Dạo này, Tề Minh Châu đang bận rộn chuẩn bị cho đám cưới với Nguyễn Thanh Chu. Hôm nay, cô nàng dẫn Giản Tranh đi thử váy cưới, gần như thử hết cả cửa hàng.
“Cậu mở mắt ra nhìn xem, bộ nào đẹp?”
Giản Tranh ủ rũ nói: “Cho chồng cậu xem đi, tớ có kết hôn với cậu đâu.”
Tuy nói vậy, nhưng Nguyễn Thanh Chu không có mặt, Giản Tranh vẫn lấy điện thoại chụp từng bộ váy cưới một, sau đó gửi hết cho Nguyễn Thanh Chu.
“Bộ váy đuôi cá dài vừa nãy rất đẹp.” Giản Tranh nói.
“Thật sao?” Tề Minh Châu có chút do dự: “Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà hơi đắt.”
Giản Tranh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón áp út của bàn tay trái, nói: “Tớ trả tiền.”
Tề Minh Châu lúng túng: “Không cần đâu.”
Cuối cùng vẫn là Giản Tranh rút thẻ thanh toán. Cậu nghĩ cậu và Tề Minh Châu quen biết bao nhiêu năm, tặng một bộ váy cưới vào ngày vui của cô ấy cũng là chuyện nên làm, hơn nữa nhìn Tề Minh Châu rất vui.
Lúc trước kết hôn với Thẩm Húc, cậu cũng chẳng có đám cưới nào.
Trên đường về, Giản Tranh thử gọi vào số điện thoại mới của Thẩm Húc, nhưng rất tiếc vẫn bị chặn. Cậu chưa bao giờ có thói quen nhắn tin hay gọi video cho Thẩm Húc, lúc nào cũng chỉ gọi điện thoại, Thẩm Húc ở đầu dây bên kia lúc nào cũng dịu dàng đáp “Ừ”, nói “Anh đợi em”, hay “Tranh Tranh nhớ nghỉ ngơi đấy”.
Tề Minh Châu biết dạo này cậu có tâm trạng không tốt, trên tay lại tự dưng xuất hiện chiếc nhẫn, cô ấy cũng không dám hỏi nhiều, bèn muốn an ủi cậu: “Chiều nay đi đặt khách sạn với tớ không?”
“Chiều nay…”
“Ừm.”
Giản Tranh lại nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, nói: “Ừ, được.”
Buổi trưa, hai người ăn tạm ở nhà rồi mới ra ngoài đặt khách sạn. Nguyễn Thanh Chu dặn dò nhất định phải chọn khách sạn bốn, năm sao, Tề Minh Châu miệng thì nói không cần tốn kém như vậy, nhưng thật ra cô ấy cũng không cân nhắc khách sạn năm sao.
“Không sao đâu, không đủ tiền thì để tớ trả.”
Sự hào phóng của Giản Tranh khiến Tề Minh Châu có chút kinh ngạc: “Cậu có phải chồng tớ đâu mà đòi trả tiền khách sạn, để Nguyễn Thanh Chu ấy lo.”
Giản Tranh cười cười: “Không sao mà.”
Hai người chạy khắp Bắc Châu, không phải địa điểm không vừa ý, thì lại là thời gian không phù hợp. Đến bốn giờ chiều, họ đến một khách sạn lâu đời ở Bắc Châu, tuy không phải năm sao nhưng cũng đạt tiêu chuẩn bốn sao cao cấp, năm nay mới được cải tạo lại.
“Chào mừng quý khách.”
Lễ tân là một chàng trai trẻ, mặc đồng phục sạch sẽ chỉnh tề, tóc chải gọn gàng, nhìn rất ưa nhìn. Tề Minh Châu đang mải trò chuyện với lễ tân thì Giản Tranh lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt chàng trai, ngẩn ngơ.
Hạ Miểu.
Bạn trai nhỏ của Thẩm Húc.
Thực ra đến bây giờ Giản Tranh vẫn không chắc chắn lắm, không biết chuyện bạn trai do Thẩm Húc nói là thật hay giả, nhưng dù là thật hay giả thì cũng không thể thay đổi được việc Hạ Miểu và Thẩm Húc rất thân thiết.
Tề Minh Châu cũng khá hài lòng, cuối cùng để lại số điện thoại rồi dẫn Giản Tranh rời đi.Trời âm u, gió thổi mạnh, lác đác vài hạt mưa rơi xuống. Tề Minh Châu bảo Giản Tranh đợi ở đây, “Tớ đi lấy xe.”
Giản Tranh quay đầu nhìn vào sảnh khách sạn, Hạ Miểu đã không còn ở đó, thay vào đó là một cô gái xinh tắn đang đứng ở quầy lễ tân.
Sau cơn mưa, đường phố ùn tắc, vừa mới rẽ khỏi khách sạn một đoạn thì xe đã phải dừng lại chờ đèn đỏ. Qua lớp kính chắn gió, Giản Tranh lại nhìn thấy Hạ Miểu.
“Ê, cậu mở cửa kính làm gì đấy?”
Giản Tranh thò cổ ra ngoài nhìn, nước mưa hắt vào ghế phụ. Cậu thấy Hạ Miểu đã cởi bỏ bộ đồng phục khách sạn, mặc một chiếc áo khoác màu đen, đứng ở ven đường gần cậu nhất.
Còn có… Thẩm Húc đứng bên cạnh cậu ta.
“Giản Tranh? Cậu nhìn cái gì vậy?”
Thẩm Húc cũng mặc một bộ đồ đen, đầu đội mũ lưỡi trai, chỉ nhìn thấy được đường nét khuôn mặt. Tay phải anh đang cầm ô, phần lớn chiếc ô đều che cho Hạ Miểu.
Đột nhiên Giản Tranh cảm thấy có chút khó thở, mắt cay xót.
Thẩm Húc đến đón Hạ Miểu tan làm, suy nghĩ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Giản Tranh.
Hạ Miểu còn trẻ, cũng rất hay làm nũng, hoàn toàn khác với cậu. Có lẽ Thẩm Húc thích Hạ Miểu cũng giống như cách anh từng thích cậu trước kia.
Còn cậu, không còn đặc biệt nữa.
“Họ thực sự ở bên nhau rồi.” Giản Tranh lẩm bẩm, ánh mắt thất thần.
“Cậu nói gì cơ?”
Đèn xanh bật sáng, bóng dáng người con trai sau xe dần mờ nhạt, cậu không còn nhìn thấy Thẩm Húc nữa.
Tề Minh Châu lo lắng gọi: “Giản Tranh…”
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe liên tục thay đổi, Giản Tranh ngồi trên ghế phụ, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trong mơ màng, cậu nghe thấy Thẩm Húc đang gọi tên mình.
“Tranh Tranh, lên… lên giường ngủ đi.”
“Buồn ngủ.” Giản Tranh cảm thấy Thẩm Húc thật ồn ào. Sofa rất êm, cũng rất sạch sẽ, cậu không muốn lên giường, cậu chỉ ngủ một lát thôi. “Không cho phép làm phiền em.”
“Ngoan nào.”
Phiền thật, Thẩm Húc lúc nào cũng bắt cậu phải nghe lời, cậu đâu phải con nít, chẳng lẽ ngay cả quyền được ngủ ở đâu cũng không có sao?
“Tranh Tranh.”
Thẩm Húc bế cậu lên, lồng ngực ấm áp, nhưng không thoải mái bằng sofa. Thẩm Húc chết tiệt, sao lúc nào cũng thế này. Giản Tranh bực bội cắn vào cằm anh: “Anh còn ồn ào nữa, xem em có cắn anh không.”
Hơi ấm trong vòng tay dần biến mất, Giản Tranh cảm thấy lạnh, lẩm bẩm: “Không phải lên giường ngủ sao? Anh lừa em.”
Tỉnh giấc trên ghế phụ, Giản Tranh toát mồ hôi lạnh. Tề Minh Châu vừa dừng xe.
“Về nhà ngủ đi.”
Giản Tranh vẫn còn ngẩn người, Tề Minh Châu vỗ vai cậu: “Sao thế?”
Trong xe ánh sáng yếu ớt, chiếc nhẫn trên tay cũng trở nên mờ nhạt. Giản Tranh lắc đầu: “Không có gì.”
Tề Minh Châu ở bên ngoài cả ngày, mệt muốn chết. Cô gọi điện thoại cho Nguyễn Thanh Chu than thở vài câu. Giản Tranh nói muốn về phòng nghỉ ngơi một chút, Tề Minh Châu đồng ý, hai người mỗi người về phòng riêng.
Giản Tranh tắm qua loa rồi thay quần áo đi ra khỏi phòng ngủ. Phòng khách tối om, giọng Tề Minh Châu vọng ra từ phòng ngủ chính. Giản Tranh suy nghĩ một chút rồi cầm ô đi ra ngoài.
Bắt xe đến khu chung cư của Thẩm Húc, trời lúc này càng lúc càng mưa to, nước mưa đọng lại thành từng vũng trên mặt đất lồi lõm. Tay áo và ống quần của Giản Tranh hơi ướt, cậu bung ô đi vào cửa tiện lợi mua một gói khăn giấy, sau đó quẹt mã thanh toán. Trong đầu cậu trống rỗng, không biết Thẩm Húc đã về nhà chưa, cậu chỉ là rất muốn gặp anh.
Cũng muốn hỏi Thẩm Húc, có phải anh thật sự ở bên Hạ Miểu rồi không.
Cậu muốn một đáp án, mà đáp án này so với việc Thẩm Húc có còn thích mình hay không dường như còn quan trọng hơn.
Vải ướt dính vào da, Giản Tranh cố gắng chịu đựng, lấy khăn giấy lau đi lau lại cũng vô dụng. Vết ướt trên quần áo càng lúc càng đậm, vụn giấy vụn do ma sát bám vào quần áo khiến tâm trạng Giản Tranh cáu kỉnh đến cực điểm.
Bàn tay đang nắm chặt gói khăn giấy không ngừng run rẩy.
Thôi bỏ đi. Cậu tự nhủ, không sao đâu, cũng không bẩn lắm, chỉ là chút nước mưa thôi.
Hôm nay, Thẩm Húc đã ăn bữa cơm cuối cùng với Hạ Miểu. Sau một tuần suy nghĩ nghiêm túc, anh cảm thấy không nên làm lỡ dở người ta nữa. Ở bên cạnh Hạ Miểu không khiến anh cảm thấy mệt mỏi, nhưng cũng chẳng thoải mái gì, bởi vì anh luôn cảm thấy mình không có năng lực để đón nhận tình cảm của đối phương nên mới áp lực như vậy.
Anh vô thức nhìn đồng hồ, trên mặt đồng hồ dính chút nước mưa, đưa tay lau đi, 7 giờ 13 phút, anh chợt nhớ đến chiếc đồng hồ Giản Tranh tặng. Nói thật, loại đồng hồ cơ đắt như vậy anh không đeo được, cũng không phù hợp.
Nghĩ bụng nên trả lại cho cậu, nhưng anh lại không muốn gặp Giản Tranh.
Giản Tranh không xuất hiện trong suốt một tuần sau khi ly hôn, cũng không xuất hiện suốt một tháng sau đó. Thế mà lại xuất hiện vào thời điểm anh đang sống tốt sau một năm.
Anh không thể nào diễn tả được cảm xúc lúc này, rất kỳ lạ, giống như lúc anh thi đỗ đại học ở Bắc Kinh, lần đầu tiên nhìn thấy Giản Tranh vậy, mặt hồ phẳng lặng bỗng dưng bị ném đá, gợn sóng lăn tăn. Giản Tranh từ lúc đó đã trở thành hòn đá trong lòng anh.
Anh vất vả lắm mới lấy được hòn đá ra, thế mà Giản Tranh lại xuất hiện.
“Thẩm Húc.”
Nhìn Giản Tranh có vẻ hơi tiều tụy, nhưng vẫn đứng thẳng người trước cửa nhà anh. Đèn cảm ứng chiếu xuống kéo bóng cậu thật dài, cô độc in trên mặt đất.
Vừa hay, Thẩm Húc thầm nghĩ, trả lại đồng hồ cho cậu ta.
“Bạn trai anh đâu?” Giản Tranh hỏi, khuôn mặt tái nhợt.
Bàn tay buông thõng bên người Thẩm Húc bỗng nắm chặt, lại là kiểu này.
Anh không thích cái giọng điệu chất vấn này của Giản Tranh, dựa vào cái gì chứ?
Anh cảm thấy rất nực cười, tại sao Giản Tranh lúc nào cũng có thể đường đường chính chính nói chuyện với anh bằng giọng điệu này, sau khi ly hôn, lại hết lần này đến lần khác quấy rầy anh, chỉ vì hỏi anh bạn trai đang ở đâu?
“Liên quan gì đến cậu sao?”
“Sao lại không liên quan? Em muốn biết.” Giọng Giản Tranh run run, khóe mắt ửng đỏ.
Chiếc mũ lưỡi trai che khuất nửa khuôn mặt của Thẩm Húc, Giản Tranh chỉ có thể nhìn thấy cằm anh. Đôi môi mấp máy khi nói chuyện, ngay cả màu môi cũng trở nên nhòe nhoẹt. Giọng nói rất lạnh lùng, giống hệt cơn mưa như trút nước bên ngoài.
“Tôi không, có nghĩa vụ phải nói.” Thẩm Húc nói.
“Anh có.”
Nghe Giản Tranh nói xong, Thẩm Húc bật cười, tiếng cười vang vọng giữa hành lang vắng vẻ, cách nói chuyện của anh rất nhẹ nhàng: “Sao cậu, lại có quyền?”
“Thẩm Húc…” Giản Tranh còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị Thẩm Húc cắt ngang.
“Giản Tranh, lẽ nào, cậu thích tôi?”
Anh hỏi câu này không có ý muốn xác nhận, chỉ là anh quá hiểu làm cách nào để chọc giận Giản Tranh.
Quả nhiên, Giản Tranh sững sờ, đôi mắt như phủ thêm một lớp sương. Có lẽ đang nghĩ, sao anh dám hỏi tôi câu này?
Thẩm Húc muốn bước qua người cậu để mở cửa, nhưng Giản Tranh lại lên tiếng:
“Phải.”
Thẩm Húc dừng bước.
Ánh mắt Giản Tranh thẳng thắn mà nồng nhiệt, cậu nói: “Anh không nhìn ra sao? Nếu không tại sao em phải đến tìm anh, tại sao em phải hỏi anh có còn thích em hay không, tại sao em phải tặng quà cho anh, tại sao em phải hỏi bạn trai anh ở đâu.”
Tất cả đều là vì thích anh.
Trong hơn năm trăm ngày Thẩm Húc rời xa cậu, cậu mới phát hiện ra tình cảm của mình.
Càng nói Giản Tranh càng kích động, mí mắt càng đỏ hoe: “Nhưng mà em…”
Cậu chưa có kinh nghiệm, cũng không biết rốt cuộc nên theo đuổi một người như thế nào. Cậu đã quen được nuông chiều, Thẩm Húc càng lạnh lùng, cậu càng sợ hãi. Ngay cả một dãy số điện thoại nằm trong danh sách chặn, cậu cũng không có cách nào khiến Thẩm Húc bỏ chặn.
Cậu sẽ sửa đổi, cũng sẽ học hỏi, cậu hy vọng Thẩm Húc cho cậu một cơ hội.
Sự im lặng kéo dài khiến đèn cảm ứng trên đỉnh đầu cũng tắt ngấm.
Trong bóng tối mịt mù, hai người hít thở, Thẩm Húc phát hiện nhịp tim mình có chút bất thường, anh thậm chí không dám đối diện với Giản Tranh như lúc này.
Sự im lặng của Thẩm Húc khiến Giản Tranh bất an và hoang mang.
“Thẩm Húc, anh muốn làm tình không?”
Đèn cảm ứng lại sáng lên, Giản Tranh cụp hàng mi dày rậm, nhìn xuống hai cái bóng đang chồng lên nhau trên mặt đất.