“Như Gia” là một nhà hàng theo phong cách Hongkong. Tuy nó là nhà hàng những cũng phục vụ cả trà chiều.
Liễu Chanh Chanh không phải là lần đầu tiên tới đây, hơn nữa còn khá quen thuộc với menu ở đây. Sau khi lật xem hai trang, cô nói với phục vụ bên cạnh: “Một nước cam, cảm ơn.”
Cô thích uống nước cam không phải vì nó trùng với tên cô, mà là vì nước ép cam thật sự rất ngon.
Chử Dực ngồi đối diện nhìn cô đầy thích thú, sau đó nói với người phục vụ: “Tôi cũng vậy, cám ơn.”
“Vâng, hai nước cam, xin hai bạn chờ một chút.” Người phục vụ cười nhẹ rồi cầm menu rời đi.
Tuy ngoài miệng Chử Dực nói muốn tìm nơi để nói chuyện với cô về sự việc xảy ra trên Weibo, nhưng câu đầu tiên đi thẳng vào vấn đề lại là: “Hình như em thường xuyên đến đây thì phải?”
“…” Liễu Chanh Chanh không khỏi rùng mình một cái.
Bởi vì anh trai của Ôn Đồng, Ôn Hải thỉnh thoảng lại đưa Khâu Như Tuyết tới đại học V chơi, hơn nữa hai người họ có vẻ rất thích các món ăn của “Như Gia”, cho nên mỗi lần đến đại học V, bọn họ thường đến đây ăn tối.
Dần dần, sau khi thường xuyên đi ăn với Ôn Đồng thì Liễu Chanh Chanh cũng rất ấn tượng với menu của “Như Gia”.
“Cũng không thường xuyên lắm ạ, chỉ là em thích uống nước cam thôi.” Lời này của Liễu Chanh Chanh cũng không phải là nói dối, bởi vì cô thật sự thích uống nước cam.
“Vậy sao, thật ra anh cũng rất thích.” Chử Dực nhanh chóng trả lời.
Tính ra Liễu Chanh Chanh và Chử Dực mới chỉ gặp nhau ba lần, đương nhiên là bao gồm cả lần cô đi nhầm nhà vệ sinh của “Như Gia”. Chử Dực rất thích cười, hơn nữa anh cười rất đẹp, đến Liễu Chanh Chanh cũng cảm thấy như vậy.
Muốn được công nhận là nam thần của đại học V thì có gương mặt ưa nhìn là điều tất yếu. Ngay cả người bị mù mặt như Liễu Chanh chanh cũng có thể nhanh chóng nhớ được diện mạo của anh, theo một cách nào đó… Có thể nói, cô có ấn tượng sâu sắc đối với anh.
Trong lúc nói chuyện, người phục vụ đã mang hai ly nước cam ra. Lần này Chử Dực cũng không vòng vo nữa mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Về sự việc xảy ra trên Weibo, có lẽ nó đã gây thêm rắc rối cho em rồi.”
“Không phiền ạ!” Liễu Chanh Chanh vội nói, sau đó lại im bặt. Không phiền cái gì chứ? Liễu Chanh Chanh cảm thấy hình như não cô bị hỏng rồi thì phải.
Nghe cô nói vậy, Chử Dực mỉm cười: “Anh cũng không biết đám người đó chụp ảnh lúc nào, còn làm liên lụy đến em nữa.”
Thì ra chỉ nói đến việc bị chụp ảnh thôi sao? Liễu Chanh Chanh thở dài, mấy hôm trước chỉ là bung dù giúp nam thần, làm việc tốt thôi cũng bị người ta đồn đại như vậy, rốt cuộc đây là cái tâm lý gì vậy? Nhưng cũng may là sự việc đó đã được giải quyết, tuy rằng số lượng người theo dõi trên Weibo đã giảm xuống, nếu không chắc sẽ dò hỏi cô đến cùng mất.
Cô đương nhiên rất vui, nhưng có một điều mà cô đã quên mất, chính là ban đầu cô cũng không muốn dính líu gì đến Chử Dực. Nhưng bây giờ, cô lại ngồi đối diện với anh mà uống trà chiều.
Nhưng hình như ai đó cũng không nhận ra điều này.
“Không sao đâu ạ.” Cô mỉm cười, xua tay: “Dù sao sóng gió cũng đã qua rồi.”
“Cũng đúng.” Chử Dực bình tĩnh nói, điều này làm cho Liễu Chanh Chanh nhất thời có chút hoang mang —— Chính là, anh tìm tới cô không phải chỉ để nói về chuyện trên Weibo thôi chứ?
Nhưng suy nghĩ này của Liễu Chanh Chanh nhanh chóng bị cắt ngang, bởi vì câu tiếp theo của Chử Dực khiến cô hoàn toàn hóa đá.
“Nhưng anh rất tò mò, tại sao lần trước em lại không nói cho anh biết tên thật của em là gì vậy?” Anh cười xấu xa, lại có vẻ hơi bất lực: “Nói cho anh biết tên thật của em xấu hổ lắm sao?”
Khóe mắt Chử Dực rũ xuống, lộ ra vẻ vô cùng tủi thân, khiến Liễu Chanh Chanh chợt thấy xấu hổ. Cô cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai điều gì đó: “Chuyện đó… Thật ra…”
Thật ra, tôi sợ anh nhận ra tôi là cô gái đi nhầm nhà vệ sinh đó!!!
“Thật ra?”
“Thật ra em cảm thấy tên của mình rất khó nghe, quả nhiên vẫn thấy Điền Nhị Nữu dễ nghe hơn một chút!”
“…”
Chử Dực ngẩn người, Liễu Chanh Chanh cũng ngẩn người.
Cô đúng là đồ ngốc mà, rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy chứ! Một cái tên tươi mới thoát tục, tràn ngập hơi thở của ruộng vườn như vậy thì làm sao… Hừm, về phương diện nào đó thì cũng không hẳn là khó nghe lắm.
“Phụt ——” Lần này Chử Dực không còn giữ mặt mũi nữa mà cười ra thành tiếng, vẻ mặt như đang nói ‘Em đáng yêu thật’, rồi nhìn Liễu Chanh Chanh ngồi đối diện: “Khẩu vị của em lạ thật.”
“…” Liễu Chanh Chanh khóc không ra nước mắt, vừa rồi cô nói những lời ngớ ngẩn gì vậy! Vì thế, cô cố gắng cứu lại hình tượng đẹp đẽ của mình, giải thích: “Nhưng bây giờ em cảm thấy tên của mình cũng không quá khó nghe, thật sự.”
“Hả?”
“…”
Nghe cô nói vậy, Chử Dực cười vô cùng thoải mái, nói: “Chắc chắn rồi, cái tên Liễu Chanh Chanh này tương đối dễ nghe.”
Đây có phải là lời khen ngợi không? Liễu Chanh Chanh tức khắc đỏ mặt, nhưng cũng rất nhanh mà kiềm chế lại, cũng may lúc đó Chử Dực đang cúi đầu uống nước trái cây nên không phát hiện ra.
“Cảm ơn anh đã khen, Chử… Sư huynh.”
“Hả? Không phải anh đã nói chỉ cần gọi tên anh rồi sao?” Chử Dực hơi nhíu mày lại, giống như là không có biện pháp gì có thể thay đổi được cô: “Em lúc nào cũng gọi anh như vậy làm anh rất xấu hổ.”
Nam thần cũng xấu hổ sao? Liễu Chanh Chanh xoa cằm suy tư trong chốc lát.
Vốn dĩ đang định tiếp tục nói chuyện thì điện thoại của Liễu Chanh Chanh lại vang lên đúng lúc này. Cô hối lỗi nhìn Chử Dực, ý bảo mình có cuộc gọi đến, sau đó nhìn vào màn hình điện thoại —— Là An Dao.
Cô ấn nút trả lời, thì thầm: “Chị Dao, có chuyện gì vậy?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mơ mơ màng màng có chút khàn của An Dao: “Tiểu Chanh Tử, em đang ở đâu thế?”
“Em đang ở Như Gia ạ.”
“Như Gia? Không phải Cố sư huynh nhờ em đi làm thay công việc bán thời gian ở ‘Cà phê Tám Độ’ sao?” An Dao ngạc nhiên hỏi.
Điện thoại bỗng nhiên truyền tới một đợt im lặng, Liễu Chanh Chanh dừng lại một lúc lâu trước khi chậm rãi nói tiếp: “Lúc về em sẽ nói với chị chuyện này sau. Chị Dao, chị gọi em có chuyện gì vậy?”
An Dao lúc này mới nhớ ra mục đích chính của cuộc điện thoại: “Tiểu Chanh Tử, hình như chị bị sốt rồi.”
“Sốt, sốt á?” Liễu Chanh Chanh dường như nhớ ra điều gì đó.
Thành phố A đang là cuối tháng , nhiệt độ vẫn chưa hoàn toàn ấm lên. Hôm qua, An Dao cùng với bạn học cùng lớp ra ngoài mua sắm. An Dao còn bất chấp trời lạnh mà mặc bộ váy dài rồi vội vã chạy ra ngoài, thậm chí còn không thèm mặc thêm một chiếc áo choàng mỏng. Cô ấy đi chơi đến tận nửa đêm mới về, không ốm mới là lạ.
“Vậy chị đợi em một lát, em sẽ lập tức về phòng.” Liễu Chanh Chanh thở ra một hơi.
Nghe cuộc nói chuyện điện thoại của cô, Chử Dực cũng có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra: “Bạn cùng phòng bị ốm sao?”
“Vâng, cho nên… Em…”
“Để anh đưa em về.”
“…” Liễu Chanh Chanh sửng sốt, liên tục ngăn cản anh như thể đó là một hành động quái dị. Hơn nữa, khu Tây nơi cô ở là lãnh địa của khoa Mỹ thuật và khoa tiếng Anh, số lượng sinh vật nữ ở đây chiếm đến %.
Nói cách khác, tỷ lệ tin đồn là %. Cô không muốn bị lôi vào tiêu đề trên Weibo của “Hóng chuyện cùng đại học V” nữa đâu!
Không khó để Chử Dực đoán được tâm tư của cô khi thấy cô từ chối anh bằng mọi cách, anh cười khổ sở nhìn cô: “Em… Không cần phải kích động như vậy đâu?”
“Cũng không hẳn… Kích động lắm.” Có trời mới biết cô đang rối như thế nào!
“Vậy được rồi, anh sẽ đưa em đến khu trung tâm.” Chử Dực nói xong liền lấy ví tiền từ trong túi quần ra, kết quả, sờ sờ một lúc lâu Liễu Chanh Chanh cũng không thấy anh lấy cái gì ra.
Liễu Chanh Chanh đứng đối diện dường như cũng đoán ra, không lẽ nam thần quên mang ví sao. Vì nghĩ đến mặt mũi Chử Dực, cô lập tức nói: “Để em mời!”
“Cái này…” Chử Dực có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cười nói: “Được.”
Liễu Chanh Chanh lập tức gọi người phục vụ tới thanh toán hóa đơn, sau đó xách túi đi theo Chử Dực rời khỏi “Như Gia”. Suốt đường đi, Liễu Chanh Chanh cũng không nói chuyện với Chử Dực mấy, chỉ thỉnh thoảng nói hai ba câu về chuyện học tập.
Khi đi đến con phố ở khu trung tâm, Liễu Chanh Chanh quay đầu lại gật đầu với Chử Dực: “Vậy em đi trước.”
“Chờ một chút.” Chử Dực ngăn cô lại, ân cần nhắc nhở cô: “Cuối tuần đừng quên tới tham gia môn tự chọn.”
“Hả?” Liễu Chanh Chanh khó hiểu.
Đừng quên tới tham gia môn tự chọn vào cuối tuần… Tới tham gia… Có lẽ nào!!!
“Anh chọn môn Thường thức âm nhạc sao?” Cô hoài nghi hỏi lại.
Mà Chử Dực cũng rất hợp tác với cô, anh gật đầu cười: “Đúng vậy.”
“Nhưng… Không phải anh nói trên Weibo là chọn Cờ vây sao?”
Nói tới đây, Chử Dực cũng có chút bất lực. Thật ra kế hoạch của anh là sẽ đăng ký môn Cờ vây, nhưng buổi sáng hệ thống đăng ký môn học tự chọn được mở ra thì anh lại ngủ quên, chờ đến lúc tỉnh lại mới phát hiện ra lớp Cờ vây đã đủ chỗ.
Lúc đó anh còn cảm thấy có hơi xui xẻo, sau đó mới đăng ký môn Thường thức âm nhạc.
Vừa hay cô giáo xinh đẹp dạy môn Thường thức âm nhạc và giáo viên dạy lớp khoa Thương mại điện tử lại ở cùng văn phòng, hơn nữa bàn làm việc của bọn họ còn ở ngay cạnh nhau. Mấy ngày trước, Chử Dực tới văn phòng tìm giáo viên dạy lớp để lấy tài liệu, trong lúc vô tình lại nhìn thấy danh sách học sinh môn tự chọn trên bàn giáo viên xinh đẹp.
“Mọi chuyện chính là như vậy đó.”
Sau đó… Chử Dực cũng không còn cảm thấy đây là điều xui xẻo nữa.
Nhưng Liễu Chanh Chanh sau khi nghe anh nói vậy lại hoàn toàn rối tung lên, mất một hồi lâu cũng không định thần lại được. Ở lần rũ mắt thứ mười của Chử Dực, cô mới hoàn hồn lại, lúng túng nói nói: “Ngại quá.”
“Hình như trông em không được vui lắm?”
“Không, không ạ, em làm sao có thể không vui khi được tham gia lớp học tự chọn cùng với sư huynh chứ!”
“…” Đây quả thực chính là, có câu tục ngữ nói như thế nào ý nhỉ —— À, lạy ông tôi ở bụi này! Liễu Chanh Chanh nói thật lòng, nhưng Chử Dực lại không nghĩ như vậy, trong lòng có chút mất mát.
Chử Dực chớp mắt, dường như là nhớ ra điều gì đó, anh nói thêm: “Đúng rồi… Lần sau anh sẽ mời em ăn cơm.”
“Dạ?”
“Xem như là trả lại ân tình vì em đã mời anh uống nước.”
“Cái này…”
“Em sẽ không từ chối anh đúng không?” Chử Dực tiếp tục chớp mắt, mím môi.
Vốn dĩ gương mặt anh đã rất thanh tú, lại còn tỏ vẻ dễ thương như vậy nữa, khiến cô có chút không kìm lòng được. Sức chiến đấu của nam thần quả nhiên là thứ cô không thể chống lại được với sức chiến đấu chỉ có .
“Đương nhiên…” Cô hít một hơi thật sâu, xoay người độ nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Sẽ không từ chối ạ.”
Thật ra cô không muốn đi đâu! Cô không muốn bị đội paparazzi vô lương tâm kia bàn tán một lần nữa đâu!
Nghe cô nói vậy, Chử Dực mỉm cười, nói: “Vậy được rồi, dù sao môn tự chọn cũng học cùng nhau, cuối tuần gặp.”
“Cuối tuần gặp ạ.”
Sau khi đi được một đoạn về hướng khu Đông, Chử Dực mới lấy ví tiền ở trong túi ra. Anh khẽ thở dài, lại cảm thấy dùng cách này mời cô liệu có phải không được tự nhiên lắm không?
Tuy nhiên, không cần biết dùng lý do như thế nào, mà anh cũng không biết nên dùng lý do gì để mời cô nữa. Nói tóm lại, cuối cùng mục tiêu cũng xem như là đạt được rồi.