------ Bên trong TTMS Time Upper-----
Cô đang đến khu vực chuyên về thời trang và phụ kiện, ở đây có hẳn tầng chuyên về thời trang...
tầng phục vụ thời trang nam, tầng thời trang nữ... chia khu vực bình lưu, trung lưu và thượng lưu...
Cô thì hay mặc đồ bình dân trong cái kho quần áo ở nhà quen rồi! Váy, áo... hàng hiệu cũng có thừa... chưa đụng tới..!!
Cô đến đây là có lý do... Cô nghe nói công ty anh hai vừa ra mắt dòng thời trang Mẹ & Con gái rất hot và đẹp... Cô muốn tạo bất ngờ cho mẹ...!!
Anh hai có đặt thiết kế riêng cho cô và mẹ nhưng mẹ cô cứ gạt ra... Thế mới thấy, trọng lượng của Anh hai... hơi bị nhẹ... trong mắt cả ba và mẹ... Tội ảnh!!
Nhưng nếu là của cô mua, mọi chuyện... sẽ khác! Cô tin vậy...
Cô đến tầng thời trang dành cho bậc thượng lưu... Dĩ nhiên, cô không thể mua... đồ bình dân cho Mẫu hậu đại nhân rồi!
Cô lựa và bắt gặp nhiều mẫu mà cô rất ưng ý... Cô nói với nữ nhân viên:
_ Tôi lấy cặp váy này, cặp giày này và cặp áo ở kia nữa!
Cô lựa thêm túi xách, vừa hay chọn được cái đúng ý...
_ Chị thanh toán cái này cho tôi luôn!
cái túi khá tương đồng về màu sắc nhưng hơi khác phần thiết kế...
Của cô trẻ trung... Của mẹ quý phái...
_ Vũ ca... Lôi ca... Khanh ca... Em rất muốn cái túi xách ấy!!
Cô nghe giọng nói mềm mại như nước này rất quen... là nữ chủ??
Chặc, ở trường gặp chưa đủ, đến đi mua đồ cũng " ám" cô là sao...?
_ Này! Mọt sách... nhường lại cho tôi! Tôi ra giá gấp đền cho cô...
_ Đây...!
Cô đưa ngay lập tức... làm nam chủ Đoàn Tịnh Vũ có hơi giật mình...!
Lý do anh giật mình là vì... không nghĩ nhỏ mọt sách chịu nhường... dễ dàng đến vậy...??
Bọn anh đều chứng kiến nhỏ cãi tay đôi với Doãn Mặc Long đến... khiến hắn câm miệng đuối lý... điên tiết mà không làm được gì...!?
Phải ngậm bồ hòn làm ngọt...
Đủ biết... cô không phải dạng vừa... đâu...??
Nhưng sao lại nhường dễ dàng... cho bọn anh quá thế này!!
Bọn họ thắc mắc nhìn cô, cả nam chính lẫn... nữ chính...
Thật ra, cô ta thấy cô có vẻ nóng tính... sẽ giúp bạch hoa liên như ả đây tỏa sáng...
Chỉ là... thật ngoài dự kiến mà!!
.
.
.
.
Cô không kiên nhẫn nói:
_ Mỏi...
Cả bọn anh đều thắc mắc, liền hỏi lại:
_ Mỏi...??
_ Là mỏi tay...?? Thưa các đồng học đáng kính ạ!
???... Nữ chủ hơi sượng... Cô nói với thái độ kiểu đó... thì ả bắt bẻ đằng nào đây...!?
Ả gượng cười đón lấy, cố nặn ra lời:
_ Cảm ơn... bạn!
Cô nhìn qua nam chủ Đoàn Tịnh Vũ... chằm chằm...!
Anh ta liền khinh thường cô, nghĩ rằng cô đang muốn lấy lòng anh ta... Thật là không biết thân phận...!?
Cô vẫn đứng đó... nhìn anh ta không rời mắt...!
Anh ta có chút tự mãn nhếch môi, bố thí cô từ:
_ Gì??
Cô cũng ném trả anh ta từ nhẹ nhàng... không kém...!?
_ Tiền...!
Rồi cô chìa tay ra, nhẹ nhàng đòi " nợ" . Cô cà thẻ thanh toán rồi, phải trả lại tiền cho cô chứ!!
Cuộc đời của nam chủ Đoàn Tịnh Vũ... chưa bao giờ mất mặt như HÔM NAY...!!
Anh ta đã... nhầm to về cô!?
Anh ta sượng chín cả người, nhanh chóng rút ví ra thanh toán cho cô... Còn cô thì " tốt bụng" nhắc nhở:
_ Gấp ...
Anh ta nghe vậy, không tự chủ hỏi lại:
_ Sao lại gấp ...?
_ Lúc nãy, anh bảo vậy mà...!
Anh ta sượng tiếp tập , đúng là chính miệng anh ta đã nói vậy mà!
Người ta lấy vậy là đúng rồi!
Chỉ tại nãy giờ lo " ảo tưởng sức mạnh" nên nhất thời quên mất...!!
AAAAAA... ĐÂY GỌI LÀ TỰ LÀM TỰ CHỊU MÀ!!
.
.
.
.
Cô nhận được tiền, liền quay qua chị nhân viên nói:
_ Chị ơi! Mẫu này còn hàng không ạ?
_ Dạ còn ạ!
_ Lấy em cái y vậy nha!
Mấy tên nam nhân nghe cô nói xong, đứng hình luôn tại chỗ...
Phải rồi! Sao bọn anh không lấy cái khác cùng mẫu...
Rốt cục nãy giờ là bọn anh giành túi xách hay... giành nhục nhã đây??
Khi không lại giành với người ta... trong khi mẫu y nguyên vẫn còn hàng...??
gã nam nhân kia thì ê mặt ... mà Đoàn Tịnh Vũ anh ê mặt tận... ...!
Tự dưng, rốt cục bị ê mặt như vậy... ??
Là tại ai...?? Tại anh, tại cô hay là...
Nam chủ Tịnh Vũ khẽ liếc qua nữ chủ:
_ Cầm... Lần sau muốn mua gì nhớ xem cho kĩ... Hiểu không ?
Anh ta không gọi là " Cầm nhi" mà chỉ gọi độc mỗi chữ " Cầm", đủ thấy anh ta đang mơ hồ tức giận với...
Nữ chủ...!
.
.
.
.
Nữ chủ uất hận trong lòng, cố nén lại dịu dàng đáp:
_ Ưm... Em hiểu rồi...!
.
.
.
.
Mua đồ xong thì cô ghé tầng thượng nhà hàng ăn xế nhẹ...
Vâng! Cô chỉ ăn " nhẹ" thôi!
Cô đang ăn thì... lại nghe giọng điệu chảy nước bẽn lẽn:
_ Chào! Tụi mình lại gặp nhau rồi... Thật có duyên...!
Là nữ chủ...!
Cô che miệng, cố nhai hết miếng thịt... Nữ chủ thấy cô không trả lời, liền nhập vai yếu đuối:
_ Hức... Cậu ghét mình sao? Mình... mình không cố ý giành túi xách với... cậu mà!!
_...
Cô vẫn im lặng, cô bị... nghẹn rồi!!
Nắm lấy cơ hội có được đất diễn trời ban, cô ta lại:
_ Mình... xin lỗi bạn! Hức... mình dù rất thích nó nhưng sẽ... nhường lại bạn... hic... hic... mà!!
Nam phụ Diệp Chấn Lôi và nam chủ Đoàn Tịnh Vũ thoáng thấy biểu hiện
" dị thường" của cô...
_ Này! Cô sao thế...!?
_...
Cô ra dấu vào lưng mình... Thấy thế, nam chủ Đoàn Tịnh Vũ vỗ lưng giúp cô...
Nam phụ Diệp Chấn Lôi lấy khăn cho cô...
Nam chủ còn lại... Lại Nhật Khanh cũng không khoanh tay đứng nhìn, liền rót lấy cốc nước... cho người bị nạn...!
Nữ chủ thấy không ai quan tâm tới mình, cô ta tức lồng lộn, mặt vặn vẹo khó coi...
Tiếc là, lúc này không ai quan tâm mặt cô ta méo tròn ra sao cả??
_ KHỤ... - Cô ho mạnh, văng cục thịt viên ra ngoài...
Trời ạ! Đường đường là Thiên Nguyệt khét tiếng... người nghe tên là bỏ chạy như cô...
Lại có ngày suýt chết vì... thịt vò viên?
_ Hơ... Hơ...
Cô cố điều hòa nhịp thở... May quá! Suýt chết kiểu này... thật nhục nhã mà..!!
Cô thở đều nhẹ nhõm, nói:
_ Cảm... ơn!
Bọn nam phụ, nam chính cũng suýt... rớt tim với cô...
Con gái con lứa... Ăn uống kiểu gì mà sặc suýt chết... Sợ thật!!
Bọn anh lần đầu tiên gặp tình huống như vầy... nên tim đập, tay run là điều tất nhiên!!
Nó khác hẳn cảm giác sinh tử khi đấu súng, hay cầm dao chém giết thông thường...
Cô... thật giỏi dọa người...!!
Bọn anh đều không hài lòng với chỉ câu cảm ơn của cô, đồng thanh đáp:
_ CẢM ƠN SUÔNG VẬY SAO...??
Vì các anh đồng thanh nên cô hơi giật mình. Thông cảm, mới suýt chết nên... tim còn yếu!!
Mấy anh thấy cô giật mình, tưởng là cô sợ nên ra điều kiện nhỏ...
Thế quái nào lại tiếp tục đồng thanh đồng tiếng:
_ ĐÃI CƠM ĐI...!!