Edit: Dil
Beta: Hạ Y
_____________
Yến Lâu giới thiệu tình hình trước mắt của tiệm cho Nicholas.
“Nhân viên của tiệm à?”
Yến Lâu gật đầu, nói: “Hai cô bé rất có thiên phú, không bao lâu nữa là có thể giúp đỡ rồi. Muốn tăng sức mạnh của tiệm búp bê, chỉ dựa vào một mình thần thì bận lắm, những việc bọn búp bê có thể làm lại hạn chế, nhận vài nhân viên thích hợp có thể khiến thần nhẹ nhõm hơn rất nhiều.”
Nicholas nhìn cậu hồi lâu: “Không chỉ bởi vì có thiên phú thôi đâu nhỉ?”
Yến Lâu cười cười: “Chuyện gì cũng không giấu được bệ hạ. Trong tiệm búp bê có vài nhân viên là dân bản địa, có thể giảm bớt rất nhiều mâu thuẫn, cũng thuận lợi cho tiệm hòa nhập vào thế giới Hắc Ám.”
“Mặc dù tiệm búp bê độc lập trong game sinh tồn, nhưng suy cho cùng tọa lạc ở thế giới Hắc Ám, chúng thần không thể nào cứ mãi tách rời với bên ngoài được.”
Nicholas nghe xong im lặng một lúc lâu, cảm khái: “Trác Vũ Sênh là thợ búp bê đầu tiên của các giới, thực lực của cậu ta mạnh hơn cậu, nhưng về mặt này thì lại không bằng cậu.”
“Bệ hạ và ngài Trác quen nhau sao?” Yến Lâu cũng rất tò mò về vị chủ tiệm đầu tiên chỉ tồn tại trong truyền thuyết này.
“Có thể xem là vậy.” Nicholas sắp xếp lại lời nói: “Trác Vũ Sênh… là người không ở không nổi. Lúc ở thế giới Âm Dương cậu ta luôn phiêu bạc, từ khi game sinh tồn thiết lập mối liên hệ giữa các thế giới, nơi cậu ta thăm thú ngày càng nhiều hơn. Theo chính cậu ta nói, mục tiêu của cậu ta là lưu lại truyền thuyết của mình ở mỗi một góc của mỗi thế giới, khiến tên tuổi của cậu ta lưu truyền muôn đời, bền lâu không suy.”
Nicholas nhớ lại lời nói hùng hồn khi đó của Trác Vũ Sênh, buồn cười lắc đầu: “Cậu ta thật sự không nói khoác, cậu ta gần như đã làm được, chí ít mọi người ở thế giới Hắc Ám đều biết cậu ta.”
“Nghe có vẻ là một người phóng khoáng tùy tiện, vậy tại sao ngài ấy lại xây dựng tiệm búp bê định cư ở thế giới Hắc Ám chứ?” Yến Lâu cảm thấy, chuyện trói buộc bước chân của mình như này không phải là chuyện Trác Văn Sênh sẽ làm.
“Chính cậu ta nói là vì cho tiểu đồ đệ mới thu một nơi an thân.” Nicholas nói: “Ta không tin lắm, nhưng sau khi tiệm búp bê bước vào con đường phát triển đúng đắn, cậu ta thực sự đã chuyển giao nơi này lại cho Vân Kỳ, tiếc là…”
Yến Lâu thấy sắc mặt y không tốt, đang muốn chuyển đề tài, nhưng lại nghe Nicholas nói: “Nhắc đến thì trước đây ta còn tưởng rằng cậu và Trác Vũ Sênh biết nhau, cậu không biết cậu ta sao?”
Yến Lâu hơi sửng sốt, lắc đầu: “Không, trước kia thần không biết người này.”
“Vậy thì lạ đấy.” Nicholas nhìn cậu: “Nếu đã không quen biết thì sao Trác Vũ Sênh lại bổ nhiệm cậu làm cửa hàng trưởng chứ?”
“Gì cơ?” Lúc này Yến Lâu thật sự kinh ngạc, người bổ nhiệm cậu lại là Trác Vũ Sênh? Nhưng cậu không hề quen người ta mà?
Nicholas nói: “Thôi, bạn của Trác Vũ Sênh ở khắp thiên hạ, có lẽ hai người đã từng gặp mặt rồi không chừng.”
Yến Lâu im lặng, trong ký ức lúc còn sống của cậu chắc chắn không có người này, trừ khi anh ta đổi tên. Còn sau khi chết đi… hai mươi mấy năm đó hơn nửa thời gian là cậu đầu óc mơ hồ, có lẽ thật sự đã từng gặp cũng không chừng.
“Sau này gặp người ta hỏi cái là rõ thôi.” Nicholas nói: “Vẫn là nói về tiệm búp bê đi.”
Yến Lâu lấy lại tinh thần, nói: “Trừ nhân viên của tiệm ra, thần còn muốn thiết lập người tuần tra trong phó bản.”
Nicholas nhướng mày: “Người tuần tra?”
“Đúng vậy, ý tưởng người tuần tra này xuất phát từ phó bản đặc biệt.” Yến Lâu bình tĩnh nói: “Búp bê từng có suy nghĩ phản kháng, dù có tạm thời trấn áp chúng thì qua một khoảng thời gian chúng có thể vẫn sẽ chờ cơ hội làm loạn. Thần bận rộn công việc, không thể thường xuyên vào phó bản quan sát, vậy nên thần muốn cho người tuần tra thay thần định kỳ kiểm tra phó bản, như vậy có thể hạ thấp xác suất đóng cửa của phó bản đặc biệt.”
Nicholas suy nghĩ trong chốc lát: “Cũng được, người được chọn thì sao?”
Người tuần tra giống như khâm sai cổ đại vậy, nhưng cần phải cảnh giác tình trạng dối trên gạt dưới cấu kết với nhau, người được chọn tuần tra cần phải cẩn thận.
Yến Lâu mím môi, nói: “Trước mắt vẫn chưa có ai cực kỳ thích hợp cả, còn cần phải đào tạo.”
Nicholas an ủi cậu, nói: “Bây giờ không gấp, cứ từ từ thôi.”
“Ngoài ra, thần muốn thử thành lập bảng khen thưởng phó bản.” Yến Lâu nói đến việc gặp được bà Lan và Lan Y ở đảo Búp bê: “Nếu game sinh tồn đã có phó bản thanh lý tiến hành nghiêm phạt đối với hành vi của người chơi, vậy tại sao không thể có phó bản như thế này tiến hành khen thưởng người chơi?”
Nicholas hơi cau mày, nói: “Điều này không phù hợp với mục đích chính của game sinh tồn.”
Yến Lâu đáp: “Cho nên, mục đích chính của thần là dùng nó để dưỡng lão cho NPC và nhân viên.”
Quy mô game sinh tồn càng ngày càng lớn, các loại nhân viên cũng càng ngày càng nhiều, trước đây thật sự chẳng ai suy nghĩ đến vấn đề dưỡng lão. Chỉ có điều, Nicholas là vua, đối với chuyện này cũng có chút ít lĩnh hội, y dịu dàng nói: “Cậu suy nghĩ rất chu đáo, nhưng chuyện này có thể thông qua hay không vẫn là ẩn số, đợi tháng ba sang năm cậu có thể thử đệ trình đơn xin với văn phòng chính.”
Mỗi năm game sinh tồn đều sẽ xét duyệt hiệu quả của bộ máy cấp dưới trong một năm, đại khái tương đương với đánh giá hiệu suất.
Yến Lâu đang muốn nói tiếp thì nghe thấy tiếng khóc lớn từ xa tới gần, chỉ chốc lát đã nhìn thấy bóng dáng Dorothy chạy như bay đến.
Búp bê không có nước mắt, nhưng tiếng gào khan của Dorothy cũng long trời lở đất, khiến người ta không nhịn được nghi ngờ cô nhóc đã gặp thảm nạn gì đó khủng khiếp lắm.
“Hu hu hu cha tồi…” Dorothy vừa gào khóc nhào tới kéo quần áo y lau mặt, vừa mở to mắt đáng thương mách: “Cha tồi, em trai đánh em!”
Nicholas nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Yến Lâu.
Yến Lâu đen mặt, cắn răng nói: “Dorothy, cha em ở đây này!”
Dorothy im bặt ngừng khóc, cô nhóc cố gắng ngửa đầu nhìn người bị mình kéo vạt áo, lại đưa đầu nhìn ra sau, lúc lâu sau mới chậm rì “ồ” một tiếng, nhưng lại không buông tay.
“Cha tồi, chuyện này không trách em được.” Dorothy nhìn sắc mặt Yến Lâu xấu đi, mếu máo nói nhỏ: “Ai bảo hai người mặc đồ gần giống nhau chi, làm em nhìn nhầm.”
Yến Lâu nhìn trường bào trăng sao trên người mình, lại nhìn áo khoác ngoài trên người Nicholas, hoa văn quả thực hơi giống nhau.
Cái này có tính là đồ đôi không? Miễn cưỡng cũng được tính ha?
Cậu tranh thủ thu lại suy nghĩ không đứng đắn, lại nghe Dorothy nói: “Em còn nói sao đột nhiên cha tồi lại cao như vậy chứ? Hóa ra…”
Gân xanh hai bên thái dương Yến Lâu giật giật, nếu không phải vướng Nicholas ở đây, cậu buộc phải đè cơn tức xuống thì lúc này hẳn là Dorothy đã đổi cơ thể mới rồi.
Vấn đề chiều cao, nằm trong top những đề tài cậu căm ghét nhất đời này.
Nhận ra sắc mặt cậu xấu hơn, Dorothy lanh lợi đổi đề tài: “Cha tồi, anh đẹp trai này ở đâu ra thế?”
Yến Lâu: …
Cậu nên vứt con nhóc này ra ngoài, gọi cậu là cha, gọi bệ hạ là anh, có phải chê mạng lớn không?
Nicholas giơ nắm tay lên che miệng, nhưng không ngăn được tiếng nhịn cười truyền vào tai Yến Lâu.
Yến Lâu trợn mắt nhìn Dorothy, quay người xin lỗi Nicholas: “Xin lỗi, bệ hạ, Dorothy tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, thất lễ rồi.”
Nicholas cười xua tay, nói: “Không sao, rất… dễ thương.”
Trước ánh mắt uy hiếp của Yến Lâu, Dorothy ngoan ngoãn buông tay, sợ hãi mò ra sau lưng Yến Lâu kéo phần đuôi của trường bào.
“Em tới đây làm gì?” Yến Lâu đau đầu hỏi: “Louis đâu?”
Dorothy nhìn sang chỗ hành lang dài, búp bê đeo mặt nạ khóc rất ăn ý ló đầu ra khỏi góc. Louis vẫn luôn đi theo Dorothy, nhưng Dorothy chạy nhanh quá, trong chốc lát cậu bé không theo kịp, Louis thấy người lạ thì thẹn thùng không dám ra ngoài.
“Đúng rồi, em đến mách lẻo!” Cuối cùng Dorothy cũng nhớ lại mục đích của mình: “Cha tồi, em trai xấu đánh em!”
Yến Lâu nhìn cô nhóc, nói: “Đáng đời!”
Dorothy đã từng là trùm của tiệm búp bê, hiện tại vị trí bá chủ đã đổi người rồi, Yến Thành gặp người nào đánh người đó đã thành công thượng vị, hơn nữa còn đánh chị đại cũ khóc.
Mặc dù lòng đề phòng của Yến Thành cao, còn nóng nảy dữ dội, nhưng người không xâm phạm lãnh địa của cậu ta thì cậu ta sẽ không đếm xỉa, đáng tiếc tính cách của Dorothy lại thích chọc ghẹo, không ở yên cứ đi chọc người khác, vậy nên bị đánh quả thực rất đáng.
Dorothy: “… Em muốn đổi cha!”
Yến Lâu: “Ha.”
“Thật đấy, em thấy anh trai bên cạnh ngài được đấy.” Dorothy nhỏ giọng nói: “Anh ấy đẹp trai quá! Ngài nói xem, bảo anh ấy làm cha em thì thế nào? Cha dượng cũng được!”
Yến Lâu hít sâu một hơi, trước ánh mắt cười như không cười của Nicholas, nhấc bím tóc nhỏ của Dorothy vứt ra ngoài.
Louis trốn trong góc xông ra, thân thủ nhanh nhẹn đón được Dorothy rơi xuống đất theo đường parabol, sau đó vác cô nhóc đang giả chết chạy trốn như bay.
Yến Lâu giữ khuôn mặt không biểu cảm, nghiêm chỉnh vững vàng nói với Nicholas: “Bệ hạ, thần dẫn ngài đi tham quan sảnh trước.”
Nicholas mắt mày đều cười, cực kỳ nghe lời đi theo cậu, nhưng được nửa đường lại đột nhiên mở miệng hỏi: “Búp bê vừa nãy là cậu làm à?”
Yến Lâu hơi khựng lại, sau khi cứng đờ mấy giây mới làm như không có chuyện gì xảy ra nói: “Ừm, búp bê đầu tiên thần làm, tên Dorothy, khá là… nghịch ngợm.”
“Nhìn ra được.” Nicholas cười nói: “Mặc dù hơi thẳng thừng lỗ mãng, nhưng cũng rất dễ thương.”
Yến Lâu nghĩ, nào chỉ hơi thẳng thừng lỗ mãng, là cực kỳ luôn á? Cậu thường xuyên nghi ngờ lúc chế tạo Dorothy quên phân trí lực cho cô nhóc, mới làm cô nhóc thường làm ra hành động khiến người khác thấy thương cho chỉ số thông minh như thế.
Lúc này, bầu trời đột nhiên nổ tung ánh sáng bạc rực rỡ, sau đó hoa lửa tươi đẹp đầy cả bầu trời đêm, khiến sao trời nhất thời phai màu.
“Lễ hội bắt đầu rồi.” Yến Lâu nhìn pháo hoa bên ngoài, quay đầu nói với Nicholas: “Bệ hạ, chúng ta ra xem thử nhé?”
“Được.”
Trung tâm của lễ hội cuồng hoan là quảng trường, hầu hết màn trình diễn đều tụ tập ở đó, đợi đến sau khi cả thành phố diễu hành mới rải tiếng nói cười khắp các phố lớn ngõ nhỏ của thành Angos.
Trời vừa tối, đã nghe bên phía quảng trường truyền đến tiếng vang sôi động, nhìn pháo hoa liên tục trên bầu trời, tiệm búp bê bên này cũng trở nên náo nhiệt.
Hoặc nói, là cả thành phố đều bắt đầu sục sôi.
“Hughes, mở cửa!” Yến Lâu chào hỏi đám búp bê ở sảnh trước: “Hôm nay tiệm đóng cửa, các ngươi có thể dạo chơi trong thành, nhưng phải chú ý an toàn.”
Đám búp bê tức khắc hoan hô: “Cảm ơn đại nhân!”
Yến Lâu vốn định ra phố luôn, nhưng lúc nhìn thấy các cư dân trên đường cậu lại do dự, bởi vì hầu hết tất cả mọi người đều mặc quần áo khoa trương không giống ngày thường, thậm chí có người còn vẽ thuốc màu sặc sỡ đầy mặt.
Lễ hội cuồng hoan có hơi giống Halloween của phương Tây, vào ngày này mọi người sẽ trang điểm thành đủ các hình tượng kỳ lạ, nói chung là không giống mình.
Nhưng cậu nhìn lại quần áo của mình, lại nhìn bệ hạ bên cạnh, như thế này mà đi ra ngoài chẳng phải sẽ không ăn khớp với mọi người sao?
“Sao thế?” Nicholas nghi ngờ nhìn cậu.
Yến Lâu mím môi, do dự rồi nói vấn đề này cho Nicholas.
Nicholas cười lấy ra hai cái mặt nạ xinh đẹp, một cái mình mang, một cái đưa cho Yến Lâu.
“Cậu lo lắng quá rồi.” Nicholas nói: “Dáng vẻ này của chúng ta rất thích hợp, ngày thường ít ai sẽ mặc như thế này lắm.”
Lúc này Yến Lâu mới nhớ ra, ngụ ý của hoa văn trăng sao trong thế giới Hắc Ám rất đặc biệt, người bình thường sẽ không mặc vào ngày thường.
Cậu yên tâm rồi: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Nhìn dòng người chen chúc nhau trên đường, Nicholas nói: “Đợi đã.”
Y bỗng nhiên bước đến gần, kéo tay Yến Lâu, nhiệt độ lòng bàn tay nóng tới mức khiến lòng người khẽ run.
Dưới pháo hoa rực rỡ đầy trời, Nicholas nghiêng đầu nhìn cậu chăm chú, dịu dàng nói: “Nắm lấy, đừng đi lạc.”