Trong trường cấm học sinh yêu đương, Diệp Trí Viễn lại công khai theo đuổi An Hạ Dao một cách rầm rĩ, khiến cả trường cứ xôn xao cả lên, đâu đâu cũng thấy lời đồn, thầy cô cũng xì xầm, có người đã gặp riêng An Hạ Dao để nói chuyện và bảo ban cô.
Mặc dù An Hạ Dao là một đứa bé ngoan, một học sinh ưu tú, nhưng một khi đã xác định một việc nào đó, thì sẽ không bao giờ lùi bước trước cái nhìn hay những lời bàn luận của người khác, nhưng để tránh cho sự việc trở lên lớn hơn và khiến cha mẹ phải lo lắng từ đó tìm cách ngăn cấm, nên bề ngoài thì cô tỏ ra ngoan ngoãn, nói với thầy cô là không có chuyện gì, sẽ không cặp kè với Diệp Trí Viễn, thậm chí còn tránh gặp mặt, không dám ngồi cùng bàn nữa, nhưng thực ra, cô và Trí Viễn vẫn gắn bó với nhau như keo với sơn.
Trí Viễn tuy ngang ngạnh cứng đầu, nhưng một khi đã bắt đầu yêu thì lại rất thật thà, để bảo vệ cho cô bé ngoan, học sinh ưu tú Hạ Dao không bị mọi người bàn tán và công kích, không bị thầy cô mời lên gặp hay gây khó khăn, cậu đã thận trọng giấu kín mối tình niên thiếu, ngầm che chở cho cô, bằng cách riêng của mình, cậu đã thu hút mọi sự chú ý về mình. Rất nhanh sau đó, tin tức về chuyện Diệp Trí Viễn theo đuổi hoa khôi của lớp bên cạnh một lần nữa lại gây xôn xao cả trường, còn chuyện cậu theo đuổi An Hạ Dao rất nhanh chóng trở thành quá khứ. Mọi người cũng coi đó là chuyện đùa khi rỗi rãi và cho qua.
Chỉ có hai người trong cuộc âm thầm là An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn mới biết rõ và lặng lẽ nhấm nháp mùi vị hạnh phúc của tình yêu.
Hai người không còn ngồi chung bàn nữa, Diệp Trí Viễn đã ngồi cùng với lớp trưởng có thành tích học tập tốt như An Hạ Dao, sự tiếp xúc giữa hai người vì thế ít hơn hẳn. Lớp trưởng bị chinh phục bởi sức hấp dẫn đặc biệt của Diệp Trí Viễn, đã giữ kín chuyện của họ và sẵn sàng trở thành sợi dây nối kết giữa hai người, thường xuyên chuyển những mấu giấy trao đổi hay đồ vật gì đó cho họ.
An Hạ Dao nắm mẩu giấy nhỏ mà lớp trưởng vừa chuyển cho cô, thầm mỉm cười trước việc làm rất biết ý của Diệp Trí Viễn, rồi đặt mẩu giấy ấy vào cuốn vở, lén mở ra xem, đó là hình của thần tình yêu (Cupid), bên trên vẽ hai trái tim màu đỏ nối liền vào nhau, cùng hai cái tên Ngốc điểm và Em gái niềng răng rất bay bướm. An Hạ Dao khẽ mỉm cười, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
An Hạ Dao nghĩ một lát, lập tức trả lời Diệp Trí Viễn một câu: Xin hỏi thế gian, tình yêu là gì, mà lại khiến người ta suốt đời sống chết bên nhau!”
Diệp Trí Viễn nắm lấy mẩu giấy, mặt rất vui, rồi làm một động tác tay về phía An Hạ Dao, ý nói: Mình yêu cậu.
An Hạ Dao đỏ bừng mặt, nhưng vẫn đáp lại Diệp Trí Viễn một động tác mang thông Diệp: mình cũng yêu cậu.
Cử chỉ thân thiết giữa hai người khiến lớp trưởng chỉ còn biết giậm chân đấm ngực vì thèm muốn, “Hai người đừng có tỏ ra ngọt ngào như thế, được không?” Cô nói với vẻ vô cùng ghen tỵ.
An Hạ Dao mỉm cười rất ngọt ngào.
Còn Lộ Ngữ Nhụy lạnh lùng như tảng băng, mắt ánh lên vẻ rất lạnh lùng, khiến ai nhìn thấy cũng phát run người.
Tan học, Diệp Trí Viễn cùng với một nhóm bạn nam trong lớp chơi bóng ở sân vận động, An Hạ Dao xem một lúc rồi tới căng tin mua nước cho cậu với vẻ rất quan tâm. Khi cô cấm hai chai nước đang định quay về sân vận động, thì có ba nữ sinh bước ra, chặn đường An Hạ Dao, ba cô nữ sinh này đều rất cao, trông có vẻ không phải là học sinh lớp .
An Hạ Dao giật mình, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình thản, đưa mắt nhìn ba đôi mắt đang nhìn cô từ đầu xuống dưới vẻ thăm dò.
Một người trong số đó lạnh lùng hỏi: “Mày là An Hạ Dao?”
“Vâng” An Hạ Dao gật đầu.
“Bạn gái của Diệp Trí Viễn?” Nhìn An Hạ Dao với hàm răng có rất nhiều chiếc răng nạm đồng màu vàng, ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt, cô gái ấy có phần hơi do dự, không lẽ khẩu vị của Diệp Trí Viễn lại kém đến thế?
“Vâng… phải.” An Hạ Dao do dự một chút, rồi dốc hết can đảm, thừa nhận một cách kiên định.
Trước khi gặp Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao chỉ là một cô bé ngoan ngoãn chỉ biết học hành, hiểu biết của cô về những thiếu niên có vấn đề mãi tới sau khi Diệp Trí Viễn vào học trong lớp cô mới biết, những chuyện đánh nhau, gây lộn cô chỉ đọc được trong truyện và xem phim.
Nhưng, nếu người ta đã tìm đến nơi, thì An Hạ Dao chỉ còn cách liều mà đón nhận thôi. Mặc dù, cô không sao hiểu được vì sao họ lại tìm gặp cô?
“Mày với Diệp Trí Viễn qua lại được bao lâu rồi?” Sau khi nghe lời thừa nhận của An Hạ Dao, ánh mắt của cô gái cầm đầu trở nên rất dữ, hai cô khác thì bao vây lấy An Hạ Dao, lập tức cũng tỏ ra giận dữ theo.
Từ trước tới nay, An Hạ Dao chưa bao giờ trải qua những chuyện như thế này, cô cảm thấy trong lòng rất lo sợ, chân tay cũng lạnh hẳn đi. Hít một hơi thở sâu, cô liều nói với vẻ bình thản: “Tôi không cần thiết phải báo cáo với các cậ u ! “
Đúng lúc An Hạ Dao nói xong câu ấy, một cái tát rất mạnh giáng xuống mặt cô.
An Hạ Dao bất giác lùi về sau hai bước, chân không vững nên ngã xuống đất, cô cảm thấy trong đầu như có tiếng nổ, tai ù đi, không thể tin được, ngước mắt lên nhìn ba cô gái kia, nước mắt vòng quanh, từ nhỏ tới giờ cô chưa bị ai tát bao giờ.
“Cái tát này để cho mày nhớ kỹ, Trí Viễn không phải là người mà một đứa con gái xấu xí như mày có thể với tới!” Cô gái cầm đầu nhìn An Hạ Dao với ánh mắt khinh miệt.
“Đúng thế, xấu như thế này mà cũng đòi, sao không lấy gương mà soi mặt mình xem?” Cô gái đứng bên cạnh cũng cười khinh bỉ, nói thêm vào.
An Hạ Dao cố kìm nước mắt, cứng cỏi đứng lên, mắt nhìn cô gái cầm đầu vẻ phẫn nộ: “Tôi có xứng với Diệp Trí Viễn hay không, không phải cô nói là được, tôi xấu, nhưng chỉ cần Diệp Trí Viễn thích là đủ…”
Cô gái cầm đầu nghe thấy những lời đó của An Hạ Dao, không do dự giáng cho cô một cái tát nữa, “Đồ mặt dày.”
An Hạ Dao định tránh, nhưng bị hai cô gái kia giữ lại, trong chốc lát, An Hạ Dao cảm thấy mặt mình đau rát nước mắt không kìm được cũng tuôn trào.
Đã lớn như thế này rồi nhưng An Hạ Dao chưa bao giờ phải chịu nhục như vậy.
“Trong những kẻ mặt dày mà tao thấy, chưa có ai mặt dày như mày!” Một cô gái khác đứng bên nhổ phì một tiếng, “Đồ đê tiện, chắc chắn là mày đã giở thói mặt dày bám riết lấy Diệp Trí Viễn, anh ấy không thoát được nên mới đành phải qua lại với mày.”
“Một đứa xấu như mày, đến xách dép cho Diệp Trí Viễn cũng không đáng, sao mày lại mặt dày như vậy? Còn nhận là bạn gái của Diệp Trí Viễn, tao nhổ vào.” Một cô gái khác thấy vậy cũng tham gia vào hàng ngũ những kẻ công kích An Hạ Dao.
Lần đầu tiên An Hạ Dao gặp phải sự kiện bạo lực như vậy, ý nghĩ duy nhất của cô là phản kháng, vì vậy cô phẫn uất đứng dậy, giơ tay túm lấy đứa con gái cầm đầu đang đứng gần cô.
“Ôi, đồ đê tiện, gớm ghiếc quá, chị em, hãy xử lý nó đi.” Đứa con gái cầm đầu bị An Hạ Dao bất ngờ túm lấy, sau khi lùi người tránh, vừa xấu hổ vừa tức giận, sai bảo.
Hai đứa con gái kia bèn xông vào, đè An Hạ Dao xuống đất bắt đầu những hành động bạo lực bằng tay đấm chân đạp.
“Dừng ngay!” Tiếng của Diệp Trí Viễn vang lên như tiếng sấm bên tai An Hạ Dao lúc đó đang rất sợ hãi và tuyệt vọng, “dừng ngay lại!” Diệp Trí Viễn giận dữ đẩy hai đứa con gái đang đè An Hạ Dao.
Rồi Diệp Trí Viễn vội ôm lấy An Hạ Dao đang co lại và toàn thân thì không ngừng run lên bần bật, dịu dàng vuốt ve lưng cô, nói bằng giọng an ủi: “Em gái nắn răng, đừng khóc, đừng sợ!”
Ngoài nước mắt, An Hạ Dao không biết phải nói gì, cô vùi đầu vào trong ngực Diệp Trí Viễn, khóc thút thít.
“Ôn Sảnh, mẹ kiếp mày điên à!” Diệp Trí Viễn nghiến răng, hai mắt như tóe lửa, trừng lên nhìn đứa con gái cầm đầu.
Đứa con gái cầm đầu bị vẻ mặt và thái độ của Diệp Trí Viễn làm cho khiếp sợ, bèn giải thích bằng giọng yếu ớt: “Trí viễn, con bé mặt dày ấy cứ bám riết lấy cậu, bọn mình chỉ là dạy dỗ nó giúp cậu…”
“Dạy dỗ cái quái gì!” Diệp Trí Viễn giận dữ gầm lên với con bé đó: “An Hạ Dao là bạn gái của tôi, ai mặt dày bám lấy tôi, người mặt dày nhất chẳng phải là cậu sao, cứ bám riết lấy tôi?”
Đứa con gái cầm đầu, bị Diệp Trí Viễn nói thẳng vào mặt như vậy, mặt trắng nhợt cả ra.
“Tôi cảnh cáo các người, An Hạ Dao là bạn gái của Diệp Trí Viễn này, từ nay về sau ai mà còn gây rắc rối cho cô ấy, tôi sẽ xử từng người một!” Diệp Trí Viễn cảnh cáo với giọng lạnh lùng, tiếp đó đưa mắt nhìn đứa con gái có tên là Ôn Sảnh: “Từ nay về sau, đừng để tôi nhìn thấy mặt cậu, nhìn thấy cậu lần nào, tôi buồn nôn lần ấy!”
Vẻ dữ tợn của đứa con gái tên là Ôn Sảnh đã bị Diệp Trí Viễn làm cho biến mất, nghe thấy những lời này, nó ngồi sụp xuống, ôm mặt, nức nở khóc.
Diệp Trí Viễn không thèm đếm xỉa đến điều đó, cậu ôm lấy An Hạ Dao, dìu cô rời khỏi nơi đó…
An Hạ Dao dựa vào vầng ngực xương xẩu của Diệp Trí Viễn nhưng cảm thấy vô cùng yên tâm, cô kéo áo của Diệp Trí Viễn khóc tối trời tối đất, cho tới khi Diệp Trí Viễn nhẹ nhàng đặt cô xuống bãi cỏ, cô vẫn cứ nức nở.
Diệp Trí Viễn nhìn đôi mắt đỏ lên vì khóc của An Hạ Dao, bất giác cảm thấy lòng mềm lại, cúi xuống nói với cô: “Thôi nào, Em gái nắn răng, đừng khóc nữa, cậu khóc làm lòng mình cũng đau cả lên đây này.”
An Hạ Dao cố gắng ghìm những giọt nước mắt, nhưng không sao ghìm được, cô đưa tay quệt nước mắt, sụt sịt hỏi: “Diệp Trí Viễn, có phải là mình xấu lắm không? Có phải mình không xứng với cậu không?”
Diệp Trí Viễn đưa tay xoa lên má An Hạ Dao, khẽ lau những giọt nước ở đuôi mắt cô: “Cậu rất xấu à? Sao mình lại cảm thấy cậu rất xinh đẹp nhỉ.”
“Diệp Trí Viễn, cậu lại nói dối rồi.” An Hạ Dao lườm Diệp Trí Viễn vẻ không vui.
“Mình nói dối đâu nào?” Diệp Trí Viễn bất mãn, phản bác: “Chưa nghe thấy câu: trong mắt người tình có Tây Thi à? Mình cảm thấy cậu xinh thì là xinh, cậu nghe người khác nói làm gì?”
“Những người khác đều nói là mình không xứng với cậu” An Hạ Dao nói với vẻ buồn thiu.
“Đó là vì người khác ngưỡng mộ, ghen tỵ.” Diệp Trí Viễn an ủi An Hạ Dao, “Này, nhưng mà sao cậu cũng trở nên nông cạn như vậy từ bao giờ thế? Xinh đẹp, xấu xí thì có coi là cơm mà ăn được không? Cậu là người tốt, tâm trong sáng, mình thích là được.”
“Nhưng, lâu dần, liệu cậu có cảm thấy rằng mình xấu, không xứng với cậu, không cần mình nữa không?…” An Hạ Dao cắn môi, trong lòng vẫn thấy rất tự ti.
“Cậu không biết rồi. Người xinh đẹp, càng nhìn thì óc thẩm mỹ càng thấy mệt, dần dần sẽ không còn cảm thấy xinh đẹp nữa, còn người xấu, thì càng nhìn lại càng thấy ưa.” Diệp Trí Viễn nói rất nghiêm chỉnh.
An Hạ Dao tức tới mức nghiến răng ken két: “Diệp Trí Viễn, cậu nói như vậy, chẳng qua nói tránh đi rằng mình xấu, đúng không?”
“Đâu có, là cậu nói đấy chứ.” Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao, vẻ vô tội.
“Nhưng cậu cũng thừa nhận rồi!”An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn với đôi mắt rực lửa.
“Mình sai rồi là được chứ gì?” Diệp Trí Viễn nhếch môi khẽ cười “Em gái nắn răng, cậu đừng quá nghiêm túc như thế được không? Mình thích cậu, mình thích cậu, mình phải nói bao nhiêu lần thì cậu mới tin?”
“Mình…” An Hạ Dao chớp chớp đôi mắt đen vừa mới được những giọt nước mắt rửa sạch, nhìn Diệp Trí Viễn bằng ánh mắt sáng long lanh, “Mình chỉ sợ là bản thân không đủ tốt và sẽ mất cậu!”
Diệp Trí Viễn vừa nghe vậy, thấy lòng mềm hẳn lại, cậu kéo mạnh An Hạ Dao và ôm vào lòng, nói với vẻ rất nghiêm túc: “Em gái nắn răng, em đã đủ tốt rồi, chính anh mới lo rằng nhỡ mình mà không tốt thì sẽ có lỗi với em.
An Hạ Dao dựa vào ngực Diệp Trí Viễn, miệng nở nụ cười hạnh phúc, thì ra cuộc đời cũng có sự ngọt ngào và tốt đẹp đến như vậy.
Ánh nắng buổi chiều tỏa trên thân hình đang độ lớn và kề sát bên nhau của họ, rồi phản chiếu lại thành một vầng hào quang màu vàng, đẹp tới mức người ta không nỡ rời mắt đi.
Khoảng thời gian hạnh phúc trôi nhanh như bay, kể từ sau khi mấy cô gái lớp trên đến gây chuyện và bị Diệp Trí Viễn giải quyết xong, không còn nữ sinh nào đến gây chuyện với An Hạ Dao nữa, và học kỠcũng đang gần đến hồi kết thúc, mọi người đều bận với chuyện chuẩn bị thi.
An Hạ Dao vừa ra khỏi phòng của thầy chủ nhiệm, định về lớp lấy tài liệu chờ Diệp Trí Viễn làm trực nhật, quét dọn xong sẽ cùng cậu đến thư viện ôn bài. Tuy yêu sớm, nhưng cô vẫn giữ vững ngôi vị học sinh giỏi, lại kéo Diệp Trí Viễn cũng học giỏi theo và mỗi ngày một tiến bộ trông thấy.
Khi An Hạ Dao đi đến cửa lớp, thấy cánh cửa đóng lại, trong lớp hình như không còn ai, nghĩ thầm trong bụng, chắc là Diệp Trí Viễn lười không quét lớp, với tư cách là bạn gái của cậu, cô chỉ còn cách quét giúp. Nghĩ thế, cô định mở cửa ra, nhưng khi bàn tay vừa đặt lên nắm cửa, thì nghe thấy tiếng của Lộ Ngữ Nhụy vọng ra: “Diệp Trí Viễn, bạn đang giận mình phải không?”
Bàn tay nắm nắm cửa của An Hạ Dao dừng lại cứng đơ, trong lòng chợt thấy một nỗi hồi hộp mà chính mình cũng không rõ.
“Ai giận bạn, vô duyên.” Giọng của Diệp Trí Viễn vẫn mang vẻ kiêu ngạo như cũ.
“Diệp Trí Viễn, mình biết mình sai rồi.” Giọng của Lộ Ngữ Nhụy rất rõ ràng: “Lẽ ra mình không nên từ chối bạn, không nên nói ra câu mẹ mình không cho yêu sớm để chọc tức bạn, hãy tha thứ cho mình, được không…”
Một cảm giác nặng nề dâng đầy trong lòng, dường như cô sắp nhìn thấy một bí mật mà không nên thấy. Thì ra, Diệp Trí Viễn và Lộ Ngữ Nhụy đã từng có quá khứ, hèn nào mà thái độ của Diệp Trí Viễn và Lộ Ngữ Nhụy đều có vẻ kỳ quặc, thì ra, nguyên nhân chính là ở đây.
Diệp Trí Viễn không nói gì, cách sau một lần cửa, An Hạ Dao không thể nào hình dung ra vẻ mặt của Diệp Trí Viễn lúc này.
Lộ Ngữ Nhụy lấy lại tinh thần, cuối cùng lại lên tiếng: “Diệp Trí Viễn, chúng ta đừng giận nhau nữa, được không? Bạn đừng vì giận mà cặp kè với An Hạ Dao nữa, nhìn thấy cảnh ấy, mình buồn lắm…” Nói đến câu cuối, giọng của Lộ Ngữ Nhụy thậm chí trở nên nghẹn ngào, “Chúng ta bắt đầu lại, được không?”
An Hạ Dao hồi hộp tới mức mồ hôi toát đầy lòng bàn tay, chờ nghe câu trả lời của Diệp Trí Viễn, nhưng một hồi lâu mà trong lớp học vẫn không một tiếng động, cô do dự không biết nên đẩy cửa bước vào hay là rời đi, cuối cùng quyết định khẽ đẩy cửa ra một chút.
Lộ Ngữ Nhụy đứng trước mặt Diệp Trí Viễn, không chờ được câu trả lời của cậu, bèn nhón chân lên, vòng tay ôm lấy cổ cậu, dâng lên một nụ hôn, còn Diệp Trí Viễn thì cũng không đẩy ra.
An Hạ Dao không thể nhìn tiếp được nữa, cô loạng choạng rời đi, lòng đau thắt lại, đến mức tưởng chừng không thở được nữa.
An Hạ Dao thảng thốt lao xuống cầu thang, không may va vào một nam sinh học khóa trên tay đang ôm bóng đi lên. Thực ra, cú va ấy không đau, nói cách khác, trong khoảnh khắc ấy nỗi buồn đau trong lòng An Hạ Dao đã vượt qua nỗi đau da thịt cô ôm lấy người, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Khi bị những cô gái học lớp trên xỉ nhục, An Hạ Dao có thể chống cự lại một cách cứng cỏi và đầy lý lẽ, nhưng khi đối diện với Diệp Trí Viễn và Lộ Ngữ Nhụy đã từng có cả một quá khứ với nhau thì cô lại thấy tự ti tới mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Vì chân tướng sự thật đau lòng, mối quan hệ giữa An Hạ Dao thời gian vừaqua chỉ là vì Diệp Trí Viễn giận Lộ Ngữ Nhụy, còn tất cả tình yêu mà An Hạ Dao dồn vào chẳng qua cũng chỉ là cái bia hứng đạn cho một lần họ giận hờn nhau.
Những dòng nước mắt của An Hạ Dao làm cho Diệp Ca phát hoảng, không kịp cúi xuống nhặt trái bóng bị rơi đang lăn tận ra xa, anh luống cuống an ủi An Hạ Dao: “Này, đừng khóc, bị đau ở đâu, để anh đưa em tới phòng y tế”, được không?”
An Hạ Dao không nói gì, đẩy Diệp Ca ra và vẫn cứ ôm mặt khóc rưng rức, chẳng qua là cô mượn cớ này để trút bỏ mà thôi.
Diệp Ca ngồi xổm xuống cùng với An Hạ Dao, nhìn cô với vẻ bất lực: “Thôi nào, thôi nào, em đừng khóc nữa, có chuyện gì thì nói với anh, bị đau ở đâu, để anh đưa đến phòng y tế kiểm tra là được thôi mà.”
An Hạ Dao mở miệng, “Hãy cho em mượn bờ vai của anh.” Sau đó dựa vào Diệp Ca, tiếp tục tuôn nước mắt.
Khi Diệp Trí Viễn đi xuống gác thì nhìn thấy An Hạ Dao dựa vào Diệp Ca không ngừng tấm tức khóc, cảm thấy mình bị cắm sừng, cậu vội sải bước tới, kéo An Hạ Dao ra: “Cậu đang làm gì thế?”
An Hạ Dao bị Diệp Trí Viễn kéo ra một cách thô bạo, bả vai đau tê cả đi, nhìn điệu bộ giận dữ ngùn ngụt của cậu, trong lòng không khỏi cảm thấy đôi chút sợ sệt và mất tự nhiên, nhưng liền sau đó lại nhìn thấy Lộ Ngữ Nhụy đang vội vã đuổi theo sau cậu, nên cô hít một hơi thật sâu, lạnh lùng đáp, “Không có gì.” Nói rồi, bỏ mặc Diệp Trí Viễn, quay người bỏ đi.
Diệp Trí Viễn tròn mắt, vội bước tới, kéo tay An Hạ Dao: “Em gái nắn răng, ý của cậu là sao?”
An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn, khuôn mặt điển trai đang ở độ tuổi mới lớn, lúc này đang nhìn cô chăm chăm bằng đôi mắt rất đẹp nhưng cô cố kìm cơn giận dữ, nghiến răng, hỏi: “Quan hệ giữa cậu với Lộ Ngữ Nhụy là gì?”
Diệp Trí Viễn có phần luống cuống, đảo mắt một vòng, nhìn sang Lộ Ngữ Nhụy, đang định nói thì An Hạ Dao đã lên tiếng trước: “Quan hệ giữa cậu với Lộ Ngữ Nhụy là gì thì cũng chẳng có liên quan gì tới mình. Diệp Trí Viễn, mình muốn nói với cậu là, mình không cần cậu nữa, mình đã thích anh ấy.” Nói rồi cô giơ tay chỉ về phía chàng trai học khóa trên.
An Hạ Dao không biết là mình bị sốc quá không hay là cú va vừa rồi đã khiến đầu óc cô trở nên không bình thường, thậm chí cô không hề nghĩ xem, chàng trai học khóa trên có phối hợp với mình không, mà lại nói liều như vậy.
Có lẽ, An Hạ Dao còn trẻ, chỉ nghĩ rằng, sau khi làm xong vai trò của một cái bia đỡ đạn, chút kiêu hãnh duy nhất có thể có được để tự an ủi mình là, chính cô sẽ bỏ rơi Diệp Trí Viễn, cô sẽ cho Diệp Trí Viễn mọc sừng, chứ không phải sự tái hợp giữa Diệp Trí Viễn và Lộ Ngữ Nhụy đã khiến cái bia đỡ đạn là cô bị Diệp Trí Viễn vứt bỏ.
Còn hành động dịu dàng an ủi, cho cô mượn bờ vai của chàng trai khóa trên thì khiến trực giác của An Hạ Dao mách bảo cô rằng, anh ấy sẽ phối hợp với cô để diễn hết màn kịch.
Diệp Trí Viễn tiếp tục hướng ánh mắt lạnh lùng vào An Hạ Dao: “Cậu!
hãy nói lại lần nữa cho mình nghe!”
An Hạ Dao hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, ánh mắt vượt qua người Diệp Trí Viễn, nhìn về phía chàng trai học khóa trên, nhắc lại lần nữa: “Diệp Trí Viễn, chúng ta chia tay thôi.”
Diệp Trí Viễn giơ tay lên, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ.
An Hạ Dao không tỏ ra sợ hãi, ngẩng mặt lên sẵn sàng đón một cái tát giáng xuống.
Bàn tay của Diệp Trí Viễn nắm chặt lại thành nắm đấm, khuôn mặt điển trai thoáng hiện vẻ dữ tợn, cuối cùng lao về phía chàng trai học khóa trên, túm lấy cổ áo anh ta, toàn thân toát lên sự giận dữ, nghiến răng, gầm lên: “Anh nói đi!”
Chàng trai học khóa trên tròn mắt nhìn, thấy An Hạ Dao mặt mũi đầm đìa nước mắt, bất giác nhận bừa: “Cô ấy bảo như thế nào thì là như thế ấy.”
Diệp Trí Viễn buông chàng trai khóa trên ra, nhìn An Hạ Dao bằng ánh mắt lạnh lùng, không nói gì, quay người bỏ đi.
Lộ Ngữ Nhụy thấy thế vội đuổi theo: “Diệp Trí Viễn, chờ mình đã.”
An Hạ Dao nhìn theo, thấy Diệp Trí Viễn vừa đi được mấy bước thì Lộ Ngữ Nhụy đã đuổi kịp và kéo tay cậu, thế là cậu giơ tay kéo Lộ Ngữ Nhụy vào lòng và hôn cô.
Nước mắt của An Hạ Dao òa ra như suối.
Cảnh tượng Diệp Trí Viễn ôm hôn Lộ Ngữ Nhụy chướng mắt đến khác thường, khiến An Hạ Dao cảm thấy thà lúc đó mắt cô bị mù còn hơn.
Thế là chàng trai khóa trên cho cô mượn bờ vai, vừa nhìn cô khóc, vừa nghe cô kể về mối tình đầu của mình, nó bắt đầu cũng rất lạ lùng và kết thúc cũng lại rất vô lý.
Diệp Ca không bao giờ quên, vẻ mặt của An Hạ Dao lúc đó, nó vô cùng đau đớn và tuyệt vọng. Một cô gái còn trẻ và vốn tự ti như cô đã dành cho mối tình ấy biết bao tình cảm và chân tình, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra sự thật đau lòng rằng chẳng qua cô chỉ là tấm bia đỡ đạn cho cơn hờn giận của hai người tình, rằng chẳng qua cô cũng chỉ là một khúc xen vào câu chuyện của hai người khác.
An Hạ Dao cũng không biết vì sao cô lại tin tưởng Diệp Ca như vậy, vì sao lại đem kể hết mọi chuyện không chút giấu giếm cho anh, nhưng duyên phận vốn rất kỳ lạ, nhiều năm sau này mỗi khi nhớ lại chuyện quen nhau giữa mình và Diệp Ca, cô cũng cảm thấy nó rất hoang đường. Song, chính sự hoang đường ấy đã khiến Diệp Ca xuất hiện bên cạnh cô vào đúng lúc cô thảm hại nhất, kịp thời như những giọt mưa, giải cứu cho cô.
Ngày hôm sau, An Hạ Dao bước chân vào lớp học với một vẻ mặt thảng thốt và tâm trạng ưu buồn, từ xa đã nhìn thấy Diệp Trí Viễn và Lộ Ngữ Nhụy ngồi dựa bên nhau rất thân thiết và đang cười đùa vui vẻ.
Chàng trai thì điển trai, cô gái thì xinh đẹp, đúng là một đôi rất xứng!
An Hạ Dao hít một hơi thật sâu, nhận ra rằng, ở ngực vẫn còn một nỗi đau vì buồn, cô quay mặt đi, không muốn chứng kiến cảnh tượng gai mắt đó, nhưng Diệp Trí thì vẫn giữ nguyên vẻ thể hiện ấy, suốt ngày tỏ ra thắm thiết với Lộ Ngữ Nhụy mà không biết chán, dường như cậu đang cố bù đắp cho tất cả những sai lầm trước đó.
An Hạ Dao lẻ loi, cô đơn buồn bã một mình, dường như càng làm tôn thêm hạnh phúc của Diệp Trí Viễn và Lộ Ngữ Nhụy, đồng thời tạo ra một sự đối nghịch rất rõ rệt.
Thời gian một ngày đối với An Hạ Dao bây giờ dài tựa một năm, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến giờ tan học, cô thu dọn sách vở, buồn bã chuẩn bị về ký túc, nhưng nhìn thấy Diệp Ca tay cầm sách đang đứng chờ cô ở cửa, cô hơi ngây người, chợt nhìn thấy trong tay của Diệp Ca là những cuốn sách mà cô đã đánh rơi hôm qua, cô bèn rảo bước định tới để chào.
Diệp Trí Viễn và Lộ Ngữ Nhụy tay trong tay, tình tứ bước tới, đứng ngay ở cửa. “Xin nhường lối cho!” An Hạ Dao cúi đầu nói với giọng lạnh lùng.
Đôi mắt đen rất đẹp của Diệp Trí Viễn nhìn chằm chằm vào An Hạ Dao, đôi môi mỏng rất gợi cảm mím chặt lại, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Lộ Ngữ Nhụy thì ngược lại, chợt lên tiếng: “Ô, An Hạ Dao à.” Giọng cô kéo dài đầy ngụ ý. Nói rồi, nhìn Diệp Trí Viễn, cười điệu đà: “Đây là An Hạ Dao mà hôm qua nói chia tay và bỏ rơi bạn đấy sao?”
Diệp Trí Viễn vừa nghe thấy Lộ Ngữ Nhụy nhắc đến chuyện ấy, lập tức sầm mặt lại: “An Hạ Dao, cậu đừng có tưởng là cậu bỏ rơi tôi. Nói thật cho cậu biết, tôi và Lộ Ngữ Nhụy đã yêu nhau từ trước rồi, dạo trước chẳng qua chỉ là giận nhau một chút, tôi đã lấy cậu để chọc giận cậu ấy mà thôi, cậu tưởng là tôi thích cậu thật à? Lại còn chia tay với tôi? Đúng là buồn cười!”
Nghe những lời ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Hạ Dao chợt trắng bệch, cô cố nén cảm giác cay cay ở sống mũi và những giọt nước mắt sắp trào ra khỏi tròng.
“Diệp Trí Viễn, cậu thực sự chưa từng thích An Hạ Dao?” Lộ Ngữ Nhụy khoác tay Diệp Trí Viễn, mặt lộ vẻ vui mừng, nói: “Mình biết, cậu dùng đồ xấu đó để chọc giận mình. Cậu thật xấu xa…”
Những giọt nước mắt của An Hạ Dao không kìm được nữa cứ thế tuôn trào, cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Diệp Trí Viễn để nghe câu trả lời của cậu.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Diệp Ca tuy không muốn xen vào nhưng nhìn thấy những giọt nước mắt tuyệt vọng của An Hạ Dao, trong lòng chợt thấy mềm lại, liền bước lên phía trước, kéo An Hạ Dao vào lòng mình, dịu dàng an ủi: “Dao Dao, em sao thế?”
Sắc mặt của Diệp Trí Viễn lập tức tối sầm lại, nhìn Lộ Ngữ Nhụy, tiếp tục công kích An Hạ Dao: “Tất nhiên là mình không thích An Hạ Dao rồi, xấu như thế là một chuyện, lại còn bịt răng nữa chứ, nếu hôn cậu ấy, mình rất sợ bị va vào mồm…”
An Hạ Dao hít một hơi sâu, đưa tay lau nước mắt, rồi choàng tay lên cổ Diệp Ca, nhún chân lên khẽ hôn lên môi anh.
Toàn thân Diệp Ca đờ ra, nhưng cũng lập tức phối hợp với cô, dịu dàng hôn trả lại. Diệp Trí Viễn tiến đến kéo An Hạ Dao ra, tiếp đó không do dự giáng cho Diệp Ca một cú đấm, quay người lại tiếp tục tát cho An Hạ Dao một cái, “Đồ đê tiện.”
An Hạ Dao ôm lên chiếc má bỏng rát vì cái tát, nhìn Diệp Trí, từ bé đến lớn, cú tát đầu tiên mà cô phải nhận là vì Diệp Trí Viễn, cái tát thứ hai là do Diệp Trí Viễn ra tay, và cậu còn tặng cho cô một câu “Đê tiện.”
Thấy chưa, đàn ông thật là nực cười, khi thích bạn họ sẽ nâng niu bạn như báu vật trong tay, còn khi không thích bạn nữa thì lại giẫm đạp như cỏ rác.
An Hạ Dao giận quá hóa cười, cô nhìn Diệp Trí Viễn, nước mắt không còn chảy nước, hít một hơi sâu, cô lạnh lùng nói: “Diệp Trí Viễn, cậu dựa vào đâu mà đánh mình?”
“Cậu đê tiện.” Diệp Trí Viễn nói với vẻ nghiệt ngã.
“Tôi đê tiện thì liên quan gì đến cậu?” An Hạ Dao lấy lại tinh thần, nhìn chăm chăm vào Diệp Trí Viễn, “Cậu là cha, hay là mẹ tôi? Tôi và cậu có quan hệ gì, chuyện của tôi cần đến cậu lo sao?”
“Cậu!” Diệp Trí Viễn bị An Hạ Dao làm cho tức giận tới mức không biết phải nói gì.
“Diệp Trí Viễn, trước đây giữa tôi và cậu chẳng có quan hệ gì, bây giờ, lại càng không, sau này dù đến chết cũng không bao giờ qua lại nữa.” An Hạ Dao nói rành từng tiếng với vẻ mặt lạnh lùng xong, kéo Diệp Ca, rời khỏi với bước chân kiên cường, cứng cỏi, dần dần ra khỏi tầm mắt của Diệp Trí Viễn.
Diệp Trí Viễn giận dữ đấm mạnh lên cửa lớp học.
“Ôi, Diệp Trí Viễn, tay cậu bị chảy máu rồi…” Lộ Ngữ Nhụy kêu lên vẻ quan tâm, “Để mình đưa cậu tới phòng y tế băng lại nhé!”
“Không cần!” Diệp Trí Viễn nghiến răng nhìn theo bóng An Hạ Dao và Diệp Ca. Một người luôn ở thế bên trên như cậu, ngày hôm qua lần đầu tiên bị An Hạ Dao kiêu ngạo giẫm xuống dưới chân, hôm nay định lấy lại đôi chút tự trọng nên cậu đã tốn sức để diễn trò, không ngờ, đến lòng tự trọng của cậu cũng bị An Hạ Dao giẫm đạp lên.
An Hạ Dao đáng chết, dám bỏ rơi cậu thật, lại còn hôn chàng trai khác ngay trước mặt cậu, cắm cho cậu một chiếc sừng rõ dài, Diệp Trí Viễn không thể nào nuốt trôi cơn giận dữ này được. Từ trước đến nay, cậu chưa bao giờ phải chịu thua như thế này, cũng chưa bao giờ thảm hại như thế này, trong cơn tức giận, cậu chỉ ước sao được xé An Hạ Dao thành từng mảnh nhỏ.
An Hạ Dao cùng với Diệp Ca đi hết một đoạn đường dài trong trạng thái bàng hoàng rồi mới buông tay anh ra, mỉm cười nói trong khi mắt chưa hết ngân lệ: “Em xin lỗi.”
Diệp Ca nhìn An Hạ Dao dù tuyệt vọng nhưng vẫn cố làm ra vẻ kiên cường, bất giác thấy động lòng, khẽ xoa lên vầng trán của An Hạ Dao, dịu dàng an ủi: “Nếu em buồn thì hãy cứ khóc đi.”
An Hạ Dao gượng cười: “Không khóc được.” Hôm qua cô đã đau lòng tới mức dốc cạn nước mắt, hôm nay nhìn cử chỉ trao đi đối lại của Diệp Trí Viễn và Lộ Ngữ Nhụy, cô chỉ còn cảm thấy đáng cười thay cho mình.
An Hạ Dao đã từng cảm thấy tình yêu của cô với Diệp Trí Viễn dường như là một vở diễn tuyệt đẹp, trong vở diễn ấy con vịt xấu xí là cô đã biến thành con thiên nga, vì thế, dù cô tự ti thì cô vẫn cứ biểu diễn với tất cả tình cảm của mình, rồi dành những giọt nước mắt và hy vọng cho mối tình ấy, nhưng cuối cùng khi vở diễn ấy hạ màn, An Hạ Dao mới nhận ra rằng, cô giống như một con rối chỉ biểu diễn có một mình.
Diệp Trí Viễn từ đầu chí cuối chẳng qua chỉ lấy cô ra để chọc tức Lộ Ngữ Nhụy, còn cô, chẳng qua chỉ là một tấm bia đỡ đạn.
Nhưng, tấm bia đỡ đạn ấy dù đã biểu diễn hết sức đến cuối cùng thì cũng chẳng được thưởng gì, ngoài duy nhất một cái tát và hai từ “đê tiện” của Diệp Trí Viễn.
Trái tim nhỏ bé và non nớt của An Hạ Dao đã bị Diệp Trí Viễn làm cho tổn thương một cách triệt để, lòng kiêu nãnh, tự tôn của cô cũng bị Diệp Trí Viễn giẫm nát dưới gót chân.
An Hạ Dao rất buồn, nhung dù buồn đến đâu cô cũng phải kiên cuờng, phải tự tôn, phải kiêu hãnh. Vừa nghĩ đến chuyện Diệp Trí Viễn nói không thích cô, thậm chí là sợ hôn cô sẽ bị va răng, thì lòng An Hạ Dao lại thấy lạnh đến cùng cực và đau nhói. Cô thích Diệp Trí Viễn, thực sự là rất thích, nhưng nếu Diệp Trí Viễn đã không thích cô thì cho dù cô có thích đến đâu cũng phải chấm dứt.
An Hạ Dao bỏ Diệp Trí Viễn, từ bỏ mối tình đầu ngây thơ, đóng chặt cửa trái tim nóng nóng và ngây thơ lại, từ đó cô không còn tùy tiện nói tới yêu và hận, để cho vết sẹo kia theo cùng cô, đi qua một đoạn dài của năm tháng…
Diệp Ca thở dài một tiếng bất lực, khẽ vỗ lên vai An Hạ Dao, nhìn cô, rõ ràng là rất buồn và muốn khóc nhưng lại cố nặn ra nụ cười, khiến trái tim vốn bình lặng của anh cũng gợn lên những cơn sóng lăn tăn.
Diệp Ca biết rằng, càng cố làm ra vẻ không để ý đến thì càng chứng tỏ đang yêu một cách chân thật và sâu sắc, e rằng, mối tình thời trẻ này của An Hạ Dao, mối tình mà cô đã đem hết sức lực để yêu, sẽ để lại vết thương rất sâu trong lòng cô mi tới tận khi cô đã thực sự trưởng thành.
Mong rằng, An Hạ Dao có thể trưởng thành nhanh chóng, quên đi nỗi đau này, nếu không, người giam hãm mình cuối cùng lại chính là cô.
Diệp Ca cũng đã nghĩ đến chuyện dùng sự dịu dàng của mình giúp An Hạ Dao vượt qua nỗi đau ấy, nhưng, nghĩ đến Diệp Trí Viễn điển trai, hống hách, thì anh lại cảm thấy mình không đủ sức để làm việc đó…
Có lẽ, bắt đầu từ lúc ấy, tình cảm của Diệp Ca đối với An Hạ Dao đã lặng lẽ bị chôn vùi, chỉ còn có thể đứng nhìn từ xa mà không dám tùy tiện hứa hẹn.
Vì thế, mấy năm sau đó, hai người đã xuất hiện trong cuộc đời của nhau như những hồng nhan tri kỷ…
Tin về An Hạ Dao đi với người khác, hôn Diệp Ca và bỏ rơi Diệp Trí Viễn lan rất nhanh, ngày hôm sau đã xôn xao khắp trường đâu đâu cũng bàn tán.
An Hạ Dao đã chuẩn bị đối phó với việc Diệp Trí Viễn sẽ gây phiền phức bằng những châm biếm kiểu này hoặc kiểu khác khi cô trở về lớp học tập bình thường, thì không thấy Diệp Trí Viễn đâu, Lộ Ngữ Nhụy cũng không lên lớp.
Mãi cho tới đợt thi cuối kỳ, vẫn không thấy hai người đó đâu, dường như họ đã cùng nhau biến mất.
Thầy chủ nhiệm nói, hai người ấy đã chuyển trường.
An Hạ Dao biết, Diệp Trí Viễn và Lộ Ngữ Nhụy đã trở về với thế giới từng có của họ, lần chuyển trường vừa rồi chỉ là một khúc nhạc xen vào, còn cô chẳng qua chỉ là một tấm bia đỡ của khúc nhạc xen vào đó.
Mặc dù An Hạ Dao cố tỏ ra cứng cỏi để đối diện với chuyện này, nhưng trong lòng cô rất rõ, những khi đêm về cô lại sẽ một mình nước mắt tràn mi.
Thời gian thấm thoắt trôi, kỳ nghỉ cũng qua đi vội vàng.
Năm lớp nhà trường phân thành hai ban tự nhiên và xã hội, Diệp Ca cũng đã tốt nghiệp, tâm điểm của những đồn đoán trong trường đã thay đổi đối tượng, Lộ Ngữ Nhụy và Diệp Trí Viễn ra đi vội vàng, ngoài việc để lại cho An Hạ Dao sự tổn thương sâu sắc ra thì không còn ai nhắc đến họ nữa.
Năm lớp , An Hạ Dao bỏ bịt răng, tiếp đó thi đỗ một học viện văn khoa ở Giang Nam với thành tích xuất sắc, rồi tốt nghiệp đại học, làm việc trong một tòa báo, nhưng vì phẫn nộ trước những hành động quấy rối tình dục của sếp nên đã xin thôi việc. Sau khi về nhà, cô đã chuyển việc cộng tác viết văn cho tạp chí tháng công việc chính, đem những tình cảm đau buồn và những con chữ trau chuốt kỹ càng viết lên những câu chuyện đẹp, cuối cùng thì làm một nhà văn chuyên mục tình cảm.
Tuy nhiên, trong lý lịch cuộc đời của An Hạ Dao, kể từ sau thất bại trong mối tình đầu với Diệp Trí Viễn và rút lui một cách thảm hại, cô không còn dám tùy tiện động chạm đến tình yêu nữa, và luôn lấy cớ còn phải học để từ chối tất cả những người theo đuổi cô sau này. Tuy không có kinh nghiệm tình yêu phong phú, nhưng về lý thuyết thì cô đã từng học qua tâm lý học, thế nên cô cũng có được rất nhiều thuận lợi trong công việc của mình.
An Hạ Dao của tuổi hai mươi bảy vẫn chưa muốn kết hôn chút nào, cô luôn cảm thấy mình còn nhỏ, nhưng những người bạn, chị em bên cạnh cô, trừ Thất Hề, tất cả đều đã kết hôn và sinh con, cũng có người đã sinh đến con thứ hai rồi. Tất nhiên, cũng không phải là không có người phải ly hôn, có điều đó chỉ là số ít.
Bà An thấy lo lắng, cứ ít hôm lại sắp xếp cho cô đi xem mặt một lần.
Sau thất bại của lần xem mặt “tám phút” lần trước, An Hạ Dao không nỡ gạt bỏ lòng tốt của mẹ, cô lại tới ngồi trong một tiệm cà phê để xem mặt một lần nữa.