Ngày hôm sau
“Ca?” Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa kèm theo tiếng của Thước nhi “Sao hôm nay lại ngủ đến chiều a?” Nhị ca của hắn luôn luôn là người dậy sớm nhất trong tộc, vậy mà từ ngày cá nhỏ đến thì lại thức trễ đến thế, chẳng biết là vì sao? Bạch Thước lại bắt đầu tức giận.
Tiếng đập cửa cứ vang lên dồn dập, Bạch Dạ chẳng buồn lên tiếng, lấy gối đè lên đôi tai, khẽ chuyển mình một chút rồi lại tiếp tục ngủ. Ở một bên cá nhỏ định gọi hắn dậy, nhưng lại không dám, đành phải quày quả trườn ra mở cửa.
“Sao lại là ngươi? Còn Nhị ca ta đâu?” Bạch Thước nheo lại hai mắt, nhìn về phía cá nhỏ ngốc tử nhỏ bé phía dưới chân.
Cá nhỏ trong nhất thời chẳng biết phản ứng như thế nào.
“Uy!” Bạch Thước lấy tay nhẹ nhàng búng một cái vào trán cá nhỏ “Ngươi ngủ ở dưới đất à?”
“Không phải ta…là miêu…Dạ!” Hắn vẫn chưa sửa được thói quen gọi Bạch Dạ là miêu mễ.
”Sao có thể như vậy?!” Bạch Thước lo lắng chạy vội vào phòng nên vô ý đạp trúng cái đuôi của cá nhỏ mà không biết. Cá nhỏ khẽ nhăn mặt nhưng cũng ráng nhịn không kêu lên. Thế nhưng Bạch Dạ vừa bị bọn họ làm cho tỉnh ngủ đã nhìn thấy hết.
”Thước nhi, mau xin lỗi Ngư nhi!” Bạch Dạ vừa ngồi bật dậy đã nói ngay với Bạch Thước.
Không chỉ là Bạch Thước mà ngay cả cá nhỏ cũng rất ngạc nhiên vì lời nói của Bạch Dạ. Ngoài mặt thì tỏ ra kinh ngạc nhưng trong lòng cá nhỏ lại cảm thấy có cái gì đó ấm áp len lỏi vào trong cơ thể vốn lạnh như băng của hắn….
”Nhị ca! Vì sao ta phải xin lỗi hắn?!” Bạch Thước đương nhiên là rất không khách khí chỉ vào cá nhỏ rồi hướng Bạch Dạ bĩu môi hỏi.
Bạch Dạ liếc mắt nhìn cá nhỏ, thấy cái đuôi của hắn hơi run run, nghiêm khắc nói:” Ngươi đạp trúng cái đuôi của người ta, vậy có nên xin lỗi hay không?”
Bạch Thước vẫn còn muốn cãi lại nhưng nhìn thấy bộ dáng uy nghiêm của Bạch Dạ, hắn cúi đầu do dự một chút, sau đó miễn cưỡng tới gần cá nhỏ. Hơi thô lỗ một chút nắm cái đuôi của cá nhỏ lên, hắn dụng chút yêu thuật vào chỗ cái đuôi vừa mới bị mình đạp phải giúp cá nhỏ chữa lành, đồng thời nhỏ giọng nói:” Xem ra Nhị ca coi trọng ngươi là phúc của ngươi…”
“Không đau nữa…tiểu miêu mễ quả thật rất lợi hại, so với ông nội tôm hùm của ta còn lợi hại hơn a. Sao ngươi có thể làm được như vậy?” Cá nhỏ hí hửng giơ cái đuôi lên lắc lắc, phát hiện chỗ vừa được Bạch Thước sờ qua hiện không còn đau nữa, lại còn có cảm giác rất ư là thoải mái. Do đang mãi chìm đắm trong cảm giác vui sướng mà hắn hoàn toàn không để ý cái đuôi của hắn quẫy quẫy làm cho mái tóc của Bạch Thước rối loạn cả lên.
Cử chỉ ấy lần thứ hai làm cho Bạch Thước không khỏi hờn giận, hắn chỉnh chỉnh lại tóc, chỉ vào cá nhỏ hô to:” Ngươi! Ngươi lại dám trêu đùa với mái tóc của ta? Còn nữa, ngươi gọi ai là tiểu miêu mễ hả? Nghe thật phát ớn a!!”
Cá nhỏ đột nhiên nhắm nhắm hai mắt, cố gắng nghĩ cách. Hắn rất muốn giúp Bạch Thước sửa lại đầu tóc nhưng là vì không có chân nên chỉ đứng đến eo của Bạch Thước, do đó mà không thể giúp được. Vậy chỉ còn cách là dùng lời nói để biểu đạt sự áy náy.
Sau khi nghĩ ra được cách, tinh thần hắn lại rất nhanh chóng hồi phục lại ngay, rất phấn chấn. Thế nhưng lời hắn nói kế tiếp sau đây lại chọc cho Bạch Thước tức thêm.
“Thực rất xin lỗi…tiểu miêu mễ đừng nóng giận…”
Bạch Thước cố gắng không để ý đến Bạch Dạ đang ở một bên đột nhiên che miệng cười khúc khích, nhịn xuống sự tức giận đang sắp sửa bùng nổ, gằng từng chữ cảnh cáo.
“Ta gọi là Bạch Thước, không được gọi ta là tiểu miêu mễ!”
“Tiểu mễ……”bg-ssp-{height:px}
“Bổn ngư! Ta thề sau này sẽ không bao giờ…..nói chuyện với ngươi nữa!”
Bạch thước tức giận đến phát run, nhất thời tông cửa xông ra.
”A, là ta sai rồi…thực xin lỗi ngươi…..”
Vốn định chạy ra ngoài đuổi theo Bạch Thước, chợt Bạch Dạ nghe thấy giọng ảm đạm của cá nhỏ, hắn bất giác dừng lại, tiếp theo liền quay đầu lại đi về phía cá nhỏ, định lấy tay sờ lên đầu hắn an ủi nhưng lại có chút do dự.
Lúc này nên để cho hắn bình tĩnh lại trước đã, còn Thước nhi…hẳn đã có đại ca an ủi hắn.
Nghĩ như thế nên Bạch Dạ vội rút tay về, chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, nhưng tầm mắt đều không dời khỏi cá nhỏ.
Qua một lúc, Bạch Dạ cũng cảm thấy ngại liền ngược lại đem tầm mắt nhìn về phía ao bên ngoài.
Chẳng biết từ lúc nào cái ao này do chính mình tạo ra lại dành cho cá nhỏ nhỉ?
Đang lúc Bạch Dạ trầm tư suy nghĩ thì một cảm giác lạnh lẽo đầy hàn khí chạm vào hắn.
“Miêu…Dạ….”
Bạch Dạ hiển nhiên hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía giọng nói phát ra, phát hiện cá nhỏ không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh hắn.
Làn da cá nhỏ rất trong sáng, trên mặt cực kỳ trắng nõn, khoé miệng là cặp môi nhỏ màu đỏ nhạt, chỉ khi ở thật gần mới có thể thấy rõ, hàng lông mi dài rũ xuống thật hoàn mỹ……….Bạch Dạ nhìn một cách ngây ngốc, sao lại có thể như vậy?
“Dạ…” Cá nhỏ lại càng đến gần hơn, giờ phút này thân thể cả hai hoàn toàn kề sát vào nhau. Hơi thở cá nhỏ thật tươi mát, phả vào mặt Bạch Dạ mát lạnh “Bây giờ ngươi ăn ta đi!”
Đối mặt với sự việc bất ngờ này, Bạch Dạ thân mình có hơi chấn động nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chẳng biết phải nói gì với cá nhỏ. Mà cá nhỏ lại càng ngày càng nhích lại kề sát hắn hơn…
Chóp mũi cá nhỏ đã chuyển đến sát bên miệng hắn.
“Ngươi nhất định là đói bụng rồi đúng không? Ăn ta đi….”
”Nói ngốc nghếch gì đấy!”
Bạch Dạ đột nhiên bừng tỉnh, đem cá nhỏ đang dựa vào người của mình đẩy ra, do mạnh tay mà đẩy hắn ngã dài trên mặt đất.
Không nghĩ đến Bạch Dạ sẽ như thế đối với hắn, cá nhỏ cố nén nước mắt ngồi bật dậy.
“Ta đi tìm người người khác ăn ta…”Cá nhỏ nói xong liền đi ngay ra cửa, nhưng hắn chưa tới cạnh cửa đã bị Bạch Dạ chặn lại.