Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

chương 54: bổn vương gia rất ưng nàng, ưng đến mức phát điên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối hành lang là một dãy cửa, rốt cuộc không còn làm bằng vàng kiểu giàu xổi nữa, mà làm bằng ngọc lục bảo.

Nhìn xuyên qua khung cửa dán giấy, nàng có thể thấy mặt cỏ xanh mượt phía bên kia, và cả mấy cây quýt nữa.

Mộ Dung Nhuận có vẻ rất là sốt ruột, đưa tay ra mà không đẩy được cửa, chàng bắt đầu đụng cửa bằng khuỷu tay.

Đụng mãi mà cửa không mở, chàng mới ngớ ra là đá cũng được. Chàng bèn bế người thơm ngào ngạt trong lòng lùi về đằng sau, giơ chân đá một cái.

“Rầm”, cánh cửa bằng ngọc lục bảo như thể có khắc dòng chữ “Đây rất là quý, đây rất là xịn” nứt thành từng mảnh, rơi vỡ loảng xoảng.

Mộ Dung Nhuận sốt sắng bế Nhụy Bạch Y chạy vào. Chàng vòng ra sau một cây quýt, ném nàng lên mặt cỏ.

Đứng ở ngoài cửa thì không cảm thấy gì, nhưng lúc ngã trên mặt đất, Nhụy Bạch Y mới phát hiện cỏ ở đây mọc khá cao. Khi nàng nằm trên nền đất, cỏ có thể che được hơn nửa người nàng.

Nói nằm là còn khách khí, lúc này nàng đang lăn, lăn vài vòng mới dừng lại được. Bởi vì Mộ Dung Nhuận không biết lại lên cơn gì đấy, chàng quẳng nàng xuống đất rất mạnh, cũng may mặt cỏ rất mềm, nàng cũng không bị ngã đau.

Nàng vừa mới dừng lăn, chuẩn bị bò dậy khỏi mặt đất thì nghe thấy tiếng quần áo sột soạt rơi xuống. Nàng nằm sấp nên mặt đất ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông cách đó không xa đang cởi xiêm y, trông có vẻ vô cùng nôn nóng.

“……”

Cả khuôn mặt của Nhụy Bạch Y đều giần giật, nàng muốn bò dậy chạy trốn, nhưng ngẫm lại, nàng lại thấy cũng chẳng sao cả.

Mộ Dung Nhuận chính là Ngụy Nhuận, không có gì phải sợ.

Thế là nàng nằm sấp trên mặt đất, không nhúc nhích.

Mộ Dung Nhuận thấy phản ứng của nàng bình tĩnh, khuôn mặt không có vẻ gì là sợ sệt, còn ngoan ngoãn nằm đấy. Nàng nâng chân lên, dùng tay đỡ cằm nhìn chàng. Chàng hơi giật mình.

Nhưng tay chàng vẫn không dừng lại, chẳng qua chàng cởi cái áo choàng thứ hai hơi chậm hơn một chút, tai cũng ửng lên.

Thật sự không chịu nổi ánh mắt của cô gái nữa, rốt cuộc chàng cũng dừng động tác lại, nhìn nàng đăm đăm rồi đi qua.

Khi đến gần, Mộ Dung Nhuận nhìn Nhụy Bạch Y từ phía trên.

Chẳng ai trong hai người nói gì, một người nằm bò, một người đứng thẳng tắp, nhìn kiểu gì cũng thấy kì quái.

Mộ Dung Nhuận nhìn búi tóc Kinh Hộc trên đỉnh đầu nàng đăm đăm, cúi người.

Chàng lại ngắm nghía nó một lát trong tư thế ngồi xổm, Mộ Dung Nhuận nắm cằm Nhụy Bạch Y, nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên, nhíu mày.

Ngắm Nhụy Bạch Y ở khoảng cách gần thế này, một mùi sữa nồng nàn, vô cùng thơm tho, còn quyện cùng hương tuyết không rõ từ đâu quẩn quanh bên mũi chàng, Mộ Dung Nhuận thất thần, không khỏi buông cằm nàng ra, sờ lên gương mặt nàng.

“Sao lại thô ráp thế này?” Mộ Dung Nhuận ghét bỏ khôn xiết nói.

Chàng lại cầm lọn tóc của Nhụy Bạch Y lên nhìn, vừa nhìn vừa ghét bỏ, “Cháy vàng chẻ ngọn thì thôi cho qua, nhưng còn khô khốc quá thể đáng. Vừa nhìn đã biết nàng bị thiếu dinh dưỡng từ bé, đúng là đứa ăn mày, tắm rửa sạch sẽ rồi mà trông vẫn đáng thương tội nghiệp.”

Nhụy Bạch Y: “……”

Không cần Mộ Dung Nhuận nói nàng cũng biết, tắm rửa xong soi gương nàng mới phát hiện chất tóc và làn da của kiếp này khác xa thân thể những kiếp trước của nàng như trời với đất.

Nhưng nàng tự nhận là dù vậy thì cũng không ảnh hưởng mấy tới vẻ đẹp của nàng, cái chính là, nàng còn tưởng thằng cha Mộ Dung Nhuận này……

Thôi, không phải cũng tốt, nàng nằm mệt rồi, không còn kiên nhẫn nghe chàng làu bàu nữa. Nhưng nàng vừa định đứng dậy, bàn tay to của Mộ Dung Nhuận đã ấn lên vai nàng, ấn nàng nằm xuống, ngay sau đó chàng lại giữ cằm nàng, giật phắt mặt nàng lên.

Người đàn ông cuối cùng cũng buông thả hết sức lực kìm lại, chàng đột nhiên mút lấy môi nàng.

Nhụy Bạch Y đấm chàng mấy cái theo bản năng, Mộ Dung Nhuận lại càng mạnh bạo hơn, mút một lúc, chàng chuyển sang cắn.

Chẳng bao lâu sau, nàng lại lăn tròn trên đất, lăn cùng với nàng còn có cả Mộ Dung Nhuận.

Họ lăn qua cỏ xanh non mơn mởn, trên đầu là ánh nắng mùa Xuân ấm áp và mây trắng.

“Mau buông ra, bổn vương muốn nhìn muốn nhìn!”

“Cút.”

“Xoẹt” một tiếng, lại “Xoẹt” tiếng nữa.

Tiếng kêu “A” vang lên.

“Mộ Dung Nhuận!”

“Đừng nhúc nhích, không là bổn vương giết nàng!”

…………

Sau một hồi vật lộn trong cỏ, không khí mờ ám đột nhiên biến đổi, hai kẻ trông rất giống đang đánh nhau kia bỗng đánh nhau thật.

Nhụy Bạch Y đá văng Mộ Dung Nhuận ra, nhặt áo choàng của chàng bao người mình lại, chạy ra bên ngoài.

Mộ Dung Nhuận vừa chật vật vừa tức tối đuổi theo sau nàng, cái mặt bự đỏ ửng. Có mấy quả quýt rụng xuống khỏi cây, chàng bất cẩn giẫm phải quýt, ngã sấp mặt như chó gặm bùn.

Quả quýt kêu đánh phẹt, bắn chất lỏng màu vàng ra xa, nhuộm khóm cỏ xanh mượt thành một màu xấu xí, cỏ dằn dỗi cong thân lại.

Cô nhóc mau mắn kia đã sớm chạy mất dạng, Mộ Dung Nhuận chửi một câu “Mẹ kiếp”.

“Nàng tưởng rằng nàng thoát khỏi lòng bàn tay của bổn vương được sao? Nói cho nàng biết, vương phủ của bổn vương còn lớn hơn cả hoàng cung, nàng không thoát được đâu! Cút về đây cho bổn vương!”

Cái mặt bự của Mộ Dung Nhuận đỏ phừng phừng, chàng mắng sa sả.

Không ngờ câu dọa nạt này của chàng lại rất hiệu quả, chàng vừa dứt lời, dáng hình bé nhỏ kia lập tức quay lại, ngoan ngoãn chạy đến cạnh chàng.

Có lẽ miêu tả bằng từ “Vồ” thì chính xác hơn.

Chàng vừa định đứng dậy thì một thứ nhọn hoắt đã kề lên cổ nàng, giọng cô gái lạnh như chứa băng, “Ngài đã nhốt những kẻ ăn mày kia đi đâu?”

Nhụy Bạch Y rốt cuộc không còn đủ kiên nhẫn để vờn nhau với tên Nhuận điên này nữa, nàng muốn cứu đám ăn mày trước, chỉ cần Mộ Dung Nhuận và nàng không chết, thì việc giúp Ngụy Nhuận lịch kiếp cứ gác lại đã.

“……” Mộ Dung Nhuận ngạc nhiên, ngớ người ra.

“Nói đi, không thì tôi sẽ giết ngài.” Giọng thiếu nữ lại lạnh đi, hoàn toàn không giống đang giỡn chơi, càng không giống cố tình giả vờ uy hiếp, cây trâm trong tay nàng cũng đâm vào da thịt Mộ Dung Nhuận.

Hành vi của nàng lúc này hoàn toàn là hạ sách. Võ công của Mộ Dung Nhuận cao hơn nàng nhiều, bây giờ chàng ngã xuống đất, trâm của nàng đâm nửa tấc vào da thịt chàng, nên tất nhiên chàng tạm thời ở thế yếu.

Nhưng một khi nàng rút trâm ra, rất có thể người đàn ông này sẽ lập tức bẻ gãy cổ tay nàng, ai ngờ tên nhãi này có lẽ là một kẻ tham sống sợ chết, chàng im lặng hồi lâu rồi mở miệng nói: “Nhốt ở dặm ngoài ngoại ô phía Bắc của thành Đồng Tiêu.”

Nhụy Bạch Y lập tức vung quyền, đấm Mộ Dung Nhuận ngất xỉu.

Quần áo trên người nàng đều bị Mộ Dung Nhuận xé nát, bây giờ chỉ mặc độc chiếc áo ngoài của chàng thì phong phanh quá. Nhụy Bạch Y lại nhặt một chiếc áo dài của chàng khoác lên người mình, dùng khinh công bay ra khỏi khoảng sân này.

Không lâu sau khi nàng rời đi, người đàn ông nằm dí trên nền đất giả vờ bất tỉnh giật giật ngón tay thon dài trắng nõn, thong thả ung dung bò dậy khỏi mặt đất. Chàng đứng thẳng người, híp mắt lại.

“Nhóc con thú vị.”

——

Lời Mộ Dung Nhuận nói không sai, vương phủ này quả nhiên vô cùng rộng lớn, Nhụy Bạch Y bay ra ngoài chưa được bao lâu thì bị lạc đường, nàng vòng mấy vòng thì ngạc nhiên phát hiện mình đang ở trong viện có Hồ Tiêu Dao.

Nàng lập tức tóm lấy một cô thị nữ vừa hay đi tới, uy hiếp cô ta bằng cây trâm, bắt cô ta đưa nàng ra khỏi vương phủ.

Đường đi thuận lợi bất ngờ, nhưng cũng mất thời gian ngoài dự tính của nàng. Khi Nhụy Bạch Y cuối cùng cũng có thể ra khỏi Bát vương phủ qua cửa sau, nàng ngẩng đầu thì phát hiện trời đã tối rồi, bụng nàng lại sôi òng ọc như đang hòa âm.

Nàng buông cổ cô thị nữ ra, cô hầu run lẩy bẩy té ngã lộn nhào chạy đi.

Nhụy Bạch Y nhìn trời một lát, nghĩ bụng đã qua từng ấy thời gian, Mộ Dung Nhuận tỉnh lại rồi thì nhất định sẽ tăng cường binh lính canh đám ăn mày, nàng đi phen này rất có thể sẽ chui đầu vào lưới.

Nhưng nàng vẫn phải đi, bởi vì ngoài chuyện này ra thì nàng chẳng còn gì để làm nữa, thế giới này vốn không thuộc về nàng.

Nàng vừa mới bước lên trước vài bước thì chợt nghe thấy tiếng người vỗ tay, “Bốp, bốp, bốp.”

Tiếng cười của người đàn ông vọng đến, “Ha ha ha ha!”

Nhụy Bạch Y: “……”

Tiếng động có vẻ phát ra từ rìa trái đằng sau nàng. Nàng xoay người lại, bên ấy có một chỗ ngoặt.

Giọng nói của người đàn ông lại vang lên, “Hôm nay tối rồi, hẳn nàng cũng đã đói bụng. Nào, chúng ta ăn chút gì đã, rồi hẵng đi nhặt xác cho lũ ăn mày kia.”

Nhụy Bạch Y đen mặt, bước nhanh qua đó.

Lẻ loi bên ngoài vương phủ siêu lớn là một cái đình lập tạm nằm trên một mảnh đất con con.

Lạ thay, ngôi đình này lại được làm bằng gỗ. Trong đình có đặt một chiếc bàn con, sơn hào hải vị bày kín mặt bàn.

Người đàn ông cởi giày, ngồi xếp bằng trên cái đệm cạnh bàn con. Chàng đang nhấm nháp rượu bằng chén rượu nhỏ bằng vàng ròng, thấy bóng dáng tha thướt của Nhụy Bạch Y, chàng nhướn hàng mày rậm.

“……” Nhụy Bạch Y cạn lời, gần như đã đoán được điều gì, mặt nàng sầm sì lạnh lẽo.

Mộ Dung Nhuận thấy nàng như vậy thì lại càng mừng rỡ hơn, bỏ rượu ra cười tươi rói. Phải đến khi mặt Nhụy Bạch Y càng lúc càng lạnh, lạnh đến độ sắp đông chết người thì nụ cười của chàng mới cứng lại. Chẳng hiểu sao chàng không dám cười nữa, còn thấy hơi chột dạ trong lòng.

Sắc mặt Nhụy Bạch Y lạnh như tảng băng, “Ngài giết họ rồi ư?”

Mộ Dung Nhuận đã không chịu nổi cái nhìn của nàng nữa, chàng liếc qua chỗ khác rồi lại quay sang, nhìn thẳng vào mắt nàng không chút sợ sệt, “Đúng vậy, đúng thế đấy.”

“Hừ, một đám ăn mày thôi mà, chẳng lẽ bổn vương còn không thể giết?” Chàng nói.

Nhụy Bạch Y không đáp gì, xoay người bước đi.

“Nàng đứng lại cho bổn vương!” Mộ Dung Nhuận đứng dậy.

Nhụy Bạch Y không để ý tới chàng, tiếp tục đi về phía trước.

Mặt Mộ Dung Nhuận sầm lại, “Nàng còn đi nửa bước, bổn vương sẽ bắn nàng thành cái sàng!”

Giọng chàng vừa dứt, Nhụy Bạch Y bỗng nghe thấy tiếng “Loẹt xoẹt”, hai hàng người mặc giáp vàng cầm cung và tên vàng đột nhiên xuất hiện trên hai bên tường trái phải.

Cây cung trên tay các hộ vệ đều đã lên dây, chỉ cần buông tay, nàng nhất định sẽ bị ngàn vạn mũi tên bắn trúng.

Nhụy Bạch Y dừng bước chân lại.

“Ồ, sợ rồi hả?” Mộ Dung Nhuận cười nhạo.

Nhụy Bạch Y quả thực thấy sợ, bởi vì nàng không thể chết được.

“Thái Tử Phi, người nhịn một chút đi ạ.” Chú rồng thần nhỏ trong thần thức nói.

Mặt Nhụy Bạch Y lạnh đi.

“Huhuhuhu nếu như người chết rồi, thì Thái Tử sẽ không thể qua được tình kiếp. Ngài ấy mà không độ kiếp thành công, thì sẽ tan thành tro bụi đó ạ!” Rồng thần nhỏ dường như đang gạt lệ.

Khuôn mặt Nhụy Bạch Y lạnh lẽo sầm sì, nàng không đáp lại lời nó, nhưng cũng không bước thêm nửa bước. Nàng cảm thấy ngực mình bị nhét một miếng vải ghê tởm, nghẹn chết lên được.

Nàng chưa bao giờ uất ức thế này, chết có gì đáng sợ, sống có gì để vui. Nàng đột nhiên nghĩ, Ngụy Nhuận lịch kiếp thì liên quan quái gì tới nàng. Chỉ vì nàng đã gả cho chàng, chàng là phu quân của nàng, nên nàng nhất định phải chịu trách nhiệm về chuyện sống chết của chàng sao.

Tan thành tro bụi thì cứ tan thành tro bụi đi, Thiên Đế và Thiên Hoàng là chủ nhân của vạn giới, họ lợi hại như vậy mà còn không cứu nổi con trai mình ư?

Nhụy Bạch Y trước nay chính là một kẻ có trái tim tàn nhẫn. Vào giờ khắc này đây, mặc dù chuyện sống chết của Ngụy Nhuận đang đặt trước mắt, nó cũng không thể bắt nàng thoả hiệp được. Nàng quyết không thoả hiệp.

Nhưng trong tiềm thức của nàng lại có một cảm xúc vượt ra khỏi giới hạn nhiệm vụ.

Nàng chưa phát hiện ra cảm xúc này đong đầy bởi chữ “Tình”, thời gian lưỡng lự đã qua một lúc lâu, đủ để khiến người đàn ông ngồi trong đình cười tươi rạng rỡ.

Thời gian do dự của nàng kết thúc, nàng vừa định bước tiếp để tên Mộ Dung Nhuận điên khùng này bắn chết nàng cho xong, nhưng nàng còn chưa nhấc chân, có người đã xông tới nhanh như gió cuốn, ôm lấy nàng.

“Úi chà, bổn vương gạt nàng đó. Trông nàng kìa, mặt tái đi vì sợ rồi!” Mộ Dung Nhuận cười toe toét, thơm đánh chụt lên khuôn mặt đã gột rửa sạch sẽ của Nhụy Bạch Y.

Nhụy Bạch Y ngẩn người.

Mộ Dung Nhuận lại hôn nàng một cái, nói bằng giọng điệu dỗ dành, “Đừng sợ, vì nàng nên bổn vương không làm hại họ đâu. Họ sống tốt lắm, chỉ là bị bổn vương nhốt lại thôi, không chết đâu không chết đâu, bổn vương cố ý hù dọa nàng thôi.”

Ý cười trong đôi mắt người đàn ông như thể đong đầy được cả đại dương.

Nhụy Bạch Y không hề thích bị người ta trêu cợt như thế, nàng nhìn chàng một lát, lạnh mặt vung một cái tát, tát ngơ cả mặt Mộ Dung Nhuận.

Nàng tát rất mạnh, nửa bên mặt của Mộ Dung Nhuận lập tức bỏng rát, năm dấu ngón tay thảm thiết in trên má.

Nhụy Bạch Y cảm thấy còn chưa hết giận, lại “Chát” tiếng nữa, nàng cho chàng thêm một cú bạt tai thật mạnh.

Cung và mũi tên của các hộ vệ trên bờ tường rơi “Lạch cạch lạch cạch” xuống đất, họ sợ đến mức suýt rớt tròng mắt ra ngoài.

Bầu không khí đọng lại, gân xanh trên trán Mộ Dung Nhuận nảy lên từng cái một với tốc độ mắt thường có thể thấy được, mặt chàng đỏ phừng phừng từ cằm lên đến chân tóc.

Đây chính là kiểu núi lửa sắp phun trào, dường như chàng sắp bị chọc giận tới mức co giật lăn ra ngất.

Nhụy Bạch Y nhìn chàng với vẻ mặt vô cảm.

“Nàng, đánh bổn vương?” Giọng nói rít ra từ kẽ răng người đàn ông.

Nhụy Bạch Y: “Cứ đánh đấy thì làm sao?”

Lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, từ chân tóc đến cái cằm nhòn nhọn của Mộ Dung Nhuận đều biến từ màu đỏ rực thành màu trắng.

Đôi mắt hoa đào của chàng híp lại, bỗng dưng toả ra ánh sáng lộng lẫy. Chàng nhếch môi cười, cười nghiêng ngả.

“Thú vị, quá thú vị!” Mộ Dung Nhuận cười ha hả, nói.

Nhụy Bạch Y: “……”

Các hộ vệ: “…………”

“Nào, để bổn vương xem thử tay nàng có bị đau vì tát không.” Mộ Dung Nhuận cầm bàn tay nhỏ của Nhụy Bạch Y lên xem.

Ngắm nghía một lát, chàng ghét bỏ nói: “Nàng xem nàng đi, tay nàng thô ráp chết lên được. Nàng nhìn tay bổn vương trắng và mềm thế này, rồi nhìn tay nàng đi, vừa đen vừa thô ráp, lại còn bao nhiêu là vết chai, chậc chậc chậc.”

“Nhưng thôi không sao, về sau nàng là của bổn vương, bổn vương nhất định sẽ dưỡng tay cho nàng bằng thuốc tốt nhất.” Mộ Dung Nhuận ôm chầm lấy Nhụy Bạch Y, hôn lên khuôn mặt nhỏ của nàng.

Các hộ vệ trên tường lặng lẽ thu cung, nhảy xuống khỏi tường, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Mộ Dung Nhuận thơm mặt Nhụy Bạch Y một lát, rồi lại hôn lên đôi môi nhỏ của nàng, đến đây vẫn chưa xong, chàng đặt Nhụy Bạch Y lên tường, tiếp tục hôn hít quên mình.

Bởi vì đã vả Mộ Dung Nhuận hai cái, nên cơn tức của Nhụy Bạch Y tan hết rồi, nàng còn hơi hối hận vì mới nãy mình bộp chộp quá.

Nàng không kháng cự, ban đầu nàng miễn cưỡng để Mộ Dung Nhuận hôn mình một lát, đến đoạn nồng nhiệt rồi, nàng mới nâng tay ôm cổ chàng, đáp lại chàng.

Vì thế hai người mới đây không lâu còn giương cung bạt kiếm, nay lại ấn nhau trên bờ tường ngoài Vương phủ hôn nhau bốc cả lửa.

“Xin lỗi nàng, lúc trước trong hồ Tiêu Dao bổn vương thô lỗ quá, bây giờ bổn vương không thế nữa đâu. Bổn vương ưng nàng lắm, ưng điên lên được!” Mộ Dung Nhuận mút vành tai Nhụy Bạch Y, nói giữa những nhịp thở hổn hển.

Khuôn mặt nhỏ của Nhụy Bạch Y lạnh băng, nàng nói: “Không phải thô lỗ, mà là biến thái.”

“Biến thái có nghĩa là gì?” Mộ Dung Nhuận mút lên mặt nàng.

Nhụy Bạch Y: “……”

Từ này nàng cũng học được từ thế giới của Hách Liên Nhuận và Bạch Nhụy Nhụy.

Nàng nói: “Nghĩa là cầm thú đấy.”

Mộ Dung Nhuận cười, “Ừ.”

Cái tay định xé quần áo nàng của chàng khựng lại, lùi về, ôm lấy lưng Nhụy Bạch Y, cố hết sức để mình trông không…… cầm thú lắm.

Củi đốt đến mức sắp cháy phừng phừng rồi, Nhụy Bạch Y tát người đàn ông một cái, “Nơi này không được.”

Mộ Dung Nhuận: “……”

Trời ơi, cô gái này lại đánh ta rồi!

Vì tình yêu, nhịn!

Mộ Dung Nhuận thầm hừ một tiếng trong lòng, nói: “Sao lại không được? Hộ vệ đi hết rồi, ở đây có ai đâu.”

Nhụy Bạch Y nói: “Sẽ có người qua đường.”

Mộ Dung Nhuận nói: “Không đâu, bá tánh không lảng vảng trong vòng trượng xung quanh vương phủ của bổn vương.”

Nhụy Bạch Y: “……”

Nàng đá chàng một cái, “Nói chung là không được!”

Vào đúng lúc này, tiếng òng ọc bỗng vang lên, ấy là tiếng bụng Nhụy Bạch Y sôi lên vì đói.

Mộ Dung Nhuận buông cằm nàng ra, ngơ ngác nhìn nàng: “Nàng đói à?”

Sắc mặt Nhụy Bạch Y không lấy làm vui vẻ gì lắm, “Vầng.”

“Ha ha ha ha!” Mộ Dung Nhuận cười ha hả.

Sắc mặt Nhụy Bạch Y càng đen hơn.

“Vậy buổi tối chúng ta lại tính tiếp, bổn vương lấp đầy bụng cho nàng cái đã.” Mộ Dung Nhuận nhịn cơn ngứa ngáy trong cổ họng xuống, cắn lên mũi Nhụy Bạch Y, bế nàng lên theo kiểu bế công chúa.

Chàng không có kiên nhẫn đi bộ nữa, bèn vận dụng khinh công, điểm mũi chân bế Nhụy Bạch Y bay vào ngôi đình dựng tạm kia.

Chàng cứ bế Nhụy Bạch Y như thế rồi đáp đất, cũng không buông nàng xuống, ôm nàng trước người mình, “Nào, tiểu vương phi, ăn đồ ngon đi.”

Mộ Dung Nhuận vỗ tay, lập tức có bảy tám thị nữ đi ra từ đằng sau bức tường cách đó không xa. Họ nhanh chân bước những bước nhỏ vào trong đình, chan canh xới cơm dâng đũa đâu vào đấy cho Nhụy Bạch Y.

Còn có thị nữ ngọt ngào thưa: “Vương phi yên tâm, bát đĩa cốc chén đựng đồ ăn trên bàn này đều được làm từ bột thuốc đặc biệt trộn với vàng, có khả năng giữ nhiệt thần kỳ lắm đấy ạ. Mặc dù những món này để ngoài lâu rồi, nhưng vẫn nóng hổi, xin Vương phi cứ dùng từ tốn, chúc Vương phi dùng bữa ngon miệng ạ.”

Nhụy Bạch Y: “……”

Nàng quay đầu nhìn Mộ Dung Nhuận, “Không phải chàng nói trong vòng ba trượng không có ai sao?”

Mộ Dung Nhuận cười: “Bọn chúng…… có tính là người đâu.”

Đám thị nữ hơi sửng sốt, gật đầu.

Nhụy Bạch Y: “……”

Ngoài mặt nàng không để ý lắm, nhưng bàn tay đang được tay Mộ Dung Nhuận nắm lấy lại âm thầm lần xuống, véo lên thịt đùi Mộ Dung Nhuận một cái.

Mộ Dung Nhuận kêu “Au”.

Đám thị nữ cả kinh, vội đổ xô tới, “Vương gia, mặt ngài đau lắm ạ? Hay là để chúng nô tỳ thoa thuốc cho ngài nhé?”

Họ còn chưa dứt lời, nghe đến đây, Mộ Dung Nhuận quả cũng thấy mặt hơi đau. Bị tát liền ba cái, mặt có ba dấu tay to, không đau sao được, cô nhóc được chiều sinh kiêu này ra tay cũng ghê gớm lắm.

“Không cần, cút hết cho bổn vương.” Mộ Dung Nhuận đen mặt nói, xua xua tay.

“Dạ.” Bọn thị nữ đều chạy bán xới.

Sau khi véo đùi Mộ Dung Nhuận, lòng Nhụy Bạch Y thấy thoải mái hơn hẳn, nàng thực sự cũng rất đói, bèn gắp chân giò rút xương rồi bắt đầu và cơm.

Phải, là và cơm, chứ không phải ăn từng miếng nhỏ nhẹ.

Một mặt là do nàng rất đói, mặt khác thì xuất phát từ bản năng của thân thể gốc này, dù gì kẻ làm chủ thân thể gốc này suốt năm cũng là một cô ăn mày hàng thật giá thật.

“Ăn chậm một chút cho bản vương, nhỡ nghẹn thì sao!” Mộ Dung Nhuận thấy cô nhóc ngồi trong lòng mình ăn ngấu nghiến thì ngực thắt lại, cảm thấy đau lòng không thở nổi.

Cô nhóc này là do chàng nhặt về từ ổ ăn mày, nếu nàng không gặp được chàng, có phải bây giờ nàng vẫn phải trải qua những tháng ngày lang bạt đó đây, ăn không đủ no?

Càng nghĩ chàng càng thấy đau lòng, Mộ Dung Nhuận che ngực mình lại.

Nhụy Bạch Y ăn thịt quả anh đào, không hề biết gương mặt điển trai của người đàn ông ngồi sau nàng đang nhăn nhúm lại, cảm giác thương cảm và dục vọng che chở nàng đang trào dâng không thể kiềm chế được trong lòng chàng.

Nhưng dù chàng chỉ thi thoảng vỗ lưng cho nàng, chốc chốc lấy khăn lau miệng giúp nàng, đôi lúc rướn người qua hôn nàng, điều ấy đã làm Nhụy Bạch Y cảm nhận được rõ ràng anh chàng này đã khác xưa.

Trước kia nàng nói lời không phải là chàng liền nổi đóa, phát cơn phát tức, mà nay nàng tát chàng chàng cũng chẳng tức, cứ như uống phải canh mê hồn vậy.

Nhưng thiện cảm của Nhụy Bạch Y với tên Nhuận điên này còn chưa có xu hướng tăng lên thì đã tan biến đánh “Phụt” với một tiếng “Rắc” bén nhọn chói tai.

Mùi máu tươi lan tràn trong miệng Nhụy Bạch Y.

“Làm sao vậy?” Mộ Dung Nhuận hết hồn vì tiếng rắc này, chàng quay gương mặt nhỏ của Nhụy Bạch Y qua nhìn, đôi mày rậm nhíu lại vì lo lắng.

Nhụy Bạch Y hé miệng, một chiếc răng cửa rơi ra khỏi miệng nàng.

[HẾT CHƯƠNG ]

Truyện Chữ Hay