An Hạ Dao ngoáy tách cà phê trong tay với vẻ uể oải, giữ nguyên vẻ mặt, tựa về sau để tìm một tư thế ngồi cho thoải mái nhất, rồi đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt một lần nữa. Một khuôn mặt thanh tú, nho nhã, chỉ có điều, từ lúc anh ta ngồi xuống và giới thiệu tên là “Trang nghiêm” xong, liền lấy máy điện thoại ra chơi trò chơi đến giờ đã chẵn cả phút rồi mà không nói với An Hạ Dao nửa câu.
An Hạ Dao hít một hơi sâu, cũng rút điện thoại ra và bắt đầu chơi, bụng thầm nghĩ địch không động, thì ta cũng không động. Anh làm ra vẻ không cam tâm tình nguyện, cứ như là tôi bắt anh phải xem mặt không bằng, chẳng qua là tôi cũng bị ép mà thôi.
Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng của quán cà phê, Hạ Dao và Trang Nghiêm ngồi đối diện với nhau, người nào cũng mải mê với trò chơi của mình, điệu bộ rất say mê thích thú.
Mãi đến khi điện thoại hết pin, Trang Nghiêm mới ngẩng đầu lên, nhìn An Hạ Dao vẻ nghiêm chỉnh, hắng giọng, nói: “Cô An”
An Hạ Dao lịch sự cất di động đi, nhìn về phía anh ta: “Vâng, anh Nghiêm.” Trang Nghiêm giơ tay xem đồng hồ: “Đã ba giờ rồi tôi thực sự không có chuyện gì để nói với cô, vì thế, tôi thấy, chúng ta nên kết thúc buổi xem mặt ở đây.”
An Hạ Dao nở nụ cười rạng rỡ nhất: “Đúng thế, tôi cũng thấy như vậy.” Nói rồi lịch sự chìa tay ra bắt: “Tạm biệt.”
“Trang Nghiêm, anh đang làm gì ở đây?” Một tiếng nói như gầm lên mỗi lúc một gần.
“Tôi đang gặp một người bạn…” Giọng của Trang Nghiêm thấp hơn hẳn, mắt thì nhìn người đàn ông đang xông đến với vẻ giận dữ.
“Sao anh không nói là đang xem mặt?” Người đàn ông kia nghiến răng, rồi quay sang chất vấn An Hạ Dao với vẻ dữ dằn: “Cô là đối tượng xem mặt của Trang Nghiêm à?”
“Không phải, không phải xem mặt. Tình yêu của tôi ơi, đừng suy nghĩ lung tung!” Trang Nghiêm cuống quýt kéo tay người đàn ông kia, giải thích với vẻ lấy lòng.
Là người nhạy cảm, thoáng qua là An Hạ Dao đã hiểu, nguyên nhân mà Trang Nghiêm không có cảm xúc với cô chỉ là vì anh ta không thích phụ nữ, nhưng sao anh ta không nói sớm nhỉ?
“Anh im đi!” Người đàn ông kia giận dữ gầm lên với Trang Nghiêm.
Trang Nghiêm không dám nói thêm câu nào nữa, mà cứ nhìn sâu vào mắt người đàn ông kia, nói với vẻ buồn rầu: “Tình yêu của tôi ơi, là do tôi bị ép thôi mà.”
Người đàn ông kia nhìn An Hạ Dao, giận dữ nói: “Bà thím này, định động đến người đàn ông của tôi à? Có biết xấu hổ hay không vậy?”
“Này anh, anh ăn nói cẩn thận một chút đi.” An Hạ Dao tức giận tới mức mặt trắng nhợt cả ra, ai mà thèm động đến người đàn ông của anh ta, chỉ nghĩ đến thôi thì cũng đã sởn cả da gà rồi.
“Cô là đồ mặt dày đang lôi kéo người đàn ông của tôi, thế mà còn đòi tôi ăn nói cẩn thận à?” Người đàn ông kia gầm lên với vẻ dữ tợn.
An Hạ Dao há hốc miệng nhìn bàn tay của anh ta đang vươn về phía mình cùng với lời cảnh cáo lạnh lùng: “Tôi cảnh cáo cô, Trang Nghiêm là người của tôi, nếu cô còn dám đến gần, thì đừng trách tôi là không khách khí?”
“Anh định không khách khí thế nào?” Một giọng nói trầm tĩnh, thong thả vang lên bên tai An Hạ Dao, tiếp đó một đôi bàn tay to lớn túm lấy bàn tay của gã đàn ông kia.
An Hạ Dao quay mặt lại, thì ra đó là Diệp Trí Viễn với khuôn mặt mang đôi chút lạnh lùng.
“Anh, anh… lại là ai nữa đây? Hãy buông tình yêu của tôi ra.” Trang Nghiêm thấy Diệp Trí Viễn túm chặt tay của gã đàn ông kia, còn anh ta thì nhăn mặt lại vẻ đau đớn, vội bước tới gỡ bàn tay của Diệp Trí Viễn đang kìm chặt bàn tay gã đàn ông kia.
Diệp Trí Viễn lập tức kéo An Hạ Dao vào lòng, quay lại nhìn hai gã đàn ông đó, bình thản nói: “Cô ấy là bạn gái của tôi, không có hứng thú gì với hai người đâu.”
Gã đàn ông kia quay đầu bước đi với vẻ ủ rũ, Trang Nghiêm cum cúp chạy theo sau, trước khi đi không quên nhìn An Hạ Dao bằng cái nhìn khinh bỉ: “Cô đã có bạn trai rồi mà còn đi xem mặt, đúng là đồ mặt dày.”
An Hạ Dao tức đến mức trợn trừng mắt lên, gầm lên không cần giữ thể diện: “Chẳng phải anh cũng có bạn trai rồi là gì, sao lại còn đi xem mặt?”
Diệp Trí Viễn không nén được khẽ cười thành tiếng.
An Hạ Dao tức giận lườm Diệp Trí Viễn: “Cười cái gì mà cười? Chưa thấy người ta đi xem mặt bao giờ à?”
“Xem mặt thì cũng đã thấy, nhưng, xem mặt mà gặp phải GAY, và lại còn bị coi là kẻ thứ ba thì đây là lần đầu, hiếm thấy thật!” Diệp Trí Viễn trêu chọc An Hạ Dao không chút kiêng dè.
An Hạ Dao giận dữ quay mặt đi, không có ý định để ý đến Diệp Trí Viễn, cầm túi lên định bỏ đi thẳng.
Diệp Trí Viễn lập tức kéo An Hạ Dao lại.
Vì không đề phòng, nên cái kéo tay ấy của Diệp Trí Viễn suýt nữa thì làm choAn Hạ Dao đổ về phía sau, may mà Diệp Trí Viễn kịp thời đỡ và ôm cô vào lòng, đùa: “Ôi, người đẹp, lại còn lao vào để tôi ôm nữa à?”
An Hạ Dao đứng vững xong, trừng mắt lườm Diệp Trí Viễn, giơ chân lên, giẫm mạnh xuống mu bàn chân của Trí Viễn.
“Ối!” Diệp Trí Viễn kêu thất thanh vì đau, vội buông An Hạ Dao ra.
Cô hiên ngang lúc lắc thân hình xinh đẹp, khuất dần khỏi tầm mắt của Diệp Trí Viễn. Thực ra, đó là cô đang chạy trốn!
Diệp Trí Viễn nhếch khóe môi cười, lẩm bẩm một mình: “Em gái nắn răng, em cứ chạy đi, anh thực sự muốn xem em có chạy thoát khỏi bàn tay anh không.”
An Hạ Dao về đến nhà, đập lên ngực – nơi vẫn chưa hết cơn hồi hộp, chưa kịp lấy lại hơi thì đã nghe thấy tiếng mẹ từ trong điện thoại: “Dao Dao, con đã có bạn trai rồi à?”
An Hạ Dao ngây người ra, lập tức phủ nhận: “Không ạ.”
“Trang Nghiêm nói hết cả rồi.” Bà An vội đưa nhân chứng.
Nghe nhắc đến gã đàn ông ấy, cơn giận dữ của An Hạ Dao lại bùng lên, cô đáp: “Anh ta mới là người có bạn trai!”
“Dao Dao, con nói gì thế?” Bà An là người tương đối truyền thống, tất nhiên l phản đối tình yêu đồng tính, nên bất giác hạ giọng đe nẹt An Hạ Dao.
An Hạ Dao cũng không tiện nói thật, kẻo bà An lại tự trách mình rằng đã sắp xếp để con gái đi xem mặt một người đồng tính, vì thế chuyển chủ đề câu chuyện: “Mẹ, Trang Nghiêm đã nói gì với mẹ vậy?”
“Trang Nghiêm nói, con không để ý đến cậu ấy, lại còn đưa cả bạn trai đến để xỉ nhục cậu ấy.” Bà An nói với giọng không vui, “Dao Dao, nếu con có bạn trai thì cứ đưa về nhà để mọi người xem. Đừng có giấu, để mẹ cứ phải lo lắng không đâu cho con. Lại còn bị bà Trang nói là cố làm ra vẻ thanh cao nữa chứ.”
An Hạ Dao đã hiểu được phần nào, Trang Nghiêm sợ cô sẽ nói thật với người lớn trong nhà rằng anh ta là đồng tính, nên đã ra tay trước, nói thành An Hạ Dao mang bạn trai đến để xỉ nhục anh ta, do đó cho dù An Hạ Dao có nói những lời không hay mấy về anh ta thì người lớn cũng sẽ nghĩ là cô không ưng anh ta, nên mới như vậy. An Hạ Dao bất giác cười chua chát, thực ra, gặp mặt không thành thì cũng thôi, cần gì phải tính toán xem đối tượng xem mặt là ai?
“Dao Dao, rút cục là con đã có bạn trai chưa?” Bà An không chịu thôi mà tiếp tục căn vặn: “Tất cả những thứ như gia thế, nghề nghiệp, tuổi tác đều không quan trọng, chỉ cần là đơn thân, chưa kết hôn là con có thể đưa về để mọi người trong nhà xem.”
“Mẹ, con chưa có thật mà, chờ khi nào con có, nhất định con sẽ đưa về nhà ngay.” An Hạ Dao bất lực, phải an ủi một hồi nữa thì bà An mới chịu tắt máy.
An Hạ Dao hít một hơi thở sâu, không biết từ lúc nào cô nhận ra rằng, mỗi khi nhận được điện thoại của cha hoặc của mẹ cô đều thấy rất mệt, nhất là khi nói tới chuyện tìm đối tượng lại càng khiến cô cảm thấy một áp lực vô hình, khiến cô như nghẹt thở đến nơi.
Di động lại đổ chông khiến An Hạ Dao giật nẩy mình, cô đưa tay ra mở máy, nhìn thì thấy đó là một số lạ, do dự một lúc rồi vẫn nghe: “A lô”
“Em gái nắn răng, mau mở cửa!” Giọng nói trầm trầm, rõ ràng của Diệp Trí Viễn vọng đến. Trống ngực An Hạ Dao đập thình thịch, im lặng một lúc xong cô hắng giọng mấy cái rồi mới nói: “Xin lỗi, anh gọi nhầm số rồi.” Nói xong, tắt máy không do dự, nhưng trong lòng thấy bất an.
Di động vẫn đổ chuông liên tục, An Hạ Dao tắt máy không chút do dự.
Chuông cửa nhà cô vang lên.
An Hạ Dao đập vào trán, mặt tỏ ra bất lực, nhắm mắt lại, nằm xuống ghế sa lông, giả chết, giả như trong nhà không có ai.
Diệp Trí Viễn lịch sự nhấn chuông một hồi, thấy An Hạ Dao không có vẻ sắp ra mở cửa, không khách sáo nữa, vừa dùng tay gõ, vừa đưa chân đạp, “An Hạ Dao, anh biết là em đang ở bên trong, nếu không muốn anh làm phiền hàng xóm của mình thì hãy ngoan ngoãn mở cửa cho anh.”
An Hạ Dao nghiến răng, cuối cùng không ngồi yên được nữa, giận dữ kéo cánh cửa ra, “Diệp Trí Viễn, rút cuộc là anh muốn làm gì?”
Diệp Trí Viễn nghênh ngang đi vào, “Anh muốn làm gì ư? Là anh đến đòi nợ thôi.”
“Đòi nợ?” An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn không hiểu.
“Em đã nợ tiền anh, không nhẽ định không trả?” Diệp Trí Viễn nói với vẻ rất nghiêm chỉnh.
“Tôi nợ tiền anh khi nào?” An Hạ Dao không hiểu, đừng có nói những chuyện chó chết như năm trước cô đã nợ tiền Diệp Trí Viễn đấy nhé.
“Hôm nay, lúc ở quán cà phê, em đã thanh toán chưa?” Diệp Trí Viễn nói rất nghiêm túc. “Chắc rằng em không đến mức ngay cả chi phí cho buổi xem mặt cũng có ý để anh trả đấy chứ?”
Trang Nghiêm đúng là chưa thanh toán, An Hạ Dao thì bỏ đi như chạy trốn, nên làm gì còn nhớ đến chuyện đó, bây giờ nghe Diệp Trí Viễn nói vậy, cô bèn giận dữ quay người vớ lấy ví tiền đưa mắt nhìn Diệp Trí Viễn, “Nói xem, bao nhiêu tiền?”
“Ừm, cà phê thì có giá, nhưng anh đã thanh toán giúp em, giải quyết vấn đề rắc rối giúp em, tình nghĩa ấy thì là vô giá!” Diệp Trí Viễn chớp đôi mắt rất đẹp nhìn An Hạ Dao, “Hơn nữa, giữa chúng ta tiền nong thì đúng là làm tổn thương đến tình cảm quá!”
An Hạ Dao vốn đã phải cố kìm cơn tức giận, nên đáp lại bằng giọng không liên quan đầy bất mãn: “Tôi chẳng có quan hệ gì với anh, chẳng có chút quan hệ nào.”
“Đúng thế, chẳng qua cũng chỉ là quan hệ tình một đêm thôi mà.” Diệp Trí Viễn làm ra vẻ rất trong sáng, cố ý nói với vẻ không thoải mái: “Em có thể tùy tiện, nhưng, còn anh thì chẳng thể nào tùy tiện được.”
Những lời ấy của Diệp Trí Viễn đã khơi dậy triệt để cơn giận dữ trong lòng An Hạ Dao, cô lập tức lấy ra hai tờ tiền màu đỏ, ném vào mặt Diệp Trí Viễn, “anh đừng có mà giở thói giành được rồi còn giả bộ tử tế. Cầm lấy tiền, biến ngay!”
Diệp Trí Viễn nhăn nhở cầm hai trăm đồng lên, nhăn mặt nhìn An Hạ Dao, nói với vẻ vô tội: “An Hạ Dao, em không như thế chứ? Sao lại keo kiệt vậy, định dùng hai trăm đồng để đuổi anh đi à? Số tiền này dù có mời một con vịt đến cũng còn không đủ!”
Khuôn mặt xinh xắn của Hạ Dao chợt đỏ bừng, biết là Diệp Trí Viễn bóng gió nói tới chuyện đêm hôm đó, đáng chết, cô đã mất đi sự trinh trắng, lại còn phải bù tiền, cô mới là người phải chịu ấm ức, thiệt thòi, “Diệp Trí Viễn, anh đùng có giở thói được ăn rồi lại còn giả bộ tử tế!”
“Anh đâu có được ăn? Rõ ràng là anh đã phải bỏ rất nhiều sức…”
Diệp Trí Viễn chưa nói xong, An Hạ Dao đã nổi đóa lên, tức giận ném một chiếc gối ôm vào mặt anh: “Cút ra ngay!”
“Anh lớn thế này rồi mà vẫn chưa được học cút, hay là, em làm mẫu cho anh trước đi?” Diệp Trí Viễn nhăn nhở đón lấy chiếc gối ôm, rồi ôm nó vào lòng, hoàn toàn không để ý gì đến vẻ tức giận của Hạ Dao.
“Cút!” An Hạ Dao không kìm được, kéo cửa ra một cách thô bạo: “Diệp Trí Viễn, anh có đi hay không?”
“Diệp Trí Viễn nhìn khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ và giận dữ của An Hạ Dao, lại càng thấy muốn chọc tức, bèn khẽ lắc đầu: “Anh không đi được.”
“Được, anh không đi, vậy thì tôi sẽ đi!” An Hạ Dao đùng đùng đi ra ngoài.
Diệp Trí Viễn thấy cô làm thật, vội theo ra, cánh cửa “cạch” một cái, tự động khép lại. Diệp Trí Viễn kéo An Hạ Dao lại: “An Hạ Dao, em đừng làm như vậy thật, anh đi là được chứ gì?”
An Hạ Dao nhìn cánh cửa đá đóng lại, muốn khóc mà không được, nghiến răng, gầm lên: “Diệp Trí Viễn!”
Diệp Trí Viễn vội đứng lại, môi nở nụ cười rạng rỡ nhất, nhìn An Hạ Dao với vẻ lấy lòng, “Có anh! Có phải là em lại không muốn anh đi nữa không?”
An Hạ Dao nhìn cánh cửa, nghiến răng, trong đôi mắt đen xinh đẹp chứa đựng một sự ngọn lửa của sự giận đữ.
Diệp Trí Viễn cười ngượng ngùng, hỏi với vẻ thăm dò: “Em gái nắn răng, không phải là em quên mang chìa khóa đấy chứ?”
An Hạ Dao bước đến trước mặt Diệp Trí Viễn, đưa chân ra giẫm mạnh lên chân anh mấy cái, sức mạnh của đôi chân khi đi dép lê và khi đi giày hoàn toàn khác nhau, Diệp Trí Viễn không hề cảm thấy đau chút nào, anh nhăn nhở đáp: “Em gái nắn răng, với vẻ mặt thì hình như em đang rất tức giận?” Tiếp đó, nói bằng giọng không mấy chú tâm: “Em nhìn mình xem, đã lớn thế rồi, ra khỏi cửa cũng không nhớ mang chìa khóa…”
“Diệp Trí Viễn!” An Hạ Dao nghiến răng, hít một hơi sâu, “Rút cuộc là anh muốn làm gì?”
“Anh muốn làm gì ư? Giúp em mở của chứ làm gì.” Diệp Trí Viễn thôi nhăn nhở, nhìn An Hạ Dao với ánh mắt nghiêm túc, “Em không định ăn mặc như thế này để mà ra đường tìm người mở cửa đấy chứ?”
An Hạ Dao nhìn lại mình, trên người chỉ mặc một chiếc váy hai dây, chân đi đôi dép lê xinh xắn, chẳng có gì là không thỏa đáng cả, vì thế bèn đáp: “Tôi mặc như thế này đi tìm người mở cửa giúp thì sao?”
“Em có mang di động không? Có mang theo chứng minh thư không? Mang theo giấy tờ là chủ nhà không?” Diệp Trí Viễn mỉm cười, khẽ nhướn mày, nhìn An Hạ Dao: “Em không mang theo gì cả, ai chịu đến mở cửa cho em ? Em không sợ người ta lại tưởng em là kẻ trộm à?”
“Tôi!” An Hạ Dao tức quá không nói được, nhưng cô biết, những điều Diệp Trí Viễn nói đều là sự thật, nên bất giác đáp với vẻ ngượng ngùng: “Vậy, anh hãy tìm người mở khóa cửa giúp tôi!”
“Em muốn anh tìm người mở khóa giúp em, vậy thì có nên nói cho dễ nghe một chút không nhỉ?” Diệp Trí Viễn cố ý kéo dài hai tiếng “giúp em.”
“Dễ nghe cái con khỉ!” An Hạ Dao tức giận: “Không cần anh giúp nữa, tôi sẽ tự đi tìm quản lý của chung cư.” Cô cần gì đến Diệp Trí Viễn cơ chứ!
Diệp Trí Viễn bĩu môi không nói gì, lập tức kéo An Hạ Dao lại: “An Hạ Dao, bây giờ em sao thế? Nói câu nào cũng văng tục được, đạo đức, giáo dục của em để đâu rồi?”
“Người có giáo dục tốt đến mấy gặp phải anh cũng phát điên.” An Hạ Dao cúi đầu, lẩm bẩm.
“Lẩm bẩm gì thế? Anh đã tìm người đến mở khóa rồi, em cứ chờ là được.” Diệp Trí Viễn lại kéo An Hạ Dao trở về trước cửa nhà mình.
Diệp Trí Viễn cúi đầu nhìn An Hạ Dao, từ chỗ anh vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của An Hạ Dao, đó là một khuôn mặt hình trái xoan, chiếc mũi thẳng, đôi môi gợi cảm, một đôi mắt to đen long lanh, hàng mi cong cong, lúc này cô đang nhìn xuống đất, nên chỉ thấy thấp thoáng.
Làn da của An Hạ Dao vốn rất trắng, do tính chất công việc suốt ngày ở trong nhà không ra ngoài nên khiến nó càng thêm trắng và nõn nà, so với năm tuổi không chênh là mấy, nếu không phải vì sự trôi qua của thời gian khiến cho tính tình cô ít nhiều có những thay đổi, thì nếu cô buộc hai bím tóc lại, Diệp Trí Viễn sẽ không chút nghi ngờ, An Hạ Dao lại trở về năm tuổi.
Trống ngực của An Hạ Dao đang đập, mang theo một nỗi đau, buồn âm ỉ mà chính cô cũng không thể nói cho rõ ràng…
“An Hạ Dao, hình như năm rồi chúng ta chưa gặp nhau!” Im lặng một hồi lâu, cuối cùng thì Diệp Trí Viễn không nén được đã phá tan sự im lặng.
An Hạ Dao cố nén cảm xúc phức tạp trong lòng, ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, làm ra vẻ trấn tĩnh, nhìn Diệp Trí Viễn. Vẫn với khuôn mặt điển trai và vẻ phong độ, anh đang nhìn cô bằng đôi mắt nóng bỏng, An Hạ Dao bất giác đưa mắt nhìn đi chỗ khác, không đám nhìn vào mắt anh, khẽ đáp: “Đúng vậy, đã mười năm rồi!”
Thời gian mười năm, . ngày đêm, thời gian nhanh như thoi đưa, có thể làm thay đổi quá nhiều thứ, còn những thứ không làm thay đổi được thì cũng đã có kết quả cuối cùng.
An Hạ Dao tưởng rằng từ sau khi cô và Diệp Trí Viễn chia tay đoạn tuyệt với nhau thì sẽ không còn quan hệ gì, sau này đến chết cũng sẽ không qua lại nữa. Không ngờ, trận say rượu ấy, lần “thoát ra khỏi quỹ đạo” bằng một đêm tình ấy, đã lại khiến cô liên quan đến anh.
Tuy An Hạ Dao không chuẩn bị để đối phó với điều này, nhưng nếu nó đã đến thì sẽ phải đối diện, cô sẽ không chạy trốn, có điều, khi đối diện sẽ có đôi chút khó khăn mà thôi.
Đôi mắt sâu thẳm của Diệp Trí Viễn nhìn chăm chăm vào An Hạ Dao, anh nói: “Hình như em không thay đổi gì cả.”
“Làm sao mà không thay đổi cho được?” An Hạ Dao cười tự chế nhạo, “Chỉ có điều, anh không quen với tôi mà thôi.”
“Chúng ta sẽ quen.” Diệp Trí Viễn cười đầy vẻ quyễn rũ, rồi bất ngờ kéo An Hạ Dao vào lòng, nâng gáy cô lên, đặt một chiếc hôn nhẹ lên trán cô với vẻ thô bạo nhưng không kém phần dịu dàng.
Hạ Dao đẩy tay Trí Viễn ra theo phản ứng có điều kiện, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng đến tận cổ, thậm chí tai cũng nóng bừng, cô có thể cảm thấy rất rõ ràng rằng, trái tim cô dường như đã ngưng đập trong khoảnh khắc, rồi sau đó loạn nhịp, thình thịch thình thịch… Cô châm biếm với vẻ giận dữ: “Diệp Trí Viễn, hôn tôi, anh không sợ răng bị va à?”
“Em gái nắn răng, quả nhiên là em vẫn nhỏ nhen như vậy.” Trí Viễn mỉm cười, khẽ thốt lên.
Cảnh tượng chia tay mười năm trước vẫn thường hiện lên trong tâm trí anh, Diệp Trí Viễn cao ngạo không sao có thể chấp nhận được hiện thực bị An Hạ Dao – Em gái nắn răng cắm sừng và bỏ rơi, vì thế mà Diệp Trí Viễn ghi nhớ rất rõ mỗi một lời nói, mỗi một ánh mắt của hai người.
Cùng với sự trôi qua của thời gian, mặc dù Trí Viễn vẫn không sao chấp nhận được điều đó, nhưng dần dần anh cũng đã thấy lòng bình tĩnh lại, đó là thời tuổi trẻ ngông cuồng, yêu đơn giản và mãnh liệt, đến nỗi quên mất rằng, chỉ có những người yêu sâu sắc nhất mới làm cho mình bị tổn thương nhất. Cũng chính bởi vì tình yêu nông nổi mới khiến cho mình bất chấp tất cả và dồn vào tất cả như thế.
Diệp Trí Viễn đem tình yêu sâu sắc đó cất giấu nơi đáy lòng. Trên đời này có rất nhiều việc mà bạn không thể kiểm soát được nhưng bạn có thể kiểm soát được bản thân. Nếu đã bỏ lỡ tình yêu đối với Hạ Dao, thì hãy cứ để nó trôi qua đi. Một lần yêu bằng tất cả con tim, một lần khắc ghi trong tim, đời người như vậy không còn gì để hối tiếc nữa.
Nếu không có cái lần “một đêm tình ấy”, thì có lẽ Diệp Trí Viễn cũng sẽ dần quên Hạ Dao, quên mối tình đầu nông nổi, nhưng số phận lại run rủi để anh gặp lại cô.
An Hạ Dao, nếu số phận đã quyết định như vậy: em là người phụ nữ của anh, vậy thì dù thế nào Diệp Trí Viễn cũng không thể bỏ qua.
Mỗi lần nghe Diệp Trí Viễn gọi bằng mấy từ Em gái nạm răng, là một lần An Hạ Dao lại thấy nơi sâu thẳm trong lòng mình xốn xang, đó là một nỗi đau mang theo vị ngọt ngào.
Mặc dù An Hạ Dao có phần bất lực, nhưng dù sao thì cô cũng không còn là cô nữ sinh ngây thơ l tuổi nữa. Trải qua những đổi thay của thời gian, cô đã học được cách tự bảo vệ mình, cô khẽ nhếch môi, cười với vẻ rất lịch sự: “Diệp Trí Viễn, tôi không phải là Em gái nạm răng, tôi là An Hạ Dao! Đề nghị anh hãy tôn trọng!”
Diệp Trí Viễn nhướn đôi lông mày lưỡi mác, cười với vẻ ôn hòa: “Thôi được, An Hạ Dao.”
An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn một cái rồi im lặng.
Một lát sau người thợ khóa tới và thay cho Hạ Dao một chiếc chìa khóa khác.
An Hạ Dao lấy ví tiền ra, ngạc nhiên hỏi: “Không cần phải trả tiền à?”
“Không cần.” Trí Viễn nhếch khóe môi, cười với vẻ rất thân thiện: “Nếu em thấy áy náy thì có thể mời anh ăn cơm.”
“Anh muốn ăn gì?” An Hạ Dao tỏ ra không muốn nợ nần gì Diệp Trí Viễn, vội hỏi.
“Yêu cầu của anh không cao, chỉ cần em đích thân vào bếp nấu là được.”
Đôi lông mày của Diệp Trí Viễn khẽ nhướn lên, môi nở nụ cười rất tươi.
“Tôi không biết nấu.” An Hạ Dao chau mày, từ chối không chút do dự.
“Không biết thì có thể học, anh có thể dậy em.” Diệp Trí Viễn tình nguyện với vẻ rất tự hào.
“Không cần!” An Hạ Dao lắc đầu từ chối, nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ mặt nghiêm chỉnh, nhướn mày, hỏi: “Chỉ cần là tôi đích thân vào bếp, còn thì món gì cũng được?”
Diệp Trí Viễn gật đầu.
An Hạ Dao quay người bước nhanh vào bếp, xé hộp mỳ, đổ nước xôi vào, bê ra: “Này, được rồi.”
“Không lẽ lại như thế” An Hạ Dao, em định dùng bát mỳ này để đuổi anh đi à?” Diệp Trí Viễn kêu lên, không thể tin được.
“Nếu không, anh còn muốn ăn gì nữa?” An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ vô tội: “Vừa rồi chẳng phải là anh đã nói rồi còn gì, chỉ cần tôi đích thân vào bếp, còn món gì cũng được.”
Diệp Trí Viễn bất lực đón lấy bát mỳ từ tay An Hạ Dao, nét mặt không giấu nổi vẻ căm ghét.
An Hạ Dao bình thản nhìn, cười khúc khích rồi vớ một đôi đũa từ trong bếp, nói với vẻ mặt tươi rói: “Ăn nhanh đi, mỳ để lâu thì không ngon nữa đâu.”
Diệp Trí Viễn đặt bát mỳ xuống, nhìn An Hạ Dao với vẻ nghiêm túc, đồng thời bất mãn, nói: “An Hạ Dao, rõ ràng em biết là anh rất ghét ăn mỳ ăn liền, ý của em là gì yậy?”
“Anh muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì biến, nhiều lời quá.” An Hạ Dao giận dữ gầm lên với Diệp Trí Viễn.
Thôi được, An Hạ Dao thừa nhận, cô nhỏ nhen, cô không thể nào ở cùng trong một khoảng không gian chật hẹp, cùng nói chuyện với Diệp Trí Viễn như không có chuyện gì.
Diệp Trí Viễn nghe tiếng gầm ấy của An Hạ Dao thì sầm mặt lại, thở dài một cái, chau mày, nói với vẻ bất lực: “An Hạ Dao, chúng ta không thể nói chuyện tử tế với nhau được sao?”
“Tôi chẳng có chuyện gì để nói với anh cả.” An Hạ Dao đưa tay vớ lấy bát mỳ mà Diệp Trí Viễn để xuống, cầm đũa lên ăn với vẻ giận dữ.
“Anh thì anh cảm thấy, những chuyện mà chúng ta có thể nói với nhau rất nhiều.” Diệp Trí Viễn bóp trán, vẻ mặt bất lực: “Em có thể tạm thời không ăn mỳ được không?”
“Nếu anh muốn nói thì cứ nói, còn ăn là việc của tôi, có trở ngại đến anh đâu.” An Hạ Dao không ngẩng đầu lên, nói không rõ ràng.
“An Hạ Dao!” Lòng kiên nhẫn của Diệp Trí Viễn đã hết, giọng bất giác trở nên lạnh lùng.
“Diệp Trí Viễn, đây là nhà tôi, không đến lượt anh lớn tiếng nói với tôi đâu.”
An Hạ Dao đặt đũa xuống, nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ mặt nghiêm nghị. “Nhà tôi không hoan nghênh anh, mời anh đi cho!”
“Em!” Diệp Trí Viễn bị An Hạ Dao làm cho tức tới mức nghiến chặt răng, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp: “An Hạ Dao, em đuổi anh…?”
An Hạ Dao hít một hơi thở sâu rồi nói rành rọt từng tiếng: “Đúng thế, tôi mời anh ra! Cũng đề nghị anh từ nay về sau đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa!”
Diệp Trí Viễn chau mày, giận dữ đứng dậy: “Ra thì ra, cô tưởng rằng tôi thèm lắm đấy à? An Hạ Dao, sau này cô đừng có mà hối hận!”
An Hạ Dao vội đứng dậy theo, đi nhanh ra cửa.
Diệp Trí Viễn đứng ở cửa, như chờ An Hạ Dao nói gì đó, không ngờ, An Hạ Dao lại đóng mạnh cửa lại, mạnh đến mức khiến Diệp Trí Viễn cũng giật mình.
“Dao Dao, em cứ phải như vậy mới được sao?” Diệp Trí Viễn gầm lên từ phía sau cánh cửa.
An Hạ Dao không trả lời, tay nắm lại thành nắm đấm, rồi từ từ đứng dựa vào cửa và trượt xuống vẻ bất lực, đáp một câu với vẻ tự giễu cợt mình: “Không như vậy thì phải như thế nào đây?”
Nếu không cứng rắn, bướng bỉnh và kiêu hãnh đứng dậy như thế thì làm sao cô có thể quên được bi kịch bị Lộ Ngữ Nhụy và Diệp Trí Viễn coi là tấm bia đỡ đạn?
Một trái tim thơ ngây, cuồng nhiệt như vậy, một trái tim đã yêu một cách nghiêm túc, cố chấp và bằng tất cả tình cảm như vậy đã bị trà đạp, bị xé một cách không thương tiếc và bị chính mình đánh mất.
Bị người khác vứt bỏ tình cảm, không đáng tiếc, nhưng tình cảm bị chính mình vứt bỏ mới là nỗi đau thực sự. An Hạ Dao cứ ôm lấy mình như thế, mặc cho nước mắt tuôn trào, chan chứa. Nỗi đau không thể thốt thành lời này mới thực sự là nỗi đau.
Hạ Dao tưởng rằng mình đã quên Trí Viễn, quên mối tình ấy, quên chuyện mình bị coi là bia đỡ đạn rồi, nhưng khi Diệp Trí Viễn xuất hiện trước mặt cô bằng xương bằng thịt, thì cô không thể không thừa nhận, càng là những thứ mà cô muốn quên đi nhất thì càng không thể nào quên được, thậm chí dù đã năm rồi, cô vẫn còn cảm thấy rất rõ, nỗi đau tê tái mà những lời nghiệt ngã “Khi hôn nhau với cô ta, mình còn sợ bị va vào răng” được thốt ra từ đôi môi đầy gợi cảm của Diệp Trí Viễn mang lại cho cô.
Khi Tạp chí gọi điện đến thì An Hạ Dao cũng đã gần như lấy lại tinh thần, vớ lấy điện thoại, cô yên lặng lắng nghe tạp chí sắp xếp công việc giao lưu trực tuyến với độc giả.
An Hạ Dao nhận lời: “Vâng, giờ chiều ngày mai, tôi sẽ lên Weibo đúng giờ.” Rồi nói thêm dăm ba câu chuyện với người ở đầu dây bên kia xong thì tắt điện thoại.
Vừa tắt máy xong thì Thất Hề lại gọi đến, bảo An Hạ Dao đi hát cùng.
An Hạ Dao ngây người một lúc: “Hai chúng ta thì có gì để mà hát?”
“Không phải thế, tớ đang cùng với một người bạn, muốn đi hát, ít người thì không có không khí, nên mình thì gọi bạn tốt, còn bạn mình thì hẹn bạn thân. Dao Dao, cậu đến nhé!” Thất Hề giải thích một cách ngắn gọn, đơn giản và điệu đà.
An Hạ Dao biết là không thể từ chối Thất Hề được, hỏi địa chỉ xong, trang điểm một chút rồi đi.
Khi An Hạ Dao đẩy cửa phòng VIP bước vào, Thất Hề lao đến như tên bắn, ôm lấy cô một cách thắm thiết, ghé sát vào tai, khẽ nói: “Anh chàng này là bạn học hồi phổ thông của mình, theo đuổi mình đã lâu rồi, cậu nhìn thấy thế nào?” Nói xong mới buông An Hạ Dao ra, chớp mắt với cô. An Hạ Dao cũng chớp mắt với Thất Hề, ra ý đã hiểu ý của Thất Hề, nhìn về phía chàng trai đang chọn bài hát. Đó là một người cao lớn, trông rất phong độ, quay đầu lại nở một nụ cười hòa nhã, thân thiện, và tự giới thiệu: “Chào em, anh là Cố Xuyên!”
An Hạ Dao mỉm cười lịch sự: “Chào anh, em là An Hạ Dao.” Nói rồi gật đầu với Thất Hề, ý muốn nói là có thể xem xét.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thất Hề bỗng chốc đỏ ửng lên, cô hỏi với vẻ dịu dàng: “Cố Xuyên, người bạn của anh khi nào mới đến?”
“Ồ” chẳng phải đã đến rồi sao.” Cố Xuyên hất hàm về phía cửa.
An Hạ Dao nhìn theo ánh mắtCố Xuyên và rồi tròn mắt, Diệp Trí Viễn!
Duyên phận đúng là thứ kỳ lạ, An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn chia tay, hoàn toàn không cố ý, suốt năm không một lần gặp lại, thế nhưng, kể từ sau lần “vượt ra ngoài quỹ đạo” ấy, trong thế giới nhỏ bé của An Hạ Dao, cứ quay người là lại gặp phải Diệp Trí Viễn.
Diệp Trí Viễn cũng có vẻ ngạc nhiên mất một lúc, sau đó mới cười hì hì và bước vào, vỗ vai Cố Xuyên, hỏi: “Ai là nữ thần mà cậu thầm yêu?” Nói rồi, bất giác đưa mắt nhìn sang An Hạ Dao.
“Thất Hề, anh giới thiệu một chút, đây là anh Diệp Trí Viễn, học khóa trên và là người anh em thân thiết của anh hồi đại học.” Cố Xuyên vội lên tiếng, giới thiệu, “Trí Viễn, đây là Thất Hề, đây là chị em tốt của cô ấy, cô An Hạ Dao.”
“Tôi biết.” Diệp Trí Viễn nở nụ cười tươi rói chào Thất Hề, rồi tiến đến ngồi xuống bên cạnh An Hạ Dao rất tự nhiên, “An Hạ Dao, đúng là rất tình cờ!”
Thất Hề có vẻ hơi lúng túng, cứ đưa mắt nhìn Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao.
Cố Xuyên thấy vậy, bèn kéo Thất Hề “Hát cùng anh đi.”
Thất Hề đón chiếc Mic mà Cố Xuyên đưa cho, hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi hòa theo tiếng nhạc Cố Xuyên bắt đầu hát trước: “Còn nhớ cơn gió mùa hè đêm trước/ trong khoảng khắc lướt qua/ nó cuốn theo tất cả, chỉ còn để lại sự tĩnh lặng, u buồn…”
Đó làài “Mùa hè bị gió thổi qua” đã đóng đinh với tên tuổi của Lâm Tuấn Kiệt và Kim Sa, Thất Hề liền tiếp lời: “Như cơn gió đêm vẫn không ngừng thổi/ Cơn mưa mùa thu theo về/ nhiệt tình trong tim không nguội lạnh/ dường như hễ nhắm đôi mắt lại/ khuôn mặt thân quen kia lại hiện về…”
Đoạn hòa khúc: “Nỗi nhớ màu xanh/ bỗng biến thành mùa hè đầy nắng/ hơi ấm của không gian sẽ không còn xa lắm/ mùa đông dường như cũng không còn lưu luyến/ nỗi nhớ màu xanh/ xua tay nói với tôi một câu rằng/ bốn mùa không thay đổi/ nhưng thời gian của một mùa lại đã trở về/ mùa hè bị gió thổi qua năm ấy…”
Giọng của Cố Xuyên trầm và mềm mại, giọng của Thất Hề ngọt ngào và mượt mà, quyện vào nhau rất hợp.
An Hạ Dao rất không tự nhiên, dịch người sang một bên, nhưng Diệp Trí Viễn lại ngồi sán lại. Đến khi Thất Hề và Cố Xuyên hát xong thì An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn đã dịch hết một lần từ đầu này sang đầu kia của chiếc ghế trong phòng.
“Hai người…” Cố Xuyên tròn mắt, Thất Hề bước tới ngồi xuống bên cạnh An Hạ Dao, “Hai người có muốn hát một bài không?”
“Không!” An Hạ Dao từ chối thẳng thừng.
“Được thôi! Diệp Trí Viễn gật đầu đầy vẻ phấn chấn.
Thất Hề và Cố Xuyên nhìn nhau, Cố Xuyên đề nghị: “Hay là” chúng ta cùng uống một chén đi?”
Thất Hề hưởng ứng, gật đầu, rồi lập tức rót cho mỗi người một chén đầy.
An Hạ Dao cầm chén rượu với vẻ máy móc, cạn chén với Thất Hề, Cô Xuyên và cả Diệp Trí Viễn nữa, sau đó uống cạn một hơi.
“Ôi, thế mà không biết, An Hạ Dao, tửu lượng của cô được đấy chứ? Nào, cạn một chén nữa vì sự trùng phùng giữa chúng ta.” Diệp Trí Viễn rót thêm rượu vào chén cho An Hạ Dao với vẻ lấy lòng, sau đó rót thêm vào chén của mình, nâng chén lên, khóe môi nở nụ cười vui vẻ.
An Hạ Dao nhìn Cố Xuyên và Thất Hề, hai người đó đúng là rất đẹp đôi, không thể để vì chuyện giữa mình và Diệp Trí Viễn mà làm cho họ khó xử, nên bất giác cũng mỉm cười giả tạo, nâng chén rượu lên, chạm chén với Diệp Trí Viễn, tiếp đó ngửa cổ, nhanh chóng uống cạn.
Diệp Trí Viễn chau mày lại, uống hết chén rượu đầy.
“Thôi nhé, hai người đừng chỉ có uống rượu không, ai thích hát thì cứ hát, ai thích chơi cứ việc chơi.” Thất Hề lặng lẽ giành lấy chén rượu trong tay An Hạ Dao, cười tủm tỉm, nói. Còn Cố Xuyên thì vội đưa Mic cho Diệp Trí Viễn, và ngồi bên cạnh Thất Hề.
Diệp Trí Viễn chọn bài, hắng giọng rồi bắt đầu hát, đó là bài “Lần đầu tiên” của Quang Lương: “Khi em nhìn tôi/ tôi không nói nhưng em đã nhìn thấu suốt/ là anh không biết được/ có đáp ứng phù hợp/ với tiêu chuẩn của em/ hay anh đã nghĩ nhiều/ hay là em cố tránh/ nếu em thực lòng lựa chọn/ anh sẽ can đảm đón nhận/ để cho ánh mắt kia/ bất giác sẽ bùng lên ánh sáng/ ôi, lần đầu tiên/ khi nói yêu em, trái tim sao run rẩy/ hơi thở cũng khó kìm…”
An Hạ Dao chơi súc sắc với Thất Hề trong trạng thái lơ đễnh, Cố Xuyên cùng hát với Trí Viễn bài “Mượn ông trời thêm năm trăm năm”, giọng của hai người hòa vào nhau vừa trầm âm, dịu dàng và đầy sức hút.
Khi tàn cuộc, Diệp Trí Viễn nói: “Cố Xuyên, cậu đưa Thất Hề về đi, mình sẽ đưa An Hạ Dao về.”
“Không cần.” Hạ Dao lên tiếng từ chối không chút đắn đo, Thất Hề và Cố Xuyên đưa mắt nhìn nhau.
“An Hạ Dao, cô nói lại một lần thử xem.” Giọng của Diệp Trí Viễn trầm hẳn xuống, kéo ngay tay An Hạ Dao đi nhanh về phía bãi xe.
An Hạ Dao cũng không muốn cãi nhau với Diệp Trí Viễn trước mặt Thất Hề và Cố Xuyên, vì thế đành mặc cho anh kéo lên xe với vẻ không cam tâm tình nguyện.
Hạ Dao sầm mặt, tỏ ra bất mãn trước những hành động của Diệp Trí Viễn, giận dữ nói: “Diệp Trí Viễn, rút cục là anh muốn làm gì nữa?”
Trí Viễn cho máy nổ, chau mày, lãnh đạm nói: “An Hạ Dao, chúng ta có thể bình tĩnh mà nói chuyện với nhau được không?”
“Tôi thì có chuyện gì để nói với anh?” An Hạ Dao không ngước mắt lên, mặt quay ra ngoài cửa xe.
“Còn anh thì, trước kia, bây giờ và sau này chuyện gì cũng có thể nói với em.” Diệp Trí Viễn nhướn đôi lông mày lưỡi mác.
“Nhưng tôi thì chẳng có gì để nói với anh.” Giọng của An Hạ Dao vẫn lạnh lùng.
Trí Viễn đạp mạnh phanh xe, đặt tay lên vô lăng, chau mày, nhìn An Hạ Dao với vẻ không vui: “Em cắm sừng cho anh, bỏ rơi anh, tất nhiên là có tật giật mình nên mới không có gì để nói với anh.”
“Đúng thế.” An Hạ Dao hít một hơi sâu, đáp bừa.
“An Hạ Dao, hồi đó, anh đã làm gì có lỗi với em mà em phải như vậy với anh?” Giọng của Diệp Trí Viễn trầm hẳn xuống, mang đầy vẻ oán thán và nghi ngờ.
An Hạ Dao im lặng.
“An Hạ Dao, anh muốn em phải giải thích!” Diệp Trí Viễn kéo An Hạ Dao, ấn vào vai cô, hỏi với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Giải thích?” An Hạ Dao cười, giọng hơi nghẹn ngào: “Diệp Trí Viễn, lúc đầu anh đã làm gì hẳn anh phải rõ hơn tôi, vậy có cần tôi phải giải thích không?”
“Lúc đầu anh làm gì, anh không rõ, em hãy nói cho anh nghe xem!” Bàn tay của Diệp Trí Viễn nắm chặt thành nắm đấm, mắt chăm chăm nhìn vào An Hạ Dao.
“Đã năm rồi, còn nhắc đến nó làm gì?” An Hạ Dao hít một hơi sâu, “Bây giờ anh sống rất tốt, tôi cũng sống rất tốt, mọi người đều rất ổn, như thế chẳng phải là tốt nhất rồi còn gì?”
Diệp Trí Viễn im lặng một lúc, “Sao em lại biết là anh sống rất tốt?”
An Hạ Dao khẽ cười: “Ít nhất thì tôi cũng không thấy anh trong trạng thái ủ rũ !”
“Em cũng sống rất tốt?” Diệp Trí Viễn lạnh lùng hỏi.
“Đúng thế, trước khi chưa gặp lại anh, cuộc sống của tôi rất bình thường, rất hạnh phúc, vui vẻ… Vì thế, Diệp Trí Viễn, xin anh hãy quên chuyện buổi tối hôm đó đi, để tôi tiếp tục được bình yên và hạnh phúc.”
Trong lòng Diệp Trí Viễn rất phức tạp, im lặng nhìn An Hạ Dao một lúc, “Điều đó không thể!” Chuyện đã xảy ra làm sao có thể nói quên là quên ngay được!
An Hạ Dao khẽ thở dài một tiếng, “Diệp Trí Viễn, rút cuộc là anh muốn thế nào?”
“Nghe nói, sau khi chúng ta chia tay nhau, em không hề quen với bất cứ người bạn trai nào!” Diệp Trí Viễn lạnh lùng nói: “Trong năm ấy, đời sống tình cảm của em hoàn toàn trông rỗng.”
“Thế thì sao?” An Hạ Dao trấn tĩnh, nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ nghiêm chỉnh: “Chắc anh không nghĩ rằng tôi thích anh và đang chờ đợi anh đấy chứ?”
Rồi cô cười tự giễu: “Diệp Trí Viễn, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
“Nghĩ nhiều hay không, không phải em nói là được.” Diệp Trí Viễn chìa tay ra nắm lấy bàn tay của An Hạ Dao, mắt sáng rực. “An Hạ Dao, hiện tại em không có bạn trai, đó là hiện thực.”
An Hạ Dao giằng ra, lặng lẽ rút tay về, “Diệp Trí Viễn, tôi có bạn trai hay không, chẳng có liên quan gì đến anh!”
“Nếu em đã không có bạn trai, anh không có bạn gái,” đôi mắt đen của Diệp Trí Viễn chứa đựng đầy vẻ ấm áp, anh nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Vậy thì, chúng ta hãy yêu nhau đi.”
An Hạ Dao thấy lòng mình run lên, một nỗi đau và chua xót dâng lên, cô mỉm cười chế giễu, rồi lên tiếng: “Diệp Trí Viễn, anh tưởng rằng tình yêu là thứ có thể mua bán? Anh muốn mua thì tôi phải bán sao?”
Diệp Trí Viễn ngây người, lập tức giải thích: “Ý của anh không phải vậy…”
An Hạ Dao đã nhanh chóng mở cửa xe và bước xuống: “Diệp Trí Viễn, tôi không cần biết ý anh là gì, nhưng tôi hoàn toàn không có ý với anh. Vì thế, xin chào.” Nói xong xua tay với Diệp Trí Viễn, rồi vung tay đóng cửa xe lại.
Diệp Trí Viễn bước xuống theo, An Hạ Dao đã vẫy được taxi và lên xe bỏ đi, khiến Diệp Trí Viễn chỉ còn biết nhíu mày, cũng lên xe và lao đi.
An Hạ Dao quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, tim vẫn đập thình thịch. Cảnh tượng phố phường phốn hoa, đông đúc lướt qua, trong đầu bất giác nhớ đến những năm tháng nông nổi xưa kia.
Hồi ức giống như một dòng nước ào đến, một Diệp Trí Viễn chín chắn, trưởng thành và một thiếu niên nông nổi có vấn đề đan vào nhau, rõ ràng là cách năm, nhưng lại cảm thấy như vừa mới xảy ra. Những chuyện quá khứ cứ hiện rành rành trước mắt, tình cảm ngọt ngào và chua xót mang đến những cảm giác rất chân thực…