Chương 1: Tôi có một vị hôn phu
Tôi, người vốn giỏi về thương mại, đã được sinh ra trong một gia đình Bá tước.
Tên tôi là Yulias Nogger.
Tôi 17 tuổi và hiện đang theo học tại học viện.
Cha tôi, mẹ tôi và anh trai lớn của tôi đều là những con người có năng lực với cái đầu chứa đầy nhưng kế hoạch kinh doanh. Do vậy, gia đình chúng tôi có thể được coi là quý tộc giàu có.
Được bao quanh bởi những người như thế, hiển nhiên tôi cũng trở nên yêu tiền. Lẽ tự nhiên, tôi lớn lên trở thành một quý cô với đầu óc kinh doanh, người ghét cái ý nghĩ mất đi thứ gì đó.
Từ việc khai thác hàng hóa, sách báo và vân vân, tới việc lựa chọn ấn phẩm ra mắt, mua bán nhu yếu phẩm và nhiều thứ, tôi làm được hết tất cả những thứ đó.
Chuyển chủ đề, tôi có một vị hôn phu.
Đó là con trai cả của nhà Hầu tước, Lamore Chorione.
Tuy nhiên, mặc dù anh ta có một khuôn mặt ưa nhìn, đầu óc anh ta lại thiếu đi suy nghĩ thấu đáo.
Khi mà nhà Hầu tước là bên đề nghị hôn ước trước, cộng thêm việc thứ hạng của họ cao hơn nhà chúng tôi, chúng tôi thấy không có lý do nào để từ chối nó.
Nhưng mà, mặc dù thứ hạng của họ cao hơn, thực tế họ lại nghèo hơn chúng tôi.
Chỉ bằng việc quan sát nhà của họ, hiển nhiên thấy rằng họ đã đổ tiền vào những món đồ nội thất vô vị và những thứ khác.
Khi ai đó hỏi rằng làm sao chúng tôi lại biết, chỉ có thể nói là trong kinh doanh, tin đồn trao tay cùng với tiền.
Bỏ qua việc khuôn mặt anh là là thứ nhiều người ghen tị, tôi không thấy anh ta có điểm nào hấp dẫn cả.
Ma~Cho dù chồng mình có là thằng ngốc đi nữa, nó vẫn được tính là một giao kèo tốt chừng nào tôi còn sử dụng được danh hiệu Hầu tước, phải không?
Đó là những gì tôi đã từng nghĩ.
***********
Đó là vào năm thứ 2 ở học viện của tôi khi tôi bắt đầu thay đổi suy nghĩ nông cạn của mình.
Làm thế nào mà mọi chuyện lại thành ra thế này?
Chương 2: Nữ chính là học sinh chuyển trường
Học sinh chuyển trường đến khi tôi bước vào năm thứ 2 ở học viện.
Cô ấy là con gái của một Bá tước với một thường dân.
Cả hai chúng tôi đều có chung danh hiệu là con gái của một nhà Bá tước; tuy nhiên, với mái tóc vàng dài, gợn sóng và đôi mắt xanh to tròn bó bọc trên một khuôn mặt nhỏ nhắn, tôi đã khá bối rối khi nhìn cô ấy.
Cảm giác như tôi đã gặp cô ấy ở đâu đó trước đây.
Tên của cô gái đó là Yuri Banache.
Với một vẻ ngoài đáng yêu và một cá tính hấp dẫn, hôn phu của tôi ngay lập tức đổ gục trước cô ấy.
*********
“Tôi sẽ không cưới cô.”
Vì hắn đặc biệt triệu gặp tôi, tôi đã khá ngạc nhiên khi những lời đó đi ra từ miệng anh ta.
“Tôi tuyệt đối sẽ hủy bỏ hôn ước giữa hai chúng ta.”
“Ha~Tôi hiểu rồi.”
Gã này đúng là một thằng ngốc.
Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ta lúc đó.
Ý tôi là, gia đình Hầu tước của anh ta đã yêu cầu chuyển trước số tiền mà sẽ được dành để trang trải lễ đính hôn theo dạng hàng tháng, kiểu dạng tiền gửi theo kì hạn.
Tôi cần lấy lại tiền của nhà chúng ta.
Đó là suy nghĩ thứ hai của tôi.
“Ngừng bắt nạt Yuri đi!”
Eh? Tôi có làm vậy đâu? Ý anh là anh muốn tôi bắt nạt cô ta à?
Điều đó là không thể kể cả khi anh nhờ tôi làm thế.
Nếu anh muốn tôi làm vậy, anh sẽ trả tôi bao nhiêu?
Sau khi nói hết những gì anh ta muốn nói, hôn phu của tôi ngay lập tức bỏ đi.
“Nếu như anh có thể hủy bỏ hôn ước, vậy thì hãy vui lòng làm thế tùy ý anh.”
Tôi lẩm bẩm trong miệng với một nụ cười nhẹ trên mặt trong lúc nhìn vị hôn thê của mình rút lui về phía sau.
******
Tôi cuối cùng cũng hiểu được tại sao tôi lại cảm thấy rằng mình đã từng gặp Miss Banache trước đây.
Cô ấy khá tương đồng với nhân vật nữ chính, Banache-san.
Tôi bắt đầu lẩm bẩm tựa đề của cuốn ngôn tình đang rất nổi tiếng giữa các cô gái thường dân.
[Trái tim tôi đang đập rộn ràng, cho dù tôi có trở thành một quý tộc đi nữa, tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức!] Đó là một câu chuyện được viết cho tôi và nhân vật nữ chính đó tương đồng với Banache-san.
“Tiểu thư của tôi? Vừa nãy người có nói gì à?”
“Không có gì đâu, Mathilda-san.”
“Vậy thì tiếp tục nào.”
Cho dù Mathilda-san đã 65 tuổi, cô ấy thực ra là tác giả người đã viết cuốn tiểu thuyết [Trái tim tôi đang đập rộn ràng, cho dù tôi có trở thành một quý tộc đi nữa, tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức!]
Cho tới vài năm về trước, cô ấy là vú em cho hoàng tử của đất nước này.
“Nếu anh ấy là hoàng tử, vậy thì tại sao anh ấy lại ngủ dưới bóng của bụi cây ở Vườn Hoa Hồng?”
“Ít nhất hãy để anh ấy ngủ ở trong vọng lâu! Chúng ta cần cho những cô nàng thường dân thứ để mơ mộng về nó!”
Tình tiết của cuốn tiểu thuyết với cái tiêu đề buồn cười này là câu chuyện về một nữ chính thường dân người vốn là con gái ngoài giá thú của một Bá tước. Cô chuyển đến Học viện và sắp sửa trải nghiệm những khung cảnh lãng mạn với những nam quý tộc này.
Có lý do nên cuốn tiểu thuyết này được làm cho những cô nàng thường dân.
“Hoàng tử sẽ không bao giờ ngủ ở một nơi lộ liễu như thế.”
Mathilda-san bắt đầu phồng má.
Cô ấy đúng là một người dễ thương.
“Nhưng, nếu những quý tộc đọc nó, họ chắc chắn sẽ tìm ra rằng đó chính là hoàng tử của đất nước này, vậy nên chúng ta cần thay đổi chúng một chút…”
“Hoàng tử, vị hôn thê của người và Onii-sama của người, tất cả bọn họ đều được đưa vào đây…”
“Đúng vậy, mặc dù cái tên đã được thay đổi bằng tên khác.”
Đúng vây, những nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này thực sự dựa trên những hình mẫu có thật.
Tôi sẽ gặp rắc rối nếu những người khác phát hiện ra câu chuyện này dựa trên câu chuyện thật đang diễn ra xung quanh giới quý tộc.
Thế nên câu chuyện này được dành cho thường dân.
Mathilda-san người đã làm vú em cho hoàng tử trước đây vốn không chỉ quen thuộc với hoàng tử. Cô ấy cũng biết những quý tộc quyền lực khác mà đang cùng độ tuổi với hoàng tử.
Tương tự với hôn phu của tôi và anh trai lớn của tôi cũng không phải là ngoại lệ.
Vào thời điểm đó, bằng cách nào đó, tôi có linh cảm xấu.
Lý giải ra thì, có vẻ như tình huống ở học viện trông khá tương đồng với khung cảnh được viết trong cuốn tiểu thuyết. Dù tôi đang có cuộc gặp với Mathilda-san, tôi vẫn không thể xóa đi nỗi lo lắng vốn đang cuộn trào trong lòng mình.
Chương 3: Tôi sẽ không quấy rầy giấc ngủ của ngài
Đó là vào khoảnh khắc tôi nhìn thấy Banache-san lần nữa khiến tôi nhận ra ngi ngờ của mình là đúng.
A~ Cảnh này nó tương tự như trong cuốn tiểu thuyết.
Ý tôi là, chẳng phải nữ phản diện được tạo trên hình mẫu của tôi sao?
Bởi thế, chẳng lẽ tôi đã mắc sai lầm khi tạo ra kiểu cài đặt đó sao?
Tôi cảm thấy máu như bị rút hết khỏi khuôn mặt mình vậy.
Cuốn tiểu thuyết vẫn chưa kết thúc, nhưng ở giữa câu chuyện, nữ phải diện người được tạo theo hình mẫu của tôi sẽ bị kết án do hành vi bắt nạt của mình trước khi hôn ước bị hủy bỏ, do đó khiến cô cảm thấy quá nhục nhã khi tiếp tục theo học ở Học viện.
Kể cả khi mình chẳng làm gì, mình vẫn sẽ bị trừng phạt ở hồi kết sao?
Chỉ bởi vì vị tiểu thư bị hủy bỏ hôn ước, đừng có đồng loạt kết án cô ấy như thể cô ấy đã phạm phải tội lỗi nghiêm trọng vậy…
Chuyện đó là không thể, phải không?
Mình sẽ không để Banache-san tự tung tự tác đâu.
Mình sẽ không bao giờ để người khác bôi nhọ phẩm giá của mình bằng việc kết tội mình được!
Cô định ngụy trang việc ngoại tình của mình bằng việc đổ lỗi cho việc tôi bắt nạt cô ư?
Tôi sẽ xem cô làm thế kiểu gì!
Với con nhỏ đó, cuốn tiểu thuyết đó sẽ giống như là cuốn sách của lời tiên tri,
Tuy nhiên, cuốn tiểu thuyết đó cũng giống như là cuốn sách của lời tiên tri đối với tôi.
Hãy bắt đầu với việc thu thập bằng chứng.
Tôi đã biết rằng mình phải tìm bằng chứng để chỉ ra rằng hôn ước của tôi bị hủy bỏ là do gã Hầu tước đó đã ngoại tình sau lưng tôi, tôi cũng cần phải đảm bảo rằng những bằng chứng cho thấy tôi “đã bắt nạt” những nhóm khác thực ra không hề tồn tại.
Đó là suy nghĩ của tôi trong vòng 3 giây khi tôi nhìn Banache-san ngã sấp mặt trước mắt tôi.
*********************
Tôi bắt đầu cuộc phản công của mình bằng việc hướng đến cái ao nơi mà hoa hồng đang nở rộ.
Tất nhiên, đây là địa điểm để cô ta điên cuồng tình tứ với hôn phu của tôi dựa trên những gì được viết trong cuốn sách tiên tri.
Tuy vậy, có rủi ro cao nếu tôi đi thẳng đến đó.
Đó là tại sao tôi quyết định đi đường vòng quanh cái ao nơi tôi trốn đằng sau những bụi hồng, cho phép tôi có tầm nhìn bao quát toàn bộ cái ao; cùng lúc đó, tôi cũng quyết định thu lại cuộc gặp gỡ của bọn họ bằng một thiết bị ghi hình ma thuật.
Tiện lợi thay, bụi hoa hồng dày đến nỗi che đi cả chân người, biến đây trở thành nơi hoàn hảo để trốn.
Tôi vội vã đi đến nơi đó.
*************************
…...Ở đó đã có người đến trước.
Hoàng tử của đất nước này hiện tại đang ngủ ở đây.
Giống như những gì Mathilda-san đã nói trước đây, ngài ấy hiện đang nằm dưới bóng cây.
Hơn nữa, đôi mắt của ngài nhanh chóng mở ra khi nhận thấy sự hiện diện của tôi.
Bên dưới mái tóc đen nhánh đó, một đôi mắt xanh màu bầu trời đang lườm tôi.
Tôi cũng lườm lại anh ta một lúc, tuy nhiên, tôi không quên rằng mình là một phụ nữ đang làm nhiệm vụ.
Phớt lờ vị Hoàng tử, tôi bắt đầu chuẩn bị dụng cụ ma thuật.
“.............Ta chắc chắn là, ngươi là em gái của Roland, đúng không?”
“Shhh, làm ơn hãy im lặng.”
Banache-san xuất hiện ở hiện trường ngay khi tôi vừa hoàn tất việc lắp đặt thiết bị ma thuật, và ngay lập tức sau đó, hôn phu của tôi xuất hiện.
Có vẻ như họ đang nói về điều gì đó.
Tôi không thể nghe được nội dung cuộc đối thoại, tuy nhiên, hôn phu của tôi đã nắm tay Banache-san suốt thời gian đó.
Miệng tôi bắt đầu cười toe toét vì hướng phát triển như tiểu thuyết này.
“Đó là Hầu tước Lamore, phải không?”
“Đúng vậy, hôn phu của thần.”
Hoàng tử trở nên im lặng sau khi tôi trả lời câu hỏi của ngài ấy.
Khi hai người đó rời khỏi hiện trường, tôi cất thiết bị ma thuật đi trước khi đối mặt với hoàng tử và hỏi,
“Hôm nay là ngày nào?”
Hoàng tử lấy ra chiếc đồng hồ từ trong túi áo khoác của mình trước khi cho tôi câu trả lời.
Tôi cúi đầu trước ngài ấy với một nụ cười.
“Vì sự thất lễ của thần vừa rồi, thần thực sự xin lỗi.”
“............Không sao cả. Hẳn phải có lí do sâu xa nào đó cho tất cả việc này.”
“Không phải đâu. Thần chỉ thu thập nguyên liệu để bọn họ không bao giờ có được thứ trái tim họ khao khát mà thôi.”
Với thái độ không đổi, Hoàng tử hỏi tôi,
“Ngươi sẽ còn quay lại đây sao?”
“Đúng vậy.”
“Đây là nơi ta ngủ trưa.”
Tôi vô thức tặc lưỡi.
“Oi.”
“Thần xin lỗi vì vừa nãy.”
“Đó là lần đầu tiên ai đó tặc lưỡi trước mặt ta.”
“Vừa rồi là sai sót của thần! Còn về việc đến đây, nó sẽ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi.”
Hoàng tử nhìn tôi đầy nghi hoặc.
“Sớm thôi, hôn phu của thần sẽ kết tội thần và hủy bỏ hôn ước.”
“Làm sao ngươi biết được điều đó?”
“Có một cuốn sách tiên tri.”
“.............Cho ta xem.”
Tôi không còn cách nào khác ngoài lấy cuốn tiểu thuyết đó ra.
“.....Nhà ngươi đang đùa ta hả?”
“Thần không hề! Làm hơn hãy đọc đoạn này! Bởi vì nó là cảnh vừa nãy đã xảy ra.”
Khi hoàng tử mở đến trang có cảnh tương tự như sự việc vừa nãy, ngài ấy bắt đầu cau mày lại.
“Người không nhất thiết phải tin thần!”
“.......Vậy thì, sau khi đọc nó, ngươi định làm gì tiếp?”
“Dựa trên cuốn tiểu thuyết, thần trở thành một kẻ không chỉ ngu ngốc mà còn ghen ghét.”
Khóe môi ngài ấy bắt đầu co giật.
“Tuy nhiên, trên thực tế, thần không hề ngu dốt hay có ý định ganh ghét gì hết. Thay vì đó, thần không hề có chút cảm xúc nào đối với hôn phu của mình.”
“Có ổn không nếu ngươi khai báo như thế?”
“Sau tất cả thì, Điện hạ đâu phải là ai đó quan trọng trong cuộc đời thần.”
“.................”
“Thần không có ý xấu khi nói vậy. Hơn nữa, nó không hề có điểm bất lợi nào cho thần cả.”
Tôi hạ thấp lông mày của mình xuống.
“Chúng ta chỉ gặp nhau ở đây do tình cờ và ngoài những dịp gặp gỡ hiếm hoi ra, ngài cơ bản là một người đứng ở địa vị quá cao đến nỗi thần chưa từng cùng đối thoại trước đây.”
“Ngươi là em gái Roland. Đúng không?”
“Đúng vậy. Thần là Yulias từ gia đình Bá tước Nogger.”
“Ta với Roland là bạn tốt của nhau.”
Tôi cười khi nghe thấy câu trả lời nhanh chóng từ hoàng tử, như thể súng máy xả vào tôi vậy.
“Thưa Điện hạ, ngài là bạn của anh trai thần và không phải của thần. Chưa kể, trong kiểu tình huống như thế này khi một người đã được dự định gả cho một người khác, phía người lớn sẽ không tha thứ nếu ngài làm bạn với một người khác giới đâu. Nếu hôn ước của thần bị hủy bỏ, thần sẽ khiến gã hôn phu rơi vào đau khổ như thần đã sắp đặt với một cú chốt. Hơn nữa, sẽ tốt hơn nếu Điện hạ không dính líu đến một người như thần.”
“............Ta hiểu rồi.”
Hoàng tử thở dài đáp lời tôi.
“Ta sẽ tha thứ cho em vì tới đây. Thay vào đó, từ giờ trở đi, em là bạn tôi.”
Tôi thật sự không hiểu anh chàng này.
Tôi lại tặc lưỡi lần nữa.
“Đây là lần đầu tiên ta thấy một tiểu thư tặc lưỡi của cô ấy. Từ giờ, mong em giúp đỡ.”
Anh ấy có vẻ vui khi tôi hành động như thế.
Vì thế, tôi không thể làm gì mà tặc lưỡi lần thứ ba.
Mặt trans khi dịch xong đoạn này: