Bỗng cánh cửa phòng cấp cứu mở ra một y tá vội vã đi ra:
- Ai là người nhà của bệnh nhân.
- Là tôi tôi là mẹ của nó.
- Bệnh nhân mất máu quá nhiều đây lại là nhóm máu hiếm bệnh viện đã hết máu dự trữ cô mau gọi ba thằng bé đến nếu không sẽ có thể tử vong.
Mộc Linh nghe đến đây mà không khỏi sửng sốt tâm trí cô hoảng loạn trái tim như vỡ nát ra. Cô lúc này mới thấy Dương Hàn Lâm đang đứng ở đó không suy nghĩ gì nhiều cô quỳ rạp xuống chân hắn mà khóc lóc cầu xin:
- Chủ tịch, tôi xin anh tôi cầu xin anh xin anh hãy cứu Tiểu Duệ. Tôi biết năm xưa là tôi tổn thương anh nhưng xin anh hãy cứu con tôi chỉ có anh mới cứu được thằng bé.
- Cô nói cái gì vậy?
Dương Hàn Lâm nhăn mày suy nghĩ lời nói của cô. Mộc Linh lúc này không suy nghĩ gì cô chỉ nghĩ đến việc phải làm mọi cách để cứu con trai mình. Lúc đầu cô định sẽ giữ bí mật với Dương Hàn Lâm về chuyện Thiên Duệ là con trai anh nhưng bây giờ cô đã không còn gì để mất:
- Đúng vậy chỉ có anh mới cứu được nó vì Tiểu Duệ nó...nó là....con trai của anh. Xin anh hãy cứu nó.
Dương Hàn Lâm hoàn toàn sững người anh không thể tin được cô và anh lại có con với nhau? Thiên chức làm cha của anh bừng tỉnh anh vội vàng vào cùng y tá để xét nghiệm lấy máu cứu con anh là quan trọng nhất lát anh sẽ xử lí tiếp. Mộc Linh đau đớn nằm bệt xuống sàn cũng may có Hà Tử Du đỡ cô mọi thứ trước mắt cứ tối dần cô ngất lịm đi trong vòng tay của Tử Du chỉ còn nghe thấy tiếng gọi của Hà Tử Du.
tiếng sau Mộc Linh từ từ mở mắt mùi thuốc kháng sinh xộc thẳng vào mũi làm cô khó chịu. Cô từ từ mệt mỏi ngồi dậy thì nhớ ra " Phải Thiên Duệ". Không suy nghĩ nhiều cô giật mũi tiêm truyền nước trên tay ra chạy ra ngoài thì đúng lúc Hà Tử Du đí vào thấy cô vậy thì ngăn lại:
- Mộc Linh cậu chưa khỏe hẳn mau vào trong nghỉ đi.
- Không không mình phải tới chỗ Tiểu Duệ mình phải chăm sóc nó. Nó không thấy mình chắc chắn sẽ rất sợ, nó rất ghét ở bệnh viện.
- Cậu bình tĩnh đi Thiên Duệ đã có Dương Hàn Lâm chăm sóc rồi. Mình mua chút cháo đây cậu ăn đi rồi mình hứa sẽ dẫn cậu qua thăm Tiểu Duệ.
Mộc Linh cầm lấy tô cháo mà ăn thật nhanh thật nhanh cuối cùng thì Hà Tử Du cũng đành lấy xe lăn cho cô ngồi rồi đẩy tới chỗ Thiện Duệ. Mở cửa ra cô thấy Dương Hàn Lâm đang ngồi cạnh giường lau mặt cho thằng bé trên người nó đầy những vết bầm tím khiến cô đau vô cùng. Cô rời khỏi xe lăn chạy tới chỗ nó mà ôm mà khóc:
- Thiên Duệ của mẹ.
Hà Tử Du thấy vậy thì kéo Dương Hàn Lâm ra ngoài để cô chăm sóc Thiên Duệ an khó chịu nói:
- Kéo tôi ra đây làm gì?
- Anh không thấy sao nên để cho cô ấy một mình ở lại chăm sóc Tiểu Duệ dù sao cô ấy cũng là mẹ nó. Tối rồi anh nên về nhà thì hơn quần áo anh cũng chưa thay nữa.