Edit: Dil
Beta: Hạ Y
_________
Trên đường lớn tiếng người ồn ào, chen vai thích cánh, nhưng sự náo nhiệt này không hề ảnh hưởng đến Yến Lâu.
Cả người cậu đều trong trạng thái ngỡ ngàng, linh hồn như bay trong không trung, mãi vẫn chưa tìm được chỗ dừng chân.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải cậu đang nằm mơ không? Chưa tỉnh ngủ phải không? Nhất định là cậu chưa tỉnh ngủ, thảo nào cậu cứ cảm thấy hôm nay bệ hạ lạ lạ.
Nhưng mà… giấc mơ này đẹp thật, cậu không muốn tỉnh lại.
Nicholas bất đắc dĩ nhìn Yến Lâu đang thất thần, nếu không phải đang nắm tay, nhất định vừa chớp mắt đã bị dòng người chen chúc lạc mất rồi.
Y nhìn trái phải sau đó chú ý đến cửa hàng kẹo phía đối diện, nghĩ đến tên Yến Lâu đặt cho đám mèo, y cảm thấy hẳn là Yến Lâu thích kẹo, có lẽ đồ ăn có thể khiến cậu tập trung sự chú ý chăng?
“Yến Lâu, phía đối diện có cửa hàng kẹo kìa.” Tiếng nói hơi chìm ngập trong tiếng hò hét náo nhiệt, Nicholas đến gần cậu nói: “Có muốn đi xem thử không?”
“Hả?” Yến Lâu ngơ ngác nhìn y: “Kẹo?”
“Đi thôi!” Nicholas kéo cậu đến cửa hàng kẹo, trên đường quá nhiều người, hai người đi hơi khó khăn.
Mới đi tới ngoài cửa, không khí đột nhiên dao động.
Yến Lâu chợt ngẩng đầu, mờ mịt liếc nhìn không trung, nháy mắt đã trở lại là chủ tiệm đại nhân thông minh lanh lợi ngày thường.
“Mở phó bản!” Cậu liếc nhìn dòng người đang chen chúc trên đường chính, nhanh chóng phát hiện bốn năm người trẻ tuổi khác biệt trong đó, hẳn là người chơi bị phó bản thả vào đây: “Bệ hạ, thần phải sang quảng trường bên kia, trung tâm của phó bản ở đó.”
Nicholas nhìn cửa hàng kẹo gần trong gang tấc, do dự trong chốc lát rồi kéo cậu: “Không vội, cũng đã đến rồi, vào mua ít kẹo trước đã.”
Yến Lâu hơi lưỡng lự, rồi vẫn vâng theo Nicholas vào trong cửa hàng.
Nicholas bật cười nói: “Ta vẫn nghĩ rằng cậu để ý cái ăn hơn chứ, nào ngờ lại là người cuồng công việc.”
Cuồng công việc…
Yến Lâu nhớ lại trạng thái ngày thường của mình, không thể không thừa nhận cậu đúng là như thế. Lúc còn sống, bởi vì bận công việc mà cậu thường quên ăn, do đó bị bệnh đau dạ dày, sau khi chết đi cảm giác đói bụng cứ luôn giày vò cậu, nhưng vẫn không làm hao mòn nhiệt tình của cậu đối với công việc.
Với lòng sự nghiệp mạnh mẽ trước sau như một của cậu, thật sự xứng với từ cuồng công việc.
Vừa bước vào cửa hàng kẹo, mùi thơm ngọt đã xộc vào mũi, không khí cũng ngọt ngào giống như kẹo vậy. Có lẽ là bị hương ngọt trong không khí xông đến, Yến Lâu lại bắt đầu choáng váng, cả người đều ngẩn ngơ không biết đêm nay là đêm nào.
Vào cửa hàng ít người, nhưng Nicholas vẫn không buông tay cậu ra.
Nhân viên cửa hàng kẹo cũng đứng ở cửa nhìn đoàn người diễu hành, nhất thời không chú ý chào khách.
Nicholas nhìn các loại kẹo xinh đẹp xung quanh cửa hàng, thấy hơi khó khăn, y chưa bao giờ ăn kẹo, chỉ có thể hỏi ý kiến của chính Yến Lâu: “Yến Lâu, cậu muốn ăn cái nào?”
“Thần?” Yến Lâu liếc nhìn từng hộp kẹo, các loại kẹo đều được đóng gói cực kỳ mê người. Thứ này là thứ ngon lành trong miệng người khác mà cậu khao khát từ thời thơ ấu, nhưng hiện tại cậu đã là người lớn rồi, nào còn thích ăn kẹo nữa chứ?
Thấy cậu mất lúc lâu mà chưa đưa ra được lựa chọn, Nicholas gọi nhân viên đến, hỏi: “Ở đây có kẹo dẻo không?”
Nhân viên đáp: “Có, cả một dãy bên này đều là kẹo dẻo, có vị trái cây, vị sữa, vị socola…”
Nicholas cắt lời: “Không chọn nữa, lấy mỗi vị một ít đi.”
Nhân viên chưa từng thấy mua kẹo như thế, hơi sửng sốt, lát sau ngơ ngác gật đầu: “À, được, được.”
Nicholas cầm một viên kẹo dẻo hình mèo màu cam đưa cho Yến Lâu: “Nếm thử xem?”
Là kẹo dẻo vị quýt, mềm dẻo dính răng, hơi ngọt ngấy. Cậu cắn kẹo nhai mấy cái, đột nhiên bật cười: “Ăn một viên kẹo dẻo rồi… Có phải nên ăn thêm kẹo viên cho công bằng không?”
Nicholas cũng cười, y lập tức bảo nhân viên cửa hàng lấy thêm một túi kẹo viên, sau đó nói khẽ: “Tiếc là không có kẹo hồ lô.”
Yến Lâu cười tít mắt nói: “Thôi, lần này cho kẹo hồ lô miễn bị ăn vậy.”
Cậu nhận hai túi kẹo, theo Nicholas ra khỏi cửa hàng kẹo.
Lúc này pháo hoa ở quảng trường đã tạm ngừng rồi, nhưng buổi biểu diễn lại càng náo nhiệt.
Người hóa trang thành nữ phù thủy đội mũ nhọn, mặc áo khoác rộng, cưỡi chổi thần và đĩa bay, tay liên tục rắc những đốm sáng nhỏ rực rỡ xuống dưới, những đốm sáng đó rơi vào trong tay người sẽ biến thành một món quà nhỏ, có thể là kẹo, bánh quy, kẹp tóc…
Người hóa trang thành tinh linh đứng trên sân khấu di động, người xinh đẹp nhất vẫy tay trồng một cái cây ở giữa sân khấu, chớp mắt đã trở nên xum xuê, các tinh linh ngồi trên cành cây ca hát nhảy múa, tiếng ca du dương hòa vào bầu không khí náo nhiệt.
Có người dắt từng cái bọc nước to, trong bọc nước là thiếu nữ mặc váy đuôi cá, họ xoay tròn nhảy lên linh hoạt trong nước, giống y như người cá trong truyền thuyết.
Đủ kiểu biểu diễn phong phú, cái nào cũng tuyệt vời, khiến người xem không kịp nhìn.
Yến Lâu không chú ý đến buổi biểu diễn, cậu khuếch tán từng chút từng chút âm khí ra ngoài, âm khí nhạt không đến mức ảnh hưởng sức khỏe của cư dân, nhưng có thể khiến cậu kiểm soát tình hình trong và ngoài quảng trường, mỗi động tác của người chơi đều bị cậu nhìn thấy.
“Ngài muốn mua diêm không?” Một cô bé mặc áo choàng màu đỏ xách một giỏ que diêm đến gần, đôi mắt to đen nhánh cong thành hình trăng khuyết, trông cực kì vui vẻ.
Yến Lâu thoáng sửng sốt, không rõ cô bé hóa trang cô bé bán diêm hay cô bé quàng khăn đỏ nữa, chỉ có thể dở khóc dở cười từ chối cô bé: “Không cần, cảm ơn.”
Cô bé phủ áo choàng đỏ lên cái giỏ nhỏ, lúc mở ra lần nữa trong giỏ đã biến thành pháo hoa hình bom và tên lửa.
“Vậy cái này thì sao? Pháo hoa kiểu mới nhất năm nay đó.”
Khóe miệng Yến Lâu giật giật, nhớ lại tiết mục ngắn nào đó: “Không, cái này cũng không dùng được.”
Cô bé thất vọng mếu máo, lại đổi đồ trong giỏ lần nữa, lần này là thanh socola.
“Cái này thế nào? Thanh socola thơm thơm giòn giòn.”
Nicholas cười hỏi cô bé: “Còn có cái khác nữa không?”
“Có nhiều lắm.” Đôi mắt to của cô bé nhìn qua nhìn lại hai người mấy lần, đột nhiên cười hì hì nói: “À, có rồi, cái này nhất định có thể bán được!”
Cô bé nhét giỏ vào dưới áo choàng, lúc lấy ra lại, bên trong đã tràn đầy hoa tươi.
Nicholas im lặng một hồi, rồi cười lấy ra một đồng bạc, nói: “Được, ta mua cái này.”
Yến Lâu cho cô bé một nắm kẹo, cũng chúc cô bé ngày lễ vui vẻ.
Cô bé lấy được kẹo và tiền vui vẻ hòa vào đoàn người náo nhiệt, lát sau lại nhìn thấy cô bé chặn người khác lại, hỏi: “Ngài muốn mua que diêm không?… Vậy kẹo thì sao?”
Yến Lâu: “…”
Đây đúng là nhân tài kinh doanh, nếu không phải tuổi tác chiều cao không hợp, cậu còn nghi là Glan hóa trang chạy ra kiếm tiền tiêu vặt nữa đó.
“Cho này.” Nicholas đưa hoa cho Yến Lâu.
Yến Lâu sửng sốt, nhận lấy: “Sao bệ hạ lại mua cái này?”
Nicholas nói: “Bạn nhỏ ra sức chào hàng như thế, dù sao cũng không thể để cô bé về tay không nhỉ?”
Yến Lâu tỉnh ngộ, hóa ra là vì bệ hạ yêu quý con dân, không nhẫn tâm để cô bé thất vọng.
“Sao thế? Không thích à?” Nicholas thấy vẻ mặt cậu nhàn nhạt, bèn hỏi.
“À… cũng được.” Yến Lâu đáp: “Thần chỉ đang nghĩ, cái giỏ của cô bé có cơ quan gì đó phải không? Hay là đạo cụ ma pháp gì đó?”
Nicholas nói: “Giỏ chỉ là giỏ bình thường thôi, mấu chốt là áo choàng của cô bé, bên trong giấu một không gian trữ đồ nhỏ, có thể cho cô bé biến chút ảo thuật dọa người.”
Yến Lâu thật sự không chú ý đến áo choàng của cô bé, cả quá trình đều quan sát cái giỏ, cũng không nhận ra thực tế giỏ đã bị đổi rồi, trước đó cậu còn định mua lại cái giỏ để nghiên cứu thử xem, may mà chưa nói, nếu không đã khiến bệ hạ cười chê rồi.
Nicholas đưa tay lấy một bông trong bó hoa, nhìn một lúc rồi nói: “Cô bé buôn bán cũng đầu tư đó, đây hẳn là giống thành Rhine mới gây trồng ra trong năm nay.”
Yến Lâu hơi kinh ngạc: “Mỗi năm thành Rhine đều sẽ gây trồng rất nhiều giống mới, bệ hạ đều biết sao?”
“Sao có thể chứ.” Cho dù trí nhớ của Nicholas có tốt đi chăng nữa thì cũng không thể nào nhớ được chuyện nhỏ như thế này: “Mỗi tháng Brian đều sẽ lấy hoa tươi thành Rhine gây giống để đổi, ta từng thấy trong vương cung, cho nên hơi ấn tượng.”
Yến Lâu nhớ lại chuyện trước kia mình tự ghen với mình ở trước cửa vương cung, nhất thời nghẹn lời.
Đúng lúc này trong dòng sông socola bắn lên một cột nước, vô số socola cá nhỏ giống y như cá rơi xuống, đoàn người lập tức reo hò tràn đến bên bờ sông hứng cá socola.
Yến Lâu nói: “Chúng ta cũng qua xem thử nhé?”
“Ừ.”
Quá nhiều người tràn đến bên kia, mặc dù Yến Lâu và Nicholas thực lực cao, nhưng ở đây đều là cư dân của thành Angos, họ không thể tách người ra, nên chỉ có thể bị sóng người đẩy đi.
Bên cạnh Yến Lâu là một ông chú ăn mặc cực kỳ lòe loẹt, ông ta cao to, bắp thịt rắn chắc, còn mặc áo choàng rộng giống ý như bá tước ma cà rồng, cổ áo bành ra rất to, giống như khảm đầu vào một cái ô lộn ngược vậy.
Bị người xô đẩy, ông ta chen sang bên này, cổ áo to đó bỗng chốc phủ lên đầu Yến Lâu, tạo một khoảng bóng râm lớn cho cậu.
Cậu yên lặng chốc lát, nghiêng đầu chân thành nói với Nicholas: “Bệ hạ, thần hối hận rồi, chúng ta vẫn nên đi thôi.”
Nicholas nhìn đầu người chen chúc xung quanh, không biết làm sao: “Được.”
Thế là hai người lại vất vả chen ra ngoài, đi ngược chiều còn khó khăn hơn bị người đẩy đi, không cẩn thận chút là sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Thật vất vả phá vòng vây ra ngoài, ngay cả Nicholas cũng đổ mồ hôi.
Y hơi buồn cười nói: “Trước kia ta đứng ở nơi cao nhìn lễ hội sôi nổi, đây là lần đầu tiên tự mình tham dự… Hình như hơi khác với trong tưởng tượng của ta.”
Cũng không phải là không giống nhau, trong biển người náo nhiệt, hoặc là là nước chảy bèo trôi, hoặc là từ bỏ kịp thời. Náo nhiệt vẫn náo nhiệt, đông nghịt vẫn cứ đông nghịt, biển người đông đúc đến nỗi khiến Yến Lâu nhớ lại giờ cao điểm buổi sáng, đó thật sự là đoạn hồi ức đáng sợ.
Rời khỏi trung tâm dòng người chen chúc, chớp mắt hai người thấy thoải mái hơn, cảm giác cả không khí cũng trở nên trong lành.
Yến Lâu vừa đi ra, nhất thời không nhìn kỹ bị thứ gì đó vướng chân, cậu cúi đầu nhìn, một nhóc mập mặc áo ngắn tay in hình pikachu tủi thân ngồi xổm dưới đất.
Nhóc mập ngẩng đầu, buồn rầu hỏi: “Chào anh, xin hỏi anh có nhìn thấy anh trai em không?”
Yến Lâu: “… Anh trai em là ai?”
Hiếm có người đáp lại, nhóc mập lập tức đứng dậy, kéo hình pikachu trên áo ra cho cậu xem: “Nhìn thấy không, đây là pikachu, anh em mặc charizard!”
Nicholas nghiêng đầu hỏi cậu: “Charizard là gì?”
Yến Lâu im lặng một hồi, đáp: “Là một con rồng mập bụng bự có đuôi bốc cháy.”
Nicholas mờ mịt: “Đuôi… bốc cháy?”