Chương 4: Em gái của Roland ( góc nhìn của hoàng tử)
Cô ấy bất ngờ xuất hiện dưới bóng cây của những bụi hoa hồng, nơi vốn đã là chỗ ngủ ưa thích của tôi.
Một phụ nữ xinh đẹp, người với mái tóc dài màu xanh bạc được để theo kiểu tóc buộc lên, và đôi mắt to màu xám được bao viền bởi đôi lông mi cong dài.
Nó khiến tôi mất vài giây để nhận ra đó là em gái của Roland, bạn tôi.
Cô ấy tảng lờ tôi khi lắp đặt dụng cụ ma thuật vào giữa bụi hoa hồng.
Đó là dụng cụ ma thuật dùng để thu hình.
Rõ ràng là nó đặt ở vị trí này để thu hình khu vực quanh vọng lâu.
Đó là suy nghĩ ban đầu của tôi.
Cô ấy nhắc tôi phải giữ im lặng bằng cách đặt một ngón tay của cô ấy lên môi tôi.
Ờ thì, việc đó khiến tôi im lặng.
Tôi đã ngạc nhiên thêm một lần nữa khi tôi biết được rằng cô ấy muốn thu hình cuộc gặp giữa bạn tôi, Lamore, và bạn gái cậu ấy.
Thêm vào đó, với việc không hề biết gì về nó, có vẻ như việc Lamore và em gái Roland đã đính hôn với nhau lại thành một bất ngờ khác đối với tôi.
Dù bọn tôi là bạn cậu ta, tôi không giỏi đối mặt với Lamore.
Vì cậu ta quá đần, nên đôi khi tôi không thể nói chuyện với cậu ta được.
Mặc khác, trong khi tôi có thể có những cuộc đối thoại thú vị bất cứ khi nào với Roland, dựa trên sự thật rằng cậu ta có cái đầu tốt, tôi sợ cậu ta.
Tôi chưa từng nghĩ rằng một người thông minh như Roland lại để cô em gái quý giá của mình đính hôn với ai đó như Lamore.
Một khi Lamore biến mất, em gái của Roland bắt đầu xin lỗi vì sự vô lễ của mình.
Cô ấy có vẻ là một người có thường thức tốt.
Cô ấy còn chả thèm nịnh nọt tôi.
Thực ra cô ấy còn tặc lưỡi với tôi.
Và có chuyện gì với cái lí do tặc lưỡi với tôi vậy?
Cho dù cô ấy là một cô gái xinh đẹp, khá là đáng tiếc khi tính cách của cô ấy như vậy.
Tôi nghe được những điều kì quặc từ cô ấy khi cô giải thích tại sao lại quay hình hai người kia.
Có vẻ như cô ấy biết về tương lai… Và cô ấy đã cho tôi xem một cuốn tiểu thuyết dành cho phụ nữ, nói rằng đó là cuốn sách tiên tri.
Tôi đã tưởng cô ấy đùa, tuy nhiên, cảnh được viết trong đó tương tự như những gì vừa diễn ra.
Ý em muốn nói rằng cuốn tiểu thuyết này thực sự là cuốn sách tiên tri sao?
Cô gái đó bảo rằng tùy vào tôi có muốn tin cô ấy hay không, và tôi đã quyết định tin cô ấy.
Và rồi cô ấy bảo tôi rằng cô ấy coi tôi như một ai đó không hề quan trọng trong cuộc đời cô ấy.
Cô ấy bảo tôi rằng vì tôi là người đứng trên tất cả, không có hại gì nếu cô ấy kể mọi thứ với tôi.
Nghe được điều đó, khiến tôi muốn dính líu đến cô ấy.
Đó là tại sao tôi ép cô ấy hứa rằng cô ấy sẽ trở thành bạn của tôi.
*******
Vẻ ngoài của Roland cho một ấn tượng về một người đàn ông thông minh, với mái tóc bạc và đôi mắt xám được ẩn sau cặp kính viền bạc.
Bạn có thể nói rằng cậu ta là bạn thân nhất của tôi trong số bạn bè cùng lớp.
Tôi đã kể với cậu ta rằng mình đã làm bạn với cô gái đó.
“Cậu đã làm bạn với con bé?”
“Em gái cậu rất thú vị.”
“Đúng vây. Con bé thông minh và xinh đẹp và tôi tự hào rằng nó là em gái tôi.”
Roland mỉm cười rộng miệng., một điều khá hiếm ở anh ta.
“Khá là ngạc nhiên là cô ấy lại đính hôn với Lamore.”
“...Đầu óc của con bé đã hơi quá tốt.”
Roland người vừa mỉm cười khi nãy bắt đầu lẩm bẩm.
“Nhà Lamore đã mang đến lời đề nghị đính hôn để đổi lấy gia tài của gia đình tôi. Cha và tôi đã phản đối hôn ước. Tuy nhiên, con bé đó nói rằng tiếng tăm của nhà Lamore sẽ khiến các cuộc gặp mặt ngoại giao dễ dàng hơn…”
Roland trông có vẻ nhục nhã khi nhớ lại sự kiện đó.
“Khi con bé đề xuất sử dụng cuộc hôn nhân này như một cách kiếm lợi nhuận, vào lúc đó, trái tim tôi gần như tan vỡ vì sốc.”
Khuôn mặt của cô ấy bỗng hiện lên trong tâm trí tôi.
Cô gái xinh đẹp và vô cảm đó dường như không hề giống với cô gái trong tâm trí tôi, người luôn luôn tặc lưỡi của mình.
“Nếu như mà tôi tìm được bất cứ vết nhơ nào của Lamore, tôi sẽ hủy bỏ hôn ước của con bé…”
“A~ Đó là tại sao em lại làm mấy cái thu hình ư?”
“Ha~a?”
Tôi kể với Roland về việc cô ấy ghi hình cảnh ngoại tình của Lamore.
Khuôn mặt của Roland chuyển xanh.
.
.
.
“V-Vậy thì, cậu sẽ làm gì với chuyện của em gái cậu?”
“A~....Tôi nên nói sao nhỉ…”
Cậu ta làm một vẻ mặt xấu xa đầy toan tính, cái mà tôi đã quá quen thuộc.
“Cậu có vẻ tràn đầy năng lượng.”
Tôi rút lại lời nói mà tôi đã định nói.
“Xử tên Lamore đó nào.”
“Làm ơn đợi đã, em gái cậu bảo tôi rằng cô ấy muốn thu thập bằng chứng tố cáo Lamore để sự việc sẽ không xảy ra theo hướng hắn đã tính toán. Tôi thấy ta nên để em gái cậu làm điều cô ấy muốn.”
Roland ôm đầu khi cúi gằm xuống.
“Tôi luôn luôn đặt hạnh phúc của em gái mình lên ưu tiên hàng đầu!”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta giận dữ đến thế.
Đó hầu hết là vì em gái cậu ta quá dễ thương.
“Em gái Roland quả thực là mỹ nhân.”
“....Tôi sẽ không tha thứ nếu như cậu động tay vào con bé, cho dù cậu có là Hoàng tử hay không.”
“Chả phải cậu để cô ấy đi đến đính hôn với Lamore sao?”
Roland bắt đầu hét lên giận dữ.
“Con nhóc đó đã quyết định dùng cuộc hôn nhân của nó nhằm giúp đỡ nhà chúng tôi~”
Không cần phải nói rằng tôi không thể không cười lớn ở Roland, người đang hành động theo kiểu sis-con lần đầu tiên trước mặt tôi.
Chương 5: Nghiên cứu thị trường là thời gian hạnh phúc của tôi
Ở học viện mà tôi theo học, có một tòa nhà đặc biệt dành cho tầng lớp dân thường.
Tất nhiên, tòa nhà cho quý tộc tọa lạc ở một cánh khác hoàn toàn.
Thứ duy nhất chúng tôi chia sẻ là căng tin trường.
Tuy nhiên, một diện tích lớn trong căng tin được dành riêng cho quý tộc trong khi một diện tích nhỏ và không đáng kể được để lại cho phía thường dân.
Khi mà những chiếc bàn tròn dành cho quý tộc được dàn xếp với các khoảng cách cụ thể, nó đã chiếm rất nhiều khoảng trống vô dụng.
Tuy nhiên, các thường dân có bàn ăn dài và được xếp gọn gàng như một phòng ăn.
Còn với những người không thích ăn uống ở nơi đông người, có vẻ họ đã ăn trưa ở khu đất trống thay vì ở đây.
Nhân tiện thì, khu đất trống dành cho thường dân và quý tộc cũng được chia tách hoàn toàn.
Tôi ghét kiểu tiêu chuẩn kép này.
Với tôi, các thường dân là nguồn tài nguyên quý giá… như là đối tượng nghiên cứu của tôi.
Các sản phẩm tôi phát triển vốn là những vật dụng thiết yếu cần thiết cho thường dân, những thứ như vốn là thiết bị tiện lợi và tiết kiệm thời gian, những món đồ đáng yêu và không đắt đỏ cùng với thức ăn trong tầm giá rẻ nhưng không kém phần ngon miệng.
Những thứ này sẽ không bao giờ được tạo ra nếu như tôi đã không làm bất cứ nghiên cứu nào trên số lượng thường dân.
Hơn nữa, nhiều hết mức có thể, tôi muốn nghe ý kiến của các thường dân dưới danh nghĩa người tiêu dùng.
Đó là tại sao, trong khu căng tin này, tôi luôn chọn ngồi ở chỗ sát ranh giới giữa khu vực của quý tộc với thường dân.
Tôi thích nghe cuộc nói chuyện về những xu hướng mới nhất giữa các thường dân.
Tuy nhiên, rất nhiều trong số họ sợ tôi và không dám đến ngồi gần tôi.
Nó sẽ tệ đấy nếu mấy người không kiếm nổi chỗ ngồi nào khi nơi này trở nên đông đúc đó, biết chứ.
“No- Nogger-sama!”
Đây là lần đầu tiên một cô nàng thường dân gọi tôi.
Tôi đã rất mừng!
Tôi cố gắng nở ra nụ cười thân thiện nhất có thể.
“Chuyện gì vậy?”
“............A,ano.”
“Ừm.”
“Đó, có phải những chiếc giày đó hiện đang rất thịnh hành ở trung tâm thành phố không ạ? … Thứ lỗi cho tôi nếu câu hỏi đó thô lỗ với tiểu thư!”
Tôi mỉm cười với cô ấy sau khi tôi nhìn xuống giày mình để xác nhận điều đó.
“Những chiếc giày này thực sự rất thoải mái đó, bạn biết chứ?”
Nghe những gì tôi nói, đôi mắt cô gái đó sáng rực lên.
“Tôi cũng muốn đôi giày đó.”
“Tôi rất mừng! Đây là một trong những sản phẩm mới của tôi!”
“E~!”
Mặt cô ấy hiện lên sự ngạc nhiên.
“Tiện đây, ngay lúc này chúng tôi chỉ có màu nâu đỏ, vậy nên, bạn muốn mua với màu nào?”
“Eh, vậy thì, tôi nghĩ màu xanh đậm sẽ ổn, màu vàng nhìn cũng đáng yêu đó, tiểu thư có nghĩ vậy không?”
Tôi lấy ra một cuốn sổ tay từ trong túi và ghi chép lại những màu cô ấy nhắc tới cho tôi.
Với một vẻ mặt vui vẻ, tôi nói với cô ấy.
“Tôi sẽ làm những đôi giày với màu này, vậy nên bạn có thể cho tôi biết ý kiến bạn khi chúng được hoàn thành không.”
“Tấ~ tất nhiên chứ!”
“A~ Ano! Việc đó có ổn với tiểu thư không khi cho tôi cùng xem sản phẩm mới?”
Một cô gái khác hỏi tôi.
Tôi gật đầu với cô ấy với một nụ cười lớn.
“Có ổn không nếu tôi tham gia cùng nữa?”
“Tất nhiên! Bạn nghĩ loại màu nào sẽ tốt?”
“Với tôi thì, đó là màu xanh rêu.”
Tôi vừa gật đầu vừa ghi chép.
“Yulias.”’
Vào lúc đó, hoàng tử gọi tên tôi.
“Ta có thể gặp em một lúc được không?”
E~ Ngay lúc này là thời gian tôi nghiên cứu thị trường~ Tôi không muốn đi.
“Có phải Điện hạ có việc cần bàn với thần?”
“Mang cuốn sách tiên tri đó ra đây.”
“A~ Thần tự hỏi có phải là Banache-san bắt đầu bám theo ngài không, thưa Hoàng tử?”
“Yuliaa, em đã biết về nó ư?”
“Tại sao thần nên biết về nó chứ?”
“Em đã biết từ đầu, người đó sẽ đến tiếp cận ta, đúng không? Tại sao em lại giữ im lặng về nó?”
Tôi mỉm cười với ngài ấy.
“Bởi vì, điều đó thực sự thú vị, phải không?”
“..........Em có phải con người không vậy?”
“Ừ thì, khá tuyệt khi hưởng chút vui vẻ, phải không?”
Hoàng tử thở dài trước khuôn mặt tươi cười của tôi.
“Em có thể mang nó ra để tôi có thể đọc kĩ được không?”
“Thần hiểu rồi. Mọi người, cảm ơn vì đã dành thời gian quý giá của mình với tôi hôm nay. Mấy người không phiền nếu ta nói chuyện cùng vào thời gian khác chứ?”
Những thường dân đó gật đầu vui vẻ với tôi.
Tôi cúi nhẹ đầu trước khi rời chỗ đó.
Chương 6: Đây là lời tiên tri, ta đoán vậy (góc nhìn của hoàng tử)
Yulias đi theo sau lưng tôi.
Tôi dẫn đường cô ấy tới một văn phòng tạm thời vốn đã được chuẩn bị cho tôi.
Roland vốn đã ở đó chào tôi với một vẻ mặt ngạc nhiên khi tôi mang Yulias vào.
“Cảnh gặp mặt với hoàng tử xảy ra ở phần hai.”
Ngay khi cô ấy lấy ra cuốn tiểu thuyết với cái tiêu đề ngớ ngẩn đó, tôi nhanh chóng lật đến đoạn đó.
Càng đọc người tôi càng run rẩy.
“Chẳng phải nó sẽ tệ cho tôi nếu tình trạng hiện tại được giữ nguyên sao?”
“Nó sẽ không tệ đến thế đâu! Ngài chỉ phải thả thính cô ta một chút… lúc này thôi.”
Yulias có vẻ như không hiểu lý do khiến da mặt tôi xấu dần.
“Ta sẽ không bao giờ ngủ ở đó lần nào nữa.”
“Thần đã sửa lại chỗ đó rồi. Ý thần là hoàng tử ngủ trên cỏ thì hơi quá giống với một thường dân phải không?”
Tôi cảm thấy hối hận vì cái này hoặc cái khác.
“Mấy người đang nói về vấn đề gì vậy?”
Tôi có thể nghe thấy giọng tò mò của Roland.
Đúng rồi.
Tôi là hoàng tử của đất nước này và tôi vừa đọc cuốn tiểu thuyết đáng xấu hổ này.
“Có bất cứ cảnh nào cho Roland ở đây không?”
“Tất nhiên rồi! Anh trai thần không chỉ đẹp trai mà còn thông minh và chân thành; thần thực sự tự hào vì có anh ấy là anh trai.”
“Em cũng là bro-con luôn hả?”
Tôi nhanh chóng lật qua trang khác và nhìn Yulias.
“Câu chuyện của Roland ở đâu?”
“Nó ở nửa sau. Ma~ anh trai là một Bá tước nên anh ấy sẽ rời khỏi bức tranh sớm thôi.”
“Em đã giúp Roland hay làm gì đó đúng không?”
“...........Không phải như thế đâu.”
Yulias, mắt em đang đảo đi chỗ khác đấy.
Có một cái nhìn trống rỗng trên mặt Roland.
“Hai người đang nói cái gì vậy?”
“Anh trai, anh đã thấy người phụ nữ nào nghịch nước ở đài phun nước chưa?”
“A, có một người như thế~ hôm đó anh quá bận, nên anh đã vờ như không thấy nó?”
“.....Anh trai, anh vẫn nhớ khuôn mặt cô ta chứ?”
Roland cố nhớ lại một lúc trước khi mỉm cười với Yulias.
“Anh không nhớ khuôn mặt cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy có mái tóc hoe vàng.”
“Nó ổn cho anh khi quên đi điều đó.”
“Chẳng phải tốt hơn khi không dính líu đến nó sao?”
Tôi lẩm bẩm mà không hề suy nghĩ.
“Tại sao em không bảo tôi về việc đó?”
Khi Yulias nghe thấy điều đó, cô ấy đáp lại tôi một cách không công bằng.
“Thần đã nghĩ rằng điều đó sẽ là một dấu hiệu thú vị.”
Một lý do tồi tệ.
Trong cuốn tiểu thuyết này, hoàng tử và Lamore sẽ trở thành tình địch.
Đáng sợ quá!
Sao em nỡ làm thế với tôi?
Người phụ nữ đó đã từng ôm hôn Lamore đã tông vào tôi sáng nay.
Mắt cô ta lấp lánh, trong khi lưng cô ta rung lên khi cô ta xin lỗi tôi.
Trong lúc tôi vừa nói [Đừng lo], ngay lập tức tôi nghĩ rằng điều gì đó không tốt sẽ xảy đến nếu tôi không đọc cuốn sách tiên tri mà Yulias đã cho tôi xem càng sớm càng tốt.
Tôi cảm thấy có một thế lực bí ẩn nào đó cứ tiếp tục kéo tôi vào trong bóng tối.
“Ai đã viết cuốn sách tiên tri này.”
“Mathilda-san.”
Tôi nghĩ tai mình nhầm.
“Có phải Mathilda, bảo mẫu trước đây của tôi?”
“Đúng vậy.”
“Uwa~ Mathilda là người phụ nữ kế thừa dòng máu của nữ thần báo tử đó.”
“Nữ thần báo tử là những linh hồn thông báo cái chết cho chủ nhân chúng, phải không?”
“Có phải em viết chúng mà không hề hiểu hết sao? Nữ thần báo tử cũng sở hữu sức mạnh nhìn trước tương lai. Sức mạnh đó đã biến quyển sách này thành lời tiên tri.”
Cho dù tôi đang giải thích điều đó cho cô ấy, Yulias vẫn tiếp tục làm ngơ tôi trong khi cô ấy lẩm bẩm.
“Đó là tại sao Mathilda-san trông luôn luôn tươi trẻ và xinh đẹp, cho dù cô ấy có một người con trai cùng độ tuổi với hoàng tử. Mình ghen tị quá.”
Tôi không rõ cô ấy đang ghen tị vì điều gì nữa.
“Con trai Mathilda-san cũng là một người đẹp trai và là một nhân công chăm chỉ.”
Cái gì? Em đã đánh mất trái tim mình vào tay con trai của Mathilda ư?
“Có phải em đã bị quyến rũ bởi con trai của Mathilda, Michael?”
Nước da của Roland bắt đầu chuyển xấu.
“Đúng! Michael-san hiện đang làm việc ở tiệm thiết kế của em ở trung tâm thành phố. Vì cậu ta có vẻ ngoài đẹp, rất nhiều phụ nữ mà nhắm đến cậu ta đã tiêu tiền ở cửa hàng của em! Em phải chắc chắn rằng cậu ta sẽ làm việc cho em lâu dài! Đó thực sự là một ưu đãi khi có ai đó mà vẻ đẹp của họ mãi không tàn phai! Là một chủ của hàng, em không thể không yêu điều đó được!”
Cái gì vậy?
Mình cảm thấy mình vừa chứng kiến một điều mà mình không nên biết đến.
“Dù sao thì, ta muốn Mathilda ngừng viết thứ này.”
“....Nhất định không được!”
“Tại sao?”
“Bởi vì nó là sản phẩm bán chạy nhất của thần.”
“Chuyện này là vì tiền sao?”
“Với thần, tiền là tất cả.”
Ah~ Đủ rồi.
Mình cảm thấy mình sẽ không thể thay đổi được ý muốn của cô ấy.
……..Không, đợi một chút……….
“Em cần bao nhiêu để đưa tôi ra khỏi bức tranh?”
“......E?”
Tôi có thể thấy mắt cô ấy lóe sáng.
“E~, nhưng mà…. Không được….Nếu ngài nghĩ về lợi nhuận, sẽ khó để đưa hoàng tử ra khỏi bức tranh…. Điều đó hoàn toàn không thể!”
Đầu óc của cô gái đó thực sự quá tốt khiến tôi bối rối.
“Tuy nhiên, ta có thể rút lui vì ta cảm thông với nữ chính người không bị ảnh hưởng bởi quyền lực của ta khi cô ấy đã quyết định thay vào đó cặp với Lamore.”
“..........Hoàng tử điện hạ, là Mathilda-san viết cái này đấy.”
Tôi ngã gục xuống bàn mình.
“Ma~ Thần sẽ truyền đạt lại với Mathilda-san rằng hoàng tử sẵn sàng trở thành con ngựa bình phong.”[note19037]
“.........Làm ơn cứu ta.”
Vào lúc đó tôi đã hiểu là mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc này.