Buổi tối, Thẩm Húc gửi tin nhắn WeChat cho người bạn cùng phòng cũ ở nhà máy, vòng vo tam quốc hỏi về chuyện chiếc nhẫn. Người bạn cùng phòng không nói rõ ràng, có lẽ là do anh hỏi không đủ trực tiếp.
[Có người tới tìm cậu đó, chính là người hôm trước ăn mì xào ở cổng nhà máy, còn nhớ không? Tôi nói với anh ta cậu đã nghỉ việc rồi, trông anh ta như mất hồn. Tôi lỡ miệng nói, khi anh ta đi thì tiện thể bảo anh ta vứt rác ở cửa luôn.]
Thẩm Húc không trả lời, người bạn cùng phòng sợ là trong rác có thứ gì đó quý giá, WeChat lại gửi liên tục tới tấp.
[Cậu đừng nói với tôi là cậu đánh rơi thứ gì trong đó đấy nhé, tôi chưa lục đâu. Hay là cậu hỏi bạn cậu xem sao?]
[Sao không nói gì thế?]
[Không có chuyện gì chứ? Đừng dọa tôi mà.]
Thẩm Húc cầm điện thoại, trả lời:
[Không có gì.]
Thẩm Húc nhìn thời gian trên điện thoại, sắp 7 giờ, trời bên ngoài cũng tối dần. Anh vẫn chưa ăn tối, vào bếp mở tủ lạnh ra xem, phát hiện bên trong ngoại trừ hai chai nước khoáng ra thì chẳng còn gì. Anh nhìn cửa sổ kính phòng khách, cuối cùng vẫn quyết định xuống lầu một chuyến.
Cổng tiểu khu có cửa hàng tiện lợi, cũng có tiệm đồ chay, anh chỉ cần tìm đại thứ gì đó ăn là được rồi.
Còn Giản Tranh…
Vẫn ở ngoài cửa.
Khuôn mặt đẹp đẽ hiện lên vẻ mệt mỏi, dưới ánh đèn cảm ứng yếu ớt trong hành lang, Giản Tranh ngồi xổm ở cửa, lưng cũng không dựa vào tường, cả người gục trên đầu gối, điểm tựa duy nhất là hai chân, bóng dáng co rúm lại thành một khối.
“Anh đi đâu thế?”, Giản Tranh ngẩng mặt lên, con ngươi có chút mất tiêu cự, “Vừa nãy em còn chưa nói xong, sao anh lại đóng cửa nhốt em ở ngoài?”
Giọng điệu vô thức mang theo chút oan ức, Thẩm Húc đứng chôn chân trước mặt cậu, chặn hết ánh sáng từ trên đỉnh đầu xuống. Giản Tranh không nhìn rõ mặt anh, từ góc độ này, chỉ cảm thấy Thẩm Húc hình như đang tức giận.
“Em tìm anh rất nhiều ngày, may là hôm nay tìm được anh.” Cậu cũng không để ý Thẩm Húc là biểu cảm gì, chỉ lo nói lời của mình, sợ Thẩm Húc mất kiên nhẫn bỏ đi.
“Thẩm Húc, em tặng anh một món quà.” Giản Tranh dùng tay đeo nhẫn lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp quà được gói tinh xảo, cậu muốn đứng lên, nhưng thất bại, loạng choạng suýt chút nữa thì ngã, theo bản năng đưa tay chống tường, dính cả tro bụi. Cậu cau mày phủi phủi tay.
“Tặng cho anh.”Thẩm Húc không nhận, im lặng nhìn cậu, Giản Tranh liếm liếm môi. Cả buổi chiều nay cậu không uống nước, môi khô khốc, bong cả da.
“Hôm nay không phải sinh nhật anh sao?”
Khi Giản Tranh nói câu này thực ra rất chột dạ, cậu quen biết Thẩm Húc bao lâu nay, chưa từng tổ chức sinh nhật cho anh, thậm chí đến sinh nhật của Thẩm Húc cũng là do lần này tới tìm anh mới biết được.
Một ngày trước khi từ Bắc Châu đến Nam Ninh, cậu đã chủ động tìm Phương Thiên Phàm.
Phương Thiên Phàm đưa cho cậu một bức ảnh, là ảnh chụp lúc bọn họ đi đón tân sinh viên hồi năm hai đại học.
Cậu có chút không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ lúc ấy cậu rất thích Phương Thiên Phàm, trong mắt không nhìn thấy người khác, cho nên chỉ cần là nơi Phương Thiên Phàm ở, cậu đều sẽ xuất hiện.
Hôm đó trời rất nóng, cậu mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu trắng, sau lưng toàn là mồ hôi, có chút hối hận khi đã đến đây. Lúc đó chứng bệnh sạch sẽ của cậu còn chưa quá nghiêm trọng, nhưng mồ hôi đầm đìa trên người vẫn khiến cậu khó chịu không thôi.
Có một người đưa cho cậu một chiếc khăn tay, đã giặt đến ngả vàng, cậu không nhận, hình như còn nói gì đó nữa, cậu quên rồi, khi đó cậu ghét bỏ chiếc khăn tay kia, thà đổ mồ hôi đầm đìa cũng không muốn dùng.
Chủ nhân chiếc khăn tay kia cậu cũng không nhớ rõ dáng vẻ, dáng người cao ráo, đội một chiếc mũ lưỡi trai, che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ mơ hồ nhìn thấy một cặp kính gọng đen rất quê mùa.
Người như vậy Giản Tranh căn bản sẽ không thèm liếc mắt nhìn thêm một cái.
Bởi vì tân sinh viên cùng khoa với Phương Thiên Phàm, cho nên buổi trưa mọi người cùng nhau ăn cơm, Giản Tranh về ký túc xá tắm rửa thay quần áo xong mới qua.
Trong phòng riêng mở điều hòa, nhưng vẫn có một mùi thức ăn thừa. Giản Tranh ngồi cạnh Phương Thiên Phàm nhịn rồi lại nhịn, có người hút thuốc, Giản Tranh ngửi thấy phiền, đám người kia còn cứ khuyên “gà mờ” hút thử, cái khác không biết làm, nhưng văn hóa bàn rượu thối nát lại quen thuộc vô cùng.
“Cậu ta không hút, mấy người ép cậu ấy làm gì?”, Giản Tranh vừa tức giận thì càng không nói chuyện tử tế, “Cũng có phải thứ gì tốt đẹp đâu.”
Mọi người trên bàn ăn đều bị cậu nói đến mức lúng túng, có người muốn cãi lại, Phương Thiên Phàm lên tiếng giảng hòa.
“Được rồi, Giản Tranh nói cũng đúng, đừng hút nữa, cay mũi người khác, ăn cơm thôi.”
Ăn cơm xong, bọn họ vây quanh bàn cơm chụp một tấm ảnh, Giản Tranh và Phương Thiên Phàm ngồi ở giữa, tên quê mùa đeo kính ngồi ở rìa ngoài cùng, tháo mũ lưỡi trai xuống, mặc một chiếc áo phông màu đen, trên ngực còn in logo hàng nhái gì đó, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Giản Tranh.
Đó là lần đầu tiên cậu gặp Thẩm Húc, mà cậu lại còn không biết tên anh.
…
“Không phải.”
Thẩm Húc lạnh nhạt nói: “Sinh nhật tôi, không phải hôm nay.”
Giản Tranh bỗng chốc cuống lên, “Sao có thể chứ? Em đã xem thông tin nhân viên của anh…”
Thẩm Húc nói: “Giả đấy.”
Tim Giản Tranh như ngừng đập, cậu ý thức được mình lại một lần nữa phạm sai lầm.
“Xin lỗi, em…”
Những lời sau đó Giản Tranh không nói tiếp nữa, có lẽ là do bản thân cậu cũng không tìm ra lý do gì cả.
“Anh muốn đi ăn cơm sao? Em cũng chưa ăn.”
Thẩm Húc lắc đầu, “Về đi.”
Thẩm Húc nói xong liền bước qua cậu xuống lầu, Giản Tranh theo sát phía sau, trong cầu thang trống rỗng chỉ có tiếng bước chân đều đều của hai người.
“Thẩm Húc, sao anh không hỏi em, tại sao lại tìm được anh?”, Giản Tranh bám sát theo sau Thẩm Húc, từng bước từng bước đi xuống cầu thang, tiếng cậu nói vọng lại trong cầu thang nghe đặc biệt trống trải.
“Được rồi, anh không hỏi thì em cũng không nói.” Giản Tranh bước liền hai bậc thang, “Mặc dù hôm nay không phải sinh nhật anh, nhưng món quà này anh nhận lấy đi, được không?”
“Cũng không phải thứ gì quá quý giá, là đồng hồ, trước khi ly hôn, anh không phải nói đồng hồ của anh bị hỏng sao?”
Xuống đến bậc thang cuối cùng, Thẩm Húc dừng lại bên cạnh cửa thoát hiểm, quay lưng về phía Giản Tranh.
“Sửa rồi.”
Chiếc đồng hồ anh đang đeo là đồng hồ điện tử bình thường nhất, chỉ đơn thuần là để xem giờ, bởi vì lúc sửa chữa xem điện thoại bất tiện, hỏng mấy lần rồi. Anh và Giản Tranh khi ăn cơm tiện miệng nói chuyện phiếm, nhắc tới chuyện này, lúc đó Giản Tranh cũng không có phản ứng gì.
Hiện tại, anh cũng không cần.
Đồng hồ hỏng tự anh sẽ sửa, đồ cũ vẫn còn tốt, anh không dùng đồ mới.
Thẩm Húc nắm lấy tay nắm cửa định đi ra ngoài, Giản Tranh từ phía sau kéo anh lại, sau đó chạy đến trước mặt anh. Thẩm Húc cau mày, không hiểu ra sao, cũng có chút không kiên nhẫn.
Giản Tranh dùng bàn tay sạch sẽ kia, còn bàn tay kia thì buông thõng bên hông.
“Sau khi ly hôn với anh, em đã đi gặp bác sĩ.” Giản Tranh nói, “Bệnh sạch sẽ của em đã đỡ hơn rất nhiều rồi, anh xem.”
Cậu đưa bàn tay dính bụi cho Thẩm Húc xem, những ngón tay thon dài duỗi thẳng, không giống như đang thả lỏng, nhưng cũng không nhìn ra đang run rẩy.
“Thực ra không rửa tay cũng không sao, lau sơ qua là được rồi.”
“Thẩm Húc, em… kỳ thực, em sẽ từ từ sửa đổi.”
Cậu nói năng có chút lộn xộn, cũng chẳng có logic gì cả.
“Vậy nên anh có thể, đưa em ra khỏi danh sách đen được không?”
Thẩm Húc mua một phần cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi, còn có thêm một cái cơm nắm, khi đi ra thì Giản Tranh đã không còn ở đó nữa. Anh đứng ở cửa tiệm mấy phút, sau đó mới về nhà, ngoài cửa cũng không có Giản Tranh, chỉ có một hộp quà nhỏ xinh, là cái mà Giản Tranh vừa cầm lúc nãy.
Thẩm Húc đứng im tại chỗ, thầm nghĩ cũng không sợ bị người ta lấy mất, nơi này ngay cả camera cũng không có.
Anh khom lưng nhặt thứ đó lên, cầm chìa khóa mở cửa, lấy điện thoại ra, bạn cùng phòng đã gửi cho anh rất nhiều tin nhắn cách đây hai mươi phút.
[Không sao là được rồi. Người ăn mì xào đó là bạn cậu hả?]
[Sau đó anh ta còn đến mấy lần, lần nào cũng hỏi thăm cậu.]
[Tôi còn thấy kỳ lạ, anh ta cũng không phải người ở nhà máy, sao lại có thể ra vào ký túc xá công nhân được nhỉ?]
[Nhưng mà anh ta lần nào cũng đến vào ban đêm, đi vào ban ngày, cứ như biến thái ấy, cậu cẩn thận một chút.]