Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không phải ngài chê tôi dơ sao?” Nhụy Bạch Y được Mộ Dung Nhuận bế, mái tóc bẩn bết thành cục ấn lên người chàng, lập tức để lại một lớp bụi.
Mộ Dung Nhuận vẫn bế nàng đi về phía trước như không có chuyện gì, chàng bế nàng quay lại xe vàng, đặt nàng lên chiếc ghế bằng ngọc thạch có lót đệm mềm, nói: “Hừ, ai bảo bổn vương yêu nàng, yêu đến mức không thể kìm chế được.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Người này…… Thật không biết nên nói thế nào.
Trước kia nàng lười nhìn, nhưng bây giờ Nhụy Bạch Y đại khái cũng muốn biết vương phủ này rốt cuộc lớn đến mức nào mà đi tắm cũng phải dùng xe ngựa, nàng vén rèm lên nhìn ra bên ngoài.
Phu xe đeo vòng tay vàng đánh chú ngựa đeo vàng thỏi kéo xe ngựa về phía trước, đưa họ ra khỏi nơi này, đi vào một con đường trống trải.
Con đường này phải nói là rất sạch sẽ, ngoài gạch vàng khắp chốn thì không còn ai khác trên đường, đường cũng rất dài, họ phải đi mất một lúc lâu thì cảnh tượng mới thay đổi. Họ đi vào một cửa viện.
Trên cửa viện có treo một tấm bảng hiệu ánh vàng rực rỡ, khắc ba chữ to rồng bay phượng múa —— Hồ Tiêu Dao.
Mới nãy vừa đi ngắm một con sông, nay lại đến một cái hồ, Nhụy Bạch Y không biết có phải trong vương phủ của Mộ Dung Nhuận còn giấu một ngọn núi vàng nữa không.
“Đi nào, giờ bổn vương sẽ đưa nàng đi tắm rửa, cọ rửa sạch sẽ từ ngọn tóc tới móng chân của nàng.” Mộ Dung Nhuận nhếch môi cười, lại luồn tay vào khoeo chân Nhụy Bạch Y bế nàng lên, chui ra khỏi xe ngựa.
“Tôi bị què hay sao?” Nhụy Bạch Y nhìn chàng.
Mộ Dung Nhuận lạnh mặt, “Sao, bổn vương bế nàng mà nàng còn không muốn? Có tin bây giờ bổn vương ném văng nàng đi luôn không!”
Nhụy Bạch Y há miệng, vừa mới phát ra một chữ “Tôi”, người nàng đã bay ra ngoài.
“……” Mộ Dung Nhuận ném nàng đi thật.
Nhụy Bạch Y rơi xuống xà nhà trên mái ngói vàng, lăn một vòng, nàng phải dùng mũi chân túm mép ngói lại thì mới không ngã xuống từ xà nhà.
“Nàng đừng xuống nữa, ngồi trên đấy suy nghĩ cẩn thận lại cho bổn vương!” Mộ Dung Nhuận tức tối quát xong câu này thì phất tay áo bỏ đi.
Nhụy Bạch Y bò dậy, ngồi trên xà nhà suy tư về cuộc đời làm tiên của mình.
Mộ Dung Nhuận không cho nàng xuống, đám nô tài phía dưới tất nhiên cũng không dám quan tâm đến nàng. Họ nhìn nàng bằng ánh mắt thương cảm, rồi việc ai người nấy lại làm.
Nhưng vẫn có người không nhịn được, thì thầm bàn tán: “Cô nói thử xem, Vương gia nhặt một cô ăn mày về làm Vương phi, có phải là vì nhàm chán không nhỉ? Dù gì dạo này Vương gia cũng chẳng tìm được trò gì vui, nên kiếm mấy chuyện kích thích về làm thôi.”
“Chứ còn gì nữa, ăn mày mà cũng có thể làm Vương phi à? Chị tin sao? Tôi thì không tin đâu! Chị cứ chống mắt lên mà xem, chờ Vương gia chơi chán rồi, thì đó sẽ là ngày chết của ả ăn mày này.”
“Thế thì cô ả đáng thương quá.”
“Chứ còn gì nữa!”
“Suỵt! Đừng để Vương gia nghe thấy được!”
Nhụy Bạch Y: “……”
Mặc dù biết tên khốn Mộ Dung Nhuận này chính là Ngụy Nhuận, nhưng nàng cũng bắt đầu nghiêm túc băn khoăn về vấn đề này: Chờ Mộ Dung Nhuận chán rồi, liệu chàng có giết nàng không.
So với chuyện ngồi chờ chết, chẳng thà nàng cứ tranh thủ thời gian…… thử tiến vào thế giới nội tâm của chàng?
Rốt cuộc……
Không đợi nàng nghĩ tiếp, rồng thần nhỏ đã nói ngay trong thần thức của nàng: “Thái Tử Phi, người chủ động thêm xíu đi, với…… khụ, nghe lời thêm tẹo nữa ạ! Như vậy mới có thể giành được tình cảm chân thành của Thái Tử!”
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng gãi gãi tóc, bay xuống từ xà nhà, nhìn mấy cánh cửa trong viện này. Mới nãy nàng không để ý lắm, không rõ Mộ Dung Nhuận đã đi vào căn phòng nào.
“Vương gia đâu?” Nhụy Bạch Y hỏi.
Không ai trả lời nàng, dù là người quét rác hay kẻ lau tường vàng trong viện đều im thin thít.
Một cậu gia đinh lau đèn lồng vàng ròng trộm liếc nàng một cái, ra chiều muốn đáp nhưng lại không dám đáp lại nàng.
Nhụy Bạch Y bỏ cuộc, chuẩn bị tự đi tìm từng phòng, nhưng nàng vừa mới đẩy cánh cửa gần mình nhất ra thì Mộ Dung Nhuận đã đi ra từ cánh cửa ngoài cùng bên trái, “Tìm bổn vương làm chi?”
Chàng hếch cằm, “Muốn nhận sai à?”
Nhụy Bạch Y: “Tôi làm gì sai?”
Mộ Dung Nhuận hừ một tiếng, “Một, nàng đánh trọng thương tất cả hộ vệ của bổn vương. Hai, nàng không kính sợ bổn vương, bổn vương đánh nàng, nàng cũng dám tiếp chiêu. Ba, nàng ngủ trên giường của bổn vương, hại tối qua bổn vương phải sang phòng kế bên ngủ tạm. Bốn, tối qua nàng phun kẹo lên mặt bổn vương, quá kinh, quá dơ! Năm, nàng chẳng nghe lời gì cả, trước đấy bổn vương vỗ mông nàng, nàng lại còn không cho bổn vương vỗ. Sáu, lúc ở bờ sông sữa, bổn vương muốn tự bón sữa cho nàng, nàng còn dám chối từ. Bảy, mới nãy nàng còn nói bóng nói gió, châm chọc bổn vương động một tí là đòi bế nàng, không cho nàng tự đi. Tám, nàng, đến bây giờ, vẫn còn chưa có ý muốn nhận lỗi với bổn vương!”
Nhụy Bạch Y: “…………”
Không hổ là Bát vương gia.
Hóa ra chàng vẫn luôn ghim chuyện nàng đánh hộ vệ của chàng, tính rõ ràng cả nợ cũ nợ mới.
Đám nô bộc trong viện đều trợn trừng mắt, nhìn Nhụy Bạch Y với ánh mắt tràn trề ngưỡng mộ.
Hóa ra cô ả ăn mày này đã làm nhiều chuyện táng tận lương tâm như thế với Vương gia nhà họ!
Sau vài giây im lặng, Nhụy Bạch Y sượng sùng quay đầu nhìn chàng: “Vậy vì sao Vương gia lại không giết tôi?”
Không dùng từ “ngài” mà xưng hô là “Vương gia”, Nhụy Bạch Y cảm thấy mình đã cố gắng lắm rồi.
Mộ Dung Nhuận ngẩn ra nhất thời, nói với thần sắc nghiêm túc: “Bởi vì từ ánh mắt đầu tiên thấy nàng, trái tim của bổn vương đã bị nàng trộm mất rồi.”
Chúng nô tài: O.O
Nhụy Bạch Y: “…………”
Lại nữa rồi.
“Thôi, cái đứa nhóc vô tâm như nàng thì làm sao hiểu được lòng bổn vương, nàng bẩn thỉu thế này đúng là xốn cả mắt, không chỉ xốn mắt bổn vương, mà còn xốn mắt tất cả người hầu kẻ hạ trong vương phủ, còn không mau lại đây tắm rửa!”
Vẻ thâm tình trên mặt Mộ Dung Nhuận lập tức tan đi, chàng nói với vẻ cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Lần này Nhụy Bạch Y thực sự không dám bày trò nữa, nàng “Vâng” một tiếng, đi qua.
“Không phải bên này, là bên kia! Nàng đần như thế, thảo nào chui ra từ ổ ăn mày, đúng là ăn mày thì chẳng được đứa nào thông minh!”
Mộ Dung Nhuận nhanh chóng bước tới, lại bế ngang nàng lên, đi về phía căn phòng bên phải nàng.
Căn phòng vẫn rực rỡ ánh vàng, vách tường viết “Ờ, ông đây giàu thế đấy”, mặt nền khắc “Ông đây xịn hơn bay đó”, tóm lại là không có xa xỉ nhất, chỉ có xa xỉ hơn.
Giữa phòng đặt một hồ nước được đong đầy sữa nóng đang bốc hơi, mùi sữa còn nồng hơn cả mùi trong sông sữa.
Cạnh hồ có hai chiếc bàn nhỏ, một chiếc bàn đặt những lẵng hoa đầy hoa hồng, chiếc bàn kia thì đủ những vật dụng để tắm, bên kia hồ sữa còn bày trái cây tươi và hai bầu rượu.
Mười mấy thị nữ ăn mặc đẹp đẽ đi tới, hành lễ với họ. Hành lễ xong, thị nữ đi đầu nói: “Vương gia, giao Vương phi cho chúng nô tỳ ạ, chúng nô tỳ nhất định sẽ tắm rửa sạch sẽ cho ngài ấy.”
Mộ Dung Nhuận “Ừ” một tiếng, thả Nhụy Bạch Y xuống, nói: “Nàng ấy bẩn quá, các ngươi xem đi, tóc nàng ấy toàn là bùn, kinh chết lên được. Các ngươi phải tắm nàng ấy sạch sẽ cho bổn vương, nếu mà không sạch, bổn vương sẽ quăng các ngươi vào xó xỉnh cho lợn ăn.”
“Vâng, Vương gia yên tâm, chúng nô tỳ nhất định sẽ tắm cho Vương phi sạch như hoa phù dung trên nước, sạch sẽ tự nhiên, đảm bảo Vương gia sẽ vừa lòng ạ.” Thị nữ cầm đầu cười nói.
“……” Nhụy Bạch Y cảm thấy mình như một món quần áo được Mộ Dung Nhuận mang vào tiệm giặt giũ.
“Được, giao cho các ngươi, hai canh giờ nữa bổn vương sẽ vào xem kết quả.” Mộ Dung Nhuận nói xong thì quay người bỏ đi.
Thị nữ vội vàng nói: “Vương gia, cần gì hai canh giờ chứ, nửa canh giờ là đủ rồi!”
Nhụy Bạch Y: “……”
——
Nửa canh giờ trôi qua, mười mấy thị nữ vẫn còn đang chiến đấu với mái tóc của Nhụy Bạch Y.
Cả hồ sữa nóng đã đổi sang màu khác mà lớp bùn đất trên tóc nàng còn chưa bị tiêu diệt sạch sẽ.
Thị nữ A: “Trời ơi, không phải rửa nước là sạch ư, sao đống bùn này lại chắc thế, chắc như đá vậy!”
Thị nữ B: “Đây còn là tóc nữa sao, thật là đáng sợ!”
Thị nữ C: “Dùng hết cả xà bông thơm rồi!”
Thị nữ D: “Không sao, phủ mình có thiếu xà bông thơm đâu? Giờ tôi đi xách một xô tới nhé!”
Thị nữ E: “Mau đi đi! Một xô không đủ đâu, phải xách hai xô!”
Thị nữ D: “Được được được!”
Nhụy Bạch Y: “……”
Thấy hồ sữa bị mình nhuộm thành màu đen như tro, ngửi được mùi lạ lẫn lộn giữa bùn và sữa, Nhụy Bạch Y cũng không ngờ mình lại bẩn kinh khủng khiếp thế này.
Chiến đấu với tóc nàng xong, thị nữ A và thị nữ B lấy mấy que tre mảnh không biết từ đâu ra, họ cầm tay nàng, móc bùn đất trong móng tay nàng ra.
Họ moi móc cẩn thận tỉ mỉ, sợ làm đau nàng, bởi vậy lại phải mất thời gian khoảng một chén nhang nữa.
Gội đầu và làm sạch móng tay rồi, đám thị nữ đều mặc nguyên quần áo đi xuống hồ sữa kì cọ cánh tay, lau rửa cẳng chân, chà xát bàn chân cho nàng, cảnh tượng kia vô cùng ngoạn mục.
Cấu tạo của hồ sữa này cũng hiện đại y như thế giới mà nàng xuyên tới trước đây, phía dưới có mấy cái lỗ, có thể hút sữa xuống. Sau khi cả hồ sữa bị nàng vấy bẩn thành màu đen tuyền, đám thị nữ bèn rút sữa trong hồ đi.
Sợ nàng lạnh, họ bao nàng kín như bưng bằng ba chiếc khăn. Khi sữa trong hồ cạn khô, mấy chục thị nữ xách thùng gỗ lập tức vọt vào.
Thùng gỗ đựng đầy sữa bò nóng hầm hập.
Đám thị nữ đến cạnh hồ sữa, đếm “Một, hai, ba!” xong thì nghiêng từng thùng sữa nóng hầm hập vào hồ.
Chỉ trong nháy mắt, hồ sữa lại được lấp đầy bằng sữa nóng tươi mới sạch sẽ.
Nhụy Bạch Y vốn đang ngồi ở đáy hồ. Sữa tràn vào, nàng nổi lên, đám hầu gái bên cạnh nàng cũng nổi lên trên.
Đám thị nữ kéo khăn trên người nàng ra, lại bắt đầu kì cọ chà rửa cho nàng, cực kì tận tụy chuyên nghiệp.
Dù nàng có bẩn đến đâu, thì số sữa trong hồ mới nãy cũng đã gột rửa gần hết bùn đất trên người nàng. Bấy giờ mặt và tóc nàng đã sạch sẽ, dung nhan tuyệt mỹ ban đầu cũng hoàn toàn lộ ra.
Đám thị nữ vừa nịnh nọt vừa rửa ráy cặn kẽ cho nàng.
“Trời ơi, hóa ra Vương phi lại đẹp như tiên trên trời thế này!”
“Đúng là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn ạ!”
“Đương kim Quý Phi nương nương cũng không so được với người!”
“Quả là đẹp ghê gớm, nô tỳ sắp ngất xỉu vì vẻ đẹp của người rồi!”
Họ nịnh hót mãi đến tận khi Nhụy Bạch Y tắm sạch sẽ từ đầu đến chân mà vẫn chưa nịnh xong.
Lúc hầu hạ nàng mặc quần áo, đám hầu gái vẫn còn khen nàng tiếp. Dường như những người này đều đã quên mất không lâu trước đây nàng còn bẩn thỉu dơ dáy, họ cũng quên cả thân phận ăn mày ban đầu của nàng, chỉ nhớ được rằng nàng chính là Vương phi nương nương của họ.
Lại nói tiếp, cũng phải …… cảm ơn các cô hầu rất nhiều vì đã gột rửa nàng hoàn toàn sạch sẽ thế này.
Hình như nàng chưa bao giờ trải qua một cuộc tắm gội lẫy lừng thế này, tắm xong, nàng có cảm giác đúng là người mình nhẹ đi mấy cân.
Đám thị nữ mặc cho nàng ba lớp áo quần, không tính chiếc yếm trong cùng. Áo lót và yếm cùng một màu đỏ rực, thêu hình vàng nguyên bảo.
Lớp áo giữa là màu hồng, thêu rất nhiều những đóa hoa cúc màu vàng kim, lớp áo ngoài cùng là màu trắng, khá trơn, chỉ thêu mấy bông hoa nhí lẻ tẻ không rõ là loại hoa gì.
“Vương phi, Vương gia có tâm lắm đấy ạ. Từ khi ra khỏi phòng người hồi tối qua, ngài đấy đã kêu thợ của phường may may gấp quần áo cho người. Bộ xiêm y này là do các thợ may tốn cả đêm may gấp cho Vương phi đấy ạ. Vương gia chỉ mặc quần áo do thợ may cao cấp may, mà những thợ may cao cấp nhất nước Đại Kỳ đều ở trong vương phủ của Vương gia rồi. Trước khi Vương phi tới vương phủ, phủ này không hề có nữ chủ nhân, chẳng chuẩn bị bộ xiêm y nào, chỉ có thể may ngay tại trận thôi. Vương phi người xem thử coi, mặc có thích không ạ?”
Đám thị nữ đỡ Nhụy Bạch Y đến trước một chiếc gương dài chạm đất, xoay nàng ba vòng trước gương, để nàng tự ngắm vuốt bản thân trong gương.
“…… Cũng, cũng được.” Nhụy Bạch Y nói.
Thị nữ A cười: “Vương phi thích là tốt rồi ạ.”
Thị nữ B bưng một miếng ngọc tới, mở cái nắp nhỏ bên trên ra. Bấy giờ Nhụy Bạch Y mới biết thứ kia trông thì giống một miếng ngọc, nhưng thật ra lại rỗng ruột, đựng một món dạng cao không rõ là gì.
Thị nữ B chậm chậm bằng ngón áp út, định thoa lên mặt nàng, nàng lùi về sau một bước theo bản năng.
Thị nữ C cười nói: “Vương phi yên tâm, đây không phải là thuốc độc đâu ạ, nó là cao dưỡng da Tử Tuyết đấy. Ra ngoài có bỏ tiền to cũng chẳng mua được đâu, Vương gia phải mua về từ Đông Vực với giá cao đấy ạ.”
Nhụy Bạch Y nghĩ thầm: À, tương tự như kem thoa mặt chứ gì.
Tuy rằng Thiên Đình cũng có son phấn, nhưng nhưng không có nhiều loại phong phú như ở thế giới của Hách Liên Nhuận và Bạch Nhụy Nhụy. Nàng từng sống trong thế giới đó, nên mới biết mấy món như kem dưỡng da thoa mặt.
Thị nữ B chỉ thoa cao lên trán và cằm nàng, rồi lại cầm một miếng ngọc nữa lên, hình dạng hơi khác miếng kia. Cô ta cũng mở nắp ra từ giữa, ngọc này đựng một thứ dịch, cô hầu nói: “Vương phi, đây là dung dịch gạo nếp thần kỳ giúp trẻ ra đấy ạ. Thoa cái này lên, người có thể trẻ ra mười tuổi!”
Nhụy Bạch Y: “……”
“A, không đúng, năm nay Vương phi mới mười sáu tuổi mà, nếu như giảm mười tuổi, thì chẳng phải chỉ còn sáu tuổi thôi sao? Thế thì bé quá, trẻ ra một hai tuổi là được rồi.” Thị nữ B sửa miệng, thoa dung dịch chống lão hóa thần kỳ kia lên khóe mắt và hai má Nhụy Bạch Y.
Cô hầu thoa tầm - thứ gì đó lên mặt nàng. Cùng lúc đó, hai thị nữ khác dùng khăn lau từng lọn tóc cho nàng, lau xong, họ lại thoa gì đấy lên tóc nàng.
Xử lý xong tóc nàng, các cô hầu lại cầm tay nàng cắt sửa móng tay cho nàng. Cắt sửa móng tay xong, họ nâng chân nàng lên sửa sang móng chân của nàng.
Sợ nàng đói, giữa chừng họ còn bưng một lồng bánh bao canh lên cho nàng ăn.
Nàng ăn được một nửa thì suýt cộm rụng răng, bởi vì có một cục vàng nguyên bảo bé xíu được giấu trong bánh bao canh.
“Sao lại bỏ cái này vào?” Cả gương mặt Nhụy Bạch Y đều giần giật.
Thị nữ C đang cầm que ngọc kì da chết trên chân nàng nói: “Bẩm Vương phi, Vương gia kêu bỏ vào đó ạ.”
Nhụy Bạch Y: “…… Chàng ấy bị khùng à.”
Thị nữ A nói: “Không ạ, Vương gia không bị khùng đâu, ngài ấy muốn tặng cho Vương phi một niềm vui bất ngờ đó ạ. Vì Vương gia cũng thường xuyên bảo đám đầu bếp cho mấy thỏi vàng nguyên bảo bé xíu này vào đồ ăn của ngài ấy, nếu Vương gia ăn được thì sẽ vui lắm ạ.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng chỉ càu nhàu một tí thế thôi, ai cần họ trả lời nghiêm túc đâu, bởi vì Mộ Dung Nhuận bị khùng thật mà.
Sau khi tỉa tót xong hai chân nàng, hình như mấy cô hầu lại thoa gì đấy lên chân nàng, nhưng Nhụy Bạch Y đang đắm chìm trong món bánh bao canh ngọt lành nên cũng mặc kệ bọn họ.
Họ giải quyết xong chân nàng thì tóc nàng về cơ bản đã khô. Họ lại búi tóc cho nàng, lúc này thị nữ F chạy vào thúc giục: “Mấy cô đã xong chưa? Vương gia sắp chờ không nổi rồi!”
“Mau mau!”
Qua chiếc gương hoa, Nhụy Bạch Y thấy tay họ nâng lên rồi hạ xuống, búi cho nàng một búi tóc Kinh Hộc đẹp đẽ thoát tục bằng tốc độ gió cuốn mây tan.
“Được rồi được rồi!”
Đám thị nữ xách vạt váy chạy nhanh như chớp, không quay lại nữa.
(Búi tóc Kinh Hộc: Búi tóc tạo hình như chú chim dang hai cánh. Búi tóc này tồn tại trong thời Tam Quốc, cuối thời Hán.)
Nhụy Bạch Y nhìn chính mình qua gương hoa, nghĩ thầm trải qua hai canh giờ vần vò khốn khổ, cuối cùng kẻ bẩn thỉu dơ dáy như nàng cũng trở về dáng vẻ mà nàng quen thuộc, y như thay xương cốt hồi sinh vậy.
Nàng đợi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy Mộ Dung Nhuận đi vào, nhàm chán quá nên cầm một miếng bánh hình hoa lên ăn.
Nàng ăn liền ba miếng bánh mà vẫn chưa thấy người đàn ông kia đâu.
Nàng bèn đứng dậy khỏi bàn trang điểm, đi về hướng đám hầu gái chạy ra.
Đi được một lúc, nàng lại ngạc nhiên phát hiện ra hướng này không có cửa, nàng bèn quẹo vào hành lang bên trái, nhưng quẹo vào hành lang ấy rồi, nàng lại thấy hai hành lang khác, không rõ cửa ra ở bên nào.
Nhụy Bạch Y tức khắc cạn lời.
Chỉ là chỗ đi tắm thôi mà cũng có thể khiến nàng lạc đường được.
Đột nhiên, một tiếng “Bốp” vang lên, một quả bóng vàng đập vào chân nàng.
“Cô là người phương nào?!” Một người đàn ông đĩnh đạc cao ráo đi đến từ hành lang phía Nam, gương mặt chàng ta đầy vẻ hung ác nham hiểm, khí chất lạnh lẽo đáng sợ, đôi mắt hoa đào híp lại.
Họ cách nhau một tấm rèm trong mờ treo lục lạc vàng. Không biết có cơn gió từ đâu thổi tới, nâng tấm rèm lên, nàng có thể thấy rõ nửa khuôn mặt của chàng ta. Cùng lúc đó, người đàn ông cũng thấy rõ nửa khuôn mặt của nàng.
Thật ra qua tấm rèm trong suốt kia, Mộ Dung Nhuận có lẽ cũng thấy rõ nàng rồi, nhưng chàng không nhận ra nàng.
Nhụy Bạch Y nói: “Dương Tiểu Nhụy.”
“Cô lừa bổn vương chứ gì.” Mộ Dung Nhuận trông có vẻ rất tức giận.
“……” Nhụy Bạch Y không muốn nói gì cả.
Không phải nàng chỉ đi tắm thôi sao, vậy mà tên chết tiệt này đã làm như không quen biết nàng? Nhưng mà, hình như…… cũng hợp tình hợp lý.
Người đàn ông hất hai tấm rèm đi, nhanh chóng xông tới. Chàng vọt tới trước mặt nàng, chất vấn nàng: “Cô giấu Vương phi của bổn vương đi đâu rồi?!”
“……”
Nhụy Bạch Y nhìn cái mặt bự trông không hề giống giỡn cợt mà là cố tình tìm tòi, thực sự nghiêm túc hỏi nàng của Mộ Dung Nhuận, thực sự không muốn đáp lại chàng. Nhưng đúng lúc này chú rồng thần nhỏ trong thần thức lại phá lệ hiến chiêu cho nàng, “Tiểu vương phi, người mau trả lời câu này đi ạ!”
Nó huyên thuyên một câu với nàng.
Nhụy Bạch Y nghe nó nói xong thì đáp: “Trong lòng chàng đó.”
Nói xong, nàng thấy tê rần xương cốt.
Mộ Dung Nhuận: O.O
Sự lạnh lẽo và phẫn nộ trên nét mặt người đàn ông bỗng dưng tan đi.
Chàng sờ eo nàng, ôm nàng đến cạnh mình, “Cũng không xấu lắm.”
Nhụy Bạch Y: “……”
“Thẩm mỹ của chàng có vấn đề.” Nàng nói.
Mộ Dung Nhuận: “Nàng nghi ngờ thẩm mỹ của bổn vương, thì chẳng bằng nghi ngờ nhan sắc của chính nàng ấy!”
Nhụy Bạch Y: Rồi, chàng vui là được.
Mộ Dung Nhuận cầm một lọn tóc của nàng lên nhìn: “Rửa sạch bùn đất trên người rồi chứ?”
Mặt Nhụy Bạch Y cứng lại, nàng đáp: “Vâng.”
“Sạch là tốt rồi, không thì xốn mắt lắm,” Mộ Dung Nhuận ghét bỏ nói, bế ngang nàng lên.
Chàng bế được nửa đường thì ngừng lại, đứng bất động tại chỗ.
Nhụy Bạch Y ngẩng đầu nhìn chàng: “Sao thế?”
Mộ Dung Nhuận không nói gì, nhưng nàng thấy trái cổ nhô ra của chàng giật giật.
“Chàng……” Nhụy Bạch Y còn cảm giác được một thứ khác.
Bởi vì được chàng bế, nên nàng có thể cảm nhận rất là rõ ràng.
Dường như bị nàng bắt thóp, hai gò má trên gương mặt điển trai của Mộ Dung Nhuận nhuộm đỏ, nhưng ánh mắt chàng thì rất sâu thẳm. Chàng lại cất bước lần nữa, nhưng chàng không bế nàng ra ngoài, mà bế nàng trở về, quẹo vào hành lang khác.
Chàng đi mãi đi mãi, đi đến tận cuối hành lang.
[HẾT CHƯƠNG ]