Tiểu Hổ cũng không lo tóc còn ẩm ướt, thân thể trần truồng liền vội vội vàng vàng chạy trở về phòng, dùng chăn bọc lấy bản thân.
Chuyện phát sinh ban nãy còn lẩn quẩn mãi trong đầu, cậu suy nghĩ lung tung gì đó, cuối cùng đỏ bừng mặt chui vào trong chăn.
Phương Khởi Châu cách một lúc sau mới ra ngoài, hắn đẩy cửa phòng Tiểu Hổ, nhìn thấy một cục bông ngồi nghiêm chỉnh run lẩy bẩy ở góc giường. Phương Khởi Châu tưởng cậu khóc, lập tức xách cục bông kia lên như xách cổ gà, Tiểu Hổ buộc phải ló đầu ra, tóc tai còn ẩm ướt trở nên rối bời, dính lung tung vào thái dương, hai má, còn có vài sợi dính trên mũi.
Hắn vuốt đi những sợi tóc dính trên mặt Tiểu Hổ, phát hiện mắt cậu mặc dù đo đỏ, trong mắt còn có nước, thế nhưng không giống như muốn khóc.
Chú Phương đụng vào cậu, Tiểu Hổ liền cứng đơ cả người, ánh mắt cũng né tránh không muốn đối diện với hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào chăn như thể đang nhìn một chú chim ẩn núp trong đám mây in trên đó. Lúc chui vào chăn, cậu cũng không nhớ phải mặc quần áo, cứ như vậy để lõa lồ nửa thân trên, lộ cả vài vết tích mà hắn gặm mút ban nãy, khiến dục hỏa mà Phương Khởi Châu mới vừa đè xuống lại bùng lên.
"Tiểu Hổ." Phương Khởi Châu kêu một tiếng.
Đáp lại chính là âm thanh nhẹ như muỗi kêu: "Dạ."
"Em ngẩng đầu nhìn chú này..." Phương Khởi Châu nâng cằm cậu lên, đôi mắt của Tiểu Hổ lại liếc sang bên cạnh, vẫn cứ không nhìn hắn.
Phương Khởi Châu nâng tay sờ lông mi của cậu, Tiểu Hổ lập tức run lên, thế mà thần sắc của Phương Khởi Châu vẫn như thường, "Mặt sao lại đỏ như vậy?"
Ngón tay chú Phương đang kề cận ngay mí mắt cậu, bất luận Tiểu Hổ nhìn hướng nào cũng chỉ có thể cảm nhận được ngón tay có hơi nguội lạnh của hắn. Cậu không biết sắc mặt mình hiện tại ra sao, thế nhưng có cảm giác hơi nóng, hình như là muốn phát sốt, rốt cuộc khi nghe chú Phương hỏi vậy, cậu liền lắp bắp trả lời mà không kịp suy nghĩ, "Có... Có hả..."
Mặt hắn không biến sắc, "Ừm, rất nóng nữa, chắc em phát sốt rồi."
"A?" Tiểu Hổ đần độn mà nhìn hắn, sau đó liền nhanh chóng dời tầm mắt, "Vậy... Làm sao, làm sao bây giờ."
"Phải hạ nhiệt độ."
"Dạ, hạ nhiệt độ."
"Em đừng trùm kín như vậy." Phương Khởi Châu nói xong liền muốn lấy chăn đi, "Người chú rất mát mẻ, em ôm chú đi."
Tiểu Hổ kêu một tiếng, "Em chưa mặc quần áo!"
"Không cần mặc."
"Làm sao có thể..." Đầu lưỡi Tiểu Hổ sắp quấn vào nhau, "... Làm sao mà không mặc được."
Phương Khởi Châu áp sát vào cậu, nói: "Chú thích em không mặc hơn."
"Thế cũng không được đâu." Tiểu Hổ không tìm được câu nào phản bác, chỉ bèn chôn đầu xuống.
Phương Khởi Châu cũng cúi đầu, nhưng chỉ thấy được đỉnh đầu ẩm ướt cùng với hai lỗ tai đỏ rực, "Em xấu hổ sao?"
Tiểu Hổ không lên tiếng, Phương Khởi Châu lại cắn tai cậu, dùng đôi môi ấm áp ngậm lấy vành tai, thấp giọng nói: "Buổi tối chú ôm em ngủ, giúp em hạ nhiệt độ có được hay không?"
Tiểu Hổ nâng tay muốn đuổi thứ quấy rối lỗ tai mình đi, tại sao chú Phương thổi khí vào tai cậu chứ, cậu cảm thấy ngứa cực kỳ, thế nhưng lại không đuổi đi được, lắc lắc đầu: "Em uống thuốc, không hạ nhiệt độ được không ạ?"
"Em muốn ngủ một mình sao?"
Tiểu Hổ gật gật đầu.
"Nhưng chú rất muốn ôm em, làm sao bây giờ?"
"Vậy, vậy..." Tiểu Hổ lập tức khó xử, "Vậy" hết nửa ngày, cuối cùng sầu mi nói: "Vậy em không uống thuốc nữa." Trong lòng lại nghĩ, người chú Phương cũng nóng như cái lò lửa, làm sao hạ nhiệt độ cho mình được chứ.
Phương Khởi Châu cong cong khóe miệng, rất hài lòng đối với sự thỏa hiệp của cậu, giang hai cánh tay ra: "Vậy em đừng trốn trong chăn nữa, ngoan, đến chú ôm."
Tiểu Hổ mất một lúc mới phản ứng, ngẩng đầu lên: "Nhưng mà... Em chưa mặc quần áo."
Phương Khởi Châu nói rất lí lẽ: "Chờ tóc em khô rồi mặc sau."
Tiểu Hổ ngốc ngốc gật đầu, do dự một chút, rốt cuộc chịu mở tấm chăn mỏng quấn quanh người mình ra.
Phương Khởi Châu cúi người xuống, lần thứ hai dùng cách bế trẻ em mà bế cậu lên, Tiểu Hổ muốn giữ cân bằng chỉ có thể bất đắc dĩ ôm lấy cổ chú Phương, hai chân thì quấn bên hông của hắn, không hiểu tại sao chú muốn ôm mình như vậy, cậu có thể tự đi mà. Bản thân Phương Khởi Châu cũng không hiểu, khoảng cách chỉ có hai, ba bước, hắn cũng muốn ôm cậu đi, chỉ biết trong lồng ngực mình ôm được một Tiểu Hổ, hắn đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Phương Khởi Châu sấy tóc cho cậu, Tiểu Hổ bị hơi nóng thổi đến buồn ngủ, chú Phương lại không chịu buông cậu ra, cậu không thể làm gì khác hơn là lấy lồng ngực chú Phương làm gối.
Phương Khởi Châu tắt đèn, đôi mắt mệt mỏi của Tiểu Hổ liền chớp chớp. Cánh tay Phương Khởi Châu xuyên qua eo cậu, chân cũng kẹp lấy chân của cậu, nhiệt độ của hắn nóng như lửa, nhiệt độ của Tiểu Hổ cũng cao hơn hẳn mọi thường. Cơn buồn ngủ vây lấy Tiểu Hổ, khiến cậu vô thức mà cọ cọ ngực chú Phương, tay Phương Khởi Châu cũng trượt từ lưng cậu xuống dưới. Tiểu Hổ như nói mớ mà lầm bầm: "Đừng... Đừng, sờ em trai nhỏ của em... được không."
Phương Khởi Châu sửng sốt nửa giây, chợt có chút buồn cười: "Ừm." Hắn nhẹ nhàng đáp: "Hôm nay sẽ không sờ."
Tiểu Hổ vẫn chưa ý thức được mình đang nói gì, chỉ thở một hơi rồi nhắm chặt mắt, lại có chút ngượng ngùng mà nói: "Chú không biết đâu... Mỗi lần chú chạm vào, em chỉ muốn đi tiểu."
"Đó là vì em uống nhiều nước." Phương Khởi Châu nói.
"A, thì ra là... Uống nhiều nước sao..." Tiểu Hổ bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong đầu hồi tưởng lại cảnh tượng trong phòng tắm, chú Phương chôn đầu giữa hai chân cậu, ăn em trai nhỏ của cậu. Trong lòng suy nghĩ tại sao chú lại làm chuyện như vậy, chỗ đó, chỗ đó làm sao mà ăn được! Sau đó lại nghĩ đến cảm giác mắc tiểu kì lạ kia, nghĩ đi nghĩ lại, cậu lại có hơi mắc tiểu nữa rồi.
Nghe thấy cậu, Phương Khởi Châu liền cười không tiếng động, khiến lồng ngực rung lên liên hồi, hỏi: "Đi tiểu như vậy thoải mái không?"
Tiểu Hổ thẹn thùng nói: "Không thể tiểu như vậy."
"Vậy là không thoải mái sao?"
Tiểu Hổ không nói, trong lòng luôn có một cảm giác kỳ quái, cảm thấy rất thoải mái, thế nhưng tại sao trước đây cậu đi tiểu lại không có cảm giác như vậy, cậu nghĩ mãi mà vẫn không thông.
Phương Khởi Châu không đùa cậu nữa, phản ứng hắn muốn đều đã có cả rồi, chỉ cúi đầu hôn trán của cậu, "Ngủ đi, ngủ ngon."
Tiểu Hổ chỉnh người thành một tư thế thoải mái hơn dựa vào hắn, lại hiếm thấy mà trở nên khó ngủ, cậu có một vấn đề rất đáng quan ngại, nhưng thật sự không tiện hỏi, chỉ có thể tự mình suy nghĩ cho rõ thôi.
Em trai nhỏ ăn có ngon không vậy?
Mấy ngày sau, Phương Khởi Châu một lần nữa trở lại với cương vị, thật ra công ty này hiện tại đã đi vào quỹ đạo, hắn chỉ là người quyết định, mà phần lớn quyết sách bây giờ cũng không cần hắn phải tự mình quyết định nữa, cho nên việc hắn phải làm thật sự cũng không nhiều.
Ngải Lâm từng thấy ông chủ xắn tay áo lên, lộ ra cái đồng hồ Batman không hề phù hợp với khí chất tổng tài một tí nào. Cơ mà ông chủ trông vô cùng kiêu ngạo, như là cố ý lộ ra cho tất cả mọi người nhìn, lúc báo cáo công việc, hơn nửa sự chú ý của Ngải Lâm đã dồn về cổ tay hắn, tự hỏi Patek Philippe hợp tác với DC hồi nào vậy? Một phần cô cảm thấy thiết kế thật ấu trĩ, cũng không biết là người nào thiết kế, may mà người đeo là ông chủ mới có phong cách của Patek Philippe, đổi thành người khác đeo thì chắc thành hàng lề đường năm mươi đồng một cái rồi.(khoảng k VND)
Patek Philippe là một nhà sản xuất đồng hồ cao cấp của Thụy Sĩ, còn DC là DC Comic chắc ai cũng biết rồi nhỉ.
Ngải Lâm lưu loát báo cáo hết nửa ngày, mà Phương tổng hình như không để vào tai, cứ chăm chú xem gì đó trong máy tính bảng, cô liếc nhanh một cái, phát hiện là cái gì mà... Trang trí phòng trẻ em? Cô giật mình một cái, ông chủ sắp có con rồi sao?!
Phương Khởi Châu ngẩng đầu nhìn cô một cái, Ngải Lâm lập tức thu liễm vẻ giật mình, quy củ mà ôm cặp văn kiện đứng thẳng.
Ngón tay hắn gõ gõ trên màn hình, tạo thành âm điệu lên xuống như đang viết mã morse. Trong lòng Ngải Lâm đang loạn tung lên thì nghe thấy Phương tổng đột nhiên mở miệng: "Cô và bạn trai cô thường hẹn hò như thế nào?"
Bất thình lình bị Phương tổng hỏi như vậy, mắt Ngải Lâm liền choáng váng, "Tôi... Còn độc thân."
"Ừm, vậy thì thôi." Phương Khởi Châu phất tay bảo cô ra ngoài. Ngải Lâm mờ mịt mà nghĩ lại vấn đề của Phương tổng, lại nghĩ đến phòng trẻ em, cảm thấy Phương tổng thật sự sắp làm cha rồi, hoặc là có một người phụ nữ nào đó ôm con tới tìm hắn.
Phương Khởi Châu xác thực muốn thay đổi bố cục trong phòng, ném cái giường đôi đi, hủy luôn bức tường, sau đó sơn màu sặc sỡ lên, che kín luôn cả trần nhà, mua thêm một con robot bảo mẫu ngu ngốc nữa.
Mấy ngày nay tình trạng Tiểu Hổ đã tốt lên nhiều, gần như đã quên mất chuyện xảy ra trong lớp học vẽ, vết bầm trên bụng cũng đã tiêu biến, chỉ có điều lúc Phương Khởi Châu dẫn cậu đi ra ngoài, nhìn thấy những đứa bé khoảng chừng mười tuổi thì cậu vẫn không nhịn được mà đứng sững sờ tại chỗ. Cậu cũng bắt đầu vẽ lại bức tranh chân dung bị hỏng kia, Phương Khởi Châu vì không muốn làm cậu căng thẳng nên cố gắng không quấy rối đến cậu. Hơn nữa sau chuyện xảy ra trong nhà tắm lần trước, quan hệ giữa bọn họ đã lặng yên mà biến hóa, ngay cả Vệ Tư Lý cũng nhìn ra, lập tức chủ động mua bao cao su cùng mấy loại sách liên quan, còn hỏi hắn muốn xem phim không nữa.
Dù Phương Khởi Châu không xem, nhưng hắn biết phải làm gì.
Vệ Tư Lý lại nói xem cũng tốt mà, có thể học hỏi thêm, nếu như Tiểu Hổ không chống cự thì cho em ấy xem luôn, có kích thích nhất định sẽ khiến em ấy cởi mở hơn.
Phương Khởi Châu buồn bực ho khan một tiếng, cảm thấy hắn nghĩ sâu xa quá rồi, mấy thứ đó... Đâu có thích hợp cho Tiểu Hổ xem.
Nhưng hắn cũng "lo bò trắng răng" quá rồi, đĩa video là Vệ Tư Lý tự tay chọn, rất nhẹ đô, đặt ngông nghênh ở trong tủ đầu giường, Tiểu Hổ ở một mình sẽ khó tránh khỏi việc táy máy tay chân, cũng khó tránh khỏi việc tò mò xem phim.
Lo bò trắng răng (=kỷ nhân ưu thiên): lo lắng vu vơ, lo những chuyện không đâu, những chuyện không đáng phải lo.
Mấy ngày nay Phương Khởi Châu để cậu vẽ vời trong nhà một mình, buổi trưa và đầu giờ chiều sẽ về một lần, thậm chí lúc không có chuyện gì làm, hắn sẽ trực tiếp tan sở. Bởi vì lo lắng có chuyện gì xảy ra cho nên Phương Khởi Châu đã gắn camera đặt mỗi một góc trong nhà, Tiểu Hổ đang làm gì, hắn đều có thể thấy được. Hắn nhìn thấy Tiểu Hổ cùng thành viên mới trong gia đình nói chuyện hết nửa tiếng, đó là một robot bảo mẫu đầu tròn tròn, biết dọn dẹp, biết nấu ăn, gọi một tiếng là đáp lời ngay, mức độ nói chuyện có thể sánh ngang với mức độ trả lời tự động của các công ty viễn thông, cho nên có thể giúp Tiểu Hổ giải buồn.
Hắn cũng phát hiện ra quy luật của Tiểu Hổ khi ở nhà, lúc hắn đi rồi, đứa bé kia ngồi một mình vẽ vời, vẽ được một hồi thì len lén ăn đồ ăn vặt, ăn xong còn muốn tiêu hủy bằng chứng, sau đó là chờ hắn trở về, sau bữa cơm trưa, nói chuyện cùng Tiểu Hổ một chút thì cậu sẽ bắt đầu nghỉ ngơi đúng giờ, đợi hắn ra khỏi nhà, đúng hai giờ rưỡi cậu sẽ rời giường, sau đó lại xuống dưới vẽ vời, nói chuyện cùng robot bảo mẫu, Phương Khởi Châu nghe thấy cậu hỏi là: "Khi nào chú trở về ạ, mình nhớ chú lắm." Mà robot trả lời là: "Bạn là một đứa trẻ ngoan."
Tiếp theo thì Tiểu Hổ sẽ giúp đỡ robot bảo mẫu quét dọn vệ sinh, che lại bức tranh chân dung muốn tặng hắn, không muốn hắn nhìn thấy.
Mà hôm nay, Phương Khởi Châu lại phát hiện ra Tiểu Hổ đã đến giờ xem TV, cậu đi lên lầu, thế nhưng lúc đi xuống, trên tay ôm một xấp đĩa video.