Đó là cái gì không cần nói cũng biết, vốn dĩ đêm qua Phương Khởi Châu định lấy ra đem vứt rồi, giữa chừng lại bị Tiểu Hổ thấy được, hắn phải giả bộ như không có gì mà nhét trở về ngăn kéo.
Ai ngờ được, Tiểu Hổ lại có lòng hiếu kỳ, thừa dịp hắn không ở nhà còn chuẩn bị lấy ra xem.
Phương Khởi Châu đứng ngồi không yên, lập tức chuyển màn hình camera sang điện thoại di động sau đó nhanh chóng trở về nhà.
Từ công ty về nhà mất nửa tiếng đi xe, hắn có muốn ngăn cản cũng không kịp, thế nhưng theo những gì Phương Khởi Châu nhìn trong camera, hình như Tiểu Hổ chưa thể mở được video, cậu cầm remote ấn tới ấn lui nửa ngày cũng không hiện ra cái gì, robot bảo mẫu cũng không giúp cậu được, Tiểu Hổ vừa quay đầu lại hỏi robot cái này bấm làm sao, robot chỉ trơ mặt ra bảo cậu: "Cố lên."
Có lẽ do có sự cổ vũ mà cậu càng cố gắng nghiên cứu. Tinh thần tìm tòi của Tiểu Hổ xưa nay chưa từng cao trào như vậy, bởi vì trước kia, những vật cậu không biết sử dụng đều chỉ được mò mẫm một chút sau đó vứt đi, có mới nới cũ giống như đa số những đứa trẻ khác.
Phương Khởi Châu liên tục thúc giục Vệ Tư Lý lái xe nhanh hơn, hắn sợ Tiểu Hổ sau khi xem sẽ bị kích thích, trong lòng cũng lo được lo mất. Mặc dù bản thân hắn đã làm một chút chuyện quá đáng với cậu, thế nhưng Phương Khởi Châu vẫn hi vọng cậu sẽ không hiểu, ít nhất là đừng hiểu theo cách thế này. Lúc xe gần về đến nhà, Phương Khởi Châu nhìn camera lần nữa, Tiểu Hổ hình như đã bỏ cuộc, ôm xấp đĩa video đi lên lầu.
Hắn thở một hơi thật sâu, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Vệ Tư Lý giẫm phanh trước nhà, phát cáu khi thấy Phương Khởi Châu bị loại chuyện nhỏ này làm cho nôn nóng y như tên nhóc vắt mũi chưa sạch, nói: "Cậu ấy thấy cũng có sao đâu, cũng lớn từng đấy rồi, sớm muộn gì cũng phải biết thôi."
Tiểu Châu cùng người mình thích ở chung lâu như thế, cũng đang độ tuổi ngựa non háu đá, trước đây cấm dục thì thôi, mà hiện tại vẫn cứ như vậy, đừng trách hắn lo lắng quá mức, dù cho tình huống của Tiểu Hổ đặc biệt, hắn cũng không tán thành Phương Khởi Châu cứ phải luôn kiềm nén, người cũng hơn ba mươi rồi, tại sao bản tính sinh hoạt cơ bản cũng không có chứ.
Theo lời hắn nói, nên đưa Tiểu Hổ đến gặp bác sĩ tâm lý, sớm ổn định tinh thần cậu là tốt nhất.
Bộ dạng Phương Khởi Châu như bảo "Tôi tự có chừng mực", không trả lời với Vệ Tư Lý, hắn đi lên lầu, Tiểu Hổ không có ở phòng khách, có vẻ là đã trở về phòng.
Hắn cởi áo khoác, đổi dép lê, chầm chậm đi lên lầu hai, cửa phòng ngủ mở hé, một âm thanh kì quái nhàn nhạt truyền ra. Phương Khởi Châu thầm nghĩ không ổn, hắn quên mất trong phòng còn có notebook, hắn đã dạy Tiểu Hổ cách khởi động máy, nhưng Tiểu Hổ vì không biết chữ nhiều nên đó giờ chưa hề chơi.
Cửa bị hắn đẩy ra không tiếng động, Tiểu Hổ đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, mà cái âm thanh kia, Phương Khởi Châu không cần nhìn cũng biết chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra. Hắn im lặng không lên tiếng đến bên cạnh notebook ấn màn hình xuống, Tiểu Hổ liền chột dạ nhìn hắn, sau đó liếc nhìn nơi khác, ngón tay bất an quấn vào nhau: "Chú ơi... Chú, chú đã về rồi ạ."
Sự chột dạ của cậu bắt nguồn từ việc lén lút lấy đồ trong ngăn kéo, cũng bắt nguồn từ những hình ảnh kì lạ trong video.
Hai người trong video không một mảnh vải che thân đang làm gì đó mà không hề thấy xấu hổ, hình ảnh trắng toát, âm thanh kích thích màng nhĩ cũng khiến cậu chột dạ không thôi.
Phương Khởi Châu bình tĩnh mà "ừ" một tiếng, cúi đầu nhìn thấy một giọt mồ hôi chảy xuống gáy Tiểu Hổ, hắn dùng tay xoa xoa một chút: "Tại sao lại đổ mồ hôi?"
"Nóng..." Tiểu Hổ nói xong mới chậm chạp nghĩ lại, mùa thu đến rồi, bản thân không nên cảm thấy nóng mới đúng, tay chân cậu luống cuống mà tự quạt cho mình, trúc trắc hỏi: "Em, có phải là... Bị sốt không ạ?"
Phương Khởi Châu nâng tay sờ trán của cậu, cũng chảy đầy mồ hôi, sau đó kết luận, "Không có phát sốt, nhiệt độ em bình thường."
Tiểu Hổ cảm thấy bản thân không hề bình thường chút nào, nhưng cậu vẫn chậm rì rì gật đầu, thấy chú Phương cũng không định trách mắng, cậu định bỏ qua chiếc máy tính bị gập lại trước mặt, đứng lên liền chạy vọt vào phòng vệ sinh. Tiểu Hổ cũng không biết tại sao, chỉ là cảm thấy cơ thể rất khó chịu, đầu óc thì bũn nhũn cái gì cũng nghĩ không thông, và cực kì muốn đi tiểu.
Sau khi cậu đóng cửa, Phương Khởi Châu lại mở notebook ra, hình ảnh đang tạm dừng cũng thuộc dạng "bình thường", xem ra Vệ Tư Lý tìm phim đều mang tính "giáo dục" là chính. Rất nhẹ nhàng, rất trong sáng, hình ảnh "người lớn" gần như không có, gần như rất "duy mỹ", thế nhưng đối với Tiểu Hổ vẫn là sự đả kích không hề nhỏ. Phương Khởi Châu rút đĩa video ra, trả về chỗ cũ. Đắn đo suy nghĩ một lúc, hắn vẫn quyết định không vứt đi.
Nhìn phản ứng của Tiểu Hổ, cậu như chỗ hiểu chỗ không, không bị kích thích cũng không cảm thấy buồn nôn hay là gì khác, ngoại trừ cả người đổ mồ hôi và thân thể nóng lên như vậy thì cảm xúc đều như mọi thường.
Phương Khởi Châu nghe thấy tiếng xả nước bên trong, Tiểu Hổ lại chậm chạp chưa đi ra, hắn liền đẩy cửa ra đi vào, hai tay Tiểu Hổ lôi kéo quần, lại đứng yên phía trước bồn tiểu.
"... Chú ơi, " Giọng Tiểu Hổ có hơi run rẩy, "Em trai nhỏ... Bị sưng lên, có phải em, bị bệnh không."
"Không phải bị bệnh." Phương Khởi Châu kéo cậu đi ra ngoài, nghĩ thầm lần này hắn không thể không dạy một khóa học về sinh lý cho Tiểu Hổ được.
"Vậy tại sao lại sưng?"
"Đây là phản ứng sinh lý bình thường của nam giới..." Quần Tiểu Hổ tuột đến đầu gối, cậu ngồi ở bên giường, quần lót cũng quấn lỏng lẻo quanh đùi. Phương Khởi Châu dời mắt, "Trước đây có từng bị sưng như vậy không?"
"Hình như..." Tiểu Hổ tỏ ra bộ dạng nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng nói: "... Từng có."
"Từng có sao?"
"Em không nhớ được." Cậu rũ mắt xuống.
Thật ra cậu đã nói dối, có một đoạn kí ức cậu nhớ rất rõ, lúc trước kia, khi anh trai học cấp ba từng dẫn một đám bạn học về nhà, cậu ở dưới tầng hầm, bị khóa cửa không thể đi ra ngoài, thế nhưng anh trai lại cho bọn họ xuống tầng hầm nhìn cậu giống như đi xem kỳ quan vậy.
Tiểu Hổ không nhớ được cảm giác lúc đó, nhưng cậu lại nhớ rõ từng lời của những người xa lạ này, bọn họ chế nhạo cậu, anh trai thì nói với những người bạn của mình rằng: "Nó lớn từng này rồi, nhưng ngoài mẹ tao thì nó chưa từng thấy người phụ nữ nào khác."
Có người khó tin hỏi: "Đây là em ruột mày hả?"
"Làm sao có thể chứ."
Khoảng thời gian đó, trong nhà luôn có người lạ đến, cha mẹ đều không ở nhà, chìa khóa tầng hầm tuy là đã giấu đi, thế nhưng anh trai biết để ở đâu, hắn luôn đưa người lạ đến tham quan người em trai, có một lần vô cùng lớn mật, trong số đó có người tràn ngập ác ý mà lấy điện thoại di động bật video chọc ghẹo cậu, hỏi: "Đây là cái gì nhóc biết không? Nhóc có không nhỉ? Thấy thứ này bao giờ chưa, phụ nữ ngực to đấy, chưa từng thấy đúng không?" Người kia lại tỏ ra thương hại cậu, "Thiệt tình, đúng là chưa từng thấy phụ nữ có khác."
Đám người kia đi khỏi, tắt luôn công tắc điện của tầng hầm, cũng tắt cả hệ thống thông gió, cậu sợ hãi bóng tối, sợ hãi không khí ngột ngạt, sau đó cậu ăn một miếng bánh quy liền vọt tới cầu tiêu nôn thốc nôn tháo, nhưng mỗi lần nhớ lại bức ảnh đó, cơ thể lại sinh ra cảm giác rất kì lạ.
Giống như hiện tại, nhưng mà cũng không giống lắm.
Phương Khởi Châu ôm cậu từ phía sau, Tiểu Hổ không muốn hắn chạm nơi đó, Phương Khởi Châu lại nghiêng người hôn lên gò má của cậu, nói: "Chú sờ một cái sẽ ổn thôi, không sưng nữa đâu."
Tiểu Hổ phản ứng rất ngây ngô, Phương Khởi Châu vuốt vài cái, hình như không tới hai phút, cậu liền mềm nhũn, cũng vô cùng thoải mái.
Cậu dựa vào người chú Phương thở hổn hển, trong lòng khẳng định bản thân chắc chắn bị bệnh rồi. Trong lúc đầu óc còn mê man, Phương Khởi Châu liền bắt đầu phổ cập kiến thức khoa học mà bản thân đã từng được giáo dục hồi phổ thông, hắn dạy khô khan như giáo viên sinh lý dạy học sinh tiểu học, cũng không biết Tiểu Hổ nghe có hiểu hay không, liên tục dạ dạ dạ mấy tiếng. Phương Khởi Châu do dự một chút, "Lần sau, mấy cái đĩa này... Chúng ta cùng nhau xem đi."
Hắn nghĩ lại lời Vệ Tư Lý nói, dù sao sớm muộn cũng sẽ biết, không bằng bây giờ bắt đầu chậm rãi dạy cậu.
Tiểu Hổ không đồng ý cũng không từ chối, Phương Khởi Châu cũng không nhắc lại, cho nên đĩa bị đóng hẳn một lớp bụi. Hắn thích hôn Tiểu Hổ, cách một quãng thời gian lại lấy lí do giúp giảm sưng rồi dùng tay giúp cậu giải quyết một lần.
Trong chớp mắt, lại đến cuối năm.
Vào lễ Tạ Ơn cách đây không lâu, hắn đưa Tiểu Hổ đến San Francisco, ở ngốc hai ngày thì trở về, nhưng trang viên giống như lâu đài cổ lại khiến Tiểu Hổ có ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Trước Giáng sinh, Phương Khởi Châu chỉ đơn giản mua một cây linh sam, còn mua thật nhiều quả bóng xốp đưa cho Tiểu Hổ vẽ chơi.
Trong khoảng thời gian này, Tiểu Hổ tiến bộ rất nhiều, Phương Khởi Châu đã cân nhắc tình hình của cậu, không còn giống như trước đây cho rằng cậu không biết gì cũng không sao, bản thân sẽ luôn che chở cậu nữa. Ngược lại bây giờ, Phương Khởi Châu dạy cho cậu rất nhiều kiến thức mới, trí tuệ của một người hai mươi tuổi sẽ không ngu ngốc, mặc dù lúc bắt đầu có chút khó khăn, nhưng mà dần dần đã cải thiện tốt hơn cho nên cậu học rất nhanh chóng. Phương Khởi Châu dạy cậu học thuộc bảng cửu chương, dạy cậu đếm, Tiểu Hổ cũng biết được rất nhiều từ trong từ điển mà trước đây cậu không biết. Phương Khởi Châu còn mua cho cậu một quyển nhật ký rất xinh xắn, Tiểu Hổ liền nuôi thói quen viết nhật ký, mà nội dung trong đó cũng luôn dính dáng đến hai chữ "chú Phương".
Bây giờ Tiểu Hổ cầm điện thoại di động không đơn thuần chỉ là để chơi trò chơi nữa, cậu đã biết cách sử dụng công cụ tìm kiếm, cũng biết cách tìm kiếm câu trả lời mà cậu muốn biết. Kiến thức của cậu trở nên phong phú hơn rất nhiều, biến đổi rất nhanh, không còn chơi trò chơi nhiều mà đều dành thời gian để nghiên cứu và học tập.
Phương Khởi Châu thấy cậu như vậy liền tải thật nhiều video dạy học trực tuyến cho cậu xem.
Mặc dù vậy, Tiểu Hổ vẫn không thay đổi được thói quen thích ăn kẹo, chỉ phương diện bên trong của cậu đã biến đổi gần như một người trưởng thành, đặc biệt là trước mắt người ngoài.
Cậu biết mọi người sẽ ăn táo vào đêm Giáng Sinh, táo tượng trưng cho lời chúc "Năm mới bình an", cậu mua táo cho mình, mua cho Vệ Tư Lý, và chuẩn bị luôn cho Ngải Lâm để làm quà. Ngoài ra, cậu còn tặng thiệp cho họ, cậu biết cách dùng văn để bày tỏ tấm lòng của mình, giống như bộ câu đối cậu tặng hắn vào Tết năm ngoái, cũng giống như lần nào đó làm vỡ ly, cậu lại viết lên tờ giấy note xin hắn đừng tức giận.
Cậu vô cùng thông minh, giống như một cây súp lơ vươn cao tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, mà hắn lại giống như một con bọ rùa cứ bay tới bay lui trong vùng trời của cậu không chịu rời đi.
Thế nhưng, Phương Khởi Châu vẫn cấm cậu tiếp xúc với người ngoài như trước, lòng người khó đoán, trừ bản thân mình ra, Phương Khởi Châu không biết những người khác có thể vô tình làm tổn thương Tiểu Hổ hay không.