Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm

chương 65: sườn kho

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Vũ được nếm thử hương vị đồ ăn thiên nhiên, canh gà thơm nồng vừa vào miệng đã trôi xuống cổ, đầu lưỡi vẫn còn vương lại cảm giác mềm mại ấm áp, thằng bé kinh ngạc mở to mắt, "Anh, đây là gì vậy?"

"Đây là canh gà, anh nấu cho mình em, rất tốt cho cơ thể." Nguyễn Đường cười híp mắt hỏi, "Tiểu Vũ thích không?"

"Thích ạ!" Canh gà ngon tuyệt trôi xuống bụng làm Nguyễn Vũ cảm thấy cơ thể mình ấm áp vô cùng, hai mắt vui vẻ cong cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Nguyễn Đường cố tình hầm thịt gà siêu nhừ, mà sợ dạ dày Nguyễn Vũ quá yếu nên cũng không dám cho ăn nhiều, không cưỡng lại được thằng bé xin xỏ nên mới cho thêm hai miếng nữa rồi thôi.

Đút thêm nửa bát canh, Nguyễn Đường không dám bón nữa.

"Anh, em muốn uống mà..." Nguyễn Vũ tội nghiệp mím mím môi, hai má hơi phồng.

"Không được đâu, không thể ăn quá nhiều trong một lần được." Nguyễn Đường sờ sờ bụng thằng bé, thật sự là gầy quá, trên người chỉ có da bọc xương, cho nên bụng phình ra rất rõ, "Ngoan, mai anh làm cho em canh ngon hơn mà uống."

"Dạ." Tuy thất vọng, mà Nguyễn Vũ vẫn gật đầu khéo léo, sự chú ý chuyển sang một chiếc hộp bảo quản khác rất nhanh, "Anh ơi trong hộp kia có gì thế ạ?

"Là cơm tối của anh."

Nguyễn Vũ tò mò hỏi: "Cơm tối của anh và của em khác nhau sao?"

"Bởi vì Tiểu Vũ vẫn chưa khỏe, không thể ăn đồ cứng nên chỉ uống canh được thôi." Nguyễn Đường kiên nhẫn giải thích.

Nguyễn Vũ gật đầu, sau đó nói: Vậy anh mau ăn cơm đi."

"Ừ."

Thằng bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế làm trái tim Nguyễn Đường sắp hóa thành vũng nước, anh cầm đũa bắt đầu dùng bữa.

Hương thơm gà dầu hành lập tức bay ra khắp chốn, khiến thằng bé không nhịn được nuốt nước bọt.

Nguyễn Đường cảm thấy cứ để thằng bé chỉ nhìn mà không được ăn là quá tàn nhẫn, cho nên anh mở quang não, chuyển sang chế độ cộng hưởng, sau đó vào trang livestream mở mấy clip anh nấu cơm ra cho em trai xem.

Chỉ tiếc là khi bật chế độ cộng hưởng thì không thể chọn chế độ bao trùm, không thì cũng có thể để Nguyễn Vũ nếm thử hương vị, dù sao cũng không nuốt được, không ảnh hưởng đến cơ thể thằng bé.

"Anh giỏi quá đi à, biết làm đồ ăn siêu ngon."

"Đương nhiên rồi, Tiểu Vũ phải mau khỏe lên, sau này anh sẽ làm thật nhiều món ngon hơn nữa cho em."

"Dạ!" Hai mắt Nguyễn Vũ sáng long lanh, như thể được lấp đầy bởi hàng ngàn ngôi sao nhỏ.

Niềm vui ngắn chẳng tày gang, chưa qua được bao lâu đã có y tá lại đây báo với anh là hết thời gian thăm nuôi, anh phải mau rời khỏi phòng bệnh. Nguyễn Đường nhìn đồng hồ, vậy mà đã gần chín giờ rồi, anh quay đầu với Nguyễn Vũ: "Tiểu Vũ ngoan nhé, mai anh quay lại thăm em, mang cho em đồ ngon.

Nguyễn Vũ thoạt nhìn có vẻ không muốn, mắt bắt đầu đỏ lên, nhìn như sắp khóc đến nơi, nhưng vẫn cố gắng ngoan ngoãn gật đầu, cầu xin nói: "Anh ơi mai anh vẫn đến chứ?"

"Chắc chắn rồi, hơn nữa đợi cơ thể Tiểu Vũ tốt lên là có thể xuất viện tới sống với anh."

Thằng bé mềm mại như vậy làm người khác dấy lên cảm giác muốn bảo vệ, Nguyễn Đường không nhịn được xoa đầu đứa trẻ, nâng khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Vũ lên hôn một cái vào trán, "Tiểu Vũ phải ngoan nha, chờ mai anh quay lại."

"Dạ..." Nguyễn Vũ sốt sắng nhắm mắt, không dám mở mắt nhìn anh, khuôn mắt trắng mềm đỏ bừng lên, khóe môi cong cong lên trên, "Em, em sẽ chờ anh!"

Nguyễn Đường đóng quang não, đắp chăn cho thằng bé xong là cầm lấy hộp bảo quản của mình đi khỏi phòng bệnh. Đứa trẻ ăn uống no đủ tâm trạng cũng hạnh phúc nên rơi vào mộng đẹp rất nhanh.

Hạ Vân Sâm vẫn chờ ở bên ngoài, thấy anh ra là bước lại gần.

Không thấy bóng dáng Vương Khôn đâu, Nguyễn Đường thấy lạ bèn hỏi: "Chú Khôn đi đâu rồi? Chú ấy không về à?"

"Chú ấy và Trương Bằng đi xử lý chuyện khởi tố, chúng ta tự về." Những video phỏng vấn hàng xóm, cũng với những ghi chép lấy được từ bệnh viện, cộng thêm thông tin từ phía bác sĩ, y tá đều là những chứng cứ để khởi tố quan trọng, Vương Khôn và Trương Bằng sau khi sắp xếp lại chúng sẽ gửi cho Chu Tĩnh, cố gắng giải quyết chuyện này nhanh nhất có thể, không để người phụ nữ ích kỷ này làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Nguyễn Đường và Nguyễn Vũ.

"Được." Nguyễn Đường gật đầu, sau đó để ý đến biểu cảm trên gương mặt Hạ Vân Sâm hơi là lạ, tò mò hỏi, "Anh Sâm, sao vậy? Cơm tối không hợp khẩu vị à?"

Hạ Vân Sâm lắc đầu, "Không, ngon lắm."

Nguyễn Đường cũng không nghĩ nhiều, hỏi câu khác: "Anh Sâm, chỗ này có thể mua quang não ở đâu được?"

"Có, muốn mua quang não loại nào?"

Nguyễn Đường nói: "Tôi muốn mua cho Nguyễn Vũ một chiếc quang não." Thằng bé không có cảm giác an toàn, có quang não rồi, bản thân anh không ở bên cạnh thì thằng nhỏ sẽ không cảm thấy cô đơn, có thể liên hệ với anh thông qua quang não bất cứ lúc nào, thậm chí có thể xem anh livestream, nếm thử những món ăn chưa được ăn bao giờ.

"Được, đợi đến khi trời sáng thì chúng ta đi mua." Tuy rằng trình độ chi tiêu của hành tinh số mười chín không cao, người bình thường chỉ dùng máy truyền tin đắt một chút, mà dù sao thì vẫn có một số ít người có tiền, vẫn sẽ bán quang não.

"Được." Nguyễn Đường ngẩng đầu cười, chân thành nói, "Anh Sâm, anh tốt quá."

Lỗ tai Hạ Vân Sâm bởi thế mà lặng lẽ đỏ.

Hai người về nhà mình thuê, rửa mặt qua loa rồi tự về phòng nghỉ ngơi.

Ngủ ngon một đêm.

Sáng hôm sau, Nguyễn Đường dậy sớm để làm một nồi cháo gà, ăn sáng với Hạ Vân Sâm xong là anh múc một bát cháo nhỏ mang đến bệnh viện cho Nguyễn Vũ, số còn lại để phần cho Vương Khôn và Trương Bằng hết.

Hai người vừa mới tới bệnh viện là Nguyễn Vũ đã tỉnh rồi, bác sĩ Đường đang kiểm tra cơ thể cho thằng bé, khi thấy Nguyễn Đường và Hạ Vân Sâm thì gật đầu một cái xem như chào hỏi.

"Bác sĩ, cơ thể Tiểu Vũ thế nào rồi ạ?" Đến khi bác sĩ Đường kiểm tra xong xuôi, vừa mới ra khỏi phòng bệnh, Nguyễn Đường đã không kịp chờ hỏi.

"Phòng bệnh không trọng lực rất thích hợp cho thằng bé tĩnh dưỡng, các chỉ số đề có dấu hiệu tăng lên, là một xu thế tốt. Cậu ở bên thằng bé nhiều vào, tâm lý tốt thì bệnh trạng mới tiến triển."

Nghe thấy lời của bác sĩ Đường, rốt cục thì Nguyễn Đường cũng có thể yên tâm, anh trịnh trọng gật đầu nói, "Cháu hiểu rồi."

"Cậu..."

"Nghe nói cậu là streamer ẩm thực? Còn nấu canh cho Tiểu Vũ?" Từ lúc bác sĩ Đường mới bước vào phòng bệnh, Tiểu Vũ đã thao thao bất tuyệt về chuyện anh mình nấu ăn giỏi thế nào, ăn ngon cỡ nào, cho nên mới không nhịn được hỏi một câu.

"Dạ, có vấn đề gì không ạ?"

"Không... Tôi thấy sắc mặt của Tiểu Vũ tốt hơn trước đây, cũng có sức sống hơn, có vẻ như đồ ăn cậu làm có ích hơn dịch dinh dưỡng."

"Vậy thì tốt quá." Trên mặt Nguyễn Đường lộ ra nét vui mừng, ăn đồ bổ xong quả nhiên có hiệu quả, nếu có lợi cho Nguyễn Vũ thì những món sau này anh sẽ làm càng thêm tỉ mỉ.

Quay vào phòng bệnh, Nguyễn Đường đã thấy Hạ Vân Sâm đang bón cháo cho Nguyễn Vũ, trên khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng xuất hiện vẻ dịu dàng hiếm thấy, còn rất kiên nhẫn nói chuyện với thằng bé, có điều đề tài luôn xoay quanh anh, làm cho Nguyễn Đường thấy hơi xấu hổ.

"Anh Sâm, để tôi qua?" Nguyễn Đường cười nói.

"Ừm." Hạ Vân Sâm đứng dậy nhường chỗ.

Cháo thịt gà được hầm rất kỹ, thịt nhừ vô cùng, hương vị lẫn vào trong cháo, rất mềm rất thơm, vừa vào miệng đã tan, ngon đến mức mà không có một từ ngữ nào có thể diễn tả được. Nguyễn Vũ rất hạnh phúc, đôi mắt híp híp, miệng thì cười tươi.

Ăn cơm xong, y tá đẩy một chiếc máy trị liệu đến, chuẩn bị chữa trị cho Nguyễn Vũ. Nguyễn Vũ ngoan ngoãn để y tá ôm mình vào khoang chữa bệnh, hiển nhiên thằng bé đã quá quen với chuyện này. Nhưng mà lần này khoang chữa bệnh dùng thuốc cực kỳ có lợi cho cơ thể, không chỉ còn là dịch dinh dưỡng giúp duy trì sự sống nữa.

Nguyễn Vũ phải làm trị liệu như vậy hai lần một ngày, mỗi ngày ngâm ba tiếng, tầm khoảng ba tuần sau là miệng các vết thương trên người thằng bé sẽ liền da.

Thừa dịp Nguyễn Vũ đang trong khoang chữa bệnh, Nguyễn Đường và Hạ Vân Sâm rời khỏi bệnh viện đi mua quang não. Chức năng của quang não có rất nhiều, tốc độ cũng nhanh, bởi vậy giá khá đắt, một máy có giá lên đến một trăm nghìn tiền thông dụng, gấp khoảng hai mươi lần máy liên lạc bình thường, mà nó rất hữu dụng, nên Nguyễn Đường thanh toán không chớp mắt.

Mua quang não xong, Nguyễn Đường quay về phòng trọ chuẩn bị nấu bữa trưa. Anh đã hứa với khán giả sẽ quay lại livestream nên quyết định làm hai món ăn một món canh, sườn kho và rau dền xào tỏi, đi cùng là canh xương ống hầm. Dân gian có câu ăn gì bổ nấy, cơ thể Tiểu Vũ không tốt, dễ gãy xương, hẳn là thiếu canxi, ăn nhiều xương mới tốt.

"Chào mọi người, tôi là streamer Nguyễn Đường, hôm nay tôi sẽ mang đến cho mọi người món sườn kho và canh xương ống hầm."

[Meo Meo thích ăn tất cả đồ ăn của streamer: Oe một tiếng khóc nấc, chờ streamer chờ đến hoa cũng héo tàn.]

[Ôm cây ôm không nổi: Streamer livestream rồi! Cảm động phát khóc! Ba ngày nay tôi ăn cũng không ngon, ngày tháng không có streamer, dịch dinh dưỡng nuốt chẳng thể trôi!]

[Mr. Thảo Biện: Cuối cùng anh cũng quay về, vạn tuế!]

[Hiên Viên Tử Lung: Streamer nhất định phải bồi thường cho tụi tôi đó.]

[Chim én nhỏ bay bay: Phải rồi, tiêu chuẩn nhận thưởng phải nhiều thêm một chút...]

Nguyễn Đường hơi ngượng nói, "Xin lỗi mọi người, bây giờ tôi đang ở lại hành tinh số mười chín, chuyển phát nhanh không thể được như ở thủ đô, cũng không có cách nào tiến hành rút thăm cho mọi người nhận thưởng được, đợi đến khi tôi quay về thủ đô tôi sẽ bồi thường đầy đủ cho mọi người."

Hạ Vân Sâm nói, bên phía Chu Tĩnh đã bắt đầu khởi tố Thái Hân, bên toàn án cũng tiếp nhận hồ sơ, chứng cứ cần có cũng đã có, cũng bảo vệ bị cáo, không cho tự gây hại bản thân nhằm kéo dài thời gian tố tụng. Bọn họ đi cửa sau nên muộn nhất là ngày kia có thể tiến hành mở phiên tòa xét xử, hai người cũng không cần phải che giấu hành tung nữa, Thái Hân bây giờ mất bò mới lo làm chuồng cũng đã muộn rồi.

[Hoa Hoa dễ thương nhất: Thì ra là vậy, chẳng trách tôi thấy nhà bếp của streamer có gì đó khác khác.]

[Đường Đường Đường Đường Đường: Ừa. Em trai quan trọng hơn streamer nhớ chăm em cho thật tốt nhaa.]

[Ngâm đến mơ hồ: Oa, hóa ra là streamer về quê. Em trai có khỏe không?]

[Hằng gia Cửu ca: Muốn nhìn xem em trai streamer như thế nào, sẽ là một "trù thần" khác ư.]

[Thích sinh hoạt thích Đường Đường: Cũng có thể là một ảnh đế khác [mặt chó]]

Khán giả rất thấu hiểu, trước đây bọn họ thấy em trai nằm trong khoang chữa bệnh, cũng hiểu hẳn là cơ thể của thằng bé vô cùng không tốt, cho nên rất quan tâm đến tình trạng của Nguyễn Vũ.

"Tiểu Vũ đang tiến hành trị liệu, đợi tình hình ổn định hơn một chút tôi sẽ dẫn thằng bé quay về thủ đô để chữa bệnh." Nguyễn Đường cũng không đề cập quá sâu về đề tài này, sau khi nói rõ tình huống là anh chính thức bắt tay vào nấu ăn.

Truyện Chữ Hay