Mau ăn hắn cho rồi!
Thật là tức chết đi được!
Tuy rằng trong lòng Bạch Dạ đang nghĩ như thế nhưng hắn lại làm không được.
Dùng móng vuốt xoa xoa chỗ chòm râu mới vừa bị nhổ, lại nhìn thấy ánh mắt tinh thuần của cá nhỏ, hắn thấy đúng là vẫn không sao giận lâu được.
“Có đói bụng chưa? Tự mình đi đến phòng bếp tìm cái gì ăn đi…” Vì để làm cho chính mình không phải tức giận thêm nữa, Bạch Dạ liền đổi đề tài, cũng là muốn làm cho cá nhỏ thôi nghĩ đến cái đuôi hoặc chòm râu của hắn, mà thanh âm của hắn cũng có vẻ hữu khí vô lực.
“Ngươi thì sao? Có muốn ta đem đến cho ngươi luôn?” Biết chính mình tựa hồ đã an toàn, cá nhỏ nhẹ nhàng thở ra sau đó cẩn thận hỏi.
Bạch Dạ lắc đầu, tiếp tục nhắm mắt ngủ, không muốn nói chuyện thêm nữa.
Một lát sau, Bạch Dạ cảm giác được cá nhỏ vẫn còn ở bên cạnh hắn, liền mở miệng hỏi:” Sao còn ngồi đây không đi ăn?” Miệng thì hỏi mà mắt hắn vẫn nhắm.
Cá nhỏ ngập ngừng một lúc, trả lời:” Ngủ dưới đất rất lạnh, ngươi lên giường ngủ đi được không?”bg-ssp-{height:px}
“Ta không thích ngủ nơi ẩm ướt, ngươi ngủ là được rồi.”
“Ta đã thay nệm mới rồi! Ngươi mau quay về giường ngủ đi.”
Bạch Dạ lúc này mới giương đôi mắt, nhìn về phía giường đã được sửa sang lại, biến trở lại hình người, sờ sờ tóc của cá nhỏ, đi về phía giường, nằm oạch xuống giường thật thoải mái với tư thế hình chữ đại, giang rộng hai tay hai chân.
Cá nhỏ cũng đến ngồi bên cạnh hắn.
Bạch Dạ nghiêng người lại nhìn cá nhỏ, thấy cá nhỏ đang nhìn về phía ao một cách chăm chú, hắn hỏi:” Thích cái ao lắm à?”
Cá nhỏ gật đầu thật mạnh. Thế nhưng hắn đột nhiên nghĩ đến mình không có tư cách gì để yêu cầu Bạch Dạ…cho nên hắn lại lắc đầu.
Cá nhỏ này thật không thẳng thắn gì cả, Bạch Dạ khẽ thở dài. Hắn lấy tay gãi gãi sau gáy nhìn cái ao bên ngoài, trong lòng có chút quyết định.