm nhiệm vụ hàng ngày cũng không sao.”
“…” An Dao và Ôn Đồng liếc mắt nhìn, cuối cùng nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Tại sao em lại cảm thấy câu hỏi của em với câu trả lời sau đó của cậu ấy hoàn toàn không giống nhau nhỉ.”
An Dao thở dài: “Thôi bỏ đi, linh hồn của con nhóc này bị Chước Diễm bắt đi hoàn toàn rồi.”
Không có máy tính, Liễu Chanh Chanh chỉ có thể chơi game bằng điện thoại, và xem một vài video đã được lưu trong điện thoại. Ngay khi Ôn Đồng đăng nhập vào trò chơi liền thấy Chước Diễm đang online, cô ấy liền gửi tin nhắn trò chuyện riêng tới. Phải một lúc sau cô ấy mới nhận được hồi âm từ cuộc trò chuyện riêng.
“Đã nói với đại thần rồi, anh ấy nói được.”
Liễu Chanh Chanh không thể tin vào tai mình khi nghe những lời ngắn gọn này: “Anh ấy chỉ nói hai chữ này thôi sao?”
“Ừ, chỉ hai chữ.”
“…”
Này, tại sao phong cách của anh mỗi ngày lại khác nhau như vậy! Không phải bị tâm thần phân liệt chứ? Chẳng lẽ anh không muốn hỏi tại sao chiều nay tôi đột nhiên ngắt kết nối sao!
Liễu Chanh Chanh nhíu mày: “Tớ nghĩ Chước Diễm sẽ không chỉ nói như vậy không thôi. Không hỏi nguyên nhân sao?”
“Không, chắc là đang bận, phải một lúc lâu sau mới thấy trả lời lại.” Ôn Đồng nhìn màn hình, bối rối nói.
Liễu Chanh Chanh tự hỏi hình như có gì đó sai sai, cứ kỳ quái thế nào ý, nhưng cô lại không thể nói ra nó kỳ quái ở chỗ nào. Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, cô lại cảm thấy có lẽ mình nghĩ nhiều rồi, nên cô chơi game một mình một lúc nữa liền lăn ra ngủ trước.
Đối với cô mà nói, không có máy tính thật sự rất khó chịu.
Vì vậy, ngày hôm sau học môn tự chọn, cô không chút suy nghĩ mà kéo Ôn Đồng đến tòa nhà dạy học số . Nếu đổi lại là bình thường, cô nhất định sẽ ở phòng ngủ đến tận sát giờ học mới tới.
Đương nhiên cô nóng lòng tới tham gia lớp học môn tự chọn không phải để gặp Chử Dực, mà là vì máy tính của cô.
Nhưng khi nhìn thấy Chử Dực tay không bước vào trong lớp, cô hoàn toàn… Đau lòng! Thôi được rồi, cô cũng biết không thể sửa máy tính trong chốc lát được, có lẽ nam thần cũng bận việc riêng nữa, hẳn là không có thời gian, chuyện này cô có thể hiểu được.
Đang lúc ghi chép lại bài học được một lúc thì điện thoại của Liễu Chanh Chanh rung lên hai lần —— Có tin nhắn.
Mở ra liền nhìn thấy người gửi tin nhắn tới là Chử Dực. Cô giật mình, lại nghĩ tới nam thần đang ngồi ngay sau lưng mình. Như vậy cũng tốt, ít nhất là tiện hơn nhiều so với việc truyền giấy.
Chử Dực: Đã sửa xong máy tính rồi, nhưng anh quên mang đến đây. Sau khi tan học thì tới ký túc xá của anh lấy nó nhé?
Hả? Thì ra máy tính đã sửa xong rồi! Liễu Chanh Chanh thầm cảm tạ trời đất.
Liễu Chanh Chanh: Được.
Ngay sau đó, Chử Dực lại gửi tới một tin nhắn khác.
Chử Dực: Nhân tiện, tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối đi.
Liễu Chanh Chanh ngẩn người nhìn tin nhắn này một hồi, lại cảm thấy nó không ổn lắm. Hơn nữa tối nay cô định đến giúp Khâu Như Tuyết và Ôn Hải…
Sau khi cân nhắc một hồi, Liễu Chanh Chanh khéo léo nói: Ngại quá sư huynh, tối nay em định tới quán trà sữa để hỗ trợ, em cũng đã hẹn ăn tối với bọn họ rồi. Lần sau nhé!
Chử Dực sửng sốt vài giây khi nhìn thấy tin nhắn được gửi tới. Không phải anh chỉ muốn mời cô một bữa thôi sao! Sao lại khó như vậy chứ! Ai có thể chỉ cho anh chiêu nào không, đầu anh sắp nổ tung rồi.
Cuối cùng ——
Chử Dực: Được, không sao.
Thật ra trong lòng Chử Dực lúc này đã thật lạnh, thật lạnh rồi, chỉ còn lại nước mắt thôi.
Sau giờ học, khi mọi người đã ra về gần hết, Liễu Chanh Chanh nói với Ôn Đồng rằng cô sẽ đến khu Đông để lấy máy tính. Ôn Đồng lập tức hiểu chuyện, vỗ ngực nói đi đi, cô ấy sẽ mua cơm mang về ký túc xá cho cô.
Liễu Chanh Chanh chớp chớp mắt, cảm thấy sao cảnh tượng này lại quen thuộc như vậy… Muốn bán đứng đồng đội thì không cần nhất thiết phải dứt khoát như vậy đâu.
Khi mọi người trong khu dạy học ra về gần hết, cô mới rón rén đi ra từ cửa sau của tòa nhà dạy học, Chử Dực đã đợi cô ở bên dưới. Trên đường đi, hai người cũng không nói chuyện gì thừa thãi cả, chỉ có Liễu Chanh Chanh liên tục hỏi rốt cuộc máy tính của cô đã xảy ra vấn đề gì.
Chử Dực có chút dở khóc dở cười: “Cửa thoát khí bị tắc khiến máy tính quá nóng nên đã tự động tắt khi chơi game, cũng không phải là vấn đề gì lớn.”
Liễu Chanh Chanh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, cảm ơn sư huynh.” Nghĩ xong lại cảm thấy không đúng: “Sư huynh, anh biết em chơi game sao?”
Chử Dực gật đầu: “ với trên màn hình chắc không phải để trang trí đâu nhỉ?”
“…” Hình như vừa rồi cô đã hỏi một câu rất vớ vẩn thì phải.
Hai người đi thẳng đến bên dưới ký túc xá của Chử Dực, vì nữ sinh không được vào ký túc của nam sinh nên Chử Dực bảo cô đợi ở bên dưới. Anh vừa bước tới cửa tầng một thì tình cờ gặp một người quen ở phòng ngủ bên cạnh, hai người chào hỏi nhau.
“Vừa rồi thấy cậu tới đây cùng với một cô gái, ai vậy?” Mọi người trong trường đều biết Chử Dực rất ít khi đi dạo trong trường cùng với nữ sinh, huống chi cô gái này còn trông rất đáng yêu.
Nhưng, hình như đã từng gặp cô ở đâu rồi thì phải?
Chử Dực quay đầu nhìn Liễu Chanh Chanh đang đứng dưới tán cây xem điện thoại.
“Ừ… Bạn gái tôi.”
Người quen kia giật mình: “Không phải chứ, bạn gái cậu sao?” Người kia nhìn chằm chằm Liễu Chanh Chanh hồi lâu, sau đó mới nhớ ra không phải cô gái này đã có lần từng bung dù đi cùng Chử Dực rồi bị đăng lên Weibo sao?
Tình cảm… Hai người này thật sự có gì với nhau sao? Thì ra Chử Dực thích kiểu này sao?!
“Ừ, sau đó không lâu lắm. Có chuyện gì vậy? Cậu ngạc nhiên lắm sao?” Chử Dực hỏi ngược lại người đó.
Sắc mặt người đó lập tức thay đổi, cái gì gọi là sau đó không lâu lắm? Chẳng lẽ Chử Dực theo đuổi cô gái đó sao?!
Mẹ nó, nam thần còn theo theo đuổi con gái sao!
Xem ra cô gái này không đơn giản gì. Người đó nghĩ tới đây liền xua tay: “Không không không, theo đuổi được rồi thì cùng nhau ăn cơm đi! Giới thiệu cho anh em chúng tôi biết với. Mà thôi không nói nữa, tôi có việc nên đi trước đây.”
“Đi đi.”
Khoảng phút sau, Chử Dực xách túi máy tính xuống dưới cho Liễu Chanh Chanh, đưa cho cô: “Đây, sau này máy tính có vấn đề gì thì có thế đến tìm anh.”
Liễu Chanh Chanh kích động vạn phần, sau khi cầm lấy túi máy tính thì không ngừng cảm ơn anh: “Cảm ơn sư huynh, sư huynh, anh đúng là một người tốt!”
Chử Dực đứng hình, cô… Đây là phát thẻ người tốt cho anh sao? Xem ra, muốn mời cô ngốc này đi ăn còn phải mất một thời gian dài nữa…
Cho đến rất nhiều năm sau, có người nào đó mỗi khi nhớ lại chuyện này đều rất oán hận. Đương nhiên, đây đều là những chuyện sau này. Nhưng trước đó, anh cảm thấy mình có lẽ đã sẵn sàng để nói với Liễu Chanh Chanh một số sự thật.
Đỡ phải đêm dài lắm mộng.